Chương 16: Chương 8.2
Hậu Đã
08/01/2017
Mở mắt ra, tôi nhìn thấy đôi mắt kinh ngạc của anh đang ngây ngốc
nhìn tôi chằm chằm. Anh có cảm giác được không? Tình yêu tôi muốn nói mà không cách nào nói ra miệng, muốn bày tỏ mà vĩnh viễn không cách nào có thể định nghĩa.Anh nhìn tôi, rồi lại nhìn xuống dưới, cuối cùng như hạ quyết tâm rất lớn, ôm tôi thật chặt, nhắm mắt lại, hôn tôi.
Đây là lần đầu tiên anh hôn tôi. Khi ấm áp từ đôi môi tràn ngập con tim, anh rốt cuộc cũng đã hiểu tôi yêu anh nhiều thế nào rồi sao? Tôi không tìm người con trai khác, bởi vì trong toàn bộ vũ trụ, tôi chỉ yêu một người, yêu mãnh liệt.
Nụ hôn của anh rất ngây ngô, cảm giác thế nào cũng thấy cùng trình độ với bạn trai trước đây của tôi, gần như lập tức tôi có thể khẳng định bản cô nương là bạn gái đầu tiên của anh. Tôi mở lớn hai mắt, lần đầu tiên nhìn lông mi của anh gần như thế, phát hiện lông mi của anh siêu dài. Thật đáng ghét! Một người đàn ông, lông mi còn dài còn đẹp hơn cả tôi.
Đôi mi đẹp đột nhiên chuyển động. Anh mở mắt, thấy tôi đang nhìn anh, hơi nhíu mày, dùng tay trái che lên mắt tôi.
A! Thì là anh có chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, còn muốn khi hôn con gái nhất định phải nhắm mắt lại!
Chúng tôi như hai đứa ngốc lần đầu tiên hôn nồng nhiệt, lưu luyến không rời, giống như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng mới không cam lòng rời khỏi nhau. Tôi nhìn thấy anh có chút xấu hổ, lại muốn đùa cợt.
Tôi cầm bút “xoẹt xoẹt xoẹt” viết hai hàng chữ lớn, sau đó giơ lên cho anh nhìn.
Phía trên viết: chàng trai nhỏ ngây thơ, đây là nụ hôn đầu tiên của anh sao? Thật ngại quá, để tiểu thư đây cướp mất rồi! Ha ha! P/s. Kỹ thuật của anh vẫn quá kém, rảnh rỗi thì luyện tập đầu lưỡi nhiều một chút đi!
Bản cô nương còn vô cùng phối hợp với bầu không khí, lè lưỡi với anh, đắc ý dào dạt mà cười gian, muốn nói bao nhiêu gian ác thì có bấy nhiêu, Hoàng Thế Nhân nhìn thấy còn phải quỳ xuống sung bái, tự thấy không bằng…
*Hoàng Thế Nhân: thuộc giai cấp bóc lột thời xưa, vô cùng tham lam gian ác.
Hừ!
Tôi cứ cố ý chọc giận anh đấy! Ai bảo anh dựa vào việc lớn hơn tôi ba tuổi, lại chủ nghĩa đàn ông, coi tôi như trẻ con!
Sau khi anh nhìn thấy, gương mặt lập tức ửng hồng, giống như quả táo chín đỏ, quả thật là kỳ quan thế giới nha! Tôi cười tên hay đắc ý kia, tên kiêu ngạo kia, tên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước kia… Tôi đang định nở nụ cười như người dày dặn kinh nghiệm thì anh đột nhiên nhìn tôi, người đang cười đắc ý một cách quá đáng, rồi đứng dậy, hại tôi suýt nữa lăn từ trên ghế xuống đất. Còn đang nghi hoặc người kia muốn làm gì, bỗng nhiên tôi bị anh ôm lên. Cũng không thèm nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, anh trực tiếp ra khỏi phòng bếp, lên lầu hai, quẹo vào căn phòng bên trái.
Tôi vừa nhìn đã biết đây nhất định là phòng anh.
Bởi vì dưới chân bốn bức tường vẽ những bụi cỏ cao đến eo, thảm cũng màu xanh lá mạ. Còn trên tường ở đầu giường vẽ một gốc cây rất lớn, cành lá của cây lan hết một nửa bức tường, cả căn phòng như một góc rừng trong ngày hè ấm áp. Từ giường đến bàn học, bàn máy tính, … đều là một màu trắng thuần khiết, tôi biết, bởi vì anh thích những màu sắc đơn giản.
Tôi còn đang khen ngợi căn phòng đặc biệt này, toàn thân đã bị nhét lên chăn lông màu trắng trên giường.
Hiện tại, cho dù tôi thật sự là đứa trẻ ba tuổi cũng biết anh muốn làm gì.
Vậy nên tục ngữ nói thật là đúng, cái này gọi là vui quá hóa buồn? Nhìn đi, tên nhóc này muốn tạo phản này!
Anh cười tà ác, vẻ mặt hoàn toàn hả dạ, nhất định là anh muốn trả thù tôi vừa trêu chọc anh. Quá đáng nhất là anh vẫn rất dịu dàng ôm tôi, dịu dàng đến mức tôi không cách nào chống cự. Lần này anh có chút tiến bộ, bắt đầu dùng đầu lưỡi, ừ, trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.
Không đúng!
Hiện tại căn bản không phải lúc nghĩ những thứ này! Tay anh đột nhiên với vào trong quần áo tôi! Áo khoác vừa vào đến cửa đã bị quăng, hiện tại anh cũng đang cởi áo len!
Tôi căng thẳng đến mức toàn thân cứng nhắc, tuy hôn môi thì bản cô nương không phải lần đầu tiên, nhưng làm tình thì, đúng vậy! Mặc dù rất sợ, nhưng tôi cũng không muốn từ chối, anh đang chạm vào tôi, tôi cũng muốn chạm vào anh.
Nghe nói lần đầu tiên rất đau, hy vọng anh dịu dàng với tôi một chút. Nhưng cái mong muốn này quả thật dư thừa, trên thực tế, tôi chưa từng gặp ai có thể dịu dàng hơn anh. Nếu cùng anh sẽ đau đớn, vậy với người khác nhất định sẽ càng đau. Tôi cố gắng làm mình tin tưởng anh sẽ đối tốt với tôi, lại quên mất chính cảm giác căng thẳng của mình.
Anh vẫn đang hôn cổ tôi, cảm giác mềm nhẹ, ngứa ngáy kia thoải mái đến mức làm người ta say mê. Nụ hôn trượt dọc theo cổ, rơi vào vai, rơi vào xương quai xanh, lại xuống thêm chút nữa là nguy rồi! Tôi liều mạng hò hét trong lòng, tim cũng đập càng lúc càng nhanh, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt cổ anh, không hy vọng anh dừng lại. Cơ thể anh rất ấm áp, ấm áp đến mức sắp hòa tan tôi, chuốc tôi say trong lòng anh.
Ngay trong thời khắc mấu chốt, tôi đang vừa say mê vừa căng thẳng, tôi nghe được dưới lầu hình như có tiếng mở cửa… Tiếng mở cửa?
Lại nghe cẩn thận một chút, không sai, thật sự có tiếng bước chân đi vào, còn có tiếng nói chuyện.
Xong rồi! Bố mẹ anh về!
Bắt… Bắt gian tại giường…Phi! Cái vớ vẩn gì chứ! Là việc lớn không thành mới đúng!
Tôi hoang mang khoa tay múa chân ra dấu cho anh, nhưng anh khó hiểu nhìn tôi. Đồ ngốc! Anh nghĩ là em điên đến mức diễn hài kịch trên giường cho anh xem sao?!
Vội vàng nhìn về phía đầu giường, quá nhiên có giấy bút, tôi nhào tới, cầm bút vung lên mấy chữ to đùng: em nghe thấy dưới nhà có tiếng mở cửa, bố mẹ anh về!
Cuối cùng cũng nhìn thấy anh có chút phản ứng, nhưng lúc này không phải là lúc để thực hiện một cú nhảy tự do ra khỏi giường! Lúc này hai chúng tôi không mặc quần áo, mà dù có mặc quần áo hoàn chỉnh thì tình trạng này cũng đủ để toi mạng rồi!
Anh lập tức bắn người lên, dùng áo sơ-mi vừa cởi từ trên người để quấn lấy tôi, sau đó đặt áo lông vào lòng tôi. Khi chính anh cũng đang tìm áo len thì bố mẹ anh đã lên lầu và nhìn thấy chúng tôi.
Tôi nên phản ứng thế nào đây?
“Hi! Cô, chú, chào cô chú! Cô chú thấy nụ cười của cháu đủ chân chó chưa? Vâng, nếu đã đủ, mời cô chú quá bộ ra khỏi phòng một lúc, để đôi “cẩu nam nữ” trong phòng — cháu và người nào đó — mặc quần áo vào, vậy có tiện không ạ?”
Tôi không biết bố mẹ anh có nghe được tiếng hò hét trong lòng tôi hay không, nhưng nhìn vẻ mặt dại ra của bọn họ, có vẻ cũng không nhốn nháo cho xong việc dễ như vậy. Bố mẹ anh đứng ở cửa phòng, đứng hình, đầu tiên nhìn tôi ngồi trên giường, rồi nhìn sang anh còn chưa mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lại nhìn tôi kéo chăn che người, lại nhìn sang anh đã mặc xong quần áo, giả bộ không có gì xảy ra, thản nhiên mơ tưởng định tháo chạy xuống lầu… Đại khái đã hiểu được có chuyện gì, chỉ thấy bố anh lùi về sau ba bước, nhảy lên không trung, dùng quyển báo trong tay hạ xuống môt tuyệt chiêu thiên hạ vô song xuống cái gáy của anh.
Tôi ước chừng cú đáng đó sẽ rất đau, vô cùng đau — bởi vì người nào đó đặt tay lên gáy, liều mạng xoa nắn, đau đến mức méo miệng nghiến răng muốn kêu lên thảm thiết. Lầm đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt tức tối, uất ức của anh như vậy, cho tới giờ anh chỉ trưng ra hai bộ mặt là mỉm cười ôn hòa và ngây ngô.
“Xin lỗi! Thằng con khốn kiếp nhà cô chú lại dám làm chuyện có lỗi với cháu như vậy!”
Bố mẹ anh không ngừng xin lỗi tôi, thái độ tràn ngập áy náy đó lại càng làm tôi ngượng ngùng. Nói thật lòng, chuyện vừa rồi tôi cũng không cự tuyệt, vì vậy tôi cũng bị xem như đồng phạm mới đúng chứ?
Bố anh dùng một chuỗi thủ ngữ, từ biểu hiện của họ tôi có thể đoán là đang mắng anh xối xả, sau đó nổi giận đùng đùng đuổi anh xuống lầu, cái này chỉ cần nhìn tôi cũng hiểu. Sau khi bố anh thở ra một hơi thật dài, tôi nghĩ đã xong rồi, không ngờ lại đến lượt mẹ anh bắt đầu dùng thủ ngữ mắng anh. Dù sao tôi nhìn không hiểu, nhưng vẻ mặt của bố anh thì tương đối tức giận, vẻ mặt mẹ anh lại giống như đang tận tình khuyên bảo, đại khái là đang bênh vực cho tôi.
Sau đó mẹ anh lại đánh một cái cùng một vị trí vừa rồi vào đầu anh rồi mới đuổi anh xuống lầu, nhìn anh lần thứ hai ấm ức xoa đầu, tôi sờ sờ mặt mình, aiz~, thì ra nhịn cười cũng có thể là một bài kiểm tra thể lực nha.
“Xin lỗi, con trai nhà cô chú! Aiz~… Hiểu Toàn, cháu mặc quần áo vào trước đi, chúng ta ở dưới lầu chờ cháu.” Nói xong, bà lại như nghĩ tới cái gì đó: “Quần áo… không có rách chứ?”
“Không có, cô không cần lo lắng.”
Mẹ anh đại khái đã tưởng tượng anh thành cầm thú, tôi đã có thể tưởng tượng khi anh xuống lầu sợ là sẽ có bài vị tổ tông & gia pháp đang chờ anh nha.
Chờ mẹ anh đón cửa phòng lại, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, ôm chăn lăn một vòng cười điên cuồng. Lén nhìn dáng dấp vừa rồi của anh, thật sự là kỳ cảnh nghìn năm khó gặp mà! Cái tên chuyên ra vẻ người lớm như vậy, luôn dạy dỗ tôi như trẻ con, thì ra trước mặt bố mẹ cũng chỉ là một đứa trẻ không cách nào chống cự nha!
Ha ha! Cô gái thông minh phải nhớ kỹ một lần hiếm có này, sau này cả đời có thể lấy ra làm nhược điểm chọc cười những lúc rỗi rãi.
Tôi nằm trên giường, chăn lông mềm mại vây lấy tôi, giống như có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh mỗi tối khi anh ngủ ở nơi này. Khi anh nằm trên chiếc giường này anh sẽ nghĩ đến cái gì? Có nghĩ tới tôi không, giống như tôi đã nghĩ đến anh? Trên giường tràn ngập một mùi thơm say lòng người, giống như khi anh ôm lấy tôi.
Là mùi vị thuộc về anh.
Thở sâu, tôi nhảy người lên, mặc quần áo. Trước khi đi ra, tôi nhìn lại căn phòng này một lần nữa, ngoại từ những đồ vật đơn giản cũng không có gì, vậy những bức tranh của anh đâu? Có lẽ là có một phòng khác để vẽ tranh chăng.
Đây là lần đầu tiên anh hôn tôi. Khi ấm áp từ đôi môi tràn ngập con tim, anh rốt cuộc cũng đã hiểu tôi yêu anh nhiều thế nào rồi sao? Tôi không tìm người con trai khác, bởi vì trong toàn bộ vũ trụ, tôi chỉ yêu một người, yêu mãnh liệt.
Nụ hôn của anh rất ngây ngô, cảm giác thế nào cũng thấy cùng trình độ với bạn trai trước đây của tôi, gần như lập tức tôi có thể khẳng định bản cô nương là bạn gái đầu tiên của anh. Tôi mở lớn hai mắt, lần đầu tiên nhìn lông mi của anh gần như thế, phát hiện lông mi của anh siêu dài. Thật đáng ghét! Một người đàn ông, lông mi còn dài còn đẹp hơn cả tôi.
Đôi mi đẹp đột nhiên chuyển động. Anh mở mắt, thấy tôi đang nhìn anh, hơi nhíu mày, dùng tay trái che lên mắt tôi.
A! Thì là anh có chủ nghĩa đàn ông lớn như vậy, còn muốn khi hôn con gái nhất định phải nhắm mắt lại!
Chúng tôi như hai đứa ngốc lần đầu tiên hôn nồng nhiệt, lưu luyến không rời, giống như cả thế kỷ trôi qua, cuối cùng mới không cam lòng rời khỏi nhau. Tôi nhìn thấy anh có chút xấu hổ, lại muốn đùa cợt.
Tôi cầm bút “xoẹt xoẹt xoẹt” viết hai hàng chữ lớn, sau đó giơ lên cho anh nhìn.
Phía trên viết: chàng trai nhỏ ngây thơ, đây là nụ hôn đầu tiên của anh sao? Thật ngại quá, để tiểu thư đây cướp mất rồi! Ha ha! P/s. Kỹ thuật của anh vẫn quá kém, rảnh rỗi thì luyện tập đầu lưỡi nhiều một chút đi!
Bản cô nương còn vô cùng phối hợp với bầu không khí, lè lưỡi với anh, đắc ý dào dạt mà cười gian, muốn nói bao nhiêu gian ác thì có bấy nhiêu, Hoàng Thế Nhân nhìn thấy còn phải quỳ xuống sung bái, tự thấy không bằng…
*Hoàng Thế Nhân: thuộc giai cấp bóc lột thời xưa, vô cùng tham lam gian ác.
Hừ!
Tôi cứ cố ý chọc giận anh đấy! Ai bảo anh dựa vào việc lớn hơn tôi ba tuổi, lại chủ nghĩa đàn ông, coi tôi như trẻ con!
Sau khi anh nhìn thấy, gương mặt lập tức ửng hồng, giống như quả táo chín đỏ, quả thật là kỳ quan thế giới nha! Tôi cười tên hay đắc ý kia, tên kiêu ngạo kia, tên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước kia… Tôi đang định nở nụ cười như người dày dặn kinh nghiệm thì anh đột nhiên nhìn tôi, người đang cười đắc ý một cách quá đáng, rồi đứng dậy, hại tôi suýt nữa lăn từ trên ghế xuống đất. Còn đang nghi hoặc người kia muốn làm gì, bỗng nhiên tôi bị anh ôm lên. Cũng không thèm nhìn vẻ mặt mờ mịt của tôi, anh trực tiếp ra khỏi phòng bếp, lên lầu hai, quẹo vào căn phòng bên trái.
Tôi vừa nhìn đã biết đây nhất định là phòng anh.
Bởi vì dưới chân bốn bức tường vẽ những bụi cỏ cao đến eo, thảm cũng màu xanh lá mạ. Còn trên tường ở đầu giường vẽ một gốc cây rất lớn, cành lá của cây lan hết một nửa bức tường, cả căn phòng như một góc rừng trong ngày hè ấm áp. Từ giường đến bàn học, bàn máy tính, … đều là một màu trắng thuần khiết, tôi biết, bởi vì anh thích những màu sắc đơn giản.
Tôi còn đang khen ngợi căn phòng đặc biệt này, toàn thân đã bị nhét lên chăn lông màu trắng trên giường.
Hiện tại, cho dù tôi thật sự là đứa trẻ ba tuổi cũng biết anh muốn làm gì.
Vậy nên tục ngữ nói thật là đúng, cái này gọi là vui quá hóa buồn? Nhìn đi, tên nhóc này muốn tạo phản này!
Anh cười tà ác, vẻ mặt hoàn toàn hả dạ, nhất định là anh muốn trả thù tôi vừa trêu chọc anh. Quá đáng nhất là anh vẫn rất dịu dàng ôm tôi, dịu dàng đến mức tôi không cách nào chống cự. Lần này anh có chút tiến bộ, bắt đầu dùng đầu lưỡi, ừ, trẻ nhỏ đúng là dễ dạy.
Không đúng!
Hiện tại căn bản không phải lúc nghĩ những thứ này! Tay anh đột nhiên với vào trong quần áo tôi! Áo khoác vừa vào đến cửa đã bị quăng, hiện tại anh cũng đang cởi áo len!
Tôi căng thẳng đến mức toàn thân cứng nhắc, tuy hôn môi thì bản cô nương không phải lần đầu tiên, nhưng làm tình thì, đúng vậy! Mặc dù rất sợ, nhưng tôi cũng không muốn từ chối, anh đang chạm vào tôi, tôi cũng muốn chạm vào anh.
Nghe nói lần đầu tiên rất đau, hy vọng anh dịu dàng với tôi một chút. Nhưng cái mong muốn này quả thật dư thừa, trên thực tế, tôi chưa từng gặp ai có thể dịu dàng hơn anh. Nếu cùng anh sẽ đau đớn, vậy với người khác nhất định sẽ càng đau. Tôi cố gắng làm mình tin tưởng anh sẽ đối tốt với tôi, lại quên mất chính cảm giác căng thẳng của mình.
Anh vẫn đang hôn cổ tôi, cảm giác mềm nhẹ, ngứa ngáy kia thoải mái đến mức làm người ta say mê. Nụ hôn trượt dọc theo cổ, rơi vào vai, rơi vào xương quai xanh, lại xuống thêm chút nữa là nguy rồi! Tôi liều mạng hò hét trong lòng, tim cũng đập càng lúc càng nhanh, nhưng cánh tay vẫn ôm chặt cổ anh, không hy vọng anh dừng lại. Cơ thể anh rất ấm áp, ấm áp đến mức sắp hòa tan tôi, chuốc tôi say trong lòng anh.
Ngay trong thời khắc mấu chốt, tôi đang vừa say mê vừa căng thẳng, tôi nghe được dưới lầu hình như có tiếng mở cửa… Tiếng mở cửa?
Lại nghe cẩn thận một chút, không sai, thật sự có tiếng bước chân đi vào, còn có tiếng nói chuyện.
Xong rồi! Bố mẹ anh về!
Bắt… Bắt gian tại giường…Phi! Cái vớ vẩn gì chứ! Là việc lớn không thành mới đúng!
Tôi hoang mang khoa tay múa chân ra dấu cho anh, nhưng anh khó hiểu nhìn tôi. Đồ ngốc! Anh nghĩ là em điên đến mức diễn hài kịch trên giường cho anh xem sao?!
Vội vàng nhìn về phía đầu giường, quá nhiên có giấy bút, tôi nhào tới, cầm bút vung lên mấy chữ to đùng: em nghe thấy dưới nhà có tiếng mở cửa, bố mẹ anh về!
Cuối cùng cũng nhìn thấy anh có chút phản ứng, nhưng lúc này không phải là lúc để thực hiện một cú nhảy tự do ra khỏi giường! Lúc này hai chúng tôi không mặc quần áo, mà dù có mặc quần áo hoàn chỉnh thì tình trạng này cũng đủ để toi mạng rồi!
Anh lập tức bắn người lên, dùng áo sơ-mi vừa cởi từ trên người để quấn lấy tôi, sau đó đặt áo lông vào lòng tôi. Khi chính anh cũng đang tìm áo len thì bố mẹ anh đã lên lầu và nhìn thấy chúng tôi.
Tôi nên phản ứng thế nào đây?
“Hi! Cô, chú, chào cô chú! Cô chú thấy nụ cười của cháu đủ chân chó chưa? Vâng, nếu đã đủ, mời cô chú quá bộ ra khỏi phòng một lúc, để đôi “cẩu nam nữ” trong phòng — cháu và người nào đó — mặc quần áo vào, vậy có tiện không ạ?”
Tôi không biết bố mẹ anh có nghe được tiếng hò hét trong lòng tôi hay không, nhưng nhìn vẻ mặt dại ra của bọn họ, có vẻ cũng không nhốn nháo cho xong việc dễ như vậy. Bố mẹ anh đứng ở cửa phòng, đứng hình, đầu tiên nhìn tôi ngồi trên giường, rồi nhìn sang anh còn chưa mặc quần áo chỉnh tề, sau đó lại nhìn tôi kéo chăn che người, lại nhìn sang anh đã mặc xong quần áo, giả bộ không có gì xảy ra, thản nhiên mơ tưởng định tháo chạy xuống lầu… Đại khái đã hiểu được có chuyện gì, chỉ thấy bố anh lùi về sau ba bước, nhảy lên không trung, dùng quyển báo trong tay hạ xuống môt tuyệt chiêu thiên hạ vô song xuống cái gáy của anh.
Tôi ước chừng cú đáng đó sẽ rất đau, vô cùng đau — bởi vì người nào đó đặt tay lên gáy, liều mạng xoa nắn, đau đến mức méo miệng nghiến răng muốn kêu lên thảm thiết. Lầm đầu tiên tôi nhìn thấy vẻ mặt tức tối, uất ức của anh như vậy, cho tới giờ anh chỉ trưng ra hai bộ mặt là mỉm cười ôn hòa và ngây ngô.
“Xin lỗi! Thằng con khốn kiếp nhà cô chú lại dám làm chuyện có lỗi với cháu như vậy!”
Bố mẹ anh không ngừng xin lỗi tôi, thái độ tràn ngập áy náy đó lại càng làm tôi ngượng ngùng. Nói thật lòng, chuyện vừa rồi tôi cũng không cự tuyệt, vì vậy tôi cũng bị xem như đồng phạm mới đúng chứ?
Bố anh dùng một chuỗi thủ ngữ, từ biểu hiện của họ tôi có thể đoán là đang mắng anh xối xả, sau đó nổi giận đùng đùng đuổi anh xuống lầu, cái này chỉ cần nhìn tôi cũng hiểu. Sau khi bố anh thở ra một hơi thật dài, tôi nghĩ đã xong rồi, không ngờ lại đến lượt mẹ anh bắt đầu dùng thủ ngữ mắng anh. Dù sao tôi nhìn không hiểu, nhưng vẻ mặt của bố anh thì tương đối tức giận, vẻ mặt mẹ anh lại giống như đang tận tình khuyên bảo, đại khái là đang bênh vực cho tôi.
Sau đó mẹ anh lại đánh một cái cùng một vị trí vừa rồi vào đầu anh rồi mới đuổi anh xuống lầu, nhìn anh lần thứ hai ấm ức xoa đầu, tôi sờ sờ mặt mình, aiz~, thì ra nhịn cười cũng có thể là một bài kiểm tra thể lực nha.
“Xin lỗi, con trai nhà cô chú! Aiz~… Hiểu Toàn, cháu mặc quần áo vào trước đi, chúng ta ở dưới lầu chờ cháu.” Nói xong, bà lại như nghĩ tới cái gì đó: “Quần áo… không có rách chứ?”
“Không có, cô không cần lo lắng.”
Mẹ anh đại khái đã tưởng tượng anh thành cầm thú, tôi đã có thể tưởng tượng khi anh xuống lầu sợ là sẽ có bài vị tổ tông & gia pháp đang chờ anh nha.
Chờ mẹ anh đón cửa phòng lại, cuối cùng tôi không nhịn được nữa, ôm chăn lăn một vòng cười điên cuồng. Lén nhìn dáng dấp vừa rồi của anh, thật sự là kỳ cảnh nghìn năm khó gặp mà! Cái tên chuyên ra vẻ người lớm như vậy, luôn dạy dỗ tôi như trẻ con, thì ra trước mặt bố mẹ cũng chỉ là một đứa trẻ không cách nào chống cự nha!
Ha ha! Cô gái thông minh phải nhớ kỹ một lần hiếm có này, sau này cả đời có thể lấy ra làm nhược điểm chọc cười những lúc rỗi rãi.
Tôi nằm trên giường, chăn lông mềm mại vây lấy tôi, giống như có thể cảm nhận được sự ấm áp của anh mỗi tối khi anh ngủ ở nơi này. Khi anh nằm trên chiếc giường này anh sẽ nghĩ đến cái gì? Có nghĩ tới tôi không, giống như tôi đã nghĩ đến anh? Trên giường tràn ngập một mùi thơm say lòng người, giống như khi anh ôm lấy tôi.
Là mùi vị thuộc về anh.
Thở sâu, tôi nhảy người lên, mặc quần áo. Trước khi đi ra, tôi nhìn lại căn phòng này một lần nữa, ngoại từ những đồ vật đơn giản cũng không có gì, vậy những bức tranh của anh đâu? Có lẽ là có một phòng khác để vẽ tranh chăng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.