Chương 166: LỌT VÀO HANG CỌP
Đường Nguyệt Y
11/06/2023
Gần bảy giờ tối, Mộc Ly Tâm vẫn đang ở công ty, chờ Lăng Thanh tới đón như đã hẹn.
Nhưng rồi thời gian qua đi, đến bảy giờ mà hắn vẫn chưa tới. Cô bắt đầu lo lắng, nên gọi điện định hỏi thăm thì hết lần này sang lần khác, đều không nhận được tín hiệu trả lời nào từ đầu dây bên kia.
Từng giây phút trôi qua, cô càng không thể ngồi yên, nên lại gọi điện về nhà.
"A lô, dì Hoa! Anh Thanh đã về nhà chưa dì?"
[Dạ chưa!]
"Vậy khi nào anh ấy về, dì nhắn anh ấy gọi lại cho tôi nha!"
[Vâng!]
Không liên lạc được với hắn, cô dần quên luôn cuộc hẹn với đối tác đã muộn hơn mười lăm phút.
Lúc này, cô lại gọi điện cho Sở Mục.
Rất nhanh sau, cô đã có được tín hiệu trả lời từ đối phương.
[Chú nghe đây!]
"Dạ, anh Thanh có ở chỗ của chú không ạ?"
[Không! Chú có việc đột xuất nên vừa bay sang Ma Cao vào chiều nay. Có chuyện gì không ổn sao con?]
"Dạ không! Tại con không liên lạc được với anh ấy nên hơi sốt ruột. Chú bận việc thì cứ giải quyết đi ạ!"
[Có chuyện gì thì nhớ báo với chú, chú sẽ quay về ngay.]
"Dạ vâng!"
Cuộc gọi kết thúc, đó là nơi thứ hai không cho cô biết chút tin tức nào của Lăng Thanh.
Nghĩ một hồi, cô lại gọi về nhà tìm ba mình.
Vẫn là câu hỏi cũ khi đối phương vừa nhấc máy:
"Ba, anh Thanh có đó không?"
[Không có! Sao vậy, hai đứa lại xảy ra chuyện gì à?]
Câu trả lời của Mộc Thái khiến Mộc Ly Tâm rơi vào khỏang không chông chênh nhất, cảm giác lo sợ khiến cô dần mất đi sự bình tĩnh vốn có.
[Ly Tâm! Con sao vậy?]
"Dạ không sao! Thôi nha ba, giờ con có việc bận nên không nói chuyện tiếp được. Với cả tối nay chắc con sẽ về trễ, ba nói với tiểu Phong ngủ trước đi, đừng chờ con nha!"
[Ơ nhưng mà...]
*Tút tút tút...
Ở bên kia, Mộc Thái còn chưa kịp hỏi đã nhận được tín hiệu tắt máy từ phía Mộc Ly Tâm, khiến ông không hỏi chau mày.
Ông giương mắt nhìn ra bầu trời lất phất tuyết rơi, với ánh mắt phức tạp vô cùng.
Mùa đông năm tay tuy yên bình, nhưng dường như vẫn có những cơn bão lòng bất ngờ ập tới.
Phải chăng phía trước vẫn còn cơn sóng to cuộn trào đang lăm le trút vào bến bờ bình yên?
Lúc này, Mộc Ly Tâm đang trên đường đến Lăng gia bằng xe riêng của mình.
Lần gặp mặt cuối cùng, hắn đã nói sẽ đến gặp Lăng Kiến Dụ, nên chỉ còn nơi đó là nơi cuối cùng có khả năng lớn nhất tìm thấy hắn.
Vượt một quãng đường khá dài, Mộc Ly Tâm đã đến trước cổng căn biệt thự rộng lớn nhất thành phố. Nhưng quái lạ thay, cổng chính không hề đóng kín mà còn rộng mở như thể đang chờ đón ai đó.
Nghĩ cũng lạ, nhưng cô vẫn lái xe vào trong. Lúc bước xuống xe, cảm nhận đầu tiên của cô cũng hệt như Lăng Thanh vừa mới tới.
Chỉ khác rằng giờ này đã về đêm, cảnh vật vắng vẻ đến mức rùng rợn.
Bấy giờ, hình ảnh của cô chợt thu nhỏ lại trong màn hình camera giám sát, tại một căn phòng bí mật.
"Xem nào, chắc là không liên lạc được nên đích thân chạy đi tìm kiếm, quả là tình sâu nghĩa nặng."
Giọng nói châm biếm của Lăng Kiến Dụ trầm thấp vang lên, khi chính ông ta cũng là người đang theo dõi mọi nhất cử nhất động của cô gái ấy qua màn hình.
Nằm dưới sàn nhà gần đó, là người mà cô đang sốt sắng tìm kiếm. Cả người hắn lấm lem vết bẩn lẫn máu, vì nhiều lần bị tra tấn thậm tệ.
Gương mặt điển trai ấy, giờ in đầy vết bầm tím, nơi khóe môi vẫn còn hằn lại giọt máu chưa kịp khô. Tay lẫn chân đều bị xiềng xích ràng buộc, hắn căn bản chỉ có thể giương đôi mắt đỏ au nhìn lên hình ảnh của người con gái ấy.
Hắn mấp máy đôi môi khô khan, khó khăn thốt ra thành lời:
"Ông có thể giết tôi, nhưng không được động vào cô ấy."
"Haha... Chưa gì đã lo sợ cho người phụ nữ của mình đến vậy sao? Nhưng mà cái gì mày càng sợ, tao càng phải thực hiện."
Ánh mắt của lão trở nên tà ác khi thốt ra câu nói cuối cùng, rồi dõng dạc lên tiếng:
"Cẩn Hinh! "Mời" cô gái đó tới đây đoàn tụ với người mình yêu đi nào."
"Không. Lăng Kiến Dụ, ông không được phép động tới người phụ nữ của tôi."
"Khụ...khụ..."
Hắn gượng người ngồi dậy để phản ứng kịch liệt, nhưng với chút sức tàn lực kiệt hiện tại, hắn căn bản không thể làm gì được đối phương.
Nhìn vào bộ dạng máu lạnh của ông ta, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu tại sao bản thân mình lại bị rơi vào bước đường này?
Vì hắn biết kẻ chủ mưu phía sau cái chết của Đào Lâm San và Lăng Thư Mai, nên ông ta muốn giết người diệt khẩu? Hay còn vì một nguyên nhân nào khác mà đến giờ hắn vẫn chưa được biết?
Người đàn ông đó, có thật là ba ruột của hắn hay không? Sao ông ta lại có thể xem tính mạng con ruột của mình như cỏ rác?
Cùng thời điểm này, Mộc Ly Tâm đã đặt chân vào phòng khách với nỗi hoang mang, lo sợ, vì nơi đây chẳng có lấy một bóng người. Ánh đèn cũng chỉ mờ nhạt không rõ đường lối.
Không gian nơi đây, thực tình vô cùng quỷ dị, khiến cảm giác bất an trong cơ chợt dâng lên dữ dội.
Chẳng biết cô đã linh cảm được chuyện gì, mà lúc này đã nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi một đoạn tin nhắn cho ai đó, rồi khẩn trương quay người trở ra ngoài, đúng lúc đó cô chạm mặt Cẩn Hinh, tên tay sai thân tín được Lăng Kiến Dụ thuê bằng những số tiền cực khủng để làm việc cho mình.
Cô biết chắc sẽ có nguy hiểm ập tới nên nhanh chóng lui bước về sau với dáng vẻ đề phòng.
"Anh là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng, nhưng quan trọng là tôi biết người cô đang tìm ở đâu?"
"Chính các người đang giam giữ Lăng Thanh? Là Lăng Kiến Dụ làm ra chuyện này đúng không?"
"Mày hỏi nhiều quá rồi đó."
Gã đàn ông trừng mắt, nghiến răng cất lời, chân thì vẫn bước dồn về phía cô gái.
Lúc này, Mộc Ly Tâm vẫn tuyệt nhiên bình tĩnh cất lời:
"Tao nói cho mày biết, trước khi tới đây tao đã gọi điện báo Cảnh sát, vừa rồi còn gửi luôn vị trí cho họ, chỉ vài phút nữa thôi, Cảnh sát sẽ ập tới đây tóm gọn cái lũ xấu xa chúng mày. Khôn hồn thì nên biết khó mà lui, trước khi bị tóm gọn vào tù ngồi bốc lịch dài hạn."
Cô nói rất hay, cũng rất bình tĩnh như thật, nhưng tiếc là gã đàn ông đó vẫn không hề tin tưởng, vì bị đồng tiền làm mờ mắt, nên mọi sự đều nghe theo sắc đặt của người đứng ở phía sau dùng tiền chỉ huy.
Cẩn Hinh đang cười trào phúng, và gã ta vẫn đang tiến về phía cô gái, đến khi dồn cô ngã xuống chiếc sofa trong phòng khách.
"Dọa ai, chứ dọa tao là mày lầm to rồi."
"Chẳng phải mày muốn gặp hắn ta lắm sao, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ đưa mày gặp hắn."
Gặp hắn, dĩ nhiên là chuyện quan trọng nhất lúc này. Nhưng cô biết, nếu để bản thân rơi vào tay lũ xấu xa này thì con đường thoát thân sẽ không tồn tại thì nói chi đến việc cứu hắn ra ngoài.
Cô không thể nghe theo lời bọn chúng, chỉ có chạy khỏi đây mới là cách tốt nhất.
*Xoảng.
Quyết định nhanh chóng, trong lúc sắp bị Cẩn Hinh tóm, Mộc Ly Tâm đã kịp thời chộp lấy bình hoa trên bàn, đập thẳng vào đầu gã ta, rồi nhanh chân bỏ chạy.
"Mẹ kiếp, con khốn này, để tao coi mày chạy được bao xa."
Gã nghiến răng mắng nhiếc, rồi tức tốc đuổi theo Mộc Ly Tâm.
Lúc cô vừa chạy tời chiếc xe của mình thì Cẩn Hinh đã đuổi tới. Gã túm tóc cô giật mình trở lại, rồi lập tức khống chế cô bằng con dao chắn trước cổ.
"Chạy đi, nếu mày muốn chết trước người đàn ông mày yêu."
Nhưng rồi thời gian qua đi, đến bảy giờ mà hắn vẫn chưa tới. Cô bắt đầu lo lắng, nên gọi điện định hỏi thăm thì hết lần này sang lần khác, đều không nhận được tín hiệu trả lời nào từ đầu dây bên kia.
Từng giây phút trôi qua, cô càng không thể ngồi yên, nên lại gọi điện về nhà.
"A lô, dì Hoa! Anh Thanh đã về nhà chưa dì?"
[Dạ chưa!]
"Vậy khi nào anh ấy về, dì nhắn anh ấy gọi lại cho tôi nha!"
[Vâng!]
Không liên lạc được với hắn, cô dần quên luôn cuộc hẹn với đối tác đã muộn hơn mười lăm phút.
Lúc này, cô lại gọi điện cho Sở Mục.
Rất nhanh sau, cô đã có được tín hiệu trả lời từ đối phương.
[Chú nghe đây!]
"Dạ, anh Thanh có ở chỗ của chú không ạ?"
[Không! Chú có việc đột xuất nên vừa bay sang Ma Cao vào chiều nay. Có chuyện gì không ổn sao con?]
"Dạ không! Tại con không liên lạc được với anh ấy nên hơi sốt ruột. Chú bận việc thì cứ giải quyết đi ạ!"
[Có chuyện gì thì nhớ báo với chú, chú sẽ quay về ngay.]
"Dạ vâng!"
Cuộc gọi kết thúc, đó là nơi thứ hai không cho cô biết chút tin tức nào của Lăng Thanh.
Nghĩ một hồi, cô lại gọi về nhà tìm ba mình.
Vẫn là câu hỏi cũ khi đối phương vừa nhấc máy:
"Ba, anh Thanh có đó không?"
[Không có! Sao vậy, hai đứa lại xảy ra chuyện gì à?]
Câu trả lời của Mộc Thái khiến Mộc Ly Tâm rơi vào khỏang không chông chênh nhất, cảm giác lo sợ khiến cô dần mất đi sự bình tĩnh vốn có.
[Ly Tâm! Con sao vậy?]
"Dạ không sao! Thôi nha ba, giờ con có việc bận nên không nói chuyện tiếp được. Với cả tối nay chắc con sẽ về trễ, ba nói với tiểu Phong ngủ trước đi, đừng chờ con nha!"
[Ơ nhưng mà...]
*Tút tút tút...
Ở bên kia, Mộc Thái còn chưa kịp hỏi đã nhận được tín hiệu tắt máy từ phía Mộc Ly Tâm, khiến ông không hỏi chau mày.
Ông giương mắt nhìn ra bầu trời lất phất tuyết rơi, với ánh mắt phức tạp vô cùng.
Mùa đông năm tay tuy yên bình, nhưng dường như vẫn có những cơn bão lòng bất ngờ ập tới.
Phải chăng phía trước vẫn còn cơn sóng to cuộn trào đang lăm le trút vào bến bờ bình yên?
Lúc này, Mộc Ly Tâm đang trên đường đến Lăng gia bằng xe riêng của mình.
Lần gặp mặt cuối cùng, hắn đã nói sẽ đến gặp Lăng Kiến Dụ, nên chỉ còn nơi đó là nơi cuối cùng có khả năng lớn nhất tìm thấy hắn.
Vượt một quãng đường khá dài, Mộc Ly Tâm đã đến trước cổng căn biệt thự rộng lớn nhất thành phố. Nhưng quái lạ thay, cổng chính không hề đóng kín mà còn rộng mở như thể đang chờ đón ai đó.
Nghĩ cũng lạ, nhưng cô vẫn lái xe vào trong. Lúc bước xuống xe, cảm nhận đầu tiên của cô cũng hệt như Lăng Thanh vừa mới tới.
Chỉ khác rằng giờ này đã về đêm, cảnh vật vắng vẻ đến mức rùng rợn.
Bấy giờ, hình ảnh của cô chợt thu nhỏ lại trong màn hình camera giám sát, tại một căn phòng bí mật.
"Xem nào, chắc là không liên lạc được nên đích thân chạy đi tìm kiếm, quả là tình sâu nghĩa nặng."
Giọng nói châm biếm của Lăng Kiến Dụ trầm thấp vang lên, khi chính ông ta cũng là người đang theo dõi mọi nhất cử nhất động của cô gái ấy qua màn hình.
Nằm dưới sàn nhà gần đó, là người mà cô đang sốt sắng tìm kiếm. Cả người hắn lấm lem vết bẩn lẫn máu, vì nhiều lần bị tra tấn thậm tệ.
Gương mặt điển trai ấy, giờ in đầy vết bầm tím, nơi khóe môi vẫn còn hằn lại giọt máu chưa kịp khô. Tay lẫn chân đều bị xiềng xích ràng buộc, hắn căn bản chỉ có thể giương đôi mắt đỏ au nhìn lên hình ảnh của người con gái ấy.
Hắn mấp máy đôi môi khô khan, khó khăn thốt ra thành lời:
"Ông có thể giết tôi, nhưng không được động vào cô ấy."
"Haha... Chưa gì đã lo sợ cho người phụ nữ của mình đến vậy sao? Nhưng mà cái gì mày càng sợ, tao càng phải thực hiện."
Ánh mắt của lão trở nên tà ác khi thốt ra câu nói cuối cùng, rồi dõng dạc lên tiếng:
"Cẩn Hinh! "Mời" cô gái đó tới đây đoàn tụ với người mình yêu đi nào."
"Không. Lăng Kiến Dụ, ông không được phép động tới người phụ nữ của tôi."
"Khụ...khụ..."
Hắn gượng người ngồi dậy để phản ứng kịch liệt, nhưng với chút sức tàn lực kiệt hiện tại, hắn căn bản không thể làm gì được đối phương.
Nhìn vào bộ dạng máu lạnh của ông ta, đến bây giờ hắn vẫn chưa hiểu tại sao bản thân mình lại bị rơi vào bước đường này?
Vì hắn biết kẻ chủ mưu phía sau cái chết của Đào Lâm San và Lăng Thư Mai, nên ông ta muốn giết người diệt khẩu? Hay còn vì một nguyên nhân nào khác mà đến giờ hắn vẫn chưa được biết?
Người đàn ông đó, có thật là ba ruột của hắn hay không? Sao ông ta lại có thể xem tính mạng con ruột của mình như cỏ rác?
Cùng thời điểm này, Mộc Ly Tâm đã đặt chân vào phòng khách với nỗi hoang mang, lo sợ, vì nơi đây chẳng có lấy một bóng người. Ánh đèn cũng chỉ mờ nhạt không rõ đường lối.
Không gian nơi đây, thực tình vô cùng quỷ dị, khiến cảm giác bất an trong cơ chợt dâng lên dữ dội.
Chẳng biết cô đã linh cảm được chuyện gì, mà lúc này đã nhanh chóng lấy điện thoại ra gửi một đoạn tin nhắn cho ai đó, rồi khẩn trương quay người trở ra ngoài, đúng lúc đó cô chạm mặt Cẩn Hinh, tên tay sai thân tín được Lăng Kiến Dụ thuê bằng những số tiền cực khủng để làm việc cho mình.
Cô biết chắc sẽ có nguy hiểm ập tới nên nhanh chóng lui bước về sau với dáng vẻ đề phòng.
"Anh là ai?"
"Tôi là ai không quan trọng, nhưng quan trọng là tôi biết người cô đang tìm ở đâu?"
"Chính các người đang giam giữ Lăng Thanh? Là Lăng Kiến Dụ làm ra chuyện này đúng không?"
"Mày hỏi nhiều quá rồi đó."
Gã đàn ông trừng mắt, nghiến răng cất lời, chân thì vẫn bước dồn về phía cô gái.
Lúc này, Mộc Ly Tâm vẫn tuyệt nhiên bình tĩnh cất lời:
"Tao nói cho mày biết, trước khi tới đây tao đã gọi điện báo Cảnh sát, vừa rồi còn gửi luôn vị trí cho họ, chỉ vài phút nữa thôi, Cảnh sát sẽ ập tới đây tóm gọn cái lũ xấu xa chúng mày. Khôn hồn thì nên biết khó mà lui, trước khi bị tóm gọn vào tù ngồi bốc lịch dài hạn."
Cô nói rất hay, cũng rất bình tĩnh như thật, nhưng tiếc là gã đàn ông đó vẫn không hề tin tưởng, vì bị đồng tiền làm mờ mắt, nên mọi sự đều nghe theo sắc đặt của người đứng ở phía sau dùng tiền chỉ huy.
Cẩn Hinh đang cười trào phúng, và gã ta vẫn đang tiến về phía cô gái, đến khi dồn cô ngã xuống chiếc sofa trong phòng khách.
"Dọa ai, chứ dọa tao là mày lầm to rồi."
"Chẳng phải mày muốn gặp hắn ta lắm sao, chỉ cần mày ngoan ngoãn nghe lời, tao sẽ đưa mày gặp hắn."
Gặp hắn, dĩ nhiên là chuyện quan trọng nhất lúc này. Nhưng cô biết, nếu để bản thân rơi vào tay lũ xấu xa này thì con đường thoát thân sẽ không tồn tại thì nói chi đến việc cứu hắn ra ngoài.
Cô không thể nghe theo lời bọn chúng, chỉ có chạy khỏi đây mới là cách tốt nhất.
*Xoảng.
Quyết định nhanh chóng, trong lúc sắp bị Cẩn Hinh tóm, Mộc Ly Tâm đã kịp thời chộp lấy bình hoa trên bàn, đập thẳng vào đầu gã ta, rồi nhanh chân bỏ chạy.
"Mẹ kiếp, con khốn này, để tao coi mày chạy được bao xa."
Gã nghiến răng mắng nhiếc, rồi tức tốc đuổi theo Mộc Ly Tâm.
Lúc cô vừa chạy tời chiếc xe của mình thì Cẩn Hinh đã đuổi tới. Gã túm tóc cô giật mình trở lại, rồi lập tức khống chế cô bằng con dao chắn trước cổ.
"Chạy đi, nếu mày muốn chết trước người đàn ông mày yêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.