Chương 149: TRÒ CHƠI TÀN SÁT
Đường Nguyệt Y
07/06/2023
Đúng 12 giờ đêm, chiếc xe BMW của Sở Mục đã dừng trước căn nhà hoang nằm cạnh bìa rừng.
Nơi đây hoang vu, giữa mùa đông lạnh lẽo này, tuyết vẫn lất phất rơi khiến phong cảnh càng thêm ảm đạm, thê lương.
Sở Mục bước xuống xe, trên môi vẫn còn hút điếu thuốc lá đang cháy dở. Làn khói trắng cùng hơi thở phả ra khói vì lạnh hòa vào khoảng không gian âm u tại nơi này.
Ông đảo mắt nhìn khắp xung quanh, với ánh mắt tinh anh nhanh chóng nhận ra đàn em của mình đã vây quanh nơi này. Chỉ cần đối phương có rục rịch, ông nhất định tiễn chúng về trời.
*Cốc cốc cốc.
Quan sát xung quanh địa hình, Sở Mục đưa tay gõ vào cửa kính ô tô, ra hiệu để Lăng Thanh và Mộc Ly Tâm xuống xe.
Lúc bấy giờ, một khẩu súng lục từ tay Sở Mục đang hướng đến trước mặt Lăng Thanh, nhưng hắn không hề phản ứng gì, chỉ nhận lấy khẩu súng cất vào người, rồi quay qua căn dặn cô gái:
"Một chút nữa dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không được rời khỏi anh. Nếu thấy nguy hiểm tới thì bỏ chạy trước, biết không?"
Mộc Ly Tâm vẫn luôn nắm chặt bàn tay của người đàn ông, rồi khẽ gật đầu. Sau đó, cả ba người cùng nhau tiến vào căn nhà hoang tàn trước mắt.
Bước vào tới cửa, họ đã được tận bốn tên vệ sĩ cầm súng tiếp đón trịnh trọng.
"Ai không nằm trong danh sách được hẹn, mời cút ra ngoài."
Lý Ngộ vừa nói, vừa lên nòng khẩu súng trong tay, dí thẳng vào đầu Mộc Ly Tâm.
Trường hợp này, không hề khiến ba người bọn họ kinh hãi. Vì một khi đã chấp nhận tới đây thì xác định như cá nằm trên thớt.
Tiến thoái lưỡng nan đã thế, Sở Mục liền bật cười, rồi giả ngốc nói chuyện:
"Tôi không liên quan, tôi chỉ là tài xế được họ thuê theo thôi. Giờ sẽ đi ngay ha, mấy huynh đài đừng nóng."
Sở Mục cười nói sỗ sàng, nhưng ông vừa quay lưng thì khẩu súng gắn sẵn thanh giảm âm, nằm trong người đã được rút ra chỉ bằng một giây ngắn ngủi.
*Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng.
Bối cảnh rơi vào tình thế bất ngờ. Khi Sở Mục hành động, Lăng Thanh cũng nhanh chóng nhân cơ hội đối phương hoảng hồn, lập tức tung đòn, chỉ vài giây ngắn ngủi họ đã hạ được bốn tên thủ vệ của đối phương mà không hề đánh động vào bên trong.
Giải quyết xong đám chó canh cửa, họ nhanh chân đi thẳng vào nhà.
Bước vào khoảng không gian hoang phế, trống trải, bụi bặm lẫn mạng nhện giăng kín khắp nơi. Phía trên trần nhà chỉ lập lòe chút ánh sáng trắng từ đèn LED pha xuống.
"Chào người quen, chúng ta lại gặp nhau sau một năm xa cách rồi. Quả là duyên số trời định."
Giọng nói của một người phụ nữ dõng dạc vang lên giữa khoảng trống lạnh lẽo, nhưng cả ba người họ tuyệt nhiên không nhìn thấy ai, điều đó khiến cảm giác hoang mang chợt ùa tới.
Lăng Thanh cảnh giác nhìn xung quanh, vừa nhìn hắn, vừa nói:
"Lăng Thư Mai, tao biết chính là mày đang âm thầm giở trò. Ân oán là của tao với mày, trẻ con không có tội. Mau thả con trai tao ra."
"Haha, đúng là trẻ con không có tội. Nhưng cái tội của nó là lại làm con trai của mày."
"Ba, mẹ..."
Sau lý lẽ ngông cuồng của người phụ nữ, họ đã nghe thấy giọng nói của tiểu Phong, khiến Mộc Ly Tâm dần trở nên kích động. Tất cả đều đảo mắt nhìn khắp nơi, nhưng ngoài vị trí đang đứng ra, đâu đâu cũng chỉ toàn là bóng tối.
"Tiểu Phong, con đang ở đâu?"
"Mẹ ơi, tiểu Phong ở đây! Mẹ ơi, con sợ..."
Cục diện ngày càng trở nên căng thẳng, mẹ con họ gọi, đáp đều nghe rõ nhưng chẳng nhìn thấy nhau. Cho tới khi cách đó khá xa vừa được thắp lên ánh đèn, họa lên dáng vẻ bé xíu của Mộc Thiên Phong bị một người đàn ông cầm súng dí vào đầu, khiến Mộc Ly Tâm không còn giữ được nét điềm tĩnh.
"Tiểu Phong..."
Mộc Ly Tâm chỉ muốn lao ngay đến bên cạnh con trai của mình, nhưng Lăng Thanh đã kịp thời giữ cô lại.
"Em bình tĩnh, coi chừng có bẫy."
"Đúng rồi đó. Cái gì cũng phải từ từ, vội quá lỡ đàn em của tao giật mình nhỡ tay bóp cò là đạn ghim vào người con trai mày đấy."
"Lăng Thư Mai, rốt cuộc mày muốn gì?"
"Muốn chơi trò chơi cho vui tí à mà. Nhưng đầu tiên, tụi mày phải bỏ hết vũ khí trên người xuống thì cuộc vui mới được bắt đầu."
Yêu cầu của người phụ nữ giấu mặt, khiến Mộc Ly Tâm giương ánh mắt thống khổ nhìn hai người đàn ông bên cạnh mình.
Đến nước này, họ chỉ còn cách nghe theo. Sở Mục, Lăng Thanh lần lượt bỏ súng trên người xuống.
"Ném sang một bên."
Tất cả mọi hành động, họ đều phụ thuộc vào lời nói của người phụ nữ.
Lúc này, phía trước, phía sau ba người nhanh chóng xuất hiện hơn chục tên đàn ông cao to vạm vỡ, tay cầm Baton (gậy ba khúc), đang từng bước tiến tới bao vây con mồi của mình.
Lăng Thanh nắm chặt tay Mộc Ly Tâm, hắn đứng ra phía trước che chắn cho cô gái của mình, ánh mắt cảnh giác ráo riết săm soi từng con người phía trước.
Họ câu lưng vào nhau, Sở Mục nhân cơ hội, liền khẽ nói:
"Con bảo vệ Ly Tâm, chúng ta tùy cơ ứng biến. Chờ thời cơ thích hợp, người của chú sẽ ra mặt ứng cứu tiểu Phong."
"Giờ chơi nhé! Chỉ cần ba người đánh thắng mười người của tôi thì tiểu Phong sẽ được thả."
"Khoan đã."
Thấy đối phương sắp xong lên, Lăng Thanh nhanh chóng cất lời:
"Muốn chơi cũng được. Nhưng trước tiên tao muốn biết, giữa tao với mày thì có ân oán gì?"
Câu hỏi của Lăng Thanh khiến Trác Hi bật cười. Sau đó, ả mới nhàn nhạt đáp trả:
"Giữa tao với mày, tính ra thì cũng chẳng có ân oán gì, vì từ đầu mày chưa động chạm gì tới tao. Nhưng mà tiếc một điều rằng, mày lại âm thầm sai người tra tấn mẹ tao, khiến bà ấy trầm cảm tới mức tự sát trong tù. Nợ mẹ thì con trả, đó là điều hiển nhiên thôi."
Đào Lâm San tự sát?
Câu nói đó khiến Lăng Thanh cau chặt mày. Lúc này, Mộc Ly Tâm đã lên tiếng:
"Lăng Thư Mai, hóa ra cô đã làm chuyện hồ đồ mà không hề hay biết. Cái chết của Đào Lâm San, nhờ cô nói mà chúng tôi mới biết, thì làm sao gián tiếp khiến bà ta tự sát?"
"Haha...Mày nghĩ mày nói vậy thì sao tin à? Đâu có ai giết người mà tự nhận tay mình cầm dao dính máu."
"Cô có thể không tin, cũng có thể giết chết chúng tôi tại đây. Nhưng có một điều cô nhất định sẽ hối hận nếu biết được sự thật bản thân đã ra tay đối phó sai người."
Trác Hi đứng trên lầu âm thầm nhìn xuống phía dưới. Những gì Mộc Ly Tâm vừa nói đã thành công khiến cô ta dao động. Ánh mắt tàn khốc ấy, rõ đã có ý định lung lay. Nhưng kết quả thứ xuất hiện sau cùng vẫn là nụ cười khinh khỉnh trên môi.
"Mày có biết cái dại lớn nhất trên đời này là gì không? Là dễ dàng tin vào lời nói của kẻ thù đấy, hahaha..."
Nụ cười quỷ dị của cô ta vang vọng khắp căn nhà, và khi âm thanh đáng kinh tỏm ấy dừng lại, là lúc đôi mắt tàn độc của ả ta nhìn thẳng xuống đám người phía dưới.
"Bắt đầu nào, trò chơi tàn sát."
Nơi đây hoang vu, giữa mùa đông lạnh lẽo này, tuyết vẫn lất phất rơi khiến phong cảnh càng thêm ảm đạm, thê lương.
Sở Mục bước xuống xe, trên môi vẫn còn hút điếu thuốc lá đang cháy dở. Làn khói trắng cùng hơi thở phả ra khói vì lạnh hòa vào khoảng không gian âm u tại nơi này.
Ông đảo mắt nhìn khắp xung quanh, với ánh mắt tinh anh nhanh chóng nhận ra đàn em của mình đã vây quanh nơi này. Chỉ cần đối phương có rục rịch, ông nhất định tiễn chúng về trời.
*Cốc cốc cốc.
Quan sát xung quanh địa hình, Sở Mục đưa tay gõ vào cửa kính ô tô, ra hiệu để Lăng Thanh và Mộc Ly Tâm xuống xe.
Lúc bấy giờ, một khẩu súng lục từ tay Sở Mục đang hướng đến trước mặt Lăng Thanh, nhưng hắn không hề phản ứng gì, chỉ nhận lấy khẩu súng cất vào người, rồi quay qua căn dặn cô gái:
"Một chút nữa dù có chuyện gì xảy ra, em cũng không được rời khỏi anh. Nếu thấy nguy hiểm tới thì bỏ chạy trước, biết không?"
Mộc Ly Tâm vẫn luôn nắm chặt bàn tay của người đàn ông, rồi khẽ gật đầu. Sau đó, cả ba người cùng nhau tiến vào căn nhà hoang tàn trước mắt.
Bước vào tới cửa, họ đã được tận bốn tên vệ sĩ cầm súng tiếp đón trịnh trọng.
"Ai không nằm trong danh sách được hẹn, mời cút ra ngoài."
Lý Ngộ vừa nói, vừa lên nòng khẩu súng trong tay, dí thẳng vào đầu Mộc Ly Tâm.
Trường hợp này, không hề khiến ba người bọn họ kinh hãi. Vì một khi đã chấp nhận tới đây thì xác định như cá nằm trên thớt.
Tiến thoái lưỡng nan đã thế, Sở Mục liền bật cười, rồi giả ngốc nói chuyện:
"Tôi không liên quan, tôi chỉ là tài xế được họ thuê theo thôi. Giờ sẽ đi ngay ha, mấy huynh đài đừng nóng."
Sở Mục cười nói sỗ sàng, nhưng ông vừa quay lưng thì khẩu súng gắn sẵn thanh giảm âm, nằm trong người đã được rút ra chỉ bằng một giây ngắn ngủi.
*Đoàng, đoàng, đoàng, đoàng.
Bối cảnh rơi vào tình thế bất ngờ. Khi Sở Mục hành động, Lăng Thanh cũng nhanh chóng nhân cơ hội đối phương hoảng hồn, lập tức tung đòn, chỉ vài giây ngắn ngủi họ đã hạ được bốn tên thủ vệ của đối phương mà không hề đánh động vào bên trong.
Giải quyết xong đám chó canh cửa, họ nhanh chân đi thẳng vào nhà.
Bước vào khoảng không gian hoang phế, trống trải, bụi bặm lẫn mạng nhện giăng kín khắp nơi. Phía trên trần nhà chỉ lập lòe chút ánh sáng trắng từ đèn LED pha xuống.
"Chào người quen, chúng ta lại gặp nhau sau một năm xa cách rồi. Quả là duyên số trời định."
Giọng nói của một người phụ nữ dõng dạc vang lên giữa khoảng trống lạnh lẽo, nhưng cả ba người họ tuyệt nhiên không nhìn thấy ai, điều đó khiến cảm giác hoang mang chợt ùa tới.
Lăng Thanh cảnh giác nhìn xung quanh, vừa nhìn hắn, vừa nói:
"Lăng Thư Mai, tao biết chính là mày đang âm thầm giở trò. Ân oán là của tao với mày, trẻ con không có tội. Mau thả con trai tao ra."
"Haha, đúng là trẻ con không có tội. Nhưng cái tội của nó là lại làm con trai của mày."
"Ba, mẹ..."
Sau lý lẽ ngông cuồng của người phụ nữ, họ đã nghe thấy giọng nói của tiểu Phong, khiến Mộc Ly Tâm dần trở nên kích động. Tất cả đều đảo mắt nhìn khắp nơi, nhưng ngoài vị trí đang đứng ra, đâu đâu cũng chỉ toàn là bóng tối.
"Tiểu Phong, con đang ở đâu?"
"Mẹ ơi, tiểu Phong ở đây! Mẹ ơi, con sợ..."
Cục diện ngày càng trở nên căng thẳng, mẹ con họ gọi, đáp đều nghe rõ nhưng chẳng nhìn thấy nhau. Cho tới khi cách đó khá xa vừa được thắp lên ánh đèn, họa lên dáng vẻ bé xíu của Mộc Thiên Phong bị một người đàn ông cầm súng dí vào đầu, khiến Mộc Ly Tâm không còn giữ được nét điềm tĩnh.
"Tiểu Phong..."
Mộc Ly Tâm chỉ muốn lao ngay đến bên cạnh con trai của mình, nhưng Lăng Thanh đã kịp thời giữ cô lại.
"Em bình tĩnh, coi chừng có bẫy."
"Đúng rồi đó. Cái gì cũng phải từ từ, vội quá lỡ đàn em của tao giật mình nhỡ tay bóp cò là đạn ghim vào người con trai mày đấy."
"Lăng Thư Mai, rốt cuộc mày muốn gì?"
"Muốn chơi trò chơi cho vui tí à mà. Nhưng đầu tiên, tụi mày phải bỏ hết vũ khí trên người xuống thì cuộc vui mới được bắt đầu."
Yêu cầu của người phụ nữ giấu mặt, khiến Mộc Ly Tâm giương ánh mắt thống khổ nhìn hai người đàn ông bên cạnh mình.
Đến nước này, họ chỉ còn cách nghe theo. Sở Mục, Lăng Thanh lần lượt bỏ súng trên người xuống.
"Ném sang một bên."
Tất cả mọi hành động, họ đều phụ thuộc vào lời nói của người phụ nữ.
Lúc này, phía trước, phía sau ba người nhanh chóng xuất hiện hơn chục tên đàn ông cao to vạm vỡ, tay cầm Baton (gậy ba khúc), đang từng bước tiến tới bao vây con mồi của mình.
Lăng Thanh nắm chặt tay Mộc Ly Tâm, hắn đứng ra phía trước che chắn cho cô gái của mình, ánh mắt cảnh giác ráo riết săm soi từng con người phía trước.
Họ câu lưng vào nhau, Sở Mục nhân cơ hội, liền khẽ nói:
"Con bảo vệ Ly Tâm, chúng ta tùy cơ ứng biến. Chờ thời cơ thích hợp, người của chú sẽ ra mặt ứng cứu tiểu Phong."
"Giờ chơi nhé! Chỉ cần ba người đánh thắng mười người của tôi thì tiểu Phong sẽ được thả."
"Khoan đã."
Thấy đối phương sắp xong lên, Lăng Thanh nhanh chóng cất lời:
"Muốn chơi cũng được. Nhưng trước tiên tao muốn biết, giữa tao với mày thì có ân oán gì?"
Câu hỏi của Lăng Thanh khiến Trác Hi bật cười. Sau đó, ả mới nhàn nhạt đáp trả:
"Giữa tao với mày, tính ra thì cũng chẳng có ân oán gì, vì từ đầu mày chưa động chạm gì tới tao. Nhưng mà tiếc một điều rằng, mày lại âm thầm sai người tra tấn mẹ tao, khiến bà ấy trầm cảm tới mức tự sát trong tù. Nợ mẹ thì con trả, đó là điều hiển nhiên thôi."
Đào Lâm San tự sát?
Câu nói đó khiến Lăng Thanh cau chặt mày. Lúc này, Mộc Ly Tâm đã lên tiếng:
"Lăng Thư Mai, hóa ra cô đã làm chuyện hồ đồ mà không hề hay biết. Cái chết của Đào Lâm San, nhờ cô nói mà chúng tôi mới biết, thì làm sao gián tiếp khiến bà ta tự sát?"
"Haha...Mày nghĩ mày nói vậy thì sao tin à? Đâu có ai giết người mà tự nhận tay mình cầm dao dính máu."
"Cô có thể không tin, cũng có thể giết chết chúng tôi tại đây. Nhưng có một điều cô nhất định sẽ hối hận nếu biết được sự thật bản thân đã ra tay đối phó sai người."
Trác Hi đứng trên lầu âm thầm nhìn xuống phía dưới. Những gì Mộc Ly Tâm vừa nói đã thành công khiến cô ta dao động. Ánh mắt tàn khốc ấy, rõ đã có ý định lung lay. Nhưng kết quả thứ xuất hiện sau cùng vẫn là nụ cười khinh khỉnh trên môi.
"Mày có biết cái dại lớn nhất trên đời này là gì không? Là dễ dàng tin vào lời nói của kẻ thù đấy, hahaha..."
Nụ cười quỷ dị của cô ta vang vọng khắp căn nhà, và khi âm thanh đáng kinh tỏm ấy dừng lại, là lúc đôi mắt tàn độc của ả ta nhìn thẳng xuống đám người phía dưới.
"Bắt đầu nào, trò chơi tàn sát."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.