Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên Với Tổng Tài Khuyết Tật
Chương 94: Vệ Thừa An x Thạch An Lan (Phần Cuối)
77 Gia Đích Miêu/77家的喵
22/10/2024
Vệ Thừa An cảm thấy giấc ngủ này của mình đặc biệt sâu, còn mơ thấy một giấc mơ xuân đầy mộng mị. Người trong mơ hoàn toàn phù hợp với tất cả sở thích ngoại hình của anh: ngũ quan tinh tế, làn da trắng mịn, thân hình xinh đẹp, tiếng thở dốc nhẹ nhàng sau đó như vẫn còn văng vẳng bên tai.
Điều này khiến anh dù bị cảm giác khó chịu sau khi say rượu làm tỉnh dậy, vẫn cảm thấy đây là một ngày tuyệt vời.
Cho đến khi anh mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, trên người không mặc bất kỳ y phục nào, giường thì bừa bãi, không khí tràn ngập mùi vị đặc trưng sau vận động, bên cạnh giường thậm chí còn có một dụng cụ đặc biệt đã qua sử dụng.
Tất cả mọi thứ dường như đang nói với anh rằng, những gì anh tưởng là mơ, thực ra đều là thật.
Vệ Thừa An hoàn toàn bàng hoàng.
Anh cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng trí nhớ đầy đủ dường như chỉ đến lúc anh và Lộ Diệc Diễm uống rượu, sau đó chỉ là những đoạn ký ức rời rạc.
Anh nhớ mình dường như đã nôn, có ai đó kéo anh đi một đoạn đường, sau đó ký ức là một làn da trắng muốt, mông cong, dường như có người quay lưng về phía anh, đang thay đồ, anh nhớ là mình đã ôm lấy...
Ôm lấy???
Vệ Thừa An ôm đầu, tuyệt vọng tiếp tục nhớ lại, nếu những cảnh không thể mô tả trong giấc mơ xuân đều là thật, thì rất có khả năng anh đã ngủ với một anh chàng đẹp trai không quen biết, còn làm đối phương bị thương, vì trong mơ màng, anh mơ hồ cảm nhận được mình đang ôm một quả cầu lửa nhỏ.
Nhấc chăn lên, chút vết máu trên ga giường cũng chứng thực điều này.
Khi anh định tiếp tục nhớ lại chi tiết, tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của anh, cuộc gọi từ cấp dưới, lúc này anh mới nhận ra đã gần mười một giờ, mà anh đáng lẽ phải đến công ty từ sớm.
Hôm qua trang web của công ty bị hacker tấn công, mặc dù chưa gây ra thiệt hại cụ thể gì và đã kịp thời khôi phục, nhưng với tư cách là người phụ trách kỹ thuật, để xảy ra lỗ hổng bảo mật lớn như vậy, anh không thể chối bỏ trách nhiệm.
Không kịp nghĩ nhiều, anh tìm bộ y phục đã thay ra mặc đại lên rồi ra cửa.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, anh tiến lên hỏi thông tin về người đã đưa anh đến đây hôm qua, có lẽ vì lúc đó anh thực sự say không biết gì, hỏi quá nghiêm túc, lễ tân sợ gặp rắc rối, đã điều tra lại camera giám sát lúc đó và cung cấp tên của đối phương, còn hỏi: "Thưa ngài, có cần báo cảnh sát không?"
"Không cần." Vệ Thừa An ghi nhớ tên, chụp lại hình ảnh từ camera giám sát, "Cảm ơn."
Nói xong, không để đối phương nói thêm gì, quay người rời đi.
Liên quan đến an toàn thông tin và tài chính của nền tảng, lần này sự việc rất nghiêm trọng, sau đó Vệ Thừa An bận rộn nhiều ngày, kiểm tra toàn bộ hệ thống bảo mật của trang web, họp bàn giải pháp, phân chia nhiệm vụ.
Toàn bộ Tết Nguyên Đán anh không nghỉ ngày nào, muốn dành 24 giờ ở công ty, cũng may là bố mẹ anh đều không ở trong nước, anh đã cùng họ đón Giáng sinh, lúc này có thể tập trung xử lý công việc, đợi đến khi nhân viên bộ phận kỹ thuật nghỉ Tết xong quay lại làm việc, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thời gian nghĩ đến chuyện đêm giao thừa.
Lại xem lại hình ảnh từ camera giám sát đã chụp lúc đó, anh chắc chắn mình chưa từng gặp người trong ảnh, nhưng cái tên của đối phương lại khiến anh cảm thấy quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra chính xác đã nghe ở đâu.
Ngày mùng 9, Doãn Mạch đến công ty dự họp đầu năm của các quản lý cấp cao, trong cuộc họp, anh rõ ràng cảm nhận được ông chủ kiêm bạn thân của mình có chút không tập trung, đến chiều tối, anh thẳng thắn tuyên bố kết thúc họp sớm, cho mọi người về nhà ăn tối.
"Cậu sao vậy?" Vệ Thừa An tiến lại gần, cười hỏi, "Họp hành mà nhìn điện thoại mấy chục lần, không giống cậu chút nào."
Doãn Mạch nhún vai, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng: "Đứa nhỏ nhà tôi hôm nay đi chơi với bạn, kết quả không có lấy một tin nhắn."
Khi nào nhà Doãn Mạch có đứa nhỏ rồi?
Vệ Thừa An ngẩn ra một lúc, cuối cùng cũng nhận ra "đứa nhỏ" mà Doãn Mạch nói thực ra là bạn trai mới xác định quan hệ của cậu ta, Lộ Trình Trình, lập tức có cảm giác tuyệt vọng bị nhét đầy miệng "cẩu lương", giận dữ nói: "Cậu đừng quá đáng! Người độc thân cũng có quyền đấy!"
Doãn Mạch cười nhẹ, hỏi: "Cậu về nhà không? Tiện đường chở tôi đến SJXX nhé, bạn của em ấy hôm nay hình như thuê SJXX để tổ chức một bữa tiệc nhỏ."
"Được thôi." Vệ Thừa An ngập ngừng, nhớ ra gì đó, nói tiếp, "Đúng lúc, tôi cũng phải đến quán bar đó tìm một người."
Mặc dù bây giờ thông tin anh biết chỉ có tên và số điện thoại của người đó, nhưng nghĩ kỹ lại, hôm đó anh được đưa ra khỏi quán bar, người đó không phải nhân viên quán, cũng nên là khách quen ở đó, đến quán bar tìm người chắc không sai.
******
Vì quán bar được bao trọn để tổ chức tiệc, khi hai người đến nơi dù thời gian còn sớm nhưng quán đã rất náo nhiệt.
Vệ Thừa An đẩy Doãn Mạch vào trong, nhanh chóng chú ý đến Lộ Trình Trình ở quầy bar, chỉ là không ngờ, người đứng cùng Lộ Trình Trình lại chính là người mà Vệ Thừa An đang muốn tìm - Thạch An Lan.
Sau một trận hỗn loạn, Vệ Thừa An kinh ngạc phát hiện Thạch An Lan không chỉ quen biết Doãn Mạch mà còn là bạn trai cũ của Mục Nhan. Đến khi anh tiêu hóa hết những thông tin này thì Thạch An Lan đã vội vàng rời đi.
Lộ Trình Trình chào Doãn Mạch rồi cũng chạy theo.
Sau khi hai người rời đi, Doãn Mạch quay lại hỏi anh: "Cậu với Thạch An Lan là thế nào?"
Nhìn vẻ lảng tránh của Thạch An Lan khi nãy, quan hệ giữa hai người dường như không đơn giản.
"Chính là đêm giao thừa đó... tôi uống quá chén, hình như là cậu ta đưa tôi đến khách sạn, khi tôi tỉnh dậy mới phát hiện..." Vệ Thừa An không nói tiếp, có chút buồn bực ôm mặt.
Doãn Mạch nhanh chóng đoán ra điều gì, hỏi thẳng: "Cậu ta ép cậu?"
"Sao có thể!" Những ngày này, Vệ Thừa An dần nhớ lại nhiều cảnh tượng, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tuy tôi là người chủ động, nhưng cậu ta hình như cũng không phản kháng."
"Không nên như vậy." Doãn Mạch vuốt cằm, kỳ lạ nói: "Theo những gì tôi biết, Thạch An Lan không phải là người dễ dãi, cậu chắc chắn là trước đây hai người không quen biết?"
Vệ Thừa An lắc đầu, nhưng lắc đến giữa chừng thì ngừng lại, bản thân cũng bắt đầu có chút không chắc chắn, dù sao cái tên "Thạch An Lan" này, anh thực sự đã nghe ở đâu đó.
Thấy vậy, Doãn Mạch liền kể cho anh những điều mình biết về Thạch An Lan, nói cậu ta lúc học đại học xuất sắc thế nào, làm sao khiến Mục Nhan chú ý, cuối cùng thành công khiến Mục Nhan nhìn với con mắt khác, chấp nhận sự theo đuổi của cậu ta, rồi là cách cậu ta lên kế hoạch cho tương lai, sau khi chia tay Mục Nhan hòa bình thì ra nước ngoài du học, mới trở về nước gần đây mở studio của mình, hôm nay chính là buổi tiệc khai trương studio của cậu ta.
Tóm lại, cậu ta và Mộ Nhan quen nhau hai năm mà không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại ngủ với Vệ Thừa An không quen biết mà còn say rượu, điều này nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ.
Nghe đến đây, Vệ Thừa An lại ngẩn người, đột nhiên vỗ đùi cái đét, kinh ngạc nói: "Tôi nhớ ra rồi! Chúng tôi thật sự quen nhau!"
Anh cuối cùng cũng biết tại sao mình cảm thấy cái tên quen thuộc, nhưng lại không có ấn tượng gì với ngoại hình xuất sắc như vậy.
Trước đây, khi đàn em giới thiệu bạn học cho anh biết, chỉ nói tên Thạch An Lan mà không cho xem ảnh, sau đó khi trò chuyện với Thạch An Lan, tên hiển thị luôn là tên tiếng Anh của cậu ta, nên khi thấy cái tên này anh không nhớ ra ngay.
Anh nhớ rõ khi đàn em giới thiệu Thạch An Lan với anh còn đùa rằng, Thạch An Lan rất đẹp trai, hai người đều có xu hướng tình dục giống nhau, lại đều ở nước ngoài, biết đâu có thể phát triển thêm.
Lúc đó anh không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mọi người du học đều khó khăn, nghe nói Thạch An Lan gia cảnh không tốt, liền tiện tay giúp đỡ vài việc. Sau đó anh tốt nghiệp quyết định về nước, lại nhận được tin Doãn Mạch bị tai nạn xe, vừa về nước liền vào "Cự Khóa", bắt đầu cùng Doãn Mạch làm việc ngày đêm, phương thức liên lạc cũng đổi sang nền tảng trong nước, hoàn toàn không để ý đến đàn em này.
Nghĩ đến đây, anh không thể ngồi yên, để lại một câu "Tôi đi xem cậu ta thế nào." rồi cũng quay người chạy đi.
Trong sảnh bar người qua kẻ lại, nhưng Vệ Thừa An tìm quanh một lượt mà không thấy người mình muốn tìm, đành ôm tâm lý thử vận may đi ra ngoài cửa. Kết quả vừa đẩy cửa quán bar, liền thấy Lộ Trình Trình và Thạch An Lan đang nói chuyện bên ngoài.
"Tiểu Lộ, xin lỗi, có thể cho tôi mượn cậu ấy một lát không? Tôi muốn nói chuyện riêng." Anh bước nhanh đến trước mặt hai người nói.
Lộ Trình Trình làm động tác "xin mời", rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này bên ngoài quán bar chỉ còn hai người.
Thạch An Lan đối diện với Vệ Thừa An, rõ ràng đôi tay giấu trong tay áo đã bắt đầu hơi run, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Vệ tiên sinh có chuyện gì sao?"
Vệ Thừa An không kịp nghĩ nhiều, buột miệng nói: "Cậu không gọi tôi là học trưởng sao?"
Chỉ một câu này, người đàn ông trước mặt bỗng nhiên đỏ hoe mắt, anh trơ mắt nhìn giọt nước từ đôi mắt đẹp ấy lăn xuống, để lại vệt nước trên má.
"Xin lỗi." Vệ Thừa An cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng vẫn nhanh chóng xin lỗi, rồi lục lọi trong túi tìm khăn giấy, vừa tìm vừa nói, "Cậu muốn gọi gì thì gọi, tôi chỉ tiện miệng hỏi, cái đó..."
Anh bí từ, không biết trong tình huống này nên nói gì, khăn giấy cũng không tìm thấy, do dự một chút, anh giơ tay lên, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt cậu ta.
Lúc này Thạch An Lan dường như cũng hoàn hồn, hơi lùi lại, ngăn Vệ Thừa An tiếp tục hành động với cái áo của mình, tự mình dùng tay lau loạn trên mặt, giọng mũi nặng nề hỏi: "Sao anh biết là tôi?"
"Tôi nhớ tên cậu, ừ... chính là, trước đây Hồ Bách có nói cho tôi biết."
Hồ Bách là bạn cùng phòng đại học của Thạch An Lan, cũng là đàn em trong câu lạc bộ của Vệ Thừa An, trước đây chính cậu ta giới thiệu Thạch An Lan với Vệ Thừa An.
Thạch An Lan nghĩ thông suốt, cảm xúc càng phức tạp hơn.
Một mặt, cậu có chút vui mừng vì sau ngần ấy thời gian, Vệ Thừa An vẫn nhớ đến cậu, thậm chí nhớ cách cậu gọi đối phương ngày trước.
Mặt khác, cậu lại vô cùng bối rối, dù sao đã xảy ra chuyện đêm đó, thay vì là một đàn em từng liên lạc, cậu thà rằng Vệ Thừa An coi anh là một người xa lạ, nếu không cậu thực sự không biết giải thích hành động của mình đêm đó thế nào.
Có lẽ thấy cậu lại im lặng, Vệ Thừa An chủ động mở lời: "Hôm đó tôi uống say, thực sự xin lỗi, cậu... cậu có sao không?"
Thạch An Lan nhẹ gật đầu, cậu đã truyền nước biển ba ngày liên tiếp ở bệnh viện, lại dùng thuốc của Dương Diêu, đến giờ đã gần như hồi phục.
Vệ Thừa An gãi đầu, lại xác nhận: "Cái đó, hôm đó, cậu nhận ra tôi?"
Dù trong lòng anh đã có câu trả lời, nhưng vẫn không nhịn được muốn xác nhận lại.
Quả nhiên Thạch An Lan lại gật đầu.
Vậy là Thạch An Lan trong tình trạng biết anh là ai, hoàn toàn tự nguyện cùng anh...
Vệ Thừa An không kiềm chế được mà tim đập nhanh hơn vài nhịp, có một ý nghĩ đang dần hình thành trong đầu, nhưng anh lại cảm thấy mình hơi tự luyến, nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.
Không đợi anh mở miệng, Thạch An Lan nói nhỏ: "Tôi phải vào trong tiếp khách rồi."
"À, vậy cậu đi đi." Vệ Thừa An vội nói.
Thạch An Lan nhìn anh một cái nữa, há miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói gì, quay người vào quán bar.
Vệ Thừa An đứng ngoài hút hết một điếu thuốc rồi mới quay lại quán bar.
Tối nay vốn là buổi tiệc của Thạch An Lan, từ khi trở lại từ bên ngoài, cậu bận rộn giao tiếp với mọi người đến khuya, mãi đến khi khách về gần hết, cậu mới dám thả lỏng đôi chút, quay người đối diện với ánh mắt đã dõi theo cậu cả buổi tối.
Thấy cậu bận rộn xong, vị khách không mời mà đến kia nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt cậu, tự nhiên nói: "Bận xong rồi à? Tôi đưa cậu về."
Thạch An Lan tửu lượng khá, tối nay tuy uống chút rượu nhưng giờ đây men rượu đã gần hết, cậu do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Đêm xuống, nhiệt độ dường như lại giảm, từ quán bar ấm áp bước ra ngoài, Thạch An Lan không kìm được rùng mình. Vệ Thừa An thấy vậy liền tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quàng lên cổ cậu, nhìn trang phục của cậu rồi đùa: "Các cậu làm thiết kế thời trang, có phải chỉ coi trọng ngoại hình mà không quan tâm đến giữ ấm không?"
Thạch An Lan cũng đành cười, kéo chặt áo khoác, rồi kéo khăn quàng Vệ Thừa An vừa quàng: "Hôm nay là ngày khai trương studio của tôi, không thể mặc như cái chăn."
Dù sao thì hầu hết những người đến đều là khách hàng tiềm năng của cậu, cậu cần thể hiện gu thẩm mỹ và thiết kế của mình.
Vệ Thừa An không hiểu lắm về giới thời trang, nên không nói gì thêm, chỉ cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người cậu: "Lúc đến bãi đỗ xe đã đầy, tôi đỗ xe ngoài đường, có chút xa."
"Anh không lạnh sao?" Thạch An Lan cảm thấy mình bị bao quanh bởi mùi của Vệ Thừa An, cậu do dự một chút, vẫn không trả áo lại ngay, chỉ quay đầu nhìn đối phương.
"Không sao, cậu mặc đi." Vệ Thừa An nhét tay vào túi quần jeans, cười để lộ hàm răng trắng, "Tôi da dày, chịu được lạnh."
Thạch An Lan cũng mỉm cười, tính cách của Vệ Thừa An gần như hoàn toàn giống với những gì cậu tưởng tượng, rõ ràng đã năm năm không liên lạc, trước đó cũng không thân quen, nhưng Vệ Thừa An luôn mang lại cảm giác an tâm một cách kỳ lạ.
Lên xe, Thạch An Lan đọc địa chỉ nhà mình, suốt chặng đường, Vệ Thừa An hỏi về những chuyện sau này của cậu ở nước ngoài, cậu tránh những khó khăn cuộc sống ở nước ngoài, chỉ kể những chuyện vui.
Dù trong lòng hai người đều có chút căng thẳng, nhưng ít nhất bầu không khí trong xe khá thoải mái.
Trong khi trò chuyện, cậu cũng hiểu ra tại sao khi Vệ Thừa An về nước lại trông nặng nề như vậy, là vì vừa nhận được tin bạn thân bị tai nạn xe.
Nhà Thạch An Lan không xa quán bar, chẳng mấy chốc hệ thống định vị đã thông báo đến nơi, Vệ Thừa An dừng xe, gạt bỏ chút tiếc nuối vừa nảy ra, trước khi Thạch An Lan nói lời tạm biệt liền hỏi: "Tôi có thể... xin số liên lạc hiện tại của cậu không?"
Vốn cũng đang nghĩ cách lấy số điện thoại, Thạch An Lan rõ ràng hơi ngẩn ra, rồi nhanh chóng đọc số của mình.
Vệ Thừa An lưu số, gọi thử đến khi nghe chuông điện thoại của cậu vang lên mới ngắt máy.
Thạch An Lan tháo dây an toàn, để lại áo khoác trên ghế, xin lỗi: "Xin lỗi, tôi ở cùng gia đình, không mời anh lên uống trà được."
"Không sao, không sao, muộn rồi, cậu về nghỉ sớm đi."
"Anh cũng vậy." Thạch An Lan nói xong, chào tạm biệt anh, mở cửa xuống xe, đi vài bước chợt nhớ ra gì đó, lại quay lại bên xe, cúi người qua cửa sổ nói với người đàn ông trong xe: "Khăn quàng cổ tôi giặt xong sẽ trả anh."
"Được, lần sau tôi mời anh ăn đặc sản thành phố S."
Khi nói điều này, Vệ Thừa An hoàn toàn quên mất Thạch An Lan trước khi ra nước ngoài cũng sống ở thành phố S. Thạch An Lan không vạch trần, mỉm cười đáp lời.
******
"Lần sau mời cậu ăn cơm." Câu này thường được coi là một lời kết thúc lịch sự, ít khi được thực hiện.
Nhưng Vệ Thừa An lại nhanh chóng biến nó thành hành động, và không chỉ một lần.
Trước khi gặp Thạch An Lan, thật ra Vệ Thừa An là một người đàn ông điển hình, mỗi ngày ngoài công việc chỉ về nhà ngủ, có thời gian rảnh thì ở nhà chơi các trò chơi điện tử cốt truyện. Nhưng bây giờ anh mất hứng thú với cả việc ngủ và chơi game, gần như bất cứ khi nào rảnh, anh đều hẹn Thạch An Lan cùng ăn cơm.
Ở công ty, dù có việc hay không, anh đều thích đi dạo quanh phòng hành chính và phòng thiết kế, hỏi thăm đồng nghiệp nữ về những nhà hàng ngon hay những bộ phim hay, sau đó kéo Thạch An Lan đi cùng.
Không đầy hai tháng, mọi người trong công ty đều biết sau khi Doãn Mạch có người yêu, đến lượt CTO cuồng công việc của họ cũng đang yêu.
Vì thường Vệ Thừa An giành mua bữa, Thạch An Lan bắt đầu tặng anh quần áo do mình thiết kế.
Tủ quần áo của Vệ Thừa An, từ áo khoác lông vũ và áo sơ mi ca rô, dần được thay thế bằng những trang phục thiết kế tinh tế, Vệ Thừa An cũng trở thành khách thường xuyên của studio Thạch An Lan, nhân viên ở đó cơ bản đều nhận ra ông chủ của mình thích anh ta, trong lòng sớm đã coi Vệ Thừa An như một nửa ông chủ.
Thế nhưng hai người trong cuộc hoàn toàn không nhận ra tình cảm của mình, vẫn cẩn thận che giấu suy nghĩ, dò dẫm tiến về phía trước.
Hôm đó, Thạch An Lan xong việc trở về nhà, mở cửa gọi vài tiếng "bà", không thấy ai đáp lại, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành, vài bước lao đến phòng bà nội, thấy bà nằm bất tỉnh trên sàn nhà.
Thạch An Lan tự nhận mình là người rất kiên cường, độc lập, nhưng trong khoảnh khắc đó, đầu cậu trống rỗng, khi cầm điện thoại, ngón tay run rẩy đến mức gần như không thể bấm màn hình, phải thử vài lần mới gọi được cấp cứu.
Sau khi thông báo tình hình và địa chỉ cho bác sĩ, cậu lại gọi cho Vệ Thừa An, lúc gọi điện cả người cậu đã không thể bình tĩnh, Vệ Thừa An phải mất một lúc mới hiểu được chuyện gì qua tiếng nghẹn ngào của cậu, lái xe đến nhà cậu.
Cuối cùng Vệ Thừa An và xe cấp cứu gần như đồng thời đến, Vệ Thừa An lo lắng cho tình trạng của Thạch An Lan, liền lái xe bám theo sau xe cứu thương.
Trên xe cứu thương, bác sĩ nhanh chóng chẩn đoán bà cụ bị hạ đường huyết dẫn đến hôn mê, lập tức bổ sung đường cho bà. Vì phát hiện kịp thời, khi bà bị choáng và ngã xuống vẫn còn chút ý thức, không phải ngã mạnh xuống sàn, nên ngoài một chút trầy xước ở khuỷu tay, bà không có gì nghiêm trọng, khi xe đến bệnh viện bà đã tỉnh lại.
Thạch An Lan không yên tâm, kiên quyết làm một loạt kiểm tra sức khỏe cho bà, thấy các chỉ số khác vẫn ổn, cậu mới an tâm trở lại.
Ra khỏi bệnh viện, ngồi trên xe của Vệ Thừa An, suốt đoạn đường Thạch An Lan không ngừng tự trách mình, đặc biệt là khi biết bà lúc đó định vào bếp nấu ăn cho cậu, cậu lại càng đau lòng.
Cậu trở về nước vốn để chăm sóc bà, nhưng vì bận rộn với công việc thành lập studio, lại còn dành một phần tâm trí cho Vệ Thừa An, nên thời gian thực sự có thể ở bên bà không nhiều, còn để bà mỗi ngày nấu ăn cho cậu.
"Lần này là tai nạn, tại bà buổi trưa ăn ít, chiều lại xem phim quên cả thời gian, không ăn vặt nên bị hạ đường huyết." Bà cụ nói giọng phổ thông pha lẫn phương ngữ an ủi cậu, rồi chuyển đề tài hỏi, "Đây là bạn của cháu à? Bà trước giờ chưa gặp."
Thạch An Lan ngẩn ra, lo lắng cả buổi tối, giờ cậu mới nhận ra mình chưa giới thiệu Vệ Thừa An với bà.
"Bà, đây là Vệ Thừa An, tôi... ừm, đàn anh đại học của cháu, trước kia khi cháu du học ở Mỹ, anh ấy luôn chăm sóc cháu."
Vệ Thừa An nhân lúc đèn đỏ quay lại chào: "Chào bà."
"Ừ, chào cháu." Bà cụ có vẻ rất vui, chà tay vào áo, "Cảm ơn cháu đã chăm sóc Tiểu Lan."
"Đó là việc nên làm." Vệ Thừa An nhìn Thạch An Lan qua gương chiếu hậu, cười đáp.
Sau đó bà cụ hỏi thêm về tình hình của Vệ Thừa An, làm việc ở đâu, trong nhà còn ai, bố mẹ hiện giờ làm gì, Vệ Thừa An đều trả lời cẩn thận.
Thạch An Lan nghe càng lúc càng thấy không ổn, về nhà tiễn bà vào phòng rồi đỏ mặt hỏi: "Bà, bà đang làm gì vậy, cháu với anh ấy không phải như bà nghĩ đâu."
"Bà nghĩ thế nào?" Bà cụ hỏi lại.
Thạch An Lan khi học đại học đã từng hẹn hò với Mục Nhan, bị bà phát hiện. Cậu nghĩ bà sẽ tức giận, thất vọng, phản đối cậu yêu đàn ông.
Không ngờ bà chỉ im lặng rất lâu rồi nói: "Tiểu Lan của chúng ta bao năm qua đã quá vất vả rồi, bà chỉ mong cháu sống vui vẻ, nếu hẹn hò với người đó làm cháu hạnh phúc thì cứ hẹn, bà ủng hộ cháu."
Sau này biết cậu vì đi du học mà chia tay với Mục Nhan, bà còn tiếc nuối một thời gian, sau đó thấy cậu mãi không hẹn hò, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết cậu có phải vì tổn thương tình cảm mà chưa thoát ra được không.
Cho đến khi thấy cậu và Vệ Thừa An bên nhau.
"Bà già rồi, còn nhìn không ra chuyện của các cháu à?" Thấy cậu không nói gì, bà cụ cười nói, "Cháu còn muốn giấu bà?"
"Không phải, chúng cháu thật sự không hẹn hò, bà đừng hiểu lầm." Thạch An Lan giải thích.
Nhưng vừa nói xong, ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, nhìn cậu ngẩn ngơ.
Thấy cậu nhìn lại, Vệ Thừa An bừng tỉnh, nói: "À, tôi đến hỏi, mọi người đã ăn chưa?"
"Chưa, Tiểu An cũng chưa ăn đúng không?" Bà cụ nháy mắt với Thạch An Lan, rồi nói với Vệ Thừa An, "Trong tủ lạnh có thức ăn, để An Lan nấu vài bát mì."
Thạch An Lan hiểu ý bà, đứng dậy dẫn Vệ Thừa An vào bếp, vào trong cậu nhỏ giọng giải thích: "Xin lỗi, bà tôi hình như hiểu lầm quan hệ của chúng ta."
Cậu nói xong, lâu không nghe đáp lại, định ngẩng đầu hỏi, thì bị Vệ Thừa An ôm vào lòng.
"Có thể không phải hiểu lầm không?" Người đàn ông mở miệng hỏi.
"Gì, gì cơ?" Thạch An Lan sững sờ, lời của cậu ta lặp lại trong đầu vài lần, cậu mới dám tin vào ý nghĩa của nó, "Anh nói..."
Vệ Thừa An hơi buông cậu ra, nhìn cậu nghiêm túc nói: "Bà không hiểu lầm, tôi thích em, An Lan, chúng ta hẹn hò nhé?"
Thạch An Lan lắc đầu, Vệ Thừa An trợn mắt, định mở miệng tranh thủ cơ hội, nhưng bị đối phương bịt miệng lại.
"Sao lại không được." Thạch An Lan vùi đầu vào ngực anh ta, hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói, "Đàn anh, em thích anh, suốt sáu năm rồi."
Ngoài bếp, bà cụ hài lòng xoa ngực, lặng lẽ rời đi.
****
**Tác giả có điều muốn nói:**
Tôi... Sau này sẽ không bao giờ nói là tôi sẽ viết xong vài chương ngoại truyện nữa.
Để viết xong nó, hôm nay tôi đã viết 6000 chữ!!!!
Nhưng cuối cùng cũng đã viết xong rồi! Cảm ơn tất cả các bạn đáng yêu đã đọc đến đây. Bút tâm!
—————Dưới đây là một quảng cáo—————
Sắp tới tôi sẽ viết 《Một cân nặng hủy hoại tất cả》
[Anh bác sĩ gây mê độc miệng bảo vệ x Cậu sinh viên y khoa mềm mỏng dễ nổi giận]
Người gầy đều giống nhau, nhưng người béo thì mỗi người mỗi kiểu. Có người béo mặt, có người béo eo, có người béo chân.
Còn Dương Thước thì khác, cậu ấy béo rất đều, và vì cơ thể không có nhiều cơ bắp, nên nhìn bề ngoài còn béo hơn so với cân nặng thực tế.
Vì vậy khi giảng viên biết cậu ấy sắp phải phẫu thuật, cậu ấy đã gặp phải bi kịch.
Giảng viên: "Tình trạng như của em, thường thì gây tê thần kinh khá khó khăn, tôi phải liên hệ với một bác sĩ gây mê có thẩm quyền hơn."
Trong đầu Dương Thước chợt hiện lên một cái tên, cậu lập tức nhảy khỏi ghế, một chữ "đừng" còn chưa kịp nói ra, thì giảng viên của cậu đã nhanh chóng bấm điện thoại.
Dương Thước cảm thấy cả cuộc đời mình chìm trong bóng tối, đặc biệt là khi người sư huynh mà cậu thầm thương trộm nhớ suốt hai năm qua hỏi "Sư đệ sắp làm phẫu thuật gì?", cậu chỉ muốn bốc hơi ngay tại chỗ.
Nhưng ai bảo cậu là sinh viên y khoa, chưa kịp nghĩ xem làm sao để qua mặt, giảng viên đã vỗ vai cậu và cười nói: "Tiểu Dương chỉ cần cắt bp, anh xem nên gây mê như thế nào nhé."
Dương Thước thề rằng cậu đã thấy khóe miệng của sư huynh co giật...
- Thầm yêu trở thành hiện thực
- Giảm cân thành công một nửa, từ mập mạp thành hơi mập mềm mỏng
- Bánh ngọt nhỏ ngọt ngào thuần khiết
- Dành tặng cho tất cả các bạn đáng yêu có ý định giảm cân nhưng lại không thể kiềm chế được miệng (và cả chính tôi nữa)
**************
Lời của Tiểu Ngư ( editor):
Đầu tiên mình xin chúc mừng khi bộ Yêu từ cái nhìn đầu tiên với tổng tài khuyết tật đã hoàn toàn kết thúc trong trong cái kết hạnh phúc, vui vẻ. Thứ hai mình cảm ơn các bạn đã ủng hộ và theo dõi mình, bản dịch này là đầu tay của mình, không hoàn hảo có nhiều khuyết điểm, non nớt, mong các bạn luôn hoan hỷ đón nhận.
Mình đặc biệt cảm ơn các bạn đã nhiệt tình hỗ trợ mình sửa lỗi để hoàn thiện hơn. Một lần nữa cảm ơn các bạn.
Sắp tới mình có thể sẽ dịch thêm, nếu các bạn có niềm tin và yêu thích lối dịch của mình đừng ngài rcm truyện các bạn muốn dịch cho mình biết, mình sẽ xem và thử.
Nếu bản dịch của mình cõ lỗi gì hãy nói cho mình biết nhé!
Điều này khiến anh dù bị cảm giác khó chịu sau khi say rượu làm tỉnh dậy, vẫn cảm thấy đây là một ngày tuyệt vời.
Cho đến khi anh mở mắt, phát hiện mình đang ở trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, trên người không mặc bất kỳ y phục nào, giường thì bừa bãi, không khí tràn ngập mùi vị đặc trưng sau vận động, bên cạnh giường thậm chí còn có một dụng cụ đặc biệt đã qua sử dụng.
Tất cả mọi thứ dường như đang nói với anh rằng, những gì anh tưởng là mơ, thực ra đều là thật.
Vệ Thừa An hoàn toàn bàng hoàng.
Anh cố gắng nhớ lại tất cả những gì đã xảy ra ngày hôm qua, nhưng trí nhớ đầy đủ dường như chỉ đến lúc anh và Lộ Diệc Diễm uống rượu, sau đó chỉ là những đoạn ký ức rời rạc.
Anh nhớ mình dường như đã nôn, có ai đó kéo anh đi một đoạn đường, sau đó ký ức là một làn da trắng muốt, mông cong, dường như có người quay lưng về phía anh, đang thay đồ, anh nhớ là mình đã ôm lấy...
Ôm lấy???
Vệ Thừa An ôm đầu, tuyệt vọng tiếp tục nhớ lại, nếu những cảnh không thể mô tả trong giấc mơ xuân đều là thật, thì rất có khả năng anh đã ngủ với một anh chàng đẹp trai không quen biết, còn làm đối phương bị thương, vì trong mơ màng, anh mơ hồ cảm nhận được mình đang ôm một quả cầu lửa nhỏ.
Nhấc chăn lên, chút vết máu trên ga giường cũng chứng thực điều này.
Khi anh định tiếp tục nhớ lại chi tiết, tiếng chuông điện thoại cắt ngang suy nghĩ của anh, cuộc gọi từ cấp dưới, lúc này anh mới nhận ra đã gần mười một giờ, mà anh đáng lẽ phải đến công ty từ sớm.
Hôm qua trang web của công ty bị hacker tấn công, mặc dù chưa gây ra thiệt hại cụ thể gì và đã kịp thời khôi phục, nhưng với tư cách là người phụ trách kỹ thuật, để xảy ra lỗ hổng bảo mật lớn như vậy, anh không thể chối bỏ trách nhiệm.
Không kịp nghĩ nhiều, anh tìm bộ y phục đã thay ra mặc đại lên rồi ra cửa.
Khi đi ngang qua quầy lễ tân, anh tiến lên hỏi thông tin về người đã đưa anh đến đây hôm qua, có lẽ vì lúc đó anh thực sự say không biết gì, hỏi quá nghiêm túc, lễ tân sợ gặp rắc rối, đã điều tra lại camera giám sát lúc đó và cung cấp tên của đối phương, còn hỏi: "Thưa ngài, có cần báo cảnh sát không?"
"Không cần." Vệ Thừa An ghi nhớ tên, chụp lại hình ảnh từ camera giám sát, "Cảm ơn."
Nói xong, không để đối phương nói thêm gì, quay người rời đi.
Liên quan đến an toàn thông tin và tài chính của nền tảng, lần này sự việc rất nghiêm trọng, sau đó Vệ Thừa An bận rộn nhiều ngày, kiểm tra toàn bộ hệ thống bảo mật của trang web, họp bàn giải pháp, phân chia nhiệm vụ.
Toàn bộ Tết Nguyên Đán anh không nghỉ ngày nào, muốn dành 24 giờ ở công ty, cũng may là bố mẹ anh đều không ở trong nước, anh đã cùng họ đón Giáng sinh, lúc này có thể tập trung xử lý công việc, đợi đến khi nhân viên bộ phận kỹ thuật nghỉ Tết xong quay lại làm việc, anh mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng có thời gian nghĩ đến chuyện đêm giao thừa.
Lại xem lại hình ảnh từ camera giám sát đã chụp lúc đó, anh chắc chắn mình chưa từng gặp người trong ảnh, nhưng cái tên của đối phương lại khiến anh cảm thấy quen thuộc, như đã nghe ở đâu đó, nhưng không thể nhớ ra chính xác đã nghe ở đâu.
Ngày mùng 9, Doãn Mạch đến công ty dự họp đầu năm của các quản lý cấp cao, trong cuộc họp, anh rõ ràng cảm nhận được ông chủ kiêm bạn thân của mình có chút không tập trung, đến chiều tối, anh thẳng thắn tuyên bố kết thúc họp sớm, cho mọi người về nhà ăn tối.
"Cậu sao vậy?" Vệ Thừa An tiến lại gần, cười hỏi, "Họp hành mà nhìn điện thoại mấy chục lần, không giống cậu chút nào."
Doãn Mạch nhún vai, vẻ mặt vừa bất đắc dĩ vừa dịu dàng: "Đứa nhỏ nhà tôi hôm nay đi chơi với bạn, kết quả không có lấy một tin nhắn."
Khi nào nhà Doãn Mạch có đứa nhỏ rồi?
Vệ Thừa An ngẩn ra một lúc, cuối cùng cũng nhận ra "đứa nhỏ" mà Doãn Mạch nói thực ra là bạn trai mới xác định quan hệ của cậu ta, Lộ Trình Trình, lập tức có cảm giác tuyệt vọng bị nhét đầy miệng "cẩu lương", giận dữ nói: "Cậu đừng quá đáng! Người độc thân cũng có quyền đấy!"
Doãn Mạch cười nhẹ, hỏi: "Cậu về nhà không? Tiện đường chở tôi đến SJXX nhé, bạn của em ấy hôm nay hình như thuê SJXX để tổ chức một bữa tiệc nhỏ."
"Được thôi." Vệ Thừa An ngập ngừng, nhớ ra gì đó, nói tiếp, "Đúng lúc, tôi cũng phải đến quán bar đó tìm một người."
Mặc dù bây giờ thông tin anh biết chỉ có tên và số điện thoại của người đó, nhưng nghĩ kỹ lại, hôm đó anh được đưa ra khỏi quán bar, người đó không phải nhân viên quán, cũng nên là khách quen ở đó, đến quán bar tìm người chắc không sai.
******
Vì quán bar được bao trọn để tổ chức tiệc, khi hai người đến nơi dù thời gian còn sớm nhưng quán đã rất náo nhiệt.
Vệ Thừa An đẩy Doãn Mạch vào trong, nhanh chóng chú ý đến Lộ Trình Trình ở quầy bar, chỉ là không ngờ, người đứng cùng Lộ Trình Trình lại chính là người mà Vệ Thừa An đang muốn tìm - Thạch An Lan.
Sau một trận hỗn loạn, Vệ Thừa An kinh ngạc phát hiện Thạch An Lan không chỉ quen biết Doãn Mạch mà còn là bạn trai cũ của Mục Nhan. Đến khi anh tiêu hóa hết những thông tin này thì Thạch An Lan đã vội vàng rời đi.
Lộ Trình Trình chào Doãn Mạch rồi cũng chạy theo.
Sau khi hai người rời đi, Doãn Mạch quay lại hỏi anh: "Cậu với Thạch An Lan là thế nào?"
Nhìn vẻ lảng tránh của Thạch An Lan khi nãy, quan hệ giữa hai người dường như không đơn giản.
"Chính là đêm giao thừa đó... tôi uống quá chén, hình như là cậu ta đưa tôi đến khách sạn, khi tôi tỉnh dậy mới phát hiện..." Vệ Thừa An không nói tiếp, có chút buồn bực ôm mặt.
Doãn Mạch nhanh chóng đoán ra điều gì, hỏi thẳng: "Cậu ta ép cậu?"
"Sao có thể!" Những ngày này, Vệ Thừa An dần nhớ lại nhiều cảnh tượng, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: "Tuy tôi là người chủ động, nhưng cậu ta hình như cũng không phản kháng."
"Không nên như vậy." Doãn Mạch vuốt cằm, kỳ lạ nói: "Theo những gì tôi biết, Thạch An Lan không phải là người dễ dãi, cậu chắc chắn là trước đây hai người không quen biết?"
Vệ Thừa An lắc đầu, nhưng lắc đến giữa chừng thì ngừng lại, bản thân cũng bắt đầu có chút không chắc chắn, dù sao cái tên "Thạch An Lan" này, anh thực sự đã nghe ở đâu đó.
Thấy vậy, Doãn Mạch liền kể cho anh những điều mình biết về Thạch An Lan, nói cậu ta lúc học đại học xuất sắc thế nào, làm sao khiến Mục Nhan chú ý, cuối cùng thành công khiến Mục Nhan nhìn với con mắt khác, chấp nhận sự theo đuổi của cậu ta, rồi là cách cậu ta lên kế hoạch cho tương lai, sau khi chia tay Mục Nhan hòa bình thì ra nước ngoài du học, mới trở về nước gần đây mở studio của mình, hôm nay chính là buổi tiệc khai trương studio của cậu ta.
Tóm lại, cậu ta và Mộ Nhan quen nhau hai năm mà không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại ngủ với Vệ Thừa An không quen biết mà còn say rượu, điều này nghĩ sao cũng thấy kỳ lạ.
Nghe đến đây, Vệ Thừa An lại ngẩn người, đột nhiên vỗ đùi cái đét, kinh ngạc nói: "Tôi nhớ ra rồi! Chúng tôi thật sự quen nhau!"
Anh cuối cùng cũng biết tại sao mình cảm thấy cái tên quen thuộc, nhưng lại không có ấn tượng gì với ngoại hình xuất sắc như vậy.
Trước đây, khi đàn em giới thiệu bạn học cho anh biết, chỉ nói tên Thạch An Lan mà không cho xem ảnh, sau đó khi trò chuyện với Thạch An Lan, tên hiển thị luôn là tên tiếng Anh của cậu ta, nên khi thấy cái tên này anh không nhớ ra ngay.
Anh nhớ rõ khi đàn em giới thiệu Thạch An Lan với anh còn đùa rằng, Thạch An Lan rất đẹp trai, hai người đều có xu hướng tình dục giống nhau, lại đều ở nước ngoài, biết đâu có thể phát triển thêm.
Lúc đó anh không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy mọi người du học đều khó khăn, nghe nói Thạch An Lan gia cảnh không tốt, liền tiện tay giúp đỡ vài việc. Sau đó anh tốt nghiệp quyết định về nước, lại nhận được tin Doãn Mạch bị tai nạn xe, vừa về nước liền vào "Cự Khóa", bắt đầu cùng Doãn Mạch làm việc ngày đêm, phương thức liên lạc cũng đổi sang nền tảng trong nước, hoàn toàn không để ý đến đàn em này.
Nghĩ đến đây, anh không thể ngồi yên, để lại một câu "Tôi đi xem cậu ta thế nào." rồi cũng quay người chạy đi.
Trong sảnh bar người qua kẻ lại, nhưng Vệ Thừa An tìm quanh một lượt mà không thấy người mình muốn tìm, đành ôm tâm lý thử vận may đi ra ngoài cửa. Kết quả vừa đẩy cửa quán bar, liền thấy Lộ Trình Trình và Thạch An Lan đang nói chuyện bên ngoài.
"Tiểu Lộ, xin lỗi, có thể cho tôi mượn cậu ấy một lát không? Tôi muốn nói chuyện riêng." Anh bước nhanh đến trước mặt hai người nói.
Lộ Trình Trình làm động tác "xin mời", rồi nhanh chóng rời đi.
Lúc này bên ngoài quán bar chỉ còn hai người.
Thạch An Lan đối diện với Vệ Thừa An, rõ ràng đôi tay giấu trong tay áo đã bắt đầu hơi run, nhưng vẻ mặt vẫn cố tỏ ra bình tĩnh hỏi: "Vệ tiên sinh có chuyện gì sao?"
Vệ Thừa An không kịp nghĩ nhiều, buột miệng nói: "Cậu không gọi tôi là học trưởng sao?"
Chỉ một câu này, người đàn ông trước mặt bỗng nhiên đỏ hoe mắt, anh trơ mắt nhìn giọt nước từ đôi mắt đẹp ấy lăn xuống, để lại vệt nước trên má.
"Xin lỗi." Vệ Thừa An cũng không biết mình sai ở đâu, nhưng vẫn nhanh chóng xin lỗi, rồi lục lọi trong túi tìm khăn giấy, vừa tìm vừa nói, "Cậu muốn gọi gì thì gọi, tôi chỉ tiện miệng hỏi, cái đó..."
Anh bí từ, không biết trong tình huống này nên nói gì, khăn giấy cũng không tìm thấy, do dự một chút, anh giơ tay lên, dùng tay áo lau nước mắt trên mặt cậu ta.
Lúc này Thạch An Lan dường như cũng hoàn hồn, hơi lùi lại, ngăn Vệ Thừa An tiếp tục hành động với cái áo của mình, tự mình dùng tay lau loạn trên mặt, giọng mũi nặng nề hỏi: "Sao anh biết là tôi?"
"Tôi nhớ tên cậu, ừ... chính là, trước đây Hồ Bách có nói cho tôi biết."
Hồ Bách là bạn cùng phòng đại học của Thạch An Lan, cũng là đàn em trong câu lạc bộ của Vệ Thừa An, trước đây chính cậu ta giới thiệu Thạch An Lan với Vệ Thừa An.
Thạch An Lan nghĩ thông suốt, cảm xúc càng phức tạp hơn.
Một mặt, cậu có chút vui mừng vì sau ngần ấy thời gian, Vệ Thừa An vẫn nhớ đến cậu, thậm chí nhớ cách cậu gọi đối phương ngày trước.
Mặt khác, cậu lại vô cùng bối rối, dù sao đã xảy ra chuyện đêm đó, thay vì là một đàn em từng liên lạc, cậu thà rằng Vệ Thừa An coi anh là một người xa lạ, nếu không cậu thực sự không biết giải thích hành động của mình đêm đó thế nào.
Có lẽ thấy cậu lại im lặng, Vệ Thừa An chủ động mở lời: "Hôm đó tôi uống say, thực sự xin lỗi, cậu... cậu có sao không?"
Thạch An Lan nhẹ gật đầu, cậu đã truyền nước biển ba ngày liên tiếp ở bệnh viện, lại dùng thuốc của Dương Diêu, đến giờ đã gần như hồi phục.
Vệ Thừa An gãi đầu, lại xác nhận: "Cái đó, hôm đó, cậu nhận ra tôi?"
Dù trong lòng anh đã có câu trả lời, nhưng vẫn không nhịn được muốn xác nhận lại.
Quả nhiên Thạch An Lan lại gật đầu.
Vậy là Thạch An Lan trong tình trạng biết anh là ai, hoàn toàn tự nguyện cùng anh...
Vệ Thừa An không kiềm chế được mà tim đập nhanh hơn vài nhịp, có một ý nghĩ đang dần hình thành trong đầu, nhưng anh lại cảm thấy mình hơi tự luyến, nhanh chóng gạt bỏ ý nghĩ đó.
Không đợi anh mở miệng, Thạch An Lan nói nhỏ: "Tôi phải vào trong tiếp khách rồi."
"À, vậy cậu đi đi." Vệ Thừa An vội nói.
Thạch An Lan nhìn anh một cái nữa, há miệng, dường như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói gì, quay người vào quán bar.
Vệ Thừa An đứng ngoài hút hết một điếu thuốc rồi mới quay lại quán bar.
Tối nay vốn là buổi tiệc của Thạch An Lan, từ khi trở lại từ bên ngoài, cậu bận rộn giao tiếp với mọi người đến khuya, mãi đến khi khách về gần hết, cậu mới dám thả lỏng đôi chút, quay người đối diện với ánh mắt đã dõi theo cậu cả buổi tối.
Thấy cậu bận rộn xong, vị khách không mời mà đến kia nhảy xuống ghế, đi đến trước mặt cậu, tự nhiên nói: "Bận xong rồi à? Tôi đưa cậu về."
Thạch An Lan tửu lượng khá, tối nay tuy uống chút rượu nhưng giờ đây men rượu đã gần hết, cậu do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Đêm xuống, nhiệt độ dường như lại giảm, từ quán bar ấm áp bước ra ngoài, Thạch An Lan không kìm được rùng mình. Vệ Thừa An thấy vậy liền tháo khăn quàng cổ của mình xuống, quàng lên cổ cậu, nhìn trang phục của cậu rồi đùa: "Các cậu làm thiết kế thời trang, có phải chỉ coi trọng ngoại hình mà không quan tâm đến giữ ấm không?"
Thạch An Lan cũng đành cười, kéo chặt áo khoác, rồi kéo khăn quàng Vệ Thừa An vừa quàng: "Hôm nay là ngày khai trương studio của tôi, không thể mặc như cái chăn."
Dù sao thì hầu hết những người đến đều là khách hàng tiềm năng của cậu, cậu cần thể hiện gu thẩm mỹ và thiết kế của mình.
Vệ Thừa An không hiểu lắm về giới thời trang, nên không nói gì thêm, chỉ cởi áo khoác ngoài của mình ra, khoác lên người cậu: "Lúc đến bãi đỗ xe đã đầy, tôi đỗ xe ngoài đường, có chút xa."
"Anh không lạnh sao?" Thạch An Lan cảm thấy mình bị bao quanh bởi mùi của Vệ Thừa An, cậu do dự một chút, vẫn không trả áo lại ngay, chỉ quay đầu nhìn đối phương.
"Không sao, cậu mặc đi." Vệ Thừa An nhét tay vào túi quần jeans, cười để lộ hàm răng trắng, "Tôi da dày, chịu được lạnh."
Thạch An Lan cũng mỉm cười, tính cách của Vệ Thừa An gần như hoàn toàn giống với những gì cậu tưởng tượng, rõ ràng đã năm năm không liên lạc, trước đó cũng không thân quen, nhưng Vệ Thừa An luôn mang lại cảm giác an tâm một cách kỳ lạ.
Lên xe, Thạch An Lan đọc địa chỉ nhà mình, suốt chặng đường, Vệ Thừa An hỏi về những chuyện sau này của cậu ở nước ngoài, cậu tránh những khó khăn cuộc sống ở nước ngoài, chỉ kể những chuyện vui.
Dù trong lòng hai người đều có chút căng thẳng, nhưng ít nhất bầu không khí trong xe khá thoải mái.
Trong khi trò chuyện, cậu cũng hiểu ra tại sao khi Vệ Thừa An về nước lại trông nặng nề như vậy, là vì vừa nhận được tin bạn thân bị tai nạn xe.
Nhà Thạch An Lan không xa quán bar, chẳng mấy chốc hệ thống định vị đã thông báo đến nơi, Vệ Thừa An dừng xe, gạt bỏ chút tiếc nuối vừa nảy ra, trước khi Thạch An Lan nói lời tạm biệt liền hỏi: "Tôi có thể... xin số liên lạc hiện tại của cậu không?"
Vốn cũng đang nghĩ cách lấy số điện thoại, Thạch An Lan rõ ràng hơi ngẩn ra, rồi nhanh chóng đọc số của mình.
Vệ Thừa An lưu số, gọi thử đến khi nghe chuông điện thoại của cậu vang lên mới ngắt máy.
Thạch An Lan tháo dây an toàn, để lại áo khoác trên ghế, xin lỗi: "Xin lỗi, tôi ở cùng gia đình, không mời anh lên uống trà được."
"Không sao, không sao, muộn rồi, cậu về nghỉ sớm đi."
"Anh cũng vậy." Thạch An Lan nói xong, chào tạm biệt anh, mở cửa xuống xe, đi vài bước chợt nhớ ra gì đó, lại quay lại bên xe, cúi người qua cửa sổ nói với người đàn ông trong xe: "Khăn quàng cổ tôi giặt xong sẽ trả anh."
"Được, lần sau tôi mời anh ăn đặc sản thành phố S."
Khi nói điều này, Vệ Thừa An hoàn toàn quên mất Thạch An Lan trước khi ra nước ngoài cũng sống ở thành phố S. Thạch An Lan không vạch trần, mỉm cười đáp lời.
******
"Lần sau mời cậu ăn cơm." Câu này thường được coi là một lời kết thúc lịch sự, ít khi được thực hiện.
Nhưng Vệ Thừa An lại nhanh chóng biến nó thành hành động, và không chỉ một lần.
Trước khi gặp Thạch An Lan, thật ra Vệ Thừa An là một người đàn ông điển hình, mỗi ngày ngoài công việc chỉ về nhà ngủ, có thời gian rảnh thì ở nhà chơi các trò chơi điện tử cốt truyện. Nhưng bây giờ anh mất hứng thú với cả việc ngủ và chơi game, gần như bất cứ khi nào rảnh, anh đều hẹn Thạch An Lan cùng ăn cơm.
Ở công ty, dù có việc hay không, anh đều thích đi dạo quanh phòng hành chính và phòng thiết kế, hỏi thăm đồng nghiệp nữ về những nhà hàng ngon hay những bộ phim hay, sau đó kéo Thạch An Lan đi cùng.
Không đầy hai tháng, mọi người trong công ty đều biết sau khi Doãn Mạch có người yêu, đến lượt CTO cuồng công việc của họ cũng đang yêu.
Vì thường Vệ Thừa An giành mua bữa, Thạch An Lan bắt đầu tặng anh quần áo do mình thiết kế.
Tủ quần áo của Vệ Thừa An, từ áo khoác lông vũ và áo sơ mi ca rô, dần được thay thế bằng những trang phục thiết kế tinh tế, Vệ Thừa An cũng trở thành khách thường xuyên của studio Thạch An Lan, nhân viên ở đó cơ bản đều nhận ra ông chủ của mình thích anh ta, trong lòng sớm đã coi Vệ Thừa An như một nửa ông chủ.
Thế nhưng hai người trong cuộc hoàn toàn không nhận ra tình cảm của mình, vẫn cẩn thận che giấu suy nghĩ, dò dẫm tiến về phía trước.
Hôm đó, Thạch An Lan xong việc trở về nhà, mở cửa gọi vài tiếng "bà", không thấy ai đáp lại, trong lòng dấy lên dự cảm chẳng lành, vài bước lao đến phòng bà nội, thấy bà nằm bất tỉnh trên sàn nhà.
Thạch An Lan tự nhận mình là người rất kiên cường, độc lập, nhưng trong khoảnh khắc đó, đầu cậu trống rỗng, khi cầm điện thoại, ngón tay run rẩy đến mức gần như không thể bấm màn hình, phải thử vài lần mới gọi được cấp cứu.
Sau khi thông báo tình hình và địa chỉ cho bác sĩ, cậu lại gọi cho Vệ Thừa An, lúc gọi điện cả người cậu đã không thể bình tĩnh, Vệ Thừa An phải mất một lúc mới hiểu được chuyện gì qua tiếng nghẹn ngào của cậu, lái xe đến nhà cậu.
Cuối cùng Vệ Thừa An và xe cấp cứu gần như đồng thời đến, Vệ Thừa An lo lắng cho tình trạng của Thạch An Lan, liền lái xe bám theo sau xe cứu thương.
Trên xe cứu thương, bác sĩ nhanh chóng chẩn đoán bà cụ bị hạ đường huyết dẫn đến hôn mê, lập tức bổ sung đường cho bà. Vì phát hiện kịp thời, khi bà bị choáng và ngã xuống vẫn còn chút ý thức, không phải ngã mạnh xuống sàn, nên ngoài một chút trầy xước ở khuỷu tay, bà không có gì nghiêm trọng, khi xe đến bệnh viện bà đã tỉnh lại.
Thạch An Lan không yên tâm, kiên quyết làm một loạt kiểm tra sức khỏe cho bà, thấy các chỉ số khác vẫn ổn, cậu mới an tâm trở lại.
Ra khỏi bệnh viện, ngồi trên xe của Vệ Thừa An, suốt đoạn đường Thạch An Lan không ngừng tự trách mình, đặc biệt là khi biết bà lúc đó định vào bếp nấu ăn cho cậu, cậu lại càng đau lòng.
Cậu trở về nước vốn để chăm sóc bà, nhưng vì bận rộn với công việc thành lập studio, lại còn dành một phần tâm trí cho Vệ Thừa An, nên thời gian thực sự có thể ở bên bà không nhiều, còn để bà mỗi ngày nấu ăn cho cậu.
"Lần này là tai nạn, tại bà buổi trưa ăn ít, chiều lại xem phim quên cả thời gian, không ăn vặt nên bị hạ đường huyết." Bà cụ nói giọng phổ thông pha lẫn phương ngữ an ủi cậu, rồi chuyển đề tài hỏi, "Đây là bạn của cháu à? Bà trước giờ chưa gặp."
Thạch An Lan ngẩn ra, lo lắng cả buổi tối, giờ cậu mới nhận ra mình chưa giới thiệu Vệ Thừa An với bà.
"Bà, đây là Vệ Thừa An, tôi... ừm, đàn anh đại học của cháu, trước kia khi cháu du học ở Mỹ, anh ấy luôn chăm sóc cháu."
Vệ Thừa An nhân lúc đèn đỏ quay lại chào: "Chào bà."
"Ừ, chào cháu." Bà cụ có vẻ rất vui, chà tay vào áo, "Cảm ơn cháu đã chăm sóc Tiểu Lan."
"Đó là việc nên làm." Vệ Thừa An nhìn Thạch An Lan qua gương chiếu hậu, cười đáp.
Sau đó bà cụ hỏi thêm về tình hình của Vệ Thừa An, làm việc ở đâu, trong nhà còn ai, bố mẹ hiện giờ làm gì, Vệ Thừa An đều trả lời cẩn thận.
Thạch An Lan nghe càng lúc càng thấy không ổn, về nhà tiễn bà vào phòng rồi đỏ mặt hỏi: "Bà, bà đang làm gì vậy, cháu với anh ấy không phải như bà nghĩ đâu."
"Bà nghĩ thế nào?" Bà cụ hỏi lại.
Thạch An Lan khi học đại học đã từng hẹn hò với Mục Nhan, bị bà phát hiện. Cậu nghĩ bà sẽ tức giận, thất vọng, phản đối cậu yêu đàn ông.
Không ngờ bà chỉ im lặng rất lâu rồi nói: "Tiểu Lan của chúng ta bao năm qua đã quá vất vả rồi, bà chỉ mong cháu sống vui vẻ, nếu hẹn hò với người đó làm cháu hạnh phúc thì cứ hẹn, bà ủng hộ cháu."
Sau này biết cậu vì đi du học mà chia tay với Mục Nhan, bà còn tiếc nuối một thời gian, sau đó thấy cậu mãi không hẹn hò, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết cậu có phải vì tổn thương tình cảm mà chưa thoát ra được không.
Cho đến khi thấy cậu và Vệ Thừa An bên nhau.
"Bà già rồi, còn nhìn không ra chuyện của các cháu à?" Thấy cậu không nói gì, bà cụ cười nói, "Cháu còn muốn giấu bà?"
"Không phải, chúng cháu thật sự không hẹn hò, bà đừng hiểu lầm." Thạch An Lan giải thích.
Nhưng vừa nói xong, ngẩng đầu lên, thấy người đàn ông đang đứng ở cửa, nhìn cậu ngẩn ngơ.
Thấy cậu nhìn lại, Vệ Thừa An bừng tỉnh, nói: "À, tôi đến hỏi, mọi người đã ăn chưa?"
"Chưa, Tiểu An cũng chưa ăn đúng không?" Bà cụ nháy mắt với Thạch An Lan, rồi nói với Vệ Thừa An, "Trong tủ lạnh có thức ăn, để An Lan nấu vài bát mì."
Thạch An Lan hiểu ý bà, đứng dậy dẫn Vệ Thừa An vào bếp, vào trong cậu nhỏ giọng giải thích: "Xin lỗi, bà tôi hình như hiểu lầm quan hệ của chúng ta."
Cậu nói xong, lâu không nghe đáp lại, định ngẩng đầu hỏi, thì bị Vệ Thừa An ôm vào lòng.
"Có thể không phải hiểu lầm không?" Người đàn ông mở miệng hỏi.
"Gì, gì cơ?" Thạch An Lan sững sờ, lời của cậu ta lặp lại trong đầu vài lần, cậu mới dám tin vào ý nghĩa của nó, "Anh nói..."
Vệ Thừa An hơi buông cậu ra, nhìn cậu nghiêm túc nói: "Bà không hiểu lầm, tôi thích em, An Lan, chúng ta hẹn hò nhé?"
Thạch An Lan lắc đầu, Vệ Thừa An trợn mắt, định mở miệng tranh thủ cơ hội, nhưng bị đối phương bịt miệng lại.
"Sao lại không được." Thạch An Lan vùi đầu vào ngực anh ta, hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói, "Đàn anh, em thích anh, suốt sáu năm rồi."
Ngoài bếp, bà cụ hài lòng xoa ngực, lặng lẽ rời đi.
****
**Tác giả có điều muốn nói:**
Tôi... Sau này sẽ không bao giờ nói là tôi sẽ viết xong vài chương ngoại truyện nữa.
Để viết xong nó, hôm nay tôi đã viết 6000 chữ!!!!
Nhưng cuối cùng cũng đã viết xong rồi! Cảm ơn tất cả các bạn đáng yêu đã đọc đến đây. Bút tâm!
—————Dưới đây là một quảng cáo—————
Sắp tới tôi sẽ viết 《Một cân nặng hủy hoại tất cả》
[Anh bác sĩ gây mê độc miệng bảo vệ x Cậu sinh viên y khoa mềm mỏng dễ nổi giận]
Người gầy đều giống nhau, nhưng người béo thì mỗi người mỗi kiểu. Có người béo mặt, có người béo eo, có người béo chân.
Còn Dương Thước thì khác, cậu ấy béo rất đều, và vì cơ thể không có nhiều cơ bắp, nên nhìn bề ngoài còn béo hơn so với cân nặng thực tế.
Vì vậy khi giảng viên biết cậu ấy sắp phải phẫu thuật, cậu ấy đã gặp phải bi kịch.
Giảng viên: "Tình trạng như của em, thường thì gây tê thần kinh khá khó khăn, tôi phải liên hệ với một bác sĩ gây mê có thẩm quyền hơn."
Trong đầu Dương Thước chợt hiện lên một cái tên, cậu lập tức nhảy khỏi ghế, một chữ "đừng" còn chưa kịp nói ra, thì giảng viên của cậu đã nhanh chóng bấm điện thoại.
Dương Thước cảm thấy cả cuộc đời mình chìm trong bóng tối, đặc biệt là khi người sư huynh mà cậu thầm thương trộm nhớ suốt hai năm qua hỏi "Sư đệ sắp làm phẫu thuật gì?", cậu chỉ muốn bốc hơi ngay tại chỗ.
Nhưng ai bảo cậu là sinh viên y khoa, chưa kịp nghĩ xem làm sao để qua mặt, giảng viên đã vỗ vai cậu và cười nói: "Tiểu Dương chỉ cần cắt bp, anh xem nên gây mê như thế nào nhé."
Dương Thước thề rằng cậu đã thấy khóe miệng của sư huynh co giật...
- Thầm yêu trở thành hiện thực
- Giảm cân thành công một nửa, từ mập mạp thành hơi mập mềm mỏng
- Bánh ngọt nhỏ ngọt ngào thuần khiết
- Dành tặng cho tất cả các bạn đáng yêu có ý định giảm cân nhưng lại không thể kiềm chế được miệng (và cả chính tôi nữa)
**************
Lời của Tiểu Ngư ( editor):
Đầu tiên mình xin chúc mừng khi bộ Yêu từ cái nhìn đầu tiên với tổng tài khuyết tật đã hoàn toàn kết thúc trong trong cái kết hạnh phúc, vui vẻ. Thứ hai mình cảm ơn các bạn đã ủng hộ và theo dõi mình, bản dịch này là đầu tay của mình, không hoàn hảo có nhiều khuyết điểm, non nớt, mong các bạn luôn hoan hỷ đón nhận.
Mình đặc biệt cảm ơn các bạn đã nhiệt tình hỗ trợ mình sửa lỗi để hoàn thiện hơn. Một lần nữa cảm ơn các bạn.
Sắp tới mình có thể sẽ dịch thêm, nếu các bạn có niềm tin và yêu thích lối dịch của mình đừng ngài rcm truyện các bạn muốn dịch cho mình biết, mình sẽ xem và thử.
Nếu bản dịch của mình cõ lỗi gì hãy nói cho mình biết nhé!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.