Yêu Trong Yên Lặng

Chương 10: Chương 5.2

Hậu Đã

08/01/2017

Nhưng có lẽ một ngày nào đó mẹ tôi gọi điện tới ký túc xá có ai đó lỡ lời, có lẽ là có người vốn muốn mẹ tôi ngăn việc ngu ngốc này lại. Khi cuối tuần về nhà một mình, một trận đại hỏa kinh thiên động địa chờ tôi.

Mọi người nhìn thấy hổ và khủng long gầm thét rít gào chưa? Chưa thấy thì mau tới, nhà tôi đang có hai người, chậm chút nữa sẽ không thấy được nữa.

Trong bóng tối, hai thân ảnh kinh khủng cực lớn bao phủ lấy thân hình nhỏ bé yếu ớt là tôi —– đương nhiên, thật ra tôi cũng không phải rất nhỏ, nói vậy chỉ để tăng thêm phần hiệu quả —– ánh điện bên ngoài chợt lóe lên, giống như hai ác quỷ bò lên từ địa ngục trong truyền thuyết, hai gương mặt hung thần nhìn tôi chằm chằm.

“Con phải về trường có việc, con đi trước!” Tôi nhanh như chớp muốn lao ra cửa lại bị bà mẹ ác quỷ kéo lại: “Mày đừng hòng chạy, nói rõ ràng cho bố mẹ! Bạn học mày nói ai cũng đã biết, bây giờ là mày muốn làm bố mẹ tức chết sao!”

Con xin mẹ, hiện tại là thế kỷ hai mốt, mẹ cho là những năm đầu dân quốc, ở bên ngoài chạm phải tay một người cũng phải về báo cáo với bố mẹ sao? Trai chưa vợ gái chưa chồng yêu nhau là chuyện long trời lở đất chắc!

Đương nhiên, mấy câu nói ở trên nếu thật sự nói ra, kiếm trúc vốn trang trí trên tường đang ở trên tay bố tôi nhất định sẽ phát huy công dụng thứ hai của nó.

“Tình hình hiện tại của mày thế nào mày có biết không? Mày nhìn xem thành tích của mày là như thế nào, cũng dám học đòi người ta nói chuyện yêu đương!”

Vâng vâng! Xin đừng lại dùng gậy trúc đập tường nữa, âm thanh thật dọa người.

“Mày thật sự là tức chết mẹ! Vì bởi ngày cứ ngâm mình trong đống tiểu thuyết vớ vẩn nên mới có những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu!”

Vâng vâng! Hai vị bạn học, đây chẳng phải lời thoại kinh điển trong phim truyền hình lúc tám giờ sao? Chẳng lẽ tất cả lời thoại của tất cả bố mẹ khi quở trách đều như thế này? Sao chép? Đạo văn?

“Hơn nữa nha đầu chết tiệt này, người nhiều như vậy không chọn, lại cứ thích chọc vào một thằng nhóc tàn phế, mày điên rồi có phải không! Khó trách bình thường học hành kém như vậy, thì ra thật sự là một đứa ngốc!”

Bố tôi không có nhiều lời thoại như vậy, chỉ đứng bên cạnh vẫy kiếm trúc rống lên một câu: “Mày mau đi cắt đứt quan hệ cho bố! Sau này không cho ở lại trường nữa, xa thì xa, mỗi ngày học xong thì về nhà! Không được phép đi đâu! Di động cũng không được dùng!”

Điên rồi, còn phiên bản Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài ư!

Trong suốt ba tiếng lên lớp giáo dục tư tưởng không ăn một hột cơm không uống một giọt nước, tôi vẫn cố hết sức tạo ra một hình tưởng đứa trẻ biết thành tâm hối cải, còn phải chủ động rót trà pha nước để bọn họ có sức lực tiếp tục rít gào. Cuối cùng, sau khi kết thúc, tôi cầm áo khoác lên lập tức chạy ra khỏi cửa.

“Mày lại đi đâu a!” Mẹ tôi gần như muốn nổi trận lôi đình.

“Tìm Cửu Du! Hẹn con bé uống canh!”

Khi tôi nói xong câu này, người đã lao xuống hai tầng lầu, vì vậy câu nói phía sau của mẹ tôi: “Uống canh gì a! Muốn uống cái gì còn uống ở nhà người khác! Ở nhà không thể uống sao… Uống cái gì a…” Tôi cứ thẳng thắn không trả lời, có lẽ bà cũng chẳng nghe được.

Trên đường, tôi gọi điện cho Cửu Du, vừa nghe được giọng nói của cô ấy tôi lập tực liên thanh gào to: “Thảm rồi, thảm rồi, thảm rồi! Bố mẹ tớ biết rồi, còn điên cuồng văng nước miếng công kích tớ ba tiếng, bọn họ còn nói cái gì mà phải noi theo gia đình phong kiến, cái gì mà cấm túc, ngắt điện thoại a, viết huyết thư a, bỏ đói a, các loại linh tinh ấy… Cậu nói thế là thế nào a! Vừa rồi tới nói muốn tới tìm cậu, con nhóc cậu đừng có chọc thủng lời nói dối của tớ đấy!”

Không ngờ đầu bên kia truyền đến tiếng cười đắc ý của Cửu Du: “Ha ha, tớ mặc kệ cậu, là nha đầu cậu chết cũng không hối cải! Cậu có bản lĩnh thì đi thuyết phục bố mẹ cậu đi, việc này cũng có chút đau đầu ha!”

“Thuyết phục hai người kia? Còn khó hơn thuyết phục lão Ngọc đế ly hôn với Vương lão bà! Nếu hai người kia có thể thuyết phục, tớ còn phải hưởng thụ hai mươi năm địa ngục với Tường Lâm tẩu sao? Cậu có biết vừa rồi bọn họ nói ra bao nhiêu đạo lý với tớ không a, tớ hoài nghi bọn họ đem toàn bộ sách về đức hạnh phụ nữ thời cổ đại ra đọc rồi ấy! Này? Này? Cậu có nghe tới nói không a?”

Đầu kia điện thoại đột nhiên yên lặng, sau khi tôi “này” đến n lần mới nghe được Cửu Du nhẹ giọng hỏi: “Cậu thật sự như vậy cũng không từ bỏ sao?”

Từ bỏ?

Cửu Du dường như thở dài một hơi vô cùng, vô cùng nhẹ: “Hiểu Toàn, tớ ấy, cũng không phải tớ cảm thấy anh ta không tốt. Nhưng cậu nói tớ thành kiến cũng được, hai người các cậu vĩnh viễn là người của hai thế giới. Nói như vậy có lẽ có chút khó nghe, nhưng sau này cậu nhất định sẽ hối hận, vô cùng, vô cùng hối hận!”

“Đến chết tớ cũng sẽ không hối hận!”

“Hiểu Toàn…”

“Tớ hiểu rõ ý tứ của cậu!” Tôi nắm chặt điện thoại: “Nếu hôm nay vị trí ngược lại, Trần Cửu Du cậu thích một người như thế, tớ cũng sẽ khuyên can cậu. Nhưng, Cửu Du, cậu không biết, bên cạnh anh ấy rất thoải mái. Thế giới dường như đều trở nên yên lặng và thông suốt, chỉ cần cùng anh ấy ở một chỗ… Tớ… Tớ muốn ở cùng anh ấy, muốn làm bạn với anh ấy, muốn giúp đỡ anh ấy, muốn ỷ lại anh ấy, tớ chỉ muốn… luôn luôn, luôn luôn ở cùng anh ấy…”



“…”

Cửu Du không nói nữa, tôi cúi đầu, nói cực kỳ nhỏ: “Xin lỗi…” Sau đó ngắt điện thoại, xuống xe.

Khi cửa mở ra, anh ngạc nhiên đứng ở đó nhìn tôi, gần như không chút do dự, tôi ngã vào lòng anh.

Bạn học đều cười tôi, tôi biết, bọn họ nghĩ tôi chỉ là một đứa ngốc mới có thể coi một người không thể nghe không thể nói làm đối tượng để yêu.

Bố mẹ tôi không đồng ý, tôi hiểu rõ hơn ai hết, quyền thống trị của bọn họ đối với tôi là tuyệt đối.

Ngay cả Cửu Du, ngay cả chính Cửu Du… cũng là người thành kiến và phân biệt đối xử vậy sao?

Một thân một mình, bốn phía là địch, vốn tưởng rằng những từ như vậy chỉ dùng để hình dung trên chiến trường.

May mà còn có anh.

Bắt đầu từ lúc nào anh đã trở thành trụ cột của tôi?

Bắt đầu từ lúc nào anh đã có thể tác động tới cảm xúc của tôi hơn bất cứ ai?

Bắt đầu từ lúc nào tôi đã coi anh quan trọng hơn cả bản thân mình?

Làm tôi quyết tâm, cho dù phản bội mọi người cũng tuyệt đối không muốn rời khỏi anh.

– Em đã đến rồi.

Tôi gật đầu.

– Vừa lúc, anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em.

Chuyện rất quan trọng?

Anh kéo tôi tới sofa ngồi xuống, bố mẹ anh vẫn không ở nhà, căn nhà vắng vẻ giống như một góc khuất bị thời gian lãng quên.

Tôi nhìn đứa bé lớn trước mặt.

Hiện tại tôi đã không còn đi vào cát lún nữa, mà từ lâu đã nhảy vào, cùng anh nhảy vào.

Nếu như có thể cùng anh chìm trong lòng đất, tôi cũng cam tâm tình nguyện, nhưng tôi lại bị kéo ra khỏi anh, bị ngang ngạnh kéo ra khỏi cát vàng bao phủ xung quanh chúng tôi.

– Xin lỗi, mấy lần anh muốn nói với em nhưng đều không thể viết được nội dung cho tốt. Nhưng hiện giờ không còn thời gian nữa, anh nhất định phải nói với em.

– Cả nhà anh tháng sau phải đi Mỹ, hơn nữa sẽ không trở về.

Trong khoảng khắc đó, tôi cho rằng chính mình đang nằm mơ, trong mơ, trái đất đã đi tới điểm kết thúc.

Ngẩng đầu, nụ cười yêu chiều từ trước đến nay của anh đã biến mất, trong mắt chỉ có rất nhiều thứ hỗn tạp không cách nào nhìn thấu.

Trái tim tôi như trở lại tích tắc bị tai nạn, chỉ trong máy mắt, đất trời nghiêng ngả, thế giới điên đảo.

Đúng vậy, đây không phải câu chuyện cổ tích.

Tuy đã để cho tôi tìm được hoàng tử của thế giới yên lặng, tuy rằng anh không nghe được cũng không nói được, nhưng, nụ cười thản nhiên như không kia lại có phép thuật hơn bất cứ ai.



Cho dù không nói gì, chỉ cần nhắm mắt lại dựa vào nhau cũng có thể có toàn bộ thế giới.

Nhưng tất cả thế giới hiện thực này đều có thời gian của nó, bất kể là người hay là vật, đều ngọt đến mức vĩnh viễn không muốn tỉnh lại từ trong mộng.

Tôi như bỗng nhiên nghe thấy tiếng chuông điểm mười hai giờ.

Mộng nên tỉnh.

Tôi lại có thể bình tĩnh viết chữ, hỏi anh thời gian cụ thể và nguyên nhân. Anh cũng nói cho tôi biết chú anh ở Mỹ, bố mẹ anh đã sớm muốn đi, nơi đó phúc lợi xã hội đối với người khuyết tật tương đối tốt, tốt hơn cho cuộc sống sau này của anh.

Là ông trời đã định sẵn sao?

Tình cảm của chúng tôi vốn đã không nên phát sinh, vì vậy chúng tôi còn chưa có thời gian cố gắng đã làm chúng tôi rời xa nhau?

Đáng tiếc Thượng đế cũng có khi tính toán sai thời gian, chính tôi đều đã cố gắng rồi, hơn nữa lại cố gắng nhiều lắm.

Sau đó một tháng, tôi học cách để làm một cái xác không hồn.

Sự phản đối của bố mẹ, sự chế nhạo của bạn học, sự lo lắng của Cửu Du, và cả cái giáp tôi vốn mặc để chuẩn bị đối mặt với chiến tranh.

Toàn bộ, đều hóa thành hư ảo.

Với những người sống trong thế giới của chúng ta, bao gồm cả anh và tôi, đều chỉ là những đứa trẻ, những đứa trẻ không cách nào phản kháng lại số phận. Bất kể có dũng khí và quyết tâm cỡ nào, khi đứng trước mặt số phận đều đặc biệt yếu đuối. Tuy anh không nói nhưng tôi rất rõ ràng, giống như tôi vĩnh viễn không cách nào thuyết phục bố mẹ tôi, lý giải cho họ tình yêu của tôi đối với tiểu thuyết và anh, anh cũng không cách nào đối mặt với sự bảo vệ của bố mẹ mình nói ra một câu từ chối.

Đây là quy luật của xã hội. Bởi vì yêu bọn họ, bởi vì được bọn họ yêu.

Vì vậy, hạnh phúc cũng chính là đau khổ.

Em yêu anh.

Câu này vốn đã là một câu nói đặc biệt nặng nề, nay lại càng nặng tới mức ép người ta liên tục thở dốc cũng không xong.

Cửu Du từng nói: Đây chỉ là kích động nhất thời của cậu! Cậu có từng suy nghĩ hay chưa, cùng một người như vậy, thời gian tới phải làm sao bây giờ?

Cô ấy còn nói: Cậu thật sự cho rằng hai người có thể tiếp tục sao? Rất nhanh thôi, cậu sẽ mệt mỏi, cuối cùng cũng chỉ đạt được một kết quả không vui thôi! Đến lúc đó cậu chỉ biết khóc!

Cô ấy thậm chí còn nói: cậu nói tớ thành kiến cũng được, hai người các cậu vĩnh viễn là người của hai thế giới. Nói như vậy có lẽ có chút khó nghe, nhưng sau này cậu nhất định sẽ hối hận, vô cùng, vô cùng hối hận!

Xin lỗi, tớ thật sự không lo lắng tới tương lai. Tớ rất hèn nhát, chỉ vì hiện tại rất vui vẻ, chỉ bởi vì hiện tại rất vui vẻ nên không muốn để tương lai nặng nề tới đè ép.

Xin lỗi, tớ biết sẽ mệt chết đi. Nhưng tớ vừa mới bắt đầu cảm nhận được loại mệt này, tất cả đã phải kết thúc.

Xin lỗi, cái mà cậu gọi là hối hận, ngay cả cái bóng tớ cũng không thấy.

Bởi vì tớ sẽ không còn cơ hội hối hận nữa.

Vỏ gối mỗi sáng sớm tỉnh lại, đều thấm ướt.

Chúng ta nên bên nhau chăng? Chúng ta không nên bên nhau chăng?

Vấn đề này không còn làm khó tôi nữa, chúng ta không phải có nên bên nhau hay không, mà là —- từ nay về sau, chúng ta không thể bên nhau được nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu Trong Yên Lặng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook