Chương 61: Giúp đến cùng
Khói Ảo
18/04/2024
Sau vài kiểm tra não bộ thần kinh. Bác sĩ trò chuyện với ông Khiêm, ông
ấy chỉ cho ông Khiêm thấy vùng đầu của Hạ Linh không bị tổn thương gì
cả, cũng không có dây thần kinh nào bị chèn ép dẫn đến việc bị câm của
cô.
Ông Khiêm thắc mắc.
“Vậy tại sao cô ấy không nói được. Thường nếu bị câm thì người đó cũng bị điếc nhưng cô ấy vẫn nghe được?”
Bác sĩ ôn tồn trả lời.
“Đúng là nếu bẩm sinh thì người bệnh vừa bị câm vừa bị khiếm thính, trường hợp này có lẽ do tâm lí hoặc một lý do khách quan nào đó!”
Ông Khiêm thầm nghĩ, cô gái kia đã chịu đựng những gì khiến bản thân không thể nói chuyện như vậy, mức độ tổn thương tâm lý kinh khủng đến thế nào?
Quay lại phòng bệnh, ông chủ Khiêm nhìn Hạ Linh vẫn còn chút hoảng loạn hiện trên gương mặt, đôi chút nét u buồn trong ánh mắt. Kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, ông ấy nói.
“Cô gái, cô có thể nghe tôi nói phải không?”
Hạ Linh gật đầu. Ông ấy nói tiếp.
“Tôi tìm thấy cô đang bị thương, cô có nhớ vì sao cô lại té từ trên cao xuống vậy không?”
Hạ Linh nghe hỏi thì những gì xảy ra hôm ấy lại hiện ra, nước mắt cô tuôn rơi đau lòng, Hạ Linh không có động thái muốn trả lời. Ông Khiêm thở dài, có lẽ điều ông suy nghĩ là đúng, cô gái này đã chịu phải cú sốc tinh thần mới dẫn đến việc này.
Sau một tuần dưỡng thương, Hạ Linh đã tự ngồi dậy được tuy còn đau do rạn xương. Cô mở ngăn tủ ngay bên cạnh, bên trong có một quyển sổ tay nhỏ. Hạ Linh cầm bút, run run viết gì đó.
Trưa hôm ấy ông Khiêm vào thăm cô, Hạ Linh giơ trang giấy ra trước mặt ông, ông Khiêm ngạc nhiên hỏi.
“Cô có thể viết?”
Hạ Linh gật đầu, ông Khiêm hỏi lại lý do hôm cô gặp tai nạn. Hạ Linh không thể nói thật, cô chẳng biết người đàn ông này là ai, cô đã mất lòng tin vào người khác rồi.
Hạ Linh nói cô đi lạc rồi trượt chân ngã, ông Khiêm thấy không hợp lý cho lắm, nhưng nếu lý do không thể nói thì ông sẽ không ép cô nói ra. Hạ Linh hỏi vì sao ông cứu cô, giúp đỡ cô. Ông Khiêm cười hiền.
“À tôi cũng chẳng biết vì sao, chỉ là tôi thấy cô có gì đó thân quen nên giúp đỡ. Ai trong trường hợp như tôi cũng sẽ không đứng nhìn được mà!”
Cả hai ngồi trò chuyện, người nói rôm rả, người hí hoáy ghi chép. Lát sau bác sĩ gọi ông Khiêm ra nói chuyện riêng. Đứng ngoài hành lang, bác sĩ nói.
“Ông Khiêm, việc ông nhờ tôi tìm giúp chuyên gia tôi đã tìm rồi. Hiện tại trong nước không có ai đủ khả năng cả, nhưng tôi có quen một vị bác sĩ chuyên xử lý những ca bệnh về tâm lý thế này, ông ấy hiện ở nước X!”
“Ở nước X sao?”
“Phải, nếu ông có ý định đưa cô ấy sang nước X chữa trị thì tôi sẽ liên hệ với ông ấy!”
Suy nghĩ một lát, ông Khiêm biết bản thân không có nghĩa vụ phải giúp đỡ đến cùng, nhưng lòng thương người của ông khiến ông không thể trơ mắt nhìn cả tương lai cô gái trẻ kia bị đóng lại.
Người đi cùng cũng là bạn của ông Khiêm tên là Bách lên tiếng.
“Khiêm, tôi thấy anh đã giúp đỡ cô gái ấy nhiều rồi, anh không cần phải…”
Ông Khiêm mỉm cười không đợi người tên Bách nói hết đã đi vào gặp Hạ Linh. Ông hỏi.
“Cô tên gì?”
Hạ Linh thoáng chút khó xử, bởi cái tên này chỉ là do Nhất Phong đặt cho cô, bây giờ cô không muốn cái tên này nhưng cũng chẳng biết mình tên gì. Cô chần chừ rồi viết ra cái tên của cô.
*Linh.*
Ông Khiêm nhoẻn miệng cười gật đầu rồi nói tiếp.
“Cô Linh,nếu bây giờ có một cơ hội giúp cô có thể nói được thì cô đồng ý không?”
Hạ Linh giật mình, cô thảng thốt nhìn ông Khiêm, đôi mắt rưng rưng khi nghĩ đến mình có thể nói được khiến cô xúc động vô cùng.
Đã bao năm trôi qua Hạ Linh sống trong câm lặng, những gì uất ức hay những lời yêu thương cô chưa khi nào bộc lộ được. Người đàn ông trước mặt này sẽ giúp cô sao? Bỗng Hạ Linh nghi hoặc, người này cứu cô, lại còn giúp cô, vậy mục đích của ông ấy là gì?
Liệu ng này có như Nhất Phong? Giúp đỡ cô rồi trói buộc cô bằng ơn nghĩa, Hạ Linh giật thót, cô sợ những gì xảy ra sẽ lặp lại.
Sau vài phút chờ đợi không thấy Hạ Linh trả lời, ông Khiêm dường như hiểu ra gì đó thì bật cười nói.
“Tôi hiểu cô nghĩ gì, tôi không cần trả ơn, càng không cần cô lấy thân báo đáp. Tôi đã có gia đình, cô cũng trạc tuổi con trai tôi nên tôi giúp đỡ cô, gặp nhau đôi khi cũng là do duyên mà!”
Hạ Linh hiểu bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều, cô viết hỏi lại.
*Vậy tôi đồng ý, nhưng tôi sẽ đi làm sau khi khỏe lại để trả nợ cho ông!*
Ông Khiêm cười lớn, ông gật đầu ra chiều vừa ý với cô, một cô gái yếu đuối nhưng rất biết thế nào là ơn nghĩa. Ông Khiêm nói chắc nịch với Hạ Linh.
“Tốt, vậy cô nghỉ ngơi đi. Hai ngày sau tôi sẽ đưa cô sang nước X chữa trị!”
…****************…
Ông Khiêm thắc mắc.
“Vậy tại sao cô ấy không nói được. Thường nếu bị câm thì người đó cũng bị điếc nhưng cô ấy vẫn nghe được?”
Bác sĩ ôn tồn trả lời.
“Đúng là nếu bẩm sinh thì người bệnh vừa bị câm vừa bị khiếm thính, trường hợp này có lẽ do tâm lí hoặc một lý do khách quan nào đó!”
Ông Khiêm thầm nghĩ, cô gái kia đã chịu đựng những gì khiến bản thân không thể nói chuyện như vậy, mức độ tổn thương tâm lý kinh khủng đến thế nào?
Quay lại phòng bệnh, ông chủ Khiêm nhìn Hạ Linh vẫn còn chút hoảng loạn hiện trên gương mặt, đôi chút nét u buồn trong ánh mắt. Kéo chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh, ông ấy nói.
“Cô gái, cô có thể nghe tôi nói phải không?”
Hạ Linh gật đầu. Ông ấy nói tiếp.
“Tôi tìm thấy cô đang bị thương, cô có nhớ vì sao cô lại té từ trên cao xuống vậy không?”
Hạ Linh nghe hỏi thì những gì xảy ra hôm ấy lại hiện ra, nước mắt cô tuôn rơi đau lòng, Hạ Linh không có động thái muốn trả lời. Ông Khiêm thở dài, có lẽ điều ông suy nghĩ là đúng, cô gái này đã chịu phải cú sốc tinh thần mới dẫn đến việc này.
Sau một tuần dưỡng thương, Hạ Linh đã tự ngồi dậy được tuy còn đau do rạn xương. Cô mở ngăn tủ ngay bên cạnh, bên trong có một quyển sổ tay nhỏ. Hạ Linh cầm bút, run run viết gì đó.
Trưa hôm ấy ông Khiêm vào thăm cô, Hạ Linh giơ trang giấy ra trước mặt ông, ông Khiêm ngạc nhiên hỏi.
“Cô có thể viết?”
Hạ Linh gật đầu, ông Khiêm hỏi lại lý do hôm cô gặp tai nạn. Hạ Linh không thể nói thật, cô chẳng biết người đàn ông này là ai, cô đã mất lòng tin vào người khác rồi.
Hạ Linh nói cô đi lạc rồi trượt chân ngã, ông Khiêm thấy không hợp lý cho lắm, nhưng nếu lý do không thể nói thì ông sẽ không ép cô nói ra. Hạ Linh hỏi vì sao ông cứu cô, giúp đỡ cô. Ông Khiêm cười hiền.
“À tôi cũng chẳng biết vì sao, chỉ là tôi thấy cô có gì đó thân quen nên giúp đỡ. Ai trong trường hợp như tôi cũng sẽ không đứng nhìn được mà!”
Cả hai ngồi trò chuyện, người nói rôm rả, người hí hoáy ghi chép. Lát sau bác sĩ gọi ông Khiêm ra nói chuyện riêng. Đứng ngoài hành lang, bác sĩ nói.
“Ông Khiêm, việc ông nhờ tôi tìm giúp chuyên gia tôi đã tìm rồi. Hiện tại trong nước không có ai đủ khả năng cả, nhưng tôi có quen một vị bác sĩ chuyên xử lý những ca bệnh về tâm lý thế này, ông ấy hiện ở nước X!”
“Ở nước X sao?”
“Phải, nếu ông có ý định đưa cô ấy sang nước X chữa trị thì tôi sẽ liên hệ với ông ấy!”
Suy nghĩ một lát, ông Khiêm biết bản thân không có nghĩa vụ phải giúp đỡ đến cùng, nhưng lòng thương người của ông khiến ông không thể trơ mắt nhìn cả tương lai cô gái trẻ kia bị đóng lại.
Người đi cùng cũng là bạn của ông Khiêm tên là Bách lên tiếng.
“Khiêm, tôi thấy anh đã giúp đỡ cô gái ấy nhiều rồi, anh không cần phải…”
Ông Khiêm mỉm cười không đợi người tên Bách nói hết đã đi vào gặp Hạ Linh. Ông hỏi.
“Cô tên gì?”
Hạ Linh thoáng chút khó xử, bởi cái tên này chỉ là do Nhất Phong đặt cho cô, bây giờ cô không muốn cái tên này nhưng cũng chẳng biết mình tên gì. Cô chần chừ rồi viết ra cái tên của cô.
*Linh.*
Ông Khiêm nhoẻn miệng cười gật đầu rồi nói tiếp.
“Cô Linh,nếu bây giờ có một cơ hội giúp cô có thể nói được thì cô đồng ý không?”
Hạ Linh giật mình, cô thảng thốt nhìn ông Khiêm, đôi mắt rưng rưng khi nghĩ đến mình có thể nói được khiến cô xúc động vô cùng.
Đã bao năm trôi qua Hạ Linh sống trong câm lặng, những gì uất ức hay những lời yêu thương cô chưa khi nào bộc lộ được. Người đàn ông trước mặt này sẽ giúp cô sao? Bỗng Hạ Linh nghi hoặc, người này cứu cô, lại còn giúp cô, vậy mục đích của ông ấy là gì?
Liệu ng này có như Nhất Phong? Giúp đỡ cô rồi trói buộc cô bằng ơn nghĩa, Hạ Linh giật thót, cô sợ những gì xảy ra sẽ lặp lại.
Sau vài phút chờ đợi không thấy Hạ Linh trả lời, ông Khiêm dường như hiểu ra gì đó thì bật cười nói.
“Tôi hiểu cô nghĩ gì, tôi không cần trả ơn, càng không cần cô lấy thân báo đáp. Tôi đã có gia đình, cô cũng trạc tuổi con trai tôi nên tôi giúp đỡ cô, gặp nhau đôi khi cũng là do duyên mà!”
Hạ Linh hiểu bản thân mình đã suy nghĩ quá nhiều, cô viết hỏi lại.
*Vậy tôi đồng ý, nhưng tôi sẽ đi làm sau khi khỏe lại để trả nợ cho ông!*
Ông Khiêm cười lớn, ông gật đầu ra chiều vừa ý với cô, một cô gái yếu đuối nhưng rất biết thế nào là ơn nghĩa. Ông Khiêm nói chắc nịch với Hạ Linh.
“Tốt, vậy cô nghỉ ngơi đi. Hai ngày sau tôi sẽ đưa cô sang nước X chữa trị!”
…****************…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.