Chương 17
Moonlight
11/11/2013
Sáng hôm sau, tại lớp 12A
- Cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ có 3 bạn mới. Các em vào đi
Cả lớp lại xì xào.
- TRẬT TỰ. Các em hãy giới thiệu về mình đi
- Xin chào mình là Phùng Thanh Tuyền, cứ gọi mình là Sumii, mình từ lớp 12B chuyển sang *cười tươi*
- Xin chào còn mình là Dương Thế Khang, gọi là Kou cũng được, mình từ lớp 12B chuyển sang
- Còn mình là Lâm Thế Phong – Ryan, mình mới du học về, mong các bạn giúp đỡ
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:Lâm Thế Phong (Ryan): con trai độc nhất của tập đoàn nhà họ Lâm – lớn thứ sáu thế giới ngang với tập đoàn Trần Lê, đẹp trai, học giỏi, giỏi võ, bạn thời thơ ấu của Yuri bị mất tích, thích Yuri
- Uhm rồi, các bạn ấy đã giới thiệu xong. Vậy… bây giờ các em muốn ngồi đâu
- EM MUỐN NGỒI CẠNH YURI/TUYẾT. Cả ba đồng thanh (Sumii gọi Yuri nhé ^ ^)
- Ế. Yuri ngạc nhiên lấy tay tự chỉ vào mặt mình còn Hiro thì nhìn ánh mắt khó hiểu về Ryan
- Ah… Nhưng chỗ đó là Mika ngồi rồi.
- NHƯNG EM MUỐN NGỒI CHỖ ĐÓ. Cả ba đồng thanh tiếp
- Dạ… em thưa cô (Yuri)
- Có chuyện gì hả em ? Lúc bà đang toát mồ hôi vì sợ thấy có cứu tinh liền sướng rên
- Dạ em thưa cô. Em nghĩ cô chuyển Masa ngồi cạnh Mika, Kou ngồi với Hiro, Em và Sumii ngồi bàn kia còn Ryan sẽ ngồi bàn ở giữa (Yuri)
- Được rồi theo í Yuri đi, các em hãy mau vào chỗ đi.
Khi về chỗ Ryan nháy mắt với Yuri, Yuri thì nhìn Ryan với ánh mắt khó hiểu còn Hiro thì nhìn Ryan với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Giờ ra chơi
- Yuri à, xuống cateen đi (Sumii)
- Ah… Ah… Cậu kêu mọi người xuống cateen trước đi, có gì các kêu mua đồ ăn mang lên lớp hộ tớ nhé *mỉm cười*
- Uhm. Mà hôm nay cậu sao vậy ?
- Ah, không sao đâu
- Uhm vậy thôi bọn tớ xuống trước nhé, chờ bọn tớ rồi bọn tớ mang đồ ăn lên cho.
- Uhm, cảm ơn
Lát sau mọi người đã ra khỏi lớp hết, trong lớp chỉ còn Yuri với Ryan. Lúc này Yuri mới tiến lại gần Ryan hỏi:
- Cậu… cậu rất quen… tớ cảm thấy cậu rất quen thuộc.
- Cậu nói thế là sao ?
- Cậu… cậu là Tiểu Phong Phong đúng không ? Lúc này Yuri lại rơi lã chã nước mắt
- Cậu cũng nhận ra rồi à. Phải tớ là Tiểu Phong Phong đây, Tuyết Nhi à không Tiểu Tuyết Tuyết bé bỏng ạ.
- Cậu thực là Tiểu Phong Phong. Nước mắt Yuri lại rơi nhiều hơn nữa
- Phải, đúng vậy cậu còn nhớ sợ dây chuyền này cậu đã tặng cho tớ không
- Là nó. Cậu thực là Tiểu Phong Phong rồi. Yuri nước mắt rơi càng nhiều rồi chạy đến ôm chầm lấy Ryan. Đúng lúc đó, mấy người kia về lớp đều ngạc nhiên với hiện cảnh trước mắt còn Hiro vừa ngạc nhiên vừa buồn và vừa tức giận.
- Yuri… Ơ… Yuri… cậu (Sumii)
- Ah, các cậu về rồi à ? Yuri vội gạt hết nước mắt đi
- Cậu quen cậu ấy sao. Rina hỏi
- Cậu ấy chính là Tiểu Phong Phong đó.
- Thật sao ?
- Phải, là thật. Yuri vui mừng
- Đồ ngốc, tớ đã nói mà lỗi đó không phải của cậu, đừng nghĩ vớ vẩn (Rina)
- Phải, Yuri à, chuyện năm đó không phải tại cậu đâu đừng nghĩ linh tinh (Ryan)
- Uhm *cười tươi*
- Này mấy chị, kể cho em chuyện gì đi ? (Masa)
- Đây bạn thời thơ ấu của Yuri, còn gọi là Tiểu Phong Phong, năm xưa lúc 2 người này chơi ở trong rừng Ryan vô tình để lạc mất Yuri rồi Ryan cũng bị lạc rồi hồi đó mất tích luôn. Còn mọi chuyện tường tận là như thế này Bla… Bla… Bla…
- Ah, ra là thế (Mika)
- Tôi đã hiểu (Shun)
- Ah, tôi về đây là để gặp lại Tiểu Tuyết Tuyết và tôi muốn thông báo rằng là tôi thích Tiểu Tuyết Tuyết và nhất định sẽ cưới cậu ấy làm vợ. Ryan nháy mắt
- HẢ ? Ryan vừa nói xong tất cả mọi người há hốc mồm
- Phong, cậu đùa à mà tớ lớn rồi đừng gọi tên đấy nữa.
- Nhưng tớ thích mà tớ không hề đùa Tiểu Tuyết Tuyết ạ.
- Uhm tớ… tớ…
- Ah, coi như để chào mừng Ryan trở về, tối nay chúng ta đi chơi đi, trung tâm mua sắm nhé. Sumii thấy tình thế không ổn nên lên tiếng giảng hoà.
- Ah, đúng vậy. Mika cũng hưởng ứng
- Uhm, em đồng ý. Masa cũng vậy
- Rồi tối nay chúng ta đi. Yuri đang bối rối cũng lên tiếng
- Uhm chốc nữa tớ gọi chị Kana và anh Isa (Rina)
- Bọn tôi đi nữa. Yuu nói
- Rồi vậy, tối nay 7h tại trung tâm mua sắm nhé (Karen)
Buổi tối
- Này, mấy cô làm gì mà chậm thế (Shun)
- Kệ tụi tui. Xí, đợi tí mà đã kêu, đúng là đồ con trai mỏ nhọn (Karen)
- Cô… cô
- Thôi không cãi nhau nữa đi thôi (Ryan)
- Uhm. Đi thôi (Yuri)
Sau một hồi đi chơi rồi mua sắm, tất cả mọi người đều mệt lả đi, tất cả quyết định đi về nhưng vì mệt nên mọi người thấy đói (mặc dù đã ăn tối roài). Mọi người lại quyết định xuống quán café ở dưới trung tâm ăn uống rồi mới về (mọi người thắc mắc đống đồ shopping đâu à, gửi trung tâm nhờ đưa về biệt thự roài :3) Yuri là người ra khỏi trung tâm trước, cô chạy nhảy lon ton ra trước còn mọi người không theo kịp cô. Vì ra trước nên cô đang đứng đợi mọi người bỗng có ai đó chụp khăn cô rồi cô dần ngất đi. Lúc ra không thấy Yuri đâu, gọi điện thoại cũng không nghe máy, mọi người bắt đầu lo lắng
- Cậu ấy đi đâu rồi, sao không nhấc máy (Sumii)
- Sao lại không thấy vưà mới ở đây thôi mà. Hiro là người lo lắng nhất.
“Ting Ting” Tiếng chuông điện thoại Yuu reo lên, đọc tin nhắn xong rồi bỗng cậu gào lên
- Bọn chó.
- Có chuyện gì vậy ? Shun hỏi khi thấy Yuu mất bình tĩnh .
- Băng đảng bọn Nam Phong đã bắt Yuri rồi, bọn nó kêu tới nhà kho phía Đông, không được đem quá 50 người.
- SAO CƠ ? Mấy người kia hét lên
- Không cần tới 50 đâu, chỉ cần chúng ta đi đủ rồi. Rina lạnh lùng
- Đúng vậy, không cần thêm nếu cần chỉ cần gọi dự phòng thôi. Karen cũng lạnh lùng nói
- Isa, Ryan hai người có giỏi võ không. Đến lượt Kana lạnh lùng
- Có, tôi đã có rất nhiều giải về võ rồi.
- Em cũng vậy. Em cũng giỏi võ
- Vậy được rồi, đi thôi. Hôm nay bang Thanh Phong tận số rồi, mai mọi người sẽ không còn nghe tới cái tên bang Thanh Phong nữa. Đi thôi (Rina)
Lát sau tại nhà kho
“Rầm” cửa nhà kho bị đạp ra.
- CÁC NGƯỜI MAU TRẢ CÔ ẤY LẠI ĐÂY. Hiro hét
- Bình tĩnh, nếu các người thắng được bọn ta thì bọn ta sẽ thả cô ta ra bằng không bang Devil sẽ phải bị thu phục bởi bang Thanh Phong đây và cô ta sẽ làm đồ chơi cho bọn ta. Mà các người cũng giữ lời đấy, các người nghĩ chỉ 12 người mà thắng được sao. Nực cười. Một tên được gọi là bang chủ nói
- ĐỪNG KHÔNG. Yuri hét lên (Nàng không bị trói, buộc tay hay bịt miệng gì nhé)
- IM MIỆNG. NGƯỜI ĐÂU GIỮ CON NHÓC NÀY LẠI CHO TA. CÒN CÁC NGƯỜI MAU LÊN ĐI
Khoảng 300 đứa đồng loại xông lên tiến về phía Devil. Nhưng rồi từng đứa từng đứa một cũng bị hạ một cách nhanh chóng. Còn Yuri đang bị giữ ở phía dưới, cô sợ hãi rồi lại thấy đau đầu, cảnh này quen, thực quen với cô, cô không thể nhớ ra gì, rồi bỗng cô nhớ ra rằng cô cô là chị cả của Angel, phải, cô biết võ (mặc dù chưa nhớ lại được việc John đã mất) Vừa nhớ ra, cô liền xoay người lại, lấy chân đá ngang cái tên đang giữ mình rồi vội chạy ra chỗ bọn họ đang đánh nhau. Rồi bọn họ lại lần lượt bị hạ dưới chân Yuri, số lượng người bị hạ ngày càng nhiều và nhanh chóng. Thấy vậy có đứa cầm dao định đâm lén Yuri nhưng Hiro đã đỡ hộ cô
- TUYẾT, CẨN THẬN. Hiro hét
- KHÔNG, DŨNG. Vào thời khắc ấy cô đã nhớ ra tất cả, kể cả chuyện John đã chết.
- LEON, MAU VÀO ĐI. Lúc này Rina hét lên
Vừa dứt lời có khoảng 150 người cùng Leon vào hạ nốt bọn còn lại. Sau khi cả cái tên bang chủ Thanh Phong vừa bị hạ gục, cô mới lạnh lùng nói:
- Không ngờ mắt của bang chủ Thanh Phong cũng mù quá nhỉ. Cô nói khinh bỉ
- Ngươi…
- Ngươi cũng gan đấy, dám bắt cóc cả chị cả của Angel ư. NGƯƠI TẬN SỐ RỒI. Cô gằn từng chữ một
Lúc này mọi người mới ngạc nhiên về những lời Yuri vừa nói (- Karen, Rina, Kana, Masa).
- Chị… chị… xin chị tha cho em. Tên kia bây giờ mới run rẩy nói
- Leon dọn nốt đi, dẹp gọn bang Thanh Phong, còn cái tên bang chủ kia tạm thời tha cho hắn, nhốt hắn vào.
Lát sau tại bệnh viện.
Chiếc đèn đỏ ở phòng mổ cấp cứu mãi vẫn chưa tắt. Mọi người, ai cũng lo lắng.
- Tại sao… Là tại tớ ư ? Tại sao mọi người luôn bảo vệ tớ, làm mình bị thương rồi lại rời xa tớ, tại sao ? Một lần nữa cô lại khóc
- YURI… KHÔNG PHAỈ LỖI TẠI CẬU. Rina hét
- Không là tại tớ, tại tớ, thà tớ là người bị thương, tại sao, tớ đã mất John một lần rồi, tớ không muốn ai lại rời xa tớ đâu. Các cậu bảo vệ tớ rồi các cậu lại bị thương, rồi lại dần rời xa tớ điều đó còn thấy tớ đau khổ hơn nhiề. TẠI SAO CHỨ ?
- Yuri bình tĩnh lại đi. Sumii khuyên nhủ.
- Sumii à, tại sao chứ, tớ luôn cố gắng bảo vệ mọi người nhưng rồi lại là mọi người bảo vệ tớ xong lại để bị thương, tại sao chứ ?
Lúc này Pama của Prince và Princess cũng tới
- Shun à, xảy ra chuyện gì vậy. Mama Hiro hỏi (Từ bây giờ Pama 4 là Pama Shun, 5 là Yuu còn 6 là Hiro nhé)
- Mama à, mama bình tĩnh lại đi, cậu ấy đang phẫu thuật
- Tuyết à, con có sao không. Bà Hàn hỏi
- Mama à, tại sao vậy, tại sao, mọi người luôn bảo vệ con để con được hạnh phúc nhưng tại sao, mọi người bảo vệ con để hạnh phúc mà, tại sao mọi người bảo vệ con rồi để bị thương rồi lại dần rời xa con. Điều đó còn tàn nhẫn hơn nhiều lần việc họ bảo vệ con được hạnh phúc. Con đã mất John một lần rồi, con không muốn mất ai lần nữa đâu. Mama à. Cô cứ ôm bà Hàn mà khóc.
Đợi một lúc cô đã ngủ thiếp đi trên ghế thì bà mới ra một góc lôi điện thoại ra và gọi cho ai đó:
- Con mau về đi, Tuyết nó đã khổ lắm rồi, nhìn nó thế này mẹ không thể nào mà vui được, rồi nó sẽ trở về đúng với thân phận thật của nói thôi.
- Vâng con biết rồi, con sẽ bay về trong tối nay với Minori và mẹ hãy nhập học cho con mà trường Tuyết học đi. Khi nào Tuyết đi học lại con cũng sẽ bắt đầu nhập học. Lúc đấy con cũng sẽ xuất hiện. Còn thân phận của nó sớm muộn cũng phải sáng tỏ thôi.
- Uhm. Được rồi
Một lát sau bác sĩ ra
- Bác sĩ con tôi thế nào rồi. Mama 6 lo lắng hỏi
- Hiện tại cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, có lẽ sáng mai cậu ấy sẽ tỉnh lại.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ. Papa 6
- Hiện tại chúng tôi đã vào thăm được chưa ạ. Mama 6 hỏi
- Đã được, người nhà cứ vào nhưng đừng làm gì kích động cả
Tất cả mọi người đều vào phòng bệnh. Ngồi được lát thì Yuu nói:
- Pama cứ về đi, bọn con sẽ chăm sóc cậu ấy.
- Nhưng…
- Pama cứ về đi khi nào cậu ấy tỉnh bọn con sẽ báo.
- Được rồi vậy Pama về
- Pama về đi bọn con không sao. Karen nói
- Không sao thật chứ. Mama 2
- Vâng (Rina)
- Vậy Pama về nhé.
- Vâng chào Pama (Kana)
Lúc này ngoại trừ mấy Pama không ai chịu về, tất cả mọi người đều ngồi ngủ trên ghế.
Sáng hôm sau
Vì quá mệt nên mọi người vẫn chưa tỉnh dậy, ngoại trừ Yuri. Vừa mới tỉnh dậy cô đã vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi xuống mua đồ ăn sáng cho mọi người. Lúc cô mua đồ ăn sáng xong rồi lên phòng cũng là lúc mọi người bắt đầu tỉnh dậy:
- Yuri à, cậu đi đâu vậy (Sumii)
- Uhm. Ah… tớ xuống mua đồ ăn. Các cậu ăn đi. Yuri nói với khuôn mặt khuôn mặt không chút xúc cảm
- Uhm. Cảm ơn cậu (Sumii)
Dần dần rồi Hiro cũng tỉnh lại
- Cậu tỉnh lại rồi à. Mặc dù vui nhưng Yuri vẫn không hề bộc lộ cảm xúc
- Cậu đã nhớ lại hết
- Phải, tôi đã nhớ lại hết chuyện trước kia. Lần sau đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc đó nữa, tôi không muốn ai lại bị thương vì mình nữa đâu.
- Nhưng là tôi muốn cứu cậu
- Ăn sáng đi, tôi mua cháo cho cậu rồi.
- Tớ không cầm được thìa đâu hay cậu bón cho tớ đi. Cho dù là đang nằm ở giường bệnh nhưng câu nói của Hiro có lộ ra chút gian manh
- Đừng có giỡn, để tôi gọi Yuu
- Nếu thế tôi không ăn đâu, dù sao tôi cũng cứu cô mà.
- Tôi có kêu anh cứu đâu
- Thế cô để ân nhân của mình bị chết đói à ?
- Tại anh không ăn, sao trách tôi ?
- Nè, dù sao tôi cũng cứu cô mà, coi như trả ơn tôi không được à.
- Anh… Đây, há miệng ra.
- Cháo ngon ghê
- Nói ít thôi, ăn đi.
Một loáng sau, Hiro cũng ăn hết bát cháo. Cùng lúc này, Karen nhận được cú điện thoại.
“Asahi ga ureshikute, ureshikute
Omowazu namida ga deru
Dokoka de miteru ka na? Miteru ka na?
Onnaji sora dakara tsuzuiteru
Yume wa mada, yume demo
(Let\\s stay ima anata ga)
Iru basho wo shinjite”
(Aurora no kaze ni notte – Karen) Tiếng chuông điện thoại reo lên
- Alo.
- Chị là nhân viên ở trung tâm xin việc đây
- Ah, là chị ạ.
- Phải, chị đã tìm được việc cho các em, lương 8 triệu/ tháng nếu làm tốt được 10 triệu. Địa chỉ là: xxx
- Dạ vâng, em cảm ơn chị.
Bác sĩ kêu Hiro phải tĩnh dưỡng 1 tuần để vết thương khỏi hẳn, trong 1 tuần đó không ai đi học cả.
1 tuần sau
Lớp 12A
- Hôm nay chúng ta sẽ có 2 bạn mới du học từ nước ngoài về. Các em vào đi
Lớp 12A ngay tức khắc lại xon xao về 2 học sinh mới nay
- TRẬT TỰ. Các em hãy giới thiệu đi.
- Mình là Trần Quốc bảo, gọi mình là John cũng được. Người con trai nói
- Mình là Vũ Thuỷ Tiên, gọi mình là Minori. Người con gái nói
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:
Trần Quốc Bảo (John): con trai tập đoàn Hàn Ngọc, anh trai Yuri, đẹp zai, học giỏi, giỏi võ. Lý do vì sao còn sống theo dõi sẽ biết
Vũ Thuỷ Tiên (Minori): con gái tập đoàn Vũ Hoàng, chị gái Yuu, xinh gái, giỏi võ, học giỏi.
Isa và Kana nhìn 2 người đang đứng trên bục giảng mà ngạc nhiên.
- Hai em ngồi xuống bàn kia đi.
- VÂNG Ạ. Cả hai đồng thanh.
Khi cả hai người học sinh mới vừa ngồi xuống chỗ thì Isa và Kana đã quay xuống hỏi:
- Jo… Joh… chuyện… chuyện này là sao (Isa)
- Chẳng phải là cậu... cậu đã… (Kana)
- Sẽ biết sau *mỉm cười* Còn bây giờ mình cần các cậu giúp một chuyện Xì… xầm… xì… xầm…
- Được rồi nhưng cậu làm Tuyết phải khổ lắm rồi đấy.
- Tớ làm thế vì Tuyết mà thôi sau này cậu sẽ biết.
Giờ ra chơi
- Tuyết à, em đi với chị một lát.
- Đi đâu ?
- Đi rồi biết, mọi người cũng đi cùng đi, nhưng Tuyết phải che mắt.
- Rồi.
……………………………….
- Rồi mở mắt ra đi. Kana dẫn Yuri và mọi người tới khu vườn sau trường có một người đang đứng chờ Yuri
- Ai vậy ?
- Không nhận ra. Người đó quay lại
- Anh… anh… John… Chị Kana nếu đây không phải là thật thì đừng khiến em phải vọng tưởng nữa. Yuri nước mắt rơi lã chã.
- Tuyết em đến gần đó xem là người hay là ma.
Yuri liền đến gần John sờ khuôn mặt anh
- John… John… Là anh… Là anh thật ư Không phải là mơ. Anh. Rồi Yuri ôm chầm lấy anh.
- Nhóc, vẫn mít ướt như ngày nào à.
- Sao… Sao anh giấu em, sao anh lại giấu em anh có biết em đau khổ tới mức nào không ?
- Anh… anh không cố ý xin lỗi nhóc.
- Em… em muốn về nhà bây giờ, về nhà với em
- Nhóc, em không học à
- Không em không học nữa em muốn về. Cô nói xong rồi kéo tay John về nhà mín Pama
………………………………..
- Mama, Mama. Vừa về đến nhà của mí Pama Yuri đã gọi (mí người kia cũng về biệt thự Angel nhé)
- Tuyết có chuyện gì vậy ?
- Mama, sao Mama lại giấu con
- Cả lớp, hôm nay chúng ta sẽ có 3 bạn mới. Các em vào đi
Cả lớp lại xì xào.
- TRẬT TỰ. Các em hãy giới thiệu về mình đi
- Xin chào mình là Phùng Thanh Tuyền, cứ gọi mình là Sumii, mình từ lớp 12B chuyển sang *cười tươi*
- Xin chào còn mình là Dương Thế Khang, gọi là Kou cũng được, mình từ lớp 12B chuyển sang
- Còn mình là Lâm Thế Phong – Ryan, mình mới du học về, mong các bạn giúp đỡ
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:Lâm Thế Phong (Ryan): con trai độc nhất của tập đoàn nhà họ Lâm – lớn thứ sáu thế giới ngang với tập đoàn Trần Lê, đẹp trai, học giỏi, giỏi võ, bạn thời thơ ấu của Yuri bị mất tích, thích Yuri
- Uhm rồi, các bạn ấy đã giới thiệu xong. Vậy… bây giờ các em muốn ngồi đâu
- EM MUỐN NGỒI CẠNH YURI/TUYẾT. Cả ba đồng thanh (Sumii gọi Yuri nhé ^ ^)
- Ế. Yuri ngạc nhiên lấy tay tự chỉ vào mặt mình còn Hiro thì nhìn ánh mắt khó hiểu về Ryan
- Ah… Nhưng chỗ đó là Mika ngồi rồi.
- NHƯNG EM MUỐN NGỒI CHỖ ĐÓ. Cả ba đồng thanh tiếp
- Dạ… em thưa cô (Yuri)
- Có chuyện gì hả em ? Lúc bà đang toát mồ hôi vì sợ thấy có cứu tinh liền sướng rên
- Dạ em thưa cô. Em nghĩ cô chuyển Masa ngồi cạnh Mika, Kou ngồi với Hiro, Em và Sumii ngồi bàn kia còn Ryan sẽ ngồi bàn ở giữa (Yuri)
- Được rồi theo í Yuri đi, các em hãy mau vào chỗ đi.
Khi về chỗ Ryan nháy mắt với Yuri, Yuri thì nhìn Ryan với ánh mắt khó hiểu còn Hiro thì nhìn Ryan với ánh mắt đằng đằng sát khí.
Giờ ra chơi
- Yuri à, xuống cateen đi (Sumii)
- Ah… Ah… Cậu kêu mọi người xuống cateen trước đi, có gì các kêu mua đồ ăn mang lên lớp hộ tớ nhé *mỉm cười*
- Uhm. Mà hôm nay cậu sao vậy ?
- Ah, không sao đâu
- Uhm vậy thôi bọn tớ xuống trước nhé, chờ bọn tớ rồi bọn tớ mang đồ ăn lên cho.
- Uhm, cảm ơn
Lát sau mọi người đã ra khỏi lớp hết, trong lớp chỉ còn Yuri với Ryan. Lúc này Yuri mới tiến lại gần Ryan hỏi:
- Cậu… cậu rất quen… tớ cảm thấy cậu rất quen thuộc.
- Cậu nói thế là sao ?
- Cậu… cậu là Tiểu Phong Phong đúng không ? Lúc này Yuri lại rơi lã chã nước mắt
- Cậu cũng nhận ra rồi à. Phải tớ là Tiểu Phong Phong đây, Tuyết Nhi à không Tiểu Tuyết Tuyết bé bỏng ạ.
- Cậu thực là Tiểu Phong Phong. Nước mắt Yuri lại rơi nhiều hơn nữa
- Phải, đúng vậy cậu còn nhớ sợ dây chuyền này cậu đã tặng cho tớ không
- Là nó. Cậu thực là Tiểu Phong Phong rồi. Yuri nước mắt rơi càng nhiều rồi chạy đến ôm chầm lấy Ryan. Đúng lúc đó, mấy người kia về lớp đều ngạc nhiên với hiện cảnh trước mắt còn Hiro vừa ngạc nhiên vừa buồn và vừa tức giận.
- Yuri… Ơ… Yuri… cậu (Sumii)
- Ah, các cậu về rồi à ? Yuri vội gạt hết nước mắt đi
- Cậu quen cậu ấy sao. Rina hỏi
- Cậu ấy chính là Tiểu Phong Phong đó.
- Thật sao ?
- Phải, là thật. Yuri vui mừng
- Đồ ngốc, tớ đã nói mà lỗi đó không phải của cậu, đừng nghĩ vớ vẩn (Rina)
- Phải, Yuri à, chuyện năm đó không phải tại cậu đâu đừng nghĩ linh tinh (Ryan)
- Uhm *cười tươi*
- Này mấy chị, kể cho em chuyện gì đi ? (Masa)
- Đây bạn thời thơ ấu của Yuri, còn gọi là Tiểu Phong Phong, năm xưa lúc 2 người này chơi ở trong rừng Ryan vô tình để lạc mất Yuri rồi Ryan cũng bị lạc rồi hồi đó mất tích luôn. Còn mọi chuyện tường tận là như thế này Bla… Bla… Bla…
- Ah, ra là thế (Mika)
- Tôi đã hiểu (Shun)
- Ah, tôi về đây là để gặp lại Tiểu Tuyết Tuyết và tôi muốn thông báo rằng là tôi thích Tiểu Tuyết Tuyết và nhất định sẽ cưới cậu ấy làm vợ. Ryan nháy mắt
- HẢ ? Ryan vừa nói xong tất cả mọi người há hốc mồm
- Phong, cậu đùa à mà tớ lớn rồi đừng gọi tên đấy nữa.
- Nhưng tớ thích mà tớ không hề đùa Tiểu Tuyết Tuyết ạ.
- Uhm tớ… tớ…
- Ah, coi như để chào mừng Ryan trở về, tối nay chúng ta đi chơi đi, trung tâm mua sắm nhé. Sumii thấy tình thế không ổn nên lên tiếng giảng hoà.
- Ah, đúng vậy. Mika cũng hưởng ứng
- Uhm, em đồng ý. Masa cũng vậy
- Rồi tối nay chúng ta đi. Yuri đang bối rối cũng lên tiếng
- Uhm chốc nữa tớ gọi chị Kana và anh Isa (Rina)
- Bọn tôi đi nữa. Yuu nói
- Rồi vậy, tối nay 7h tại trung tâm mua sắm nhé (Karen)
Buổi tối
- Này, mấy cô làm gì mà chậm thế (Shun)
- Kệ tụi tui. Xí, đợi tí mà đã kêu, đúng là đồ con trai mỏ nhọn (Karen)
- Cô… cô
- Thôi không cãi nhau nữa đi thôi (Ryan)
- Uhm. Đi thôi (Yuri)
Sau một hồi đi chơi rồi mua sắm, tất cả mọi người đều mệt lả đi, tất cả quyết định đi về nhưng vì mệt nên mọi người thấy đói (mặc dù đã ăn tối roài). Mọi người lại quyết định xuống quán café ở dưới trung tâm ăn uống rồi mới về (mọi người thắc mắc đống đồ shopping đâu à, gửi trung tâm nhờ đưa về biệt thự roài :3) Yuri là người ra khỏi trung tâm trước, cô chạy nhảy lon ton ra trước còn mọi người không theo kịp cô. Vì ra trước nên cô đang đứng đợi mọi người bỗng có ai đó chụp khăn cô rồi cô dần ngất đi. Lúc ra không thấy Yuri đâu, gọi điện thoại cũng không nghe máy, mọi người bắt đầu lo lắng
- Cậu ấy đi đâu rồi, sao không nhấc máy (Sumii)
- Sao lại không thấy vưà mới ở đây thôi mà. Hiro là người lo lắng nhất.
“Ting Ting” Tiếng chuông điện thoại Yuu reo lên, đọc tin nhắn xong rồi bỗng cậu gào lên
- Bọn chó.
- Có chuyện gì vậy ? Shun hỏi khi thấy Yuu mất bình tĩnh .
- Băng đảng bọn Nam Phong đã bắt Yuri rồi, bọn nó kêu tới nhà kho phía Đông, không được đem quá 50 người.
- SAO CƠ ? Mấy người kia hét lên
- Không cần tới 50 đâu, chỉ cần chúng ta đi đủ rồi. Rina lạnh lùng
- Đúng vậy, không cần thêm nếu cần chỉ cần gọi dự phòng thôi. Karen cũng lạnh lùng nói
- Isa, Ryan hai người có giỏi võ không. Đến lượt Kana lạnh lùng
- Có, tôi đã có rất nhiều giải về võ rồi.
- Em cũng vậy. Em cũng giỏi võ
- Vậy được rồi, đi thôi. Hôm nay bang Thanh Phong tận số rồi, mai mọi người sẽ không còn nghe tới cái tên bang Thanh Phong nữa. Đi thôi (Rina)
Lát sau tại nhà kho
“Rầm” cửa nhà kho bị đạp ra.
- CÁC NGƯỜI MAU TRẢ CÔ ẤY LẠI ĐÂY. Hiro hét
- Bình tĩnh, nếu các người thắng được bọn ta thì bọn ta sẽ thả cô ta ra bằng không bang Devil sẽ phải bị thu phục bởi bang Thanh Phong đây và cô ta sẽ làm đồ chơi cho bọn ta. Mà các người cũng giữ lời đấy, các người nghĩ chỉ 12 người mà thắng được sao. Nực cười. Một tên được gọi là bang chủ nói
- ĐỪNG KHÔNG. Yuri hét lên (Nàng không bị trói, buộc tay hay bịt miệng gì nhé)
- IM MIỆNG. NGƯỜI ĐÂU GIỮ CON NHÓC NÀY LẠI CHO TA. CÒN CÁC NGƯỜI MAU LÊN ĐI
Khoảng 300 đứa đồng loại xông lên tiến về phía Devil. Nhưng rồi từng đứa từng đứa một cũng bị hạ một cách nhanh chóng. Còn Yuri đang bị giữ ở phía dưới, cô sợ hãi rồi lại thấy đau đầu, cảnh này quen, thực quen với cô, cô không thể nhớ ra gì, rồi bỗng cô nhớ ra rằng cô cô là chị cả của Angel, phải, cô biết võ (mặc dù chưa nhớ lại được việc John đã mất) Vừa nhớ ra, cô liền xoay người lại, lấy chân đá ngang cái tên đang giữ mình rồi vội chạy ra chỗ bọn họ đang đánh nhau. Rồi bọn họ lại lần lượt bị hạ dưới chân Yuri, số lượng người bị hạ ngày càng nhiều và nhanh chóng. Thấy vậy có đứa cầm dao định đâm lén Yuri nhưng Hiro đã đỡ hộ cô
- TUYẾT, CẨN THẬN. Hiro hét
- KHÔNG, DŨNG. Vào thời khắc ấy cô đã nhớ ra tất cả, kể cả chuyện John đã chết.
- LEON, MAU VÀO ĐI. Lúc này Rina hét lên
Vừa dứt lời có khoảng 150 người cùng Leon vào hạ nốt bọn còn lại. Sau khi cả cái tên bang chủ Thanh Phong vừa bị hạ gục, cô mới lạnh lùng nói:
- Không ngờ mắt của bang chủ Thanh Phong cũng mù quá nhỉ. Cô nói khinh bỉ
- Ngươi…
- Ngươi cũng gan đấy, dám bắt cóc cả chị cả của Angel ư. NGƯƠI TẬN SỐ RỒI. Cô gằn từng chữ một
Lúc này mọi người mới ngạc nhiên về những lời Yuri vừa nói (- Karen, Rina, Kana, Masa).
- Chị… chị… xin chị tha cho em. Tên kia bây giờ mới run rẩy nói
- Leon dọn nốt đi, dẹp gọn bang Thanh Phong, còn cái tên bang chủ kia tạm thời tha cho hắn, nhốt hắn vào.
Lát sau tại bệnh viện.
Chiếc đèn đỏ ở phòng mổ cấp cứu mãi vẫn chưa tắt. Mọi người, ai cũng lo lắng.
- Tại sao… Là tại tớ ư ? Tại sao mọi người luôn bảo vệ tớ, làm mình bị thương rồi lại rời xa tớ, tại sao ? Một lần nữa cô lại khóc
- YURI… KHÔNG PHAỈ LỖI TẠI CẬU. Rina hét
- Không là tại tớ, tại tớ, thà tớ là người bị thương, tại sao, tớ đã mất John một lần rồi, tớ không muốn ai lại rời xa tớ đâu. Các cậu bảo vệ tớ rồi các cậu lại bị thương, rồi lại dần rời xa tớ điều đó còn thấy tớ đau khổ hơn nhiề. TẠI SAO CHỨ ?
- Yuri bình tĩnh lại đi. Sumii khuyên nhủ.
- Sumii à, tại sao chứ, tớ luôn cố gắng bảo vệ mọi người nhưng rồi lại là mọi người bảo vệ tớ xong lại để bị thương, tại sao chứ ?
Lúc này Pama của Prince và Princess cũng tới
- Shun à, xảy ra chuyện gì vậy. Mama Hiro hỏi (Từ bây giờ Pama 4 là Pama Shun, 5 là Yuu còn 6 là Hiro nhé)
- Mama à, mama bình tĩnh lại đi, cậu ấy đang phẫu thuật
- Tuyết à, con có sao không. Bà Hàn hỏi
- Mama à, tại sao vậy, tại sao, mọi người luôn bảo vệ con để con được hạnh phúc nhưng tại sao, mọi người bảo vệ con để hạnh phúc mà, tại sao mọi người bảo vệ con rồi để bị thương rồi lại dần rời xa con. Điều đó còn tàn nhẫn hơn nhiều lần việc họ bảo vệ con được hạnh phúc. Con đã mất John một lần rồi, con không muốn mất ai lần nữa đâu. Mama à. Cô cứ ôm bà Hàn mà khóc.
Đợi một lúc cô đã ngủ thiếp đi trên ghế thì bà mới ra một góc lôi điện thoại ra và gọi cho ai đó:
- Con mau về đi, Tuyết nó đã khổ lắm rồi, nhìn nó thế này mẹ không thể nào mà vui được, rồi nó sẽ trở về đúng với thân phận thật của nói thôi.
- Vâng con biết rồi, con sẽ bay về trong tối nay với Minori và mẹ hãy nhập học cho con mà trường Tuyết học đi. Khi nào Tuyết đi học lại con cũng sẽ bắt đầu nhập học. Lúc đấy con cũng sẽ xuất hiện. Còn thân phận của nó sớm muộn cũng phải sáng tỏ thôi.
- Uhm. Được rồi
Một lát sau bác sĩ ra
- Bác sĩ con tôi thế nào rồi. Mama 6 lo lắng hỏi
- Hiện tại cậu ấy đã qua cơn nguy hiểm, có lẽ sáng mai cậu ấy sẽ tỉnh lại.
- Vâng, cảm ơn bác sĩ. Papa 6
- Hiện tại chúng tôi đã vào thăm được chưa ạ. Mama 6 hỏi
- Đã được, người nhà cứ vào nhưng đừng làm gì kích động cả
Tất cả mọi người đều vào phòng bệnh. Ngồi được lát thì Yuu nói:
- Pama cứ về đi, bọn con sẽ chăm sóc cậu ấy.
- Nhưng…
- Pama cứ về đi khi nào cậu ấy tỉnh bọn con sẽ báo.
- Được rồi vậy Pama về
- Pama về đi bọn con không sao. Karen nói
- Không sao thật chứ. Mama 2
- Vâng (Rina)
- Vậy Pama về nhé.
- Vâng chào Pama (Kana)
Lúc này ngoại trừ mấy Pama không ai chịu về, tất cả mọi người đều ngồi ngủ trên ghế.
Sáng hôm sau
Vì quá mệt nên mọi người vẫn chưa tỉnh dậy, ngoại trừ Yuri. Vừa mới tỉnh dậy cô đã vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi xuống mua đồ ăn sáng cho mọi người. Lúc cô mua đồ ăn sáng xong rồi lên phòng cũng là lúc mọi người bắt đầu tỉnh dậy:
- Yuri à, cậu đi đâu vậy (Sumii)
- Uhm. Ah… tớ xuống mua đồ ăn. Các cậu ăn đi. Yuri nói với khuôn mặt khuôn mặt không chút xúc cảm
- Uhm. Cảm ơn cậu (Sumii)
Dần dần rồi Hiro cũng tỉnh lại
- Cậu tỉnh lại rồi à. Mặc dù vui nhưng Yuri vẫn không hề bộc lộ cảm xúc
- Cậu đã nhớ lại hết
- Phải, tôi đã nhớ lại hết chuyện trước kia. Lần sau đừng bao giờ làm chuyện ngu ngốc đó nữa, tôi không muốn ai lại bị thương vì mình nữa đâu.
- Nhưng là tôi muốn cứu cậu
- Ăn sáng đi, tôi mua cháo cho cậu rồi.
- Tớ không cầm được thìa đâu hay cậu bón cho tớ đi. Cho dù là đang nằm ở giường bệnh nhưng câu nói của Hiro có lộ ra chút gian manh
- Đừng có giỡn, để tôi gọi Yuu
- Nếu thế tôi không ăn đâu, dù sao tôi cũng cứu cô mà.
- Tôi có kêu anh cứu đâu
- Thế cô để ân nhân của mình bị chết đói à ?
- Tại anh không ăn, sao trách tôi ?
- Nè, dù sao tôi cũng cứu cô mà, coi như trả ơn tôi không được à.
- Anh… Đây, há miệng ra.
- Cháo ngon ghê
- Nói ít thôi, ăn đi.
Một loáng sau, Hiro cũng ăn hết bát cháo. Cùng lúc này, Karen nhận được cú điện thoại.
“Asahi ga ureshikute, ureshikute
Omowazu namida ga deru
Dokoka de miteru ka na? Miteru ka na?
Onnaji sora dakara tsuzuiteru
Yume wa mada, yume demo
(Let\\s stay ima anata ga)
Iru basho wo shinjite”
(Aurora no kaze ni notte – Karen) Tiếng chuông điện thoại reo lên
- Alo.
- Chị là nhân viên ở trung tâm xin việc đây
- Ah, là chị ạ.
- Phải, chị đã tìm được việc cho các em, lương 8 triệu/ tháng nếu làm tốt được 10 triệu. Địa chỉ là: xxx
- Dạ vâng, em cảm ơn chị.
Bác sĩ kêu Hiro phải tĩnh dưỡng 1 tuần để vết thương khỏi hẳn, trong 1 tuần đó không ai đi học cả.
1 tuần sau
Lớp 12A
- Hôm nay chúng ta sẽ có 2 bạn mới du học từ nước ngoài về. Các em vào đi
Lớp 12A ngay tức khắc lại xon xao về 2 học sinh mới nay
- TRẬT TỰ. Các em hãy giới thiệu đi.
- Mình là Trần Quốc bảo, gọi mình là John cũng được. Người con trai nói
- Mình là Vũ Thuỷ Tiên, gọi mình là Minori. Người con gái nói
GIỚI THIỆU NHÂN VẬT:
Trần Quốc Bảo (John): con trai tập đoàn Hàn Ngọc, anh trai Yuri, đẹp zai, học giỏi, giỏi võ. Lý do vì sao còn sống theo dõi sẽ biết
Vũ Thuỷ Tiên (Minori): con gái tập đoàn Vũ Hoàng, chị gái Yuu, xinh gái, giỏi võ, học giỏi.
Isa và Kana nhìn 2 người đang đứng trên bục giảng mà ngạc nhiên.
- Hai em ngồi xuống bàn kia đi.
- VÂNG Ạ. Cả hai đồng thanh.
Khi cả hai người học sinh mới vừa ngồi xuống chỗ thì Isa và Kana đã quay xuống hỏi:
- Jo… Joh… chuyện… chuyện này là sao (Isa)
- Chẳng phải là cậu... cậu đã… (Kana)
- Sẽ biết sau *mỉm cười* Còn bây giờ mình cần các cậu giúp một chuyện Xì… xầm… xì… xầm…
- Được rồi nhưng cậu làm Tuyết phải khổ lắm rồi đấy.
- Tớ làm thế vì Tuyết mà thôi sau này cậu sẽ biết.
Giờ ra chơi
- Tuyết à, em đi với chị một lát.
- Đi đâu ?
- Đi rồi biết, mọi người cũng đi cùng đi, nhưng Tuyết phải che mắt.
- Rồi.
……………………………….
- Rồi mở mắt ra đi. Kana dẫn Yuri và mọi người tới khu vườn sau trường có một người đang đứng chờ Yuri
- Ai vậy ?
- Không nhận ra. Người đó quay lại
- Anh… anh… John… Chị Kana nếu đây không phải là thật thì đừng khiến em phải vọng tưởng nữa. Yuri nước mắt rơi lã chã.
- Tuyết em đến gần đó xem là người hay là ma.
Yuri liền đến gần John sờ khuôn mặt anh
- John… John… Là anh… Là anh thật ư Không phải là mơ. Anh. Rồi Yuri ôm chầm lấy anh.
- Nhóc, vẫn mít ướt như ngày nào à.
- Sao… Sao anh giấu em, sao anh lại giấu em anh có biết em đau khổ tới mức nào không ?
- Anh… anh không cố ý xin lỗi nhóc.
- Em… em muốn về nhà bây giờ, về nhà với em
- Nhóc, em không học à
- Không em không học nữa em muốn về. Cô nói xong rồi kéo tay John về nhà mín Pama
………………………………..
- Mama, Mama. Vừa về đến nhà của mí Pama Yuri đã gọi (mí người kia cũng về biệt thự Angel nhé)
- Tuyết có chuyện gì vậy ?
- Mama, sao Mama lại giấu con
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.