Chương 91: NGƯỜI ĐÀN ÔNG LẠ MẶT
Đường Nguyệt Y
25/05/2023
"Rốt cuộc, anh muốn thế nào mới chịu dừng lại chuyện quái quỷ này?"
"Haha..."
Nhận được một câu hỏi hết sức thú vị, Lăng Thanh lập tức bật cười thành tiếng, rồi mới hỏi:
"Thế là Từ tiểu thư biết sợ rồi sao?"
Nói đến đó, ánh mắt hắn dần trở nên quỷ dị, tàn khốc đến đáng sợ.
"Muốn tao dừng hả? Cũng được, trừ khi mày chết là hết."
Từ Lê Na hoàn toàn suy sụp, lúc bắt đầu tác oai tác oái, ả nào ngờ mọi chuyện sẽ kinh khủng đến mức này.
"Nhưng mà dễ gì tao cho mày chết một cách đơn giản như thế được. Ít nhất cũng phải chịu trăm đắng ngàn cay, gian truân khổ cực dăm ba tháng rồi mới tính sau."
"Anh không sợ bị lật tẩy tội ác của mình ư? Giết người là phạm tội, pháp luật sẽ cần tù anh cả đời."
"Thế à? Đến nổi sợ mất người mình yêu là điều kinh khủng nhất mà tao còn nếm trải qua rồi thì còn ngán gì nữa."
Từ Lê Na chết lặng giữa khoảng trời sợ sệt và hối hận. Ả lắc đầu, không thể chấp nhận số phận tồi tệ đang xảy ra với mình.
"Lăng Thanh, vì một người phụ nữ mà mày tự đưa bản thân đi vào đường cùng, liệu có đáng không? Trong khi chính cô ta đã phản bội mày, lén lút cặp kè với thằng khác."
Câu nói cuối cùng, đã chạm tới cơn phẫn nộ trong lòng người đàn ông. Ánh mắt hắn in đầy tia chết chóc, đứng dậy rồi thẳng bước tiến tới bóp cổ Từ Lê Na.
"Tao đã nói, mày không có tư cách nói động tới người phụ nữ của tao rồi mà?"
Đứng trước nguy hiểm cận kề tính mạng, Từ Lê Na lại đang bật cười khinh bỉ, còn gắng sức cất lời:
"Phụ nữ nào là của mày? Nói không chừng bây giờ ả ta đang ân ái với thằng khác rồi kìa."
Một đòn đả kích chí mạng, tác động tới lực bàn tay của người đàn ông, hắn siết chặt cổ đối phương với đôi mắt đỏ ngầu. Bóp chặt tới khi mặt mày Từ Lê Na tím tái vì ngạt thở thì hắn mới chịu buông ra, nhờ vào chút lý trí tỉnh táo còn xót lại.
Hắn mạnh tay đẩy ngã ả ta xuống đất, rồi chỉ thẳng vào mặt đối phương, lạnh lùng cảnh cáo lần cuối:
"Đây là lần cuối tao tha cho mày. Sau này, nếu tao còn nghe mày nhắc tới cô ấy thêm một lần nào nữa, thì nhất định là lúc mày trút hơi thở cuối đời."
Những gì cần nói đã hết, hắn chán ghét mang theo cơn tức giận bỏ ra ngoài thì chạm mặt quản gia Lâm, khiến hắn tạm thời dừng bước.
"Ông đứng đây làm gì?"
"Dạ, tôi sợ thiếu gia có gì sai bảo nên đứng đây chờ sẵn."
Lăng Thanh nhíu chặt mày, vài giây sau mới nói:
"Tiếp tục bỏ đói cô ta, tới khi nào ả chịu làm việc thì thôi. Nhưng nhất định không được để ả ta chết. Ông nghe rõ chưa?"
"Tôi biết rồi! Thiếu gia cứ an tâm!"
Quản gia Lâm luôn cung kính cúi đầu trước Lăng Thanh, nhưng khi hắn bỏ đi rồi, ánh mắt lẫn sắc mặt của ông ta liền thay đổi.
Cũng sau đêm hôm ấy, Lâm Dân Tiêu đã âm thầm gặp mặt một người phụ nữ bí ẩn trong căn phòng tối quen thuộc.
"Ông nói sao? Hắn ta vẫn chưa chịu xuống tay à?"
Bấy giờ là giọng nói quyền lực có vài phần bất mãn của người phụ nữ vang lên, khiến Lâm Dân Tiêu phải dè dặt cúi đầu:
"Vâng! Hôm đầu tiên, hắn chỉ đánh rồi sai người tống cổ cô ta vào nhà kho, tịch thu hết vật dụng cá nhân, lẫn điện thoại, còn bỏ đói ả hai ngày. Đến lần thứ hai hắn trở về, tôi cứ tưởng hắn nhất định sẽ ra tay tàn độc khi bị cô ta đả kích, nhưng nào ngờ đúng lúc ả sắp bị bóp chết thì hắn lại buông tay. Theo tôi thấy, hắn sẽ không xuống tay xử lý con nhỏ đó mà chỉ muốn giam cầm rồi hành hạ ả sống dở chết dở."
Nhận được tin không như ý, thế mà trên môi người phụ nữ chỉ thoáng vẽ lên nụ cười nhạt nhẽo:
"Xem ra con sói này vẫn tỉnh táo phết đấy chứ!"
"Vậy tiếp theo bà chủ định như thế nào?"
"Ông có làm theo những gì tôi dặn không?"
"Thưa có! Tôi làm theo y như lời bà chủ dặn, và hiện tại luôn sẵn sàng chờ tiếp mệnh lệnh mới. Nhưng mà..."
Nói đến đây, Lâm Dân Tiêu đã âm thầm nhìn về bóng lưng của người phụ nữ ấy, hiển nhiên phần còn nói dở có chứa mục đích, mà đối phương thừa sức biết rõ.
"Ông yên tâm! Chỉ cần làm xong phi vụ này, tôi sẽ rút ông về bên cạnh, dĩ nhiên phần thưởng có được cũng vô cùng hậu hĩnh."
"Dạ! Vậy thì mời bà chủ cứ căn dặn, Lâm Dân Tiêu tôi nhất định dốc sức hoàn thành."
"Được! Theo như ông quan sát và cho rằng con sói điên đó sẽ không ra tay với ả ta, thôi thì chúng ta cũng nên tiếp thêm chút sức, để nhanh chóng làm xong nghiệp lớn nhỉ?"
Tuy ngoài miệng người đàn bà bí ẩn kia chỉ nói mập mờ, nhưng Lâm Dân Tiêu lại đang cười, vì quá hiểu ý muốn của đối phương.
Ông ta nhanh chóng cúi đầu, rồi nói:
"Tôi đã hiểu! Bà chủ cứ yên tâm chờ tin tốt từ tôi."
Quả nhiên sức mạnh của đồng tiền có thể sai khiến bất cứ ai, kể cả bán đứng lương tâm của chính mình.
Vào một ngày đẹp trời, sau những sự việc tồi tệ liên tục ập tới trong suốt khoảng thời gian vừa qua, nay Lăng Thanh mang theo tâm sự đến thăm ngôi mộ của người mẹ nằm tại nghĩa trang lớn nhất thành phố.
Vừa dừng xe, ở từ xa hắn đã nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông mặc vest đen lịch thiệp, đang đứng trước nấm mồ của mẹ mình.
Hắn nhíu mày khi đến gần người đó và biết được bóng lưng ấy không phải Lăng Kiến Dụ, ba mình.
"Ông là ai?"
Giọng nói trầm lạnh của Lăng Thanh, khiến người đàn ông khẽ giật mình. Đến khi quay lại chạm mặt hắn ta thì ông ấy lại lẳng lặng ngắm nhìn rất lâu, rồi mới hỏi:
"Cháu là..?"
"Tôi là con trai của bà ấy."
Lăng Thanh nói, nhưng mắt nhìn về phía di ảnh người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp trên ngôi mộ.
Lúc bấy giờ, ánh mắt của người đàn ông càng lộ rõ sự dao động.
"Cháu rất giống với bà ấy!"
Câu nói phát ra với chất giọng trìu mến của người đàn ông khiến Lăng Thanh càng thêm cau mày, hắn vẫn lạnh lùng cất lên câu nói:
"Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Ông là ai?"
"Chú là một người bạn rất thân với mẹ cháu thời con trẻ."
"Vậy ư? Nhưng trong trí nhớ của tôi, hình như chưa từng gặp qua ông lần nào thì phải."
Nghe Lăng Thanh nói vậy, người đàn ông ấy liền bật cười, rồi còn thân mật đưa tay xoa đầu hắn, khiến hắn ta lập tức không vui, nhưng ông vẫn ôn nhu đáp trả:
"Phải, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Cũng là lần đầu chú tới đây gặp lại người tri kỷ này."
Cuối câu nói, ông ấy đã nhìn về di ảnh với đôi mắt trìu mến, xen lẫn chút tiếc nuối.
Thoạt nhìn qua cách nhìn của ông ấy với di ảnh mẹ mình, trong lòng Lăng Thanh chứa đựng rất nhiều suy nghĩ phức tạp.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một người quen của mẹ, nên cũng không muốn bài xích, mà trái lại muốn được trò chuyện cùng ông ấy để biết thêm nhiều điều về mẹ mình hơn.
Huống chi cái nhìn trìu mến của ông ta, không đơn giản như dành cho một người bạn bình thường, đã thôi thúc Lăng Thanh đưa ra đề nghị:
"Chúng ta có thể vừa uống rượu, vừa trò chuyện với nhau vài điều được chứ?"
Bấy giờ, người đàn ông ấy mới nhìn Lăng Thanh. Ông mỉm cười ôn hòa, và gật đầu đồng ý.
"Haha..."
Nhận được một câu hỏi hết sức thú vị, Lăng Thanh lập tức bật cười thành tiếng, rồi mới hỏi:
"Thế là Từ tiểu thư biết sợ rồi sao?"
Nói đến đó, ánh mắt hắn dần trở nên quỷ dị, tàn khốc đến đáng sợ.
"Muốn tao dừng hả? Cũng được, trừ khi mày chết là hết."
Từ Lê Na hoàn toàn suy sụp, lúc bắt đầu tác oai tác oái, ả nào ngờ mọi chuyện sẽ kinh khủng đến mức này.
"Nhưng mà dễ gì tao cho mày chết một cách đơn giản như thế được. Ít nhất cũng phải chịu trăm đắng ngàn cay, gian truân khổ cực dăm ba tháng rồi mới tính sau."
"Anh không sợ bị lật tẩy tội ác của mình ư? Giết người là phạm tội, pháp luật sẽ cần tù anh cả đời."
"Thế à? Đến nổi sợ mất người mình yêu là điều kinh khủng nhất mà tao còn nếm trải qua rồi thì còn ngán gì nữa."
Từ Lê Na chết lặng giữa khoảng trời sợ sệt và hối hận. Ả lắc đầu, không thể chấp nhận số phận tồi tệ đang xảy ra với mình.
"Lăng Thanh, vì một người phụ nữ mà mày tự đưa bản thân đi vào đường cùng, liệu có đáng không? Trong khi chính cô ta đã phản bội mày, lén lút cặp kè với thằng khác."
Câu nói cuối cùng, đã chạm tới cơn phẫn nộ trong lòng người đàn ông. Ánh mắt hắn in đầy tia chết chóc, đứng dậy rồi thẳng bước tiến tới bóp cổ Từ Lê Na.
"Tao đã nói, mày không có tư cách nói động tới người phụ nữ của tao rồi mà?"
Đứng trước nguy hiểm cận kề tính mạng, Từ Lê Na lại đang bật cười khinh bỉ, còn gắng sức cất lời:
"Phụ nữ nào là của mày? Nói không chừng bây giờ ả ta đang ân ái với thằng khác rồi kìa."
Một đòn đả kích chí mạng, tác động tới lực bàn tay của người đàn ông, hắn siết chặt cổ đối phương với đôi mắt đỏ ngầu. Bóp chặt tới khi mặt mày Từ Lê Na tím tái vì ngạt thở thì hắn mới chịu buông ra, nhờ vào chút lý trí tỉnh táo còn xót lại.
Hắn mạnh tay đẩy ngã ả ta xuống đất, rồi chỉ thẳng vào mặt đối phương, lạnh lùng cảnh cáo lần cuối:
"Đây là lần cuối tao tha cho mày. Sau này, nếu tao còn nghe mày nhắc tới cô ấy thêm một lần nào nữa, thì nhất định là lúc mày trút hơi thở cuối đời."
Những gì cần nói đã hết, hắn chán ghét mang theo cơn tức giận bỏ ra ngoài thì chạm mặt quản gia Lâm, khiến hắn tạm thời dừng bước.
"Ông đứng đây làm gì?"
"Dạ, tôi sợ thiếu gia có gì sai bảo nên đứng đây chờ sẵn."
Lăng Thanh nhíu chặt mày, vài giây sau mới nói:
"Tiếp tục bỏ đói cô ta, tới khi nào ả chịu làm việc thì thôi. Nhưng nhất định không được để ả ta chết. Ông nghe rõ chưa?"
"Tôi biết rồi! Thiếu gia cứ an tâm!"
Quản gia Lâm luôn cung kính cúi đầu trước Lăng Thanh, nhưng khi hắn bỏ đi rồi, ánh mắt lẫn sắc mặt của ông ta liền thay đổi.
Cũng sau đêm hôm ấy, Lâm Dân Tiêu đã âm thầm gặp mặt một người phụ nữ bí ẩn trong căn phòng tối quen thuộc.
"Ông nói sao? Hắn ta vẫn chưa chịu xuống tay à?"
Bấy giờ là giọng nói quyền lực có vài phần bất mãn của người phụ nữ vang lên, khiến Lâm Dân Tiêu phải dè dặt cúi đầu:
"Vâng! Hôm đầu tiên, hắn chỉ đánh rồi sai người tống cổ cô ta vào nhà kho, tịch thu hết vật dụng cá nhân, lẫn điện thoại, còn bỏ đói ả hai ngày. Đến lần thứ hai hắn trở về, tôi cứ tưởng hắn nhất định sẽ ra tay tàn độc khi bị cô ta đả kích, nhưng nào ngờ đúng lúc ả sắp bị bóp chết thì hắn lại buông tay. Theo tôi thấy, hắn sẽ không xuống tay xử lý con nhỏ đó mà chỉ muốn giam cầm rồi hành hạ ả sống dở chết dở."
Nhận được tin không như ý, thế mà trên môi người phụ nữ chỉ thoáng vẽ lên nụ cười nhạt nhẽo:
"Xem ra con sói này vẫn tỉnh táo phết đấy chứ!"
"Vậy tiếp theo bà chủ định như thế nào?"
"Ông có làm theo những gì tôi dặn không?"
"Thưa có! Tôi làm theo y như lời bà chủ dặn, và hiện tại luôn sẵn sàng chờ tiếp mệnh lệnh mới. Nhưng mà..."
Nói đến đây, Lâm Dân Tiêu đã âm thầm nhìn về bóng lưng của người phụ nữ ấy, hiển nhiên phần còn nói dở có chứa mục đích, mà đối phương thừa sức biết rõ.
"Ông yên tâm! Chỉ cần làm xong phi vụ này, tôi sẽ rút ông về bên cạnh, dĩ nhiên phần thưởng có được cũng vô cùng hậu hĩnh."
"Dạ! Vậy thì mời bà chủ cứ căn dặn, Lâm Dân Tiêu tôi nhất định dốc sức hoàn thành."
"Được! Theo như ông quan sát và cho rằng con sói điên đó sẽ không ra tay với ả ta, thôi thì chúng ta cũng nên tiếp thêm chút sức, để nhanh chóng làm xong nghiệp lớn nhỉ?"
Tuy ngoài miệng người đàn bà bí ẩn kia chỉ nói mập mờ, nhưng Lâm Dân Tiêu lại đang cười, vì quá hiểu ý muốn của đối phương.
Ông ta nhanh chóng cúi đầu, rồi nói:
"Tôi đã hiểu! Bà chủ cứ yên tâm chờ tin tốt từ tôi."
Quả nhiên sức mạnh của đồng tiền có thể sai khiến bất cứ ai, kể cả bán đứng lương tâm của chính mình.
Vào một ngày đẹp trời, sau những sự việc tồi tệ liên tục ập tới trong suốt khoảng thời gian vừa qua, nay Lăng Thanh mang theo tâm sự đến thăm ngôi mộ của người mẹ nằm tại nghĩa trang lớn nhất thành phố.
Vừa dừng xe, ở từ xa hắn đã nhìn thấy bóng lưng của một người đàn ông mặc vest đen lịch thiệp, đang đứng trước nấm mồ của mẹ mình.
Hắn nhíu mày khi đến gần người đó và biết được bóng lưng ấy không phải Lăng Kiến Dụ, ba mình.
"Ông là ai?"
Giọng nói trầm lạnh của Lăng Thanh, khiến người đàn ông khẽ giật mình. Đến khi quay lại chạm mặt hắn ta thì ông ấy lại lẳng lặng ngắm nhìn rất lâu, rồi mới hỏi:
"Cháu là..?"
"Tôi là con trai của bà ấy."
Lăng Thanh nói, nhưng mắt nhìn về phía di ảnh người phụ nữ trẻ trung, xinh đẹp trên ngôi mộ.
Lúc bấy giờ, ánh mắt của người đàn ông càng lộ rõ sự dao động.
"Cháu rất giống với bà ấy!"
Câu nói phát ra với chất giọng trìu mến của người đàn ông khiến Lăng Thanh càng thêm cau mày, hắn vẫn lạnh lùng cất lên câu nói:
"Ông vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Ông là ai?"
"Chú là một người bạn rất thân với mẹ cháu thời con trẻ."
"Vậy ư? Nhưng trong trí nhớ của tôi, hình như chưa từng gặp qua ông lần nào thì phải."
Nghe Lăng Thanh nói vậy, người đàn ông ấy liền bật cười, rồi còn thân mật đưa tay xoa đầu hắn, khiến hắn ta lập tức không vui, nhưng ông vẫn ôn nhu đáp trả:
"Phải, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Cũng là lần đầu chú tới đây gặp lại người tri kỷ này."
Cuối câu nói, ông ấy đã nhìn về di ảnh với đôi mắt trìu mến, xen lẫn chút tiếc nuối.
Thoạt nhìn qua cách nhìn của ông ấy với di ảnh mẹ mình, trong lòng Lăng Thanh chứa đựng rất nhiều suy nghĩ phức tạp.
Đây là lần đầu tiên hắn gặp được một người quen của mẹ, nên cũng không muốn bài xích, mà trái lại muốn được trò chuyện cùng ông ấy để biết thêm nhiều điều về mẹ mình hơn.
Huống chi cái nhìn trìu mến của ông ta, không đơn giản như dành cho một người bạn bình thường, đã thôi thúc Lăng Thanh đưa ra đề nghị:
"Chúng ta có thể vừa uống rượu, vừa trò chuyện với nhau vài điều được chứ?"
Bấy giờ, người đàn ông ấy mới nhìn Lăng Thanh. Ông mỉm cười ôn hòa, và gật đầu đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.