Chương 6: Chương 3.2
Hậu Đã
08/01/2017
Rời khỏi nhà hàng, đi về phía nhà ga, tôi rõ ràng muốn giả vờ chưa có chuyện gì xảy ra, nhưng không hiểu sao độ ấm trên ngón tay lại cố ý bán đứng tôi.Đã nhiều lần nói với chính mình không nên để ý như vậy, tôi rõ ràng hiểu anh hơn ai hết, anh không giống với những người bình
thường.
Biết rõ ràng nhưng lại không chống lại được suy nghĩ kỳ dị trong đầu, luôn luôn ngẩng đầu nhìn một bên gương mặt anh. Tên con trai nhìn có vẻ bình thường này lại lợi hại như một pháp sư, có ma lực hấp dẫn người khác, làm người ta không thể dời mắt.
Chúng tôi thong thả sánh bước trên đường, vẫn duy trì trầm mặc yên tĩnh cho đến khi rẽ vào ngõ nhỏ thứ hai, một tiếng va đập thật mạnh vang lên. Tôi sợ đến ngơ ngẩn cả người, nhẹ nhàng nghiêng đầu, thấy một chiếc xe máy nằm cách đó khoảng năm mươi mét, còn có hai người ngã ở đó. Bên kia ngõ nhỏ truyền đến tiếng một chiếc ô tô phóng ga chạy đi, nhưng lúc đó gần đấy có một công trường, tôi cũng không thể rõ ràng thật sự có xe thoát khỏi hiện trường hay không.
Nhưng có thể khẳng định, xe máy và vết máu của hai người ngã trên mặt đấy là chân thật.
Là tai nạn xe cộ!
Tôi ngây người, hai chân dính chặt trên mặt đất, không chút động đậy. Anh nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cũng nhìn về nơi ánh mắt tôi ngừng lại. Sau khi phản ứng được là chuyện gì đã xảy ra, anh lập tức chạy tới, tôi chỉ cun cút đi theo anh, hai chân thật nặng, tôi biết mình đi rất chậm.
Nếu như có thể, tôi lập tức muốn rời khỏi đây, làm như không nhìn thấy chuyện gì.
Máu trên mặt đất làm tôi nhớ lại khi xe bus va chạm, một vệt bê bết máu. Nếu không phải anh đã chạy tới, đánh chết tôi cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp kia.
Chỉ trong nháy mắt, thế giới bỗng nghiêng đi, những gì tôi nhìn thấy đều nát vụn, vẻ mặt mọi người đau khổ. Cả những người vây quanh tò mò xem xét nữa, bọn họ làm tôi muốn nôn.
Tôi chỉ đi tới cách xe máy nửa mét rồi không cách nào lại gần nữa.
Vì sao anh còn muốn xem tình hình của người bị thương?
Đi thôi!
Đi nhanh lên một chút! Em không muốn ở lại chỗ này đâu!
Cảm giác được chính mình đang run lên, thân thể và trái tim đều đang run rẩy.
Có nén kích động muốn bỏ chạy, tôi nhìn thấy anh quay đầu nhìn mặt tôi, anh làm ra động tác gọi điện thoại. Anh bảo tôi gọi điện thoại sao? Gọi tới đâu? Được rồi, là điện thoại cấp cứu.
Nhưng tôi vẫn không cách nào động đậy, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn những vệt máu này.
Cũng có những người khác bắt đầu vây đến, vì sao bọn họ không gọi mà nhất định phải là em gọi? Em… muốn lập tức rời khỏi đây! Em không muốn liên quan tới việc này!
Thân thể mềm nhũn đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, hơi lạnh từ lòng bàn tay truyền ra, vây khắp toàn thân, gần như sắp toát ra khí lạnh.
Thấy tôi không có ý động đậy, anh lấy ra điện thoại của mình, ấn số 120 rồi bấm phím gọi, đưa di động tới trước mặt tôi.
Tôi bất giác lùi ra sau một bước, muốn tránh cái điện thoại đã đưa tới trước mặt này.
Đừng tới gần em!
Đừng…
Nhưng anh vẫn đưa điện thoại tới trước mặt tôi, trong điện thoại đã vang lên giọng nữ lanh lảnh. Tôi mờ mịt vươn tay ra, nhận lấy điện thoại, trong đầu trống rỗng, mở miệng nói địa chỉ ở chỗ này.
Điện thoại đã ngắt mà tôi vẫn nắm nó thật chặt, vẫn ngây ngốc nhìn màu đỏ như thật như ảo trước mặt. Cho đến khi một bàn tay vuốt tóc tôi, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt anh. Vẻ mặt anh rất dịu dàng. Kiểm tra bình xăng lần thứ hai, xác định xăng không tràn ra anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, chúng tôi nhìn người bị thương được đưa lên xe rời đi.
Tay của tôi vẫn run rẩy, nắm chặt di động của anh, không cách nào thả lòng. Anh nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu rồi đột nhiên nắm tay kia của tôi, chậm rãi kéo tôi ra khỏi ngõ nhỏ.
Sự ấm áp mà tay anh truyền đến là thứ vĩnh viễn tôi không thể quên. Hơi ấm này thấm vào lòng tôi. Tôi đột nhiên xúc động muốn khóc.
Đây là lần đầu tiên anh dắt tay tôi.
Đi qua ngõ nhỏ, đi qua đường lớn, đi qua ngã tư rộn ràng ồn ào mà anh không thể nghe thấy, đi qua nội tâm nhút nhát của một người. Anh đưa tôi trở lại bệnh viện mới buông tay, một bàn tay to trắng trắng đưa tới trước mặt tôi, tôi chậm rãi đặt điện thoại vào tay anh.
– Xin lỗi, phát sinh loại chuyện này, vẻ mặt của anh vừa rồi có phải quá hung dữ hay không?
Tay tôi vẫn run rẩy như trước, không có cách nào viết chữ, đành phải lắc đầu tỏ vẻ phản đối.
– Em về nghỉ ngơi trước đi.
Tôi gật đầu.
– Em đừng như vậy, anh sẽ không rõ rốt cuộc người câm điếc là anh hay em.
Tôi nở nụ cười, ngầng đầu nhìn anh, anh vẫn mỉm cười như trước, ánh mắt không dời khỏi mặt tôi.
– Tự mình lên lầu không có vấn đề gì chứ?
Tôi gật đầu. Trong ánh nhìn của anh đi vào thang máy.
Tôi biết, so với sự yếu đuối của tôi, ngày hôm nay anh chính là một anh hùng không thể nghi ngờ.
Chập tối sau khi ăn cơm xong, tôi nhận được tin nhắn của anh.
– Chuyện ngày hôm nay không dọa em sợ chứ? Xin lỗi, anh quên mất em vì tai nạn xe cộ mới nằm viện.
* Em không sao. Là em quá nhát gan, lúc đó chỉ nghĩ coi như không nhìn thấy gì.
– Không có việc gì là tốt rồi, đừng để trong lòng. Loại chuyện này rất ít khi gặp phải.
* Em biết.
– Khi anh còn ở trường học đã gặp rất nhiều người vì chuyện ngoài ý muốn mà tàn tật, vì vậy đối với những chuyện này đặc biệt mẫn cảm.
Đúng rồi nha! Anh hẳn là đã đi học trường của người khuyết tật.
* Không biết hai người kia có việc gì hay không nhỉ?
– Anh cũng rất muốn biết.
* Vậy vì sao anh không đi theo xem sao?
– Hay nói giỡ, nếu người nhà bọn họ lo lắng túm lấy anh, anh cũng không biết bọn họ cảm ơn anh hay bắt anh đền tiền.
Ha ha! Anh rất thích dùng những từ “hay nói giỡn” này nha!
Hơn mười phút sau, anh đột nhiên gửi một tin nhắn cho tôi:
– Xin lỗi, anh nên nhận lỗi với em.
– Quà tặng thật ra chỉ là mượn cớ, thật ra là anh muốn gặp em.
Tôi kinh ngạc nhìn di động, nhìn rất lâu, lâu đến mức gần như quên mất thế giới hiện thực. Cuối cùng tôi nhéo đùi mình một cái thật mạnh, khi giật mình hô lên “Đau quá” mới biết thì ra đây không phải nằm mơ giữa ban ngày.
Tôi có thể tin sao?
Tin những lời anh nói là ý này, tôi không phải đang yêu đơn phương?
Tôi không trả lời anh, cũng không xác thực lại. Bởi vì tôi sợ, sợ đây chỉ là một sự hiểu lầm của tôi, cũng sợ điều này không phải hiểu lầm.
Giữa tôi và anh có một giới hạn rất rõ ràng, mặc dù không rộng nhưng ngay cả dũng khí để nhấc chân cũng không có. Tôi biết, một ngày nào đó nếu tôi nhảy qua, thế giới của tôi sẽ hoàn toàn không giống như trước nữa.
Sau đó anh cũng không nhắc lại chuyện này.
Đôi khi tôi nghĩ, có phải tất cả chỉ là tôi đang nằm mơ hay không, thật ra anh hoàn toàn chưa từng gửi tin nhắn này cho tôi? Nhưng những tin nhắn đã lưu trong điện thoại thì giải thích thế nào?
Có phải là một ngày nào đó tôi đã len lén lấy di động của anh và gửi cho chính mình hay không?
Tôi vốn không phân rõ hiện thực và ảo tưởng, nay lại càng hỗn loạn.
Biết rõ ràng nhưng lại không chống lại được suy nghĩ kỳ dị trong đầu, luôn luôn ngẩng đầu nhìn một bên gương mặt anh. Tên con trai nhìn có vẻ bình thường này lại lợi hại như một pháp sư, có ma lực hấp dẫn người khác, làm người ta không thể dời mắt.
Chúng tôi thong thả sánh bước trên đường, vẫn duy trì trầm mặc yên tĩnh cho đến khi rẽ vào ngõ nhỏ thứ hai, một tiếng va đập thật mạnh vang lên. Tôi sợ đến ngơ ngẩn cả người, nhẹ nhàng nghiêng đầu, thấy một chiếc xe máy nằm cách đó khoảng năm mươi mét, còn có hai người ngã ở đó. Bên kia ngõ nhỏ truyền đến tiếng một chiếc ô tô phóng ga chạy đi, nhưng lúc đó gần đấy có một công trường, tôi cũng không thể rõ ràng thật sự có xe thoát khỏi hiện trường hay không.
Nhưng có thể khẳng định, xe máy và vết máu của hai người ngã trên mặt đấy là chân thật.
Là tai nạn xe cộ!
Tôi ngây người, hai chân dính chặt trên mặt đất, không chút động đậy. Anh nhìn thấy vẻ mặt của tôi, cũng nhìn về nơi ánh mắt tôi ngừng lại. Sau khi phản ứng được là chuyện gì đã xảy ra, anh lập tức chạy tới, tôi chỉ cun cút đi theo anh, hai chân thật nặng, tôi biết mình đi rất chậm.
Nếu như có thể, tôi lập tức muốn rời khỏi đây, làm như không nhìn thấy chuyện gì.
Máu trên mặt đất làm tôi nhớ lại khi xe bus va chạm, một vệt bê bết máu. Nếu không phải anh đã chạy tới, đánh chết tôi cũng không muốn nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp kia.
Chỉ trong nháy mắt, thế giới bỗng nghiêng đi, những gì tôi nhìn thấy đều nát vụn, vẻ mặt mọi người đau khổ. Cả những người vây quanh tò mò xem xét nữa, bọn họ làm tôi muốn nôn.
Tôi chỉ đi tới cách xe máy nửa mét rồi không cách nào lại gần nữa.
Vì sao anh còn muốn xem tình hình của người bị thương?
Đi thôi!
Đi nhanh lên một chút! Em không muốn ở lại chỗ này đâu!
Cảm giác được chính mình đang run lên, thân thể và trái tim đều đang run rẩy.
Có nén kích động muốn bỏ chạy, tôi nhìn thấy anh quay đầu nhìn mặt tôi, anh làm ra động tác gọi điện thoại. Anh bảo tôi gọi điện thoại sao? Gọi tới đâu? Được rồi, là điện thoại cấp cứu.
Nhưng tôi vẫn không cách nào động đậy, dùng ánh mắt sợ hãi nhìn những vệt máu này.
Cũng có những người khác bắt đầu vây đến, vì sao bọn họ không gọi mà nhất định phải là em gọi? Em… muốn lập tức rời khỏi đây! Em không muốn liên quan tới việc này!
Thân thể mềm nhũn đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, hơi lạnh từ lòng bàn tay truyền ra, vây khắp toàn thân, gần như sắp toát ra khí lạnh.
Thấy tôi không có ý động đậy, anh lấy ra điện thoại của mình, ấn số 120 rồi bấm phím gọi, đưa di động tới trước mặt tôi.
Tôi bất giác lùi ra sau một bước, muốn tránh cái điện thoại đã đưa tới trước mặt này.
Đừng tới gần em!
Đừng…
Nhưng anh vẫn đưa điện thoại tới trước mặt tôi, trong điện thoại đã vang lên giọng nữ lanh lảnh. Tôi mờ mịt vươn tay ra, nhận lấy điện thoại, trong đầu trống rỗng, mở miệng nói địa chỉ ở chỗ này.
Điện thoại đã ngắt mà tôi vẫn nắm nó thật chặt, vẫn ngây ngốc nhìn màu đỏ như thật như ảo trước mặt. Cho đến khi một bàn tay vuốt tóc tôi, tôi ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt anh. Vẻ mặt anh rất dịu dàng. Kiểm tra bình xăng lần thứ hai, xác định xăng không tràn ra anh mới thở phào nhẹ nhõm.
Xe cứu thương rất nhanh đã tới, chúng tôi nhìn người bị thương được đưa lên xe rời đi.
Tay của tôi vẫn run rẩy, nắm chặt di động của anh, không cách nào thả lòng. Anh nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu rồi đột nhiên nắm tay kia của tôi, chậm rãi kéo tôi ra khỏi ngõ nhỏ.
Sự ấm áp mà tay anh truyền đến là thứ vĩnh viễn tôi không thể quên. Hơi ấm này thấm vào lòng tôi. Tôi đột nhiên xúc động muốn khóc.
Đây là lần đầu tiên anh dắt tay tôi.
Đi qua ngõ nhỏ, đi qua đường lớn, đi qua ngã tư rộn ràng ồn ào mà anh không thể nghe thấy, đi qua nội tâm nhút nhát của một người. Anh đưa tôi trở lại bệnh viện mới buông tay, một bàn tay to trắng trắng đưa tới trước mặt tôi, tôi chậm rãi đặt điện thoại vào tay anh.
– Xin lỗi, phát sinh loại chuyện này, vẻ mặt của anh vừa rồi có phải quá hung dữ hay không?
Tay tôi vẫn run rẩy như trước, không có cách nào viết chữ, đành phải lắc đầu tỏ vẻ phản đối.
– Em về nghỉ ngơi trước đi.
Tôi gật đầu.
– Em đừng như vậy, anh sẽ không rõ rốt cuộc người câm điếc là anh hay em.
Tôi nở nụ cười, ngầng đầu nhìn anh, anh vẫn mỉm cười như trước, ánh mắt không dời khỏi mặt tôi.
– Tự mình lên lầu không có vấn đề gì chứ?
Tôi gật đầu. Trong ánh nhìn của anh đi vào thang máy.
Tôi biết, so với sự yếu đuối của tôi, ngày hôm nay anh chính là một anh hùng không thể nghi ngờ.
Chập tối sau khi ăn cơm xong, tôi nhận được tin nhắn của anh.
– Chuyện ngày hôm nay không dọa em sợ chứ? Xin lỗi, anh quên mất em vì tai nạn xe cộ mới nằm viện.
* Em không sao. Là em quá nhát gan, lúc đó chỉ nghĩ coi như không nhìn thấy gì.
– Không có việc gì là tốt rồi, đừng để trong lòng. Loại chuyện này rất ít khi gặp phải.
* Em biết.
– Khi anh còn ở trường học đã gặp rất nhiều người vì chuyện ngoài ý muốn mà tàn tật, vì vậy đối với những chuyện này đặc biệt mẫn cảm.
Đúng rồi nha! Anh hẳn là đã đi học trường của người khuyết tật.
* Không biết hai người kia có việc gì hay không nhỉ?
– Anh cũng rất muốn biết.
* Vậy vì sao anh không đi theo xem sao?
– Hay nói giỡ, nếu người nhà bọn họ lo lắng túm lấy anh, anh cũng không biết bọn họ cảm ơn anh hay bắt anh đền tiền.
Ha ha! Anh rất thích dùng những từ “hay nói giỡn” này nha!
Hơn mười phút sau, anh đột nhiên gửi một tin nhắn cho tôi:
– Xin lỗi, anh nên nhận lỗi với em.
– Quà tặng thật ra chỉ là mượn cớ, thật ra là anh muốn gặp em.
Tôi kinh ngạc nhìn di động, nhìn rất lâu, lâu đến mức gần như quên mất thế giới hiện thực. Cuối cùng tôi nhéo đùi mình một cái thật mạnh, khi giật mình hô lên “Đau quá” mới biết thì ra đây không phải nằm mơ giữa ban ngày.
Tôi có thể tin sao?
Tin những lời anh nói là ý này, tôi không phải đang yêu đơn phương?
Tôi không trả lời anh, cũng không xác thực lại. Bởi vì tôi sợ, sợ đây chỉ là một sự hiểu lầm của tôi, cũng sợ điều này không phải hiểu lầm.
Giữa tôi và anh có một giới hạn rất rõ ràng, mặc dù không rộng nhưng ngay cả dũng khí để nhấc chân cũng không có. Tôi biết, một ngày nào đó nếu tôi nhảy qua, thế giới của tôi sẽ hoàn toàn không giống như trước nữa.
Sau đó anh cũng không nhắc lại chuyện này.
Đôi khi tôi nghĩ, có phải tất cả chỉ là tôi đang nằm mơ hay không, thật ra anh hoàn toàn chưa từng gửi tin nhắn này cho tôi? Nhưng những tin nhắn đã lưu trong điện thoại thì giải thích thế nào?
Có phải là một ngày nào đó tôi đã len lén lấy di động của anh và gửi cho chính mình hay không?
Tôi vốn không phân rõ hiện thực và ảo tưởng, nay lại càng hỗn loạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.