Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật
Chương 9: Đêm mưa
77 Gia Đích Miêu/77家的喵
22/10/2024
Doãn Mạch làm việc rất tỉ mỉ. Anh nói Lộ Trình Trình không cần nấu ăn nữa, và sáng hôm sau khi Lộ Trình Trình dậy, mở cửa ra thì thấy Triệu Văn Tân đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
Triệu Văn Tân chào cậu: "Tiểu Lộ dậy rồi à, tôi mang bữa sáng cho cậu và Doãn Tiên Sinh, đặt trên bàn ăn đó, nhanh lên ăn khi còn nóng đi."
Lộ Trình Trình đáp lại, quay đầu nhìn bàn ăn, ngạc nhiên phát hiện Doãn Mạch đã ngồi ở đó.
Cậu vẫn còn mơ màng sau khi vừa ngủ dậy, theo bản năng đưa tay lên dụi mắt rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh Triệu, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Chín giờ mười phút."
Vậy không phải cậu dậy muộn, mà là Doãn Mạch dậy sớm, Lộ Trình Trình thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi mái tóc rối bù chưa kịp chải, trước khi Doãn Mạch nhìn thấy, cậu nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Khi cậu rửa mặt xong đi đến bàn ăn, Doãn Mạch đã ăn gần xong.
Trên bàn còn một phần bánh chiên và một bát sữa đậu nành mặn, cậu chọn chiếc ghế gần Doãn Mạch nhất ngồi xuống, vừa cầm đũa vừa hỏi: "Doãn Tiên Sinh hôm nay sao dậy sớm thế? Có việc gì à?"
"Không có gì." Doãn Mạch uống hết chút sữa đậu nành cuối cùng trong bát, vốn định rời đi, nhưng xe lăn vừa quay một chút, không biết nghĩ gì lại quay lại cầm bát đũa của mình vào bếp, sau đó mới lên lầu.
Khi Lộ Trình Trình ăn sáng xong mới phát hiện, có lẽ Doãn Mạch nghĩ cậu quấn băng tay phải không tiện thu dọn, nên đã bỏ bát đũa vào máy rửa chén.
Người đàn ông này là vậy, mặc dù trông lạnh lùng nhưng việc làm lại luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Khi Lộ Trình Trình quay lại phòng khách, Triệu Văn Tân vẫn ngồi trên ghế sofa, cậu ngẩn ra, ngại ngùng tiến lại gần nói: "Anh Triệu, tôi quên không nói với anh, hôm nay tôi không nấu ăn, nên không cần anh đưa tôi đi siêu thị."
"Tôi biết." Triệu Văn Tân cười với cậu, "Doãn Tiên Sinh bảo tôi đưa cậu đi bệnh viện, cậu xem chúng ta đi bây giờ được không?"
Lộ Trình Trình mở to mắt, giơ tay phải đã được băng kín lại nói: "Chỉ là băng bó quá đà thôi, thật sự không nghiêm trọng đến mức vậy, không cần làm phiền anh Triệu đâu."
Không phải cậu sợ đi bệnh viện, mà là vì chút bỏng nhỏ này mà chạy đến bệnh viện thì có chút chuyện bé xé ra to.
"Không sao, vẫn nên để bác sĩ kiểm tra một chút cho yên tâm."
Lộ Trình Trình hơi bất đắc dĩ, nhưng nghĩ là Doãn Mạch dặn dò, cuối cùng vẫn vào phòng thay đồ rồi cùng Triệu Văn Tân ra ngoài.
Đến bệnh viện, bác sĩ cắt băng ra xong liền cười nói: "Lúc đầu tôi nhìn băng bó còn giật mình, tưởng sao không đến bệnh viện sớm hơn để xử lý."
Lộ Trình Trình hơi nóng mặt: "Chỉ là lúc nấu ăn bị dầu bắn vào, tôi cũng nghĩ không nghiêm trọng lắm."
"Xử lý vết bỏng cẩn thận là tốt, nhiều người vì không chú ý mà cuối cùng bị nhiễm trùng, nghiêm trọng có thể dẫn đến nhiễm trùng máu. Hơn nữa, da cậu trắng thế này, không cẩn thận sẽ để lại sẹo thì tiếc lắm." Bác sĩ vừa nói vừa dùng kim tiệt trùng xử lý bọng nước trên tay cậu, đùa rằng: "Bây giờ ít chàng trai chịu nấu ăn lắm, bạn gái cậu chắc đau lòng lắm mới băng bó cho cậu thế này."
Triệu Văn Tân vẫn đứng bên cạnh, sợ gây hiểu lầm nên cậu vội giải thích: "Không phải bạn gái đâu."
Nói xong nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của Doãn Mạch khi băng bó cho cậu tối qua, trong lòng cậu lại xuất hiện vài ảo tưởng không thực tế.
Nhìn thấy cậu bị bỏng, Doãn Mạch có thấy đau lòng không?
Bôi thuốc xong, bác sĩ dán hai miếng băng gạc nhỏ lên vết thương, có lẽ thấy không chịu nổi cách băng bó của cậu trước đó, nên dặn kỹ: "Nhà thuốc có bán loại băng dán hình vuông cỡ lớn, hai tệ một miếng, chỉ cần bóc ra và dán lên là được. Cậu có thể mua vài miếng. Những ngày này chú ý đừng để vết thương dính nước, cũng đừng gỡ bọng nước ra."
Lộ Trình Trình ngoan ngoãn đáp lời, cảm ơn rồi rời phòng khám.
Triệu Văn Tân đi bên cạnh, thấy cậu định đi thẳng ra bãi xe, ngạc nhiên hỏi: "Không đi mua băng dán sao?"
"Không cần đâu, ở nhà còn nhiều băng gạc, không dùng hết thì lãng phí lắm." Lộ Trình Trình chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ.
So với băng dán mà cậu có thể tự làm, cậu tất nhiên thích Doãn Mạch băng bó cho mình hơn, hơn nữa Doãn Mạch băng chậm, họ có thể ở bên nhau lâu hơn chút.
Triệu Văn Tân chỉ nghĩ cậu tiết kiệm, trong lòng càng thêm có cảm tình với cậu.
********
Không cần chuẩn bị ba bữa ăn, Lộ Trình Trình có thêm rất nhiều thời gian. Buổi chiều cậu dọn dẹp lại biệt thự một lượt, sau bữa tối, vì không có việc gì làm, cậu quay về phòng và tìm một bộ phim để xem.
Cậu thường thích ở nhà xem phim một mình, thể loại yêu thích rất đa dạng, nhưng thường xem những bộ phim được đánh giá cao trên mạng trong vài năm gần đây. Tối đó, cậu bỗng hứng thú, quyết định xem bộ phim kinh dị cổ điển "Ju-on: The Grudge*".
* Ju On: The Grudge là một bộ phim kinh dị Nhật Bản và cũng là một series phim kinh dị nổi tiếng với nhiều phần tiếp theo. Bộ phim kể về một ngôi nhà bị bao quanh bởi linh hồn đầy oán hận và đem lại sự chết chóc cho những người bước vào đó. (thấy ảnh bìa bộ này cũng kinh lắm, tui phải xem thử mới được)
Lộ Trình Trình thường xem phim kinh dị, tự cho rằng mình khá gan dạ. Hơn nữa, bộ phim này còn ra đời trước khi cậu ra đời, cậu nghĩ rằng kỹ thuật quay phim, hóa trang và hiệu ứng đặc biệt thời đó sẽ khác xa so với hiện tại, vì thế không nghĩ rằng sẽ quá đáng sợ.
Không ngờ, chỉ mới xem được nửa phim, cậu đã cảm thấy rợn tóc gáy, đặc biệt là đứa trẻ đóng vai "Toshio", diễn xuất quá đỉnh khiến cậu nổi da gà.
Cảnh trong phim là một căn biệt thự bị nguyền rủa, điều này làm cho cậu khi cố gắng xem hết phim, suýt chút nữa không dám đi vệ sinh ở phòng bên cạnh, cuối cùng không nhịn được mới run rẩy mở cửa ra ngoài.
Khi nằm lại trên giường, Lộ Trình Trình đã tự mắng bản thân mở phim "Ju-on: The Grudge" lên cả vạn lần.
Ai ngờ, họa vô đơn chí, đến nửa đêm, bên ngoài bắt đầu có sấm chớp, tia chớp lóe lên trên bầu trời đêm, làm cho không khí yên tĩnh của đêm hè trở nên thêm phần kinh dị.
Lộ Trình Trình suýt khóc, cậu bật đèn trong phòng, kéo kín rèm cửa, thậm chí điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút, nhưng dù vậy, cậu vẫn không ngủ được, hễ nhắm mắt là lại thấy những cảnh kinh dị trong phim.
Bên ngoài bắt đầu mưa, những giọt mưa to rơi trên kính tạo ra tiếng tí tách. Cậu cuộn chăn lại thành một cục, ôm vào lòng, mở máy tính và tìm một bộ phim hài để xem, hy vọng xua tan nỗi sợ.
Đến khoảng ba, bốn giờ sáng, khi đã xem xong hai bộ phim hài, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng động nhỏ, cậu sợ đến mức cuộn tròn lại trên giường, một lúc lâu sau mới nhớ ra rằng trong biệt thự này ngoài cậu còn có một người khác, và âm thanh cậu nghe thấy rất giống tiếng xe lăn di chuyển trên sàn nhà.
Để chứng minh suy đoán của mình, cậu lăn khỏi giường, di chuyển đến cửa phòng, đứng một lúc lâu mới dám mở hé cửa ra.
Phòng khách sáng đèn, cậu thở phào nhẹ nhõm, thò đầu ra nhìn.
Doãn Mạch đứng ở cửa bếp nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại: "Tôi làm cậu tỉnh giấc à?"
"Không, không có." Lộ Trình Trình vẫy tay, "Là do tôi vẫn chưa ngủ."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Doãn Mạch trông có vẻ hơi tái nhợt, cậu tiến lại gần hỏi: "Doãn Tiên Sinh, có việc gì tôi có thể giúp được không?"
Doãn Mạch dường như do dự vài giây, xe lăn hơi lùi lại một chút, nhường đường: "Rót cho tôi một ly nước nóng."
Trong phòng ngủ của Doãn Mạch có một cái tủ lạnh nhỏ, chứa nước và đồ uống thể thao, bình thường anh cũng không có thói quen uống nước nóng, huống chi là vào giờ này.
Lộ Trình Trình vào bếp rót nước, càng nghĩ càng thấy lạ, khi mang nước ra đưa cho anh không khỏi hỏi: "Doãn Tiên Sinh, có phải cảm thấy không khỏe không?"
Doãn Mạch không trả lời câu hỏi này, chỉ nhạt nhẽo nói: "Đi ngủ sớm đi."
Anh nói xong định rời đi, Lộ Trình Trình không biết lấy can đảm từ đâu, chạy nhanh vài bước đến trước mặt anh, mặc kệ anh có đồng ý hay không, đưa tay lên chạm vào trán anh.
Da dưới tay không nóng, nhưng ẩm ướt, như vừa đổ mồ hôi lạnh, Lộ Trình Trình càng lo lắng, ngồi xổm xuống hỏi: "Doãn Tiên Sinh, ngài đến cùng làm sao vậy?"
"Không có gì." Doãn Mạch muốn về phòng nhưng Lộ Trình Trình đứng chắn trước xe lăn, không có ý định nhường đường, không chỉ vậy, đôi mắt luôn đầy ý cười của cậu khi đối diện với anh bây giờ đang đỏ lên từng chút một.
Khi cơ thể không khỏe, con người ta thường trở nên yếu đuối hơn, Doãn Mạch từng nghĩ rằng sau biến cố đó, nội tâm của mình đã mạnh mẽ đến mức không còn bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, nhưng vào lúc này, anh rõ ràng cảm nhận được một nhịp đập mạnh mẽ trong tim.
"Là vết thương cũ." Không biết đã bao lâu, anh mở miệng giải thích, "Ngày mưa thì sẽ phát tác."
Lộ Trình Trình nhớ lại lần Triệu Văn Tân kể về vụ tai nạn xe của Doãn Mạch, mặc dù cảm thấy thương tâm, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Lúc này mới bừng tỉnh nhận ra, vụ tai nạn đó với Doãn Mạch không chỉ là một thảm kịch trong quá khứ. Ngoài đôi chân bị tàn phế, nó còn để lại rất nhiều ảnh hưởng khác, những ảnh hưởng này sẽ theo anh suốt đời.
"Cậu về phòng đi." Doãn Mạch cúi đầu, cố gắng cứng rắn không nhìn vào đôi mắt đẫm nước của chàng trai.
Lộ Trình Trình rõ ràng không có ý định nghe lời, cậu cố nén lại cảm xúc, giọng khàn khàn hỏi nhỏ: "Có cách nào để cảm thấy đỡ hơn không?"
"Không cần, tôi đã quen rồi."
Lộ Trình Trình muốn hỏi, loại đau đớn này làm sao có thể quen được? Nếu đã quen thì tại sao vẫn đau đến mức không thể ngủ, tại sao vẫn đổ mồ hôi lạnh?
Nhưng cuối cùng cậu không hỏi gì cả, chỉ cắn răng đứng dậy nói: "Ngài không nói, tôi sẽ tự tra cứu, lát nữa sẽ lên tìm ngài."
Doãn Mạch khi mở miệng lại, giọng điệu lạnh lùng hơn: "Lộ Trình Trình, chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu."
"Nếu tôi muốn quan tâm thì sao?" Lộ Trình Trình chưa bao giờ bị sự lạnh lùng của Doãn Mạch làm cho sợ hãi, lần này cũng vậy, cậu nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: "Doãn Tiên Sinh muốn đuổi tôi đi sao?"
Mắt cậu vẫn còn đỏ, nhưng sương mù trong đó đã biến mất, thay vào đó là sự kiên quyết đầy ngoan cố.
Chữ "đúng" lăn lộn trên đầu lưỡi của Doãn Mạch mấy lần, nhưng không thể thốt ra được, cuối cùng chỉ nói: "Tôi có thể không mở cửa."
"Đó là quyền của ngài." Lộ Trình Trình nói xong, giúp Doãn Mạch ấn mở thang máy, rồi tự quay lại phòng mình.
Hiện nay mạng Internet rất phát triển, việc tra cứu cách giảm đau từ vết thương cũ không khó, nhưng như các phương pháp dùng châm cứu, thuốc bôi, cậu nhất thời cũng không biết đi đâu tìm, chỉ có thể áp dụng những cách mà cậu có thể thực hiện ngay.
Cuối cùng, cậu vào bếp cắt vài lát gừng, hấp nóng rồi gói lại bằng vải. Vì quá nóng, cậu còn đặc biệt tìm một cái bát để đựng, rồi mới mang lên lầu.
Tầng hai tối om, thật kỳ lạ, lúc ở trong phòng mình, Lộ Trình Trình cảm thấy rất sợ, nhưng lúc này, vì lo lắng cho Doãn Mạch, đứng một mình trong hành lang này, cậu không cảm thấy sợ hãi chút nào, mò mẫm bật đèn rồi bước đến trước cửa phòng ngủ chính và gõ cửa.
Có lẽ Doãn Mạch đã quyết định không để ý đến cậu, trong phòng không có tiếng động nào phát ra.
Lộ Trình Trình mím môi, nói sát cửa: " Doãn Tiên Sinh, tôi vào đây."
Nói xong cậu đợi vài giây, rồi mới nhấn tay nắm cửa, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích, rõ ràng đã bị khóa từ bên trong.
Mùa hè ở miền Nam luôn ẩm ướt và mưa nhiều, mưa ngoài trời vẫn tiếp tục rơi, không có dấu hiệu ngừng lại, Lộ Trình Trình đoán rằng Doãn Mạch chắc chưa ngủ, nhưng cậu không dám gọi lớn, sợ rằng nếu anh thực sự đã ngủ, tiếng gọi của cậu sẽ làm anh thức giấc.
Cậu suy nghĩ một lát, giờ về phòng thì cũng mất ngủ, cuối cùng quyết định ngồi ngay trước cửa.
Trong bát, gói gừng vẫn còn ấm, cậu vén một góc áo ngủ lên để đậy lên bát, hy vọng nó sẽ nguội chậm lại.
Hành lang không bật điều hòa, cộng với việc ôm bát nóng, chẳng mấy chốc Lộ Trình Trình đã bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cậu không muốn bỏ cuộc, cứ thế dựa vào cửa mà nói: " Doãn Tiên Sinh, tôi thích ngài."
Giọng cậu rất nhẹ, không biết là tự nói cho mình nghe, hay nói cho người đàn ông bên trong nghe, nói xong câu đó cậu không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ cuối hành lang mà ngẩn ngơ.
Máy tính vẫn để trong phòng, cậu cũng không có vật gì để xem giờ, chỉ cảm thấy lúc này, thời gian như kéo dài vô tận.
Cậu bắt đầu đếm thầm trong đầu, từ số 1. Khi cậu đếm đến 1578, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra từ bên trong.
********
Tác giả có lời muốn nói: các ngươi đoán Doãn Mạch đã nghe được lời tỏ tình của Tiểu Lộ đáng yêu không ~
Triệu Văn Tân chào cậu: "Tiểu Lộ dậy rồi à, tôi mang bữa sáng cho cậu và Doãn Tiên Sinh, đặt trên bàn ăn đó, nhanh lên ăn khi còn nóng đi."
Lộ Trình Trình đáp lại, quay đầu nhìn bàn ăn, ngạc nhiên phát hiện Doãn Mạch đã ngồi ở đó.
Cậu vẫn còn mơ màng sau khi vừa ngủ dậy, theo bản năng đưa tay lên dụi mắt rồi nhỏ giọng hỏi: "Anh Triệu, bây giờ là mấy giờ rồi?"
"Chín giờ mười phút."
Vậy không phải cậu dậy muộn, mà là Doãn Mạch dậy sớm, Lộ Trình Trình thở phào nhẹ nhõm, gãi gãi mái tóc rối bù chưa kịp chải, trước khi Doãn Mạch nhìn thấy, cậu nhanh chóng chạy vào phòng tắm.
Khi cậu rửa mặt xong đi đến bàn ăn, Doãn Mạch đã ăn gần xong.
Trên bàn còn một phần bánh chiên và một bát sữa đậu nành mặn, cậu chọn chiếc ghế gần Doãn Mạch nhất ngồi xuống, vừa cầm đũa vừa hỏi: "Doãn Tiên Sinh hôm nay sao dậy sớm thế? Có việc gì à?"
"Không có gì." Doãn Mạch uống hết chút sữa đậu nành cuối cùng trong bát, vốn định rời đi, nhưng xe lăn vừa quay một chút, không biết nghĩ gì lại quay lại cầm bát đũa của mình vào bếp, sau đó mới lên lầu.
Khi Lộ Trình Trình ăn sáng xong mới phát hiện, có lẽ Doãn Mạch nghĩ cậu quấn băng tay phải không tiện thu dọn, nên đã bỏ bát đũa vào máy rửa chén.
Người đàn ông này là vậy, mặc dù trông lạnh lùng nhưng việc làm lại luôn khiến người ta cảm thấy ấm áp.
Khi Lộ Trình Trình quay lại phòng khách, Triệu Văn Tân vẫn ngồi trên ghế sofa, cậu ngẩn ra, ngại ngùng tiến lại gần nói: "Anh Triệu, tôi quên không nói với anh, hôm nay tôi không nấu ăn, nên không cần anh đưa tôi đi siêu thị."
"Tôi biết." Triệu Văn Tân cười với cậu, "Doãn Tiên Sinh bảo tôi đưa cậu đi bệnh viện, cậu xem chúng ta đi bây giờ được không?"
Lộ Trình Trình mở to mắt, giơ tay phải đã được băng kín lại nói: "Chỉ là băng bó quá đà thôi, thật sự không nghiêm trọng đến mức vậy, không cần làm phiền anh Triệu đâu."
Không phải cậu sợ đi bệnh viện, mà là vì chút bỏng nhỏ này mà chạy đến bệnh viện thì có chút chuyện bé xé ra to.
"Không sao, vẫn nên để bác sĩ kiểm tra một chút cho yên tâm."
Lộ Trình Trình hơi bất đắc dĩ, nhưng nghĩ là Doãn Mạch dặn dò, cuối cùng vẫn vào phòng thay đồ rồi cùng Triệu Văn Tân ra ngoài.
Đến bệnh viện, bác sĩ cắt băng ra xong liền cười nói: "Lúc đầu tôi nhìn băng bó còn giật mình, tưởng sao không đến bệnh viện sớm hơn để xử lý."
Lộ Trình Trình hơi nóng mặt: "Chỉ là lúc nấu ăn bị dầu bắn vào, tôi cũng nghĩ không nghiêm trọng lắm."
"Xử lý vết bỏng cẩn thận là tốt, nhiều người vì không chú ý mà cuối cùng bị nhiễm trùng, nghiêm trọng có thể dẫn đến nhiễm trùng máu. Hơn nữa, da cậu trắng thế này, không cẩn thận sẽ để lại sẹo thì tiếc lắm." Bác sĩ vừa nói vừa dùng kim tiệt trùng xử lý bọng nước trên tay cậu, đùa rằng: "Bây giờ ít chàng trai chịu nấu ăn lắm, bạn gái cậu chắc đau lòng lắm mới băng bó cho cậu thế này."
Triệu Văn Tân vẫn đứng bên cạnh, sợ gây hiểu lầm nên cậu vội giải thích: "Không phải bạn gái đâu."
Nói xong nhớ lại dáng vẻ nghiêm túc của Doãn Mạch khi băng bó cho cậu tối qua, trong lòng cậu lại xuất hiện vài ảo tưởng không thực tế.
Nhìn thấy cậu bị bỏng, Doãn Mạch có thấy đau lòng không?
Bôi thuốc xong, bác sĩ dán hai miếng băng gạc nhỏ lên vết thương, có lẽ thấy không chịu nổi cách băng bó của cậu trước đó, nên dặn kỹ: "Nhà thuốc có bán loại băng dán hình vuông cỡ lớn, hai tệ một miếng, chỉ cần bóc ra và dán lên là được. Cậu có thể mua vài miếng. Những ngày này chú ý đừng để vết thương dính nước, cũng đừng gỡ bọng nước ra."
Lộ Trình Trình ngoan ngoãn đáp lời, cảm ơn rồi rời phòng khám.
Triệu Văn Tân đi bên cạnh, thấy cậu định đi thẳng ra bãi xe, ngạc nhiên hỏi: "Không đi mua băng dán sao?"
"Không cần đâu, ở nhà còn nhiều băng gạc, không dùng hết thì lãng phí lắm." Lộ Trình Trình chớp mắt, vẻ mặt ngây thơ.
So với băng dán mà cậu có thể tự làm, cậu tất nhiên thích Doãn Mạch băng bó cho mình hơn, hơn nữa Doãn Mạch băng chậm, họ có thể ở bên nhau lâu hơn chút.
Triệu Văn Tân chỉ nghĩ cậu tiết kiệm, trong lòng càng thêm có cảm tình với cậu.
********
Không cần chuẩn bị ba bữa ăn, Lộ Trình Trình có thêm rất nhiều thời gian. Buổi chiều cậu dọn dẹp lại biệt thự một lượt, sau bữa tối, vì không có việc gì làm, cậu quay về phòng và tìm một bộ phim để xem.
Cậu thường thích ở nhà xem phim một mình, thể loại yêu thích rất đa dạng, nhưng thường xem những bộ phim được đánh giá cao trên mạng trong vài năm gần đây. Tối đó, cậu bỗng hứng thú, quyết định xem bộ phim kinh dị cổ điển "Ju-on: The Grudge*".
* Ju On: The Grudge là một bộ phim kinh dị Nhật Bản và cũng là một series phim kinh dị nổi tiếng với nhiều phần tiếp theo. Bộ phim kể về một ngôi nhà bị bao quanh bởi linh hồn đầy oán hận và đem lại sự chết chóc cho những người bước vào đó. (thấy ảnh bìa bộ này cũng kinh lắm, tui phải xem thử mới được)
Lộ Trình Trình thường xem phim kinh dị, tự cho rằng mình khá gan dạ. Hơn nữa, bộ phim này còn ra đời trước khi cậu ra đời, cậu nghĩ rằng kỹ thuật quay phim, hóa trang và hiệu ứng đặc biệt thời đó sẽ khác xa so với hiện tại, vì thế không nghĩ rằng sẽ quá đáng sợ.
Không ngờ, chỉ mới xem được nửa phim, cậu đã cảm thấy rợn tóc gáy, đặc biệt là đứa trẻ đóng vai "Toshio", diễn xuất quá đỉnh khiến cậu nổi da gà.
Cảnh trong phim là một căn biệt thự bị nguyền rủa, điều này làm cho cậu khi cố gắng xem hết phim, suýt chút nữa không dám đi vệ sinh ở phòng bên cạnh, cuối cùng không nhịn được mới run rẩy mở cửa ra ngoài.
Khi nằm lại trên giường, Lộ Trình Trình đã tự mắng bản thân mở phim "Ju-on: The Grudge" lên cả vạn lần.
Ai ngờ, họa vô đơn chí, đến nửa đêm, bên ngoài bắt đầu có sấm chớp, tia chớp lóe lên trên bầu trời đêm, làm cho không khí yên tĩnh của đêm hè trở nên thêm phần kinh dị.
Lộ Trình Trình suýt khóc, cậu bật đèn trong phòng, kéo kín rèm cửa, thậm chí điều chỉnh nhiệt độ điều hòa lên cao hơn một chút, nhưng dù vậy, cậu vẫn không ngủ được, hễ nhắm mắt là lại thấy những cảnh kinh dị trong phim.
Bên ngoài bắt đầu mưa, những giọt mưa to rơi trên kính tạo ra tiếng tí tách. Cậu cuộn chăn lại thành một cục, ôm vào lòng, mở máy tính và tìm một bộ phim hài để xem, hy vọng xua tan nỗi sợ.
Đến khoảng ba, bốn giờ sáng, khi đã xem xong hai bộ phim hài, cậu nghe thấy bên ngoài có tiếng động nhỏ, cậu sợ đến mức cuộn tròn lại trên giường, một lúc lâu sau mới nhớ ra rằng trong biệt thự này ngoài cậu còn có một người khác, và âm thanh cậu nghe thấy rất giống tiếng xe lăn di chuyển trên sàn nhà.
Để chứng minh suy đoán của mình, cậu lăn khỏi giường, di chuyển đến cửa phòng, đứng một lúc lâu mới dám mở hé cửa ra.
Phòng khách sáng đèn, cậu thở phào nhẹ nhõm, thò đầu ra nhìn.
Doãn Mạch đứng ở cửa bếp nghe thấy tiếng mở cửa liền quay lại: "Tôi làm cậu tỉnh giấc à?"
"Không, không có." Lộ Trình Trình vẫy tay, "Là do tôi vẫn chưa ngủ."
Không biết có phải là ảo giác hay không, Doãn Mạch trông có vẻ hơi tái nhợt, cậu tiến lại gần hỏi: "Doãn Tiên Sinh, có việc gì tôi có thể giúp được không?"
Doãn Mạch dường như do dự vài giây, xe lăn hơi lùi lại một chút, nhường đường: "Rót cho tôi một ly nước nóng."
Trong phòng ngủ của Doãn Mạch có một cái tủ lạnh nhỏ, chứa nước và đồ uống thể thao, bình thường anh cũng không có thói quen uống nước nóng, huống chi là vào giờ này.
Lộ Trình Trình vào bếp rót nước, càng nghĩ càng thấy lạ, khi mang nước ra đưa cho anh không khỏi hỏi: "Doãn Tiên Sinh, có phải cảm thấy không khỏe không?"
Doãn Mạch không trả lời câu hỏi này, chỉ nhạt nhẽo nói: "Đi ngủ sớm đi."
Anh nói xong định rời đi, Lộ Trình Trình không biết lấy can đảm từ đâu, chạy nhanh vài bước đến trước mặt anh, mặc kệ anh có đồng ý hay không, đưa tay lên chạm vào trán anh.
Da dưới tay không nóng, nhưng ẩm ướt, như vừa đổ mồ hôi lạnh, Lộ Trình Trình càng lo lắng, ngồi xổm xuống hỏi: "Doãn Tiên Sinh, ngài đến cùng làm sao vậy?"
"Không có gì." Doãn Mạch muốn về phòng nhưng Lộ Trình Trình đứng chắn trước xe lăn, không có ý định nhường đường, không chỉ vậy, đôi mắt luôn đầy ý cười của cậu khi đối diện với anh bây giờ đang đỏ lên từng chút một.
Khi cơ thể không khỏe, con người ta thường trở nên yếu đuối hơn, Doãn Mạch từng nghĩ rằng sau biến cố đó, nội tâm của mình đã mạnh mẽ đến mức không còn bị ảnh hưởng bởi bất cứ điều gì, nhưng vào lúc này, anh rõ ràng cảm nhận được một nhịp đập mạnh mẽ trong tim.
"Là vết thương cũ." Không biết đã bao lâu, anh mở miệng giải thích, "Ngày mưa thì sẽ phát tác."
Lộ Trình Trình nhớ lại lần Triệu Văn Tân kể về vụ tai nạn xe của Doãn Mạch, mặc dù cảm thấy thương tâm, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Lúc này mới bừng tỉnh nhận ra, vụ tai nạn đó với Doãn Mạch không chỉ là một thảm kịch trong quá khứ. Ngoài đôi chân bị tàn phế, nó còn để lại rất nhiều ảnh hưởng khác, những ảnh hưởng này sẽ theo anh suốt đời.
"Cậu về phòng đi." Doãn Mạch cúi đầu, cố gắng cứng rắn không nhìn vào đôi mắt đẫm nước của chàng trai.
Lộ Trình Trình rõ ràng không có ý định nghe lời, cậu cố nén lại cảm xúc, giọng khàn khàn hỏi nhỏ: "Có cách nào để cảm thấy đỡ hơn không?"
"Không cần, tôi đã quen rồi."
Lộ Trình Trình muốn hỏi, loại đau đớn này làm sao có thể quen được? Nếu đã quen thì tại sao vẫn đau đến mức không thể ngủ, tại sao vẫn đổ mồ hôi lạnh?
Nhưng cuối cùng cậu không hỏi gì cả, chỉ cắn răng đứng dậy nói: "Ngài không nói, tôi sẽ tự tra cứu, lát nữa sẽ lên tìm ngài."
Doãn Mạch khi mở miệng lại, giọng điệu lạnh lùng hơn: "Lộ Trình Trình, chuyện của tôi không liên quan gì đến cậu."
"Nếu tôi muốn quan tâm thì sao?" Lộ Trình Trình chưa bao giờ bị sự lạnh lùng của Doãn Mạch làm cho sợ hãi, lần này cũng vậy, cậu nhìn thẳng vào mắt anh, hỏi: "Doãn Tiên Sinh muốn đuổi tôi đi sao?"
Mắt cậu vẫn còn đỏ, nhưng sương mù trong đó đã biến mất, thay vào đó là sự kiên quyết đầy ngoan cố.
Chữ "đúng" lăn lộn trên đầu lưỡi của Doãn Mạch mấy lần, nhưng không thể thốt ra được, cuối cùng chỉ nói: "Tôi có thể không mở cửa."
"Đó là quyền của ngài." Lộ Trình Trình nói xong, giúp Doãn Mạch ấn mở thang máy, rồi tự quay lại phòng mình.
Hiện nay mạng Internet rất phát triển, việc tra cứu cách giảm đau từ vết thương cũ không khó, nhưng như các phương pháp dùng châm cứu, thuốc bôi, cậu nhất thời cũng không biết đi đâu tìm, chỉ có thể áp dụng những cách mà cậu có thể thực hiện ngay.
Cuối cùng, cậu vào bếp cắt vài lát gừng, hấp nóng rồi gói lại bằng vải. Vì quá nóng, cậu còn đặc biệt tìm một cái bát để đựng, rồi mới mang lên lầu.
Tầng hai tối om, thật kỳ lạ, lúc ở trong phòng mình, Lộ Trình Trình cảm thấy rất sợ, nhưng lúc này, vì lo lắng cho Doãn Mạch, đứng một mình trong hành lang này, cậu không cảm thấy sợ hãi chút nào, mò mẫm bật đèn rồi bước đến trước cửa phòng ngủ chính và gõ cửa.
Có lẽ Doãn Mạch đã quyết định không để ý đến cậu, trong phòng không có tiếng động nào phát ra.
Lộ Trình Trình mím môi, nói sát cửa: " Doãn Tiên Sinh, tôi vào đây."
Nói xong cậu đợi vài giây, rồi mới nhấn tay nắm cửa, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích, rõ ràng đã bị khóa từ bên trong.
Mùa hè ở miền Nam luôn ẩm ướt và mưa nhiều, mưa ngoài trời vẫn tiếp tục rơi, không có dấu hiệu ngừng lại, Lộ Trình Trình đoán rằng Doãn Mạch chắc chưa ngủ, nhưng cậu không dám gọi lớn, sợ rằng nếu anh thực sự đã ngủ, tiếng gọi của cậu sẽ làm anh thức giấc.
Cậu suy nghĩ một lát, giờ về phòng thì cũng mất ngủ, cuối cùng quyết định ngồi ngay trước cửa.
Trong bát, gói gừng vẫn còn ấm, cậu vén một góc áo ngủ lên để đậy lên bát, hy vọng nó sẽ nguội chậm lại.
Hành lang không bật điều hòa, cộng với việc ôm bát nóng, chẳng mấy chốc Lộ Trình Trình đã bắt đầu đổ mồ hôi, nhưng cậu không muốn bỏ cuộc, cứ thế dựa vào cửa mà nói: " Doãn Tiên Sinh, tôi thích ngài."
Giọng cậu rất nhẹ, không biết là tự nói cho mình nghe, hay nói cho người đàn ông bên trong nghe, nói xong câu đó cậu không nói gì nữa, chỉ im lặng nhìn ra cửa sổ cuối hành lang mà ngẩn ngơ.
Máy tính vẫn để trong phòng, cậu cũng không có vật gì để xem giờ, chỉ cảm thấy lúc này, thời gian như kéo dài vô tận.
Cậu bắt đầu đếm thầm trong đầu, từ số 1. Khi cậu đếm đến 1578, cánh cửa sau lưng đột nhiên mở ra từ bên trong.
********
Tác giả có lời muốn nói: các ngươi đoán Doãn Mạch đã nghe được lời tỏ tình của Tiểu Lộ đáng yêu không ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.