Chương 39: Tô Lan
Ngọc miêu
19/12/2016
A....Choang....".
Trong một biệt thự to lớn ở ngoại ô thành phố mọi thứ trong phòng khách đều ngổn ngang lộn xộn. Ngồi trên mặt đất là một cô gái nhỏ nhắn mỏng manh khoác trên người chiếc váy ngủ màu trắng hai dây mái tóc dài đến thắt lưng buông xoã xuống vai nhìn từ xa trông cô như một thiên sứ. Nhưng thiên sứ này trên mặt lại chứa đầy vẻ hoang mang lo sợ cô ngồi trên đất cằm chống lên đầu gối lẩm bẩm nói:
"Họ muốn làm nhục tôi...họ muốn làm nhục tôi....A..."
"Lan tiểu thư...". Bà giúp việc muốn tiến lên nhưng lại không dám.
"Lan, anh đến đây. Đừng sợ...". Tô Hạo vừa vào cửa thì vội vàng chạy đến ôm cô vào lòng.
"Tránh ra...anh muốn làm nhục tôi đúng không? Cút đi!..." Cô hét lên đẩy Tô Hạo ra.
"Lan, em sao..." Tô Hạo muốn ôm cô lần nữa nhưng cô lại hét lên.
"Lan tiểu thư, anh ấy sẽ không làm gì cô đâu". Vương Sinh đứng sau Tô Hạo lên tiếng.
"Anh rốt cuộc chạy đi đâu..." Tô Lan nhìn thấy Vương Sinh liền nhào vào lòng anh bật khóc chỉ có ở bên cạnh anh cô mới có cảm giác an toàn.
Vương Sinh nhìn cô gái trong lòng chỉ biết thở dài, từ khi nào đối với một nha đầu mà anh lại có sự kiên nhẫn tốt đến thế? Anh vòng tay ra sau cô ôn nhu nói: "Xin lỗi..."
Tô Hạo nhìn cảnh tượng trước mắt cũng chỉ có thể mở miệng nói: "Xin nhờ cậu vậy".
Có trời mới biết đây là lần đầu tiên anh cầu xin sự giúp đỡ của người khác.
"Không có gì". Vương Sinh lãnh đạm đáp.
"Bà dọn dẹp đi xong nấu cho cô ấy bát cháo đưa lên phòng cho tôi". Nói xong anh bế Tô Lan lên phòng.
"Chăm sóc Lan cho tốt". Tô Hạo phân phó xong cũng vội vã rời đi.
Lúc người giúp việc bưng cháo lên thì thấy một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Người đàn ông cao lớn nghiêm nghị đứng sau lưng cô gái xinh xắn đang vụng về chải tóc cho cô. Bàn tay thô ráp của anh vuốt những sợi tóc của cô ra sau chải một cách nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.
"Để trên bàn cho tôi". Anh lạnh lùng nói.
Bà giúp việc khẽ đáp một tiếng đặt bát cháo lên bàn rồi ra ngoài.
"Lan tiểu thư, chải xong rồi". Cuối cùng cũng chải xong anh thở phào nhẹ nhõm. Nếu như nửa năm trước anh lạnh lùng bỏ qua những gì mình nhìn thấy thì chắc bây giờ cũng không phải ngồi đây dỗ dành nha đầu hay làm loạn này.
Nửa năm trước Tô Lan nghịch ngợm bỏ lại vệ sĩ trốn ra ngoài chơi không ngờ gặp vào một lũ lưu manh. Chúng bắt cô trói vào một nhà kho bỏ hoang định giở trò đồi bại lúc anh đi qua xông vào cô nhóc này vì chống cự đã bị đánh cho cả người đầy những vết thương xanh tím có chỗ còn đang chảy máu lâm vào tình trạng hôn mê nhưng miệng vẫn lẩm bẩm phản kháng. Anh cởi áo khoác che đi cơ thể hầu như không còn mảnh vải của cô trong lúc vô thức cô túm lấy anh kêu cứu rồi ngất đi. Anh đưa cô về đây dưỡng thương không ngờ sự việc đó đã gây cho cô một cú sốc lớn tinh thần hoang mang sợ hãi. Sau nhiều ngày khóc lóc làm loạn bác sĩ tâm lí đã đưa ra kết luận cô bị tổn thương về mặt tinh thần bệnh này phải có thời gian mới hết. Sự việc này đến tai Phương Cảnh đã lập tức cho anh nghỉ phép ở nhà chăm sóc cho nha đầu này vì cô gái anh cứu không ai khác là em gái của bạn thân hắn, nghĩ lại đã đủ bực minh rồi.
"Tôi đói". Tô Lan đáng thương nhìn anh nói.
"Ok, tôi đút cho cô". Nhìn vào cặp mắt long lanh kia anh chỉ có thể thỏa hiệp.
Trong một biệt thự to lớn ở ngoại ô thành phố mọi thứ trong phòng khách đều ngổn ngang lộn xộn. Ngồi trên mặt đất là một cô gái nhỏ nhắn mỏng manh khoác trên người chiếc váy ngủ màu trắng hai dây mái tóc dài đến thắt lưng buông xoã xuống vai nhìn từ xa trông cô như một thiên sứ. Nhưng thiên sứ này trên mặt lại chứa đầy vẻ hoang mang lo sợ cô ngồi trên đất cằm chống lên đầu gối lẩm bẩm nói:
"Họ muốn làm nhục tôi...họ muốn làm nhục tôi....A..."
"Lan tiểu thư...". Bà giúp việc muốn tiến lên nhưng lại không dám.
"Lan, anh đến đây. Đừng sợ...". Tô Hạo vừa vào cửa thì vội vàng chạy đến ôm cô vào lòng.
"Tránh ra...anh muốn làm nhục tôi đúng không? Cút đi!..." Cô hét lên đẩy Tô Hạo ra.
"Lan, em sao..." Tô Hạo muốn ôm cô lần nữa nhưng cô lại hét lên.
"Lan tiểu thư, anh ấy sẽ không làm gì cô đâu". Vương Sinh đứng sau Tô Hạo lên tiếng.
"Anh rốt cuộc chạy đi đâu..." Tô Lan nhìn thấy Vương Sinh liền nhào vào lòng anh bật khóc chỉ có ở bên cạnh anh cô mới có cảm giác an toàn.
Vương Sinh nhìn cô gái trong lòng chỉ biết thở dài, từ khi nào đối với một nha đầu mà anh lại có sự kiên nhẫn tốt đến thế? Anh vòng tay ra sau cô ôn nhu nói: "Xin lỗi..."
Tô Hạo nhìn cảnh tượng trước mắt cũng chỉ có thể mở miệng nói: "Xin nhờ cậu vậy".
Có trời mới biết đây là lần đầu tiên anh cầu xin sự giúp đỡ của người khác.
"Không có gì". Vương Sinh lãnh đạm đáp.
"Bà dọn dẹp đi xong nấu cho cô ấy bát cháo đưa lên phòng cho tôi". Nói xong anh bế Tô Lan lên phòng.
"Chăm sóc Lan cho tốt". Tô Hạo phân phó xong cũng vội vã rời đi.
Lúc người giúp việc bưng cháo lên thì thấy một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt. Người đàn ông cao lớn nghiêm nghị đứng sau lưng cô gái xinh xắn đang vụng về chải tóc cho cô. Bàn tay thô ráp của anh vuốt những sợi tóc của cô ra sau chải một cách nhẹ nhàng như sợ làm cô đau.
"Để trên bàn cho tôi". Anh lạnh lùng nói.
Bà giúp việc khẽ đáp một tiếng đặt bát cháo lên bàn rồi ra ngoài.
"Lan tiểu thư, chải xong rồi". Cuối cùng cũng chải xong anh thở phào nhẹ nhõm. Nếu như nửa năm trước anh lạnh lùng bỏ qua những gì mình nhìn thấy thì chắc bây giờ cũng không phải ngồi đây dỗ dành nha đầu hay làm loạn này.
Nửa năm trước Tô Lan nghịch ngợm bỏ lại vệ sĩ trốn ra ngoài chơi không ngờ gặp vào một lũ lưu manh. Chúng bắt cô trói vào một nhà kho bỏ hoang định giở trò đồi bại lúc anh đi qua xông vào cô nhóc này vì chống cự đã bị đánh cho cả người đầy những vết thương xanh tím có chỗ còn đang chảy máu lâm vào tình trạng hôn mê nhưng miệng vẫn lẩm bẩm phản kháng. Anh cởi áo khoác che đi cơ thể hầu như không còn mảnh vải của cô trong lúc vô thức cô túm lấy anh kêu cứu rồi ngất đi. Anh đưa cô về đây dưỡng thương không ngờ sự việc đó đã gây cho cô một cú sốc lớn tinh thần hoang mang sợ hãi. Sau nhiều ngày khóc lóc làm loạn bác sĩ tâm lí đã đưa ra kết luận cô bị tổn thương về mặt tinh thần bệnh này phải có thời gian mới hết. Sự việc này đến tai Phương Cảnh đã lập tức cho anh nghỉ phép ở nhà chăm sóc cho nha đầu này vì cô gái anh cứu không ai khác là em gái của bạn thân hắn, nghĩ lại đã đủ bực minh rồi.
"Tôi đói". Tô Lan đáng thương nhìn anh nói.
"Ok, tôi đút cho cô". Nhìn vào cặp mắt long lanh kia anh chỉ có thể thỏa hiệp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.