Chương 124: HẠNH PHÚC
Đường Nguyệt Y
29/05/2023
"Thì em bỏ anh!"
Câu nói đó là câu nói mang tính sát thương cực kì cao, khiến trái tim của người đàn ông như đang bị vùi lấp trong làn tuyết lạnh giá.
Hắn nhìn cô đến nổi không chớp mắt, cuối cùng lạnh giọng cất lời:
"Em vẫn muốn thoát khỏi thêm một lần nữa?"
"Em..."
"Em đừng có mơ! Mộc Ly Tâm, em phải là của anh!"
Vừa nói dứt câu, người đàn ông liền sấn mặt lao tới cưỡng đoạt đôi môi non mềm của người phụ nữ, khiến cô không kịp trở tay.
"Ưm...ưm..."
Hắn thay đổi những gì thì cô chưa biết, nhưng riêng cái mức độ biến thái bá đạo này thì chắc chắn chỉ có tăng thêm chứ không đổi.
Đang nói chuyện bình thường, tự nhiên bị cưỡng hôn, cô gái chỉ biết ú a ú ớ trong cổ họng vài âm từ khá nhạy cảm, rồi bất lực để hắn ta phóng túng.
Hắn cứ mút chặt vành môi anh đào của cô, qua vài giây liền đưa lưỡi tiến thẳng vào khoang miệng chứa đầy mật ngọt, không ngại ngần càn quét tới khi dưỡng khí sinh tồn trong lồng ngực cô gái dần dà cạn kiệt.
Đỉnh điểm là khi Mộc Ly Tâm sắp không thở nổi nữa, hắn mới chịu buông tha. Sau đó, chỉ biết nhìn cô mà cười đắc ý.
"Sao, có còn muốn bỏ anh nữa không?"
"Lăng Thanh! Anh uy hiếp em?"
"Không hề nha! Anh đang bảo vệ tình yêu của anh!"
"Chả ai bảo vệ cái kiểu quái đản như anh!"
"Người quái dị hành xử quái đản là chuyện thường tình."
Hắn không tiếc tự nhận mình là người quái dị mà còn trong tâm thế tự đắc, khiến Mộc Ly Tâm chỉ biết cười chịu thua.
Cô bất lực nằm xuống giường, hắn cũng nằm theo, cô đắp chăn hắn cũng đắp. Có mỗi cái gối cũng giành nằm chung. Cũng may là sức khỏe cô ổn định hẳn rồi, chứ không chắc cũng chả khỏe lên nổi với người đàn ông bá đạo này.
Loay hoay tới khi yên ổn vị trí rồi, cô liền quay qua nhìn hắn, hỏi:
"Anh làm gì vậy?"
"Chứ em đang làm gì?"
"Em chuẩn bị ngủ!"
"Thì anh cũng ngủ!"
"Ai cho anh ngủ ở đây?"
"Không ở đây thì ở đâu?"
"Bên sofa kìa!"
"Chỗ đó nhỏ lắm, anh trở mình là đáp xuống sàn nhà ngay."
"Đó là chuyện của anh!"
"Ly Tâm, em không thương anh hả?"
Rồi rồi, hắn lại giở giọng trẻ con và cái bộ mặt làm mình làm mảy ra, khiến Mộc Ly Tâm chỉ biết lắc đầu, quay mặt sang hướng khác.
"Em! Em à, em không thương anh hả?"
Hỏi xong không được đáp, hắn bắt đầu khều khều lay lay.
"Mộc, Ly, Tâm... Em không thương anh hả?"
"Dạ, em thương anh! Anh tha cho em!"
"Thương anh thì em phải cho anh ngủ chung chứ."
"Rồi rồi, anh muốn ngủ ở đâu kệ anh!"
Nói xong, Mộc Ly Tâm mới nhớ ra gì đó nên lập tức quay qua nhìn hắn chằm chằm, rồi hỏi:
"Anh tắm chưa?"
"Chưa!"
"Vậy anh cút đi, đừng làm bẩn người em!"
Cô nói gì mặc cô, hắn ôm thì vẫn cứ ôm.
"A, đau em!"
"Em đau hả? Anh xin lỗi, để anh đi gọi bác sĩ."
Ngọ nguậy một hồi, kết quả lại làm trúng vết thương trên bụng Mộc Ly Tâm. Thấy cô kêu đau, hắn cũng khẩn trương hết cả lên. Nhưng vừa xuống khỏi giường đã bị cô nắm lại.
"Em không sao! Đau một chút à, giờ hết rồi!"
"Có thật là không sao không?"
Mộc Ly Tâm gật đầu, hắn mới an tâm ngồi xuống. Giờ có cho vàng hắn cũng không dám loi nhoi nữa, chỉ nhẹ nhàng nâng niu bàn tay của cô, rồi nói:
"Anh qua sofa ngủ! Ngày mai chờ ba em vào, anh mới về!"
"Anh định đi đâu?"
Thấy cô đang khẩn trương, còn cau mày, Lăng Thanh cứ bị vui vui trong lòng, còn hỏi:
"Sợ anh đi bỏ em hả?"
"Ai lại đi lo sợ chuyện không có chứ!"
Cô trả lời nhưng mím môi cười, thế là lại được hôn lên tay một cái.
"Anh về chuẩn bị bắt đầu lại sự nghiệp, để mai sau còn chăm lo cho em và con. Chứ long nhong tay trắng thế này, ba em sẽ không chịu gả con gái ông ấy cho anh."
"Sao anh không về Lăng thị? Dù gì đó cũng là sản nghiệp của gia đình anh mà!"
"Chính vì sản nghiệp của Lăng gia nên anh mới không cần. Anh muốn tự đi lên bằng đôi chân của mình."
"Chuyện đó sẽ rất khó khăn..."
"Sợ gì chứ, bên cạnh anh còn có một cô gái giỏi giang như em hỗ trợ, chủ đầu tư thì có chú Sở Mục đứng ra bảo kê, anh chỉ việc tập trung phát triển là được."
Lăng Thanh bây giờ đã có định hướng rõ ràng về cuộc đời của mình. Nhưng nếu như bốn năm trước không có biến cố ập tới, thì có lẽ hắn của hiện tại đã thành công rực rỡ, gia đình viên mãn như mong đợi.
Không sao! Có đường đời nào mà không chông gai, khổ cực. Vấp ngã thì tự đứng lên rồi bắt đầu làm lại.
"Em ủng hộ! Đúng lúc em cũng định thành lập một công ty chuyên ngành thiết kế hội họa, địa điểm cũng chọn xong rồi, hay chúng ta cùng hợp tác! Anh thấy sao?"
"Anh thấy ổn! Nếu vậy thì em sẽ là bà chủ, anh là trợ lý của bà chủ. Chúng ta cùng nhau xây dựng cơ nghiệp này trước, chờ tới khi anh thuyết phục ba em xong, anh sẽ mang xe hoa tới trước cổng nhà rước em về làm vợ!"
"Đồng ý!"
Cô mỉm cười an nhiên, hắn cũng cười nhưng đi đôi nụ cười lại là một nụ hôn đặt lên trán cô gái.
Bình yên này đánh đổi bốn năm sóng gió mới có! Tình yêu này, trải qua biết bao biển khổ mới tìm được hạnh phúc!
Giờ là lúc phải trân trọng nhau thôi.
"Em ngủ đi! Anh canh chừng, khi nào em ngủ say, anh sẽ ngủ sau."
Mộc Ly Tâm lắc đầu:
"Anh lên giường nằm với em!"
"Vậy nhỡ chẳng may động tới vết thương trên bụng em thì sao?"
"Thì cẩn thận hơn một chút là được mà!"
"Em cũng không chê anh bẩn nữa?"
"Bẩn thì cũng là người đàn ông của em!"
Tuy đang được bật đèn xanh, nhưng hắn lại trở nên do dự một hồi mới nói:
"Thôi! Để anh qua sofa ngủ cho lành."
"Sao vậy? Hồi nãy anh hăng hái lắm mà?"
"Hồi nãy là do anh suy nghĩ chưa kĩ, chứ giờ nghĩ kĩ rồi thì thấy chúng ta không nên ngủ chung một giường."
"Tại sao?"
"Anh sợ!"
"Sợ cái gì cơ?"
"Sợ ba em!"
Chứng kiến dáng vẻ dè dặt của hắn khi nhắc tới ba mình, Mộc Ly Tâm muốn nhịn cười cũng không thể.
Hóa ra trên đời này cũng có người khiến Lăng Thanh phải rén.
"Em cười cái gì? Anh chỉ sợ ông ấy nổi giận lại không cho anh gần em nữa thì toang thôi."
"Vậy thì anh tranh thủ dậy sớm, tới gần sáng anh qua sofa ngủ, đến lúc ba vào thì làm gì phát hiện ra."
Cô nàng chủ động đưa ra sáng kiến, giúp Lăng Thanh bắt đầu suy nghĩ.
"Như vậy có ổn không?"
"Nhất định ổn!"
Mộc Ly Tâm gật đầu chắc nịch. Người đàn ông nọ liền lập tức leo lên giường, nhưng lần này lại cẩn thận từng chút. Tới khi ổn định vị trí rồi, hắn mới gối đầu cô lên tay mình, sau đó nhẹ nhàng ôm ấp.
Môi hắn cười, đi cùng lời nói chứa toàn mật ngọt:
"Vợ của anh ngủ ngon!"
Hạnh phúc ở đâu? Xin thưa, hạnh phúc đang ở đây, ở trong tim hai con người luôn hướng về nhau!
Câu nói đó là câu nói mang tính sát thương cực kì cao, khiến trái tim của người đàn ông như đang bị vùi lấp trong làn tuyết lạnh giá.
Hắn nhìn cô đến nổi không chớp mắt, cuối cùng lạnh giọng cất lời:
"Em vẫn muốn thoát khỏi thêm một lần nữa?"
"Em..."
"Em đừng có mơ! Mộc Ly Tâm, em phải là của anh!"
Vừa nói dứt câu, người đàn ông liền sấn mặt lao tới cưỡng đoạt đôi môi non mềm của người phụ nữ, khiến cô không kịp trở tay.
"Ưm...ưm..."
Hắn thay đổi những gì thì cô chưa biết, nhưng riêng cái mức độ biến thái bá đạo này thì chắc chắn chỉ có tăng thêm chứ không đổi.
Đang nói chuyện bình thường, tự nhiên bị cưỡng hôn, cô gái chỉ biết ú a ú ớ trong cổ họng vài âm từ khá nhạy cảm, rồi bất lực để hắn ta phóng túng.
Hắn cứ mút chặt vành môi anh đào của cô, qua vài giây liền đưa lưỡi tiến thẳng vào khoang miệng chứa đầy mật ngọt, không ngại ngần càn quét tới khi dưỡng khí sinh tồn trong lồng ngực cô gái dần dà cạn kiệt.
Đỉnh điểm là khi Mộc Ly Tâm sắp không thở nổi nữa, hắn mới chịu buông tha. Sau đó, chỉ biết nhìn cô mà cười đắc ý.
"Sao, có còn muốn bỏ anh nữa không?"
"Lăng Thanh! Anh uy hiếp em?"
"Không hề nha! Anh đang bảo vệ tình yêu của anh!"
"Chả ai bảo vệ cái kiểu quái đản như anh!"
"Người quái dị hành xử quái đản là chuyện thường tình."
Hắn không tiếc tự nhận mình là người quái dị mà còn trong tâm thế tự đắc, khiến Mộc Ly Tâm chỉ biết cười chịu thua.
Cô bất lực nằm xuống giường, hắn cũng nằm theo, cô đắp chăn hắn cũng đắp. Có mỗi cái gối cũng giành nằm chung. Cũng may là sức khỏe cô ổn định hẳn rồi, chứ không chắc cũng chả khỏe lên nổi với người đàn ông bá đạo này.
Loay hoay tới khi yên ổn vị trí rồi, cô liền quay qua nhìn hắn, hỏi:
"Anh làm gì vậy?"
"Chứ em đang làm gì?"
"Em chuẩn bị ngủ!"
"Thì anh cũng ngủ!"
"Ai cho anh ngủ ở đây?"
"Không ở đây thì ở đâu?"
"Bên sofa kìa!"
"Chỗ đó nhỏ lắm, anh trở mình là đáp xuống sàn nhà ngay."
"Đó là chuyện của anh!"
"Ly Tâm, em không thương anh hả?"
Rồi rồi, hắn lại giở giọng trẻ con và cái bộ mặt làm mình làm mảy ra, khiến Mộc Ly Tâm chỉ biết lắc đầu, quay mặt sang hướng khác.
"Em! Em à, em không thương anh hả?"
Hỏi xong không được đáp, hắn bắt đầu khều khều lay lay.
"Mộc, Ly, Tâm... Em không thương anh hả?"
"Dạ, em thương anh! Anh tha cho em!"
"Thương anh thì em phải cho anh ngủ chung chứ."
"Rồi rồi, anh muốn ngủ ở đâu kệ anh!"
Nói xong, Mộc Ly Tâm mới nhớ ra gì đó nên lập tức quay qua nhìn hắn chằm chằm, rồi hỏi:
"Anh tắm chưa?"
"Chưa!"
"Vậy anh cút đi, đừng làm bẩn người em!"
Cô nói gì mặc cô, hắn ôm thì vẫn cứ ôm.
"A, đau em!"
"Em đau hả? Anh xin lỗi, để anh đi gọi bác sĩ."
Ngọ nguậy một hồi, kết quả lại làm trúng vết thương trên bụng Mộc Ly Tâm. Thấy cô kêu đau, hắn cũng khẩn trương hết cả lên. Nhưng vừa xuống khỏi giường đã bị cô nắm lại.
"Em không sao! Đau một chút à, giờ hết rồi!"
"Có thật là không sao không?"
Mộc Ly Tâm gật đầu, hắn mới an tâm ngồi xuống. Giờ có cho vàng hắn cũng không dám loi nhoi nữa, chỉ nhẹ nhàng nâng niu bàn tay của cô, rồi nói:
"Anh qua sofa ngủ! Ngày mai chờ ba em vào, anh mới về!"
"Anh định đi đâu?"
Thấy cô đang khẩn trương, còn cau mày, Lăng Thanh cứ bị vui vui trong lòng, còn hỏi:
"Sợ anh đi bỏ em hả?"
"Ai lại đi lo sợ chuyện không có chứ!"
Cô trả lời nhưng mím môi cười, thế là lại được hôn lên tay một cái.
"Anh về chuẩn bị bắt đầu lại sự nghiệp, để mai sau còn chăm lo cho em và con. Chứ long nhong tay trắng thế này, ba em sẽ không chịu gả con gái ông ấy cho anh."
"Sao anh không về Lăng thị? Dù gì đó cũng là sản nghiệp của gia đình anh mà!"
"Chính vì sản nghiệp của Lăng gia nên anh mới không cần. Anh muốn tự đi lên bằng đôi chân của mình."
"Chuyện đó sẽ rất khó khăn..."
"Sợ gì chứ, bên cạnh anh còn có một cô gái giỏi giang như em hỗ trợ, chủ đầu tư thì có chú Sở Mục đứng ra bảo kê, anh chỉ việc tập trung phát triển là được."
Lăng Thanh bây giờ đã có định hướng rõ ràng về cuộc đời của mình. Nhưng nếu như bốn năm trước không có biến cố ập tới, thì có lẽ hắn của hiện tại đã thành công rực rỡ, gia đình viên mãn như mong đợi.
Không sao! Có đường đời nào mà không chông gai, khổ cực. Vấp ngã thì tự đứng lên rồi bắt đầu làm lại.
"Em ủng hộ! Đúng lúc em cũng định thành lập một công ty chuyên ngành thiết kế hội họa, địa điểm cũng chọn xong rồi, hay chúng ta cùng hợp tác! Anh thấy sao?"
"Anh thấy ổn! Nếu vậy thì em sẽ là bà chủ, anh là trợ lý của bà chủ. Chúng ta cùng nhau xây dựng cơ nghiệp này trước, chờ tới khi anh thuyết phục ba em xong, anh sẽ mang xe hoa tới trước cổng nhà rước em về làm vợ!"
"Đồng ý!"
Cô mỉm cười an nhiên, hắn cũng cười nhưng đi đôi nụ cười lại là một nụ hôn đặt lên trán cô gái.
Bình yên này đánh đổi bốn năm sóng gió mới có! Tình yêu này, trải qua biết bao biển khổ mới tìm được hạnh phúc!
Giờ là lúc phải trân trọng nhau thôi.
"Em ngủ đi! Anh canh chừng, khi nào em ngủ say, anh sẽ ngủ sau."
Mộc Ly Tâm lắc đầu:
"Anh lên giường nằm với em!"
"Vậy nhỡ chẳng may động tới vết thương trên bụng em thì sao?"
"Thì cẩn thận hơn một chút là được mà!"
"Em cũng không chê anh bẩn nữa?"
"Bẩn thì cũng là người đàn ông của em!"
Tuy đang được bật đèn xanh, nhưng hắn lại trở nên do dự một hồi mới nói:
"Thôi! Để anh qua sofa ngủ cho lành."
"Sao vậy? Hồi nãy anh hăng hái lắm mà?"
"Hồi nãy là do anh suy nghĩ chưa kĩ, chứ giờ nghĩ kĩ rồi thì thấy chúng ta không nên ngủ chung một giường."
"Tại sao?"
"Anh sợ!"
"Sợ cái gì cơ?"
"Sợ ba em!"
Chứng kiến dáng vẻ dè dặt của hắn khi nhắc tới ba mình, Mộc Ly Tâm muốn nhịn cười cũng không thể.
Hóa ra trên đời này cũng có người khiến Lăng Thanh phải rén.
"Em cười cái gì? Anh chỉ sợ ông ấy nổi giận lại không cho anh gần em nữa thì toang thôi."
"Vậy thì anh tranh thủ dậy sớm, tới gần sáng anh qua sofa ngủ, đến lúc ba vào thì làm gì phát hiện ra."
Cô nàng chủ động đưa ra sáng kiến, giúp Lăng Thanh bắt đầu suy nghĩ.
"Như vậy có ổn không?"
"Nhất định ổn!"
Mộc Ly Tâm gật đầu chắc nịch. Người đàn ông nọ liền lập tức leo lên giường, nhưng lần này lại cẩn thận từng chút. Tới khi ổn định vị trí rồi, hắn mới gối đầu cô lên tay mình, sau đó nhẹ nhàng ôm ấp.
Môi hắn cười, đi cùng lời nói chứa toàn mật ngọt:
"Vợ của anh ngủ ngon!"
Hạnh phúc ở đâu? Xin thưa, hạnh phúc đang ở đây, ở trong tim hai con người luôn hướng về nhau!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.