Chương 102: Tôn gia hoàng của ngày xưa
Jikken
25/06/2023
[Quá khứ]
Doãn Thiên Hạo: "Đó đều là sự thật thưa cha mẹ. Anh Gia Hoàng và Dịch Anh, hai người họ đến nay cũng đã yêu nhau được hơn một năm rồi. Lúc đó là bởi vì Dịch Anh bị mất trí nhớ, nhưng sau vụ tai nạn lần này của cả hai thì cậu ấy đã hoàn toàn khôi phục lại tất cả. Nên có thể nói hiện giờ mọi chuyện trở nên rất rối ren...". Thiên Hạo thở dài: "Đã một tháng trôi qua nhưng Dịch Anh vẫn chưa thể tự đi lại được, tâm lý thì bị đả kích bởi những chuyện không hay ở quá khứ khiến cậu ấy suốt ngày chỉ biết dùng nước mắt để lau mi. Nhìn thấy người mình yêu đang từng ngày héo mòn như vậy...Gia Hoàng anh ấy thực sự cũng khổ tâm lắm cha mẹ à."
"Gì chứ? Anh nói...Gia Hoàng anh ấy...yêu con trai của kẻ đã giết chết cha mẹ mình ư? Còn vì cậu ta mà phải nhập viện suốt một tháng nay?"
"Thiên Bảo? Em đã xuống đây từ khi nào!?"
Một cổ sấm chớp vang lên bên tai, Doãn Thiên Bảo thật sự không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy từ cuộc trò chuyện của ba người. Y gần như sụp đổ, sụp đổ về cả thể xác lẫn nội tâm mà ngã khụy xuống sàn khóc nấc lên từng tiếng.
"Không...không thể nào. Em không muốn. Anh Gia Hoàng sao có thể vì con của kẻ thù mà chối bỏ tình cảm của em như vậy được?"-Y gào lên trong tuyệt vọng. Nỗi đau này liệu ai có thể thấu cho y đây?
"Anh nói dối...là anh lừa em, em không tin đâu... không tin đâu mà."
Doãn Thiên Bảo tức giận đấm một cú thật mạnh xuống sàn khiến cho các khớp ngón tay đều trở nên gướm máu. Đào Lệ Vân thấy vậy thì liền hoảng hốt. Bà lao đến ôm lấy đứa con trai nhỏ đáng thương của mình mà đau lòng khóc theo. Ngay cả Doãn Trạnh ở cạnh đó cũng chẳng thể ngồi yên được nữa.
[Hiện tại]
"Cha?...sao cha đánh con?"-Doãn Thiên Bảo một tay ôm lấy gương mặt tê rần sau cái tát của Doãn Trạch, mếu máo dùng ánh mắt khốn khổ nhìn ông.
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên mà Doãn Trạch ra tay đánh con mình. Nội tâm của người làm cha lại càng đau đớn hơn cái tát kia gấp trăm lần. Nhưng thật sự sau khi tận tai nghe hết những lời mà Doãn Thiên Bảo đã thốt ra, kỳ thực ông chẳng thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
"Cha dạy con ăn nói xấc láo như thế từ bao giờ? Nuôi dạy con từ nhỏ đến lớn bằng những điều tốt đẹp nhất để bây giờ con thốt ra mấy lời hỗn xược như vậy sao?"
"Nhưng con nói đâu có sai!? Cha nhìn thử xem con đã phải trải qua những gì? Cha có hiểu được cảm giác của con lúc này không? Con có gì không tốt chứ? Có gì thua kém cái tên hồ ly kia mà anh ấy lại chọn bỏ rơi con? Cậu ta chỉ là một đứa mồ côi, đã thế lại còn là máu mủ của kẻ thủ ác đã cướp đoạt mạng sống của hai bác Tôn..."
Trong lúc ghen tuông mù quáng, Doãn Thiên Bảo đã không kiềm chế được mà nói ra những lời lẽ vô cùng cay nghiệt. Và vô tình nó đã chạm đến vết thương lòng còn chưa thôi rỉ máu của Lâm Dịch Anh, khiến cậu đau đớn mà đôi khóe mi đã cay xè bởi thứ chất lỏng mặn đắng nơi đáy mắt.
Dịch Anh đưa tay lên bịt chặt lấy miệng mình cố ngăn không cho bản thân khóc ra thành tiếng. Bao nhiêu tổn thương, tủi phận đều vì thế mà chảy ngược hết về tim.
Tôn Gia Hoàng ôm cậu vào lòng trước sự chứng kiến của tất cả, trên gương mặt có chút tiều tụy của người đàn ông lúc này lộ rõ sự lo lắng đến cực độ. Khó khăn lắm anh mới có thể giúp cho bảo bối của mình bình ổn một chút, vậy mà chưa được bao lâu thì cậu lại phải tiếp tục nhận lấy những tổn thương không đáng có. Nếu chẳng phải vì nể ân tình của hai vị trưởng bối thì có lẽ Doãn Thiên Bảo đã biến mất khỏi đây từ lâu rồi chứ đừng nói là còn cơ hội làm loạn.
Thấy Dịch Anh được Gia Hoàng ôm trong lòng như bảo vật, Doãn Thiên Bảo lại càng thêm phần tức giận hơn. Những câu từ cay độc lại một lần nữa từ miệng y phun ra đều nhắm vào Dịch Anh mà chà đạp cậu.
"Anh còn ôm cậu ta? Vì cái gì mà anh lại một mực muốn bảo vệ tên khốn này vậy chứ? Kẻ tàn phế như cậu ta, có chân mà không thể tự mình đi lại...Bộ anh định cả đời này sẽ làm cặp nạng cho người khác bấu víu vào hay sao? Cậu ta chỉ là một đứa không cha không mẹ, không nhà cửa cũng chẳng có nổi một cái xó để dung thân. Vừa nhìn đã biết là kẻ bất tài vô dụng...". Doãn Thiên Bảo trừng mắt về phía Dịch Anh: "Vậy thì tại sao cậu lại không chết quách đi cho xong? Vì cớ gì mà còn mặt dày ở đây phá hoại hạnh phúc của người khác thế hả?"
"Đủ rồi!"-Tôn Gia Hoàng phẫn nộ quát lớn. Đến nước này thì anh chẳng thể nào nhẫn nhịn được nữa: "Không cha không mẹ sao? Anh cũng là một đứa không có cha mẹ!"
Con đê dù có chắc chắn đến đâu thì tới một lúc nào đó cũng sẽ bị sự hung bạo của trận lũ lớn cuốn trôi, Tôn Gia Hoàng chính là vì xót cho Dịch Anh bị người khác mắng chửi mà tức nước vỡ bờ.
Đôi ưng nhãn sắt bén bừng lên hai tia lửa đỏ, Tôn Gia Hoàng khiến cho Doãn Thiên Bảo cảm giác như thể đang bị thiêu sống trong chính ánh mắt ấy. Dáng vẻ dữ tợn của một Tôn Gia Hoàng lãnh khốc mà anh đã vứt đi từ lâu bỗng nhiên hôm nay lại được khôi phục tất cả. Cảm giác lạnh lẽo này...đích thực chính là anh của ngày xưa không thể nào nhầm lẫn đi đâu được. Nó giống tới mức Lâm Dịch Anh có thể nhận ra con người trước kia đã khiến cho cậu sợ hãi mỗi khi trông thấy đã vì cậu mà thay đổi tâm tính nhiều đến nhường nào.
Doãn Thiên Hạo: "Đó đều là sự thật thưa cha mẹ. Anh Gia Hoàng và Dịch Anh, hai người họ đến nay cũng đã yêu nhau được hơn một năm rồi. Lúc đó là bởi vì Dịch Anh bị mất trí nhớ, nhưng sau vụ tai nạn lần này của cả hai thì cậu ấy đã hoàn toàn khôi phục lại tất cả. Nên có thể nói hiện giờ mọi chuyện trở nên rất rối ren...". Thiên Hạo thở dài: "Đã một tháng trôi qua nhưng Dịch Anh vẫn chưa thể tự đi lại được, tâm lý thì bị đả kích bởi những chuyện không hay ở quá khứ khiến cậu ấy suốt ngày chỉ biết dùng nước mắt để lau mi. Nhìn thấy người mình yêu đang từng ngày héo mòn như vậy...Gia Hoàng anh ấy thực sự cũng khổ tâm lắm cha mẹ à."
"Gì chứ? Anh nói...Gia Hoàng anh ấy...yêu con trai của kẻ đã giết chết cha mẹ mình ư? Còn vì cậu ta mà phải nhập viện suốt một tháng nay?"
"Thiên Bảo? Em đã xuống đây từ khi nào!?"
Một cổ sấm chớp vang lên bên tai, Doãn Thiên Bảo thật sự không thể tin vào những gì mình vừa nghe thấy từ cuộc trò chuyện của ba người. Y gần như sụp đổ, sụp đổ về cả thể xác lẫn nội tâm mà ngã khụy xuống sàn khóc nấc lên từng tiếng.
"Không...không thể nào. Em không muốn. Anh Gia Hoàng sao có thể vì con của kẻ thù mà chối bỏ tình cảm của em như vậy được?"-Y gào lên trong tuyệt vọng. Nỗi đau này liệu ai có thể thấu cho y đây?
"Anh nói dối...là anh lừa em, em không tin đâu... không tin đâu mà."
Doãn Thiên Bảo tức giận đấm một cú thật mạnh xuống sàn khiến cho các khớp ngón tay đều trở nên gướm máu. Đào Lệ Vân thấy vậy thì liền hoảng hốt. Bà lao đến ôm lấy đứa con trai nhỏ đáng thương của mình mà đau lòng khóc theo. Ngay cả Doãn Trạnh ở cạnh đó cũng chẳng thể ngồi yên được nữa.
[Hiện tại]
"Cha?...sao cha đánh con?"-Doãn Thiên Bảo một tay ôm lấy gương mặt tê rần sau cái tát của Doãn Trạch, mếu máo dùng ánh mắt khốn khổ nhìn ông.
Từ trước tới nay, đây là lần đầu tiên mà Doãn Trạch ra tay đánh con mình. Nội tâm của người làm cha lại càng đau đớn hơn cái tát kia gấp trăm lần. Nhưng thật sự sau khi tận tai nghe hết những lời mà Doãn Thiên Bảo đã thốt ra, kỳ thực ông chẳng thể nào giữ bình tĩnh được nữa.
"Cha dạy con ăn nói xấc láo như thế từ bao giờ? Nuôi dạy con từ nhỏ đến lớn bằng những điều tốt đẹp nhất để bây giờ con thốt ra mấy lời hỗn xược như vậy sao?"
"Nhưng con nói đâu có sai!? Cha nhìn thử xem con đã phải trải qua những gì? Cha có hiểu được cảm giác của con lúc này không? Con có gì không tốt chứ? Có gì thua kém cái tên hồ ly kia mà anh ấy lại chọn bỏ rơi con? Cậu ta chỉ là một đứa mồ côi, đã thế lại còn là máu mủ của kẻ thủ ác đã cướp đoạt mạng sống của hai bác Tôn..."
Trong lúc ghen tuông mù quáng, Doãn Thiên Bảo đã không kiềm chế được mà nói ra những lời lẽ vô cùng cay nghiệt. Và vô tình nó đã chạm đến vết thương lòng còn chưa thôi rỉ máu của Lâm Dịch Anh, khiến cậu đau đớn mà đôi khóe mi đã cay xè bởi thứ chất lỏng mặn đắng nơi đáy mắt.
Dịch Anh đưa tay lên bịt chặt lấy miệng mình cố ngăn không cho bản thân khóc ra thành tiếng. Bao nhiêu tổn thương, tủi phận đều vì thế mà chảy ngược hết về tim.
Tôn Gia Hoàng ôm cậu vào lòng trước sự chứng kiến của tất cả, trên gương mặt có chút tiều tụy của người đàn ông lúc này lộ rõ sự lo lắng đến cực độ. Khó khăn lắm anh mới có thể giúp cho bảo bối của mình bình ổn một chút, vậy mà chưa được bao lâu thì cậu lại phải tiếp tục nhận lấy những tổn thương không đáng có. Nếu chẳng phải vì nể ân tình của hai vị trưởng bối thì có lẽ Doãn Thiên Bảo đã biến mất khỏi đây từ lâu rồi chứ đừng nói là còn cơ hội làm loạn.
Thấy Dịch Anh được Gia Hoàng ôm trong lòng như bảo vật, Doãn Thiên Bảo lại càng thêm phần tức giận hơn. Những câu từ cay độc lại một lần nữa từ miệng y phun ra đều nhắm vào Dịch Anh mà chà đạp cậu.
"Anh còn ôm cậu ta? Vì cái gì mà anh lại một mực muốn bảo vệ tên khốn này vậy chứ? Kẻ tàn phế như cậu ta, có chân mà không thể tự mình đi lại...Bộ anh định cả đời này sẽ làm cặp nạng cho người khác bấu víu vào hay sao? Cậu ta chỉ là một đứa không cha không mẹ, không nhà cửa cũng chẳng có nổi một cái xó để dung thân. Vừa nhìn đã biết là kẻ bất tài vô dụng...". Doãn Thiên Bảo trừng mắt về phía Dịch Anh: "Vậy thì tại sao cậu lại không chết quách đi cho xong? Vì cớ gì mà còn mặt dày ở đây phá hoại hạnh phúc của người khác thế hả?"
"Đủ rồi!"-Tôn Gia Hoàng phẫn nộ quát lớn. Đến nước này thì anh chẳng thể nào nhẫn nhịn được nữa: "Không cha không mẹ sao? Anh cũng là một đứa không có cha mẹ!"
Con đê dù có chắc chắn đến đâu thì tới một lúc nào đó cũng sẽ bị sự hung bạo của trận lũ lớn cuốn trôi, Tôn Gia Hoàng chính là vì xót cho Dịch Anh bị người khác mắng chửi mà tức nước vỡ bờ.
Đôi ưng nhãn sắt bén bừng lên hai tia lửa đỏ, Tôn Gia Hoàng khiến cho Doãn Thiên Bảo cảm giác như thể đang bị thiêu sống trong chính ánh mắt ấy. Dáng vẻ dữ tợn của một Tôn Gia Hoàng lãnh khốc mà anh đã vứt đi từ lâu bỗng nhiên hôm nay lại được khôi phục tất cả. Cảm giác lạnh lẽo này...đích thực chính là anh của ngày xưa không thể nào nhầm lẫn đi đâu được. Nó giống tới mức Lâm Dịch Anh có thể nhận ra con người trước kia đã khiến cho cậu sợ hãi mỗi khi trông thấy đã vì cậu mà thay đổi tâm tính nhiều đến nhường nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.