Chương 195: VỢ GÁNH CÒNG LƯNG
Đường Nguyệt Y
15/06/2023
Màn suy đoán mang tính chất khẳng định của Mộc Ly Tâm đã đổi được nụ cười
nhạt nhẽo trên môi tiểu Hồng, cũng chính là Sở Ngọc Hồng.
"Phải! Cô nói không sai, chỉ tiếc là tâm tư của tôi ắt hẳn đã sớm bị cô nhìn thấu, nên mới thất bại thế này."
Mộc Ly Tâm nhếch môi. Cô bước tớ trước mặt người phụ nữ trẻ tuổi ấy, ngắm nhìn thật kĩ dung nhan của cô gái này, vẫn lạnh giọng cất lời:
"Cô còn trẻ, nhan sắc cũng thuộc dạng kiều diễm mỹ lệ, vậy mà lại ấp ủ âm mưu giật chồng người khác, cô không cảm thấy bản thân mình đê tiện ư?"
Sở Ngọc Hồng bật cười trào phúng:
"Vì yêu thì có gì mà sợ chứ! Tôi cũng như cô thôi, luôn muốn chiếm đoạt người đàn ông mình yêu làm của riêng."
"Nhưng tôi đi trên con đường quang minh chính đại, được tôn trọng, được chấp nhận, được yêu thương thật lòng. Còn cô là cố tình xen vào gia đình người khác."
"Cũng là yêu thôi thì có gì khác nhau chứ?"
Câu hỏi đó, ánh mắt cố chấp đó của cô gái, khiến Mộc Ly Tâm khẽ lắc đầu cùng nụ cười nhạt nhẽo trên môi.
Nếu đối phương đã không hiểu, cô cũng chẳng ngại gì mà không giải đáp:
"Cứ không phải bất chấp thủ đoạn chiếm đoạt là có được tình yêu đâu cô bé à! Cô cách chúng tôi hơn mười tuổi, đường đời cô đang trải chính là khúc cua mà chúng tôi vừa qua khỏi cách đây không lâu đấy."
Nói đến đây, Mộc Ly Tâm lại nhẹ nhàng bước tới cửa sổ, dứt khoát mở toang rèm cửa ra, để được chiêm ngưỡng cảnh đêm tĩnh lặng ngoài kia.
Vài giây sau, lại bình thản cất lời:
"Tôi yêu đơn phương chồng mình suốt bốn năm liền, nhưng chưa từng mưu cầu tranh đoạt. Rồi từ yêu, tôi chuyển thành thù hận, cũng chỉ vì mưu kế của kẻ khác bày ra. Lần đầu tiên chúng tôi đến với nhau là vì một bản hợp đồng tình nhân, được xuất từ thù hận, vậy mà trớ trêu thay yêu hận tình thù dần dần ràng buộc tôi và anh ấy ở lại bên nhau. Hạnh phúc vừa đến, trước là tình cũ, sau là kẻ thứ ba lại âm thầm phá hoại. Cô ta cũng dùng cách như cô dùng vậy, nhưng khi đó chúng tôi đều non nớt nên mới dễ dàng sâp bẫy. Lần nữa chia xa, đó là lúc sóng gió ập tới. Bốn năm sau, tôi quay lại nơi này là khi anh ấy đang ngồi tù oan ức. Tôi từng đánh cược cả tính mạng của mình để đòi lại công bằng cho anh ấy, lúc nguy hiểm cận kề tôi chẳng ngại cùng anh ấy đương đầu, tới khi tồi tệ nhất là lúc anh ấy sống chết không rõ, chỉ nằm một chỗ trên giường, tôi lại lần nữa dùng thanh xuân của mình ở cạnh anh ấy."
Nói đến đây, Mộc Ly Tâm đã quay lại, giương ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Ngọc Hồng, tiếp tục nói:
"Quãng thời gian đau khổ, thiệt thòi lẫn tủi thân mà tôi phải trải qua, để có được hạnh phúc của ngày hôm nay là mười năm."
"Còn cô, cô dựa vào đâu mà đến đây tranh giành người đàn ông của tôi?"
Giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt lãnh khốc của Mộc Ly Tâm khiến Sở Ngọc Hồng dè dặt bước lùi về sau, đến nửa chữ cũng không nghĩ ra để cất lời đáp trả.
"Sao vậy? Cô đang sợ sao? Đuôi hồ ly xuất hiện rồi, lẽ ra phải nhe nanh cắn người mới phải chứ?"
Mộc Ly Tâm tiếp tục nói, chân cứ bước tới, dồn ép tới khi Sở Ngọc Hồng không còn đường lui mới thôi. Lúc này, cô bất ngờ rút con dao bấm nhỏ trong người ra, đưa lưỡi dao kề lên mặt đối phương, dọa cô ta thất kinh hồn vía, mặt mày tái mét không còn giọt máu.
"Cô...cô muốn làm gì? Tôi dù sao cũng là con gái nuôi của ba chồng cô đấy?"
Màn cảnh cáo trong sợ sệt của Sở Ngọc Hồng, khiến Mộc Ly Tâm bật cười thích thú, nhưng ánh mắt lại lộ rõ tia khinh thường.
"Tôi có làm gì đâu mà cô sợ. Chỉ là muốn biết máu của hồ ly có màu gì thôi mà! Cô xinh đẹp như vậy lại thích tơ tưởng tới chồng người khác, xứng đáng bị hủy hoại dung nhan."
"Đừng mà, xin cô tha cho tôi. Tôi biết lỗi rồi, sau này có ăn gan trời cũng không dám tơ tưởng tới đàn ông đã có vợ nữa. Xin cô tha thứ cho tôi tuổi trẻ bồng bột, chỉ vì chút tình cảm ngây ngô nhất thời mà lầm đường lỡ bước."
"Mộc Ly Tâm, xin chị thật đấy!"
Sở Ngọc Hồng sợ tới mức nhắm nghiền mắt mà hét lên. Lúc ấy, Mộc Ly Tâm lại nhìn sang Lăng Thanh để cả hai cùng nhau lén lút bật cười.
Ba giây sau, cô nhanh chóng trở lại nét lãnh khốc của mình, rồi cất lời:
"Sau này biết đồ nào nên ăn, đồ nào nên cúng rồi chứ?"
"Dạ biết, chị Tâm tha cho em!"
Thấy cô ta đã sợ thật, Mộc Ly Tâm mới thu con dao trở lại, rồi bước về phía Lăng Thanh, đứng cạnh hắn, nhìn Sở Ngọc Hồng vuốt ngực lấy lại bình tĩnh.
Vài phút sau, cô ấy cũng định thần trở lại, lúc đó liền nhìn sang vợ chồng nhà họ Sở Mộc kia, chân thành cúi đầu nhận lỗi.
"Em gái nhỏ dại chưa hiểu sự đời, chưa biết rõ thế nào là yêu đương tình ái nên mới lỡ dại xen vào quấy rối gia đình anh chị. Từ giờ về sau em hứa sẽ chăm chỉ học hành, làm người đứng đắn, xin anh chị đừng mách với ba về chuyện này, được không ạ?"
Thấy đối phương thành tâm như vậy, Mộc Ly Tâm cũng mủi lòng. Riêng hắn thì trong chuyện này căn bản chẳng có quyền lên tiếng, hắn chỉ có công lập mưu giăng bẫy, còn vấn đề tha hay xử tội, vợ hắn thuộc toàn quyền quyết định.
"Thôi được rồi! Biết sai, chịu sửa sai là tốt. Chuyện này coi như bỏ qua đi, sáng sớm ngày mai đừng để tôi thấy mặt cô nữa là được."
Thông báo quyết định xong, Mộc Ly Tâm liền ung dung rời khỏi đó, dĩ nhiên người đàn ông của cô cũng nhanh chóng nối bước theo sau.
Phàm là kẻ thứ ba thì mấy ai nhận được tha thứ. Nhưng đối với Sở Ngọc Hồng, đây là may mắn khi gặp được người phụ nữ có lòng bao dung như Mộc Ly Tâm.
Cô ấy nói đúng, biết sai, chịu sửa sai hoàn toàn xứng đáng được tha thứ!
...--------------------------------...
Trở về phòng ngủ, Lăng Thanh liền thả cơ thể rơi tự do lên chiếc giường quen thuộc hằng ngày, đi kèm một hơi thở nhẹ nhỏm như vừa trút được tảng đá trọng lượng trăm tấn ra khỏi bờ vai.
"Cuối cùng thì bình yên cũng đã đến! Trà xanh, trà đào, trà vải, mai tiễn em lên đường. Hy vọng tương lai mai sau đừng trà nào tới nữa, chứ tấm thân này bị vợ ghen tuông tới héo hon cả rồi."
Hôm nay tâm trạng đặc biệt vui nên hắn có hơi tăng động một tí, và còn thốt ra những câu từ khiến cô vợ đang đứng gần đó không khỏi cau mày.
"Anh nói ai ghen hả?"
"Cô ấy là cô gái có cái tên rất đẹp, Mộc Ly Tâm chính là em! Vợ yêu của anh!"
Hắn bắt đầu pha trò tinh nghịch, vừa nói xong liền lao tới ôm lấy cô gái từ phía sau lưng, hôn lia lịa lên gò má nhỏ.
"Anh bớt quậy hộ em. Già đầu rồi còn loi nhoi, vậy làm sao dạy dỗ con cái?"
"Lúc nào cần nghiêm sẽ nghiêm, lúc nào nên quậy vẫn phải quậy. Anh tùy hứng thế mà em còn lạ sao?"
"Tùy hứng đúng lúc đúng chuyện thì được. Nhưng tóm gọn là anh phải nghiêm chỉnh lại, để còn phụ em dạy con nữa."
"Biết rồi mà! Có vợ gánh, đúng là sướng thật!"
"Vâng! Tôi gánh anh còng lưng rồi, nên tối nay thể hiện chút thành ý bù đắp của mình đi."
Mộc Ly Tâm vừa dứt lời, nét mặt hắn liền trở nên gian tà, sau đó tức tốc xoay người cô lại, dùng ánh mắt tà mị, bắt đầu thăm dò.
"Ý của vợ là chúng ta "mây mưa" vài hiệp để vận động cơ thể đúng không?"
"Bớt ảo tưởng đi, ý em là xoa bóp cho em. Chứ chưa qua sáu tháng làm gì đáp ứng được chuyện đó mà anh đòi hỏi."
"Được chứ!"
Thấy hắn đáp chắc nịch, cô liền chau mày:
"Sao anh biết được?"
"Anh tìm hiểu rồi, nếu sau ba tháng mà vết mổ lành hẳn, cơ thể không có dấu hiệu gì bất thường thì có thể quan hệ nhẹ nhàng."
Nói tới nói lui một hồi, chính Mộc Ly Tâm lại bị đưa vào thế bí, giờ cô còn ngại ngùng đến ửng hồng hai gò má.
Tính tới thời điểm này thì cũng khá lâu rồi họ không gần gũi nhau, cô cũng quên mất cảm giác ấy là như thế nào...
Trong khi Mộc Ly Tâm đang bẽn lẽn thẹn thùng, thì ai kia đã nhìn cô với ánh mắt tà mị chan chứa ý muốn sắc tình.
"Vừa rồi vợ đang định làm gì?"
"Em định đi tắm."
"Vậy anh giúp em."
Vừa nói dứt tiếng, hắn liền nhấc bổng cô gái lên, bế thẳng vào phòng tắm, dọa cô gái một phen giật mình.
"Này, anh định manh động thật hả?"
"Anh có bao giờ nói đùa với em."
"Cơ mà...em...em không được đâu."
"Có gì đâu mà không được."
Vừa đặt Mộc Ly Tâm đứng xuống trong phòng tắm, Lăng Thanh liền dứt khoát ra lệnh:
"Vợ đứng yên đó!"
Không biết cô có bị thao túng tâm lý hay không, mà lúc này lại tuyệt nhiên không hề phản kháng, cho tới khi hắn cởi áo ra xong và lao tới hôn lên môi một cách cuồng nhiệt thì cô mới giật mình định thần trở lại.
Về khoá chiếm tiện nghi, bung xõa ham muốn này của Lăng Thanh thì khỏi chê vào đâu được, cái gì hắn cũng kém hơn mấy anh tổng tài khác, chứ về mức độ dụ vợ lên giường thì chỉ có hơn chứ không kém.
Vì chỉ mới hôn môi thôi, mà hắn hoàn toàn thao túng cô gái của mình, khiến cô say mê, nhanh chóng hòa nhịp bằng từng cái đáp trả lưu luyến, trêu đùa đầu lưỡi tinh nghịch, trao gửi ngọt ngào, hoán đổi tuyến dư vị đậm sắc tình ái khó cưỡng.
Bàn tay hắn nâng đỡ sau gáy bạn đời để được làm chủ nụ hôn, tay còn lại cứ không chịu an phận mà liên tục vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô gái, trong khi Mộc Ly Tâm đang chạm vào vòm ngực hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ bên trong.
Với những nhiệt huyết của một tình yêu rực cháy, đêm hôm nay ắt hẳn cô gái sẽ chẳng được buông tha.
Màn dạo đầu luôn xây dựng bằng một nụ hôn nhiệt huyết, nồng nàn, hắn cứ gặm lấy môi mềm, cùng lúc cô gái cũng gửi cho hắn những lần mút nhẹ vào vành môi, gửi gắm chút tình yêu đã nở rộ trong tim trước khi bước vào cuộc vui hoan ái...
"Phải! Cô nói không sai, chỉ tiếc là tâm tư của tôi ắt hẳn đã sớm bị cô nhìn thấu, nên mới thất bại thế này."
Mộc Ly Tâm nhếch môi. Cô bước tớ trước mặt người phụ nữ trẻ tuổi ấy, ngắm nhìn thật kĩ dung nhan của cô gái này, vẫn lạnh giọng cất lời:
"Cô còn trẻ, nhan sắc cũng thuộc dạng kiều diễm mỹ lệ, vậy mà lại ấp ủ âm mưu giật chồng người khác, cô không cảm thấy bản thân mình đê tiện ư?"
Sở Ngọc Hồng bật cười trào phúng:
"Vì yêu thì có gì mà sợ chứ! Tôi cũng như cô thôi, luôn muốn chiếm đoạt người đàn ông mình yêu làm của riêng."
"Nhưng tôi đi trên con đường quang minh chính đại, được tôn trọng, được chấp nhận, được yêu thương thật lòng. Còn cô là cố tình xen vào gia đình người khác."
"Cũng là yêu thôi thì có gì khác nhau chứ?"
Câu hỏi đó, ánh mắt cố chấp đó của cô gái, khiến Mộc Ly Tâm khẽ lắc đầu cùng nụ cười nhạt nhẽo trên môi.
Nếu đối phương đã không hiểu, cô cũng chẳng ngại gì mà không giải đáp:
"Cứ không phải bất chấp thủ đoạn chiếm đoạt là có được tình yêu đâu cô bé à! Cô cách chúng tôi hơn mười tuổi, đường đời cô đang trải chính là khúc cua mà chúng tôi vừa qua khỏi cách đây không lâu đấy."
Nói đến đây, Mộc Ly Tâm lại nhẹ nhàng bước tới cửa sổ, dứt khoát mở toang rèm cửa ra, để được chiêm ngưỡng cảnh đêm tĩnh lặng ngoài kia.
Vài giây sau, lại bình thản cất lời:
"Tôi yêu đơn phương chồng mình suốt bốn năm liền, nhưng chưa từng mưu cầu tranh đoạt. Rồi từ yêu, tôi chuyển thành thù hận, cũng chỉ vì mưu kế của kẻ khác bày ra. Lần đầu tiên chúng tôi đến với nhau là vì một bản hợp đồng tình nhân, được xuất từ thù hận, vậy mà trớ trêu thay yêu hận tình thù dần dần ràng buộc tôi và anh ấy ở lại bên nhau. Hạnh phúc vừa đến, trước là tình cũ, sau là kẻ thứ ba lại âm thầm phá hoại. Cô ta cũng dùng cách như cô dùng vậy, nhưng khi đó chúng tôi đều non nớt nên mới dễ dàng sâp bẫy. Lần nữa chia xa, đó là lúc sóng gió ập tới. Bốn năm sau, tôi quay lại nơi này là khi anh ấy đang ngồi tù oan ức. Tôi từng đánh cược cả tính mạng của mình để đòi lại công bằng cho anh ấy, lúc nguy hiểm cận kề tôi chẳng ngại cùng anh ấy đương đầu, tới khi tồi tệ nhất là lúc anh ấy sống chết không rõ, chỉ nằm một chỗ trên giường, tôi lại lần nữa dùng thanh xuân của mình ở cạnh anh ấy."
Nói đến đây, Mộc Ly Tâm đã quay lại, giương ánh mắt lạnh lùng nhìn Sở Ngọc Hồng, tiếp tục nói:
"Quãng thời gian đau khổ, thiệt thòi lẫn tủi thân mà tôi phải trải qua, để có được hạnh phúc của ngày hôm nay là mười năm."
"Còn cô, cô dựa vào đâu mà đến đây tranh giành người đàn ông của tôi?"
Giọng nói lạnh lẽo, ánh mắt lãnh khốc của Mộc Ly Tâm khiến Sở Ngọc Hồng dè dặt bước lùi về sau, đến nửa chữ cũng không nghĩ ra để cất lời đáp trả.
"Sao vậy? Cô đang sợ sao? Đuôi hồ ly xuất hiện rồi, lẽ ra phải nhe nanh cắn người mới phải chứ?"
Mộc Ly Tâm tiếp tục nói, chân cứ bước tới, dồn ép tới khi Sở Ngọc Hồng không còn đường lui mới thôi. Lúc này, cô bất ngờ rút con dao bấm nhỏ trong người ra, đưa lưỡi dao kề lên mặt đối phương, dọa cô ta thất kinh hồn vía, mặt mày tái mét không còn giọt máu.
"Cô...cô muốn làm gì? Tôi dù sao cũng là con gái nuôi của ba chồng cô đấy?"
Màn cảnh cáo trong sợ sệt của Sở Ngọc Hồng, khiến Mộc Ly Tâm bật cười thích thú, nhưng ánh mắt lại lộ rõ tia khinh thường.
"Tôi có làm gì đâu mà cô sợ. Chỉ là muốn biết máu của hồ ly có màu gì thôi mà! Cô xinh đẹp như vậy lại thích tơ tưởng tới chồng người khác, xứng đáng bị hủy hoại dung nhan."
"Đừng mà, xin cô tha cho tôi. Tôi biết lỗi rồi, sau này có ăn gan trời cũng không dám tơ tưởng tới đàn ông đã có vợ nữa. Xin cô tha thứ cho tôi tuổi trẻ bồng bột, chỉ vì chút tình cảm ngây ngô nhất thời mà lầm đường lỡ bước."
"Mộc Ly Tâm, xin chị thật đấy!"
Sở Ngọc Hồng sợ tới mức nhắm nghiền mắt mà hét lên. Lúc ấy, Mộc Ly Tâm lại nhìn sang Lăng Thanh để cả hai cùng nhau lén lút bật cười.
Ba giây sau, cô nhanh chóng trở lại nét lãnh khốc của mình, rồi cất lời:
"Sau này biết đồ nào nên ăn, đồ nào nên cúng rồi chứ?"
"Dạ biết, chị Tâm tha cho em!"
Thấy cô ta đã sợ thật, Mộc Ly Tâm mới thu con dao trở lại, rồi bước về phía Lăng Thanh, đứng cạnh hắn, nhìn Sở Ngọc Hồng vuốt ngực lấy lại bình tĩnh.
Vài phút sau, cô ấy cũng định thần trở lại, lúc đó liền nhìn sang vợ chồng nhà họ Sở Mộc kia, chân thành cúi đầu nhận lỗi.
"Em gái nhỏ dại chưa hiểu sự đời, chưa biết rõ thế nào là yêu đương tình ái nên mới lỡ dại xen vào quấy rối gia đình anh chị. Từ giờ về sau em hứa sẽ chăm chỉ học hành, làm người đứng đắn, xin anh chị đừng mách với ba về chuyện này, được không ạ?"
Thấy đối phương thành tâm như vậy, Mộc Ly Tâm cũng mủi lòng. Riêng hắn thì trong chuyện này căn bản chẳng có quyền lên tiếng, hắn chỉ có công lập mưu giăng bẫy, còn vấn đề tha hay xử tội, vợ hắn thuộc toàn quyền quyết định.
"Thôi được rồi! Biết sai, chịu sửa sai là tốt. Chuyện này coi như bỏ qua đi, sáng sớm ngày mai đừng để tôi thấy mặt cô nữa là được."
Thông báo quyết định xong, Mộc Ly Tâm liền ung dung rời khỏi đó, dĩ nhiên người đàn ông của cô cũng nhanh chóng nối bước theo sau.
Phàm là kẻ thứ ba thì mấy ai nhận được tha thứ. Nhưng đối với Sở Ngọc Hồng, đây là may mắn khi gặp được người phụ nữ có lòng bao dung như Mộc Ly Tâm.
Cô ấy nói đúng, biết sai, chịu sửa sai hoàn toàn xứng đáng được tha thứ!
...--------------------------------...
Trở về phòng ngủ, Lăng Thanh liền thả cơ thể rơi tự do lên chiếc giường quen thuộc hằng ngày, đi kèm một hơi thở nhẹ nhỏm như vừa trút được tảng đá trọng lượng trăm tấn ra khỏi bờ vai.
"Cuối cùng thì bình yên cũng đã đến! Trà xanh, trà đào, trà vải, mai tiễn em lên đường. Hy vọng tương lai mai sau đừng trà nào tới nữa, chứ tấm thân này bị vợ ghen tuông tới héo hon cả rồi."
Hôm nay tâm trạng đặc biệt vui nên hắn có hơi tăng động một tí, và còn thốt ra những câu từ khiến cô vợ đang đứng gần đó không khỏi cau mày.
"Anh nói ai ghen hả?"
"Cô ấy là cô gái có cái tên rất đẹp, Mộc Ly Tâm chính là em! Vợ yêu của anh!"
Hắn bắt đầu pha trò tinh nghịch, vừa nói xong liền lao tới ôm lấy cô gái từ phía sau lưng, hôn lia lịa lên gò má nhỏ.
"Anh bớt quậy hộ em. Già đầu rồi còn loi nhoi, vậy làm sao dạy dỗ con cái?"
"Lúc nào cần nghiêm sẽ nghiêm, lúc nào nên quậy vẫn phải quậy. Anh tùy hứng thế mà em còn lạ sao?"
"Tùy hứng đúng lúc đúng chuyện thì được. Nhưng tóm gọn là anh phải nghiêm chỉnh lại, để còn phụ em dạy con nữa."
"Biết rồi mà! Có vợ gánh, đúng là sướng thật!"
"Vâng! Tôi gánh anh còng lưng rồi, nên tối nay thể hiện chút thành ý bù đắp của mình đi."
Mộc Ly Tâm vừa dứt lời, nét mặt hắn liền trở nên gian tà, sau đó tức tốc xoay người cô lại, dùng ánh mắt tà mị, bắt đầu thăm dò.
"Ý của vợ là chúng ta "mây mưa" vài hiệp để vận động cơ thể đúng không?"
"Bớt ảo tưởng đi, ý em là xoa bóp cho em. Chứ chưa qua sáu tháng làm gì đáp ứng được chuyện đó mà anh đòi hỏi."
"Được chứ!"
Thấy hắn đáp chắc nịch, cô liền chau mày:
"Sao anh biết được?"
"Anh tìm hiểu rồi, nếu sau ba tháng mà vết mổ lành hẳn, cơ thể không có dấu hiệu gì bất thường thì có thể quan hệ nhẹ nhàng."
Nói tới nói lui một hồi, chính Mộc Ly Tâm lại bị đưa vào thế bí, giờ cô còn ngại ngùng đến ửng hồng hai gò má.
Tính tới thời điểm này thì cũng khá lâu rồi họ không gần gũi nhau, cô cũng quên mất cảm giác ấy là như thế nào...
Trong khi Mộc Ly Tâm đang bẽn lẽn thẹn thùng, thì ai kia đã nhìn cô với ánh mắt tà mị chan chứa ý muốn sắc tình.
"Vừa rồi vợ đang định làm gì?"
"Em định đi tắm."
"Vậy anh giúp em."
Vừa nói dứt tiếng, hắn liền nhấc bổng cô gái lên, bế thẳng vào phòng tắm, dọa cô gái một phen giật mình.
"Này, anh định manh động thật hả?"
"Anh có bao giờ nói đùa với em."
"Cơ mà...em...em không được đâu."
"Có gì đâu mà không được."
Vừa đặt Mộc Ly Tâm đứng xuống trong phòng tắm, Lăng Thanh liền dứt khoát ra lệnh:
"Vợ đứng yên đó!"
Không biết cô có bị thao túng tâm lý hay không, mà lúc này lại tuyệt nhiên không hề phản kháng, cho tới khi hắn cởi áo ra xong và lao tới hôn lên môi một cách cuồng nhiệt thì cô mới giật mình định thần trở lại.
Về khoá chiếm tiện nghi, bung xõa ham muốn này của Lăng Thanh thì khỏi chê vào đâu được, cái gì hắn cũng kém hơn mấy anh tổng tài khác, chứ về mức độ dụ vợ lên giường thì chỉ có hơn chứ không kém.
Vì chỉ mới hôn môi thôi, mà hắn hoàn toàn thao túng cô gái của mình, khiến cô say mê, nhanh chóng hòa nhịp bằng từng cái đáp trả lưu luyến, trêu đùa đầu lưỡi tinh nghịch, trao gửi ngọt ngào, hoán đổi tuyến dư vị đậm sắc tình ái khó cưỡng.
Bàn tay hắn nâng đỡ sau gáy bạn đời để được làm chủ nụ hôn, tay còn lại cứ không chịu an phận mà liên tục vuốt ve tấm lưng mảnh khảnh của cô gái, trong khi Mộc Ly Tâm đang chạm vào vòm ngực hắn, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ bên trong.
Với những nhiệt huyết của một tình yêu rực cháy, đêm hôm nay ắt hẳn cô gái sẽ chẳng được buông tha.
Màn dạo đầu luôn xây dựng bằng một nụ hôn nhiệt huyết, nồng nàn, hắn cứ gặm lấy môi mềm, cùng lúc cô gái cũng gửi cho hắn những lần mút nhẹ vào vành môi, gửi gắm chút tình yêu đã nở rộ trong tim trước khi bước vào cuộc vui hoan ái...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.