Chương 129: CỦA RIÊNG EM
Đường Nguyệt Y
01/06/2023
[Cô còn nhớ tới ông già này à?]
Thôi toang, lén gọi về nhà, đã gọi tránh gọi né cơ mà trời đất xui khiến vẫn để Mộc Ly Tâm đụng độ người ba đáng kính của mình, không chỉ khiến cô giật mình mà người đàn ông đang nằm cũng bật người ngồi dậy ngay lập tức.
Cô gái nuốt nước bọt cái ực, ngập ngừng cất lời:
"Dạ, b...ba, sao ba cầm máy của dì Kim vậy ạ?"
[Cô "may mắn" lắm, gọi tới đúng lúc bà ấy đang bên cạnh tôi. Sao, gặp được ba nhưng không thấy vui à?]
"Dạ đâu có, con định gọi cho ba ấy chứ, nhưng sợ giờ này ba ngủ rồi nên mới gọi cho dì Kim hỏi thử."
[Thế cô vẫn biết giờ này muộn rồi ư? Biết muộn sao còn chưa thấy có mặt ở nhà?]
Mộc Thái lạnh giọng, cứ nói ra câu nào là Mộc Ly Tâm rén tới đó. Trong khi ai kia đang sợ cô bị gọi về, nên cứ ngồi kế bên dang tay ôm eo cô, như giữ bảo vật.
"Dạ...dạ, tại vì muộn quá rồi nên không thể về đó ba ạ! Con đang ở xa nhà mình lắm, giờ về phải mất mấy tiếng mới tới nhà được, mà tiểu Phong thì đang ngủ, thằng bé cứ quấn lấy anh Thanh, con cũng hết cách, cho nên..."
[Nên muốn gọi về hỏi thăm tâm trạng tôi xem như thế nào để yên tâm ở lại chỗ đó?]
Bị nói trúng tim đen, Mộc Ly Tâm liền nặn ra nụ cười méo xệch. Giờ mà đo điện tim, bảo đảm hỏng luôn cả máy vì nhịp đập của cô cứ mạnh thình thịch.
"Dạ...ba...vậy ba cho con ở lại đây nhé? Sáng mai con về sớm, nha ba?"
Giây phút hồi hộp chính là đây, phải cố gắng lắm Mộc Ly Tâm mới nói ra được mong muốn của mình, giờ chỉ chờ đối phương trả lời mà lòng dạ cô với hắn cứ căng lên như dây đàn.
[Tùy cô! Con cái lớn rồi, đủ lông đủ cánh nên muốn bay nhảy khắp nơi, tôi có muốn quản cũng không nổi nữa.]
*Tút tút tút.
Cuộc gọi kết thúc, cả hai buông được tảng đá nghìn tấn xuống khỏi bờ vai, nên lập tức trút ra hơi thở nhẹ lòng.
Nhưng lúc này cô gái lại thoáng chút buồn bã trên nét mặt thanh cao.
"Chắc ba buồn em lắm! Ông lớn tuổi rồi mà lúc nào cũng phải bận lòng vì em."
Lời xót xa được vụt ra khỏi cổ họng cô gái, khiến Lăng Thanh dao động.
Hắn biết, cô đứng giữa hai người đàn ông mình yêu thương sẽ rất khó xử, khổ tâm vì cả hai là điều khó tránh khỏi, nhưng từ bỏ là điều chắc chắn hắn không thể.
"Anh sẽ cố gắng chứng minh bản thân để ba em chấp nhận. Thời gian tới, chắc anh phải hạn chế gặp em."
Nghe vậy, Mộc Ly Tâm liền chuyển sự chú ý qua người đàn ông.
"Anh có dự tính gì sao? Anh đôi khi vô tư, tính tình lại nóng nảy, dễ bị người ta hại, nên không được giấu em chuyện gì đâu đó."
Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô gái, Lăng Thanh liền cong môi cười hiền, rồi đưa tay xoa đầu cô.
"Ngu một lần giúp anh khôn ra hơn rồi. Mà em không hỏi thì anh cũng sẽ nói với em, chuyện anh định làm là trở về Lăng gia."
"Em tưởng là chuyện gì, chứ chuyện đó thì anh nên làm mà."
"Em ủng hộ anh?"
"Tất nhiên, sản nghiệp của Lăng gia sao có thể để Lăng Thư Mai hưởng hết chứ. Nói trắng ra thì cô ta được ngồi lên vị trí Chủ tịch Lăng thị như bây giờ là nhờ vào mưu hèn kế hạ của Đào Lâm San dựng ra hãm hại anh để chiếm đoạt làm của riêng. Mình nhịn, người ta không nói mình hiền rồi chắp tay cảm tạ đâu, mà còn cười mình ngu nữa kìa. Cho nên, chuyện anh quay trở lại Lăng gia, em hoàn toàn ủng hộ. Với cả, nói đi cũng phải nói lại, dù gì bác Lăng cũng là ba ruột của anh, cha mẹ có thể không thương con cái, nhưng nếu con cái bất hiếu với cha mẹ, trời đất sẽ không dung thứ."
Những lời triết lý đi sâu vào lòng người của Mộc Ly Tâm, giúp cô nhận được cái ôm ấp áp của người đàn ông bên cạnh.
"Vợ của anh đúng là tài đức vẹn toàn, kiếp trước chắc anh phải tu mấy đời nên kiếp này mới được gặp em!"
Hắn lại giở giọng văn chương hoa mỹ ra, khiến Mộc Ly Tâm bật cười.
Cô vòng tay ôm lấy cơ thể cao gầy của hắn, tinh nghịch nói:
"Còn em chắc cũng phải là người may mắn nhất thế gian mới tìm được một anh chồng dẻo miệng như anh."
Cả hai phì cười, cứ thế ôm ấp nhau chặt hơn để mang lại hơi ấm giữa ngày đông lạnh giá.
"Khi sự nghiệp ổn định, anh sẽ xin ba Mộc, được cưới em làm vợ."
"Lúc đó em sẽ đòi thật nhiều sính lễ, như vậy mới bù đắp đủ vốn cho em."
"Em không cần đòi, vì tất cả những thứ thuộc về anh, kể cả thân xác lẫn trái tim này, đều là của riêng em."
Nói rồi, người đàn ông nhẹ tay đẩy cô gái trong lòng mình ra, để cả hai được đối mặt, bốn mắt thâm tình nhìn nhau, hồi lâu hắn khẽ nói:
"Đổi lại, thân xác và trái tim em cũng là của anh!"
Nhìn ánh mắt gian tà của đối phương, Mộc Ly Tâm chợt cảm thấy bất an, cô long lanh mắt nhìn hắn, ngây ngô hỏi:
"Nếu thân xác này em cho anh thì sao?"
"Thì anh sẽ "ăn" em không sót chỗ nào."
"Lăng Thanh! Anh chính là tên lưu manh bá đạo nhất trên đời này!"
"Biết sao giờ, vì cứ mỗi khi bên em, "thằng nhỏ" của anh cứ không chịu an phận. Anh nhớ em, chắc nó cũng nhớ "cô bé" bạn tình của nó, nên cứ thôi thúc anh hành động."
"Anh không thể tế nhị hơn được à?"
"Mình chỉ còn thiếu mỗi hôn lễ với tờ đăng ký kết hôn thôi, chứ chuyện vợ chồng hằng đêm bên nhau thì còn xa lạ gì nữa, đúng không bảo bối?"
Đôi môi mỏng gợi cảm thoắt cong lên tạo ra nụ cười tà mị, ánh mắt nam nhi đang thiêu đốt từng nét nét tinh tú trên khuôn mặt cô gái. Cùng lúc đó, bàn tay hư hỏng của hắn đang lả lướt dọc theo sống lưng bạn gái, cho đến khi chạm vào gần tới vòng ba mới chịu dừng lại.
"Lăng Thanh! Anh đang muốn gì chứ?"
"Anh muốn "ăn"!
"Ăn cơm hay mì tôm để em nấu?"
"Anh muốn..."ăn"...em!"
Chấm kết câu nói, là khi Mộc Ly Tâm bị quật ngã xuống sofa, lúc đó hẵn nghiễm nhiên ở phía trên chế ngự cơ thể ngọc ngà của cô.
Một ánh mắt tham vọng sắc dục đong đầy đồng tử màu hổ phách, hắn nhìn cô như nhìn thấy miếng mồi béo bở, nên khóe môi khẽ cong lên tia thèm khát khó cưỡng.
Trong khi đó, Mộc Ly Tâm vẫn đang long lanh đôi mắt biếc nhìn con sói hoang dã phía trên mình.
"Anh muốn "ăn" em thật hả?"
Hắn gật đầu, cô lại nói tiếp:
"Ăn em sẽ không no đâu!"
"Không no, nhưng sẽ được trường sinh bất tử."
"Vậy anh không sợ em đau hả?"
"Anh "ăn" nhẹ, sương sương chút thôi nên không có đau!"
"Nhưng mà, nhưng mà em...em đang ngày "rụng dâu", chuyện đó không được đâu!"
Cô nàng đang tìm kế thoát thân, vậy mà lại nhìn thấy nụ cười gian tà trên môi hắn.
"Bảo bối nói thật à?"
"Dĩ nhiên là thật"
"Anh không tin, nên phải kiểm tra mới biết!"
Vừa nói dứt câu, hắn lập tức chuyển đổi tư thế, nhanh chóng bế cô gái đi thẳng lên phòng.
"Lăng Thanh, không kiểm tra được đâu anh à!"
"Anh bỏ em xuống, Lăng Thanh..."
Thôi toang, lén gọi về nhà, đã gọi tránh gọi né cơ mà trời đất xui khiến vẫn để Mộc Ly Tâm đụng độ người ba đáng kính của mình, không chỉ khiến cô giật mình mà người đàn ông đang nằm cũng bật người ngồi dậy ngay lập tức.
Cô gái nuốt nước bọt cái ực, ngập ngừng cất lời:
"Dạ, b...ba, sao ba cầm máy của dì Kim vậy ạ?"
[Cô "may mắn" lắm, gọi tới đúng lúc bà ấy đang bên cạnh tôi. Sao, gặp được ba nhưng không thấy vui à?]
"Dạ đâu có, con định gọi cho ba ấy chứ, nhưng sợ giờ này ba ngủ rồi nên mới gọi cho dì Kim hỏi thử."
[Thế cô vẫn biết giờ này muộn rồi ư? Biết muộn sao còn chưa thấy có mặt ở nhà?]
Mộc Thái lạnh giọng, cứ nói ra câu nào là Mộc Ly Tâm rén tới đó. Trong khi ai kia đang sợ cô bị gọi về, nên cứ ngồi kế bên dang tay ôm eo cô, như giữ bảo vật.
"Dạ...dạ, tại vì muộn quá rồi nên không thể về đó ba ạ! Con đang ở xa nhà mình lắm, giờ về phải mất mấy tiếng mới tới nhà được, mà tiểu Phong thì đang ngủ, thằng bé cứ quấn lấy anh Thanh, con cũng hết cách, cho nên..."
[Nên muốn gọi về hỏi thăm tâm trạng tôi xem như thế nào để yên tâm ở lại chỗ đó?]
Bị nói trúng tim đen, Mộc Ly Tâm liền nặn ra nụ cười méo xệch. Giờ mà đo điện tim, bảo đảm hỏng luôn cả máy vì nhịp đập của cô cứ mạnh thình thịch.
"Dạ...ba...vậy ba cho con ở lại đây nhé? Sáng mai con về sớm, nha ba?"
Giây phút hồi hộp chính là đây, phải cố gắng lắm Mộc Ly Tâm mới nói ra được mong muốn của mình, giờ chỉ chờ đối phương trả lời mà lòng dạ cô với hắn cứ căng lên như dây đàn.
[Tùy cô! Con cái lớn rồi, đủ lông đủ cánh nên muốn bay nhảy khắp nơi, tôi có muốn quản cũng không nổi nữa.]
*Tút tút tút.
Cuộc gọi kết thúc, cả hai buông được tảng đá nghìn tấn xuống khỏi bờ vai, nên lập tức trút ra hơi thở nhẹ lòng.
Nhưng lúc này cô gái lại thoáng chút buồn bã trên nét mặt thanh cao.
"Chắc ba buồn em lắm! Ông lớn tuổi rồi mà lúc nào cũng phải bận lòng vì em."
Lời xót xa được vụt ra khỏi cổ họng cô gái, khiến Lăng Thanh dao động.
Hắn biết, cô đứng giữa hai người đàn ông mình yêu thương sẽ rất khó xử, khổ tâm vì cả hai là điều khó tránh khỏi, nhưng từ bỏ là điều chắc chắn hắn không thể.
"Anh sẽ cố gắng chứng minh bản thân để ba em chấp nhận. Thời gian tới, chắc anh phải hạn chế gặp em."
Nghe vậy, Mộc Ly Tâm liền chuyển sự chú ý qua người đàn ông.
"Anh có dự tính gì sao? Anh đôi khi vô tư, tính tình lại nóng nảy, dễ bị người ta hại, nên không được giấu em chuyện gì đâu đó."
Nhìn dáng vẻ lo lắng của cô gái, Lăng Thanh liền cong môi cười hiền, rồi đưa tay xoa đầu cô.
"Ngu một lần giúp anh khôn ra hơn rồi. Mà em không hỏi thì anh cũng sẽ nói với em, chuyện anh định làm là trở về Lăng gia."
"Em tưởng là chuyện gì, chứ chuyện đó thì anh nên làm mà."
"Em ủng hộ anh?"
"Tất nhiên, sản nghiệp của Lăng gia sao có thể để Lăng Thư Mai hưởng hết chứ. Nói trắng ra thì cô ta được ngồi lên vị trí Chủ tịch Lăng thị như bây giờ là nhờ vào mưu hèn kế hạ của Đào Lâm San dựng ra hãm hại anh để chiếm đoạt làm của riêng. Mình nhịn, người ta không nói mình hiền rồi chắp tay cảm tạ đâu, mà còn cười mình ngu nữa kìa. Cho nên, chuyện anh quay trở lại Lăng gia, em hoàn toàn ủng hộ. Với cả, nói đi cũng phải nói lại, dù gì bác Lăng cũng là ba ruột của anh, cha mẹ có thể không thương con cái, nhưng nếu con cái bất hiếu với cha mẹ, trời đất sẽ không dung thứ."
Những lời triết lý đi sâu vào lòng người của Mộc Ly Tâm, giúp cô nhận được cái ôm ấp áp của người đàn ông bên cạnh.
"Vợ của anh đúng là tài đức vẹn toàn, kiếp trước chắc anh phải tu mấy đời nên kiếp này mới được gặp em!"
Hắn lại giở giọng văn chương hoa mỹ ra, khiến Mộc Ly Tâm bật cười.
Cô vòng tay ôm lấy cơ thể cao gầy của hắn, tinh nghịch nói:
"Còn em chắc cũng phải là người may mắn nhất thế gian mới tìm được một anh chồng dẻo miệng như anh."
Cả hai phì cười, cứ thế ôm ấp nhau chặt hơn để mang lại hơi ấm giữa ngày đông lạnh giá.
"Khi sự nghiệp ổn định, anh sẽ xin ba Mộc, được cưới em làm vợ."
"Lúc đó em sẽ đòi thật nhiều sính lễ, như vậy mới bù đắp đủ vốn cho em."
"Em không cần đòi, vì tất cả những thứ thuộc về anh, kể cả thân xác lẫn trái tim này, đều là của riêng em."
Nói rồi, người đàn ông nhẹ tay đẩy cô gái trong lòng mình ra, để cả hai được đối mặt, bốn mắt thâm tình nhìn nhau, hồi lâu hắn khẽ nói:
"Đổi lại, thân xác và trái tim em cũng là của anh!"
Nhìn ánh mắt gian tà của đối phương, Mộc Ly Tâm chợt cảm thấy bất an, cô long lanh mắt nhìn hắn, ngây ngô hỏi:
"Nếu thân xác này em cho anh thì sao?"
"Thì anh sẽ "ăn" em không sót chỗ nào."
"Lăng Thanh! Anh chính là tên lưu manh bá đạo nhất trên đời này!"
"Biết sao giờ, vì cứ mỗi khi bên em, "thằng nhỏ" của anh cứ không chịu an phận. Anh nhớ em, chắc nó cũng nhớ "cô bé" bạn tình của nó, nên cứ thôi thúc anh hành động."
"Anh không thể tế nhị hơn được à?"
"Mình chỉ còn thiếu mỗi hôn lễ với tờ đăng ký kết hôn thôi, chứ chuyện vợ chồng hằng đêm bên nhau thì còn xa lạ gì nữa, đúng không bảo bối?"
Đôi môi mỏng gợi cảm thoắt cong lên tạo ra nụ cười tà mị, ánh mắt nam nhi đang thiêu đốt từng nét nét tinh tú trên khuôn mặt cô gái. Cùng lúc đó, bàn tay hư hỏng của hắn đang lả lướt dọc theo sống lưng bạn gái, cho đến khi chạm vào gần tới vòng ba mới chịu dừng lại.
"Lăng Thanh! Anh đang muốn gì chứ?"
"Anh muốn "ăn"!
"Ăn cơm hay mì tôm để em nấu?"
"Anh muốn..."ăn"...em!"
Chấm kết câu nói, là khi Mộc Ly Tâm bị quật ngã xuống sofa, lúc đó hẵn nghiễm nhiên ở phía trên chế ngự cơ thể ngọc ngà của cô.
Một ánh mắt tham vọng sắc dục đong đầy đồng tử màu hổ phách, hắn nhìn cô như nhìn thấy miếng mồi béo bở, nên khóe môi khẽ cong lên tia thèm khát khó cưỡng.
Trong khi đó, Mộc Ly Tâm vẫn đang long lanh đôi mắt biếc nhìn con sói hoang dã phía trên mình.
"Anh muốn "ăn" em thật hả?"
Hắn gật đầu, cô lại nói tiếp:
"Ăn em sẽ không no đâu!"
"Không no, nhưng sẽ được trường sinh bất tử."
"Vậy anh không sợ em đau hả?"
"Anh "ăn" nhẹ, sương sương chút thôi nên không có đau!"
"Nhưng mà, nhưng mà em...em đang ngày "rụng dâu", chuyện đó không được đâu!"
Cô nàng đang tìm kế thoát thân, vậy mà lại nhìn thấy nụ cười gian tà trên môi hắn.
"Bảo bối nói thật à?"
"Dĩ nhiên là thật"
"Anh không tin, nên phải kiểm tra mới biết!"
Vừa nói dứt câu, hắn lập tức chuyển đổi tư thế, nhanh chóng bế cô gái đi thẳng lên phòng.
"Lăng Thanh, không kiểm tra được đâu anh à!"
"Anh bỏ em xuống, Lăng Thanh..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.