Chương 13
Lạc Uyển Dư
18/09/2023
Sau hai tháng quay lại với nhau, trong mắt của Tần Minh Hạo, hắn thấy An Hiểu Khê cởi mở hơn hắn lúc trước. Cô không còn từ chối lời mời mọc ở lại với hắn một đêm, không từ chối các lần ăn chơi tại các club cùng lũ bạn với hắn nữa. Tất cả An Hiểu Khê đều nhiệt tình tham gia khiến Tần Minh Hạo có chút nghi ngờ.
Hắn mấy lần giả vờ thả câu gặng hỏi về lí do cô thay đổi như vậy thì An Hiểu Khê đều đưa ra một lí do khiến hắn vô cùng hài lòng:
"Giờ em chỉ còn người thân là anh thôi, không ở bên anh thì bên ai đây."
Chính vì lí do này khiến cho Tần Minh Hạo gần như tin sái cổ nhưng đối với hắn yêu đương chỉ là vui đùa, hiện tại An Hiểu Khê vẫn còn giá trị với hắn, khiến hắn sung sướng được nên ở bên cạnh cô hắn cảm thấy không đến nỗi tệ.
[...]
Hôm nay là ngày chủ nhật, Tần Minh Hạo dẫn An Hiểu Khê về nhà lần thứ hai. Lần thứ nhất cô đến căn nhà này mang theo nỗi thấp thỏm lo lắng làm sao lấy lòng được bố mẹ chồng thì hôm nay tâm trạng của cô hoàn toàn khác. Điềm tĩnh, tự tin, không cần phải lo lắng gì.
"Đi vào nhà thôi, mẹ đang chờ chúng ta rồi."
Tần Minh Hạo chìa tay ra nắm lấy tay An Hiểu Khê kéo cô vào trong nhà. Vừa bước vào nhà, bà quản gia vội ra tới cửa chào đón cô và Tần Minh Hạo, mẹ của hắn đã ngồi sẵn ở ghế sopha chờ hai người vào.
Tần phu nhân vẫn cao quý, thanh nhã y như lần đầu cô gặp chỉ là lần này An Hiểu Khê để ý rõ hơn đến ánh mắt của bà ta. Trong anh mắt lộ rõ vẻ khó chịu, coi khinh cô nhưng miệng vẫn phải tươi cười đón tiếp. Đúng thật là biết người biết mặt khó biết lòng.
Tần phu nhân ngồi nói chuyện với An Hiểu Khê và Tần Minh Hạo một lát rồi bà xin phép lên gác có việc. Bà ấy vừa đứng lên thì Tần Minh Hạo cũng kiếm cớ rời đi để cô ở lại với đám người giúp việc. Khi có mặt chủ ở đây thì họ khúm núm lễ phép nhưng khi không có ai thì bắt đầu lộ rõ bộ mặt coi thường, bắt đầu những câu chuyện chọc kháy cô.
"Nhìn cái vẻ mặt kia đúng là mặt đ.ĩ chuyên đi quyến rũ đàn ông."
"Chứ sao nữa. Một con nhà nghèo lẽ nào được nhị thiếu nhà mình để ý à, chắc kĩ thuật trên giường giỏi quyến rũ đàn ông."
"Đúng rồi. Chắc chắn là như vậy."
....
Hàng loạt lời bàn tán bôi nhọ, An Hiểu Khê không để ý. Cô đứng dậy bước ra vườn để hít thở không khí trong lành. Đúng lúc này có xe ô tô đi vào, người bước xuống Tần Minh Quân.
An Hiểu Khê nhìn hắn, gật nhẹ cái đầu như một lời chào hỏi rồi quay đi chỗ khác tiếp tục ngắm nhìn vườn hoa. Nhưng Tần Minh Quân đâu chịu giả vờ như không quen biết cô, hắn tiến lại gần bắt chuyện.
"Em về ra mắt mẹ chồng sao?"
Tần Minh Quân chủ động nói chuyện, theo đúng nguyên tắc cô không thể không đáp:
"Anh chồng, hôm nay anh đi làm về sớm thật."
Hai chữ "anh chồng" của An Hiểu Khê rơi vào tai Tần Minh Quân khiến hắn cảm thấy nực cười. Cái danh xưng này nghe có vẻ hợp nhưng chẳng hợp chút nào. Tần Minh Quân tiến lại gần cô một chút nhưng hắn biết ý duy trì khoảng cách vừa đủ giữa hai người để không bị ai nghi ngờ. Hắn nói nhỏ giọng chỉ đủ âm lượng để cả hai nghe thấy:
"Chắc hẳn người 'anh chồng' như tôi có sức hấp dẫn hơn nên em nguyện bỏ 'chồng' mình mà trèo lên giường tôi nhỉ?"
An Hiểu Khê đương nhiên hiểu ý đùa cợt nhả trong lời nói của Tần Minh Quân, nhân lúc xung quanh không có ai, cô cũng hùa theo anh:
"Vậy sau này khi tôi có thai phải xét nghiệm cẩn thận chứ không lại nhầm lẫn con thì chết."
Lời này của An Hiểu Khê khiến Tần Minh Quân nhíu mày khó chịu. Hắn kéo cô ra một góc khuất trong khu vườn, đè cô vào tường mà hỏi:
"Em và Tần Minh Hạo xảy ra quan hệ rồi sao?"
An Hiểu Khê ban đầu còn không hiểu lí do vì sao Tần Minh Quân phát điên, ngang nhiên lôi lôi kéo kéo cô đi giữa thanh thiên bạch nhật như này. Thật may lúc đó không ai để ý nên tạm an toàn.
"Anh hỏi việc này làm gì?"
"Trả lời tôi."
"Đau, buông tay ra rồi tôi trả lời." Tần Minh Quân chợt hét lên, hắn bóp mạnh vào cổ tay khiến An Hiểu Khê kêu đau, cô suýt nữa chảy nước mắt vì lực tay của hắn quá mạnh, phải xin thì hắn mới chịu buông tay ra.
"Tần Minh Quân, thỉnh thoảng không phát điên anh không chịu được sao? Tôi và Tần Minh Hạo có xảy ra quan hệ hay không thì liên quan gì đến anh."
Tần Minh Quân cãi lại: "Cái gì mà không liên quan. Mọi đường đi nước bước của em đều là do tôi chỉ."
"Đúng vậy. Tôi rất biết ơn anh vì anh đã vẽ đường cho tôi nhưng việc tôi làm tình nhân cho anh chính là trả nợ. Nhưng điều này không có nghĩa cuộc sống của tôi, mọi hành động của tôi đều phải báo cáo lại cho anh."
Thực ra An Hiểu Khê thấy bối rối hơn là khó chịu khi nghe được câu hỏi của Tần Minh Quân. Một giây nào đó, cô suy nghĩ câu hỏi đó của hắn liệu có xuất phát từ sự ghen tuông?
Hắn mấy lần giả vờ thả câu gặng hỏi về lí do cô thay đổi như vậy thì An Hiểu Khê đều đưa ra một lí do khiến hắn vô cùng hài lòng:
"Giờ em chỉ còn người thân là anh thôi, không ở bên anh thì bên ai đây."
Chính vì lí do này khiến cho Tần Minh Hạo gần như tin sái cổ nhưng đối với hắn yêu đương chỉ là vui đùa, hiện tại An Hiểu Khê vẫn còn giá trị với hắn, khiến hắn sung sướng được nên ở bên cạnh cô hắn cảm thấy không đến nỗi tệ.
[...]
Hôm nay là ngày chủ nhật, Tần Minh Hạo dẫn An Hiểu Khê về nhà lần thứ hai. Lần thứ nhất cô đến căn nhà này mang theo nỗi thấp thỏm lo lắng làm sao lấy lòng được bố mẹ chồng thì hôm nay tâm trạng của cô hoàn toàn khác. Điềm tĩnh, tự tin, không cần phải lo lắng gì.
"Đi vào nhà thôi, mẹ đang chờ chúng ta rồi."
Tần Minh Hạo chìa tay ra nắm lấy tay An Hiểu Khê kéo cô vào trong nhà. Vừa bước vào nhà, bà quản gia vội ra tới cửa chào đón cô và Tần Minh Hạo, mẹ của hắn đã ngồi sẵn ở ghế sopha chờ hai người vào.
Tần phu nhân vẫn cao quý, thanh nhã y như lần đầu cô gặp chỉ là lần này An Hiểu Khê để ý rõ hơn đến ánh mắt của bà ta. Trong anh mắt lộ rõ vẻ khó chịu, coi khinh cô nhưng miệng vẫn phải tươi cười đón tiếp. Đúng thật là biết người biết mặt khó biết lòng.
Tần phu nhân ngồi nói chuyện với An Hiểu Khê và Tần Minh Hạo một lát rồi bà xin phép lên gác có việc. Bà ấy vừa đứng lên thì Tần Minh Hạo cũng kiếm cớ rời đi để cô ở lại với đám người giúp việc. Khi có mặt chủ ở đây thì họ khúm núm lễ phép nhưng khi không có ai thì bắt đầu lộ rõ bộ mặt coi thường, bắt đầu những câu chuyện chọc kháy cô.
"Nhìn cái vẻ mặt kia đúng là mặt đ.ĩ chuyên đi quyến rũ đàn ông."
"Chứ sao nữa. Một con nhà nghèo lẽ nào được nhị thiếu nhà mình để ý à, chắc kĩ thuật trên giường giỏi quyến rũ đàn ông."
"Đúng rồi. Chắc chắn là như vậy."
....
Hàng loạt lời bàn tán bôi nhọ, An Hiểu Khê không để ý. Cô đứng dậy bước ra vườn để hít thở không khí trong lành. Đúng lúc này có xe ô tô đi vào, người bước xuống Tần Minh Quân.
An Hiểu Khê nhìn hắn, gật nhẹ cái đầu như một lời chào hỏi rồi quay đi chỗ khác tiếp tục ngắm nhìn vườn hoa. Nhưng Tần Minh Quân đâu chịu giả vờ như không quen biết cô, hắn tiến lại gần bắt chuyện.
"Em về ra mắt mẹ chồng sao?"
Tần Minh Quân chủ động nói chuyện, theo đúng nguyên tắc cô không thể không đáp:
"Anh chồng, hôm nay anh đi làm về sớm thật."
Hai chữ "anh chồng" của An Hiểu Khê rơi vào tai Tần Minh Quân khiến hắn cảm thấy nực cười. Cái danh xưng này nghe có vẻ hợp nhưng chẳng hợp chút nào. Tần Minh Quân tiến lại gần cô một chút nhưng hắn biết ý duy trì khoảng cách vừa đủ giữa hai người để không bị ai nghi ngờ. Hắn nói nhỏ giọng chỉ đủ âm lượng để cả hai nghe thấy:
"Chắc hẳn người 'anh chồng' như tôi có sức hấp dẫn hơn nên em nguyện bỏ 'chồng' mình mà trèo lên giường tôi nhỉ?"
An Hiểu Khê đương nhiên hiểu ý đùa cợt nhả trong lời nói của Tần Minh Quân, nhân lúc xung quanh không có ai, cô cũng hùa theo anh:
"Vậy sau này khi tôi có thai phải xét nghiệm cẩn thận chứ không lại nhầm lẫn con thì chết."
Lời này của An Hiểu Khê khiến Tần Minh Quân nhíu mày khó chịu. Hắn kéo cô ra một góc khuất trong khu vườn, đè cô vào tường mà hỏi:
"Em và Tần Minh Hạo xảy ra quan hệ rồi sao?"
An Hiểu Khê ban đầu còn không hiểu lí do vì sao Tần Minh Quân phát điên, ngang nhiên lôi lôi kéo kéo cô đi giữa thanh thiên bạch nhật như này. Thật may lúc đó không ai để ý nên tạm an toàn.
"Anh hỏi việc này làm gì?"
"Trả lời tôi."
"Đau, buông tay ra rồi tôi trả lời." Tần Minh Quân chợt hét lên, hắn bóp mạnh vào cổ tay khiến An Hiểu Khê kêu đau, cô suýt nữa chảy nước mắt vì lực tay của hắn quá mạnh, phải xin thì hắn mới chịu buông tay ra.
"Tần Minh Quân, thỉnh thoảng không phát điên anh không chịu được sao? Tôi và Tần Minh Hạo có xảy ra quan hệ hay không thì liên quan gì đến anh."
Tần Minh Quân cãi lại: "Cái gì mà không liên quan. Mọi đường đi nước bước của em đều là do tôi chỉ."
"Đúng vậy. Tôi rất biết ơn anh vì anh đã vẽ đường cho tôi nhưng việc tôi làm tình nhân cho anh chính là trả nợ. Nhưng điều này không có nghĩa cuộc sống của tôi, mọi hành động của tôi đều phải báo cáo lại cho anh."
Thực ra An Hiểu Khê thấy bối rối hơn là khó chịu khi nghe được câu hỏi của Tần Minh Quân. Một giây nào đó, cô suy nghĩ câu hỏi đó của hắn liệu có xuất phát từ sự ghen tuông?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.