Chương 155: HÌNH PHẠT HAI CHIỀU
Đường Nguyệt Y
09/06/2023
"Mày vừa nói ai là con rơi?"
Lăng Kiến Dụ gằng giọng, vang lên câu hỏi khiến người nghe phải dè dặt, nhưng đối diện là Trác Hi nên cô ta vẫn nghiễm nhiên đáp trả:
"Là đứa con trai duy nhất của ông đấy."
"Lăng Kiến Dụ ơi là Lăng Kiến Dụ, ông oán hận Đào Lâm San vì mẹ tôi ăn ốc bắt ông đổ vỏ hơn hai mươi năm, vậy nếu ông biết thực chất trên đầu mình đã mọc cả đám thảo nguyên xanh rờn ngay sau ngày cưới, chắc ông sẽ phát điên tới mức quật mộ Mộng Linh lên để xả giận mất."
"Con khốn, mày dựa vào đâu mà nói ra những lời đó?"
"Dựa vào những gì mẹ tôi nói lại trước khi qua đời. Chuyện bà ấy biết, còn nhiều, còn sâu rộng hơn ông đấy. Cơ mà, nếu như ông không tin thì cứ làm giám định AND là biết được ngay thôi."
"Tôi thấy bên cạnh Lăng Thanh luôn có một người đàn ông khí chất siêu phàm, uy nghiêm, thân thế chắc cũng không phải dạng vừa nên mới dễ dàng úp sọt cả đám đàn em tài giỏi của tôi. Nói không chừng, ông ta mới là ba ruột của hắn ta. Chứ hạng đàn ông nhu nhược, tham lam, ích kỷ như ông, làm gì đủ tư cách làm ba của ai."
*Chát.
Lăng Thư Mai thẳng thắng nói dứt lời thì lập tức ăn trọn một bạt tay vào mặt, cú tát của Lăng Kiến Dụ mạnh tới mức in cả dấu tay trên mặt cô ta, khóe môi rướm máu, vậy mà ả vẫn tuyệt nhiên thản nhiên bật cười.
"Đánh, ông đánh tiếp đi. Tốt nhất là đánh chết tôi, rồi đến lượt ông cũng sẽ bị trời trả báo."
"Lăng Kiến Dụ, tôi nguyền rủa ông cả đời cô độc, chết không toàn thay, haha...haha..."
Biết bao lời lẽ cay nghiệt, ngông cuồng và cả nụ cười kiêu ngạo của Lăng Thư Mai là chất xúc tác, tác động đến dây thần kinh phẫn nộ của người đàn ông.
Lăng Kiến Dụ, tay siết chặt thành quyền, gân xanh in hằn trên trán, lão nghiến chặt răng và đang nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy sát khí, cuối cùng ông ấy vẫn không thể kiềm chế mà lao tới bóp cổ cô gái, ấn xuống sàn nhà.
Vì bị trói tay lẫn chân, nên Trác Hi căn bản không thể chống trả, cô bất lực trừng to mắt nhìn kẻ tàn độc đang cướp đi mạng sống của mình.
Hai tay lão ta dùng lực ngày càng mạnh, cô càng không trụ được lâu. Hơi thở bị chặn đứt, dưỡng khí cạn kiệt, sắc mặt tím tái vì hô hấp không lưu thông, đôi đồng tử giãn to ra hết cở tới mức hằn lên tia máu.
Không lâu sau, mạng sống của người con gái ấy bị ông ta cướp đoạt. Đến lúc chết, Lăng Thư Mai vẫn mở to mắt trừng trừng nhìn kẻ sát nhân, vậy mà Lăng Kiến Dụ chẳng hề tỏ ra khiếp sợ, lão thản nhiên đứng dậy, phủi sạch hai tay như vừa dọn sạch rác, rồi ung dung bước ra ngoài.
Lúc chạm mặt Cẩn Hinh trước cửa phòng, lão trầm giọng căn dặn:
"Dọn sạch sẽ cái xác, tôi tăng thêm tiền thưởng gấp mười. Sau đó, ôm tiền rồi cùng đám đàn em của cậu rời khỏi thành phố này một thời gian. Đến khi cần, tôi sẽ chủ động liên lạc."
Nghe nhắc tới cái xác, mặt mũi Cẩn Hinh thoáng biến sắc, nhưng nghi nghe nói tiền công tăng lên gấp mười thì hai mắt gã ta liền sáng trưng như sao, rồi lập tức gật đầu chấp nhận sai khiến.
----------------
Hơn hai tuần sau, Lăng Thanh được xuất viện về nhà. Tới nay, hắn vẫn chưa gặp mặt ba mình một lần nào, nên đôi lúc cũng có chút chạnh lòng. Nhưng khi nhìn lại bên cạnh còn có vợ, con của mình, một người chú tốt như tri kỷ và một ông ba vợ ngoài lạnh trong ấm, hắn cũng được an ủi phần nào.
Vừa về tới nhà, tiểu Phong đã quây quần bên hắn suốt cả buổi chiều, ăn tối xong vẫn tiếp tục đeo bám, khiến người làm mẹ như Mộc Ly Tâm tủi thân tột cùng.
Lúc này, hai cha con đang ngồi chơi ngoài phòng khách, thì Mộc Ly Tâm ra tới. Cô có chút không hài lòng khi thấy cha con họ vẫn đang ngồi chơi game đua xe cùng nhau, nên lập tức nghiêm giọng cất lời:
"Hmm, muộn rồi không được chơi nữa."
"A, ba ơi, ba nhanh lên đi."
"Con từ từ thôi, ba mới biết chơi thì con phải nhường ba chứ."
Có vẻ như sự xuất hiện cô nàng hoàn toàn không tạo được ấn tượng trong mắt hai người đàn ông một lớn một nhỏ kia. Điều đó khiến cô càng không vui. Buộc phải đanh giọng, lớn tiếng lần hai.
"Lăng Thanh, Mộc Thiên Phong..."
Sau tiếng hét nồng nặc mùi thuốc súng vừa vang lên, hai cha con nhà họ đã giật bắn người, vì kinh ngạc.
Lăng Thanh vội vàng tắt game ngay, tiểu Phong cũng sợ sệt nép vào sau lưng người ba cao cả, cũng là điểm tự vững chắc của mình.
"B...bảo bối! Em làm gì mà hét lớn vậy?"
"Hét như thế mới đánh thức tâm hồn mê game của hai cha con mấy người được chứ. Anh có biết em đứng đây bao lâu, rồi đã nói những gì chưa?"
Hắn lắc đầu như một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ vô số tội.
Hắn không giỏi gì đâu, chỉ giỏi nịnh vợ!
Bấy giờ, ánh mắt nghiêm túc của cô gái đã va vào chàng trai nhỏ tuổi đang thập thò phía sau lưng chồng mình, cô lại bắt đầu nghiêm giọng:
"Tiểu Phong, con ra đây cho mẹ!"
Cậu bé có ba hậu thuẫn nên hôm nay đặc biệt bướng bỉnh hơn hôm qua, không những không chịu chui ra trình diện mà còn ôm chặt "tấm bia" trước mặt hơn.
"Mộc Thiên Phong, mẹ cho con ba giây. Sau ba tiếng đếm mà con vẫn không chịu ngoan ngoãn ra ngoài thì đừng trách mẹ không nương tay."
"Một...hai...ba..."
"Ba ơi, cứu con..."
Tiểu Phong vẫn cố thủ, thế là Lăng Thanh bị đưa vào thế khó xử. Một bên là con trai cưng, bên là vợ yêu bảo bối, dĩ nhiên vợ anh là trên hết, nên hắn lập tức gỡ tay cậu bé đang ôm eo mình ra, rồi trực tiếp đứng lên, đi về phe vợ.
"Con trai, ba thương con, nhưng ba sợ vợ ba hơn! Con thông cảm cho ba nhé! Nỗi khổ của ba, sau này con sẽ hiểu khi tìm được một nửa trái tim còn lại của mình."
Bị bán đứng, tiểu Phong mặt mũi ủy khuất xen lẫn ấm ức. Cậu bé không vui với hành động thiếu chính trực của ba mình, nên liền càu nhàu:
"Sau này con không chơi với ba nữa, vì ba toàn bán đứng đồng đội thôi."
Mộc Ly Tâm suýt nữa thì phì cười trước câu nói của con trai, nhưng cô cố nén lại để làm uy mà dạy bảo cậu bé.
"Cằn nhằn cái gì? Tiểu Phong, đứng lên khoanh tay lại nghe mẹ hỏi!"
"Vâng ạ!"
Cậu bé yểu xìu, ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy, khoanh tay chịu phạt.
"Mẹ hỏi con, bài tập cô giáo cho về nhà con đã làm xong chưa?"
"Dạ chưa!"
"Vậy tại sao giờ này còn ở đây chơi game?"
"Dạ tại ba rủ con!"
"Ơ ơ, anh không có! Là thằng bé dạy anh chơi trước. Anh bị oan."
Người chỉ tội, kẻ thì chối bay bẩy, nhưng tin vào ai là chuyện của người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà.
"Mẹ không cần biết là ai rủ ai! Tóm lại là cả hai ba con đều sai, nên đều phải bị phạt."
"Tiểu Phong, mẹ phạt con trở về phòng làm hết bài tập về nhà. Lát nữa mẹ lên kiểm tra sau."
"Vâng..!"
Cậu nhóc bị phạt, đương nhiên không được vui, chỉ biết lủi thủi đi lên phòng.
Giờ chỉ còn người đàn ông lớn tuổi nhất nhà ở lại, hắn cũng rén nên lập tức cất lời:
"Anh cũng lên phòng làm việc!"
"Lăng Thanh, anh đứng lại đó cho em!"
Lăng Kiến Dụ gằng giọng, vang lên câu hỏi khiến người nghe phải dè dặt, nhưng đối diện là Trác Hi nên cô ta vẫn nghiễm nhiên đáp trả:
"Là đứa con trai duy nhất của ông đấy."
"Lăng Kiến Dụ ơi là Lăng Kiến Dụ, ông oán hận Đào Lâm San vì mẹ tôi ăn ốc bắt ông đổ vỏ hơn hai mươi năm, vậy nếu ông biết thực chất trên đầu mình đã mọc cả đám thảo nguyên xanh rờn ngay sau ngày cưới, chắc ông sẽ phát điên tới mức quật mộ Mộng Linh lên để xả giận mất."
"Con khốn, mày dựa vào đâu mà nói ra những lời đó?"
"Dựa vào những gì mẹ tôi nói lại trước khi qua đời. Chuyện bà ấy biết, còn nhiều, còn sâu rộng hơn ông đấy. Cơ mà, nếu như ông không tin thì cứ làm giám định AND là biết được ngay thôi."
"Tôi thấy bên cạnh Lăng Thanh luôn có một người đàn ông khí chất siêu phàm, uy nghiêm, thân thế chắc cũng không phải dạng vừa nên mới dễ dàng úp sọt cả đám đàn em tài giỏi của tôi. Nói không chừng, ông ta mới là ba ruột của hắn ta. Chứ hạng đàn ông nhu nhược, tham lam, ích kỷ như ông, làm gì đủ tư cách làm ba của ai."
*Chát.
Lăng Thư Mai thẳng thắng nói dứt lời thì lập tức ăn trọn một bạt tay vào mặt, cú tát của Lăng Kiến Dụ mạnh tới mức in cả dấu tay trên mặt cô ta, khóe môi rướm máu, vậy mà ả vẫn tuyệt nhiên thản nhiên bật cười.
"Đánh, ông đánh tiếp đi. Tốt nhất là đánh chết tôi, rồi đến lượt ông cũng sẽ bị trời trả báo."
"Lăng Kiến Dụ, tôi nguyền rủa ông cả đời cô độc, chết không toàn thay, haha...haha..."
Biết bao lời lẽ cay nghiệt, ngông cuồng và cả nụ cười kiêu ngạo của Lăng Thư Mai là chất xúc tác, tác động đến dây thần kinh phẫn nộ của người đàn ông.
Lăng Kiến Dụ, tay siết chặt thành quyền, gân xanh in hằn trên trán, lão nghiến chặt răng và đang nhìn cô ta với ánh mắt tràn đầy sát khí, cuối cùng ông ấy vẫn không thể kiềm chế mà lao tới bóp cổ cô gái, ấn xuống sàn nhà.
Vì bị trói tay lẫn chân, nên Trác Hi căn bản không thể chống trả, cô bất lực trừng to mắt nhìn kẻ tàn độc đang cướp đi mạng sống của mình.
Hai tay lão ta dùng lực ngày càng mạnh, cô càng không trụ được lâu. Hơi thở bị chặn đứt, dưỡng khí cạn kiệt, sắc mặt tím tái vì hô hấp không lưu thông, đôi đồng tử giãn to ra hết cở tới mức hằn lên tia máu.
Không lâu sau, mạng sống của người con gái ấy bị ông ta cướp đoạt. Đến lúc chết, Lăng Thư Mai vẫn mở to mắt trừng trừng nhìn kẻ sát nhân, vậy mà Lăng Kiến Dụ chẳng hề tỏ ra khiếp sợ, lão thản nhiên đứng dậy, phủi sạch hai tay như vừa dọn sạch rác, rồi ung dung bước ra ngoài.
Lúc chạm mặt Cẩn Hinh trước cửa phòng, lão trầm giọng căn dặn:
"Dọn sạch sẽ cái xác, tôi tăng thêm tiền thưởng gấp mười. Sau đó, ôm tiền rồi cùng đám đàn em của cậu rời khỏi thành phố này một thời gian. Đến khi cần, tôi sẽ chủ động liên lạc."
Nghe nhắc tới cái xác, mặt mũi Cẩn Hinh thoáng biến sắc, nhưng nghi nghe nói tiền công tăng lên gấp mười thì hai mắt gã ta liền sáng trưng như sao, rồi lập tức gật đầu chấp nhận sai khiến.
----------------
Hơn hai tuần sau, Lăng Thanh được xuất viện về nhà. Tới nay, hắn vẫn chưa gặp mặt ba mình một lần nào, nên đôi lúc cũng có chút chạnh lòng. Nhưng khi nhìn lại bên cạnh còn có vợ, con của mình, một người chú tốt như tri kỷ và một ông ba vợ ngoài lạnh trong ấm, hắn cũng được an ủi phần nào.
Vừa về tới nhà, tiểu Phong đã quây quần bên hắn suốt cả buổi chiều, ăn tối xong vẫn tiếp tục đeo bám, khiến người làm mẹ như Mộc Ly Tâm tủi thân tột cùng.
Lúc này, hai cha con đang ngồi chơi ngoài phòng khách, thì Mộc Ly Tâm ra tới. Cô có chút không hài lòng khi thấy cha con họ vẫn đang ngồi chơi game đua xe cùng nhau, nên lập tức nghiêm giọng cất lời:
"Hmm, muộn rồi không được chơi nữa."
"A, ba ơi, ba nhanh lên đi."
"Con từ từ thôi, ba mới biết chơi thì con phải nhường ba chứ."
Có vẻ như sự xuất hiện cô nàng hoàn toàn không tạo được ấn tượng trong mắt hai người đàn ông một lớn một nhỏ kia. Điều đó khiến cô càng không vui. Buộc phải đanh giọng, lớn tiếng lần hai.
"Lăng Thanh, Mộc Thiên Phong..."
Sau tiếng hét nồng nặc mùi thuốc súng vừa vang lên, hai cha con nhà họ đã giật bắn người, vì kinh ngạc.
Lăng Thanh vội vàng tắt game ngay, tiểu Phong cũng sợ sệt nép vào sau lưng người ba cao cả, cũng là điểm tự vững chắc của mình.
"B...bảo bối! Em làm gì mà hét lớn vậy?"
"Hét như thế mới đánh thức tâm hồn mê game của hai cha con mấy người được chứ. Anh có biết em đứng đây bao lâu, rồi đã nói những gì chưa?"
Hắn lắc đầu như một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ vô số tội.
Hắn không giỏi gì đâu, chỉ giỏi nịnh vợ!
Bấy giờ, ánh mắt nghiêm túc của cô gái đã va vào chàng trai nhỏ tuổi đang thập thò phía sau lưng chồng mình, cô lại bắt đầu nghiêm giọng:
"Tiểu Phong, con ra đây cho mẹ!"
Cậu bé có ba hậu thuẫn nên hôm nay đặc biệt bướng bỉnh hơn hôm qua, không những không chịu chui ra trình diện mà còn ôm chặt "tấm bia" trước mặt hơn.
"Mộc Thiên Phong, mẹ cho con ba giây. Sau ba tiếng đếm mà con vẫn không chịu ngoan ngoãn ra ngoài thì đừng trách mẹ không nương tay."
"Một...hai...ba..."
"Ba ơi, cứu con..."
Tiểu Phong vẫn cố thủ, thế là Lăng Thanh bị đưa vào thế khó xử. Một bên là con trai cưng, bên là vợ yêu bảo bối, dĩ nhiên vợ anh là trên hết, nên hắn lập tức gỡ tay cậu bé đang ôm eo mình ra, rồi trực tiếp đứng lên, đi về phe vợ.
"Con trai, ba thương con, nhưng ba sợ vợ ba hơn! Con thông cảm cho ba nhé! Nỗi khổ của ba, sau này con sẽ hiểu khi tìm được một nửa trái tim còn lại của mình."
Bị bán đứng, tiểu Phong mặt mũi ủy khuất xen lẫn ấm ức. Cậu bé không vui với hành động thiếu chính trực của ba mình, nên liền càu nhàu:
"Sau này con không chơi với ba nữa, vì ba toàn bán đứng đồng đội thôi."
Mộc Ly Tâm suýt nữa thì phì cười trước câu nói của con trai, nhưng cô cố nén lại để làm uy mà dạy bảo cậu bé.
"Cằn nhằn cái gì? Tiểu Phong, đứng lên khoanh tay lại nghe mẹ hỏi!"
"Vâng ạ!"
Cậu bé yểu xìu, ngoan ngoãn nghe lời đứng dậy, khoanh tay chịu phạt.
"Mẹ hỏi con, bài tập cô giáo cho về nhà con đã làm xong chưa?"
"Dạ chưa!"
"Vậy tại sao giờ này còn ở đây chơi game?"
"Dạ tại ba rủ con!"
"Ơ ơ, anh không có! Là thằng bé dạy anh chơi trước. Anh bị oan."
Người chỉ tội, kẻ thì chối bay bẩy, nhưng tin vào ai là chuyện của người phụ nữ quyền lực nhất trong nhà.
"Mẹ không cần biết là ai rủ ai! Tóm lại là cả hai ba con đều sai, nên đều phải bị phạt."
"Tiểu Phong, mẹ phạt con trở về phòng làm hết bài tập về nhà. Lát nữa mẹ lên kiểm tra sau."
"Vâng..!"
Cậu nhóc bị phạt, đương nhiên không được vui, chỉ biết lủi thủi đi lên phòng.
Giờ chỉ còn người đàn ông lớn tuổi nhất nhà ở lại, hắn cũng rén nên lập tức cất lời:
"Anh cũng lên phòng làm việc!"
"Lăng Thanh, anh đứng lại đó cho em!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.