Chương 189: SỐ HAI, KHÔNG AI SỐ MỘT
Đường Nguyệt Y
15/06/2023
Nhận được màn tra khảo nghe có vẻ hết sức vô lý của cô vợ, hắn dở khóc dở cười mà đáp:
"Anh thấy em ngủ nên không nỡ gọi dậy, rồi qua đây ru con ngủ, chứ tơ tình với ai? Vợ, em nói em không ghen, nhưng anh thấy em đa nghi lắm rồi đấy. Em cứ nghĩ oan cho anh thế này chắc có ngày anh vỡ tim mà chết mất."
Lại bị ám chỉ đang ghen tuông, Mộc Ly Tâm cứ kiểu mang phải vẻ mặt chột dạ như bao lần, rồi thẹn thùng quay mặt nhìn sang hướng khác, lơ đễnh đáp trả:
"Em chỉ hỏi đùa cho vui thử xem phản ứng của anh thế nào thôi. Chứ anh mà dám léng phéng với ai khác là xác định..."
"Xác định hồn lìa khỏi xác với em à?"
Cô đang ngập ngừng để chọn lựa hình phạt thì hắn đã nói giúp vế sau, rồi còn nhanh chóng âu yếm cô gái của mình bằng những cái ôm, hôn nồng nàn.
"Vợ của anh càng lớn, càng trẻ con rồi. Nhớ hồi trước lúc mới gần nhau, em lạnh lùng, lúc nào cũng tỏ ra bất cần anh hết, vậy mà giờ biết sợ mất anh rồi à? Xem ra hành trình gian truân anh đánh đổi đã được bù đắp rất xứng đáng."
Tiếp tục được rót mật vào tai, Mộc Ly Tâm cứ phải mím môi nén cười mãi thôi. Cô nghiêng đầu qua để được nhìn người đàn ông của mình, rồi nói:
"Ai bảo em sợ mất anh? Em mà sợ á, còn lâu nha!"
"Thế, nếu anh chết, thì em có sợ không?"
Hắn vừa hỏi xong, liền bị lườm một cái sắc lẻm đến từ đôi mắt biếc to tròn của cô gái.
"Anh hết chuyện để ví dụ rồi đúng không? Vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan về vẫn chưa biết sợ à?"
"Thì chỉ khi đứng trước cánh cửa sinh tử mới hiểu rõ lòng mình hướng về ai nhất thôi. Em nói không sợ mất anh, vậy để anh chết thử xem em có sợ không?"
"Dạ sợ! Sợ run người luôn đó ạ! Chồng à, não anh bị hỏng rồi. Toàn ăn nói linh ta linh tinh thôi."
Vừa nói, Mộc Ly Tâm vừa minh họa cơ mặt lẫn cử chỉ, chỉ tay lên trán Lăng Thanh, khiến hắn bật cười:
"Vậy anh biết em yêu anh như nào rồi!"
"Không yêu anh mà lần lượt sinh cho anh hai đứa con trai, gái à! Hay anh đang dùng thước đo lường tình cảm của em xem như nào để anh dọn thêm đường khác với người mới?"
"Đấy đấy, em đâu có đa nghi. Em chỉ toàn suy diễn hư cấu thôi."
Nét mặt bất mãn của hắn giúp cô gái cong môi cười cười ngại ngùng.
Gạt bỏ chuyện ấy, cô đã chủ động vòng tay qua cổ người đàn ông, dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn, dịu dàng lên tiếng:
"Cả đêm qua anh chịu cực rồi! Lúc ru con ngủ xong, sao anh không đặt con về nôi rồi dặn bảo mẫu trông chừng? Đêm phải pha sữa, thay bỉm tận mấy lần, những việc đó anh đâu có rành?"
"Trước đó anh có kêu bảo mẫu chỉ anh cách thay bỉm với pha sữa rồi, mấy chuyện đó dễ mà, làm tí là xong."
Hắn trả lời nhẹ tênh, còn cười, khiến Mộc Ly Tâm đột nhiên xúc động.
"Anh có thấy em tệ không? Từ hồi đưa Tuệ Tuệ về nhà đến giờ, em còn chưa ngủ cạnh con bé đêm nào. Không giống như lúc sinh tiểu Phong, hai mẹ con ngày đêm đều quấn lấy nhau. Giờ nghĩ lại, em thấy thiệt thòi cho tiểu công chúa quá. Có khi nào con bé biết, rồi buồn em không?"
Đôi khi chúng ta hay có những câu hỏi vô tri, như Mộc Ly Tâm lúc này vậy. Nhưng đó là một phút lo sợ xen lẫn áy náy nhất thời nên mới buộc miệng thốt ra.
Thấy cô như vậy, hắn lại mủi lòng yêu thương nhiều hơn nữa, càng không thể không nói lời ngọt ngào dễ nghe.
"Lúc sinh tiểu Phong là vì em chỉ có một mình, tự em gồng gánh, bươn chải mọi thứ, nên những lúc buồn hay áp lực chỉ có con là chỗ dựa tinh thần. Còn giờ khác rồi, vì em còn có anh, có ông nội, ông ngoại, bảo mẫu nữa, rất nhiều người muốn phụ giúp em, vậy nên em mới an tâm mà dành trọn thời gian cho anh. Không phải em không thương con, mà là em đang bị phân tâm giữa anh và con. Cho nên, nếu Tuệ Tuệ có biết thì con bé cũng không giận em đâu, vì anh thấy tiểu công chúa của chúng ta bám anh hơn. Đêm qua vì nhớ anh nên con bé mới không chịu ngủ ấy, anh vừa qua ôm con một tí là con ngủ ngay."
Nói đoạn đầu thì thâm tình lắm, càng về sau hắn càng lộ ra vẻ mặt tự đắc, khiến Mộc Ly Tâm cũng lội ngược chiều với cảm xúc cảm động vừa có được.
Trên mặt cô còn lộ rõ hai chữ bất mãn to đùng trước trán.
"Ý anh nói là con thương anh hơn thương em chứ gì? Biết vậy chả sinh thêm nữa, bởi ta nói sinh con gái ra mất chồng là phải."
Cô bĩu môi, sau đó quay sang nhìn cô bé mũm mĩm vẫn đang nằm ngủ say sưa trên giường mà càng thêm tủi thân, tủi phận.
"Xem nó kìa, mấy đêm an phận với bảo mẫu. Tới lúc được ba bế xong, cái giành mất ba của mẹ luôn à. Biết đêm qua mẹ ngủ một mình lạnh lắm không?"
Bất mãn với chồng chưa đủ, cô còn càm ràm tới tận con gái của mình, khiến người đàn ông tuyệt nhiên không thể nhịn cười, nhưng vẫn phải nén lại để xoa dịu tâm tình ai kia.
"Thôi được rồi! Ai cũng là công chúa của anh hết, nên tối mai cả hai đều được ngủ chung với anh. Em một bên, con ở một bên, vậy coi như đồng đều rồi nhé?"
"Thế đêm con dậy ai chăm?"
"Anh chăm!"
"Ai pha sữa, thay bỉm?"
"Anh tự lo! Em chỉ việc ôm anh mà ngủ thôi."
"Vậy được! Thế là công bằng!"
Nói xong, cô lại nhìn sang cô con gái, tiếp tục nhắc nhở:
"Từ nay tôi với cô, mỗi người một nửa nhé! Không được độc chiếm mất anh chồng của tôi như đêm qua, nếu không tôi cho ngủ một mình luôn đấy."
Mộc Ly Tâm giờ như trẻ con, cô cứ giữ chồng mình như vậy, khiến hắn vừa vui lại vừa buồn.
Vui vì cô quan tâm, cô sợ mất chồng nên mới ghen. Còn buồn vì từ nay sẽ thường xuyên bị nghi oan, rồi phải mệt mỏi vì giải thích minh bạch cho chính mình.
Nghĩ tới con đường đó thôi mà hắn bất giác thở dài.
Lúc này, hắn tình cờ nhìn thấy tách trà còn hơi bốc khói trên bàn nên liền bước qua đó, định uống một chút, nào ngờ lại bị Mộc Ly Tâm nhanh chóng phát hiện.
"Anh định làm gì đó?"
"Anh uống trà!"
"Anh không được uống cái đó."
Hắn bắt đầu hoang mang tập một:
"Sao vậy? Không phải em pha cho anh à?"
"Mà thôi, nếu anh muốn nhận tấm lòng của người phụ nữ khác thì cứ uống đi, em không buồn giận gì đâu."
"..."
Người đàn ông hoang mang tập hai, và dĩ nhiên tách trà vừa cầm lên còn chưa kip uống đã phải đặt trở xuống, để quay trở về vị trí cũ.
"Vợ sao vậy? Rốt cuộc em đang nghi ngờ chuyện gì? Cứ nói thẳng ra cho anh biết, chứ em ôm trong bụng rồi chịu đựng xong tự ôm bực tức, anh thật tình không biết phải làm sao hết."
Đã đến nước này, Mộc Ly Tâm cũng không còn muốn vòng vo thêm, cô chỉ sợ vì một người không đáng mà ảnh hưởng đến tâm trạng lẫn mối quan hệ vợ chồng thì không hay một chút nào hết.
Cô nhìn hắn, rồi dứt khoát nói thẳng:
"Trà đó là của tiểu Hồng chuẩn bị cho anh. Em không thích cô ấy quan tâm anh, càng cảm thấy tâm tư của cô ta không bình thường, nên..."
"Anh sẽ nói với ba giải quyết chuyện này. Dù sao tiểu Hồng cũng là con gái nuôi của ông ấy, nên phải nể mặt một chút."
"Thì em biết vậy nên mới im im cho qua. Vả lại cô ấy nói vài hôm nữa sẽ dọn đi, thôi cứ đợi tới đó coi sao rồi tính. Em không muốn anh với ba vừa tương phùng lại bất hòa vì những chuyện nhỏ nhặt này. Miễn sao chúng ta luôn hướng về nhau thì "trà xanh" hay em gái mưa gì đó, đừng hòng xen vào phá hoại."
"Vậy cứ làm theo ý vợ muốn! Anh thì vợ khỏi lo, chung tình số hai không ai số một!"
"Lại dẻo miệng nữa rồi!"
Cô giống trẻ con khi ở bên hắn là vì muốn được dỗ ngọt, yêu chiều, nhưng sâu bên trong đã là người cực kỳ hiểu chuyện, nên hắn chẳng thấy cô phiền, mà chỉ thấy yêu thương nhiều hơn.
Nhưng có một số chuyện, không phải cứ im im là qua...
"Anh thấy em ngủ nên không nỡ gọi dậy, rồi qua đây ru con ngủ, chứ tơ tình với ai? Vợ, em nói em không ghen, nhưng anh thấy em đa nghi lắm rồi đấy. Em cứ nghĩ oan cho anh thế này chắc có ngày anh vỡ tim mà chết mất."
Lại bị ám chỉ đang ghen tuông, Mộc Ly Tâm cứ kiểu mang phải vẻ mặt chột dạ như bao lần, rồi thẹn thùng quay mặt nhìn sang hướng khác, lơ đễnh đáp trả:
"Em chỉ hỏi đùa cho vui thử xem phản ứng của anh thế nào thôi. Chứ anh mà dám léng phéng với ai khác là xác định..."
"Xác định hồn lìa khỏi xác với em à?"
Cô đang ngập ngừng để chọn lựa hình phạt thì hắn đã nói giúp vế sau, rồi còn nhanh chóng âu yếm cô gái của mình bằng những cái ôm, hôn nồng nàn.
"Vợ của anh càng lớn, càng trẻ con rồi. Nhớ hồi trước lúc mới gần nhau, em lạnh lùng, lúc nào cũng tỏ ra bất cần anh hết, vậy mà giờ biết sợ mất anh rồi à? Xem ra hành trình gian truân anh đánh đổi đã được bù đắp rất xứng đáng."
Tiếp tục được rót mật vào tai, Mộc Ly Tâm cứ phải mím môi nén cười mãi thôi. Cô nghiêng đầu qua để được nhìn người đàn ông của mình, rồi nói:
"Ai bảo em sợ mất anh? Em mà sợ á, còn lâu nha!"
"Thế, nếu anh chết, thì em có sợ không?"
Hắn vừa hỏi xong, liền bị lườm một cái sắc lẻm đến từ đôi mắt biếc to tròn của cô gái.
"Anh hết chuyện để ví dụ rồi đúng không? Vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan về vẫn chưa biết sợ à?"
"Thì chỉ khi đứng trước cánh cửa sinh tử mới hiểu rõ lòng mình hướng về ai nhất thôi. Em nói không sợ mất anh, vậy để anh chết thử xem em có sợ không?"
"Dạ sợ! Sợ run người luôn đó ạ! Chồng à, não anh bị hỏng rồi. Toàn ăn nói linh ta linh tinh thôi."
Vừa nói, Mộc Ly Tâm vừa minh họa cơ mặt lẫn cử chỉ, chỉ tay lên trán Lăng Thanh, khiến hắn bật cười:
"Vậy anh biết em yêu anh như nào rồi!"
"Không yêu anh mà lần lượt sinh cho anh hai đứa con trai, gái à! Hay anh đang dùng thước đo lường tình cảm của em xem như nào để anh dọn thêm đường khác với người mới?"
"Đấy đấy, em đâu có đa nghi. Em chỉ toàn suy diễn hư cấu thôi."
Nét mặt bất mãn của hắn giúp cô gái cong môi cười cười ngại ngùng.
Gạt bỏ chuyện ấy, cô đã chủ động vòng tay qua cổ người đàn ông, dùng ánh mắt trìu mến nhìn hắn, dịu dàng lên tiếng:
"Cả đêm qua anh chịu cực rồi! Lúc ru con ngủ xong, sao anh không đặt con về nôi rồi dặn bảo mẫu trông chừng? Đêm phải pha sữa, thay bỉm tận mấy lần, những việc đó anh đâu có rành?"
"Trước đó anh có kêu bảo mẫu chỉ anh cách thay bỉm với pha sữa rồi, mấy chuyện đó dễ mà, làm tí là xong."
Hắn trả lời nhẹ tênh, còn cười, khiến Mộc Ly Tâm đột nhiên xúc động.
"Anh có thấy em tệ không? Từ hồi đưa Tuệ Tuệ về nhà đến giờ, em còn chưa ngủ cạnh con bé đêm nào. Không giống như lúc sinh tiểu Phong, hai mẹ con ngày đêm đều quấn lấy nhau. Giờ nghĩ lại, em thấy thiệt thòi cho tiểu công chúa quá. Có khi nào con bé biết, rồi buồn em không?"
Đôi khi chúng ta hay có những câu hỏi vô tri, như Mộc Ly Tâm lúc này vậy. Nhưng đó là một phút lo sợ xen lẫn áy náy nhất thời nên mới buộc miệng thốt ra.
Thấy cô như vậy, hắn lại mủi lòng yêu thương nhiều hơn nữa, càng không thể không nói lời ngọt ngào dễ nghe.
"Lúc sinh tiểu Phong là vì em chỉ có một mình, tự em gồng gánh, bươn chải mọi thứ, nên những lúc buồn hay áp lực chỉ có con là chỗ dựa tinh thần. Còn giờ khác rồi, vì em còn có anh, có ông nội, ông ngoại, bảo mẫu nữa, rất nhiều người muốn phụ giúp em, vậy nên em mới an tâm mà dành trọn thời gian cho anh. Không phải em không thương con, mà là em đang bị phân tâm giữa anh và con. Cho nên, nếu Tuệ Tuệ có biết thì con bé cũng không giận em đâu, vì anh thấy tiểu công chúa của chúng ta bám anh hơn. Đêm qua vì nhớ anh nên con bé mới không chịu ngủ ấy, anh vừa qua ôm con một tí là con ngủ ngay."
Nói đoạn đầu thì thâm tình lắm, càng về sau hắn càng lộ ra vẻ mặt tự đắc, khiến Mộc Ly Tâm cũng lội ngược chiều với cảm xúc cảm động vừa có được.
Trên mặt cô còn lộ rõ hai chữ bất mãn to đùng trước trán.
"Ý anh nói là con thương anh hơn thương em chứ gì? Biết vậy chả sinh thêm nữa, bởi ta nói sinh con gái ra mất chồng là phải."
Cô bĩu môi, sau đó quay sang nhìn cô bé mũm mĩm vẫn đang nằm ngủ say sưa trên giường mà càng thêm tủi thân, tủi phận.
"Xem nó kìa, mấy đêm an phận với bảo mẫu. Tới lúc được ba bế xong, cái giành mất ba của mẹ luôn à. Biết đêm qua mẹ ngủ một mình lạnh lắm không?"
Bất mãn với chồng chưa đủ, cô còn càm ràm tới tận con gái của mình, khiến người đàn ông tuyệt nhiên không thể nhịn cười, nhưng vẫn phải nén lại để xoa dịu tâm tình ai kia.
"Thôi được rồi! Ai cũng là công chúa của anh hết, nên tối mai cả hai đều được ngủ chung với anh. Em một bên, con ở một bên, vậy coi như đồng đều rồi nhé?"
"Thế đêm con dậy ai chăm?"
"Anh chăm!"
"Ai pha sữa, thay bỉm?"
"Anh tự lo! Em chỉ việc ôm anh mà ngủ thôi."
"Vậy được! Thế là công bằng!"
Nói xong, cô lại nhìn sang cô con gái, tiếp tục nhắc nhở:
"Từ nay tôi với cô, mỗi người một nửa nhé! Không được độc chiếm mất anh chồng của tôi như đêm qua, nếu không tôi cho ngủ một mình luôn đấy."
Mộc Ly Tâm giờ như trẻ con, cô cứ giữ chồng mình như vậy, khiến hắn vừa vui lại vừa buồn.
Vui vì cô quan tâm, cô sợ mất chồng nên mới ghen. Còn buồn vì từ nay sẽ thường xuyên bị nghi oan, rồi phải mệt mỏi vì giải thích minh bạch cho chính mình.
Nghĩ tới con đường đó thôi mà hắn bất giác thở dài.
Lúc này, hắn tình cờ nhìn thấy tách trà còn hơi bốc khói trên bàn nên liền bước qua đó, định uống một chút, nào ngờ lại bị Mộc Ly Tâm nhanh chóng phát hiện.
"Anh định làm gì đó?"
"Anh uống trà!"
"Anh không được uống cái đó."
Hắn bắt đầu hoang mang tập một:
"Sao vậy? Không phải em pha cho anh à?"
"Mà thôi, nếu anh muốn nhận tấm lòng của người phụ nữ khác thì cứ uống đi, em không buồn giận gì đâu."
"..."
Người đàn ông hoang mang tập hai, và dĩ nhiên tách trà vừa cầm lên còn chưa kip uống đã phải đặt trở xuống, để quay trở về vị trí cũ.
"Vợ sao vậy? Rốt cuộc em đang nghi ngờ chuyện gì? Cứ nói thẳng ra cho anh biết, chứ em ôm trong bụng rồi chịu đựng xong tự ôm bực tức, anh thật tình không biết phải làm sao hết."
Đã đến nước này, Mộc Ly Tâm cũng không còn muốn vòng vo thêm, cô chỉ sợ vì một người không đáng mà ảnh hưởng đến tâm trạng lẫn mối quan hệ vợ chồng thì không hay một chút nào hết.
Cô nhìn hắn, rồi dứt khoát nói thẳng:
"Trà đó là của tiểu Hồng chuẩn bị cho anh. Em không thích cô ấy quan tâm anh, càng cảm thấy tâm tư của cô ta không bình thường, nên..."
"Anh sẽ nói với ba giải quyết chuyện này. Dù sao tiểu Hồng cũng là con gái nuôi của ông ấy, nên phải nể mặt một chút."
"Thì em biết vậy nên mới im im cho qua. Vả lại cô ấy nói vài hôm nữa sẽ dọn đi, thôi cứ đợi tới đó coi sao rồi tính. Em không muốn anh với ba vừa tương phùng lại bất hòa vì những chuyện nhỏ nhặt này. Miễn sao chúng ta luôn hướng về nhau thì "trà xanh" hay em gái mưa gì đó, đừng hòng xen vào phá hoại."
"Vậy cứ làm theo ý vợ muốn! Anh thì vợ khỏi lo, chung tình số hai không ai số một!"
"Lại dẻo miệng nữa rồi!"
Cô giống trẻ con khi ở bên hắn là vì muốn được dỗ ngọt, yêu chiều, nhưng sâu bên trong đã là người cực kỳ hiểu chuyện, nên hắn chẳng thấy cô phiền, mà chỉ thấy yêu thương nhiều hơn.
Nhưng có một số chuyện, không phải cứ im im là qua...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.