Chương 51: VA CHẠM TẠI QUÁN BAR
Đường Nguyệt Y
25/05/2023
10 giờ đêm, tại quán bar C...
Lăng Thanh một mình, một chai rượu bên quầy, tiếng nhạc DJ xập xình đến đinh tai nhức óc, nhưng hầu như ai ai cũng đắm chìm vào làn khói ảo, lắc lư quay cuồng theo điệu nhạc remix sôi động.
Chỉ có hắn ta ngồi đó, uống hết ly này lại sang ly khác. Ngồi một mình trong phòng VIP cũng buồn, thôi thì ngồi đây nhìn người ta "quẩy" cũng vui.
Lúc này, có một cô gái ăn mặc cực kỳ gợi cảm, váy trên người cắt trên xẻ dưới, phong cách hở bạo hơn hẳn mọi người. Sau khi ngắm nhìn hắn được một lúc, cô ta đã mang theo ly rượu tiến về phía Lăng Thanh.
"Hello anh! Em có thể ngồi đây với anh được chứ?"
Vì trong quán bar tiếng nhạc rất to, nên khi nói chuyện đều phải ghé sát vào tai đối phương. Nhưng sau câu hỏi, cô gái trẻ bị hắn ta lơ đẹp. Hắn chỉ lo uống rượu chứ không hề đếm xỉa tới mỹ nhân bên cạnh.
Thế mà cô gái đó vẫn không hề từ bỏ ý định câu dẫn có mục đích của mình. Cô ta kéo ghế ngồi sát bên cạnh Lăng Thanh, đến mức vai chạm vai.
Lúc này, hắn ta mới bắt đầu chau mày tỏ ra khó chịu. Lăng Thanh giương đôi mắt lạnh tựa như băng nhìn sang cô gái một lượt từ trên xuống dưới. Quả là làn da trắng noãn, eo thon, ngực to, mông quả đào, nhưng hắn cũng chỉ nhếch môi khinh bỉ một cái, rồi lớn tiếng cất lời:
"Cút."
"Má, đẹp trai mà bày đặt chảnh chó."
Bị đuổi, cô gái thẹn quá hóa giận. Trước lúc bỏ đi còn mắng hắn một câu không thương tiếc.
Và đó cũng là câu nói giúp cô ta không cần phải rời đi nữa. Vì cánh tay đã bị người đàn ông ấy nắm lại.
Bằng hành động dứt khoát của mình, hắn ta bắt cô gái ấn xuống ghế, rồi đưa tay bóp cổ với đôi mắt lạnh lùng như một ác quỷ.
"Con khốn, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không hả?"
Sự việc xảy ra thoáng chốc náo động cả quán bar, người người ngừng nhảy, tiếng nhạc cũng tắt khi chứng kiến cảnh tượng Lăng Thanh đang bóp cổ một cô gái.
"Buông...buông tao...ra..."
Cô gái vùng vẫy, ra sức gỡ tay hắn ta ra khỏi cổ mình, nhưng vì hắn dùng lực quá mạnh nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng yên chịu trận, cố gắng chờ người của mình tới ứng cứu.
Ai mà ngờ tới việc chỉ muốn gạ gẫm một người bất thành, rồi mắng một câu thôi lại thành ra cớ sự thế này.
Lăng Thanh cứ như một con sói điên bị chọc trúng chỗ đau, động vào là cắn ngay tức khắc, không một ai có thể lường trước.
Thật ra chúng ta không nên tùy hứng chọc người khác, nhỡ chẳng may chọc nhầm con chó điên như Lăng Thanh là bị bóp chết không hay.
Cũng may trước lúc cô gái sắp ngạt thở chết, Quản lý của quán bar đã kịp thời có mặt giải vây, nhờ vậy cô ta mới thoát chết trong gang tấc.
"Khụ...khụ...khụ..."
"Mày bị điên à, tự dưng bóp cổ người khác, bộ chán ăn cơm nhà rồi hay sao?"
"Mẹ kiếp, con khốn này mày muốn gì hả?"
Vừa được tha, cô gái lại chứng nào tật nấy, cứ thích tạo khẩu nghiệp khiến Lăng Thanh lại nổi điên muốn xông tới "cắn" người. Nhưng may thay có bảo vệ kịp can ngăn mới cản được hắn ta.
Lúc này, quản lý quán bar mới có cơ hội xen vào:
"Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đây là chỗ làm ăn của chúng tôi, nếu có mâu thuẫn tình cảm gì với nhau thì phiền hai người ra ngoài giải quyết cho."
Lần đầu tiên Lăng chủ tịch của tập đoàn lớn nhất nhì thành phố bị kẻ khác xua đuổi. Nghĩ cũng không lạ, vì đâu phải ai ai cũng biết tới hắn, huống chi hắn lại đặc biệt ít xuất hiện trên báo chí.
Nếu là bình thường trong tình huống này, hắn có thể rộng lượng bỏ qua, nhưng đang trong đà say xỉn thế này thì mọi chuyện chẳng dễ dàng êm đẹp như thế.
Hắn say chắc cũng sấp xỉ cái lần gần đây nhất, cơ mà vẫn có thể nhìn rõ mặt từng người một để lấy ra một sấp tiền ném thẳng vào mặt bọn họ, rồi chỉ tay vào từng người, khinh bỉ cất lời:
"Tiền ông đây bo cho chúng mày. Sau này, trước khi mở miệng nói chuyện phải mở con mắt to ra để nhìn cho rõ người đang đứng trước mặt mình là ai."
Nói rồi, hắn đã mang theo chai rượu cùng những bước chân loạng choạng rời khỏi quán bar.
Lúc này, cô gái bị hắn ta bóp cổ vừa nãy cũng nhanh chóng ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó.
Không lâu sau, khi Lăng Thanh sắp đi tới chiếc ô tô sang trọng của mình thì bất ngờ bị đánh lén từ phía sau.
*Bụp...bụp...bụp.
Một tên cầm gậy gỗ đánh thật mạnh vào tay và chân hắn ta liên tục ba cái, tới khi hắn nhận ra có kẻ đánh úp thì đã muộn, vì lúc này hắn đã khụy xuống bên chiếc xe của mình.
Chút lý trí tỉnh táo còn sót lại giúp hắn quay đầu nhìn lại phía sau, mới nhận ra có tận hai tên côn đồ đeo khẩu trang đen vẫn đang đứng đó.
Ngay lập tức hắn nhếch môi cười khẩy một cái, rồi nương theo chiếc xe của mình đứng dậy.
*Bụp...phịch...bụp...
Vừa đứng lên hắn đã vung chân tấn công đối phương, đánh, đấm cũng trúng được vài đòn, nhưng vì đang say nên chẳng mấy chốc lại bị quật ngã dưới sàn nhà lạnh ngắt. Trên mặt còn lưu lại không ít vết thương.
Bấy giờ, một trong số hai tên côn đồ có kẻ cầm gậy bước tới chỗ Lăng Thanh đang nằm, với vẻ mặt hung ác, gã vung chân đạp vào bụng hắn một cái, rồi mới nói:
"Sau này bớt ngông cuồng lại nha thằng c.h.ó. Vào bar, cũng nên biết phân biệt cái nào là đồ ăn, cái nào là đồ cúng, đừng ỷ có tiền mà ngông nghênh với thiên hạ. Nhớ cho kĩ đấy."
Để lại cho hắn ta đôi ba lời cảnh cáo xong thì hai gã mới đắc ý rời đi. Đến một góc khuất gần đó, chính cô gái gạ gẫm hắn lúc vừa rồi đã đưa phong bì chứa tiền cho hai tên côn đồ. Trước khi rời khỏi hiện trường, cô ta còn đặc biệt dành tặng cho người đàn ông đang lồm cồm đứng dậy với không ít vết thương trên người ở đằng kia, một nụ cười nhạo báng.
Trên đời này, cứ không phải có tiền có quyền là bắt buộc ai ai cũng phải nể nang bội phần.
So với những kẻ đầu trâu mặt ngựa, đầu gấu xã hội đen, thì bọn chúng chỉ dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, nếu có đồng tiền đứng sau sai khiến.
Lăng Thanh, tuy là tổng tài cao cao tại thượng, nhưng ở tuổi đời mới 24 còn quá non nớt, kinh nghiệm và thành tựu chưa có gì nổi bật. Nếu đem hắn ví vào câu nói ca ngợi "tuổi trẻ tài cao" thì hắn vẫn chưa đủ trình độ để nhận lấy.
Suy cho cùng, dù là ai thì khi bị đánh lén lúc say xỉn cũng khó có khả năng chuyển bại thành thắng. Hắn ta cũng thế, đến phút cuối cũng chỉ có thể lếch cái cơ thể đầy vết tích bầm tím vào xe, cùng mang theo cơn tức trở về nhà.
Lăng Thanh một mình, một chai rượu bên quầy, tiếng nhạc DJ xập xình đến đinh tai nhức óc, nhưng hầu như ai ai cũng đắm chìm vào làn khói ảo, lắc lư quay cuồng theo điệu nhạc remix sôi động.
Chỉ có hắn ta ngồi đó, uống hết ly này lại sang ly khác. Ngồi một mình trong phòng VIP cũng buồn, thôi thì ngồi đây nhìn người ta "quẩy" cũng vui.
Lúc này, có một cô gái ăn mặc cực kỳ gợi cảm, váy trên người cắt trên xẻ dưới, phong cách hở bạo hơn hẳn mọi người. Sau khi ngắm nhìn hắn được một lúc, cô ta đã mang theo ly rượu tiến về phía Lăng Thanh.
"Hello anh! Em có thể ngồi đây với anh được chứ?"
Vì trong quán bar tiếng nhạc rất to, nên khi nói chuyện đều phải ghé sát vào tai đối phương. Nhưng sau câu hỏi, cô gái trẻ bị hắn ta lơ đẹp. Hắn chỉ lo uống rượu chứ không hề đếm xỉa tới mỹ nhân bên cạnh.
Thế mà cô gái đó vẫn không hề từ bỏ ý định câu dẫn có mục đích của mình. Cô ta kéo ghế ngồi sát bên cạnh Lăng Thanh, đến mức vai chạm vai.
Lúc này, hắn ta mới bắt đầu chau mày tỏ ra khó chịu. Lăng Thanh giương đôi mắt lạnh tựa như băng nhìn sang cô gái một lượt từ trên xuống dưới. Quả là làn da trắng noãn, eo thon, ngực to, mông quả đào, nhưng hắn cũng chỉ nhếch môi khinh bỉ một cái, rồi lớn tiếng cất lời:
"Cút."
"Má, đẹp trai mà bày đặt chảnh chó."
Bị đuổi, cô gái thẹn quá hóa giận. Trước lúc bỏ đi còn mắng hắn một câu không thương tiếc.
Và đó cũng là câu nói giúp cô ta không cần phải rời đi nữa. Vì cánh tay đã bị người đàn ông ấy nắm lại.
Bằng hành động dứt khoát của mình, hắn ta bắt cô gái ấn xuống ghế, rồi đưa tay bóp cổ với đôi mắt lạnh lùng như một ác quỷ.
"Con khốn, mày có biết mày đang nói chuyện với ai không hả?"
Sự việc xảy ra thoáng chốc náo động cả quán bar, người người ngừng nhảy, tiếng nhạc cũng tắt khi chứng kiến cảnh tượng Lăng Thanh đang bóp cổ một cô gái.
"Buông...buông tao...ra..."
Cô gái vùng vẫy, ra sức gỡ tay hắn ta ra khỏi cổ mình, nhưng vì hắn dùng lực quá mạnh nên không thể làm gì khác hơn ngoài việc đứng yên chịu trận, cố gắng chờ người của mình tới ứng cứu.
Ai mà ngờ tới việc chỉ muốn gạ gẫm một người bất thành, rồi mắng một câu thôi lại thành ra cớ sự thế này.
Lăng Thanh cứ như một con sói điên bị chọc trúng chỗ đau, động vào là cắn ngay tức khắc, không một ai có thể lường trước.
Thật ra chúng ta không nên tùy hứng chọc người khác, nhỡ chẳng may chọc nhầm con chó điên như Lăng Thanh là bị bóp chết không hay.
Cũng may trước lúc cô gái sắp ngạt thở chết, Quản lý của quán bar đã kịp thời có mặt giải vây, nhờ vậy cô ta mới thoát chết trong gang tấc.
"Khụ...khụ...khụ..."
"Mày bị điên à, tự dưng bóp cổ người khác, bộ chán ăn cơm nhà rồi hay sao?"
"Mẹ kiếp, con khốn này mày muốn gì hả?"
Vừa được tha, cô gái lại chứng nào tật nấy, cứ thích tạo khẩu nghiệp khiến Lăng Thanh lại nổi điên muốn xông tới "cắn" người. Nhưng may thay có bảo vệ kịp can ngăn mới cản được hắn ta.
Lúc này, quản lý quán bar mới có cơ hội xen vào:
"Tôi không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện gì. Nhưng đây là chỗ làm ăn của chúng tôi, nếu có mâu thuẫn tình cảm gì với nhau thì phiền hai người ra ngoài giải quyết cho."
Lần đầu tiên Lăng chủ tịch của tập đoàn lớn nhất nhì thành phố bị kẻ khác xua đuổi. Nghĩ cũng không lạ, vì đâu phải ai ai cũng biết tới hắn, huống chi hắn lại đặc biệt ít xuất hiện trên báo chí.
Nếu là bình thường trong tình huống này, hắn có thể rộng lượng bỏ qua, nhưng đang trong đà say xỉn thế này thì mọi chuyện chẳng dễ dàng êm đẹp như thế.
Hắn say chắc cũng sấp xỉ cái lần gần đây nhất, cơ mà vẫn có thể nhìn rõ mặt từng người một để lấy ra một sấp tiền ném thẳng vào mặt bọn họ, rồi chỉ tay vào từng người, khinh bỉ cất lời:
"Tiền ông đây bo cho chúng mày. Sau này, trước khi mở miệng nói chuyện phải mở con mắt to ra để nhìn cho rõ người đang đứng trước mặt mình là ai."
Nói rồi, hắn đã mang theo chai rượu cùng những bước chân loạng choạng rời khỏi quán bar.
Lúc này, cô gái bị hắn ta bóp cổ vừa nãy cũng nhanh chóng ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó.
Không lâu sau, khi Lăng Thanh sắp đi tới chiếc ô tô sang trọng của mình thì bất ngờ bị đánh lén từ phía sau.
*Bụp...bụp...bụp.
Một tên cầm gậy gỗ đánh thật mạnh vào tay và chân hắn ta liên tục ba cái, tới khi hắn nhận ra có kẻ đánh úp thì đã muộn, vì lúc này hắn đã khụy xuống bên chiếc xe của mình.
Chút lý trí tỉnh táo còn sót lại giúp hắn quay đầu nhìn lại phía sau, mới nhận ra có tận hai tên côn đồ đeo khẩu trang đen vẫn đang đứng đó.
Ngay lập tức hắn nhếch môi cười khẩy một cái, rồi nương theo chiếc xe của mình đứng dậy.
*Bụp...phịch...bụp...
Vừa đứng lên hắn đã vung chân tấn công đối phương, đánh, đấm cũng trúng được vài đòn, nhưng vì đang say nên chẳng mấy chốc lại bị quật ngã dưới sàn nhà lạnh ngắt. Trên mặt còn lưu lại không ít vết thương.
Bấy giờ, một trong số hai tên côn đồ có kẻ cầm gậy bước tới chỗ Lăng Thanh đang nằm, với vẻ mặt hung ác, gã vung chân đạp vào bụng hắn một cái, rồi mới nói:
"Sau này bớt ngông cuồng lại nha thằng c.h.ó. Vào bar, cũng nên biết phân biệt cái nào là đồ ăn, cái nào là đồ cúng, đừng ỷ có tiền mà ngông nghênh với thiên hạ. Nhớ cho kĩ đấy."
Để lại cho hắn ta đôi ba lời cảnh cáo xong thì hai gã mới đắc ý rời đi. Đến một góc khuất gần đó, chính cô gái gạ gẫm hắn lúc vừa rồi đã đưa phong bì chứa tiền cho hai tên côn đồ. Trước khi rời khỏi hiện trường, cô ta còn đặc biệt dành tặng cho người đàn ông đang lồm cồm đứng dậy với không ít vết thương trên người ở đằng kia, một nụ cười nhạo báng.
Trên đời này, cứ không phải có tiền có quyền là bắt buộc ai ai cũng phải nể nang bội phần.
So với những kẻ đầu trâu mặt ngựa, đầu gấu xã hội đen, thì bọn chúng chỉ dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, nếu có đồng tiền đứng sau sai khiến.
Lăng Thanh, tuy là tổng tài cao cao tại thượng, nhưng ở tuổi đời mới 24 còn quá non nớt, kinh nghiệm và thành tựu chưa có gì nổi bật. Nếu đem hắn ví vào câu nói ca ngợi "tuổi trẻ tài cao" thì hắn vẫn chưa đủ trình độ để nhận lấy.
Suy cho cùng, dù là ai thì khi bị đánh lén lúc say xỉn cũng khó có khả năng chuyển bại thành thắng. Hắn ta cũng thế, đến phút cuối cũng chỉ có thể lếch cái cơ thể đầy vết tích bầm tím vào xe, cùng mang theo cơn tức trở về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.