Chương 22: Do dự
Ngọc miêu
19/12/2016
Lâm Tịnh một mình ngồi ngoài hành lang học bài, hai mắt thì chăm chú vào quyển sách nhưng tâm hồn thì đã để đi đâu rồi.
Khi các bạn đi qua nhìn cô với ánh mắt tò mò cô cũng chẳng quan tâm. Đang yên tĩnh bỗng cô đập tay xuống bàn phẫn nộ: "Phương Cảnh, tên chết tiệt nhà anh..."
Giáo sư ở trong lớp đang say sưa giảng bài thì bị tiếng đập bàn của cô làm giật nảy cả mình. Thầy bực bội ra hành lang quát: "Em làm trò gì vậy, tính không cho tôi dạy hả?"
"Em vô cùng xin lỗi". Lâm Tịnh lí nhí xin lỗi.
"Hết tiết xuống văn phòng gặp tôi". Nói xong thầy quay ngoắt vào lớp không hề để tâm đến vẻ mặt nhăn nhó của Lâm Tịnh phía sau.
....
Trong căn phòng sang trọng của một chung cư cao cấp có một người đàn ông đẹp trai đang ngủ. Anh có một gương mặt tuấn tú với những đường nét cương nghị. Lông mày rậm, chiếc mũi cao giống người ngoại quốc và đặc biệt là đôi môi của anh, nó không quá dày cũng chẳng quá mỏng khi anh cười thì là một nụ cười tỏa nắng khiến các cô gái đều chết mê. Nhưng khi giận dữ thì đôi môi ấy sẽ mím lại, anh sở hữu một đôi mắt sâu nhìn vào đó không ai có thể đoán ra anh đang nghĩ gì. Tất cả những điều đó làm cho người đàn ông này có một sức quyến rũ chết người.
"Cảnh, con phải nhớ rõ mặt của kẻ này. Hắn chính là kẻ thù của nhà ta". Người phụ nữ nhìn vào tivi căm hận nói với con trai mình.
"Mẹ, con muốn trở về ngôi nhà cũ, con không muốn ở một nơi chật chội thế này". Chàng thiếu niên nhìn mẹ nói.
"Nhà? Chính hắn đã làm cho chúng ta không có nhà để về. Con phải nhớ kĩ hắn, hắn tên Lâm Đạt". Người phụ nữ rít lên.
....
Bên ngoài phòng cấp cứu là một thiếu niên 15 tuổi, cậu cứ đứng bên ngoài ánh mắt lo lắng và chờ đợi nhìn ánh đèn của phòng cấp cứu.
Cảm giác lo sợ này cậu đã gặp một lần khi bố cậu cũng được các bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật. Bên ngoài mẹ cậu khóc lóc thảm thiết ôm cậu run rẩy nói: "Cảnh, bố con...chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Khi ấy Phương Cảnh mới 13 tuổi lần đầu cậu thấy mẹ khóc, trong ấn tượng của cậu chỉ có một người mẹ xinh đẹp nhã nhặn lúc nào cũng tươi cười.
Cửa phòng phẫu thuật đẩy ra cắt ngang dòng hồi tưởng của Phương Cảnh. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống lắc đầu: "Cậu bé à, vào nói với mẹ cậu những lời cuối đi".
"Mẹ...". Không đợi bác sĩ nói xong cậu đã vọt vào.
"Cảnh, con phải nhớ những gì mẹ nói. Trả thù Lâm Đạt, đoạt lại những gì vốn là của chúng ta". Bà Phương mặc dù đang hấp hối vẫn không quên dặn con trai.
"Con hứa. Mẹ đừng nói nữa". Phương Cảnh ôm mẹ khóc.
"Con phải nhớ...phải nhớ...". Nói xong bà mới nhắm mắt.
"Mẹ..."
"Mẹ..."
Phương Cảnh choàng dậy, anh lại mơ thấy những ngày tháng khổ cực kia. Khẽ thở dài Phương Cảnh xuống giường rót nước uống.
"Reng...". Tiếng chuông điện thoại kêu phá tan bầu không khí yên tĩnh đáng sợ.
"Alo".
"Mark...Nhớ anh chết mất". Một giọng nói nũng nịu vang lên.
"Moon?". Anh hỏi lại.
"Anh quên em sao? Mới có gần tháng đã quên em?". Người con gái tên Moon hỏi với giọng "thật không thể tin".
"No, I miss you". Phương Cảnh nhanh chóng lấy lòng.
"Coi như anh biết điều. Kế hoạch của anh thế nào rồi? Không bị người con gái đó hút hồn đó chứ?". Moon nhanh chóng đi vào chủ đề chính.
"Vẫn đang tiến hành. Hồn của anh chỉ để mình em hút thôi." Anh từ tốn trả lời.
"Thế thì em sẽ hút cạn hồn của anh. Ba nói anh nén nhanh chóng tiến hành kế hoạch sang năm chúng ta có thể kết hôn". Moon hào hứng nói.
"Nói với bác trai rằng cho anh chút thời gian, anh sẽ đem sính lễ đến nhà rước em". Anh cười khẽ, một tay khẽ xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa trên đó khắc "M&M".
"Được, em cúp máy hôm khác sẽ nói với anh sau". Moon cười nói.
"OK". Anh cúp máy cúi xuống nhìn cái nhẫn ở ngón giữa với ánh mắt đăm chiêu.
Khi các bạn đi qua nhìn cô với ánh mắt tò mò cô cũng chẳng quan tâm. Đang yên tĩnh bỗng cô đập tay xuống bàn phẫn nộ: "Phương Cảnh, tên chết tiệt nhà anh..."
Giáo sư ở trong lớp đang say sưa giảng bài thì bị tiếng đập bàn của cô làm giật nảy cả mình. Thầy bực bội ra hành lang quát: "Em làm trò gì vậy, tính không cho tôi dạy hả?"
"Em vô cùng xin lỗi". Lâm Tịnh lí nhí xin lỗi.
"Hết tiết xuống văn phòng gặp tôi". Nói xong thầy quay ngoắt vào lớp không hề để tâm đến vẻ mặt nhăn nhó của Lâm Tịnh phía sau.
....
Trong căn phòng sang trọng của một chung cư cao cấp có một người đàn ông đẹp trai đang ngủ. Anh có một gương mặt tuấn tú với những đường nét cương nghị. Lông mày rậm, chiếc mũi cao giống người ngoại quốc và đặc biệt là đôi môi của anh, nó không quá dày cũng chẳng quá mỏng khi anh cười thì là một nụ cười tỏa nắng khiến các cô gái đều chết mê. Nhưng khi giận dữ thì đôi môi ấy sẽ mím lại, anh sở hữu một đôi mắt sâu nhìn vào đó không ai có thể đoán ra anh đang nghĩ gì. Tất cả những điều đó làm cho người đàn ông này có một sức quyến rũ chết người.
"Cảnh, con phải nhớ rõ mặt của kẻ này. Hắn chính là kẻ thù của nhà ta". Người phụ nữ nhìn vào tivi căm hận nói với con trai mình.
"Mẹ, con muốn trở về ngôi nhà cũ, con không muốn ở một nơi chật chội thế này". Chàng thiếu niên nhìn mẹ nói.
"Nhà? Chính hắn đã làm cho chúng ta không có nhà để về. Con phải nhớ kĩ hắn, hắn tên Lâm Đạt". Người phụ nữ rít lên.
....
Bên ngoài phòng cấp cứu là một thiếu niên 15 tuổi, cậu cứ đứng bên ngoài ánh mắt lo lắng và chờ đợi nhìn ánh đèn của phòng cấp cứu.
Cảm giác lo sợ này cậu đã gặp một lần khi bố cậu cũng được các bác sĩ đẩy vào phòng phẫu thuật. Bên ngoài mẹ cậu khóc lóc thảm thiết ôm cậu run rẩy nói: "Cảnh, bố con...chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Khi ấy Phương Cảnh mới 13 tuổi lần đầu cậu thấy mẹ khóc, trong ấn tượng của cậu chỉ có một người mẹ xinh đẹp nhã nhặn lúc nào cũng tươi cười.
Cửa phòng phẫu thuật đẩy ra cắt ngang dòng hồi tưởng của Phương Cảnh. Bác sĩ tháo khẩu trang xuống lắc đầu: "Cậu bé à, vào nói với mẹ cậu những lời cuối đi".
"Mẹ...". Không đợi bác sĩ nói xong cậu đã vọt vào.
"Cảnh, con phải nhớ những gì mẹ nói. Trả thù Lâm Đạt, đoạt lại những gì vốn là của chúng ta". Bà Phương mặc dù đang hấp hối vẫn không quên dặn con trai.
"Con hứa. Mẹ đừng nói nữa". Phương Cảnh ôm mẹ khóc.
"Con phải nhớ...phải nhớ...". Nói xong bà mới nhắm mắt.
"Mẹ..."
"Mẹ..."
Phương Cảnh choàng dậy, anh lại mơ thấy những ngày tháng khổ cực kia. Khẽ thở dài Phương Cảnh xuống giường rót nước uống.
"Reng...". Tiếng chuông điện thoại kêu phá tan bầu không khí yên tĩnh đáng sợ.
"Alo".
"Mark...Nhớ anh chết mất". Một giọng nói nũng nịu vang lên.
"Moon?". Anh hỏi lại.
"Anh quên em sao? Mới có gần tháng đã quên em?". Người con gái tên Moon hỏi với giọng "thật không thể tin".
"No, I miss you". Phương Cảnh nhanh chóng lấy lòng.
"Coi như anh biết điều. Kế hoạch của anh thế nào rồi? Không bị người con gái đó hút hồn đó chứ?". Moon nhanh chóng đi vào chủ đề chính.
"Vẫn đang tiến hành. Hồn của anh chỉ để mình em hút thôi." Anh từ tốn trả lời.
"Thế thì em sẽ hút cạn hồn của anh. Ba nói anh nén nhanh chóng tiến hành kế hoạch sang năm chúng ta có thể kết hôn". Moon hào hứng nói.
"Nói với bác trai rằng cho anh chút thời gian, anh sẽ đem sính lễ đến nhà rước em". Anh cười khẽ, một tay khẽ xoay chiếc nhẫn đeo ở ngón giữa trên đó khắc "M&M".
"Được, em cúp máy hôm khác sẽ nói với anh sau". Moon cười nói.
"OK". Anh cúp máy cúi xuống nhìn cái nhẫn ở ngón giữa với ánh mắt đăm chiêu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.