Chương 65: Lâm dịch anh biến mất
Jikken
16/01/2023
Tôn Gia Hoàng giải quyết xong việc ở công ty thì Mặt Trời cũng đã lên cao. Anh nhìn vào đồng hồ, tự cảm thấy có hơi trễ, nhóc con kia có lẽ là sẽ đói lắm...
Mà khoan, nhắc đến đói bụng thì họ Tôn anh mới sảng hồn nhận ra lúc sáng trước khi rời đi đã quên mua sẵn thức ăn cho Lâm Dịch Anh...Có khi nào cậu sẽ đói đến mức ngất xỉu luôn không? Đến chừng đó lại phải kéo dài thời gian ở lại bệnh viện, kế hoạch đưa "bảo bối" về nhà xem như tan theo mây khói mất.
Không nghĩ ngợi nhiều, Tôn Gia Hoàng phớt lờ luôn anh thư ký đang luyên thuyên mấy chuyện công ty và lời chào của đám nhân viên đứng gần đó mà trực tiếp phóng lên xe lao đi bạt mạng, còn không cần cả tài xế riêng lái hộ.
Trong đầu họ Tôn lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Lâm Dịch Anh đang khổ sở lăn lộn trên giường vì đói...mà chẳng hề biết được cậu từ lâu đã bị người ta mang đi mất.
***
Hơn ba mươi phút bứt hết tốc lực thì cuối cùng Tôn Gia Hoàng cũng đến được bệnh viện với hai túi thức ăn lớn xách trên tay. Anh chạy thục mạng đến chỗ thang máy xém chút nữa còn tông phải người ta, khi tới nơi thì chưa đợi cửa thang máy kịp mở hết anh đã lách qua thật lẹ rồi chạy đến phòng bệnh số 205.
Nhìn vầng trán, ngực và lưng ướt đẫm mồ hôi cùng với vẻ mặt "thiếu máu" của họ Tôn lúc này cũng đủ hiểu anh lo lắng cho Lâm Dịch Anh đến nhường nào, có trách là trách anh vô ý quá nên mới để xảy ra chuyện như vậy...
Tôn Gia Hoàng mở cửa phòng bệnh bước vào thì lại chẳng thấy Lâm Dịch Anh đâu, nghĩ cậu đang đi vệ sinh nên anh mới cất giọng gọi:
"Dịch Anh...em có trong đó không? Xong thì hãy mau mau ra đây ăn đi nhé, anh có mua cả món em thích nhất nữa!"
"..."
"Dịch Anh...anh xin lỗi vì đã để em phải nhịn đói lâu như vậy, anh thật vô ý!"
"..."
"Dịch Anh...em không trả lời anh, bộ em giận anh rồi sao?"
Đáp lại một chuỗi câu hỏi của Tôn Gia Hoàng chỉ là một sự im lặng đến kinh người, họ Tôn luôn nghĩ Lâm Dịch Anh là vì giận anh ta nên mới không chịu mở miệng trả lời...mà đâu hề hay biết...cậu vốn đã không còn hiện diện ở trong căn phòng này nữa!!!
Độc thoại một hồi Tôn Gia Hoàng liền mất kiên nhẫn, anh trực tiếp tiến đến gần đẩy cửa nhà vệ sinh, nhưng thật không ngờ nó lại mở ra một cách dễ dàng và bên trong không hề có ai cả.
Nhận thức được vấn đề có chút nghiêm trọng, anh liền lao nhanh ra ngoài định sẽ đi tìm cậu nhưng vừa ra đến cửa thì đã giẫm phải một thứ gì đó, xem xét kỹ lại mới phát hiện chính là chiếc vòng tay mà Dịch Anh thường đeo...
Tôn Gia Hoàng nhặt chiếc vòng bạch kim dưới sàn lên, đôi mắt đã bừng bừng lửa giận. Đã từ rất lâu rồi, kể từ khi Lâm Dịch Anh gặp tai nạn thì đến tận bây giờ Tôn Gia Hoàng mới lại trưng ra bộ dạng đáng sợ như thế này, nó vẫn hệt như cái ngày anh bị nhấn chìm trong thù hận.
Siết chặt chiếc vòng màu bạc trong tay, họ Tôn điên cuồng xông ra ngoài túm lấy cổ áo của một ông bác sĩ đang đi gần đó mà quát:
"Mẹ nó các người làm ăn cái kiểu gì mà để cho người của tôi bị bắt cóc mất. Bệnh viện là nơi kẻ xấu muốn đến là đến, muốn đi là đi dễ dàng như vậy sao?"
Vị bác sĩ già xấu số bị uy lực của thanh niên hung dữ trước mặt làm cho hồn vía bay tít lên mây, ông ta run run đưa hai tay lên lắc lắc tỏ vẻ vô tội:
"Này cậu...buông tôi ra đi...có chuyện gì từ từ nói, điều cậu nói tôi thật sự không hiểu."
Nhưng Tôn Gia Hoàng đang lúc điên tiết thế này thì còn đủ tỉnh táo để nghe vị bác sĩ kia giải thích nữa sao? Anh từ lâu gân xanh ở cổ đã nổi lên cuồn cuộn, mặt đỏ đến mức tựa hồ sắp phát hỏa đến nơi rồi.
"Câm miệng! Khôn hồn thì mau tìm lại người về đây cho tôi, còn bằng không...cái bệnh viện này lập tức bị sang bằng cho thành bình địa."
Đám y tá gần đó thấy chuyện ngày càng tồi tệ nên liền gọi bảo vệ lên can ngăn, mà sự việc cũng rất nhanh được truyền đến tai của viện trưởng. Vì thế lực của Tôn Gia Hoàng quá lớn nên đích thân cả viện trưởng cũng đành ra mặt giải quyết.
"Tôn chủ tịch, tôi là Tống Vương Trạch, viện trưởng của nơi này. Tôi mong ngài bình tỉnh lại để chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Bệnh viện chúng tôi có hệ thống camera, bệnh nhân Lâm Dịch Anh sẽ rất nhanh được tìm thấy, tôi xin cam đoan sẽ mang được cậu ta về đây an toàn."
Nhận được câu hứa chắc nịt từ người có chức vụ cao nhất nơi đây Tôn Gia Hoàng xem ra cũng hạ hỏa được một chút, nóng giận lúc này cũng chẳng phải là cách, điều quan trọng nhất chính là phải tìm được Lâm Dịch Anh càng sớm càng tốt...Nếu để quá lâu, sẽ chẳng ai có thể biết cậu sẽ phải đối mặt với những điều tồi tệ gì đâu.
***
Bọn họ nhanh chóng tiến hành kiểm tra lại hệ thống camera của bệnh viện. Hơn ai hết Tôn Gia Hoàng là người sốt ruột nhất lúc này, từng giây từng phút trôi qua khi phải nghĩ đến cảnh Lâm Dịch Anh bị người ta hành hạ khiến tim anh đau như thể bị hàng trăm hàng nghìn con dao xuyên thấu. Anh tự hứa với lòng mình, sau khi mang được cậu bình an vô sự quay về, thì anh nhất định sẽ đem cậu khảm vào người mình để mãi mãi cũng không một ai có thể tách rời cả hai...
Mà khoan, nhắc đến đói bụng thì họ Tôn anh mới sảng hồn nhận ra lúc sáng trước khi rời đi đã quên mua sẵn thức ăn cho Lâm Dịch Anh...Có khi nào cậu sẽ đói đến mức ngất xỉu luôn không? Đến chừng đó lại phải kéo dài thời gian ở lại bệnh viện, kế hoạch đưa "bảo bối" về nhà xem như tan theo mây khói mất.
Không nghĩ ngợi nhiều, Tôn Gia Hoàng phớt lờ luôn anh thư ký đang luyên thuyên mấy chuyện công ty và lời chào của đám nhân viên đứng gần đó mà trực tiếp phóng lên xe lao đi bạt mạng, còn không cần cả tài xế riêng lái hộ.
Trong đầu họ Tôn lúc này chỉ toàn là hình ảnh của Lâm Dịch Anh đang khổ sở lăn lộn trên giường vì đói...mà chẳng hề biết được cậu từ lâu đã bị người ta mang đi mất.
***
Hơn ba mươi phút bứt hết tốc lực thì cuối cùng Tôn Gia Hoàng cũng đến được bệnh viện với hai túi thức ăn lớn xách trên tay. Anh chạy thục mạng đến chỗ thang máy xém chút nữa còn tông phải người ta, khi tới nơi thì chưa đợi cửa thang máy kịp mở hết anh đã lách qua thật lẹ rồi chạy đến phòng bệnh số 205.
Nhìn vầng trán, ngực và lưng ướt đẫm mồ hôi cùng với vẻ mặt "thiếu máu" của họ Tôn lúc này cũng đủ hiểu anh lo lắng cho Lâm Dịch Anh đến nhường nào, có trách là trách anh vô ý quá nên mới để xảy ra chuyện như vậy...
Tôn Gia Hoàng mở cửa phòng bệnh bước vào thì lại chẳng thấy Lâm Dịch Anh đâu, nghĩ cậu đang đi vệ sinh nên anh mới cất giọng gọi:
"Dịch Anh...em có trong đó không? Xong thì hãy mau mau ra đây ăn đi nhé, anh có mua cả món em thích nhất nữa!"
"..."
"Dịch Anh...anh xin lỗi vì đã để em phải nhịn đói lâu như vậy, anh thật vô ý!"
"..."
"Dịch Anh...em không trả lời anh, bộ em giận anh rồi sao?"
Đáp lại một chuỗi câu hỏi của Tôn Gia Hoàng chỉ là một sự im lặng đến kinh người, họ Tôn luôn nghĩ Lâm Dịch Anh là vì giận anh ta nên mới không chịu mở miệng trả lời...mà đâu hề hay biết...cậu vốn đã không còn hiện diện ở trong căn phòng này nữa!!!
Độc thoại một hồi Tôn Gia Hoàng liền mất kiên nhẫn, anh trực tiếp tiến đến gần đẩy cửa nhà vệ sinh, nhưng thật không ngờ nó lại mở ra một cách dễ dàng và bên trong không hề có ai cả.
Nhận thức được vấn đề có chút nghiêm trọng, anh liền lao nhanh ra ngoài định sẽ đi tìm cậu nhưng vừa ra đến cửa thì đã giẫm phải một thứ gì đó, xem xét kỹ lại mới phát hiện chính là chiếc vòng tay mà Dịch Anh thường đeo...
Tôn Gia Hoàng nhặt chiếc vòng bạch kim dưới sàn lên, đôi mắt đã bừng bừng lửa giận. Đã từ rất lâu rồi, kể từ khi Lâm Dịch Anh gặp tai nạn thì đến tận bây giờ Tôn Gia Hoàng mới lại trưng ra bộ dạng đáng sợ như thế này, nó vẫn hệt như cái ngày anh bị nhấn chìm trong thù hận.
Siết chặt chiếc vòng màu bạc trong tay, họ Tôn điên cuồng xông ra ngoài túm lấy cổ áo của một ông bác sĩ đang đi gần đó mà quát:
"Mẹ nó các người làm ăn cái kiểu gì mà để cho người của tôi bị bắt cóc mất. Bệnh viện là nơi kẻ xấu muốn đến là đến, muốn đi là đi dễ dàng như vậy sao?"
Vị bác sĩ già xấu số bị uy lực của thanh niên hung dữ trước mặt làm cho hồn vía bay tít lên mây, ông ta run run đưa hai tay lên lắc lắc tỏ vẻ vô tội:
"Này cậu...buông tôi ra đi...có chuyện gì từ từ nói, điều cậu nói tôi thật sự không hiểu."
Nhưng Tôn Gia Hoàng đang lúc điên tiết thế này thì còn đủ tỉnh táo để nghe vị bác sĩ kia giải thích nữa sao? Anh từ lâu gân xanh ở cổ đã nổi lên cuồn cuộn, mặt đỏ đến mức tựa hồ sắp phát hỏa đến nơi rồi.
"Câm miệng! Khôn hồn thì mau tìm lại người về đây cho tôi, còn bằng không...cái bệnh viện này lập tức bị sang bằng cho thành bình địa."
Đám y tá gần đó thấy chuyện ngày càng tồi tệ nên liền gọi bảo vệ lên can ngăn, mà sự việc cũng rất nhanh được truyền đến tai của viện trưởng. Vì thế lực của Tôn Gia Hoàng quá lớn nên đích thân cả viện trưởng cũng đành ra mặt giải quyết.
"Tôn chủ tịch, tôi là Tống Vương Trạch, viện trưởng của nơi này. Tôi mong ngài bình tỉnh lại để chúng ta có thể cùng nhau giải quyết. Bệnh viện chúng tôi có hệ thống camera, bệnh nhân Lâm Dịch Anh sẽ rất nhanh được tìm thấy, tôi xin cam đoan sẽ mang được cậu ta về đây an toàn."
Nhận được câu hứa chắc nịt từ người có chức vụ cao nhất nơi đây Tôn Gia Hoàng xem ra cũng hạ hỏa được một chút, nóng giận lúc này cũng chẳng phải là cách, điều quan trọng nhất chính là phải tìm được Lâm Dịch Anh càng sớm càng tốt...Nếu để quá lâu, sẽ chẳng ai có thể biết cậu sẽ phải đối mặt với những điều tồi tệ gì đâu.
***
Bọn họ nhanh chóng tiến hành kiểm tra lại hệ thống camera của bệnh viện. Hơn ai hết Tôn Gia Hoàng là người sốt ruột nhất lúc này, từng giây từng phút trôi qua khi phải nghĩ đến cảnh Lâm Dịch Anh bị người ta hành hạ khiến tim anh đau như thể bị hàng trăm hàng nghìn con dao xuyên thấu. Anh tự hứa với lòng mình, sau khi mang được cậu bình an vô sự quay về, thì anh nhất định sẽ đem cậu khảm vào người mình để mãi mãi cũng không một ai có thể tách rời cả hai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.