Chương 37: Kế hoạch bắt đầu(1)
Ngọc miêu
19/12/2016
Trên đường cao tốc một chiếc Lamborghini màu xám bạc đang chạy với vận tốc
kinh người. Dương Sâm lái xe mà trong đầu đang mải nghĩ đến gia thế của
Phương Cảnh mà anh tốn bao công sức mới tra ra được.
Không ngờ anh ta với tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị lại có mối thâm tình như vậy. Mà tập đoàn Tô Thị chỉ là cái mác che giấu những việc mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
"Phương Cảnh, rốt cuộc cậu là ai?". Câu hỏi này luôn túc trực trong đầu anh, điều anh lo lắng là anh ta tiếp cận Lâm Tịnh có mục đích.
Lấy điện thoại từ trong túi quần ra anh nhấn một dãy số trầm giọng ra lệnh:
"Theo dõi mọi hành động của Phương Cảnh cho tôi 24/24".
Cúp điện thoại đạp mạnh chân ga chiếc xe lướt nhanh như một con gió chạy về phía trước.
.....
Tập đoàn Tô Thị
Trong phòng tổng giám đốc Lôi Phong cúi đầu nói:
"Đại ca, vẫn chưa tìm được tung tích của cô Lưu"
"Một lũ ăn hại đến một người sống sờ sờ cũng tìm không ra". Tô Hạo tức giận ném tất cả những giấy tờ trên bàn vào Lôi Phong.
"Đại ca, ông Lưu nhờ tôi chuyển đến anh một câu". Lôi Phong lạnh lùng nói.
"Hửm???". Giọng điệu cho thấy anh đang cố kìm nén nửa giận.
"Ông ấy nói: "Anh có thể làm tất cả những gì anh muốn với Lưu Thị nhưng những gì anh làm chỉ càng đẩy Lưu Hà ra xa anh mà thôi". Lôi Phong chuyển lời của Lưu Định lại với anh.
"...Ra ngoài đi, dừng tất cả những việc đang làm với Lưu Thị lại". Im lặng một lúc anh lạnh lùng ra lệnh.
"Động lòng rồi sao?" Phương Cảnh từ ngoài bước vào hỏi tất nhiên cuộc đối thoại vừa rồi anh cũng đã nghe.
"Nói tôi thì cậu cũng xem lại mình đi". Tô Hạo hừ lạnh.
Phương Cảnh tự nhiên đi đến sofa ngồi xuống cất giọng nói:
"Tôi nghĩ người như chúng ta không nên yêu thật lòng".
Tô Hạo im lặng, anh không thể phủ nhận những điều Phương Cảnh nói. Những người như họ nếu yêu thật lòng người đau khổ nhất chỉ là người con gái họ yêu mà thôi.
"Nhưng tôi nhớ cô ấy phát điên lên rồi". Đây là những lời thật lòng của Tô Hạo.
"Tôi muốn bắt đầu kế hoạch của mình". Phương Cảnh chuyển chủ đề đây mới là mục đích thật sự của anh tới đây.
"Chắc chắn rồi?". Tô Hạo hỏi
"Chắc chắn". Phương Cảnh chắc chắn trả lời.
"Không hối hận?"
"Tuyệt không hối hận"
Không ngờ anh ta với tổng giám đốc của tập đoàn Tô Thị lại có mối thâm tình như vậy. Mà tập đoàn Tô Thị chỉ là cái mác che giấu những việc mà người thường khó có thể tưởng tượng được.
"Phương Cảnh, rốt cuộc cậu là ai?". Câu hỏi này luôn túc trực trong đầu anh, điều anh lo lắng là anh ta tiếp cận Lâm Tịnh có mục đích.
Lấy điện thoại từ trong túi quần ra anh nhấn một dãy số trầm giọng ra lệnh:
"Theo dõi mọi hành động của Phương Cảnh cho tôi 24/24".
Cúp điện thoại đạp mạnh chân ga chiếc xe lướt nhanh như một con gió chạy về phía trước.
.....
Tập đoàn Tô Thị
Trong phòng tổng giám đốc Lôi Phong cúi đầu nói:
"Đại ca, vẫn chưa tìm được tung tích của cô Lưu"
"Một lũ ăn hại đến một người sống sờ sờ cũng tìm không ra". Tô Hạo tức giận ném tất cả những giấy tờ trên bàn vào Lôi Phong.
"Đại ca, ông Lưu nhờ tôi chuyển đến anh một câu". Lôi Phong lạnh lùng nói.
"Hửm???". Giọng điệu cho thấy anh đang cố kìm nén nửa giận.
"Ông ấy nói: "Anh có thể làm tất cả những gì anh muốn với Lưu Thị nhưng những gì anh làm chỉ càng đẩy Lưu Hà ra xa anh mà thôi". Lôi Phong chuyển lời của Lưu Định lại với anh.
"...Ra ngoài đi, dừng tất cả những việc đang làm với Lưu Thị lại". Im lặng một lúc anh lạnh lùng ra lệnh.
"Động lòng rồi sao?" Phương Cảnh từ ngoài bước vào hỏi tất nhiên cuộc đối thoại vừa rồi anh cũng đã nghe.
"Nói tôi thì cậu cũng xem lại mình đi". Tô Hạo hừ lạnh.
Phương Cảnh tự nhiên đi đến sofa ngồi xuống cất giọng nói:
"Tôi nghĩ người như chúng ta không nên yêu thật lòng".
Tô Hạo im lặng, anh không thể phủ nhận những điều Phương Cảnh nói. Những người như họ nếu yêu thật lòng người đau khổ nhất chỉ là người con gái họ yêu mà thôi.
"Nhưng tôi nhớ cô ấy phát điên lên rồi". Đây là những lời thật lòng của Tô Hạo.
"Tôi muốn bắt đầu kế hoạch của mình". Phương Cảnh chuyển chủ đề đây mới là mục đích thật sự của anh tới đây.
"Chắc chắn rồi?". Tô Hạo hỏi
"Chắc chắn". Phương Cảnh chắc chắn trả lời.
"Không hối hận?"
"Tuyệt không hối hận"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.