Chương 76: Anh sợ mất em
Jikken
30/01/2023
Lâm Dịch Anh rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, nên chỉ có thể yếu ớt cựa quậy bên dưới thân Tôn Gia Hoàng.
"Anh...thả em ra đi...kì quá, đây là công ty đó!"
Họ Tôn như bị nghiện "bắt nạt" người yêu, nghe Dịch Anh nói vậy anh càng cảm thấy thêm phần phấn khích, anh cương quyết không chịu buông tha cho cậu, cưỡng ép cậu sờ cơ bụng của mình, còn bản thân thì cười thích thú.
Chưa dừng lại ở đó, Tôn Gia Hoàng còn được nước làm tới mà vùi đầu vào hõm cổ trắng tựa tuyết hoa của Lâm Dịch Anh để hít lấy mùi hương thơm mát mà anh lúc nào cũng nhớ nhung da diếc, rất nhanh bờ môi căng mọng của cậu cũng đến lượt bị cấu rỉa. Lâm Dịch Anh nhột đến mức cười thành tiếng, thấy thế họ Tôn lại càng sung sức "tấn công" rồi cùng nhau cười hùa theo cậu...
Hai người đùa giỡn với nhau được một lúc thì Dịch Anh đã thấm mệt, cậu khi này cũng chẳng còn đủ sức để ngọ nguậy nữa, nên chỉ nằm im mặt đối mặt với Gia Hoàng. Vào khoảnh khắc ấy, cả hai tự dưng lại như bị ngưng động, bốn mắt nhìn nhau chẳng ai nói với ai câu nào...
Lâm Dịch Anh quan sát thật kỹ gương mặt tuấn mĩ của người bên trên, từng đường nét sắc sảo tựa tượng tạc nhưng lại vô cùng nam tính tất thảy đều được cậu thu hết vào trong tầm mắt. Mà Tôn Gia Hoàng bên này cũng chẳng khác, anh cũng chậm rãi ngắm nhìn cậu, phải nói dù cho có bao nhiêu sóng gió ập đến đi chăng nữa thì nhan sắc mặn mà của cậu cũng chẳng thể nào bị phai mờ, cậu vẫn xinh đẹp, vẫn thuần khiết như thuở ban đầu anh vừa bắt gặp.
Tôn Gia Hoàng mỉm cười, ánh mắt tràn ngập hỷ ý*, anh từ từ hạ thân người xuống triệt để nằm sấp lên Dịch Anh, hai má áp vào nhau với cậu.
*[Hỷ ý]: Từ này tui ngẫu hứng viết ra á, không biết có đúng không nhưng cứ tạm hiểu là sự vui sướng trong ánh mắt giúp tui hen.
"Bảo bối...anh lỡ yêu em quá rồi biết phải làm sao đây!? Chấp nhận quên hết mọi thứ để yêu em. Còn em thì sao? Bảo bối có chịu bỏ hết tất cả để yêu anh không?"
Tôn Gia Hoàng nhắm nghiền mắt để tận hưởng sự mềm mại từ da thịt của Dịch Anh, đồng thời cũng là để che giấu đi nỗi buồn của bản thân, vì người ta thường nói đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, và nó không hề biết nói dối.
Câu hỏi của Gia Hoàng vừa nói ra cũng chứa đầy ẩn ý, anh từ lâu đã nhận thức được thù hận hóa ra chỉ là một thứ ngu xuẩn không đáng để tồn tại, nó chỉ toàn mang lại đau khổ đến cho song phương. Và anh hoàn toản cảm thấy đúng đắn khi loại nó ra khỏi đầu và hơn hết việc anh không hối tiếc nhất đó chính là yêu cậu.
Nhưng còn Lâm Dịch Anh cậu thì sao? Cậu liệu sau này...
Liệu khi phần ký ức bị lãng quên chợt ùa về...
Liệu sau khi mọi chuyện được sáng tỏ...
Liệu sau khi biết được Tôn Gia Hoàng chính là kẻ đã hại mình thành ra nông nỗi này...thì cậu có còn đủ bao dung để tha thứ cho anh giống như cách anh đã từ bỏ tư thù để yêu cậu hay không?
Cho là nợ máu phải trả bằng máu đi, khi xưa Lâm Quốc Minh đã hại chết cha mẹ anh thì việc hắn gặp báo ứng thì hoàn toàn thích đáng.
Nhưng...
Có đáng không khi cậu chỉ là một đứa trẻ vô tội?...
Có thể không khi anh mong cầu cậu phải yêu anh...trong khi anh chính là người đã nhẫn tâm hành hạ cậu bằng những thủ đoạn tàn độc nhất?...
Anh dồn ép cậu đến tuyệt địa...rồi lại làm ánh sáng soi đường dẫn lối cho cậu bước ra...
***
"Bảo bối...sao em lại cứ im lặng mà không trả lời anh..."
Được nhắc nhỡ, Lâm Dịch Anh mới hoàn hồn trở lại. Cậu hiểu lầm ý Gia Hoàng rằng anh đang muốn nói về việc đã không cẩn thận để cậu gặp tai nạn rồi dẫn đến mất trí nhớ, còn vế đầu tiên anh nói là chấp nhận quên hết mọi thứ để yêu cậu, đó là thứ gì...thì cậu không biết...
"Đang đùa vui vẻ...tự dưng anh lại tâm trạng đến như vậy khiến em cũng chưa thể lưu thông. Nhưng anh yên tâm, chuyện không vui đó em vốn dĩ cũng chẳng muốn nhớ, sau này anh cũng đừng nhắc tới nữa...chỉ cần biết là em vẫn sẽ luôn dùng cả con tim mình để yêu anh là đủ rồi..."
Cậu cười thật tươi, nụ cười đó khiến cho tâm tình của Tôn Gia Hoàng bình yên đến lạ, anh xúc động gọi tên cậu.
"Dịch Anh..."
Cậu đưa tay lên xoa lấy mái tóc anh như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Ngoan...em thương anh!"
"Xin lỗi...chỉ tại anh sợ mất em, anh không muốn điều đó xảy ra, anh sẽ không thể sống nổi."
"Sao có thể được...em thương anh còn không hết, làm gì có chuyện sẽ bỏ anh mà đi?Sau này không được hỏi mấy câu linh tinh như thế nữa có biết không...đồ ngốc to xác của em..."
"Vâng, anh biết rồi...tuân lệnh bảo bối."
Tôn Gia Hoàng cứ thế mà nhụi vào người Dịch Anh làm nũng như thể muốn được cậu tiếp tục dỗ dành.
Không ngờ Tôn chủ tịch lãnh đạm khi yêu cũng trở nên kỳ lạ đến vậy...
"Anh...thả em ra đi...kì quá, đây là công ty đó!"
Họ Tôn như bị nghiện "bắt nạt" người yêu, nghe Dịch Anh nói vậy anh càng cảm thấy thêm phần phấn khích, anh cương quyết không chịu buông tha cho cậu, cưỡng ép cậu sờ cơ bụng của mình, còn bản thân thì cười thích thú.
Chưa dừng lại ở đó, Tôn Gia Hoàng còn được nước làm tới mà vùi đầu vào hõm cổ trắng tựa tuyết hoa của Lâm Dịch Anh để hít lấy mùi hương thơm mát mà anh lúc nào cũng nhớ nhung da diếc, rất nhanh bờ môi căng mọng của cậu cũng đến lượt bị cấu rỉa. Lâm Dịch Anh nhột đến mức cười thành tiếng, thấy thế họ Tôn lại càng sung sức "tấn công" rồi cùng nhau cười hùa theo cậu...
Hai người đùa giỡn với nhau được một lúc thì Dịch Anh đã thấm mệt, cậu khi này cũng chẳng còn đủ sức để ngọ nguậy nữa, nên chỉ nằm im mặt đối mặt với Gia Hoàng. Vào khoảnh khắc ấy, cả hai tự dưng lại như bị ngưng động, bốn mắt nhìn nhau chẳng ai nói với ai câu nào...
Lâm Dịch Anh quan sát thật kỹ gương mặt tuấn mĩ của người bên trên, từng đường nét sắc sảo tựa tượng tạc nhưng lại vô cùng nam tính tất thảy đều được cậu thu hết vào trong tầm mắt. Mà Tôn Gia Hoàng bên này cũng chẳng khác, anh cũng chậm rãi ngắm nhìn cậu, phải nói dù cho có bao nhiêu sóng gió ập đến đi chăng nữa thì nhan sắc mặn mà của cậu cũng chẳng thể nào bị phai mờ, cậu vẫn xinh đẹp, vẫn thuần khiết như thuở ban đầu anh vừa bắt gặp.
Tôn Gia Hoàng mỉm cười, ánh mắt tràn ngập hỷ ý*, anh từ từ hạ thân người xuống triệt để nằm sấp lên Dịch Anh, hai má áp vào nhau với cậu.
*[Hỷ ý]: Từ này tui ngẫu hứng viết ra á, không biết có đúng không nhưng cứ tạm hiểu là sự vui sướng trong ánh mắt giúp tui hen.
"Bảo bối...anh lỡ yêu em quá rồi biết phải làm sao đây!? Chấp nhận quên hết mọi thứ để yêu em. Còn em thì sao? Bảo bối có chịu bỏ hết tất cả để yêu anh không?"
Tôn Gia Hoàng nhắm nghiền mắt để tận hưởng sự mềm mại từ da thịt của Dịch Anh, đồng thời cũng là để che giấu đi nỗi buồn của bản thân, vì người ta thường nói đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, và nó không hề biết nói dối.
Câu hỏi của Gia Hoàng vừa nói ra cũng chứa đầy ẩn ý, anh từ lâu đã nhận thức được thù hận hóa ra chỉ là một thứ ngu xuẩn không đáng để tồn tại, nó chỉ toàn mang lại đau khổ đến cho song phương. Và anh hoàn toản cảm thấy đúng đắn khi loại nó ra khỏi đầu và hơn hết việc anh không hối tiếc nhất đó chính là yêu cậu.
Nhưng còn Lâm Dịch Anh cậu thì sao? Cậu liệu sau này...
Liệu khi phần ký ức bị lãng quên chợt ùa về...
Liệu sau khi mọi chuyện được sáng tỏ...
Liệu sau khi biết được Tôn Gia Hoàng chính là kẻ đã hại mình thành ra nông nỗi này...thì cậu có còn đủ bao dung để tha thứ cho anh giống như cách anh đã từ bỏ tư thù để yêu cậu hay không?
Cho là nợ máu phải trả bằng máu đi, khi xưa Lâm Quốc Minh đã hại chết cha mẹ anh thì việc hắn gặp báo ứng thì hoàn toàn thích đáng.
Nhưng...
Có đáng không khi cậu chỉ là một đứa trẻ vô tội?...
Có thể không khi anh mong cầu cậu phải yêu anh...trong khi anh chính là người đã nhẫn tâm hành hạ cậu bằng những thủ đoạn tàn độc nhất?...
Anh dồn ép cậu đến tuyệt địa...rồi lại làm ánh sáng soi đường dẫn lối cho cậu bước ra...
***
"Bảo bối...sao em lại cứ im lặng mà không trả lời anh..."
Được nhắc nhỡ, Lâm Dịch Anh mới hoàn hồn trở lại. Cậu hiểu lầm ý Gia Hoàng rằng anh đang muốn nói về việc đã không cẩn thận để cậu gặp tai nạn rồi dẫn đến mất trí nhớ, còn vế đầu tiên anh nói là chấp nhận quên hết mọi thứ để yêu cậu, đó là thứ gì...thì cậu không biết...
"Đang đùa vui vẻ...tự dưng anh lại tâm trạng đến như vậy khiến em cũng chưa thể lưu thông. Nhưng anh yên tâm, chuyện không vui đó em vốn dĩ cũng chẳng muốn nhớ, sau này anh cũng đừng nhắc tới nữa...chỉ cần biết là em vẫn sẽ luôn dùng cả con tim mình để yêu anh là đủ rồi..."
Cậu cười thật tươi, nụ cười đó khiến cho tâm tình của Tôn Gia Hoàng bình yên đến lạ, anh xúc động gọi tên cậu.
"Dịch Anh..."
Cậu đưa tay lên xoa lấy mái tóc anh như thể đang dỗ dành một đứa trẻ.
"Ngoan...em thương anh!"
"Xin lỗi...chỉ tại anh sợ mất em, anh không muốn điều đó xảy ra, anh sẽ không thể sống nổi."
"Sao có thể được...em thương anh còn không hết, làm gì có chuyện sẽ bỏ anh mà đi?Sau này không được hỏi mấy câu linh tinh như thế nữa có biết không...đồ ngốc to xác của em..."
"Vâng, anh biết rồi...tuân lệnh bảo bối."
Tôn Gia Hoàng cứ thế mà nhụi vào người Dịch Anh làm nũng như thể muốn được cậu tiếp tục dỗ dành.
Không ngờ Tôn chủ tịch lãnh đạm khi yêu cũng trở nên kỳ lạ đến vậy...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.