Chương 2
Lạc Uyển Dư
18/09/2023
"Tiểu Khê, đây là anh cả của anh, Tần Minh Quân."
Trước lời giới thiệu của bạn trai mình, An Hiểu Khê chấn động một phen. Trái đất nhỏ vậy sao hay chỉ có thể trách số cô quá đen đủi khi một lần nữa gặp lại Tần Minh Quân trong tình cảnh éo le như vậy.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào anh trai mình, Tần Minh Hạo nhíu mày khó chịu. Anh đặt tay lên vai An Hiểu Khê hỏi nhưng có ý nhắc nhở hơn: "Em làm sao vậy?"
Lúc này An Hiểu Khê mới nhận ra mình đã nhìn Tần Minh Quân quá lâu mà quên mọi người còn đang ở đây, cô lắc đầu tỏ ý không sao, gượng cười chào hắn một câu cho có lệ.
Có lẽ trong 25 năm cuộc đời đây là lần đầu tiên Mạc Linh cảm thấy ăn một bữa cơm cũng khó khăn như vậy. Bao nhiêu cao lương mỹ vị trước mặt vậy mà cô chẳng nuốt trôi thứ gì, cứ cúi gằm mặt xuống cố gắng nuốt từng miếng cơm đưa lên miệng. Tần Minh Hạo thấy vậy nên lo lắng hỏi han rồi gắp thức ăn cho cô mà An Hiểu Khê không thể từ chối nên cô cố gắng ăn hết.
Không khí bàn ăn thật tệ hoặc nó chỉ thật tệ đối với cô thôi. Tất cả cảm xúc thấp thỏm lo âu là do người đàn ông tên Tần Minh Quân ngồi phía đối diện đằng kia cứ nhìn chằm chằm vào cô. Phải làm sao để cô thoát khỏi tình cảnh này bây giờ.
Cuối cùng bữa ăn đáng sợ đó cũng kết thúc. Tần Minh Hạo nhờ người giúp việc đưa An Hiểu Khê ra vườn đi dạo vì thấy cô có vẻ không được thoải mái lắm còn mình thì ngồi trong nhà nói chuyện với bố mẹ và anh trai.
Đi dạo hóng gió ngoài vườn, An Hiểu Khê tĩnh tâm ngồi lại suy nghĩ. Hôm nay đến đây cô mới biết Tần Minh Hạo giàu có đến vậy, không phải là chàng trai làm ở tiệm cafe như lần đầu cô gặp. Khoảng cách về gia thế của anh và cô thật xa thậm chí bây giờ còn có một Tần Minh Quân chen vào nữa. Làm sao cô có thể bình tâm một lòng yêu Tần Minh Hạo được đây.
Nghĩ lại An Hiểu Khê thấy bản thân thật hồ đồ, ngày trước chẳng biết gì về gia thế của anh, cứ thấy anh yêu mình, vui vẻ cởi mở với bố mẹ mình là đồng ý đính hôn luôn. Thật là bồng bột mà.
Chỉ tiếc buổi đính hôn đã bị huỷ vì chuyện kia....
Hình như cô và Tần Minh Hạo thực sự không có duyên thì phải. Với tình cảnh và các mối quan hệ hiện tại, làm sao cả hai có thể ở bên nhau.
Không biết từ bao giờ, khoé mắt An Hiểu Khê đã rơm rớm nước, cô quyết định rồi, đau một lần còn hơn đau dai dẳng. Cô quyết định lần này sẽ dứt khoát chia tay với Tần Minh Hạo để anh và cô khỏi phải khó xử khi đối diện với Tần Minh Quân.
[...]
Chiếc xe Ferrari dừng lại trước căn nhà hai tầng bình dân, Tần Minh Hạo bước xuống, sang bên kia mở của cho An Hiểu Khê rồi kéo cô lại ôm vào lòng, "Anh thực lòng rất háo hức muốn cưới em về nhà thật sớm."
Nghe thấy câu nói này, trái tim An Hiểu Khê âm ẩm đau, cô đã làm những việc có lỗi với anh thì làm sao xứng đáng với tình yêu này chứ. An Hiểu Khê thúc giục bản thân mau chóng từ chối Tần Minh Hạo, thẳng thừng nói câu chia tay nhưng lời ra đến miệng lại không thể thể cất lên. Cuối cùng cô chỉ có thể nói: "Mọi việc cứ từ từ. Anh về sớm đi dù gì cũng đã muộn rồi."
Hai người chào tạm biệt nhau vài câu rồi Tần Minh Hạo ngồi lên xe của mình phóng vụt đi. An Hiểu Khê nhìn theo chiếc xe đó đến khi khuất dạng mới quay người lại mở cửa vào nhà. Chỉ là trong lúc đang loay hoay cho chìa khoá vào ổ thì chợt cô bị kéo giật lại phía sau.
An Hiểu Khê tưởng đó là tên trộm hay kẻ biến thái háo sắc nào vội hét to nhưng nhanh chóng có bàn tay bịt chặt miệng cô lại, ngăn cản hành động của cô.
"Muốn được thả ra thì im lặng cho tôi."
Hơi thở của người phía phả vào tai An Hiểu Khê khiến cô không rét mà run, giọng nói này chỉ e từ giờ đến cuối đời cô vẫn bị ám ảnh. Chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Tần Minh Quân. Hắn tới đây làm gì?
An Hiểu Khê không nghe theo mà tiếp tục giãy giụa, cào cắn liên tục vào tay hắn. Tần Minh Quân hết cách, ra hiệu cho mấy đàn em phía sau lấy dây trói người lại lôi lên xe.
An Hiểu Khê bị vứt lên ghế sau xe như một bao cát còn Tần Minh Quân ngồi vào vị trí tay lái. Chiếc xe chuyển bánh, An Hiểu Khê hoảng hốt nhìn kẻ ngồi phía trước, ánh mắt đầy căm tức: "Tên khốn nhà anh, anh đưa tôi đi đâu vậy?"
Tần Minh Quân theo dõi người phụ nữ phía sau qua chiếc gương chiếu hậu phía trên, nhếch môi cười khỉnh:
"Ngồi yên. Tôi đưa em đi xem rốt cuộc thằng em trai tốt của tôi cắm cho em bao nhiêu cái sừng, để xem em còn yêu say đắm nó được không?"
Trước lời giới thiệu của bạn trai mình, An Hiểu Khê chấn động một phen. Trái đất nhỏ vậy sao hay chỉ có thể trách số cô quá đen đủi khi một lần nữa gặp lại Tần Minh Quân trong tình cảnh éo le như vậy.
Thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào anh trai mình, Tần Minh Hạo nhíu mày khó chịu. Anh đặt tay lên vai An Hiểu Khê hỏi nhưng có ý nhắc nhở hơn: "Em làm sao vậy?"
Lúc này An Hiểu Khê mới nhận ra mình đã nhìn Tần Minh Quân quá lâu mà quên mọi người còn đang ở đây, cô lắc đầu tỏ ý không sao, gượng cười chào hắn một câu cho có lệ.
Có lẽ trong 25 năm cuộc đời đây là lần đầu tiên Mạc Linh cảm thấy ăn một bữa cơm cũng khó khăn như vậy. Bao nhiêu cao lương mỹ vị trước mặt vậy mà cô chẳng nuốt trôi thứ gì, cứ cúi gằm mặt xuống cố gắng nuốt từng miếng cơm đưa lên miệng. Tần Minh Hạo thấy vậy nên lo lắng hỏi han rồi gắp thức ăn cho cô mà An Hiểu Khê không thể từ chối nên cô cố gắng ăn hết.
Không khí bàn ăn thật tệ hoặc nó chỉ thật tệ đối với cô thôi. Tất cả cảm xúc thấp thỏm lo âu là do người đàn ông tên Tần Minh Quân ngồi phía đối diện đằng kia cứ nhìn chằm chằm vào cô. Phải làm sao để cô thoát khỏi tình cảnh này bây giờ.
Cuối cùng bữa ăn đáng sợ đó cũng kết thúc. Tần Minh Hạo nhờ người giúp việc đưa An Hiểu Khê ra vườn đi dạo vì thấy cô có vẻ không được thoải mái lắm còn mình thì ngồi trong nhà nói chuyện với bố mẹ và anh trai.
Đi dạo hóng gió ngoài vườn, An Hiểu Khê tĩnh tâm ngồi lại suy nghĩ. Hôm nay đến đây cô mới biết Tần Minh Hạo giàu có đến vậy, không phải là chàng trai làm ở tiệm cafe như lần đầu cô gặp. Khoảng cách về gia thế của anh và cô thật xa thậm chí bây giờ còn có một Tần Minh Quân chen vào nữa. Làm sao cô có thể bình tâm một lòng yêu Tần Minh Hạo được đây.
Nghĩ lại An Hiểu Khê thấy bản thân thật hồ đồ, ngày trước chẳng biết gì về gia thế của anh, cứ thấy anh yêu mình, vui vẻ cởi mở với bố mẹ mình là đồng ý đính hôn luôn. Thật là bồng bột mà.
Chỉ tiếc buổi đính hôn đã bị huỷ vì chuyện kia....
Hình như cô và Tần Minh Hạo thực sự không có duyên thì phải. Với tình cảnh và các mối quan hệ hiện tại, làm sao cả hai có thể ở bên nhau.
Không biết từ bao giờ, khoé mắt An Hiểu Khê đã rơm rớm nước, cô quyết định rồi, đau một lần còn hơn đau dai dẳng. Cô quyết định lần này sẽ dứt khoát chia tay với Tần Minh Hạo để anh và cô khỏi phải khó xử khi đối diện với Tần Minh Quân.
[...]
Chiếc xe Ferrari dừng lại trước căn nhà hai tầng bình dân, Tần Minh Hạo bước xuống, sang bên kia mở của cho An Hiểu Khê rồi kéo cô lại ôm vào lòng, "Anh thực lòng rất háo hức muốn cưới em về nhà thật sớm."
Nghe thấy câu nói này, trái tim An Hiểu Khê âm ẩm đau, cô đã làm những việc có lỗi với anh thì làm sao xứng đáng với tình yêu này chứ. An Hiểu Khê thúc giục bản thân mau chóng từ chối Tần Minh Hạo, thẳng thừng nói câu chia tay nhưng lời ra đến miệng lại không thể thể cất lên. Cuối cùng cô chỉ có thể nói: "Mọi việc cứ từ từ. Anh về sớm đi dù gì cũng đã muộn rồi."
Hai người chào tạm biệt nhau vài câu rồi Tần Minh Hạo ngồi lên xe của mình phóng vụt đi. An Hiểu Khê nhìn theo chiếc xe đó đến khi khuất dạng mới quay người lại mở cửa vào nhà. Chỉ là trong lúc đang loay hoay cho chìa khoá vào ổ thì chợt cô bị kéo giật lại phía sau.
An Hiểu Khê tưởng đó là tên trộm hay kẻ biến thái háo sắc nào vội hét to nhưng nhanh chóng có bàn tay bịt chặt miệng cô lại, ngăn cản hành động của cô.
"Muốn được thả ra thì im lặng cho tôi."
Hơi thở của người phía phả vào tai An Hiểu Khê khiến cô không rét mà run, giọng nói này chỉ e từ giờ đến cuối đời cô vẫn bị ám ảnh. Chủ nhân của giọng nói này không ai khác chính là Tần Minh Quân. Hắn tới đây làm gì?
An Hiểu Khê không nghe theo mà tiếp tục giãy giụa, cào cắn liên tục vào tay hắn. Tần Minh Quân hết cách, ra hiệu cho mấy đàn em phía sau lấy dây trói người lại lôi lên xe.
An Hiểu Khê bị vứt lên ghế sau xe như một bao cát còn Tần Minh Quân ngồi vào vị trí tay lái. Chiếc xe chuyển bánh, An Hiểu Khê hoảng hốt nhìn kẻ ngồi phía trước, ánh mắt đầy căm tức: "Tên khốn nhà anh, anh đưa tôi đi đâu vậy?"
Tần Minh Quân theo dõi người phụ nữ phía sau qua chiếc gương chiếu hậu phía trên, nhếch môi cười khỉnh:
"Ngồi yên. Tôi đưa em đi xem rốt cuộc thằng em trai tốt của tôi cắm cho em bao nhiêu cái sừng, để xem em còn yêu say đắm nó được không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.