Chương 162: SUY TƯ
Đường Nguyệt Y
10/06/2023
Một ngày mới bắt đầu với tia nắng ấm chợt lóe lên giữa mùa đông lạnh lẽo.
Thật ra thì mùa đông này sẽ rất lạnh với một số người cô đơn, còn những kẻ có trái tim rực cháy bởi ngọn lửa tình yêu sẽ không bao giờ cảm thấy giá lạnh.
Đặc biệt nhất là được ngủ trong lòng của người mình yêu, sẽ cực kỳ ấm áp giống như Mộc Ly Tâm lúc này vậy.
Bên cạnh cô là người đàn ông đẹp như nam thần Hollywood, gương mặt ưu tú, ngũ quan sắc xảo. Hắn đẹp như vậy, nhưng lại là hoa đã có chủ, khiến bao thiếu nữ vỡ mộng thanh xuân.
Hắn có một cô vợ bảo bối, hắn cưng cô như trứng, hứng như hứng hoa, nâng niu nhất là để dành cho những đêm đói khát sẽ mang cô ra "ăn" sạch sẽ không sót miếng nào. Điển hình nhất chính là đêm vừa qua.
Tối qua, cô uống say nên đặc biệt gan dạ hơn hẳn mọi ngày. Cô chủ động khiêu khích ngọn lửa dục vọng của anh bạn cùng giường, kết quả bị chiếm tiện nghi từ trên xuống dưới tới tận ba giờ sáng.
Giờ này đã sắp bảy giờ vẫn chưa dậy nổi, trong khi người đàn ông vẫn ôm cô bên cạnh đã dậy từ lúc nào, và âm thầm ngắm nhìn cô gái bảo bối của mình thật lâu.
Họ bây giờ, bình yên và hạnh phúc biết bao! Chỉ cần tổ chức hôn lễ, công khai với mọi người rằng họ là của nhau, rồi hắn mang xe hoa đến rước cô về nhà nữa thì sẽ viên mãn đôi đường.
Nhưng ngày đó rồi sẽ tới nhanh thôi, vì ngày giờ đã được định sẵn, giờ chỉ còn việc chuẩn bị chụp ảnh cưới, chọn nhẫn là hoàn tất thủ tục bước đầu.
Năm năm trước, lễ đính hôn bị chôn vùi bởi biến cố. Hy vọng năm năm sau, ngày lễ thành hôn này sẽ trọn vẹn như ý nguyện!
Chỉ nghĩ tới thôi mà nét mặt hắn đã không thể giấu đi sự hân hoan, hồi hộp. Lúc hắn cong môi cười cùng trí tưởng tượng là lúc cô gái cựa người thức giấc.
Khi mi tâm mở ra, cô vô tình chạm trán nụ cười tự phát mà đẹp mê ly của người đàn ông. Nhưng sau cùng, cô vẫn tò mò hơn nên đã hỏi:
"Anh bị mộng du à?"
Câu hỏi trỗi dậy bất thình lình từ Mộc Ly Tâm, khiến hắn giật mình trước, rồi mới nhìn xuống cô gái đang nằm trong lòng mình, ngây ngô đáp:
"Anh dậy lâu rồi mà!"
"Vậy sao anh cười kìa?"
"Thì anh đang tưởng tượng tới hôn lễ của chúng ta, lúc em mang thai rồi sinh thêm cho anh vài đứa. Gia đình ta đủ trai đủ gái, vui vẻ trăm năm. Nghĩ thôi mà anh nôn nao hết rồi!"
Nhìn nét mặt mơ mộng của người đàn ông, Mộc Ly Tâm chỉ biết lắc đầu. Do còn buồn ngủ, nên cô lại vùi mặt vào ngực đối phương mà nhắm mắt tiếp tục.
"Ngày đó còn xa lắm chồng ạ! Anh ngủ thêm đi, rồi trong mơ sẽ thấy!"
"Sao lại xa? Chúng ta của bây giờ cũng như vợ chồng rồi, chỉ thiếu mỗi hôn lễ nữa thôi, sau khi đăng ký kết hôn xong thì có thể sinh con hợp pháp rồi."
"Vâng!"
Thấy Mộc Ly Tâm yểu xìu, Lăng Thanh cũng mất hứng bàn chuyện tương lai, nên chuyển sang quan tâm cô vợ bảo bối của mình.
"Vợ vẫn còn mệt à?"
"Dạ!"
Cô trả lời, còn kèm thêm cái gật đầu.
Đêm qua phóng túng bao nhiêu cũng không thấy chán, giờ thấy cô mệt, ai đó mới biết xót.
"Vậy vợ ngủ thêm đi, giờ anh xuống bếp nấu gì đó thanh đạm cho em ha!"
"Em muốn ôm anh thế này thôi! Em thấy đau đầu nên không muốn ăn!"
"Đau đầu là do đêm qua em uống rượu đấy! Sau này không được uống nhiều vậy nữa, biết không?"
"Chứ không phải em uống càng say anh càng thích hả? Em say, anh tha hồ chiếm tiện nghi."
Mộc Ly Tâm bĩu môi, lúc đó Lăng Thanh chỉ đang cười, rồi mới nói:
"Đúng là những lúc say xỉn, em cực kì đáng yêu, anh cũng rất thích. Nhưng mỗi lần uống nhiều rượu, cơ thể em sẽ rất mệt mỏi, như giờ là đau đầu đó thấy chưa? Em khó chịu, anh cũng thấy xót, cho nên anh không thích em uống rượu, hiểu chưa hả?"
"Dạ!"
Cô ngoan ngoãn gật đầu như chú mèo lười biếng ngày đông, cứ thu mình vào lò sưởi không chịu ra ngoài.
"Giờ gối đầu lên đùi, để anh massage cho nha?"
"Dạ!"
Sau đó, hắn ngồi dậy để cô gối đầu lên đùi mình, rồi bắt đầu động tác xoa bóp từ hai bên thái dương đến phía trước vầng trán.
"Có thấy dễ chịu hơn không?"
"Dạ có!"
Cứ như vậy, người đàn ông trở thành nhân viên đấm bóp, massage được một chút thì Mộc Ly Tâm đã mở mắt ra, cô nắm tay hắn để hôn nhẹ một cái, rồi nói:
"Vợ khỏe hơn rồi! Cảm ơn cục cưng!"
Lăng Thanh bật cười vì hai từ "cục cưng" tinh nghịch của cô nàng. Cô cứ đáng yêu như thế, làm trái tim hắn mềm nhũn ra.
"Ai dạy vợ nói chuyện kiểu này vậy? Vợ như thế biết chồng thích lắm không hả?"
"Thì vợ biết chồng thích nên mới nói mà!"
Cô đáp tỉnh bơ, rồi còn đưa tay lên véo chiếc mũi cao vút của hắn một cái.
Và hắn lại đáp trả cho cô một nụ hôn lên trán, thế là hạnh phúc dâng trào con tim.
Một lúc sau, Mộc Ly Tâm mới nghiêm túc hơn, rồi nói:
"Tối qua, em có nghe anh với chú nói chuyện, và em từng có suy nghĩ như thế này, nhưng không biết có nên nói với anh hay không..."
"Dĩ nhiên là phải nói, em không được giữ trong lòng rồi sinh ra buồn bực sẽ không tốt."
"Nhưng chuyện này có liên quan tới ba anh."
Lăng Thanh hơi xuống sắc một chút khi nghe nhắc tới ba mình, nhưng chỉ thoáng qua mấy giây, hắn đã trở lại ôn hòa như thường.
"Em cứ nói đi, anh đang nghe đây!"
Cô do dự một chút, mới khẽ nói:
"Có khi nào chính ba anh là người gián tiếp gây ra cái chết của Đào Lâm San không?"
"Sao em nghĩ là ông ấy?"
"Tự em suy đoán thôi. Có thể ba anh biết được chuyện xấu xa gì của bà ấy nên nảy sinh thù hận, rồi âm thầm ra tay. Kể cả sự mất tích đột ngột của Lăng Thư Mai, em cũng linh cảm rằng, có liên quan tới ông ấy. Anh từng nói, suốt một năm qua ba anh thuê rất nhiều vệ sĩ, sống thu mình lại và lạnh lùng một cách kì lạ, nên em càng cho rằng trong sự việc này có uẩn khúc gì đó."
Hắn bắt đầu trầm mặc sau những gì Mộc Ly Tâm vừa nói. Nếu cô không nhắc, chắc hắn cũng quên mất ba mình cũng là người có mối quan hệ mật thiết với mẹ con Đào Lâm San.
Nghĩ một hồi, hắn mới cong nhẹ môi, rồi ôn nhu nói:
"Anh sẽ điều tra thêm về chuyện này. Dù sao cũng cần giải quyết cho rõ để chúng ta có được cuộc sống bình yên."
"Dạ! Nhưng mà..."
"Sao vậy? Vẫn còn chuyện muốn nói với anh à?"
Mộc Ly Tâm lại lưỡng lự, suy nghĩ rất kĩ một hồi, cô mới dè dặt mở lời:
"Hôm anh bị thương, là chú Mục đã truyền máu cho anh! Hai người cùng nhóm máu Rh (-) loại hiếm. Nhưng em nghĩ chắc chỉ là trùng hợp thôi, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều."
"Anh biết rồi!"
"Giờ vợ còn chuyện gì muốn nói nữa không?"
"Dạ không! Mà giờ em thấy đói!"
Cô nàng nhe răng cười nịnh, khiến ai kia cũng đành chịu thua.
"Đói, thì mau đi làm vệ sinh cá nhân, rồi theo anh xuống ăn sáng."
"Nhưng mà đã có bữa sáng đâu?"
"Có! Tối qua anh dặn dì Hoa sáng nay làm điểm tâm sớm cho ba, chú Mục với tiểu Phong rồi. Còn phần của em thì lát nữa anh nấu."
"Sao anh không bảo dì Hoa nấu luôn cho tiện? Vết thương của anh vẫn nên hạn chế vận động đó."
"Vì anh muốn đích thân nấu cho em. Còn vết thương này hả? Em quên rằng đêm qua anh bế em bao nhiêu lần rồi sao?"
Nghe nhắc tới chuyện cũ, Mộc Ly Tâm bất giác đỏ mặt ngại ngùng.
"Em say rượu nên giờ không nhớ gì hết. Em...em đi đánh răng đây!"
Bối rối nói xong, cô nàng liền rời khỏi giường ngủ, đi một mạch vào nhà vệ sinh, để lại người đàn ông nhìn theo với nụ cười trìu mến trên môi.
Trông hắn bình thản, nhưng những gì cô vừa nói đã ghim sâu trong lòng. Hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Thật ra thì mùa đông này sẽ rất lạnh với một số người cô đơn, còn những kẻ có trái tim rực cháy bởi ngọn lửa tình yêu sẽ không bao giờ cảm thấy giá lạnh.
Đặc biệt nhất là được ngủ trong lòng của người mình yêu, sẽ cực kỳ ấm áp giống như Mộc Ly Tâm lúc này vậy.
Bên cạnh cô là người đàn ông đẹp như nam thần Hollywood, gương mặt ưu tú, ngũ quan sắc xảo. Hắn đẹp như vậy, nhưng lại là hoa đã có chủ, khiến bao thiếu nữ vỡ mộng thanh xuân.
Hắn có một cô vợ bảo bối, hắn cưng cô như trứng, hứng như hứng hoa, nâng niu nhất là để dành cho những đêm đói khát sẽ mang cô ra "ăn" sạch sẽ không sót miếng nào. Điển hình nhất chính là đêm vừa qua.
Tối qua, cô uống say nên đặc biệt gan dạ hơn hẳn mọi ngày. Cô chủ động khiêu khích ngọn lửa dục vọng của anh bạn cùng giường, kết quả bị chiếm tiện nghi từ trên xuống dưới tới tận ba giờ sáng.
Giờ này đã sắp bảy giờ vẫn chưa dậy nổi, trong khi người đàn ông vẫn ôm cô bên cạnh đã dậy từ lúc nào, và âm thầm ngắm nhìn cô gái bảo bối của mình thật lâu.
Họ bây giờ, bình yên và hạnh phúc biết bao! Chỉ cần tổ chức hôn lễ, công khai với mọi người rằng họ là của nhau, rồi hắn mang xe hoa đến rước cô về nhà nữa thì sẽ viên mãn đôi đường.
Nhưng ngày đó rồi sẽ tới nhanh thôi, vì ngày giờ đã được định sẵn, giờ chỉ còn việc chuẩn bị chụp ảnh cưới, chọn nhẫn là hoàn tất thủ tục bước đầu.
Năm năm trước, lễ đính hôn bị chôn vùi bởi biến cố. Hy vọng năm năm sau, ngày lễ thành hôn này sẽ trọn vẹn như ý nguyện!
Chỉ nghĩ tới thôi mà nét mặt hắn đã không thể giấu đi sự hân hoan, hồi hộp. Lúc hắn cong môi cười cùng trí tưởng tượng là lúc cô gái cựa người thức giấc.
Khi mi tâm mở ra, cô vô tình chạm trán nụ cười tự phát mà đẹp mê ly của người đàn ông. Nhưng sau cùng, cô vẫn tò mò hơn nên đã hỏi:
"Anh bị mộng du à?"
Câu hỏi trỗi dậy bất thình lình từ Mộc Ly Tâm, khiến hắn giật mình trước, rồi mới nhìn xuống cô gái đang nằm trong lòng mình, ngây ngô đáp:
"Anh dậy lâu rồi mà!"
"Vậy sao anh cười kìa?"
"Thì anh đang tưởng tượng tới hôn lễ của chúng ta, lúc em mang thai rồi sinh thêm cho anh vài đứa. Gia đình ta đủ trai đủ gái, vui vẻ trăm năm. Nghĩ thôi mà anh nôn nao hết rồi!"
Nhìn nét mặt mơ mộng của người đàn ông, Mộc Ly Tâm chỉ biết lắc đầu. Do còn buồn ngủ, nên cô lại vùi mặt vào ngực đối phương mà nhắm mắt tiếp tục.
"Ngày đó còn xa lắm chồng ạ! Anh ngủ thêm đi, rồi trong mơ sẽ thấy!"
"Sao lại xa? Chúng ta của bây giờ cũng như vợ chồng rồi, chỉ thiếu mỗi hôn lễ nữa thôi, sau khi đăng ký kết hôn xong thì có thể sinh con hợp pháp rồi."
"Vâng!"
Thấy Mộc Ly Tâm yểu xìu, Lăng Thanh cũng mất hứng bàn chuyện tương lai, nên chuyển sang quan tâm cô vợ bảo bối của mình.
"Vợ vẫn còn mệt à?"
"Dạ!"
Cô trả lời, còn kèm thêm cái gật đầu.
Đêm qua phóng túng bao nhiêu cũng không thấy chán, giờ thấy cô mệt, ai đó mới biết xót.
"Vậy vợ ngủ thêm đi, giờ anh xuống bếp nấu gì đó thanh đạm cho em ha!"
"Em muốn ôm anh thế này thôi! Em thấy đau đầu nên không muốn ăn!"
"Đau đầu là do đêm qua em uống rượu đấy! Sau này không được uống nhiều vậy nữa, biết không?"
"Chứ không phải em uống càng say anh càng thích hả? Em say, anh tha hồ chiếm tiện nghi."
Mộc Ly Tâm bĩu môi, lúc đó Lăng Thanh chỉ đang cười, rồi mới nói:
"Đúng là những lúc say xỉn, em cực kì đáng yêu, anh cũng rất thích. Nhưng mỗi lần uống nhiều rượu, cơ thể em sẽ rất mệt mỏi, như giờ là đau đầu đó thấy chưa? Em khó chịu, anh cũng thấy xót, cho nên anh không thích em uống rượu, hiểu chưa hả?"
"Dạ!"
Cô ngoan ngoãn gật đầu như chú mèo lười biếng ngày đông, cứ thu mình vào lò sưởi không chịu ra ngoài.
"Giờ gối đầu lên đùi, để anh massage cho nha?"
"Dạ!"
Sau đó, hắn ngồi dậy để cô gối đầu lên đùi mình, rồi bắt đầu động tác xoa bóp từ hai bên thái dương đến phía trước vầng trán.
"Có thấy dễ chịu hơn không?"
"Dạ có!"
Cứ như vậy, người đàn ông trở thành nhân viên đấm bóp, massage được một chút thì Mộc Ly Tâm đã mở mắt ra, cô nắm tay hắn để hôn nhẹ một cái, rồi nói:
"Vợ khỏe hơn rồi! Cảm ơn cục cưng!"
Lăng Thanh bật cười vì hai từ "cục cưng" tinh nghịch của cô nàng. Cô cứ đáng yêu như thế, làm trái tim hắn mềm nhũn ra.
"Ai dạy vợ nói chuyện kiểu này vậy? Vợ như thế biết chồng thích lắm không hả?"
"Thì vợ biết chồng thích nên mới nói mà!"
Cô đáp tỉnh bơ, rồi còn đưa tay lên véo chiếc mũi cao vút của hắn một cái.
Và hắn lại đáp trả cho cô một nụ hôn lên trán, thế là hạnh phúc dâng trào con tim.
Một lúc sau, Mộc Ly Tâm mới nghiêm túc hơn, rồi nói:
"Tối qua, em có nghe anh với chú nói chuyện, và em từng có suy nghĩ như thế này, nhưng không biết có nên nói với anh hay không..."
"Dĩ nhiên là phải nói, em không được giữ trong lòng rồi sinh ra buồn bực sẽ không tốt."
"Nhưng chuyện này có liên quan tới ba anh."
Lăng Thanh hơi xuống sắc một chút khi nghe nhắc tới ba mình, nhưng chỉ thoáng qua mấy giây, hắn đã trở lại ôn hòa như thường.
"Em cứ nói đi, anh đang nghe đây!"
Cô do dự một chút, mới khẽ nói:
"Có khi nào chính ba anh là người gián tiếp gây ra cái chết của Đào Lâm San không?"
"Sao em nghĩ là ông ấy?"
"Tự em suy đoán thôi. Có thể ba anh biết được chuyện xấu xa gì của bà ấy nên nảy sinh thù hận, rồi âm thầm ra tay. Kể cả sự mất tích đột ngột của Lăng Thư Mai, em cũng linh cảm rằng, có liên quan tới ông ấy. Anh từng nói, suốt một năm qua ba anh thuê rất nhiều vệ sĩ, sống thu mình lại và lạnh lùng một cách kì lạ, nên em càng cho rằng trong sự việc này có uẩn khúc gì đó."
Hắn bắt đầu trầm mặc sau những gì Mộc Ly Tâm vừa nói. Nếu cô không nhắc, chắc hắn cũng quên mất ba mình cũng là người có mối quan hệ mật thiết với mẹ con Đào Lâm San.
Nghĩ một hồi, hắn mới cong nhẹ môi, rồi ôn nhu nói:
"Anh sẽ điều tra thêm về chuyện này. Dù sao cũng cần giải quyết cho rõ để chúng ta có được cuộc sống bình yên."
"Dạ! Nhưng mà..."
"Sao vậy? Vẫn còn chuyện muốn nói với anh à?"
Mộc Ly Tâm lại lưỡng lự, suy nghĩ rất kĩ một hồi, cô mới dè dặt mở lời:
"Hôm anh bị thương, là chú Mục đã truyền máu cho anh! Hai người cùng nhóm máu Rh (-) loại hiếm. Nhưng em nghĩ chắc chỉ là trùng hợp thôi, anh cũng đừng suy nghĩ nhiều."
"Anh biết rồi!"
"Giờ vợ còn chuyện gì muốn nói nữa không?"
"Dạ không! Mà giờ em thấy đói!"
Cô nàng nhe răng cười nịnh, khiến ai kia cũng đành chịu thua.
"Đói, thì mau đi làm vệ sinh cá nhân, rồi theo anh xuống ăn sáng."
"Nhưng mà đã có bữa sáng đâu?"
"Có! Tối qua anh dặn dì Hoa sáng nay làm điểm tâm sớm cho ba, chú Mục với tiểu Phong rồi. Còn phần của em thì lát nữa anh nấu."
"Sao anh không bảo dì Hoa nấu luôn cho tiện? Vết thương của anh vẫn nên hạn chế vận động đó."
"Vì anh muốn đích thân nấu cho em. Còn vết thương này hả? Em quên rằng đêm qua anh bế em bao nhiêu lần rồi sao?"
Nghe nhắc tới chuyện cũ, Mộc Ly Tâm bất giác đỏ mặt ngại ngùng.
"Em say rượu nên giờ không nhớ gì hết. Em...em đi đánh răng đây!"
Bối rối nói xong, cô nàng liền rời khỏi giường ngủ, đi một mạch vào nhà vệ sinh, để lại người đàn ông nhìn theo với nụ cười trìu mến trên môi.
Trông hắn bình thản, nhưng những gì cô vừa nói đã ghim sâu trong lòng. Hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng mọi chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.