Chương 137: CỐ CHẤP...
Đường Nguyệt Y
03/06/2023
《Mộc gia.》
*Cốc cốc cốc.
Triệu Mẫn đứng trước cửa phòng chờ đợi, cuối cùng cũng nhận được hồi đáp từ phía cô gái trong phòng.
Thấy cô chịu mở cửa, anh khẽ cười:
"Anh thấy em không ăn trưa nên làm chút bánh ngọt mang lên đây."
Mộc Ly Tâm nhìn đĩa bánh trước mặt, thực tình cô rất chán ghét sự quan tâm, chu đáo này của anh, vì không nhận thì thất lễ, còn nhận thì cứ như mắc nợ.
Đối với cô, nếu đã không thể cho người ta hạnh phúc, sẽ không gieo hy vọng, nhưng Triệu Mẫn cứ thế này, cô càng thêm khó xử.
"Sao vậy? Chỉ một phần bánh cũng sợ mắc nợ anh à?"
Nghe vậy, Mộc Ly Tâm mới miễn cưỡng nhận lấy đĩa bánh.
"Cảm ơn anh!"
"Ờ... anh có thể vào trong nói chuyện với em một chút được không? Dù sao cũng lâu rồi mình không gặp nhau..."
"Dạ được! Anh vào đi."
Trước lời đề nghị của Triệu Mẫn, Mộc Ly Tâm lại phải đắn đo một hồi mới khẽ nặn ra nụ cười rồi nhường đường mời anh vào.
Nhưng sau đó cô không những không đóng cửa, mà còn mở rộng ra hơn.
"Lúc nãy em thấy hơi mệt nên không xuống ăn trưa với hai bác được, để tối nay em đích thân làm vài món mời anh và hai bác dùng bữa."
"Không cần đâu em! Hai gia đình mình cũng như một mà, ba mẹ anh không nghĩ ngợi gì đâu."
Cả hai đều ngồi trên sofa, Mộc Ly Tâm vẫn cầm đĩa bánh trên tay nhưng chưa dùng tới. Nhận thấy bầu không khí có vài phần ngột ngạt, nên Triệu Mẫn đã lên tiếng:
"Em ăn bánh đi! Bánh này không nhiều đường lắm nên không gây béo đâu."
"Vâng!"
Cô hơi cười rồi dùng nĩa lấy ít bánh cho vào miệng. Vì tâm trạng không tốt nên cô ăn gì cũng không thấy ngon, nhưng vẫn dành cho đối phương lời khen ngợi:
"Bánh ngon lắm! Anh giỏi nội trợ như vậy, cô nào được làm vợ anh sẽ hạnh phúc lắm!"
"Vậy em có muốn trở thành cô gái hạnh phúc đó không?"
Câu hỏi nửa thật nửa đùa của người đàn ông khiến cô gái nhất thời bối rối, còn chưa biết nói gì thì Triệu Mẫn lại lên tiếng:
"Anh nói đùa thôi mà, em làm gì căng thẳng vậy?"
"Em biết mà! Làm sao anh có thể nói thật khi biết rõ người em yêu là Lăng Thanh."
Không biết đối phương nói thật hay đùa, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn thẳng thắn đáp trả rõ ràng, khiến người đàn ông ấy bất giác gượng gạo.
"Anh tưởng thời gian qua em và cậu ra đã hạnh phúc bên nhau. Nhưng không ngờ bác trai vẫn chưa chấp nhận Lăng Thanh làm rể. Thái độ vừa rồi của bác ấy rất cứng rắn, em định chống đối mãi như vậy sao?"
"Rồi sẽ có một ngày ba em chấp nhận người đàn ông em chọn thôi. Em không hiểu sao lần này ba lại bảo thủ như vậy, nhưng em tin chắc sẽ có lúc ba vì em mà thay đổi chủ ý của mình."
"Vậy nếu ba em vẫn không đồng ý, ngược lại còn ép em kết hôn cùng người khác thì sao?"
"Một năm trước em đã cương quyết từ chối hôn sự với anh, thì dù là bây giờ hay tương lai, em cũng sẽ quyết định y như ngày đó đã từng."
Mộc Ly Tâm luôn dứt khoát trong từng câu nói. Ánh mắt cương nghị của cô khiến mọi hy vọng của Triệu Mẫn dần dần bị dập tắt.
"Đôi khi cố chấp quá cũng không mang lại hạnh phúc đâu em!"
Cô cười nhạt khi nghe xong câu nói đó.
"Em nghĩ anh cũng nên đặt bản thân vào câu nói mình vừa thốt ra, để tìm được lối đi không mang muộn phiền."
Trong khi cả hai đang nói chuyện thì Lăng Thanh đã quay trở lại nơi mình từng bị đuổi. Lúc đi qua khuôn viên, hắn tình cờ chạm mặt ông bà Triệu và Mộc Thái đang chơi cùng tiểu Phong.
"A, ba tới!"
Nhìn thấy hắn, tiểu Phong liền hí hửng chạy tới, theo phản xạ hắn cũng dang tay đón cậu bé, rồi bế lên.
"Tiểu Phong đang chơi với ông bà à?"
"Vâng ạ! Con chờ ba từ nãy giờ, lúc trưa sao ba về mà không nói với con tiếng nào hết à. Ba về rồi, mẹ cũng buồn, mẹ không chịu ăn trưa luôn."
Nhận được thông tin trên, Lăng Thanh thoáng cau mày ngay, nhưng rất nhanh đã hòa hoãn vì đang đối mặt với bé con của mình.
"Vậy sao con không lên phòng khuyên mẹ?"
"Dạ có, nhưng mẹ nói mẹ mệt nên mẹ không muốn ăn. Mẹ kêu con xuống chơi với ông bà cho mẹ ngủ ạ!"
"Ba hiểu rồi! Vậy con ở đây với ông bà đi, ba lên phòng với mẹ ha!"
"Vâng ạ!"
Trò chuyện xong, tiểu Phong được Lăng Thanh đặt xuống. Cậu nhóc lại hí hửng chạy về chỗ ông ngoại mình, còn hắn cũng cúi nhẹ đầu chào họ, rồi mới vào nhà.
Lúc này, Mộc Ly Tâm vẫn đang trò chuyện với Triệu Mẫn, nhưng bầu không khí hiện tại vẫn không được thoải mái.
"Ly Tâm, sao em không thử nhìn về một người khác, thử mở lòng thêm một lần, biết đâu sẽ tìm được người tốt hơn hiện tại?"
"Em có nhìn chứ, nhưng không nhìn thấy ai tốt hơn người hiện tại của em cả."
Mộc Ly Tâm luôn luôn thẳng thắn, dồn ép những câu nói chứa đựng nhiều ẩn ý riêng tư của người đàn ông đi vào ngõ cụt, khiến anh ta ngày càng xuống sắc.
"Triệu Mẫn, một năm trước anh chọn cách buông tay để cả ba không rơi vào cảnh khó xử, vì anh biết có níu kéo cũng không được gì. Vậy tại sao bây giờ khi quay trở lại đây, những lời lẽ của anh đều khác hẳn lúc đó? Anh đang níu kéo vì điều gì chứ?"
"Vì anh không thể quên em! Lần này trở lại, anh đã tự đặt cho mình hai con đường để lựa chọn. Một là chinh phục công bằng nếu em và Lăng Thanh chưa đến với nhau. Còn đường thứ hai là nếu như em với họ thành đôi, anh sẽ thành tâm chúc phúc."
"Vậy nên hiện giờ con đường anh đang đi là níu kéo?"
Câu hỏi của Mộc Ly Tâm khiến Triệu Mẫn im lặng, vài giây sau mới trầm giọng trả lời:
"Nếu đến việc cho bản thân mình một cơ hội cũng không dám thì làm sao có được cơ hội từ người khác."
"Triệu Mẫn, em không yêu anh! Nên việc lựa chọn anh là người kết tóc se tơ sẽ không bao giờ xảy ra. Anh đừng ép em phải đẩy mối quan hệ của chúng ta trở thành hai người xa lạ."
Dứt khoát nói thẳng một lần rồi thôi. Sau đó, Mộc Ly Tâm đứng dậy, nhưng lúc này cơn đau tim bất ngờ ập tới, khiến cô phải ôm ngực vì khó thở.
"Ly Tâm, em sao vậy?"
Nhận ra trạng thái bất ổn của cô gái, Triệu Mẫn nhanh chóng dìu cô ngồi xuống ghế, lúc này sắc mặt của cô đã trở nên nhợt nhạt, hơi thở lại vừa nặng nề vừa nhanh.
Thấy Mộc Ly Tâm ôm ngực, Triệu Mẫn phần nào đoán được tình trạng của cô, nên anh lập tức giúp cô cởi bớt áo khoác bên ngoài để dễ dàng hô hấp hơn.
Khi Triệu Mẫn sắp cởi cúc áo thứ hai phía trên cổ Mộc Ly Tâm ra, thì Lăng Thanh vào tới.
Trong mắt hắn lúc này, là cảnh tượng người yêu của mình đang mơ màng nằm trên ghế, và bị kẻ khác cởi áo làm càn, nên phẫn nộ lập tức cuộn trào.
Hắn xông vào, túm áo Triệu Mẫn kéo anh ta đứng dậy.
"Thằng khốn, mày dám hại vợ tao hả?"
"Anh à...em...em thấy...khó...thở..."
Khi nắm đấm trong tay hắn đã sẵn sàng đi đường quyền lên mặt Triệu Mẫn, Mộc Ly Tâm đã kịp thời lên tiếng ngăn cản.
Lúc đó, hắn mới nhận ra tình hình bất ổn của cô, nên vội vã đẩy Triệu Mẫn ra, lao tới bế cô gái lên, rồi chạy một mạch ra khỏi phòng.
*Cốc cốc cốc.
Triệu Mẫn đứng trước cửa phòng chờ đợi, cuối cùng cũng nhận được hồi đáp từ phía cô gái trong phòng.
Thấy cô chịu mở cửa, anh khẽ cười:
"Anh thấy em không ăn trưa nên làm chút bánh ngọt mang lên đây."
Mộc Ly Tâm nhìn đĩa bánh trước mặt, thực tình cô rất chán ghét sự quan tâm, chu đáo này của anh, vì không nhận thì thất lễ, còn nhận thì cứ như mắc nợ.
Đối với cô, nếu đã không thể cho người ta hạnh phúc, sẽ không gieo hy vọng, nhưng Triệu Mẫn cứ thế này, cô càng thêm khó xử.
"Sao vậy? Chỉ một phần bánh cũng sợ mắc nợ anh à?"
Nghe vậy, Mộc Ly Tâm mới miễn cưỡng nhận lấy đĩa bánh.
"Cảm ơn anh!"
"Ờ... anh có thể vào trong nói chuyện với em một chút được không? Dù sao cũng lâu rồi mình không gặp nhau..."
"Dạ được! Anh vào đi."
Trước lời đề nghị của Triệu Mẫn, Mộc Ly Tâm lại phải đắn đo một hồi mới khẽ nặn ra nụ cười rồi nhường đường mời anh vào.
Nhưng sau đó cô không những không đóng cửa, mà còn mở rộng ra hơn.
"Lúc nãy em thấy hơi mệt nên không xuống ăn trưa với hai bác được, để tối nay em đích thân làm vài món mời anh và hai bác dùng bữa."
"Không cần đâu em! Hai gia đình mình cũng như một mà, ba mẹ anh không nghĩ ngợi gì đâu."
Cả hai đều ngồi trên sofa, Mộc Ly Tâm vẫn cầm đĩa bánh trên tay nhưng chưa dùng tới. Nhận thấy bầu không khí có vài phần ngột ngạt, nên Triệu Mẫn đã lên tiếng:
"Em ăn bánh đi! Bánh này không nhiều đường lắm nên không gây béo đâu."
"Vâng!"
Cô hơi cười rồi dùng nĩa lấy ít bánh cho vào miệng. Vì tâm trạng không tốt nên cô ăn gì cũng không thấy ngon, nhưng vẫn dành cho đối phương lời khen ngợi:
"Bánh ngon lắm! Anh giỏi nội trợ như vậy, cô nào được làm vợ anh sẽ hạnh phúc lắm!"
"Vậy em có muốn trở thành cô gái hạnh phúc đó không?"
Câu hỏi nửa thật nửa đùa của người đàn ông khiến cô gái nhất thời bối rối, còn chưa biết nói gì thì Triệu Mẫn lại lên tiếng:
"Anh nói đùa thôi mà, em làm gì căng thẳng vậy?"
"Em biết mà! Làm sao anh có thể nói thật khi biết rõ người em yêu là Lăng Thanh."
Không biết đối phương nói thật hay đùa, nhưng Mộc Ly Tâm vẫn thẳng thắn đáp trả rõ ràng, khiến người đàn ông ấy bất giác gượng gạo.
"Anh tưởng thời gian qua em và cậu ra đã hạnh phúc bên nhau. Nhưng không ngờ bác trai vẫn chưa chấp nhận Lăng Thanh làm rể. Thái độ vừa rồi của bác ấy rất cứng rắn, em định chống đối mãi như vậy sao?"
"Rồi sẽ có một ngày ba em chấp nhận người đàn ông em chọn thôi. Em không hiểu sao lần này ba lại bảo thủ như vậy, nhưng em tin chắc sẽ có lúc ba vì em mà thay đổi chủ ý của mình."
"Vậy nếu ba em vẫn không đồng ý, ngược lại còn ép em kết hôn cùng người khác thì sao?"
"Một năm trước em đã cương quyết từ chối hôn sự với anh, thì dù là bây giờ hay tương lai, em cũng sẽ quyết định y như ngày đó đã từng."
Mộc Ly Tâm luôn dứt khoát trong từng câu nói. Ánh mắt cương nghị của cô khiến mọi hy vọng của Triệu Mẫn dần dần bị dập tắt.
"Đôi khi cố chấp quá cũng không mang lại hạnh phúc đâu em!"
Cô cười nhạt khi nghe xong câu nói đó.
"Em nghĩ anh cũng nên đặt bản thân vào câu nói mình vừa thốt ra, để tìm được lối đi không mang muộn phiền."
Trong khi cả hai đang nói chuyện thì Lăng Thanh đã quay trở lại nơi mình từng bị đuổi. Lúc đi qua khuôn viên, hắn tình cờ chạm mặt ông bà Triệu và Mộc Thái đang chơi cùng tiểu Phong.
"A, ba tới!"
Nhìn thấy hắn, tiểu Phong liền hí hửng chạy tới, theo phản xạ hắn cũng dang tay đón cậu bé, rồi bế lên.
"Tiểu Phong đang chơi với ông bà à?"
"Vâng ạ! Con chờ ba từ nãy giờ, lúc trưa sao ba về mà không nói với con tiếng nào hết à. Ba về rồi, mẹ cũng buồn, mẹ không chịu ăn trưa luôn."
Nhận được thông tin trên, Lăng Thanh thoáng cau mày ngay, nhưng rất nhanh đã hòa hoãn vì đang đối mặt với bé con của mình.
"Vậy sao con không lên phòng khuyên mẹ?"
"Dạ có, nhưng mẹ nói mẹ mệt nên mẹ không muốn ăn. Mẹ kêu con xuống chơi với ông bà cho mẹ ngủ ạ!"
"Ba hiểu rồi! Vậy con ở đây với ông bà đi, ba lên phòng với mẹ ha!"
"Vâng ạ!"
Trò chuyện xong, tiểu Phong được Lăng Thanh đặt xuống. Cậu nhóc lại hí hửng chạy về chỗ ông ngoại mình, còn hắn cũng cúi nhẹ đầu chào họ, rồi mới vào nhà.
Lúc này, Mộc Ly Tâm vẫn đang trò chuyện với Triệu Mẫn, nhưng bầu không khí hiện tại vẫn không được thoải mái.
"Ly Tâm, sao em không thử nhìn về một người khác, thử mở lòng thêm một lần, biết đâu sẽ tìm được người tốt hơn hiện tại?"
"Em có nhìn chứ, nhưng không nhìn thấy ai tốt hơn người hiện tại của em cả."
Mộc Ly Tâm luôn luôn thẳng thắn, dồn ép những câu nói chứa đựng nhiều ẩn ý riêng tư của người đàn ông đi vào ngõ cụt, khiến anh ta ngày càng xuống sắc.
"Triệu Mẫn, một năm trước anh chọn cách buông tay để cả ba không rơi vào cảnh khó xử, vì anh biết có níu kéo cũng không được gì. Vậy tại sao bây giờ khi quay trở lại đây, những lời lẽ của anh đều khác hẳn lúc đó? Anh đang níu kéo vì điều gì chứ?"
"Vì anh không thể quên em! Lần này trở lại, anh đã tự đặt cho mình hai con đường để lựa chọn. Một là chinh phục công bằng nếu em và Lăng Thanh chưa đến với nhau. Còn đường thứ hai là nếu như em với họ thành đôi, anh sẽ thành tâm chúc phúc."
"Vậy nên hiện giờ con đường anh đang đi là níu kéo?"
Câu hỏi của Mộc Ly Tâm khiến Triệu Mẫn im lặng, vài giây sau mới trầm giọng trả lời:
"Nếu đến việc cho bản thân mình một cơ hội cũng không dám thì làm sao có được cơ hội từ người khác."
"Triệu Mẫn, em không yêu anh! Nên việc lựa chọn anh là người kết tóc se tơ sẽ không bao giờ xảy ra. Anh đừng ép em phải đẩy mối quan hệ của chúng ta trở thành hai người xa lạ."
Dứt khoát nói thẳng một lần rồi thôi. Sau đó, Mộc Ly Tâm đứng dậy, nhưng lúc này cơn đau tim bất ngờ ập tới, khiến cô phải ôm ngực vì khó thở.
"Ly Tâm, em sao vậy?"
Nhận ra trạng thái bất ổn của cô gái, Triệu Mẫn nhanh chóng dìu cô ngồi xuống ghế, lúc này sắc mặt của cô đã trở nên nhợt nhạt, hơi thở lại vừa nặng nề vừa nhanh.
Thấy Mộc Ly Tâm ôm ngực, Triệu Mẫn phần nào đoán được tình trạng của cô, nên anh lập tức giúp cô cởi bớt áo khoác bên ngoài để dễ dàng hô hấp hơn.
Khi Triệu Mẫn sắp cởi cúc áo thứ hai phía trên cổ Mộc Ly Tâm ra, thì Lăng Thanh vào tới.
Trong mắt hắn lúc này, là cảnh tượng người yêu của mình đang mơ màng nằm trên ghế, và bị kẻ khác cởi áo làm càn, nên phẫn nộ lập tức cuộn trào.
Hắn xông vào, túm áo Triệu Mẫn kéo anh ta đứng dậy.
"Thằng khốn, mày dám hại vợ tao hả?"
"Anh à...em...em thấy...khó...thở..."
Khi nắm đấm trong tay hắn đã sẵn sàng đi đường quyền lên mặt Triệu Mẫn, Mộc Ly Tâm đã kịp thời lên tiếng ngăn cản.
Lúc đó, hắn mới nhận ra tình hình bất ổn của cô, nên vội vã đẩy Triệu Mẫn ra, lao tới bế cô gái lên, rồi chạy một mạch ra khỏi phòng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.