Chương 20
Lạc Uyển Dư
18/09/2023
Sau cuộc làm tình nồng nhiệt từ phòng tắm cho đến giường, Tần Minh Quân đưa hết tất cả của mình vào trong người An Hiểu Khê rồi mệt mỏi nằm sang bên cạnh ôm chặt cô vào lòng. An Hiểu Khê cắn mạnh vào vai hắn một cái.
"Sao không dùng bao, em không uống thuốc được."
"Vậy thì đừng uống." Tần Minh Quân gục đầu lên hõm vai cô.
"Lỡ có thai thì sao?"
"Có thì sinh, có con thì cưới."
Câu nói của Tần Minh Quân nếu xuất hiện trước khi An Hiểu Khê biết mọi chuyện thì tốt biết bao. Chắc chắn cô sẽ cảm động rơi bước mắt vì hạnh phúc mất nhưng bây giờ hoàn toàn khác. Cô không dám tin hắn, không biết câu nào thật lòng câu nào giả dối.
An Hiểu Khê không nói gì nữa, cô rúc vào trong lòng Tần Minh Quân ngủ. Có lẽ tất cả mọi chuyện để ngày mai rồi tính.
[...]
Những ngày sau đó, thời gian của An Hiểu Khê dành phần nhiều là ở chỗ dì Lan Nguyệt. Sau khi nghe xong câu chuyện của cô, dì khuyên:
"Con bỏ nó đi rồi về chỗ dì. Anh em nhà đấy là một lũ lừa đảo."
Mi mắt An Hiểu Khê cụp xuống buồn rầu, đâu phải cô chưa từng nghĩ như vậy. Chỉ là...
"Con sợ bản thân đã lún sâu mất rồi."
Câu nói nghe mà đau thương biết bao. Nhận ra trái tim mình biết yêu nhưng đó cũng là lúc biết được mọi sự thật, tất cả chỉ là vở kịch hoàn hảo và trong đó cô là một vai diễn quan trọng. An Hiểu Khê nhiều lúc trách đời sao không thể cho cô sống một cách bình thường được sao, cứ hành hạ cô mãi vậy? Nhưng lẽ đời mà đoán trước được thì từ trước tới nay đâu có ai phải khổ.
"Nhưng con quyết định rồi. Dì chuẩn bị thủ tục xuất ngoại giúp con được không, cho con vài hôm để kết thúc chuyện này."
"Con định làm như thế nào dì cũng đều ủng hộ chỉ cần chú ý đến an toàn của mình là được." Lan Nguyệt lo lắng khuyên nhủ cháu gái mình.
An Hiểu Khê chạm vào chiếc vòng của bố để lại đeo trên cổ mình, đã đến lúc chấm dứt tất cả rồi.
[...]
Thợ trang điểm và người làm loay hoay giúp An Hiểu Khê makeup và mặc váy dạ hội vào người. Tối nay Tần gia tổ chức tiệc chúc mừng Tần Minh Quân ngồi lên vị trí chủ tịch. Nhiều người tham dự ai ai cũng nức lòng khen ngợi sự tài giỏi của Tần Minh Quân nhưng cũng có vài người xì xào bàn tán việc của Tần Minh Hạo.
Nhưng dù có nói chuyện gì chăng nữa cũng chẳng làm giảm nhiệt của bữa tiệc hôm nay, đặc biệt Tần Minh Quân nói muốn giới thiệu bạn gái với mọi người. Tần Minh Quân ở dưới tiếp khách một lúc rồi xin phép lên gác để xem An Hiểu Khê đã chuẩn bị xong chưa.
Vừa bước vào phòng, hắn thấy mấy người làm đang giúp cô chỉnh lại váy và tóc. An Hiểu Khê đứng yên trước gương lặng lẽ ngắm mình không làm ảnh hưởng tới người khác. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, không hở hang chút nào, phần tay dài và cổ tròn làm bằng ren, chân váy dài chạm đất. Chiếc váy kín như bưng nhưng không vì thế giá trị nhan sắc của cô suy giảm.
Tần Minh Quân không kìm lòng được mà tiến lại gần từ phía sau, ra hiệu cho người làm ra ngoài và từ từ tiến lên ôm cô vào lòng. An Hiểu Khê nhìn thấy hắn ôm mình trong gương, mặt không thay đổi quá nhiều cảm xúc, hỏi:
"Sao anh lại lên đây vậy? Em tưởng dưới nhà bận lắm."
"Lên xem bạn gái anh xinh đẹp thế nào chứ mấy người dưới kia nhàm chán lắm."
Tần Minh Quân ôm cô một lúc, ngắm nhìn cô trong gương mà không ngớt lời xuýt xoa khen ngợi vẻ đẹp này. Thực ra khí chất của An Hiểu Khê nhẹ nhàng, vô cùng thích hợp với những bộ váy trắng thuần khiết như này.
Lát sau, quản giả lên thông báo tiệc chuẩn bị khai màn, mời hai người xuống. Tần Minh Quân gật đầu, quay lại nhìn thẳng vào mắt An Hiểu Khê, vui vẻ nói:
"Hôm nay em là bạn gái của anh, sẽ áp lực hơn rất nhiều so với vị trí làm em dâu của anh đấy."
Nghe lời vui đùa của Tần Minh Quân, An Hiểu Khê gượng cười cho có rồi giục hắn nhanh chóng xuống nhà để mọi người khỏi phải chờ lâu.
An Hiểu Khê khoác tay vào cánh tay của Tần Minh Quân rồi hai người từ từ bước xuống. Trên từng bậc cầu thang, khi đôi nam nữ bước xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng này. Người ta đều phải xuýt xoa trước vẻ đẹp của cô gái đi cạnh thiếu gia họ Tần. Nét thanh thoát nhẹ nhàng kết hợp với bộ váy trắng khiến cô không khác nào thiên thần bước chân xuống trần thế.
Rất nhanh chóng, hai người bước hết các bậc cầu thang, xuống đến tầng một. Tần Minh Quân dẫn cô lên bục chuẩn bị sẵn, cầm mic phát biểu và giới thiệu với mọi người về cô gái đứng cạnh mình.
"Hôm nay nhân cơ hội mọi người có mặt đông đủ, tôi xin thông báo với mọi người một việc. Cô gái đứng cạnh đây chính là bạn gái của Tần Minh Quân tôi. Trong thời gian tới khi sắp xếp ổn thoả mọi việc trong tập đoàn, hai chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới. Mong mọi người đến tham dự."
"Sao không dùng bao, em không uống thuốc được."
"Vậy thì đừng uống." Tần Minh Quân gục đầu lên hõm vai cô.
"Lỡ có thai thì sao?"
"Có thì sinh, có con thì cưới."
Câu nói của Tần Minh Quân nếu xuất hiện trước khi An Hiểu Khê biết mọi chuyện thì tốt biết bao. Chắc chắn cô sẽ cảm động rơi bước mắt vì hạnh phúc mất nhưng bây giờ hoàn toàn khác. Cô không dám tin hắn, không biết câu nào thật lòng câu nào giả dối.
An Hiểu Khê không nói gì nữa, cô rúc vào trong lòng Tần Minh Quân ngủ. Có lẽ tất cả mọi chuyện để ngày mai rồi tính.
[...]
Những ngày sau đó, thời gian của An Hiểu Khê dành phần nhiều là ở chỗ dì Lan Nguyệt. Sau khi nghe xong câu chuyện của cô, dì khuyên:
"Con bỏ nó đi rồi về chỗ dì. Anh em nhà đấy là một lũ lừa đảo."
Mi mắt An Hiểu Khê cụp xuống buồn rầu, đâu phải cô chưa từng nghĩ như vậy. Chỉ là...
"Con sợ bản thân đã lún sâu mất rồi."
Câu nói nghe mà đau thương biết bao. Nhận ra trái tim mình biết yêu nhưng đó cũng là lúc biết được mọi sự thật, tất cả chỉ là vở kịch hoàn hảo và trong đó cô là một vai diễn quan trọng. An Hiểu Khê nhiều lúc trách đời sao không thể cho cô sống một cách bình thường được sao, cứ hành hạ cô mãi vậy? Nhưng lẽ đời mà đoán trước được thì từ trước tới nay đâu có ai phải khổ.
"Nhưng con quyết định rồi. Dì chuẩn bị thủ tục xuất ngoại giúp con được không, cho con vài hôm để kết thúc chuyện này."
"Con định làm như thế nào dì cũng đều ủng hộ chỉ cần chú ý đến an toàn của mình là được." Lan Nguyệt lo lắng khuyên nhủ cháu gái mình.
An Hiểu Khê chạm vào chiếc vòng của bố để lại đeo trên cổ mình, đã đến lúc chấm dứt tất cả rồi.
[...]
Thợ trang điểm và người làm loay hoay giúp An Hiểu Khê makeup và mặc váy dạ hội vào người. Tối nay Tần gia tổ chức tiệc chúc mừng Tần Minh Quân ngồi lên vị trí chủ tịch. Nhiều người tham dự ai ai cũng nức lòng khen ngợi sự tài giỏi của Tần Minh Quân nhưng cũng có vài người xì xào bàn tán việc của Tần Minh Hạo.
Nhưng dù có nói chuyện gì chăng nữa cũng chẳng làm giảm nhiệt của bữa tiệc hôm nay, đặc biệt Tần Minh Quân nói muốn giới thiệu bạn gái với mọi người. Tần Minh Quân ở dưới tiếp khách một lúc rồi xin phép lên gác để xem An Hiểu Khê đã chuẩn bị xong chưa.
Vừa bước vào phòng, hắn thấy mấy người làm đang giúp cô chỉnh lại váy và tóc. An Hiểu Khê đứng yên trước gương lặng lẽ ngắm mình không làm ảnh hưởng tới người khác. Cô mặc một chiếc váy dạ hội màu trắng, không hở hang chút nào, phần tay dài và cổ tròn làm bằng ren, chân váy dài chạm đất. Chiếc váy kín như bưng nhưng không vì thế giá trị nhan sắc của cô suy giảm.
Tần Minh Quân không kìm lòng được mà tiến lại gần từ phía sau, ra hiệu cho người làm ra ngoài và từ từ tiến lên ôm cô vào lòng. An Hiểu Khê nhìn thấy hắn ôm mình trong gương, mặt không thay đổi quá nhiều cảm xúc, hỏi:
"Sao anh lại lên đây vậy? Em tưởng dưới nhà bận lắm."
"Lên xem bạn gái anh xinh đẹp thế nào chứ mấy người dưới kia nhàm chán lắm."
Tần Minh Quân ôm cô một lúc, ngắm nhìn cô trong gương mà không ngớt lời xuýt xoa khen ngợi vẻ đẹp này. Thực ra khí chất của An Hiểu Khê nhẹ nhàng, vô cùng thích hợp với những bộ váy trắng thuần khiết như này.
Lát sau, quản giả lên thông báo tiệc chuẩn bị khai màn, mời hai người xuống. Tần Minh Quân gật đầu, quay lại nhìn thẳng vào mắt An Hiểu Khê, vui vẻ nói:
"Hôm nay em là bạn gái của anh, sẽ áp lực hơn rất nhiều so với vị trí làm em dâu của anh đấy."
Nghe lời vui đùa của Tần Minh Quân, An Hiểu Khê gượng cười cho có rồi giục hắn nhanh chóng xuống nhà để mọi người khỏi phải chờ lâu.
An Hiểu Khê khoác tay vào cánh tay của Tần Minh Quân rồi hai người từ từ bước xuống. Trên từng bậc cầu thang, khi đôi nam nữ bước xuống, mọi ánh mắt đều đổ dồn về hướng này. Người ta đều phải xuýt xoa trước vẻ đẹp của cô gái đi cạnh thiếu gia họ Tần. Nét thanh thoát nhẹ nhàng kết hợp với bộ váy trắng khiến cô không khác nào thiên thần bước chân xuống trần thế.
Rất nhanh chóng, hai người bước hết các bậc cầu thang, xuống đến tầng một. Tần Minh Quân dẫn cô lên bục chuẩn bị sẵn, cầm mic phát biểu và giới thiệu với mọi người về cô gái đứng cạnh mình.
"Hôm nay nhân cơ hội mọi người có mặt đông đủ, tôi xin thông báo với mọi người một việc. Cô gái đứng cạnh đây chính là bạn gái của Tần Minh Quân tôi. Trong thời gian tới khi sắp xếp ổn thoả mọi việc trong tập đoàn, hai chúng tôi sẽ tổ chức đám cưới. Mong mọi người đến tham dự."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.