Chương 5: Quá khứ không ngủ yên
Ngọc miêu
18/12/2016
Trên bàn cơm bày biện tất cả những món ăn mà cô thích nhất anh gắp miếng sườn xào chua ngọt vào bát cô và nói: "Em ăn đi, anh đặc biệt dặn đầu bếp làm đó".
Cô cầm đũa lên hất miếng sườn trong bát ra làm nó rơi xuống bàn ăn rồi lạnh lùng nói: "Tôi sợ bị anh độc chết".
"Em..." Anh tức giận nhìn cô
Cô dửng dưng trước cơn giận của anh, một mực chuyên tâm ăn tối. Anh thấy vậy cũng hậm hực ăn nốt bữa cơm trong không khí ngượng ngùng.
"Tôi ăn no rồi". Cô đứng dậy đi lên gác.
"Em ăn ít như vậy làm sao mà no được?". Anh hỏi với theo.
Cô quay lại nói: "Nhìn thấy anh tôi làm sao có thể nuốt trôi được?". Nói xong cô đi thẳng lên gác bỏ lại anh một mình với nhà ăn trống trải.
Người làm thấy vậy đi lên hỏi: "Ông chủ, tôi dọn phần bát đũa của cô Lâm". Anh nhìn người làm rồi nói: "Dọn luôn của tôi đi". Nói xong anh cũng đi lên gác.
Lên phòng Lâm Tịnh đã ngủ say anh xoay người đi vào phòng tắm. Dòng nước lạnh chảy xuống người anh như muốn giúp anh trở nên tỉnh táo. Anh không ngừng nhắc nhở mình: "Là anh nợ cô, tất cả là do anh tự làm tự chịu".
Lâm Tịnh nằm mơ, cô mơ về quá khứ, mơ về năm cô 20 tuổi, mơ về tình yêu mà cô đã cho là tất cả cuộc sống của mình. Thời gian như quay lại 5 năm về trước, về cái ngày định mệnh của anh và cô.
"Máy bay sắp hạ cánh các hành khách chú ý an toàn". Loa phát thanh thông báo máy bay sắp hạ cánh, ở sảnh sân bay Lâm Tịnh đứng ngồi không yên, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Sao Lưu Hà mãi chưa ra?".
Năm phút sau cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước ra. Trên người cô là chiếc váy bó sát màu đỏ, đeo kính râm tay cầm túi sách đang chậm rãi bước đi. Lâm Tịnh nhìn thấy liền vẫy tay hô to: "Lưu Hà, mình ở đây, ở đây nè".
Lưu Hà liền đi về phía cô, tháo kính râm xuống nhìn cô từ đầu đến chân. "Cậu nhìn gì vậy?". Lâm Tịnh tò mò hỏi.
"Lâm Tịnh cậu bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như thiếu nữ đang dạy thì vậy?". Lưu Hà hỏi cô bằng giọng khinh thường.
"Cậu đúng là đáng ghét! Mình đợi cậu rất lâu mà không thèm cảm ơn lấy một câu lại còn chọc ghẹo mình nữa". Lâm Tịnh tức giận chu mỏ nói.
"Được rồi, được rồi mình biết cậu tốt với mình nhất mà". Lưu Hà thấy cô giận liền dỗ dành cô.
"Thế còn nghe được". Cô hừ nhẹ. Nhìn Lưu Hà tay không xuống máy bay Lâm Tịnh ngạc nhiên hỏi: "Cậu về nước mà không mang hành lí sao?".Lưu Hà lắc đầu nói: "Hành lí đương nhiên là phải mang rồi chỉ là người cầm không phải mình."
Lưu Hà quay lại nói: "Cảnh, sao anh chậm chạp quá vậy? Mau qua đây chào hỏi Lâm Tịnh đi". Lưu Hà khoác tay lên tay trái của người đàn ông nhẹ giọng giới thiệu: "Lâm Tịnh đây là Phương Cảnh bạn trai của mình".Lưu Hà lại giới thiệu cô với Phương Cảnh: "Cảnh, đây là Lâm Tịnh chị em tốt của em đó hai người làm quen đi".
Lâm Tịnh lúc này mới nhìn kĩ người đàn ông tên Phương Cảnh. Anh ta mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây màu đen, dáng người cao ráo tầm mét tám gương mặt điển trai khoé miệng nhếch lên một nụ cười như có như không làm biết bao người con gái bị hút hồn, bao gồm cả cô.
"Cô Lâm, chào cô". Anh cười giơ tay ý muốn bắt tay với cô.
Lúc này Lâm Tịnh đang mải ngắm người đàn ông trước mặt nên không nhìn thấy bàn tay của anh. Mãi đến khi Lưu Hà nhắc cô mới giật mình, thấy mình thất lễ cô xấu hổ đỏ bừng hai má: "Anh Phương, chào anh". Cô ngượng ngùng đưa tay ra bắt tay với anh.
Khi tay cô chạm vào bàn tay nóng rực của anh tim cô bất giác run lên. Anh nắm chặt tay cô, cô muốn rút tay ra nhưng anh lại nắm chặt hơn làm cô càng thêm ngại ngùng.
Phương Cảnh đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt to tròn làn da trắng mịn cùng với đôi môi chúm chím như muốn mời gọi anh hôn lên. Cô có một gương mặt xinh đẹp pha những nét ngây thơ hồn nhiên của tuổi học trò. Khác hẳn với Lưu Hà cô gái này có sự thanh thuần trong sáng chứ không gợi cảm quyến rũ.
"Anh Phương..." Cô nhẹ giọng gọi tên anh nhắc nhở.
"Tôi xin lỗi". Lúc này anh mới nhớ mình vẫn nắm tay cô, anh lưu luyến buông tay cô ra.
"Mình đi thôi". Lưu Hà lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập của ba người.
"Hai em ra xe trước đi anh xách hành lí đi sau". Phương Cảnh nói.
"Vậy bọn em ra xe trước". Lưu Hà nói xong liền cầm tay Lâm Tịnh đi về chiếc Mecerdes đậu cách đó không xa. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ
"Cậu thấy anh ấy được không?". Lưu Hà hỏi cô
"Cũng được". Cô đáp
"Anh ấy rất tài giỏi nha, cậu đừng có mà khinh thường anh ấy". Lưu Hà hùng hổ nói
"Vậy sao?". Cô hỏi lại
"Để mình nói cho cậu biết, Cảnh năm nay 23 tuổi nhưng đã đỗ tiến sĩ tại Mỹ. Anh ấy không muốn ở lại Mỹ mà quay về đây lập nghiệp, cậu không biết khi anh ấy từ chối lời mời của các giáo sư để về nước các vị giáo sư đó chỉ hận không thể trói anh ấy lại thôi". Lưu Hà tự hào nói.
"Mình biết rồi cậu không phải nói nữa, làm mình đau cả tai". Nói xong cô còn đưa tay ngoáy tai như chứng minh rằng mình đau thật. Khi Phương Cảnh vào xe thấy vẻ mặt đáng yêu của cô đã nhịn không được bật cười. Anh ngồi ở ghế trên nhìn qua gương chiếu hậu ánh mắt anh không rời Lâm Tịnh dù chỉ là một giây.
Cô cầm đũa lên hất miếng sườn trong bát ra làm nó rơi xuống bàn ăn rồi lạnh lùng nói: "Tôi sợ bị anh độc chết".
"Em..." Anh tức giận nhìn cô
Cô dửng dưng trước cơn giận của anh, một mực chuyên tâm ăn tối. Anh thấy vậy cũng hậm hực ăn nốt bữa cơm trong không khí ngượng ngùng.
"Tôi ăn no rồi". Cô đứng dậy đi lên gác.
"Em ăn ít như vậy làm sao mà no được?". Anh hỏi với theo.
Cô quay lại nói: "Nhìn thấy anh tôi làm sao có thể nuốt trôi được?". Nói xong cô đi thẳng lên gác bỏ lại anh một mình với nhà ăn trống trải.
Người làm thấy vậy đi lên hỏi: "Ông chủ, tôi dọn phần bát đũa của cô Lâm". Anh nhìn người làm rồi nói: "Dọn luôn của tôi đi". Nói xong anh cũng đi lên gác.
Lên phòng Lâm Tịnh đã ngủ say anh xoay người đi vào phòng tắm. Dòng nước lạnh chảy xuống người anh như muốn giúp anh trở nên tỉnh táo. Anh không ngừng nhắc nhở mình: "Là anh nợ cô, tất cả là do anh tự làm tự chịu".
Lâm Tịnh nằm mơ, cô mơ về quá khứ, mơ về năm cô 20 tuổi, mơ về tình yêu mà cô đã cho là tất cả cuộc sống của mình. Thời gian như quay lại 5 năm về trước, về cái ngày định mệnh của anh và cô.
"Máy bay sắp hạ cánh các hành khách chú ý an toàn". Loa phát thanh thông báo máy bay sắp hạ cánh, ở sảnh sân bay Lâm Tịnh đứng ngồi không yên, cái miệng nhỏ nhắn lẩm bẩm: "Sao Lưu Hà mãi chưa ra?".
Năm phút sau cô nhìn thấy một cô gái xinh đẹp bước ra. Trên người cô là chiếc váy bó sát màu đỏ, đeo kính râm tay cầm túi sách đang chậm rãi bước đi. Lâm Tịnh nhìn thấy liền vẫy tay hô to: "Lưu Hà, mình ở đây, ở đây nè".
Lưu Hà liền đi về phía cô, tháo kính râm xuống nhìn cô từ đầu đến chân. "Cậu nhìn gì vậy?". Lâm Tịnh tò mò hỏi.
"Lâm Tịnh cậu bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như thiếu nữ đang dạy thì vậy?". Lưu Hà hỏi cô bằng giọng khinh thường.
"Cậu đúng là đáng ghét! Mình đợi cậu rất lâu mà không thèm cảm ơn lấy một câu lại còn chọc ghẹo mình nữa". Lâm Tịnh tức giận chu mỏ nói.
"Được rồi, được rồi mình biết cậu tốt với mình nhất mà". Lưu Hà thấy cô giận liền dỗ dành cô.
"Thế còn nghe được". Cô hừ nhẹ. Nhìn Lưu Hà tay không xuống máy bay Lâm Tịnh ngạc nhiên hỏi: "Cậu về nước mà không mang hành lí sao?".Lưu Hà lắc đầu nói: "Hành lí đương nhiên là phải mang rồi chỉ là người cầm không phải mình."
Lưu Hà quay lại nói: "Cảnh, sao anh chậm chạp quá vậy? Mau qua đây chào hỏi Lâm Tịnh đi". Lưu Hà khoác tay lên tay trái của người đàn ông nhẹ giọng giới thiệu: "Lâm Tịnh đây là Phương Cảnh bạn trai của mình".Lưu Hà lại giới thiệu cô với Phương Cảnh: "Cảnh, đây là Lâm Tịnh chị em tốt của em đó hai người làm quen đi".
Lâm Tịnh lúc này mới nhìn kĩ người đàn ông tên Phương Cảnh. Anh ta mặc áo sơ mi trắng cùng với quần tây màu đen, dáng người cao ráo tầm mét tám gương mặt điển trai khoé miệng nhếch lên một nụ cười như có như không làm biết bao người con gái bị hút hồn, bao gồm cả cô.
"Cô Lâm, chào cô". Anh cười giơ tay ý muốn bắt tay với cô.
Lúc này Lâm Tịnh đang mải ngắm người đàn ông trước mặt nên không nhìn thấy bàn tay của anh. Mãi đến khi Lưu Hà nhắc cô mới giật mình, thấy mình thất lễ cô xấu hổ đỏ bừng hai má: "Anh Phương, chào anh". Cô ngượng ngùng đưa tay ra bắt tay với anh.
Khi tay cô chạm vào bàn tay nóng rực của anh tim cô bất giác run lên. Anh nắm chặt tay cô, cô muốn rút tay ra nhưng anh lại nắm chặt hơn làm cô càng thêm ngại ngùng.
Phương Cảnh đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt to tròn làn da trắng mịn cùng với đôi môi chúm chím như muốn mời gọi anh hôn lên. Cô có một gương mặt xinh đẹp pha những nét ngây thơ hồn nhiên của tuổi học trò. Khác hẳn với Lưu Hà cô gái này có sự thanh thuần trong sáng chứ không gợi cảm quyến rũ.
"Anh Phương..." Cô nhẹ giọng gọi tên anh nhắc nhở.
"Tôi xin lỗi". Lúc này anh mới nhớ mình vẫn nắm tay cô, anh lưu luyến buông tay cô ra.
"Mình đi thôi". Lưu Hà lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngập của ba người.
"Hai em ra xe trước đi anh xách hành lí đi sau". Phương Cảnh nói.
"Vậy bọn em ra xe trước". Lưu Hà nói xong liền cầm tay Lâm Tịnh đi về chiếc Mecerdes đậu cách đó không xa. Hai người vừa đi vừa cười nói vui vẻ
"Cậu thấy anh ấy được không?". Lưu Hà hỏi cô
"Cũng được". Cô đáp
"Anh ấy rất tài giỏi nha, cậu đừng có mà khinh thường anh ấy". Lưu Hà hùng hổ nói
"Vậy sao?". Cô hỏi lại
"Để mình nói cho cậu biết, Cảnh năm nay 23 tuổi nhưng đã đỗ tiến sĩ tại Mỹ. Anh ấy không muốn ở lại Mỹ mà quay về đây lập nghiệp, cậu không biết khi anh ấy từ chối lời mời của các giáo sư để về nước các vị giáo sư đó chỉ hận không thể trói anh ấy lại thôi". Lưu Hà tự hào nói.
"Mình biết rồi cậu không phải nói nữa, làm mình đau cả tai". Nói xong cô còn đưa tay ngoáy tai như chứng minh rằng mình đau thật. Khi Phương Cảnh vào xe thấy vẻ mặt đáng yêu của cô đã nhịn không được bật cười. Anh ngồi ở ghế trên nhìn qua gương chiếu hậu ánh mắt anh không rời Lâm Tịnh dù chỉ là một giây.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.