Chương 41: Nguy cơ phá sản
Ngọc miêu
21/12/2016
Tập đoàn Lâm Đạt đang lâm vào tình trạng khủng hoảng nghiêm trọng các công ty đối
tác lần lượt hủy hợp đồng dẫn tới nguồn vốn đầu tư cạn kiệt, nếu tình
trạng này vẫn tiếp diễn rất có thể tập đoàn sẽ rơi vào khủng hoảng
nghiêm trọng...".
"Bụp..." Lâm Tịnh đánh rơi chiếc điều khiển ti vi trên tay gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng. Nửa tháng nay bố thường xuyên đi sớm về khuya trên người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu bia không cần nghĩ cũng biết thời gian này ông phải tiếp rất nhiều khách để có nguồn vốn đầu tư. Tập đoàn Lâm Đạt lớn mạnh đang rơi vào hoàn cảnh nguy khó làm cô không thể yên tâm được.
"Mẹ, ti vi nói có thật không?" Cô chạy vào trong bếp hỏi mẹ.
"Đã bảo con đừng lo lắng linh tinh cơ mà, ti vi lúc nào chả nói quá lên. Việc của con là chuyên tâm học hành cẩn thận là được rồi." Thẩm Đan vừa gọt hoa quả vừa nói.
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, mau lên phòng học bài đi". Bà lớn tiếng nói.
Thấy bóng cô khuất dần lúc này bà mới thở phào nói bà không lo lắng là nói dối nhưng là một người mẹ người vợ bà phải tỏ ra mạnh mẽ thì mới khiến chồng bà yên tâm phần nào.
....
"Chủ tịch Lâm, tôi điều tra là người cố ý gây khó khăn với chúng ta". Trợ lý báo cáo những gì mà anh ta điều tra được.
"Tôi biết, cậu hãy gặp luật sư chuyển nhượng mảnh đất 200m2 ở trung tâm thành phố sang tên Tịnh cho tôi". Lâm Đạt phân phó.
Điều ông cần làm nhất bây giờ là đảm bảo cho vợ con mình một tương lai tốt đẹp vì không bao lâu nữa tập đoàn này không còn là tài sản nhà họ Lâm nữa rồi.
"Những ân oán trong quá khứ cũng nên kết thúc rồi..." Ánh mắt ông trở nên xa xăm khi nói câu này.
"Phương Cảnh, con cáo già Lâm Đạt này hình như đã biết chúng ta là người đứng sau, ông ta đã cho luật sư sang tên mảnh đất ở trung tâm thành phố cho Lâm Tịnh rồi còn chuẩn bị cho vợ ông ta một căn biệt thự bên Paris nữa". Tô Hạo vừa nghịch điện thoại vừa nói.
"Hừ, muốn chuẩn bị đường lùi cho vợ con sao? Nằm mơ!" Anh cười lạnh.
"Mặc dù là một con cáo già thủ đoạn đê tiện nhưng lại là một người chồng người cha tuyệt vời". Về mặt này Tô Hạo không thể phủ nhận.
"Những việc đó sao có thể bù đắp lại những nỗi đau mà gia đình tôi đã phải gánh chịu. Tôi sẽ không tha cho ông ta". Phương Cảnh nghĩ đến những ngày tháng kia là lòng căm hận lại trào dâng, anh sẽ làm ông ta sống không bằng chết!
"Bụp..." Lâm Tịnh đánh rơi chiếc điều khiển ti vi trên tay gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng. Nửa tháng nay bố thường xuyên đi sớm về khuya trên người lúc nào cũng nồng nặc mùi rượu bia không cần nghĩ cũng biết thời gian này ông phải tiếp rất nhiều khách để có nguồn vốn đầu tư. Tập đoàn Lâm Đạt lớn mạnh đang rơi vào hoàn cảnh nguy khó làm cô không thể yên tâm được.
"Mẹ, ti vi nói có thật không?" Cô chạy vào trong bếp hỏi mẹ.
"Đã bảo con đừng lo lắng linh tinh cơ mà, ti vi lúc nào chả nói quá lên. Việc của con là chuyên tâm học hành cẩn thận là được rồi." Thẩm Đan vừa gọt hoa quả vừa nói.
"Nhưng mà..."
"Không nhưng nhị gì hết, mau lên phòng học bài đi". Bà lớn tiếng nói.
Thấy bóng cô khuất dần lúc này bà mới thở phào nói bà không lo lắng là nói dối nhưng là một người mẹ người vợ bà phải tỏ ra mạnh mẽ thì mới khiến chồng bà yên tâm phần nào.
....
"Chủ tịch Lâm, tôi điều tra là người cố ý gây khó khăn với chúng ta". Trợ lý báo cáo những gì mà anh ta điều tra được.
"Tôi biết, cậu hãy gặp luật sư chuyển nhượng mảnh đất 200m2 ở trung tâm thành phố sang tên Tịnh cho tôi". Lâm Đạt phân phó.
Điều ông cần làm nhất bây giờ là đảm bảo cho vợ con mình một tương lai tốt đẹp vì không bao lâu nữa tập đoàn này không còn là tài sản nhà họ Lâm nữa rồi.
"Những ân oán trong quá khứ cũng nên kết thúc rồi..." Ánh mắt ông trở nên xa xăm khi nói câu này.
"Phương Cảnh, con cáo già Lâm Đạt này hình như đã biết chúng ta là người đứng sau, ông ta đã cho luật sư sang tên mảnh đất ở trung tâm thành phố cho Lâm Tịnh rồi còn chuẩn bị cho vợ ông ta một căn biệt thự bên Paris nữa". Tô Hạo vừa nghịch điện thoại vừa nói.
"Hừ, muốn chuẩn bị đường lùi cho vợ con sao? Nằm mơ!" Anh cười lạnh.
"Mặc dù là một con cáo già thủ đoạn đê tiện nhưng lại là một người chồng người cha tuyệt vời". Về mặt này Tô Hạo không thể phủ nhận.
"Những việc đó sao có thể bù đắp lại những nỗi đau mà gia đình tôi đã phải gánh chịu. Tôi sẽ không tha cho ông ta". Phương Cảnh nghĩ đến những ngày tháng kia là lòng căm hận lại trào dâng, anh sẽ làm ông ta sống không bằng chết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.