Chương 6
Moonlight
11/11/2013
Sáng hôm sau
Những tia nắng tinh nghịch báo hiệu một ngày mới chiếu vào phòng của Yuri. Chợt Yuri mở mắt, nhìn dáo dác xung quanh rồi thấy có một người con trai đang ngủ gục bên giường thì cô chợt lay lay người con trai đó dậy. Còn Hiro đang ngủ thì thấy ai đó lay lay mình nên liền tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy, đập ngay vào mắt anh là hình ảnh một người con gái đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt ngây thơ nhìn anh. Thấy cô tỉnh lại, anh sung sướng hét lên rồi ôm cô:
- Yuri, em tỉnh dậy rồi à ?
Đáp lại câu hỏi của anh là một ánh mắt ngây thơ nhìn anh rồi hỏi như chưa từng quen biết anh:
- Anh là ai vậy ? Tôi biết anh sao ? Cô đâu biết rằng câu hỏi tưởng chừng như vô hại đó của cô làm tim ai nhói đau.
- Em… em… nói gì vậy ? Hiro nhìn cô ngạc nhiên rồi lắp bắp hỏi.
Cùng lúc đó bốn người kia cùng quản gia đến, hai nàng thấy cô tỉnh dậy liền vui mừng chạy tới ôm cô:
- Yuri, cậu tỉnh rồi à ? Karen lên tiếng trước rồi tới Yuri.
- Tốt quá rồi.
Yuri định nói gì đó nhưng Karen lại nói tiếp:
- Ủa, Hiro sao anh đến đây sớm vậy? Karen đang vui mừng thì thấy anh đang ngồi bên giường với sắc mặt có chút gì đó kì lạ nên hỏi.
Bỗng quản gia Lee lên tiếng:
- Cậu ấy đã ở đây suốt đêm qua.
- Ô. Thật sao ? Có ý gì vậy nhỉ ? Rina lên tiếng cười ma mãnh.
Lúc này Yuri mới lên tiếng hỏi mọi người với ánh mắt ngây thơ:
- Karen, Rina à, sao tớ lại ở đây vậy mà bốn người kia là ai ?
Lúc này đến lượt mặt Karen và Rina hơi biến sắc rồi đến lượt hai chàng kia:
- Yu… Yuri à… Cậu… cậu nói gì vậy ? Bốn người kia là ai ? Nghĩa là sao ? Karen lắp bắp hỏi
Rồi lại đến lượt Rina lên tiếng:
- Quản gia Lee, mau gọi bác sĩ.
Một lát sau, bác sĩ đến khám cho Yuri rồi nó:
- Cô ấy đã bị mất trí nhớ
- SAO CƠ ? Bây giờ cả bống người cùng hét lên.
- Đúng vậy. Cô ấy đã bị thương nặng đồng thời lúc đó cô ấy đã bị một cú sốc nào đó.
- Đúng là thế. Nhưng nó xảy ra gần 2 năm về trước, chẳng lẽ lúc đó …
- Chắc là hoàn cảnh lúc đó đã làm cô ấy tưởng tượng lại chuyện gì đó và lúc cô ấy đang bị thương thì có lẽ ý thức cô ấy đã muốn quên đi chuyện gì đó.
- Uh. Chúng tôi biết rồi. Rina mỉm cười buồn
- Có lẽ như thế này sẽ tốt hơn. Karen cũng cười buồn rồi nhìn Yuri.
Rồi Yuri lúc này không biết chuyện gì đang xảy ra mới lên tiếng hỏi pha chút hờn dỗi:
- Mọi người nói gì đấy ? Có phải nói xấu tớ không ? Hai má cô phúng phính phồng lên.
- Uh. Đúng đấy, nói xấu cậu đó có sao. Karen cười gian (lúc này bác sĩ ra khỏi phòng rồi nhớ)
- Ứ, không chơi với hai cậu nữa. Cô phồng mà lên giận dỗi trông rất đáng yêu, nhưng nhớ ra chuyện gì đó cô liền hỏi:
- Nhưng mà các cậu trả lời tớ chưa ?
- Ah. Uh. Chuyện dài lắm, bọn tớ kể cho cậu sau nhé. Rina cười tươi.
- Ủa. Mà anh John đâu, anh không đến thăm tớ à. Yuri mặt xịu xuống
Rina hơi biến sắc rồi bối rối trả lời:
- Ah… ah… John… anh ý… anh ý đi du học rồi.
- Đúng, anh ý đã đi du học ở Anh rồi. Karen khẳng định chắc nịch rồi mỉm cười
- Thế à ? Yuri mặt tươi tỉnh hơn một chút. Ah, mà các cậu bảo lát nữa sẽ kể cho tớ chuyện gì xảy ra nhưng tớ cũng phải biết họ là ai đã chứ ?
- Ah, họ là … Karen định trả lời thì bỗng Yuri nghĩ ra gì đó rồi nhảy vào.
- Ah, tới biết rồi, hai người kia là người yêu của các cậu đúng không, còn kia là ông của họ à, ah quên vậy còn người này là ai vậy ? Yuri cười tươi trả lời ngây thơ làm ai cũng phải té xỉu “rầm rầm” một loạt
- Trời ạ, Yuri cậu nghĩ gì vậy. Rina hơi đỏ mặt nói (tất nhiên ba người kia cũng vậy òy) Nghe bọn tớ nói hết đã chứ. Ông ấy là quản gia Lee, còn về ba anh chàng kia thì, đây làTrần Đặng Anh Tuấn gọi là Shun, người này là Vũ Bảo Nam – Yuu và người kia là Trần Lê Tuấn Dũng – Hiro. Còn mọi chuyện là như thế này… Bla… Bla… Bla (tất nhiên có một số chuyện nàng phải chém ra với giấu nhẹm đi chứ ^ ^)
- Ủa, mà tớ có biết võ đâu mà đi đánh nhau chứ, tớ cũng đã vào bar bao giờ đâu mà bang hội gì cơ ?
- CÁI GÌ CƠ ? Cả bốn cái miệng cùng đồng thanh hét lên
- Yu… Yuri à ? Cậu còn nhớ chuyện ba bọn mình bỏ thằn lằn vào lớp học hồi lớp 6 không ? Karen lắp bắp hỏi
- Tất nhiên là còn nhớ. Yuri cười tít mắt trả lời.
- Thế… thế sao… cậu. Rina cũng cà lăm hỏi.
Lúc này cả ba chàng đều có cùng suy nghĩ “Híc, ba nàng này quậy thiệt, ai mà dám đắc tội với ba nàng ?”
- Quản gia Lee, gọi bác sĩ. Karen lo lắng nói.
Một lát sau, bác sĩ đến:
- Bác sĩ, chuyện này là sao ? Chuyện gần 2 năm về trước thì cậu ấy quên hết nhưng còn một số chuyện trước đó nữa cậu ấy cũng quên là sao. Rina hỏi
- Có thể là một số chuyện đó cũng có liên quan tới cú sốc của cô ấy ngày trước
- Thôi được rồi, cảm ơn.
Chờ bác sĩ đi ra, Karen mới gần Yuri thì nói:
- Yuri, chắc cậu đói rồi, ăn cháo đi.
- Cháo gì vậy. Yuri hí hửng nói.
- Cháo quẩy đó. Rina nói
- Yeah. Đúng là chỉ có các cậu hiểu tớ nhất. Yuri cười tít mắt.
Quản gia Lee sắp đồ ăn ra bát với đĩa rồi để ra bàn (híc, cái bát cháo của Yuri chắc phải to bàn bát đựng canh, còn quẩy chắc 10 chiếc lận à :SS híc ăn sợ thiệt) Yuri cười thích thú rồi nói:
- Karen à, lần sau mua nhiều hơn nhé
- Uh.
Ba chàng vừa nghe Yuri nói xong thì ngã đồng loạt ngã rồi há hốc mồm. Shun mới lên tiếng:
- Yuri à, ăn thế rồi mà cô còn muốn ăn thêm nữa á ?
- Uh. Yuri gật đầu mỉm cười nói.
Lúc này Rina mới lên tiếng giải thích:
- Cậu ấy ăn thế là còn ít đấy, bình thường cậu ấy còn ăn gấp năm lần như thế cơ ? Gần đây cậu ấy ăn ít các cậu cũng biết vì sao rồi đấy.
- Híc, sợ các cô thật. Yuu nói
Lúc này Yuri mới để ý tới Hiro, cô cười rồi nói:
- Hiro à, nghe nói đêm qua là cậu chăm sóc mình đúng không ? Cảm ơn nhé.
- Uh. Bạn bè mà. Nghe Yuri nói cậu có chút gì đó vui vui nhưng cũng làm tim cậu nhói đau không kém.
Như nhớ tới cái gì đó, Yuri mới quay sang nũng nịu Karen:
- Karen ahhhhhhh, cho tớ xuất viên đi mà.
- Không được, bác sĩ bảo cậu phải ở đây 1 tuần để theo dõi.
- Đi maaaaaaaaaaaaà, ở đây chán lắm. Yuri trưng bộ mặt cún con hết sức dễ thương
- Không được là không được. Karen chắc nịch nói
- Rina aaaaaa, đồng ý đi mà.
- Không là không. Rina cũng chắc nịch trả lời.
- Quản gia Lee à, bác nói giúp cháu đi màaaaaaaaaaaa. Bây giờ Yuri lại quay sang quản gia Lee cầu cứu.
- Tôi xin lỗi nhưng bác sĩ đã nói là cháu phải ở lại một tuần để theo dõi.
Yuri lại xịu mặt xuống nhưng nhớ ra gì đó lại quay sang ba chàng kia:
- Shun, Yuu, Hiro à, các cậu là bạn mình mà nói giúp đi màaaaaaa.
- Tôi chịu thôi. Shun nói như bất lực
- Hỏi hai nàng kia kìa. Tôi không biết. Yuu nói.
- Cậu phải ở lại để theo dõi mà, chỉ 1 tuần thôi. Hiro nói dịu dàng
Yuri xịu mắt xuống chán nản. Rina thấy vậy liền nói với giọng đe doạ:
- Tuyết, nghe lời đi. Bọn tớ sẽ nghỉ học một tuần để chăm sóc cậu.
Sau lời nói đó, Yuri không dám nói gì nữa. Cô biết khi Rina và Karen gọi cô như thế thì đã biết hai nàng đang bốc hoả rồi. Nhìn Yuri vậy Karen liền nói:
- Karen, chịu khó đi, 1 tuần thôi. Chủ nhật xuất viện bọn tớ đưa cậu đi chơi. Được chưa ?
- Thật à ? Nghe thấy đi chơi là mắt Yuri sáng lên.
- Uh. Trả lời xong Karen quay sang ba chàng hỏi. Các anh có đi không ? Coi như là cảm ơn.
- Tất nhiên là đi rồi. Shun trả lời
- Có chứ. Yuu cười nói
- Hai cậu đi thì mình cũng đi. Hiro trả lời
- Ủa, nhưng mình thắc mắc nãy giờ nè, hai cậu nghỉ để chăm sóc tớ thế còn ba người kia nghỉ làm chi ? Yuri thắc mắc làm ba chàng nhà bối rối không biết trả lời sao.
- Uh, thì … Shun bối rối
- Thì tại Hiro nghỉ nên tụi tui cũng nghỉ. Yuu nói
- Uh, cậu bị thương là do đỡ hộ tôi mà. Tôi phải nghỉ chăm sóc cậu chứ. Hiro mỉm cười
- Thế à ? Yuri cười.
Một lát sau, mama Yuri tới rồi Pama Karen, Rina cũng tới luôn. Đêm qua, quản gia Lee đã gọi cho họ, họ đã bay Mỹ sang đây vào sáng nay. Vừa đáp xuống sân bay, họ đã tức tốc đi đến bệnh viện. Vừa vào phòng bệnh, nhìn thấy con gái mình đang nằm trên giường bệnh, bà Hàn chạy tới hỏi:
- Tuyết, con làm gì mà để bị thương thế này ?
- Con không sao mà mẹ. Mà mẹ sang đây chi vậy. Hỏi xong cô quay sang thấy cả 2 Pama kia cũng tới nên chào. Ah, con chào Pama, mà các Pama sang đây làm chi vậy. Thái độ của cô làm các Pama ngạc nhiên.
- AH, PAMA. Karen với Rina đồng thanh hét rồi chạy tới chỗ họ.
- Thì sang thăm các con mà. Với lại Pama định sang Việt Nam sớm hơn dự định, 2 tuần nữa mới sang nhưng quản gia Lee hôm qua vừa báo là con bị thương nên bọn ta thu xếp công việc sang đây luôn. Mama 1 nói
- Mà Tuyết con làm gì bị thương vậy. Mama 2 hỏi
- Pama à, lát nữa bọn con kể cho Pama nghe sau.
Lúc này các Pama mới nhìn thấy ba chàng, Papa 1 hỏi:
- Còn các cậu này là … ?
- CHÁU CHÀO CÁC BÁC Ạ. Cả ba chàng đồng thanh
- Bọn cháu là bạn của các cô ấy ạ. Shun nói
- Uh. Cảm ơn các cháu đã chăm sóc cho mấy đứa nhà bác mà các cháu tên gì vây ?
- Cháu là Yuu, đây là Shun, còn kia là Hiro.
Lúc này bà Hàn mới kéo Karen và Rina ra một góc để hỏi, thấy vậy mấy Pama kia cũng đi theo:
- Kim Anh, Băng Anh đã xảy ra chuyện gì vậy ?
- Dạ, chuyện này dài dòng lắm ạ khi nào về biệt thự bọn con sẽ kể cho Mama nghe, nhưng tạm thời cậu ấy đang mất trí nhớ
- MẤT TRÍ NHỚ Ư ? Các Pama đồng thanh.
- Dạ, nhưng bọn con nghĩ chuyện này cũng tốt, cậu ấy đã quên hết rồi như Pama thấy đấy, bây giờ cậu ấy đã trở lại như xưa rồi.
- Uhm. Mama thấy vậy cũng tốt. Thôi được rồi, mọi người cứ vào phòng bệnh trước đi. Còn hai con cũng vào đi nhưng hãy gọi cậu con trai tên Hiro ra cho Mama
- Vâng ạ. Karen trả lời.
Hai nàng vào gọi Hiro ra cho mama gặp rồi cũng ở trong đó luôn. Lúc ra gặp bà Hàn, Hiro thắc mắc không biết bà gọi mình ra có việc gì, vừa đứng trước mặt bà, cậu nói:
- Dạ, bác muốn gặp cháu.
- Đúng vậy, cháu là Hiro ?
- Vâng.
- Vậy ta nói luôn vấn đề nhé. Có phải cháu có tình cảm đặc biệt với Tuyết không ? Bà Hàn mỉm cười.
- Dạ… Dạ… Hiro bối rối không biết trả lời sao.
- Ta đã biết hết rồi, qua hành động của cháu.
- Vâng ạ. Đúng vậy. Hiro bây giờ mới trả lời.
- Vậy cháu hãy bảo vệ nó nhé, nó đã phải chịu rất nhiều tổn thương trong quá khứ rồi. Nó là đứa con gái mà bác thương nhất nên bác hiểu nó, tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng nó vẫn chỉ là một đứa con gái yếu đuối thôi. Hãy hứa với ta, bảo vệ nó và đừng để nó chịu bất kì tổn thương nào nữa.
- Vâng ạ. Cháu hứa với bác. Cháu sẽ bảo vệ Tuyết không để cô ấy bị tổn thương nữa.
- Uhm. Rất tốt. Có lẽ ta không chọn nhầm người. Ah mà còn chuyện này nữa nhìn thấy chúng ta chắc hẳn cháu đã biết thân phận thật sự của bọn nó rồi đúng không, ở trường bọn ta đã làm hồ sơ giả cho bọn nó nên các cháu hãy giữ kín chuyện này.
- Vâng ạ. Cháu hứa.
- Được rồi. Vậy thì chúng ta vào phòng thôi.
Khi vừa vào phòng, bà Hàn đã kêu mấy Pama kia về biệt thự trước cứ để mấy nàng ở đây. Còn hai nàng kia chờ Pama đi khỏi thì mới chia nhau chăm sóc Yuri.
Những tia nắng tinh nghịch báo hiệu một ngày mới chiếu vào phòng của Yuri. Chợt Yuri mở mắt, nhìn dáo dác xung quanh rồi thấy có một người con trai đang ngủ gục bên giường thì cô chợt lay lay người con trai đó dậy. Còn Hiro đang ngủ thì thấy ai đó lay lay mình nên liền tỉnh dậy. Vừa tỉnh dậy, đập ngay vào mắt anh là hình ảnh một người con gái đang ngồi trên giường bệnh, ánh mắt ngây thơ nhìn anh. Thấy cô tỉnh lại, anh sung sướng hét lên rồi ôm cô:
- Yuri, em tỉnh dậy rồi à ?
Đáp lại câu hỏi của anh là một ánh mắt ngây thơ nhìn anh rồi hỏi như chưa từng quen biết anh:
- Anh là ai vậy ? Tôi biết anh sao ? Cô đâu biết rằng câu hỏi tưởng chừng như vô hại đó của cô làm tim ai nhói đau.
- Em… em… nói gì vậy ? Hiro nhìn cô ngạc nhiên rồi lắp bắp hỏi.
Cùng lúc đó bốn người kia cùng quản gia đến, hai nàng thấy cô tỉnh dậy liền vui mừng chạy tới ôm cô:
- Yuri, cậu tỉnh rồi à ? Karen lên tiếng trước rồi tới Yuri.
- Tốt quá rồi.
Yuri định nói gì đó nhưng Karen lại nói tiếp:
- Ủa, Hiro sao anh đến đây sớm vậy? Karen đang vui mừng thì thấy anh đang ngồi bên giường với sắc mặt có chút gì đó kì lạ nên hỏi.
Bỗng quản gia Lee lên tiếng:
- Cậu ấy đã ở đây suốt đêm qua.
- Ô. Thật sao ? Có ý gì vậy nhỉ ? Rina lên tiếng cười ma mãnh.
Lúc này Yuri mới lên tiếng hỏi mọi người với ánh mắt ngây thơ:
- Karen, Rina à, sao tớ lại ở đây vậy mà bốn người kia là ai ?
Lúc này đến lượt mặt Karen và Rina hơi biến sắc rồi đến lượt hai chàng kia:
- Yu… Yuri à… Cậu… cậu nói gì vậy ? Bốn người kia là ai ? Nghĩa là sao ? Karen lắp bắp hỏi
Rồi lại đến lượt Rina lên tiếng:
- Quản gia Lee, mau gọi bác sĩ.
Một lát sau, bác sĩ đến khám cho Yuri rồi nó:
- Cô ấy đã bị mất trí nhớ
- SAO CƠ ? Bây giờ cả bống người cùng hét lên.
- Đúng vậy. Cô ấy đã bị thương nặng đồng thời lúc đó cô ấy đã bị một cú sốc nào đó.
- Đúng là thế. Nhưng nó xảy ra gần 2 năm về trước, chẳng lẽ lúc đó …
- Chắc là hoàn cảnh lúc đó đã làm cô ấy tưởng tượng lại chuyện gì đó và lúc cô ấy đang bị thương thì có lẽ ý thức cô ấy đã muốn quên đi chuyện gì đó.
- Uh. Chúng tôi biết rồi. Rina mỉm cười buồn
- Có lẽ như thế này sẽ tốt hơn. Karen cũng cười buồn rồi nhìn Yuri.
Rồi Yuri lúc này không biết chuyện gì đang xảy ra mới lên tiếng hỏi pha chút hờn dỗi:
- Mọi người nói gì đấy ? Có phải nói xấu tớ không ? Hai má cô phúng phính phồng lên.
- Uh. Đúng đấy, nói xấu cậu đó có sao. Karen cười gian (lúc này bác sĩ ra khỏi phòng rồi nhớ)
- Ứ, không chơi với hai cậu nữa. Cô phồng mà lên giận dỗi trông rất đáng yêu, nhưng nhớ ra chuyện gì đó cô liền hỏi:
- Nhưng mà các cậu trả lời tớ chưa ?
- Ah. Uh. Chuyện dài lắm, bọn tớ kể cho cậu sau nhé. Rina cười tươi.
- Ủa. Mà anh John đâu, anh không đến thăm tớ à. Yuri mặt xịu xuống
Rina hơi biến sắc rồi bối rối trả lời:
- Ah… ah… John… anh ý… anh ý đi du học rồi.
- Đúng, anh ý đã đi du học ở Anh rồi. Karen khẳng định chắc nịch rồi mỉm cười
- Thế à ? Yuri mặt tươi tỉnh hơn một chút. Ah, mà các cậu bảo lát nữa sẽ kể cho tớ chuyện gì xảy ra nhưng tớ cũng phải biết họ là ai đã chứ ?
- Ah, họ là … Karen định trả lời thì bỗng Yuri nghĩ ra gì đó rồi nhảy vào.
- Ah, tới biết rồi, hai người kia là người yêu của các cậu đúng không, còn kia là ông của họ à, ah quên vậy còn người này là ai vậy ? Yuri cười tươi trả lời ngây thơ làm ai cũng phải té xỉu “rầm rầm” một loạt
- Trời ạ, Yuri cậu nghĩ gì vậy. Rina hơi đỏ mặt nói (tất nhiên ba người kia cũng vậy òy) Nghe bọn tớ nói hết đã chứ. Ông ấy là quản gia Lee, còn về ba anh chàng kia thì, đây làTrần Đặng Anh Tuấn gọi là Shun, người này là Vũ Bảo Nam – Yuu và người kia là Trần Lê Tuấn Dũng – Hiro. Còn mọi chuyện là như thế này… Bla… Bla… Bla (tất nhiên có một số chuyện nàng phải chém ra với giấu nhẹm đi chứ ^ ^)
- Ủa, mà tớ có biết võ đâu mà đi đánh nhau chứ, tớ cũng đã vào bar bao giờ đâu mà bang hội gì cơ ?
- CÁI GÌ CƠ ? Cả bốn cái miệng cùng đồng thanh hét lên
- Yu… Yuri à ? Cậu còn nhớ chuyện ba bọn mình bỏ thằn lằn vào lớp học hồi lớp 6 không ? Karen lắp bắp hỏi
- Tất nhiên là còn nhớ. Yuri cười tít mắt trả lời.
- Thế… thế sao… cậu. Rina cũng cà lăm hỏi.
Lúc này cả ba chàng đều có cùng suy nghĩ “Híc, ba nàng này quậy thiệt, ai mà dám đắc tội với ba nàng ?”
- Quản gia Lee, gọi bác sĩ. Karen lo lắng nói.
Một lát sau, bác sĩ đến:
- Bác sĩ, chuyện này là sao ? Chuyện gần 2 năm về trước thì cậu ấy quên hết nhưng còn một số chuyện trước đó nữa cậu ấy cũng quên là sao. Rina hỏi
- Có thể là một số chuyện đó cũng có liên quan tới cú sốc của cô ấy ngày trước
- Thôi được rồi, cảm ơn.
Chờ bác sĩ đi ra, Karen mới gần Yuri thì nói:
- Yuri, chắc cậu đói rồi, ăn cháo đi.
- Cháo gì vậy. Yuri hí hửng nói.
- Cháo quẩy đó. Rina nói
- Yeah. Đúng là chỉ có các cậu hiểu tớ nhất. Yuri cười tít mắt.
Quản gia Lee sắp đồ ăn ra bát với đĩa rồi để ra bàn (híc, cái bát cháo của Yuri chắc phải to bàn bát đựng canh, còn quẩy chắc 10 chiếc lận à :SS híc ăn sợ thiệt) Yuri cười thích thú rồi nói:
- Karen à, lần sau mua nhiều hơn nhé
- Uh.
Ba chàng vừa nghe Yuri nói xong thì ngã đồng loạt ngã rồi há hốc mồm. Shun mới lên tiếng:
- Yuri à, ăn thế rồi mà cô còn muốn ăn thêm nữa á ?
- Uh. Yuri gật đầu mỉm cười nói.
Lúc này Rina mới lên tiếng giải thích:
- Cậu ấy ăn thế là còn ít đấy, bình thường cậu ấy còn ăn gấp năm lần như thế cơ ? Gần đây cậu ấy ăn ít các cậu cũng biết vì sao rồi đấy.
- Híc, sợ các cô thật. Yuu nói
Lúc này Yuri mới để ý tới Hiro, cô cười rồi nói:
- Hiro à, nghe nói đêm qua là cậu chăm sóc mình đúng không ? Cảm ơn nhé.
- Uh. Bạn bè mà. Nghe Yuri nói cậu có chút gì đó vui vui nhưng cũng làm tim cậu nhói đau không kém.
Như nhớ tới cái gì đó, Yuri mới quay sang nũng nịu Karen:
- Karen ahhhhhhh, cho tớ xuất viên đi mà.
- Không được, bác sĩ bảo cậu phải ở đây 1 tuần để theo dõi.
- Đi maaaaaaaaaaaaà, ở đây chán lắm. Yuri trưng bộ mặt cún con hết sức dễ thương
- Không được là không được. Karen chắc nịch nói
- Rina aaaaaa, đồng ý đi mà.
- Không là không. Rina cũng chắc nịch trả lời.
- Quản gia Lee à, bác nói giúp cháu đi màaaaaaaaaaaa. Bây giờ Yuri lại quay sang quản gia Lee cầu cứu.
- Tôi xin lỗi nhưng bác sĩ đã nói là cháu phải ở lại một tuần để theo dõi.
Yuri lại xịu mặt xuống nhưng nhớ ra gì đó lại quay sang ba chàng kia:
- Shun, Yuu, Hiro à, các cậu là bạn mình mà nói giúp đi màaaaaaa.
- Tôi chịu thôi. Shun nói như bất lực
- Hỏi hai nàng kia kìa. Tôi không biết. Yuu nói.
- Cậu phải ở lại để theo dõi mà, chỉ 1 tuần thôi. Hiro nói dịu dàng
Yuri xịu mắt xuống chán nản. Rina thấy vậy liền nói với giọng đe doạ:
- Tuyết, nghe lời đi. Bọn tớ sẽ nghỉ học một tuần để chăm sóc cậu.
Sau lời nói đó, Yuri không dám nói gì nữa. Cô biết khi Rina và Karen gọi cô như thế thì đã biết hai nàng đang bốc hoả rồi. Nhìn Yuri vậy Karen liền nói:
- Karen, chịu khó đi, 1 tuần thôi. Chủ nhật xuất viện bọn tớ đưa cậu đi chơi. Được chưa ?
- Thật à ? Nghe thấy đi chơi là mắt Yuri sáng lên.
- Uh. Trả lời xong Karen quay sang ba chàng hỏi. Các anh có đi không ? Coi như là cảm ơn.
- Tất nhiên là đi rồi. Shun trả lời
- Có chứ. Yuu cười nói
- Hai cậu đi thì mình cũng đi. Hiro trả lời
- Ủa, nhưng mình thắc mắc nãy giờ nè, hai cậu nghỉ để chăm sóc tớ thế còn ba người kia nghỉ làm chi ? Yuri thắc mắc làm ba chàng nhà bối rối không biết trả lời sao.
- Uh, thì … Shun bối rối
- Thì tại Hiro nghỉ nên tụi tui cũng nghỉ. Yuu nói
- Uh, cậu bị thương là do đỡ hộ tôi mà. Tôi phải nghỉ chăm sóc cậu chứ. Hiro mỉm cười
- Thế à ? Yuri cười.
Một lát sau, mama Yuri tới rồi Pama Karen, Rina cũng tới luôn. Đêm qua, quản gia Lee đã gọi cho họ, họ đã bay Mỹ sang đây vào sáng nay. Vừa đáp xuống sân bay, họ đã tức tốc đi đến bệnh viện. Vừa vào phòng bệnh, nhìn thấy con gái mình đang nằm trên giường bệnh, bà Hàn chạy tới hỏi:
- Tuyết, con làm gì mà để bị thương thế này ?
- Con không sao mà mẹ. Mà mẹ sang đây chi vậy. Hỏi xong cô quay sang thấy cả 2 Pama kia cũng tới nên chào. Ah, con chào Pama, mà các Pama sang đây làm chi vậy. Thái độ của cô làm các Pama ngạc nhiên.
- AH, PAMA. Karen với Rina đồng thanh hét rồi chạy tới chỗ họ.
- Thì sang thăm các con mà. Với lại Pama định sang Việt Nam sớm hơn dự định, 2 tuần nữa mới sang nhưng quản gia Lee hôm qua vừa báo là con bị thương nên bọn ta thu xếp công việc sang đây luôn. Mama 1 nói
- Mà Tuyết con làm gì bị thương vậy. Mama 2 hỏi
- Pama à, lát nữa bọn con kể cho Pama nghe sau.
Lúc này các Pama mới nhìn thấy ba chàng, Papa 1 hỏi:
- Còn các cậu này là … ?
- CHÁU CHÀO CÁC BÁC Ạ. Cả ba chàng đồng thanh
- Bọn cháu là bạn của các cô ấy ạ. Shun nói
- Uh. Cảm ơn các cháu đã chăm sóc cho mấy đứa nhà bác mà các cháu tên gì vây ?
- Cháu là Yuu, đây là Shun, còn kia là Hiro.
Lúc này bà Hàn mới kéo Karen và Rina ra một góc để hỏi, thấy vậy mấy Pama kia cũng đi theo:
- Kim Anh, Băng Anh đã xảy ra chuyện gì vậy ?
- Dạ, chuyện này dài dòng lắm ạ khi nào về biệt thự bọn con sẽ kể cho Mama nghe, nhưng tạm thời cậu ấy đang mất trí nhớ
- MẤT TRÍ NHỚ Ư ? Các Pama đồng thanh.
- Dạ, nhưng bọn con nghĩ chuyện này cũng tốt, cậu ấy đã quên hết rồi như Pama thấy đấy, bây giờ cậu ấy đã trở lại như xưa rồi.
- Uhm. Mama thấy vậy cũng tốt. Thôi được rồi, mọi người cứ vào phòng bệnh trước đi. Còn hai con cũng vào đi nhưng hãy gọi cậu con trai tên Hiro ra cho Mama
- Vâng ạ. Karen trả lời.
Hai nàng vào gọi Hiro ra cho mama gặp rồi cũng ở trong đó luôn. Lúc ra gặp bà Hàn, Hiro thắc mắc không biết bà gọi mình ra có việc gì, vừa đứng trước mặt bà, cậu nói:
- Dạ, bác muốn gặp cháu.
- Đúng vậy, cháu là Hiro ?
- Vâng.
- Vậy ta nói luôn vấn đề nhé. Có phải cháu có tình cảm đặc biệt với Tuyết không ? Bà Hàn mỉm cười.
- Dạ… Dạ… Hiro bối rối không biết trả lời sao.
- Ta đã biết hết rồi, qua hành động của cháu.
- Vâng ạ. Đúng vậy. Hiro bây giờ mới trả lời.
- Vậy cháu hãy bảo vệ nó nhé, nó đã phải chịu rất nhiều tổn thương trong quá khứ rồi. Nó là đứa con gái mà bác thương nhất nên bác hiểu nó, tuy bề ngoài mạnh mẽ nhưng nó vẫn chỉ là một đứa con gái yếu đuối thôi. Hãy hứa với ta, bảo vệ nó và đừng để nó chịu bất kì tổn thương nào nữa.
- Vâng ạ. Cháu hứa với bác. Cháu sẽ bảo vệ Tuyết không để cô ấy bị tổn thương nữa.
- Uhm. Rất tốt. Có lẽ ta không chọn nhầm người. Ah mà còn chuyện này nữa nhìn thấy chúng ta chắc hẳn cháu đã biết thân phận thật sự của bọn nó rồi đúng không, ở trường bọn ta đã làm hồ sơ giả cho bọn nó nên các cháu hãy giữ kín chuyện này.
- Vâng ạ. Cháu hứa.
- Được rồi. Vậy thì chúng ta vào phòng thôi.
Khi vừa vào phòng, bà Hàn đã kêu mấy Pama kia về biệt thự trước cứ để mấy nàng ở đây. Còn hai nàng kia chờ Pama đi khỏi thì mới chia nhau chăm sóc Yuri.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.