Chương 43: Cảm ơn đã cho tôi biết
Ngọc miêu
01/02/2017
Lâm Tịnh không biết làm sao mình lại về được đến nhà, nằm trong phòng những giọt nước mắt kìm nén nãy giờ lặng lẽ rơi xuống bên gối thấm ướt một
mảng. Chưa bao giờ cô cảm thấy đau lòng như lúc này người đàn ông của cô bây giờ đang tay trong tay với người đàn bà khác. Khóc mệt rồi thì cô
thiếp đi mà không hề biết cũng có một người đàn ông vì cô mà lưỡng lự
báo thù.
Đang ngủ thì thấy dưới nhà ồn ào làm cô tỉnh giấc, xuống dưới phòng khách thì thấy người làm đang xì xào to nhỏ thấy cô liền im bặt.
"Mẹ, có chuyện gì?". Cô cất tiếng hỏi mẹ.
"Tịnh, làm sao đây... công ty..." Thẩm Đan khóc lóc nói không lên lời.
"Mẹ, bình tĩnh nói". Thấy mẹ như vậy cô cũng không biết làm sao.
"Công ty phá sản rồi cha con bây giờ đang bị cảnh sát điều tra..." Nói xong bà ngất lịm đi.
"Mẹ... mau gọi bác sĩ". Cô hoảng hốt kêu người làm gọi bác sĩ.
......
"Cô Lâm, bà nhà chỉ là sốc quá nên ngất đi tôi đã tiêm thuốc cho bà ấy rồi. Một lát nữa sẽ tỉnh ngay thôi". Bác sĩ nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn ông". Tiễn bác sĩ về cô dặn người làm nấu cháo cho mẹ còn mình thì lái xe đến công ty Phương Cảnh tìm anh.
"Cô Lâm..." Thư kí thấy cô liền lúng túng ngăn cản.
"Tránh ra". Cô to tiếng hất thư kí ra rồi xông vào phòng họp.
"Phương Cảnh, anh ra đây cho tôi". Không kiêng nể các vị cổ đông đang họp cô lớn tiếng nói.
"Hôm nay dừng ở đây, mọi người hãy đi ăn mừng việc thu mua Lâm Đạt thành công". Nói xong anh rời đi.
Vào phòng riêng của anh cô không kìm được tức giận mắng: "Anh khốn nạn"
"Tôi khốn nạn? Khốn nạn đến mấy cũng không bằng ông bố đáng kính của em". Anh cũng tức giận to tiếng.
"Bốp!" Một cái tát trời giáng vang lên ngay lập tức trên mặt anh hiện lên năm dấu tay đỏ ửng và tơ máu vì móng tay của cô cào rách.
"Đánh tôi? Gan em cũng to đấy". Anh nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.
"Anh đã bao giờ yêu tôi thật lòng chưa?". Cô khóc hỏi anh.
"Yêu em? Xin lỗi, tôi chưa từng". Anh cười nói.
Câu nói của anh như xé nát trái tim của cô. Cô vừa khóc vừa cười nhìn anh nói: "Cảm ơn anh đã cho tôi biết". Nói xong cô lặng lẽ rời đi .
Đang ngủ thì thấy dưới nhà ồn ào làm cô tỉnh giấc, xuống dưới phòng khách thì thấy người làm đang xì xào to nhỏ thấy cô liền im bặt.
"Mẹ, có chuyện gì?". Cô cất tiếng hỏi mẹ.
"Tịnh, làm sao đây... công ty..." Thẩm Đan khóc lóc nói không lên lời.
"Mẹ, bình tĩnh nói". Thấy mẹ như vậy cô cũng không biết làm sao.
"Công ty phá sản rồi cha con bây giờ đang bị cảnh sát điều tra..." Nói xong bà ngất lịm đi.
"Mẹ... mau gọi bác sĩ". Cô hoảng hốt kêu người làm gọi bác sĩ.
......
"Cô Lâm, bà nhà chỉ là sốc quá nên ngất đi tôi đã tiêm thuốc cho bà ấy rồi. Một lát nữa sẽ tỉnh ngay thôi". Bác sĩ nhẹ nhàng nói.
"Cảm ơn ông". Tiễn bác sĩ về cô dặn người làm nấu cháo cho mẹ còn mình thì lái xe đến công ty Phương Cảnh tìm anh.
"Cô Lâm..." Thư kí thấy cô liền lúng túng ngăn cản.
"Tránh ra". Cô to tiếng hất thư kí ra rồi xông vào phòng họp.
"Phương Cảnh, anh ra đây cho tôi". Không kiêng nể các vị cổ đông đang họp cô lớn tiếng nói.
"Hôm nay dừng ở đây, mọi người hãy đi ăn mừng việc thu mua Lâm Đạt thành công". Nói xong anh rời đi.
Vào phòng riêng của anh cô không kìm được tức giận mắng: "Anh khốn nạn"
"Tôi khốn nạn? Khốn nạn đến mấy cũng không bằng ông bố đáng kính của em". Anh cũng tức giận to tiếng.
"Bốp!" Một cái tát trời giáng vang lên ngay lập tức trên mặt anh hiện lên năm dấu tay đỏ ửng và tơ máu vì móng tay của cô cào rách.
"Đánh tôi? Gan em cũng to đấy". Anh nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng.
"Anh đã bao giờ yêu tôi thật lòng chưa?". Cô khóc hỏi anh.
"Yêu em? Xin lỗi, tôi chưa từng". Anh cười nói.
Câu nói của anh như xé nát trái tim của cô. Cô vừa khóc vừa cười nhìn anh nói: "Cảm ơn anh đã cho tôi biết". Nói xong cô lặng lẽ rời đi .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.