Chương 16
Lạc Uyển Dư
18/09/2023
An Hiểu Khê mở két sắt ra, đạp vào mắt cô là một rải màu vàng với chồng vàng cây to, cô trợn tròn mắt nhìn.
"Tiền làm ăn phi pháp ghê thật đấy. Anh có nhiều tiền như Tần Minh Hạo không?" Chợt cô quay ra hỏi Tần Minh Quân.
Hắn lắc đầu nhưng lại đáp cô bằng một câu khiến cô cứng họng:
"Không nhiều tiền như nó nhưng tinh lực dồi dào hơn nó. Yên tâm tôi có mọi thứ vừa đủ để em ăn no cả miệng trên và miệng dưới."
An Hiểu Khê lườm hắn một cái như ý cảnh cáo. Người đâu trong đầu suốt ngày chỉ toàn nghĩ đến chuyện ấy, không thể nào trong sáng nổi. Cô chẳng muốn đôi co với hắn nữa, tập trung tìm đống tài liệu trong tủ sắt. Lục tìm một lúc, cô rút ra được một tập giấy, mở ra xem, quả nhiên bên trong có thứ cô tìm. An Hiểu Khê rút ra, đưa lên trước mặt Tần Minh Quân.
"Này anh xem đi."
Tần Minh Quân nhận lấy đống giấy tờ cô đưa, đọc một lượt rồi nói: "Chúc mừng em, tìm được rồi đấy."
An Hiểu Khê sướng rơn, cô vui quá không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, nhảy cẫng lên vì vui sướng, hai tay quàng lên cổ Tần Minh Quân và hôn chụt một cái vào má hắn.
"Mai chúng ta nộp luôn giấy tờ này cho cảnh sát đi để họ lật lại vụ án của bố mẹ tôi."
"Được, tuỳ theo ý em." Tần Minh Quân ủng hộ quyết định của cô.
[...]
Vì An Hiểu Khê về phòng của Tần Minh Hạo ngủ nên cô để cho Tần Minh Quân cầm tập giấy tờ kia. Cô vừa bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa rồi rón rén bước lên giường nằm thì chợt có tiếng nói cất lên khiến cô giật mình.
"Đêm khuya không ngủ mà em đi đâu vậy?"
Tần Minh Hạo không biết đã về từ lúc nào, đang ngồi trên ghế sopha. An Hiểu Khê hoảng hốt với sự xuất hiện đột ngột này của hắn, cô lắp bắp nói:
"Anh...anh về lúc nào vậy? Sao không bật đèn lên mà ngồi trong bóng tối."
Tần Minh Hạo không trả lời cô, hắn đứng dậy, tiến về phía gần giường ép cô nằm dài trên giường. Hơi thở nồng nặc hơi rượu phả vào mặt An Hiểu Khê khiến cô nhíu mày khó chịu.
"Có gì anh ngồi dậy nói đi. Nói chuyện ở tư thế này khó chịu lắm."
Tần Minh Hạo không buông cô ra, tay giữ chặt cằm An Hiểu Khê ép cô phải nhận nụ hôn điên cuồng của hắn. Cô khó chịu giãy giụa muốn thoát khỏi hắn nhưng Tần Minh Hạo khoẻ quá, cô thắng không nổi sức của hắn nên chỉ đành chấp nhận nụ hôn cuồng bạo kia. Đến khi cô khó thở không chịu được nữa buộc phải phản kháng, cắn vào môi hắn.
Lúc này Tần Minh Hạo mới thả cô ra, hắn quệt tay lên môi, môi rơm rớm máu. Môi cô cũng bị nứt, dính ít máu sau nụ hôn điên cuồng của hắn. An Hiểu Khê ngồi dậy, cô muốn xông lên vả cho hắn một cái nhưng không thể được, nếu không hắn sẽ phát hiện ra những đêm trước người phục vụ hắn không phải là cô.
An Hiểu Khê cố gắng điềm tĩnh nói chuyện với hắn: "Anh đi thay quần áo đi rồi về giường ngủ."
"Em còn chưa nói với anh vừa nãy đi đâu." Tần Minh Hạo không buông tha cho cô, buộc cô phải trả lời.
Trong tình huống như vậy, An Hiểu Khê phải tìm đại một lí do nào đó để trả lời cho qua chuyện.
"Vì lạ nhà em không ngủ được nên ra ngoài hóng gió chút thôi."
"Nhưng anh vừa ngửi được mùi thuốc lá của Tần Minh Quân ở trên người em. Em và anh ta làm chuyện gì sau lưng anh sao?"
Một giây nào đó, An Hiểu Khê hoảng hốt, lẽ nào anh ta biết gì rồi sao. Trái tim cô đập liên hồi vì lo lắng, cô nở một nụ cười trừ cố hoà hoãn với Tần Minh Hạo.
"Anh nói cái gì lạ thế? Em và anh trai anh sao có gì được?"
"Vậy em giải thích mùi thuốc lá trên người em đi."
Mùi thuốc lá? Tần Minh Hạo tinh thật, không ngờ ngửi được mùi thuốc lá trên người cô. An Hiểu Khê nghĩ có lẽ do vừa rồi cô ôm Tần Minh Quân nên mùi thuốc lá dính vào người. Cô thực sự muốn mắng Tần Minh Quân một trận, tự nhiên dùng thuốc lá đặc chế riêng làm gì, mùi hương riêng biệt nên giờ mang đến rắc rối cho cô.
"Vừa nãy em hóng gió ở ban công, chắc do anh trai anh hút thuốc lá bên cạnh nên mùi thuốc vướng vào quần áo em thôi. Anh đừng làm quá như vậy."
Tần Minh Hạo nhíu mày, anh ta vẫn không tin. "Có thật không?"
An Hiểu Khê phải bày ra bộ mặt đáng thương, rưng rưng nước mắt nhìn Tần Minh Hạo để lấy lòng hắn: "Lẽ nào anh không tin em sao? Em không lừa dối anh đâu..."
Thấy cô rưng rưng nước mắt, Tần Minh Hạo bắt đầu mềm lòng. Hắn không truy hỏi tiếp nữa.
"Ngủ đi. Anh đi tắm rồi lên ngủ với em."
Khi Tần Minh Hạo cầm quần áo bước vào phòng tắm cũng là lúc An Hiểu Khê thu lại những giọt nước mắt của mình. Cô nhếch môi cười khinh bỉ:
"Tắm rửa cho sạch đi, dù gì cũng sắp đến lúc anh phải ngồi tù rồi Tần Minh Hạo."
"Tiền làm ăn phi pháp ghê thật đấy. Anh có nhiều tiền như Tần Minh Hạo không?" Chợt cô quay ra hỏi Tần Minh Quân.
Hắn lắc đầu nhưng lại đáp cô bằng một câu khiến cô cứng họng:
"Không nhiều tiền như nó nhưng tinh lực dồi dào hơn nó. Yên tâm tôi có mọi thứ vừa đủ để em ăn no cả miệng trên và miệng dưới."
An Hiểu Khê lườm hắn một cái như ý cảnh cáo. Người đâu trong đầu suốt ngày chỉ toàn nghĩ đến chuyện ấy, không thể nào trong sáng nổi. Cô chẳng muốn đôi co với hắn nữa, tập trung tìm đống tài liệu trong tủ sắt. Lục tìm một lúc, cô rút ra được một tập giấy, mở ra xem, quả nhiên bên trong có thứ cô tìm. An Hiểu Khê rút ra, đưa lên trước mặt Tần Minh Quân.
"Này anh xem đi."
Tần Minh Quân nhận lấy đống giấy tờ cô đưa, đọc một lượt rồi nói: "Chúc mừng em, tìm được rồi đấy."
An Hiểu Khê sướng rơn, cô vui quá không kiềm chế nổi cảm xúc của mình, nhảy cẫng lên vì vui sướng, hai tay quàng lên cổ Tần Minh Quân và hôn chụt một cái vào má hắn.
"Mai chúng ta nộp luôn giấy tờ này cho cảnh sát đi để họ lật lại vụ án của bố mẹ tôi."
"Được, tuỳ theo ý em." Tần Minh Quân ủng hộ quyết định của cô.
[...]
Vì An Hiểu Khê về phòng của Tần Minh Hạo ngủ nên cô để cho Tần Minh Quân cầm tập giấy tờ kia. Cô vừa bước vào trong phòng, nhẹ nhàng đóng cửa rồi rón rén bước lên giường nằm thì chợt có tiếng nói cất lên khiến cô giật mình.
"Đêm khuya không ngủ mà em đi đâu vậy?"
Tần Minh Hạo không biết đã về từ lúc nào, đang ngồi trên ghế sopha. An Hiểu Khê hoảng hốt với sự xuất hiện đột ngột này của hắn, cô lắp bắp nói:
"Anh...anh về lúc nào vậy? Sao không bật đèn lên mà ngồi trong bóng tối."
Tần Minh Hạo không trả lời cô, hắn đứng dậy, tiến về phía gần giường ép cô nằm dài trên giường. Hơi thở nồng nặc hơi rượu phả vào mặt An Hiểu Khê khiến cô nhíu mày khó chịu.
"Có gì anh ngồi dậy nói đi. Nói chuyện ở tư thế này khó chịu lắm."
Tần Minh Hạo không buông cô ra, tay giữ chặt cằm An Hiểu Khê ép cô phải nhận nụ hôn điên cuồng của hắn. Cô khó chịu giãy giụa muốn thoát khỏi hắn nhưng Tần Minh Hạo khoẻ quá, cô thắng không nổi sức của hắn nên chỉ đành chấp nhận nụ hôn cuồng bạo kia. Đến khi cô khó thở không chịu được nữa buộc phải phản kháng, cắn vào môi hắn.
Lúc này Tần Minh Hạo mới thả cô ra, hắn quệt tay lên môi, môi rơm rớm máu. Môi cô cũng bị nứt, dính ít máu sau nụ hôn điên cuồng của hắn. An Hiểu Khê ngồi dậy, cô muốn xông lên vả cho hắn một cái nhưng không thể được, nếu không hắn sẽ phát hiện ra những đêm trước người phục vụ hắn không phải là cô.
An Hiểu Khê cố gắng điềm tĩnh nói chuyện với hắn: "Anh đi thay quần áo đi rồi về giường ngủ."
"Em còn chưa nói với anh vừa nãy đi đâu." Tần Minh Hạo không buông tha cho cô, buộc cô phải trả lời.
Trong tình huống như vậy, An Hiểu Khê phải tìm đại một lí do nào đó để trả lời cho qua chuyện.
"Vì lạ nhà em không ngủ được nên ra ngoài hóng gió chút thôi."
"Nhưng anh vừa ngửi được mùi thuốc lá của Tần Minh Quân ở trên người em. Em và anh ta làm chuyện gì sau lưng anh sao?"
Một giây nào đó, An Hiểu Khê hoảng hốt, lẽ nào anh ta biết gì rồi sao. Trái tim cô đập liên hồi vì lo lắng, cô nở một nụ cười trừ cố hoà hoãn với Tần Minh Hạo.
"Anh nói cái gì lạ thế? Em và anh trai anh sao có gì được?"
"Vậy em giải thích mùi thuốc lá trên người em đi."
Mùi thuốc lá? Tần Minh Hạo tinh thật, không ngờ ngửi được mùi thuốc lá trên người cô. An Hiểu Khê nghĩ có lẽ do vừa rồi cô ôm Tần Minh Quân nên mùi thuốc lá dính vào người. Cô thực sự muốn mắng Tần Minh Quân một trận, tự nhiên dùng thuốc lá đặc chế riêng làm gì, mùi hương riêng biệt nên giờ mang đến rắc rối cho cô.
"Vừa nãy em hóng gió ở ban công, chắc do anh trai anh hút thuốc lá bên cạnh nên mùi thuốc vướng vào quần áo em thôi. Anh đừng làm quá như vậy."
Tần Minh Hạo nhíu mày, anh ta vẫn không tin. "Có thật không?"
An Hiểu Khê phải bày ra bộ mặt đáng thương, rưng rưng nước mắt nhìn Tần Minh Hạo để lấy lòng hắn: "Lẽ nào anh không tin em sao? Em không lừa dối anh đâu..."
Thấy cô rưng rưng nước mắt, Tần Minh Hạo bắt đầu mềm lòng. Hắn không truy hỏi tiếp nữa.
"Ngủ đi. Anh đi tắm rồi lên ngủ với em."
Khi Tần Minh Hạo cầm quần áo bước vào phòng tắm cũng là lúc An Hiểu Khê thu lại những giọt nước mắt của mình. Cô nhếch môi cười khinh bỉ:
"Tắm rửa cho sạch đi, dù gì cũng sắp đến lúc anh phải ngồi tù rồi Tần Minh Hạo."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.