Chương 48: Mất hết ký ức
Jikken
16/01/2023
Lâm Dịch Anh sau khi được bác sĩ tiêm cho một mũi thuốc an thần thì cũng dần bình tâm trở lại, cậu mệt mỏi nằm im trên chiếc giường màu trắng mà ngủ thiếp đi.
Thấy bệnh nhân xem như đã ổn định, vị bác sĩ mới xoay mặt lại đối diện với Tôn Gia Hoàng nhắc nhở anh vài câu.
"Cậu Tôn, tôi đã dặn là đừng nên quá phấn khích sẽ làm ảnh hưởng đến bệnh nhân, hiện tại tình trạng của Dịch Anh còn rất yếu, nhóc ta chỉ vừa mới tỉnh lại sau hơn một tháng chỉ được truyền nước để duy trì sự sống thôi nên sẽ không thể nào khỏe mạnh như bình thường ngay được..."
Đoạn vị bác sĩ xoa đầu tóc hói của mình rồi tiếp tục nói.
"...Dịch Anh lần này không phải sống trong tình trạng thực vật thì quả thật là một kỳ tích...nhưng như tôi đã từng nói, cậu ta chắc chắn sẽ bị mất đi hết ký ức."
Nghe tới đây, Tôn Gia Hoàng cứng cả người, trái tim anh chợt co thắt lại một cái.
"Mất...mất đi hết ký ức sao?"
"Đúng vậy."
"Không thể nào, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được."
"Cậu Tôn hãy bình tĩnh, do phần đầu của Dịch Anh bị tổn thương quá nặng nên chuyện này là không thể tránh khỏi, huống hồ gì đây đã là phần rủi ro nhẹ nhất cơ mà?"
"Vậy có cách nào chữa không hả bác sĩ?"-Tôn Gia Hoàng ngắt lời.
Vị bác sĩ lắc nhẹ đầu, không nhanh không chậm đáp.
"Không hẳn là không có...nhưng tỉ lệ phục hồi trí nhớ cho bệnh nhân rất thấp và sẽ cần rất nhiều thời gian."
Thời gian đối với Tôn Gia Hoàng tất nhiên là không thành vấn đề vì anh đã từng hứa sẽ dành cả đời này để bù đắp lại cho Lâm Dịch Anh, chỉ có điều xác suất giúp cậu lấy lại phần ký ức đã mất sẽ rất thấp, bác sĩ đã nói, và Gia Hoàng cũng hiểu rất rõ điều đó, nhưng không vì vậy mà khiến cho họ Tôn nản lòng, anh tự nhủ với chính bản thân rằng chỉ cần còn có cơ hội thì anh nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ, sẽ cố gắng khiến cho cậu nhớ lại được mọi thứ, cho dù tỉ lệ thành công chỉ có duy nhất một phần trăm.
Nghĩ được vậy xem ra cũng có thể gọi là thông suốt, Tôn Gia Hoàng sau khi tiễn vị bác sĩ kia xong thì liền nhanh chóng quay về ngồi cạnh nhóc con họ Lâm mà vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của cậu, tim anh chợt quặn đau khi nhìn thấy gương mặt đã từ lâu gầy gò hốc hác ấy.
Nhắc mới nhớ Lâm Dịch Anh trước kia vốn dĩ là đại thiếu gia con nhà quyền quý, cậu từ khi sinh ra đã chễm chệ ngay ở vạch đích, ngày ngày được sống sung sướng trong cảnh chăn ấm nệm êm có người hầu kẻ hạ, muốn thứ gì đều được Lâm Quốc Minh chiều cho cái đó, có thể nói cậu tựa như một "quả trứng mỏng" được cha mình ấp ủ bảo bọc không để cho xảy ra bất kỳ rủi ro nào cho dù chỉ là một vết chầy xước nhẹ.
Tuy nhiên không vì thế mà Lâm Dịch Anh đánh mất đi nhân phẩm cao quý của mình, cậu dù cho được mọi người cung kính gọi là "thiếu gia" nhưng lại không hề kiêu ngạo, ngược lại còn là người lương thiện hòa đồng với một tâm hồn thuần khiết chẳng vướng bụi trần.
Cậu cứ ngây thơ an an ổn ổn hằng ngày đi học rồi đi chơi, tối về lại cùng những gia nhân trong nhà trò chuyện như những người bạn chứ không phải trên thân phận chủ tớ. Lúc vui...à mà Lâm Dịch Anh bấy giờ làm gì có định nghĩa "buồn" chứ?...Cậu lắm lúc lại vẽ tranh, hoặc ca hát, hay là làm những việc mình thích cho thỏa mãn tâm hồn.
Cứ tưởng cuộc sống của Dịch Anh cậu sẽ mãi tươi sáng và êm đềm như một câu chuyện cổ tích tràn ngập màu hồng, nhưng cho đến một ngày kẻ mang tên Tôn Gia Hoàng đột ngột xuất hiện thì mọi thứ đều bỗng nhiên thay đổi. Hắn đã gieo rắc mầm mống của sự đau thương lên tâm hồn non trẻ của cậu, còn nhẫn tâm trực tiếp giẫm đạp nó không thương tiếc, khiến Dịch Anh từ một cậu bé hồn nhiên trong sáng chỉ trong tích tắc liền trở nên tràn đầy sự u tối.
Cho đến hiện tại thì hãy nhìn xem, Tôn Gia Hoàng còn gây ra chuyện khốn nạn gì đối với Lâm Dịch Anh tội nghiệp nữa?
Cậu phải trải qua một trận thập tử nhất sinh, xém chút đã phải sống cả phần đời thực vật tất cả đều là do một tay họ Tôn kia dồn ép, may mắn xem như được Trời Phật phù hộ cho thoát qua cuộc đại nạn thì lại phải chịu cảnh mất hết ký ức, ngay cả bản thân mình là ai, từ đâu mà tồn tại cậu cũng chẳng nhớ, thử hỏi còn nỗi bất hạnh nào kinh khủng hơn điều này nữa hay không? Tại sao mọi chuyện tồi tệ này đều đổ hết lên đầu một mình Lâm Dịch Anh cậu vậy chứ?
Tôn Gia Hoàng xoáy sâu vào mớ tâm trí hỗn độn do chính mình tạo dựng khi liên tưởng lại những chuyện đáng nguyền rủa mà bản thân đã cố ý gán ghép lên người Dịch Anh, trái tim anh ngay lúc này cảm thấg tựa hồ bị hàng trăm hàng ngàn mũi thương thay nhau xuyên thấu, nước mắt của một đấng nam nhi lại lũ lượt trào ra đến bi thảm... Tôn chủ tịch bây giờ thật lạ, hở một tí là lại khóc, hở một tí là lại u sầu...nhưng có ai biết, nước mắt của anh chỉ duy nhất dành cho một mình Lâm Dịch Anh mà thôi, vì cậu chính là người anh yêu.
"Dịch Anh em thấy không...quả báo của anh rốt cuộc cũng đã đến, anh cuối cùng lại đi yêu em, yêu chính đứa con ruột của kẻ thù..."
Thấy bệnh nhân xem như đã ổn định, vị bác sĩ mới xoay mặt lại đối diện với Tôn Gia Hoàng nhắc nhở anh vài câu.
"Cậu Tôn, tôi đã dặn là đừng nên quá phấn khích sẽ làm ảnh hưởng đến bệnh nhân, hiện tại tình trạng của Dịch Anh còn rất yếu, nhóc ta chỉ vừa mới tỉnh lại sau hơn một tháng chỉ được truyền nước để duy trì sự sống thôi nên sẽ không thể nào khỏe mạnh như bình thường ngay được..."
Đoạn vị bác sĩ xoa đầu tóc hói của mình rồi tiếp tục nói.
"...Dịch Anh lần này không phải sống trong tình trạng thực vật thì quả thật là một kỳ tích...nhưng như tôi đã từng nói, cậu ta chắc chắn sẽ bị mất đi hết ký ức."
Nghe tới đây, Tôn Gia Hoàng cứng cả người, trái tim anh chợt co thắt lại một cái.
"Mất...mất đi hết ký ức sao?"
"Đúng vậy."
"Không thể nào, chuyện đó tuyệt đối không thể xảy ra được."
"Cậu Tôn hãy bình tĩnh, do phần đầu của Dịch Anh bị tổn thương quá nặng nên chuyện này là không thể tránh khỏi, huống hồ gì đây đã là phần rủi ro nhẹ nhất cơ mà?"
"Vậy có cách nào chữa không hả bác sĩ?"-Tôn Gia Hoàng ngắt lời.
Vị bác sĩ lắc nhẹ đầu, không nhanh không chậm đáp.
"Không hẳn là không có...nhưng tỉ lệ phục hồi trí nhớ cho bệnh nhân rất thấp và sẽ cần rất nhiều thời gian."
Thời gian đối với Tôn Gia Hoàng tất nhiên là không thành vấn đề vì anh đã từng hứa sẽ dành cả đời này để bù đắp lại cho Lâm Dịch Anh, chỉ có điều xác suất giúp cậu lấy lại phần ký ức đã mất sẽ rất thấp, bác sĩ đã nói, và Gia Hoàng cũng hiểu rất rõ điều đó, nhưng không vì vậy mà khiến cho họ Tôn nản lòng, anh tự nhủ với chính bản thân rằng chỉ cần còn có cơ hội thì anh nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ, sẽ cố gắng khiến cho cậu nhớ lại được mọi thứ, cho dù tỉ lệ thành công chỉ có duy nhất một phần trăm.
Nghĩ được vậy xem ra cũng có thể gọi là thông suốt, Tôn Gia Hoàng sau khi tiễn vị bác sĩ kia xong thì liền nhanh chóng quay về ngồi cạnh nhóc con họ Lâm mà vuốt ve tấm lưng nhỏ bé của cậu, tim anh chợt quặn đau khi nhìn thấy gương mặt đã từ lâu gầy gò hốc hác ấy.
Nhắc mới nhớ Lâm Dịch Anh trước kia vốn dĩ là đại thiếu gia con nhà quyền quý, cậu từ khi sinh ra đã chễm chệ ngay ở vạch đích, ngày ngày được sống sung sướng trong cảnh chăn ấm nệm êm có người hầu kẻ hạ, muốn thứ gì đều được Lâm Quốc Minh chiều cho cái đó, có thể nói cậu tựa như một "quả trứng mỏng" được cha mình ấp ủ bảo bọc không để cho xảy ra bất kỳ rủi ro nào cho dù chỉ là một vết chầy xước nhẹ.
Tuy nhiên không vì thế mà Lâm Dịch Anh đánh mất đi nhân phẩm cao quý của mình, cậu dù cho được mọi người cung kính gọi là "thiếu gia" nhưng lại không hề kiêu ngạo, ngược lại còn là người lương thiện hòa đồng với một tâm hồn thuần khiết chẳng vướng bụi trần.
Cậu cứ ngây thơ an an ổn ổn hằng ngày đi học rồi đi chơi, tối về lại cùng những gia nhân trong nhà trò chuyện như những người bạn chứ không phải trên thân phận chủ tớ. Lúc vui...à mà Lâm Dịch Anh bấy giờ làm gì có định nghĩa "buồn" chứ?...Cậu lắm lúc lại vẽ tranh, hoặc ca hát, hay là làm những việc mình thích cho thỏa mãn tâm hồn.
Cứ tưởng cuộc sống của Dịch Anh cậu sẽ mãi tươi sáng và êm đềm như một câu chuyện cổ tích tràn ngập màu hồng, nhưng cho đến một ngày kẻ mang tên Tôn Gia Hoàng đột ngột xuất hiện thì mọi thứ đều bỗng nhiên thay đổi. Hắn đã gieo rắc mầm mống của sự đau thương lên tâm hồn non trẻ của cậu, còn nhẫn tâm trực tiếp giẫm đạp nó không thương tiếc, khiến Dịch Anh từ một cậu bé hồn nhiên trong sáng chỉ trong tích tắc liền trở nên tràn đầy sự u tối.
Cho đến hiện tại thì hãy nhìn xem, Tôn Gia Hoàng còn gây ra chuyện khốn nạn gì đối với Lâm Dịch Anh tội nghiệp nữa?
Cậu phải trải qua một trận thập tử nhất sinh, xém chút đã phải sống cả phần đời thực vật tất cả đều là do một tay họ Tôn kia dồn ép, may mắn xem như được Trời Phật phù hộ cho thoát qua cuộc đại nạn thì lại phải chịu cảnh mất hết ký ức, ngay cả bản thân mình là ai, từ đâu mà tồn tại cậu cũng chẳng nhớ, thử hỏi còn nỗi bất hạnh nào kinh khủng hơn điều này nữa hay không? Tại sao mọi chuyện tồi tệ này đều đổ hết lên đầu một mình Lâm Dịch Anh cậu vậy chứ?
Tôn Gia Hoàng xoáy sâu vào mớ tâm trí hỗn độn do chính mình tạo dựng khi liên tưởng lại những chuyện đáng nguyền rủa mà bản thân đã cố ý gán ghép lên người Dịch Anh, trái tim anh ngay lúc này cảm thấg tựa hồ bị hàng trăm hàng ngàn mũi thương thay nhau xuyên thấu, nước mắt của một đấng nam nhi lại lũ lượt trào ra đến bi thảm... Tôn chủ tịch bây giờ thật lạ, hở một tí là lại khóc, hở một tí là lại u sầu...nhưng có ai biết, nước mắt của anh chỉ duy nhất dành cho một mình Lâm Dịch Anh mà thôi, vì cậu chính là người anh yêu.
"Dịch Anh em thấy không...quả báo của anh rốt cuộc cũng đã đến, anh cuối cùng lại đi yêu em, yêu chính đứa con ruột của kẻ thù..."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.