Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật
Chương 48: Số điện thoại
77 Gia Đích Miêu/77家的喵
22/10/2024
"Các ngươi quen nhau?" Cả Vệ Thừa An và Lộ Trình Trình đồng thanh hỏi.
"Ừ." Lộ Trình Trình phản ứng như vậy, Doãn Mạch có thể hiểu, chỉ không ngờ Vệ Thừa An cũng hỏi như vậy. Nghĩ một lúc, Doãn Mạch đoán: "Người mà cậu nói là muốn gặp chính là cậu ấy à?"
Vệ Thừa An gật đầu, vẻ mặt phức tạp, do dự một lúc rồi hỏi: "Cậu... đã gặp cậu ấy như thế nào?"
Doãn Mạch liếc nhìn Thạch An Lan, thấy anh không có ý ngăn cản, nên nói thật: "Thạch An Lan là bạn trai của Mục Nhan thời kỳ nghiên cứu sinh. Sau này vì cậu ấy ra nước ngoài, hai người chia tay trong hòa bình."
Cha của Mục Nhan, Mục Dương Hoa, cũng là thầy của Vệ Thừa An. Mục Nhan học cùng trường và cùng khóa với họ, nên mọi người đều quen biết nhau. Chỉ là Vệ Thừa An không học nghiên cứu sinh tại Đại học S, và mối quan hệ với Mục Nhan cũng không thân thiết đến mức đó, nên không biết bạn trai của Mục Nhan lúc đó là ai.
Thạch An Lan lúc này nhảy xuống ghế cao, nhẹ nhàng gật đầu chào mọi người: "Mọi người nói chuyện đi, tôi đi tiếp khách khác."
Thạch An Lan là nhân vật chính của buổi tiệc này, thực sự có rất nhiều việc cần làm. Nhưng khi thấy anh rời đi với vẻ mặt không ổn, Lộ Trình Trình hơi lo lắng, nói với Doãn Mạch một câu rồi đi theo anh.
Thạch An Lan nói là đi tiếp khách, nhưng sau khi rời khỏi họ, anh đi thẳng về hướng cửa quán bar. Lộ Trình Trình đuổi theo vài bước, đến khi thấy anh ra ngoài cửa, nhận ra anh có lẽ muốn một mình yên tĩnh, do dự không biết có nên quấy rầy anh lúc này không, đứng ở chỗ đó một lúc lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra ngoài.
Thạch An Lan đứng cạnh cửa quán bar hút thuốc, thấy Lộ Trình Trình ra ngoài, định dập thuốc, Lộ Trình Trình vội vàng xua tay: "Không sao đâu, anh cứ tự nhiên."
"Anh trai em nói em không thích mùi thuốc lá." Thạch An Lan lại hít một hơi, nhưng vẫn quay đầu tìm một vũng nước dập điếu thuốc, rồi ném đầu lọc vào thùng rác.
Trước đây Lộ Diệc Diễm cùng họ hút thuốc, luôn đợi bên ngoài đến khi mùi thuốc tan bớt mới vào tìm Lộ Trình Trình, nói rằng Lộ Trình Trình không chịu được mùi thuốc.
"Thực ra không đến mức đó đâu, chỉ là hồi anh ấy mới học hút thuốc, thích thổi vòng khói vào mặt em, sau đó làm em khóc, bị bố đánh một trận, rồi mới biết điều. Hồi đó em mới học cấp hai." Anh không thích mùi thuốc thật, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn không chịu nổi.
"Có anh trai thật là tốt." Thạch An Lan có chút ngưỡng mộ nói.
Lộ Trình Trình thấy Thạch An Lan không có ý định đuổi cậu đi, thử hỏi: "An Lan, anh sao vậy? Xin lỗi, trước đây em không biết Doãn Mạch và Mục Nhan là bạn bè."
"Không liên quan đến em, anh chỉ không ngờ Vệ Thừa An cũng quen Mục Nhan." Thạch An Lan từ từ thở ra một hơi, khóe miệng nở nụ cười tự giễu: "Rất lúng túng, anh vốn... còn muốn theo đuổi anh ấy. Em vừa hỏi chuyện anh bị sốt hôm mồng Một đúng không? Thực ra là vì, đêm giao thừa, chúng anh đã ngủ với nhau."
Lộ Trình Trình bị thông tin khổng lồ này làm choáng váng, ngây ra một lúc lâu cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Thạch An Lan không quan tâm, anh chỉ muốn tìm người để giãi bày, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục nói: "Chúng anh đã quen nhau khá lâu rồi, trong nhóm hội cựu sinh viên Đại học S ở nước ngoài, anh ấy luôn chia sẻ kiến thức về nước ngoài cho các em sinh viên mới ra nước ngoài, đôi khi còn giúp mọi người liên hệ với các gia đình cho thuê. Bố mẹ anh ấy định cư ở thành phố anh học, nên anh ấy rất quen thuộc với thành phố đó. Vì vậy, một thời gian anh đã làm phiền anh ấy rất nhiều, nhưng trong nhóm cựu sinh viên, anh luôn dùng tên tiếng Anh, nên anh ấy có lẽ vẫn chưa biết đó là anh."
Lộ Trình Trình có chút ngơ ngác: "Vậy, hôm đó hai người là..."
"Anh ấy say, anh thì không uống một giọt nào." Thạch An Lan nhún vai, giả vờ thoải mái nói: "Thực ra tính ra thì anh được lợi, dù sao khi quyết định về nước, anh đã từng tưởng tượng sẽ gặp lại anh ấy."
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Lộ Trình Trình vẫn mơ hồ thấy ánh nước trong mắt anh.
"Nhưng dù anh ấy quen biết Mục Nhan, anh và Mục Nhan cũng từng ở bên nhau, điều đó cũng không ảnh hưởng đến hai người..." Lộ Trình Trình đang nói dở, vì nhìn thấy người đàn ông mở cửa bước ra mà dừng lại.
Ánh mắt của Vệ Thừa An quét quanh, nhanh chóng nhìn thấy họ, bước nhanh về phía này, nói với Lộ Trình Trình: "Tiểu Lộ, xin lỗi, có thể cho anh mượn người một lúc không? Anh muốn nói chuyện riêng với cậu ấy."
Lộ Trình Trình làm động tác "mời" rồi nháy mắt với Thạch An Lan, sau đó chạy trốn.
Quay lại quán bar, cậu không nhịn được nhìn trộm qua khe cửa. Thạch An Lan quay lưng về phía cậu nên không nhìn rõ biểu cảm, nhưng có thể thấy rõ Vệ Thừa An, người lúc nào cũng lêu lổng, giờ đây đứng trước Thạch An Lan với dáng vẻ lóng ngóng như một anh chàng khờ khạo.
Lộ Trình Trình yên tâm, chạy nhanh về bên quầy bar, ôm cổ Doãn Mạch từ phía sau: "Em về rồi đây!"
Doãn Mạch quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: "Cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi?"
"Đâu cần nhớ, em luôn nhớ mà." Lộ Trình Trình không đoán được Doãn Mạch có thực sự giận hay không, ghé vào tai anh giải thích nhỏ: "Chúng ta suýt nữa phá hỏng mối tình của người ta đó, em phải tìm hiểu tình hình chứ."
"Lộ Trình Trình."
Doãn Mạch bất ngờ gọi tên đầy đủ của anh, Lộ Trình Trình giật mình đứng thẳng dậy, vòng ra trước mặt Doãn Mạch, mở to mắt hỏi: "Sao, sao vậy?"
"Em có phải quên một chuyện không?" Doãn Mạch nhìn anh.
Quên chuyện gì? Lộ Trình Trình đầy nghi vấn, suy nghĩ rất lâu, cẩn thận nói: "Lúc nãy trước khi rời đi em đã chào anh mà, anh không nghe thấy à?"
"Không phải lúc nãy."
Không phải lúc nãy? Lộ Trình Trình nghĩ lại lịch trình của mình cả ngày, sáng nay cậu không tiễn Doãn Mạch ra cửa, nhưng Doãn Mạch không gọi cậu dậy, điều này không thể tính là cậu quên, đúng không?
Hình như cậu đã nói sẽ đón Doãn Mạch... Nghĩ đến đây, cậu liền lấy điện thoại ra xem, trên đó không có cuộc gọi nhỡ nào. Cậu không biết Doãn Mạch đã xong việc, nên không đi đón anh sớm. Điều này cũng không phải lỗi của cậu.
Lộ Trình Trình suy nghĩ kỹ càng, không nghĩ ra mình đã làm sai điều gì, chỉ biết kéo ống tay áo của Doãn Mạch, cầu xin: "Có thể cho em chút gợi ý không?"
Doãn Mạch nhìn cậu, không mong cậu có thể tự nghĩ ra, véo mũi cậu rồi nói: "Số điện thoại."
Lộ Trình Trình vẫn đầy nghi vấn, nên Doãn Mạch từng từ một: "Anh không có số điện thoại của em."
Doãn Mạch không có số điện thoại của Lộ Trình Trình. Không chỉ số điện thoại, họ cũng không kết bạn trên bất kỳ ứng dụng mạng xã hội nào.
Sau khi hai người gặp lại nhau vào đêm giao thừa, họ luôn dính lấy nhau, không ai để ý đến vấn đề này. Hôm nay là lần đầu tiên hai người tách ra sau khi ở bên nhau. Sau khi Doãn Mạch đến công ty, anh bận họp suốt, thậm chí không kịp ăn trưa. Đến hơn một giờ chiều, anh mới có thời gian để hỏi Lộ Trình Trình đã ra ngoài chưa, mới phát hiện ra trong điện thoại của mình chỉ có một số mà anh chắc chắn không phải của Lộ Trình Trình.
Đêm giao thừa, sau khi anh gặp Lộ Diệc Diễm, anh đã đoán rằng hôm đó Lộ Trình Trình đã dùng điện thoại của anh trai để gọi cho anh.
Anh gọi điện cho Hứa Hân và được biết Lộ Trình Trình vừa mới ra ngoài. Sau đó, anh đợi Lộ Trình Trình liên lạc với anh. Lộ Trình Trình biết số điện thoại của anh và có thể tìm anh qua mạng xã hội, nhưng suốt cả ngày, khi anh xong việc, điện thoại vẫn không có gì cả.
Không cuộc gọi, không tin nhắn, không có yêu cầu kết bạn.
Lộ Trình Trình đã chơi cả buổi chiều mà không nhận ra vấn đề này, điều đó chứng tỏ rằng cậu ấy không hề nghĩ đến việc liên lạc với anh!
Nhận ra điều này, Doãn Mạch hoàn toàn không có tâm trí làm việc nữa, anh trực tiếp nhờ Vệ Thừa An, người chuẩn bị tan làm, tiện đường chở anh đến SJXX. Không ngờ Vệ Thừa An cũng định đến SJXX tìm người, tiện thể cùng anh vào quán bar.
Lộ Trình Trình nghe Doãn Mạch nói xong, trong đầu đầy màn hình đạn mạc* toàn là "xong rồi", cậu thực sự hoàn toàn quên mất chuyện này!
/* đạn mạc 弾幕: hay còn gọi là mưa bình luận, là bình luận của hàng trăm người dùng, phủ kín video player trong khi đang phát, bình luận trong video chạy ngang qua màn hình, giống bên Bilibili...... thôi tui để hình cho dễ hình dung, tui ngu văn.*/
"À...," Lộ Trình Trình giơ một tay lên, cố gắng giải thích, "Bây giờ em nhận lỗi vẫn kịp chứ?"
Doãn Mạch hỏi ngược lại: "Em nghĩ sao?"
"Cả buổi chiều em ở cùng anh trai em, thật đấy. Trước đó, em chỉ chào một tiếng rồi dọn ra khỏi nhà anh ấy, anh trai em giận lắm, chiều nay anh ấy nhất quyết kéo em đi dạo cùng, nên em không có cơ hội gọi cho anh." Lộ Trình Trình cố gắng giải thích.
Anh trai là để làm gì?
Chính là để lấy cớ khi cần thiết chứ còn gì nữa!
Doãn Mạch nhìn cậu: "Vậy lúc em ra ngoài thì sao, đến nơi thì sao, không nghĩ đến việc nói với anh một tiếng à?"
"Em chưa có thói quen đó mà..." Lộ Trình Trình lẩm bẩm.
"Nói to lên." Vì là tiệc tùng, hôm nay trong quán bar âm nhạc không lớn, Doãn Mạch cũng không rõ có nghe rõ hay không.
Lộ Trình Trình giọng lớn hơn một chút, lần này cậu có vẻ ấm ức hơn: "Em chưa từng yêu đương, nên không quen báo cáo khi ra ngoài. Anh hung dữ thế làm gì."
Từ nhỏ bố mẹ không có thời gian quản cậu, luôn để cậu tự do, duy nhất có anh trai thì không đáng tin, chưa bao giờ yêu cầu cậu ra ngoài hay đến nơi phải báo cáo.
"Anh không hung dữ." Doãn Mạch bất đắc dĩ nói, ít nhất giọng điệu này với anh còn lâu mới gọi là "hung dữ".
Lộ Trình Trình không nói gì nữa, chỉ cúi đầu ngồi xổm trước mặt anh, trông rất ủ rũ.
Một lát sau, Doãn Mạch là người đầu tiên thỏa hiệp: "Thôi được rồi, anh không muốn kiểm soát em, không yêu cầu em lúc nào cũng phải báo cáo hành tung, chỉ là em ra ngoài lâu như vậy mà không liên lạc với anh, anh sẽ lo lắng."
"Em biết lỗi rồi, sau này sẽ không như vậy nữa." Lộ Trình Trình nhận lỗi nghiêm túc.
Doãn Mạch vốn dĩ không thực sự giận, chỉ là hơi buồn vì Lộ Trình Trình không nghĩ đến việc liên lạc với mình. Giờ anh cũng không muốn xoáy vào vấn đề này nữa, kéo cậu dậy, chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo cậu ngồi lên.
Ghế cao trước quầy bar cao hơn nhiều so với xe lăn, Lộ Trình Trình ngồi lên rồi nhìn Doãn Mạch, rất không quen, cậu nhúc nhích muốn đứng xuống, Doãn Mạch lúc này lấy điện thoại từ túi ra đưa cho cậu: "Lưu số của em vào."
"Được." Lộ Trình Trình ngoan ngoãn làm theo, cẩn thận nhập số điện thoại của mình. Đến khi nhập tên thì cậu bí, hỏi: "Em lưu tên gì đây?"
Doãn Mạch cười nhìn cậu: "Tùy em, muốn lưu gì cũng được."
Trong đầu Lộ Trình Trình lập tức hiện lên hai chữ, mặt ngay lập tức đỏ lên, cậu vội vàng lắc đầu, xua đi ý nghĩ đó, ngoan ngoãn gõ ba chữ "Lộ Trình Trình", rồi đưa điện thoại lại cho Doãn Mạch.
Vì ngồi cao hơn, cậu rõ ràng thấy Doãn Mạch nhận điện thoại xong ấn nút chỉnh sửa, xóa tên cậu vừa nhập, thay vào đó là "Lộ Bảo Bảo", rồi thêm một chữ "A" trước chữ "Lộ".
Lộ Trình Trình lúc này không quan tâm đến việc xấu hổ, tò mò hỏi: "Sao lại thêm chữ "A", có ý nghĩa gì à?"
Doãn Mạch cất điện thoại, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, cười một cái: "Tự em nghĩ đi."
"Ừ." Lộ Trình Trình phản ứng như vậy, Doãn Mạch có thể hiểu, chỉ không ngờ Vệ Thừa An cũng hỏi như vậy. Nghĩ một lúc, Doãn Mạch đoán: "Người mà cậu nói là muốn gặp chính là cậu ấy à?"
Vệ Thừa An gật đầu, vẻ mặt phức tạp, do dự một lúc rồi hỏi: "Cậu... đã gặp cậu ấy như thế nào?"
Doãn Mạch liếc nhìn Thạch An Lan, thấy anh không có ý ngăn cản, nên nói thật: "Thạch An Lan là bạn trai của Mục Nhan thời kỳ nghiên cứu sinh. Sau này vì cậu ấy ra nước ngoài, hai người chia tay trong hòa bình."
Cha của Mục Nhan, Mục Dương Hoa, cũng là thầy của Vệ Thừa An. Mục Nhan học cùng trường và cùng khóa với họ, nên mọi người đều quen biết nhau. Chỉ là Vệ Thừa An không học nghiên cứu sinh tại Đại học S, và mối quan hệ với Mục Nhan cũng không thân thiết đến mức đó, nên không biết bạn trai của Mục Nhan lúc đó là ai.
Thạch An Lan lúc này nhảy xuống ghế cao, nhẹ nhàng gật đầu chào mọi người: "Mọi người nói chuyện đi, tôi đi tiếp khách khác."
Thạch An Lan là nhân vật chính của buổi tiệc này, thực sự có rất nhiều việc cần làm. Nhưng khi thấy anh rời đi với vẻ mặt không ổn, Lộ Trình Trình hơi lo lắng, nói với Doãn Mạch một câu rồi đi theo anh.
Thạch An Lan nói là đi tiếp khách, nhưng sau khi rời khỏi họ, anh đi thẳng về hướng cửa quán bar. Lộ Trình Trình đuổi theo vài bước, đến khi thấy anh ra ngoài cửa, nhận ra anh có lẽ muốn một mình yên tĩnh, do dự không biết có nên quấy rầy anh lúc này không, đứng ở chỗ đó một lúc lâu, cuối cùng vẫn đẩy cửa ra ngoài.
Thạch An Lan đứng cạnh cửa quán bar hút thuốc, thấy Lộ Trình Trình ra ngoài, định dập thuốc, Lộ Trình Trình vội vàng xua tay: "Không sao đâu, anh cứ tự nhiên."
"Anh trai em nói em không thích mùi thuốc lá." Thạch An Lan lại hít một hơi, nhưng vẫn quay đầu tìm một vũng nước dập điếu thuốc, rồi ném đầu lọc vào thùng rác.
Trước đây Lộ Diệc Diễm cùng họ hút thuốc, luôn đợi bên ngoài đến khi mùi thuốc tan bớt mới vào tìm Lộ Trình Trình, nói rằng Lộ Trình Trình không chịu được mùi thuốc.
"Thực ra không đến mức đó đâu, chỉ là hồi anh ấy mới học hút thuốc, thích thổi vòng khói vào mặt em, sau đó làm em khóc, bị bố đánh một trận, rồi mới biết điều. Hồi đó em mới học cấp hai." Anh không thích mùi thuốc thật, nhưng cũng không đến mức hoàn toàn không chịu nổi.
"Có anh trai thật là tốt." Thạch An Lan có chút ngưỡng mộ nói.
Lộ Trình Trình thấy Thạch An Lan không có ý định đuổi cậu đi, thử hỏi: "An Lan, anh sao vậy? Xin lỗi, trước đây em không biết Doãn Mạch và Mục Nhan là bạn bè."
"Không liên quan đến em, anh chỉ không ngờ Vệ Thừa An cũng quen Mục Nhan." Thạch An Lan từ từ thở ra một hơi, khóe miệng nở nụ cười tự giễu: "Rất lúng túng, anh vốn... còn muốn theo đuổi anh ấy. Em vừa hỏi chuyện anh bị sốt hôm mồng Một đúng không? Thực ra là vì, đêm giao thừa, chúng anh đã ngủ với nhau."
Lộ Trình Trình bị thông tin khổng lồ này làm choáng váng, ngây ra một lúc lâu cũng không biết phải phản ứng thế nào.
Thạch An Lan không quan tâm, anh chỉ muốn tìm người để giãi bày, nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục nói: "Chúng anh đã quen nhau khá lâu rồi, trong nhóm hội cựu sinh viên Đại học S ở nước ngoài, anh ấy luôn chia sẻ kiến thức về nước ngoài cho các em sinh viên mới ra nước ngoài, đôi khi còn giúp mọi người liên hệ với các gia đình cho thuê. Bố mẹ anh ấy định cư ở thành phố anh học, nên anh ấy rất quen thuộc với thành phố đó. Vì vậy, một thời gian anh đã làm phiền anh ấy rất nhiều, nhưng trong nhóm cựu sinh viên, anh luôn dùng tên tiếng Anh, nên anh ấy có lẽ vẫn chưa biết đó là anh."
Lộ Trình Trình có chút ngơ ngác: "Vậy, hôm đó hai người là..."
"Anh ấy say, anh thì không uống một giọt nào." Thạch An Lan nhún vai, giả vờ thoải mái nói: "Thực ra tính ra thì anh được lợi, dù sao khi quyết định về nước, anh đã từng tưởng tượng sẽ gặp lại anh ấy."
Mặc dù anh nói như vậy, nhưng Lộ Trình Trình vẫn mơ hồ thấy ánh nước trong mắt anh.
"Nhưng dù anh ấy quen biết Mục Nhan, anh và Mục Nhan cũng từng ở bên nhau, điều đó cũng không ảnh hưởng đến hai người..." Lộ Trình Trình đang nói dở, vì nhìn thấy người đàn ông mở cửa bước ra mà dừng lại.
Ánh mắt của Vệ Thừa An quét quanh, nhanh chóng nhìn thấy họ, bước nhanh về phía này, nói với Lộ Trình Trình: "Tiểu Lộ, xin lỗi, có thể cho anh mượn người một lúc không? Anh muốn nói chuyện riêng với cậu ấy."
Lộ Trình Trình làm động tác "mời" rồi nháy mắt với Thạch An Lan, sau đó chạy trốn.
Quay lại quán bar, cậu không nhịn được nhìn trộm qua khe cửa. Thạch An Lan quay lưng về phía cậu nên không nhìn rõ biểu cảm, nhưng có thể thấy rõ Vệ Thừa An, người lúc nào cũng lêu lổng, giờ đây đứng trước Thạch An Lan với dáng vẻ lóng ngóng như một anh chàng khờ khạo.
Lộ Trình Trình yên tâm, chạy nhanh về bên quầy bar, ôm cổ Doãn Mạch từ phía sau: "Em về rồi đây!"
Doãn Mạch quay đầu lại, nhẹ nhàng hỏi: "Cuối cùng cũng nhớ đến anh rồi?"
"Đâu cần nhớ, em luôn nhớ mà." Lộ Trình Trình không đoán được Doãn Mạch có thực sự giận hay không, ghé vào tai anh giải thích nhỏ: "Chúng ta suýt nữa phá hỏng mối tình của người ta đó, em phải tìm hiểu tình hình chứ."
"Lộ Trình Trình."
Doãn Mạch bất ngờ gọi tên đầy đủ của anh, Lộ Trình Trình giật mình đứng thẳng dậy, vòng ra trước mặt Doãn Mạch, mở to mắt hỏi: "Sao, sao vậy?"
"Em có phải quên một chuyện không?" Doãn Mạch nhìn anh.
Quên chuyện gì? Lộ Trình Trình đầy nghi vấn, suy nghĩ rất lâu, cẩn thận nói: "Lúc nãy trước khi rời đi em đã chào anh mà, anh không nghe thấy à?"
"Không phải lúc nãy."
Không phải lúc nãy? Lộ Trình Trình nghĩ lại lịch trình của mình cả ngày, sáng nay cậu không tiễn Doãn Mạch ra cửa, nhưng Doãn Mạch không gọi cậu dậy, điều này không thể tính là cậu quên, đúng không?
Hình như cậu đã nói sẽ đón Doãn Mạch... Nghĩ đến đây, cậu liền lấy điện thoại ra xem, trên đó không có cuộc gọi nhỡ nào. Cậu không biết Doãn Mạch đã xong việc, nên không đi đón anh sớm. Điều này cũng không phải lỗi của cậu.
Lộ Trình Trình suy nghĩ kỹ càng, không nghĩ ra mình đã làm sai điều gì, chỉ biết kéo ống tay áo của Doãn Mạch, cầu xin: "Có thể cho em chút gợi ý không?"
Doãn Mạch nhìn cậu, không mong cậu có thể tự nghĩ ra, véo mũi cậu rồi nói: "Số điện thoại."
Lộ Trình Trình vẫn đầy nghi vấn, nên Doãn Mạch từng từ một: "Anh không có số điện thoại của em."
Doãn Mạch không có số điện thoại của Lộ Trình Trình. Không chỉ số điện thoại, họ cũng không kết bạn trên bất kỳ ứng dụng mạng xã hội nào.
Sau khi hai người gặp lại nhau vào đêm giao thừa, họ luôn dính lấy nhau, không ai để ý đến vấn đề này. Hôm nay là lần đầu tiên hai người tách ra sau khi ở bên nhau. Sau khi Doãn Mạch đến công ty, anh bận họp suốt, thậm chí không kịp ăn trưa. Đến hơn một giờ chiều, anh mới có thời gian để hỏi Lộ Trình Trình đã ra ngoài chưa, mới phát hiện ra trong điện thoại của mình chỉ có một số mà anh chắc chắn không phải của Lộ Trình Trình.
Đêm giao thừa, sau khi anh gặp Lộ Diệc Diễm, anh đã đoán rằng hôm đó Lộ Trình Trình đã dùng điện thoại của anh trai để gọi cho anh.
Anh gọi điện cho Hứa Hân và được biết Lộ Trình Trình vừa mới ra ngoài. Sau đó, anh đợi Lộ Trình Trình liên lạc với anh. Lộ Trình Trình biết số điện thoại của anh và có thể tìm anh qua mạng xã hội, nhưng suốt cả ngày, khi anh xong việc, điện thoại vẫn không có gì cả.
Không cuộc gọi, không tin nhắn, không có yêu cầu kết bạn.
Lộ Trình Trình đã chơi cả buổi chiều mà không nhận ra vấn đề này, điều đó chứng tỏ rằng cậu ấy không hề nghĩ đến việc liên lạc với anh!
Nhận ra điều này, Doãn Mạch hoàn toàn không có tâm trí làm việc nữa, anh trực tiếp nhờ Vệ Thừa An, người chuẩn bị tan làm, tiện đường chở anh đến SJXX. Không ngờ Vệ Thừa An cũng định đến SJXX tìm người, tiện thể cùng anh vào quán bar.
Lộ Trình Trình nghe Doãn Mạch nói xong, trong đầu đầy màn hình đạn mạc* toàn là "xong rồi", cậu thực sự hoàn toàn quên mất chuyện này!
/* đạn mạc 弾幕: hay còn gọi là mưa bình luận, là bình luận của hàng trăm người dùng, phủ kín video player trong khi đang phát, bình luận trong video chạy ngang qua màn hình, giống bên Bilibili...... thôi tui để hình cho dễ hình dung, tui ngu văn.*/
"À...," Lộ Trình Trình giơ một tay lên, cố gắng giải thích, "Bây giờ em nhận lỗi vẫn kịp chứ?"
Doãn Mạch hỏi ngược lại: "Em nghĩ sao?"
"Cả buổi chiều em ở cùng anh trai em, thật đấy. Trước đó, em chỉ chào một tiếng rồi dọn ra khỏi nhà anh ấy, anh trai em giận lắm, chiều nay anh ấy nhất quyết kéo em đi dạo cùng, nên em không có cơ hội gọi cho anh." Lộ Trình Trình cố gắng giải thích.
Anh trai là để làm gì?
Chính là để lấy cớ khi cần thiết chứ còn gì nữa!
Doãn Mạch nhìn cậu: "Vậy lúc em ra ngoài thì sao, đến nơi thì sao, không nghĩ đến việc nói với anh một tiếng à?"
"Em chưa có thói quen đó mà..." Lộ Trình Trình lẩm bẩm.
"Nói to lên." Vì là tiệc tùng, hôm nay trong quán bar âm nhạc không lớn, Doãn Mạch cũng không rõ có nghe rõ hay không.
Lộ Trình Trình giọng lớn hơn một chút, lần này cậu có vẻ ấm ức hơn: "Em chưa từng yêu đương, nên không quen báo cáo khi ra ngoài. Anh hung dữ thế làm gì."
Từ nhỏ bố mẹ không có thời gian quản cậu, luôn để cậu tự do, duy nhất có anh trai thì không đáng tin, chưa bao giờ yêu cầu cậu ra ngoài hay đến nơi phải báo cáo.
"Anh không hung dữ." Doãn Mạch bất đắc dĩ nói, ít nhất giọng điệu này với anh còn lâu mới gọi là "hung dữ".
Lộ Trình Trình không nói gì nữa, chỉ cúi đầu ngồi xổm trước mặt anh, trông rất ủ rũ.
Một lát sau, Doãn Mạch là người đầu tiên thỏa hiệp: "Thôi được rồi, anh không muốn kiểm soát em, không yêu cầu em lúc nào cũng phải báo cáo hành tung, chỉ là em ra ngoài lâu như vậy mà không liên lạc với anh, anh sẽ lo lắng."
"Em biết lỗi rồi, sau này sẽ không như vậy nữa." Lộ Trình Trình nhận lỗi nghiêm túc.
Doãn Mạch vốn dĩ không thực sự giận, chỉ là hơi buồn vì Lộ Trình Trình không nghĩ đến việc liên lạc với mình. Giờ anh cũng không muốn xoáy vào vấn đề này nữa, kéo cậu dậy, chỉ vào cái ghế bên cạnh, ý bảo cậu ngồi lên.
Ghế cao trước quầy bar cao hơn nhiều so với xe lăn, Lộ Trình Trình ngồi lên rồi nhìn Doãn Mạch, rất không quen, cậu nhúc nhích muốn đứng xuống, Doãn Mạch lúc này lấy điện thoại từ túi ra đưa cho cậu: "Lưu số của em vào."
"Được." Lộ Trình Trình ngoan ngoãn làm theo, cẩn thận nhập số điện thoại của mình. Đến khi nhập tên thì cậu bí, hỏi: "Em lưu tên gì đây?"
Doãn Mạch cười nhìn cậu: "Tùy em, muốn lưu gì cũng được."
Trong đầu Lộ Trình Trình lập tức hiện lên hai chữ, mặt ngay lập tức đỏ lên, cậu vội vàng lắc đầu, xua đi ý nghĩ đó, ngoan ngoãn gõ ba chữ "Lộ Trình Trình", rồi đưa điện thoại lại cho Doãn Mạch.
Vì ngồi cao hơn, cậu rõ ràng thấy Doãn Mạch nhận điện thoại xong ấn nút chỉnh sửa, xóa tên cậu vừa nhập, thay vào đó là "Lộ Bảo Bảo", rồi thêm một chữ "A" trước chữ "Lộ".
Lộ Trình Trình lúc này không quan tâm đến việc xấu hổ, tò mò hỏi: "Sao lại thêm chữ "A", có ý nghĩa gì à?"
Doãn Mạch cất điện thoại, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, cười một cái: "Tự em nghĩ đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.