Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật
Chương 52: Kỳ Lạ
77 Gia Đích Miêu/77家的喵
22/10/2024
Quán nướng "Phan Ký" ở trường Đại học S rất được ưa chuộng, thường đến muộn là không có chỗ. May mắn là lúc này là buổi trưa, sinh viên không có tiết học buổi sáng cơ bản vẫn còn ngủ, nên không có nhiều người ăn nướng, bốn người chờ một lúc đã có chỗ ngồi.
Do có sự tham gia của Diệp Hồng Bảo, không khí giữa bốn người trở nên vô cùng ngượng ngùng, không ai chủ động bắt chuyện, cho đến khi ngồi vào chỗ, Kỷ Thân mới đưa thực đơn đến trước mặt Lộ Trình Trình và nói: "Kim chủ chọn món, chọn gì chúng ta ăn nấy, không kén chọn đâu."
Cùng sống cùng học hai năm, ai thích ăn gì hay không thích ăn gì mọi người đều rõ, Lộ Trình Trình cầm thực đơn đánh dấu rất nhanh, chủ yếu là thịt, đủ loại thịt, cả phòng bọn họ đều là động vật ăn thịt.
Sau khi Lộ Trình Trình đánh dấu xong, đưa thực đơn cho những người khác: "Các cậu xem còn muốn thêm gì không, cứ chọn thoải mái."
"Biết là ăn không hết cậu, chúng tớ sẽ không khách sáo đâu." Đinh Hồng Triết cầm thực đơn cười nói.
Thực đơn quay một vòng lại về tay Lộ Trình Trình, Lộ Trình Trình nhìn một cái, thấy món tôm càng trong mục món đặc biệt đã được đánh dấu. Từ khi Diệp Hồng Bảo nói mình dị ứng hải sản hồi năm nhất, bốn người cùng ăn không bao giờ gọi hải sản.
Lộ Trình Trình do dự một lúc, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện.
Kỷ Thân cầm đũa, "phập" một tiếng, chọc thủng màng nhựa trên bộ đồ ăn dùng một lần, nói đùa: "Sao thế? Lúc nãy không phải nói chọn thoải mái sao? Bây giờ hối hận rồi à?"
Lộ Trình Trình biết anh ta giả vờ không hiểu, đành phải nói thẳng: "Các cậu không thích ăn tôm, không phải ghét khó bóc sao? Chọn cho tôi ăn à?"
"Đột nhiên thích ăn rồi."
Lời của Kỷ Thân khiến bầu không khí trên bàn ăn lại lạnh đi vài phần, Lộ Trình Trình từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ vì dị ứng, biết rõ hơn ai hết chuyện dị ứng không thể đùa được, nên đặt thực đơn xuống, định khuyên Kỷ Thân.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Diệp Hồng Bảo ngồi bên cạnh nói: "Không sao, Kỷ Thân thích ăn thì chọn đi, cùng lắm lát nữa đổi vỉ nướng."
Vì nhiều loại thịt đã được ướp trước, nước sốt lưu lại trên vỉ nướng dễ cháy khét, vốn dĩ cần thay vỉ nướng sau một thời gian nướng.
Lộ Trình Trình gật đầu, gọi ông chủ đến chọn món, Kỷ Thân lúc này mới gọi lại: "Thôi, không cần lên tôm nữa, không cần một số người giả vờ hào phóng."
"Đủ rồi đấy." Lộ Trình Trình đá anh ta một cái dưới bàn.
Để làm dịu không khí, Đinh Hồng Triết cũng nói theo: "Vậy chúng ta đổi sang món thịt khác đi, không thể để Trình Trình thiệt thòi được."
Mặt Kỷ Thân lúc này mới dịu đi chút, thêm một phần thịt bò mật ong.
Sau khi ông chủ cầm thực đơn rời đi, Diệp Hồng Bảo ra tủ lạnh lấy bốn chai rượu, lần lượt mở nắp: "Chuyện trước đây là tôi sai, tôi chưa điều chỉnh tốt tâm trạng, trút giận lên các cậu, tôi xin lỗi."
Nói rồi đưa chai rượu mở nắp cho ba người, Đinh Hồng Triết do dự một lúc mới nhận lấy, Lộ Trình Trình cũng nhận, đến Kỷ Thân thì không có ý định đưa tay ra chút nào.
Cho đến khi Đinh Hồng Triết vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta, anh ta mới tức giận nói: "Chúng tôi có làm gì sai đâu? Ban đầu vui vẻ khai giảng, không làm gì mà phải chịu lời chế giễu của cậu. Giờ Trình Trình mời khách, cậu đưa chai rượu đến là coi như đền tội à? Hóa ra cậu chiếm hết tiện nghi nhỉ."
Đây cũng là điểm bất mãn của Kỷ Thân, hai năm đại học, vài người cùng nhau ăn uống, hoặc là chia đều, hoặc là họ mời, Diệp Hồng Bảo chưa bao giờ mời họ ăn gì.
Ban đầu quan hệ mọi người tốt, họ lại biết hoàn cảnh gia đình Diệp Hồng Bảo không tốt, nên chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, cũng không tính toán, nhưng sau khi Diệp Hồng Bảo vô cớ cho họ thái độ lạnh lùng, anh ta nhớ lại những chi tiết trong cách sống chung của cả phòng trước đây, càng nghĩ càng tức.
Diệp Hồng Bảo im lặng một lúc, nói: "Các cậu muốn ăn gì? Tối tôi mời."
"Chiều tôi về rồi." Lộ Trình Trình vội nói.
Lúc sáng chia tay đã cảm thấy Doãn Mạch không vui, nếu ở lại trường đến tối, người đó chắc chắn càng không vui hơn.
"Quản giáo nghiêm thế?" Đinh Hồng Triết trêu anh ta.
Lời này trước đây bọn họ ba người thường dùng để trêu Đinh Hồng Triết, không ngờ giờ phong thủy đổi chiều, Đinh Hồng Triết cuối cùng cũng có cơ hội trả thù.
Lộ Trình Trình không phản bác, cười nói: "Một ngày không gặp như cách ba thu."
Không khí trên bàn ăn cuối cùng cũng bớt căng thẳng, Kỷ Thân làm một biểu cảm buồn nôn, nhận chai rượu từ tay Diệp Hồng Bảo, chạm vào chai rượu của Lộ Trình Trình: "Độc thân cũng có lòng tự trọng đấy, ngược đãi động vật sẽ bị tố cáo."
Lộ Trình Trình nhấp một ngụm rượu: "Vậy cậu cũng mau tìm một người đi."
Kỷ Thân "chậc" một tiếng: "Cậu nghĩ dễ như chọn rau ngoài chợ sao."
Chủ đề được chuyển sang chuyện khác, Kỷ Thân có vẻ không muốn tính toán với Diệp Hồng Bảo nữa, nhưng Diệp Hồng Bảo nghĩ một lúc, vẫn quay đầu hỏi Lộ Trình Trình: "Vậy chiều thứ tư sau khi tan học, cùng đi ăn tối nhé?"
"Được thôi." Lộ Trình Trình đồng ý, quyết định tiếp tục rải thức ăn cho chó, còn nghiêm túc nói thêm, "Vậy tôi báo cáo với gia đình một tiếng."
Lời vừa dứt tự nhiên lại bị trêu chọc một phen.
Sau khi bếp than được bày lên, thịt cũng nhanh chóng được mang ra, mấy người thực sự không khách sáo với Lộ Trình Trình, gọi đầy một bàn.
Trong lúc nướng thịt, Diệp Hồng Bảo chủ động hỏi: "Trình Trình, cậu và bạn cậu quen nhau thế nào?"
Mặc dù bề ngoài lúc này vài người không còn thấy khoảng cách, nhưng sáng nay vừa bị nhắc nhở, Lộ Trình Trình không muốn nói nhiều về Doãn Mạch, chỉ nói: "Trước đây nghỉ hè bị gia đình đuổi ra ngoài tìm việc làm, lúc làm việc quen biết."
"Vậy anh ấy cũng là sinh viên à?" Diệp Hồng Bảo hỏi.
Lộ Trình Trình nhớ lại bức ảnh trên tường lưu niệm của viện máy tính, bức ảnh luôn bị đánh cắp, cười lắc đầu: "Anh ấy đã tốt nghiệp rồi."
"Có phải là người bạn cậu từng nói đến khi mời chúng tôi đi bar vào sinh nhật không?"
Lộ Trình Trình không ngờ Diệp Hồng Bảo vẫn nhớ chuyện đó, ngẩn ra một lúc mới nói: "Không phải."
Đinh Hồng Triết nhận ra Lộ Trình Trình không muốn trả lời những câu hỏi này, gắp một miếng thịt từ vỉ nướng đặt vào đĩa của anh ta: "Đừng mải nói chuyện, gọi nhiều thế này, ăn không hết là lãng phí."
Diệp Hồng Bảo mới không tiếp tục hỏi nữa.
Kỷ Thân nhân lúc Diệp Hồng Bảo cúi đầu gắp thịt, nháy mắt với Lộ Trình Trình một lúc, Lộ Trình Trình đoán anh ta muốn nhắc mình cẩn thận, khẽ gật đầu rồi cũng tập trung ăn thịt.
Kỷ Thân thấy vậy bắt đầu nói chuyện về game với Đinh Hồng Triết, Lộ Trình Trình gần đây ít chơi game nên không tham gia, chỉ nghe họ nói.
Một lúc sau, Diệp Hồng Bảo lại quay đầu nhỏ giọng hỏi Lộ Trình Trình kết quả học kỳ trước, Lộ Trình Trình thấy kết quả học tập cũng không phải bí mật, liền nói thật, Diệp Hồng Bảo nghe xong lộ vẻ ngạc nhiên, có lẽ ngạc nhiên vì kết quả của Lộ Trình Trình tốt hơn anh ta tưởng, nhưng anh ta không nói gì, chỉ gật đầu rồi cầm kẹp nướng lên, tiếp tục công việc nướng thịt.
Lộ Trình Trình và Diệp Hồng Bảo hoàn toàn trái ngược nhau, khi mới vào đại học năm nhất, Lộ Trình Trình vừa vào trường đã tự do một thời gian, kết quả học tập không được tốt lắm, lên năm hai, thích nghi với cuộc sống đại học nên thứ hạng dần dần được cải thiện, cũng là khi kết quả năm hai được công bố, cậu mới dám nghĩ đến việc bảo nghiên, học kỳ trước cố gắng hơn một chút, kết quả học tập tự nhiên cũng tốt hơn.
Sau bữa ăn, Lộ Trình Trình ra khỏi nhà hàng liền gọi điện cho Doãn Mạch, vừa thông báo đã ăn xong vừa nói mình ở ký túc xá nào, lúc này lợi thế của việc hai người là đồng môn được thể hiện rõ ràng, Doãn Mạch rất quen thuộc với khu sinh hoạt của trường Đại học S, không cần Lộ Trình Trình nói nhiều, Doãn Mạch đã biết: "Vậy anh sẽ để Tiểu Triệu lái xe đến đường bên ngoài ký túc xá, đến nơi sẽ gọi điện cho em."
Lộ Trình Trình vui vẻ đồng ý.
Cúp máy, vài người cùng đi đến cổng trường, Diệp Hồng Bảo muốn đi thư viện, Lộ Trình Trình cùng Kỷ Thân và Đinh Hồng Triết về ký túc xá, trên đường đi Kỷ Thân quả nhiên lại nhắc nhở cậu cẩn thận với Diệp Hồng Bảo.
Lộ Trình Trình cũng cảm thấy hôm nay Diệp Hồng Bảo liên tục hỏi về Doãn Mạch có chút kỳ lạ, nếu là Kỷ Thân hỏi thì anh ta còn hiểu được, dù sao Kỷ Thân bình thường là người hay tò mò, chuyện gì cũng thích hóng hớt, nhưng Diệp Hồng Bảo bình thường ngoài học tập ra rất ít quan tâm chuyện khác, đến giờ có lẽ còn chưa biết bạn gái của Đinh Hồng Triết học trường nào, sao lại đột nhiên quan tâm đến người yêu của mình.
"Cậu ta hỏi về người yêu cậu làm gì? Cũng muốn tìm một người à?" Đinh Hồng Triết thắc mắc.
Kỷ Thân nhíu mày: "Quỷ mới biết, dù sao cũng không có ý tốt."
"Thôi, không nghĩ nữa, nghĩ cũng không thông." Lộ Trình Trình nhún vai, cậu cũng có cùng thắc mắc như Đinh Hồng Triết, nhưng bọn họ ai cũng không phải Diệp Hồng Bảo, không hiểu được suy nghĩ của Diệp Hồng Bảo, "Nước đến cầu tự nhiên thẳng."
Ba người không tiếp tục chủ đề này nữa, về đến ký túc xá ngồi xuống bắt đầu chơi game, nhưng đến ván thứ hai chưa kết thúc, điện thoại của Lộ Trình Trình đã reo, là Doãn Mạch đã đến dưới lầu.
Kỷ Thân nhìn game đang diễn dở mà phát điên: "Cậu không phải nói anh ta đến ít nhất cũng mất một tiếng à?"
Lộ Trình Trình cũng rất ngạc nhiên, nghĩ một lúc mới hiểu ra, có chút ngại ngùng nói: "Có lẽ anh ấy không đến từ nhà."
Doãn Mạch đã đến, Lộ Trình Trình đương nhiên không để anh ta chờ, chỉ có thể vừa chơi game vừa xuống lầu.
Ngồi vào xe game vẫn chưa kết thúc, Doãn Mạch thấy cậu như vậy, đưa tay gõ vào đầu cậu, dạy: "Đi đường đừng chơi điện thoại, rất nguy hiểm."
"Được rồi được rồi." Lộ Trình Trình mắt không rời khỏi màn hình, không biết thực sự nghe vào hay chỉ đáp bừa, tay liên tục nhấn các nút kỹ năng trong game, miệng còn không quên nhắc, "Triệu ca, phiền anh đợi một chút hãy lái xe, chúng em chơi thêm năm phút nữa là xong."
"Được thôi." Triệu Văn Tân từ gương chiếu hậu nhìn cậu một cái, cười đồng ý.
Lộ Trình Trình nói năm phút, nhưng thực ra mất mười phút game mới kết thúc, cậu đặt điện thoại xuống, quay đầu ôm người đàn ông bị mình bỏ quên mười phút, làm nũng nói: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
"Game thú vị thế sao?" Doãn Mạch cảm thấy có lẽ mình đã già, không hiểu được sở thích của Lộ Trình Trình, nhưng không muốn có khoảng cách với bạn trai nhỏ, thành khẩn nói, "Em có thể dạy anh, lần sau anh chơi cùng em."
Lộ Trình Trình thực sự không thể tưởng tượng cảnh Doãn Mạch ngày ngày bận rộn xử lý tài liệu và hợp đồng lại chìm đắm trong game, nhịn cười lắc đầu: "Thôi đi, em đã định bỏ game để học hành chăm chỉ rồi."
"Học hành rất quan trọng, nhưng cũng không cần bỏ hoàn toàn giải trí."
Lộ Trình Trình ngồi thẳng, giả vờ ngoan ngoãn: "Dạ, biết rồi ạ, xin ngài* yên tâm, em nhất định—"
/* trong bản gốc là gia trưởng( người lớn trong nhà) mình không tìm từ nào hợp lý nên để ngài */
Lúc này Triệu Văn Tân đã khởi động xe, Lộ Trình Trình từ khóe mắt thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ, dừng lời.
"Chuyện gì vậy?" Doãn Mạch nhìn theo ánh mắt anh ta, không phát hiện gì khác thường.
"Không có gì, thấy một bạn học thôi." Lộ Trình Trình thu lại ánh mắt, tiếp tục câu nói vừa rồi, "Em nhất định sẽ cân bằng giữa học và chơi."
Do có sự tham gia của Diệp Hồng Bảo, không khí giữa bốn người trở nên vô cùng ngượng ngùng, không ai chủ động bắt chuyện, cho đến khi ngồi vào chỗ, Kỷ Thân mới đưa thực đơn đến trước mặt Lộ Trình Trình và nói: "Kim chủ chọn món, chọn gì chúng ta ăn nấy, không kén chọn đâu."
Cùng sống cùng học hai năm, ai thích ăn gì hay không thích ăn gì mọi người đều rõ, Lộ Trình Trình cầm thực đơn đánh dấu rất nhanh, chủ yếu là thịt, đủ loại thịt, cả phòng bọn họ đều là động vật ăn thịt.
Sau khi Lộ Trình Trình đánh dấu xong, đưa thực đơn cho những người khác: "Các cậu xem còn muốn thêm gì không, cứ chọn thoải mái."
"Biết là ăn không hết cậu, chúng tớ sẽ không khách sáo đâu." Đinh Hồng Triết cầm thực đơn cười nói.
Thực đơn quay một vòng lại về tay Lộ Trình Trình, Lộ Trình Trình nhìn một cái, thấy món tôm càng trong mục món đặc biệt đã được đánh dấu. Từ khi Diệp Hồng Bảo nói mình dị ứng hải sản hồi năm nhất, bốn người cùng ăn không bao giờ gọi hải sản.
Lộ Trình Trình do dự một lúc, ngẩng đầu nhìn hai người đối diện.
Kỷ Thân cầm đũa, "phập" một tiếng, chọc thủng màng nhựa trên bộ đồ ăn dùng một lần, nói đùa: "Sao thế? Lúc nãy không phải nói chọn thoải mái sao? Bây giờ hối hận rồi à?"
Lộ Trình Trình biết anh ta giả vờ không hiểu, đành phải nói thẳng: "Các cậu không thích ăn tôm, không phải ghét khó bóc sao? Chọn cho tôi ăn à?"
"Đột nhiên thích ăn rồi."
Lời của Kỷ Thân khiến bầu không khí trên bàn ăn lại lạnh đi vài phần, Lộ Trình Trình từ nhỏ đã phải chịu nhiều khổ vì dị ứng, biết rõ hơn ai hết chuyện dị ứng không thể đùa được, nên đặt thực đơn xuống, định khuyên Kỷ Thân.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy Diệp Hồng Bảo ngồi bên cạnh nói: "Không sao, Kỷ Thân thích ăn thì chọn đi, cùng lắm lát nữa đổi vỉ nướng."
Vì nhiều loại thịt đã được ướp trước, nước sốt lưu lại trên vỉ nướng dễ cháy khét, vốn dĩ cần thay vỉ nướng sau một thời gian nướng.
Lộ Trình Trình gật đầu, gọi ông chủ đến chọn món, Kỷ Thân lúc này mới gọi lại: "Thôi, không cần lên tôm nữa, không cần một số người giả vờ hào phóng."
"Đủ rồi đấy." Lộ Trình Trình đá anh ta một cái dưới bàn.
Để làm dịu không khí, Đinh Hồng Triết cũng nói theo: "Vậy chúng ta đổi sang món thịt khác đi, không thể để Trình Trình thiệt thòi được."
Mặt Kỷ Thân lúc này mới dịu đi chút, thêm một phần thịt bò mật ong.
Sau khi ông chủ cầm thực đơn rời đi, Diệp Hồng Bảo ra tủ lạnh lấy bốn chai rượu, lần lượt mở nắp: "Chuyện trước đây là tôi sai, tôi chưa điều chỉnh tốt tâm trạng, trút giận lên các cậu, tôi xin lỗi."
Nói rồi đưa chai rượu mở nắp cho ba người, Đinh Hồng Triết do dự một lúc mới nhận lấy, Lộ Trình Trình cũng nhận, đến Kỷ Thân thì không có ý định đưa tay ra chút nào.
Cho đến khi Đinh Hồng Triết vỗ nhẹ vào cánh tay anh ta, anh ta mới tức giận nói: "Chúng tôi có làm gì sai đâu? Ban đầu vui vẻ khai giảng, không làm gì mà phải chịu lời chế giễu của cậu. Giờ Trình Trình mời khách, cậu đưa chai rượu đến là coi như đền tội à? Hóa ra cậu chiếm hết tiện nghi nhỉ."
Đây cũng là điểm bất mãn của Kỷ Thân, hai năm đại học, vài người cùng nhau ăn uống, hoặc là chia đều, hoặc là họ mời, Diệp Hồng Bảo chưa bao giờ mời họ ăn gì.
Ban đầu quan hệ mọi người tốt, họ lại biết hoàn cảnh gia đình Diệp Hồng Bảo không tốt, nên chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, cũng không tính toán, nhưng sau khi Diệp Hồng Bảo vô cớ cho họ thái độ lạnh lùng, anh ta nhớ lại những chi tiết trong cách sống chung của cả phòng trước đây, càng nghĩ càng tức.
Diệp Hồng Bảo im lặng một lúc, nói: "Các cậu muốn ăn gì? Tối tôi mời."
"Chiều tôi về rồi." Lộ Trình Trình vội nói.
Lúc sáng chia tay đã cảm thấy Doãn Mạch không vui, nếu ở lại trường đến tối, người đó chắc chắn càng không vui hơn.
"Quản giáo nghiêm thế?" Đinh Hồng Triết trêu anh ta.
Lời này trước đây bọn họ ba người thường dùng để trêu Đinh Hồng Triết, không ngờ giờ phong thủy đổi chiều, Đinh Hồng Triết cuối cùng cũng có cơ hội trả thù.
Lộ Trình Trình không phản bác, cười nói: "Một ngày không gặp như cách ba thu."
Không khí trên bàn ăn cuối cùng cũng bớt căng thẳng, Kỷ Thân làm một biểu cảm buồn nôn, nhận chai rượu từ tay Diệp Hồng Bảo, chạm vào chai rượu của Lộ Trình Trình: "Độc thân cũng có lòng tự trọng đấy, ngược đãi động vật sẽ bị tố cáo."
Lộ Trình Trình nhấp một ngụm rượu: "Vậy cậu cũng mau tìm một người đi."
Kỷ Thân "chậc" một tiếng: "Cậu nghĩ dễ như chọn rau ngoài chợ sao."
Chủ đề được chuyển sang chuyện khác, Kỷ Thân có vẻ không muốn tính toán với Diệp Hồng Bảo nữa, nhưng Diệp Hồng Bảo nghĩ một lúc, vẫn quay đầu hỏi Lộ Trình Trình: "Vậy chiều thứ tư sau khi tan học, cùng đi ăn tối nhé?"
"Được thôi." Lộ Trình Trình đồng ý, quyết định tiếp tục rải thức ăn cho chó, còn nghiêm túc nói thêm, "Vậy tôi báo cáo với gia đình một tiếng."
Lời vừa dứt tự nhiên lại bị trêu chọc một phen.
Sau khi bếp than được bày lên, thịt cũng nhanh chóng được mang ra, mấy người thực sự không khách sáo với Lộ Trình Trình, gọi đầy một bàn.
Trong lúc nướng thịt, Diệp Hồng Bảo chủ động hỏi: "Trình Trình, cậu và bạn cậu quen nhau thế nào?"
Mặc dù bề ngoài lúc này vài người không còn thấy khoảng cách, nhưng sáng nay vừa bị nhắc nhở, Lộ Trình Trình không muốn nói nhiều về Doãn Mạch, chỉ nói: "Trước đây nghỉ hè bị gia đình đuổi ra ngoài tìm việc làm, lúc làm việc quen biết."
"Vậy anh ấy cũng là sinh viên à?" Diệp Hồng Bảo hỏi.
Lộ Trình Trình nhớ lại bức ảnh trên tường lưu niệm của viện máy tính, bức ảnh luôn bị đánh cắp, cười lắc đầu: "Anh ấy đã tốt nghiệp rồi."
"Có phải là người bạn cậu từng nói đến khi mời chúng tôi đi bar vào sinh nhật không?"
Lộ Trình Trình không ngờ Diệp Hồng Bảo vẫn nhớ chuyện đó, ngẩn ra một lúc mới nói: "Không phải."
Đinh Hồng Triết nhận ra Lộ Trình Trình không muốn trả lời những câu hỏi này, gắp một miếng thịt từ vỉ nướng đặt vào đĩa của anh ta: "Đừng mải nói chuyện, gọi nhiều thế này, ăn không hết là lãng phí."
Diệp Hồng Bảo mới không tiếp tục hỏi nữa.
Kỷ Thân nhân lúc Diệp Hồng Bảo cúi đầu gắp thịt, nháy mắt với Lộ Trình Trình một lúc, Lộ Trình Trình đoán anh ta muốn nhắc mình cẩn thận, khẽ gật đầu rồi cũng tập trung ăn thịt.
Kỷ Thân thấy vậy bắt đầu nói chuyện về game với Đinh Hồng Triết, Lộ Trình Trình gần đây ít chơi game nên không tham gia, chỉ nghe họ nói.
Một lúc sau, Diệp Hồng Bảo lại quay đầu nhỏ giọng hỏi Lộ Trình Trình kết quả học kỳ trước, Lộ Trình Trình thấy kết quả học tập cũng không phải bí mật, liền nói thật, Diệp Hồng Bảo nghe xong lộ vẻ ngạc nhiên, có lẽ ngạc nhiên vì kết quả của Lộ Trình Trình tốt hơn anh ta tưởng, nhưng anh ta không nói gì, chỉ gật đầu rồi cầm kẹp nướng lên, tiếp tục công việc nướng thịt.
Lộ Trình Trình và Diệp Hồng Bảo hoàn toàn trái ngược nhau, khi mới vào đại học năm nhất, Lộ Trình Trình vừa vào trường đã tự do một thời gian, kết quả học tập không được tốt lắm, lên năm hai, thích nghi với cuộc sống đại học nên thứ hạng dần dần được cải thiện, cũng là khi kết quả năm hai được công bố, cậu mới dám nghĩ đến việc bảo nghiên, học kỳ trước cố gắng hơn một chút, kết quả học tập tự nhiên cũng tốt hơn.
Sau bữa ăn, Lộ Trình Trình ra khỏi nhà hàng liền gọi điện cho Doãn Mạch, vừa thông báo đã ăn xong vừa nói mình ở ký túc xá nào, lúc này lợi thế của việc hai người là đồng môn được thể hiện rõ ràng, Doãn Mạch rất quen thuộc với khu sinh hoạt của trường Đại học S, không cần Lộ Trình Trình nói nhiều, Doãn Mạch đã biết: "Vậy anh sẽ để Tiểu Triệu lái xe đến đường bên ngoài ký túc xá, đến nơi sẽ gọi điện cho em."
Lộ Trình Trình vui vẻ đồng ý.
Cúp máy, vài người cùng đi đến cổng trường, Diệp Hồng Bảo muốn đi thư viện, Lộ Trình Trình cùng Kỷ Thân và Đinh Hồng Triết về ký túc xá, trên đường đi Kỷ Thân quả nhiên lại nhắc nhở cậu cẩn thận với Diệp Hồng Bảo.
Lộ Trình Trình cũng cảm thấy hôm nay Diệp Hồng Bảo liên tục hỏi về Doãn Mạch có chút kỳ lạ, nếu là Kỷ Thân hỏi thì anh ta còn hiểu được, dù sao Kỷ Thân bình thường là người hay tò mò, chuyện gì cũng thích hóng hớt, nhưng Diệp Hồng Bảo bình thường ngoài học tập ra rất ít quan tâm chuyện khác, đến giờ có lẽ còn chưa biết bạn gái của Đinh Hồng Triết học trường nào, sao lại đột nhiên quan tâm đến người yêu của mình.
"Cậu ta hỏi về người yêu cậu làm gì? Cũng muốn tìm một người à?" Đinh Hồng Triết thắc mắc.
Kỷ Thân nhíu mày: "Quỷ mới biết, dù sao cũng không có ý tốt."
"Thôi, không nghĩ nữa, nghĩ cũng không thông." Lộ Trình Trình nhún vai, cậu cũng có cùng thắc mắc như Đinh Hồng Triết, nhưng bọn họ ai cũng không phải Diệp Hồng Bảo, không hiểu được suy nghĩ của Diệp Hồng Bảo, "Nước đến cầu tự nhiên thẳng."
Ba người không tiếp tục chủ đề này nữa, về đến ký túc xá ngồi xuống bắt đầu chơi game, nhưng đến ván thứ hai chưa kết thúc, điện thoại của Lộ Trình Trình đã reo, là Doãn Mạch đã đến dưới lầu.
Kỷ Thân nhìn game đang diễn dở mà phát điên: "Cậu không phải nói anh ta đến ít nhất cũng mất một tiếng à?"
Lộ Trình Trình cũng rất ngạc nhiên, nghĩ một lúc mới hiểu ra, có chút ngại ngùng nói: "Có lẽ anh ấy không đến từ nhà."
Doãn Mạch đã đến, Lộ Trình Trình đương nhiên không để anh ta chờ, chỉ có thể vừa chơi game vừa xuống lầu.
Ngồi vào xe game vẫn chưa kết thúc, Doãn Mạch thấy cậu như vậy, đưa tay gõ vào đầu cậu, dạy: "Đi đường đừng chơi điện thoại, rất nguy hiểm."
"Được rồi được rồi." Lộ Trình Trình mắt không rời khỏi màn hình, không biết thực sự nghe vào hay chỉ đáp bừa, tay liên tục nhấn các nút kỹ năng trong game, miệng còn không quên nhắc, "Triệu ca, phiền anh đợi một chút hãy lái xe, chúng em chơi thêm năm phút nữa là xong."
"Được thôi." Triệu Văn Tân từ gương chiếu hậu nhìn cậu một cái, cười đồng ý.
Lộ Trình Trình nói năm phút, nhưng thực ra mất mười phút game mới kết thúc, cậu đặt điện thoại xuống, quay đầu ôm người đàn ông bị mình bỏ quên mười phút, làm nũng nói: "Xong rồi, chúng ta đi thôi."
"Game thú vị thế sao?" Doãn Mạch cảm thấy có lẽ mình đã già, không hiểu được sở thích của Lộ Trình Trình, nhưng không muốn có khoảng cách với bạn trai nhỏ, thành khẩn nói, "Em có thể dạy anh, lần sau anh chơi cùng em."
Lộ Trình Trình thực sự không thể tưởng tượng cảnh Doãn Mạch ngày ngày bận rộn xử lý tài liệu và hợp đồng lại chìm đắm trong game, nhịn cười lắc đầu: "Thôi đi, em đã định bỏ game để học hành chăm chỉ rồi."
"Học hành rất quan trọng, nhưng cũng không cần bỏ hoàn toàn giải trí."
Lộ Trình Trình ngồi thẳng, giả vờ ngoan ngoãn: "Dạ, biết rồi ạ, xin ngài* yên tâm, em nhất định—"
/* trong bản gốc là gia trưởng( người lớn trong nhà) mình không tìm từ nào hợp lý nên để ngài */
Lúc này Triệu Văn Tân đã khởi động xe, Lộ Trình Trình từ khóe mắt thấy bóng dáng quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ, dừng lời.
"Chuyện gì vậy?" Doãn Mạch nhìn theo ánh mắt anh ta, không phát hiện gì khác thường.
"Không có gì, thấy một bạn học thôi." Lộ Trình Trình thu lại ánh mắt, tiếp tục câu nói vừa rồi, "Em nhất định sẽ cân bằng giữa học và chơi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.