Quyển 12 - Chương 50
Quất Hoa Tán Lý
18/07/2014
Tôi chợt nhận ra sáu năm đi qua, thiếu niên mười bảy tuổi ngày nào đã
trưởng thành. Những chỗ không bị bỏng đã lúm phúm râu, dáng vẻ đã trưởng thành, dáng người cũng trở nên cao lớn. Ngày tháng trôi qua, anh ta vẫn sẽ tiếp tục thay đổi, mái tóc đen mềm mại hóa thành hoa râm, đôi mắt
trong suốt xinh đẹp trở nên đục ngầu, khóe mắt sẽ có vô số nếp nhăn, cái lưng thẳng dần dần còng đi, đi đứng dần khó khăn, thậm chí trí nhớ bắt
đầu lú lẫn, cho đến khi sinh mệnh kết thúc. Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ
tới sẽ có ngày tôi mất anh ta.
Trong chuyện xưa yêu quái kết hôn với con người, thường thường chỉ kể đến khi họ hạnh phúc bên nhau rồi hết.
Không yêu quái nào nói với tôi, khi người tôi yêu mất tôi nên làm thế nào?
Tô Trọng Cảnh nói: “Quen biết nàng đã là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta. Từ khi Tiểu Thần vì Thái Thần vứt bỏ yêu cốt, rơi vào luân hồi, ta đã suy nghĩ rất lâu. Chúng ta làm bạn đã trọn rồi, làm vợ chồng… Ta sợ ta già rồi chết đi, nàng sẽ đau lòng.”
Tôi khác Tiểu Thiến, nếu tôi vứt bỏ yêu cốt sẽ biến thành mèo, càng không thể ở cạnh con người.
“Không sao…” Tôi càng nghĩ càng loạn, đầu óc rối như mớ bòng bong không gỡ ra được.
Nhưng vì sao lại phải gỡ ra?
“Con người cứ thích suy nghĩ linh tinh, anh đọc nhiều sách như vậy…” tôi hỏi lại, “Cũng biết trong rừng loài nào yếu ớt có thể chết dưới miệng mãnh thú bất cứ lúc nào. Nhưng chúng vẫn hưởng thụ sương sớm trên lá xanh, ánh sáng mặt trời xuyên qua xem tán cây cổ thụ, sống vui vẻ lúc đấy?”
Tô Trọng Cảnh nghe vậy liền ngẩn ra.
Tôi ngẩng đầu, nhón chân, nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn lên những vết thương trên mặt chàng, sau đó hôn khẽ lên cánh môi chàng, rồi nhìn chàng. Rất nhiều lời tôi không nói ra miệng nhưng tôi biết chàng hiểu.
Tô Trọng Cảnh và tôi nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Chàng ôm chặt lấy tôi, tiếng tim đập nhanh như nhịp trống dồn dập.
Trong hang động có giọt nước nhỏ xuống, trên vai tôi truyền đến cảm giác ẩm nóng, chàng nói: “Dạ Đồng, xin lỗi. Biết rõ không thể đi cùng nàng cả đời, biết rõ càng yêu sẽ càng làm nàng đau lòng, ta vẫn không kìm chế được mà yêu nàng.”
Chàng vĩnh viễn không nỡ làm tổn thương tôi, cho nên mới do dự, cho nên mới kháng cự.
Tôi vỗ vỗ lưng chàng: “Không sao, em là yêu quái, có thể dùng pháp thuật biến hóa để từ từ già đi cùng chàng. Chờ chàng chết rồi em sẽ quên chàng đi tái giá. Đừng coi thường em, trên đời này yêu quái đẹp trai nhiều lắm, em hứa sẽ quên chàng, hứa sẽ tái giá, có được không…”
Ít nhất, hiện giờ chàng thích tôi, tôi cũng thích chàng.
Chúng tôi có thể cố gắng hưởng thụ những năm tháng chàng còn sống!
Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn làm người khác vui vẻ…
********
Sau khi kết hôn, tôi có thử làm một vài hoạt động của con người, ví dụ như nấu cơm.
Đáng tiếc nguyên nhân tôi nấu cơm là chuyện hoang đường, quá trình là chuyện kinh dị, kết cục là chuyện bi kịch. Tô Trọng Cảnh rất cố gắng biến bi kịch thành hài kịch, nhưng bi kịch nhiều lần, dạ dày của chàng cuối cùng cũng không chịu được khiến tôi vô cùng xấu hổ, buồn bực trốn trong góc. Cuối cùng chàng suy nghĩ một lúc sau đó chạy tới nói: “Với con người, ‘Hiền’ thật ra là ‘Nhàn’, thê tử nhàn rỗi không làm gì mới là thê tử tốt. Cố gắng đừng làm gì cả, nàng làm nhàn thê không làm việc nhà là được rồi.”
Tôi bị chàng lừa cho xoay mòng mòng: “Tiểu Thiến không nói như thế.”
Tô Trọng Cảnh vô cùng đau đớn nói: “Cho nên cô ấy mới không phải thê tử tốt, nàng ngàn lần đừng nghe lời cô ấy.”
Tôi cảm thấy có lẽ chàng đang an ủi tôi, nhưng an ủi rất xuôi tai, vì thế tôi nghe theo.
Cuộc sống không làm việc nhà của tôi gọn gàng ngăn nắp, phòng ở sẽ không biến thành hiện trường gây án, yêu quái Hắc Sơn sẽ không bị quấy rầy, ai nấy đều rất vui vẻ.
Có đôi khi tôi sẽ cùng Tô Trọng Cảnh vào trong thành của con người chơi, ngắm hoa đăng, xem thuyền rồng, dạo hội chùa, xem tuồng. Tô Trọng Cảnh không thích gây chuyện thị phi luôn đeo khăn che mặt. Còn tôi, đời này tôi đã gây ra quá nhiều chuyện, không thiếu mấy trò cỏn con này. Mỗi lần vào thành đều cố ý biến thành bộ dáng vừa gầy vừa thấp, xương gò má cao mũi hếch miệng dày, mặt rỗ, nhìn qua biết là phụ nữ không ai muốn, đỡ bị mấy tên như Chu Đại Lang bám lấy.
Hắc Sơn giàu có, tôi lại tham ăn. Khi Tô Trọng Cảnh còn nhỏ cũng cẩm y ngọc thực, rất hiểu cách ăn uống, đến hàng ăn ngon chàng còn giúp tôi chọn những món ăn ngon nhất. Thỉnh thoảng gặp phải một tên quần áo là lượt vô dụng, thấy dung mạo chàng xấu liền châm chọc khiêu khích, Tô Trọng Cảnh cũng không để ý. Cuối cùng vẫn là tôi đen mặt xông lên, lại nhớ đến lời hứa không gây chuyện, lại đen mặt quay về.
Trên đường chiêng trống rung trời, truyền báo tin vui, là Nhị Lang nhà họ Trương ở thành đông đỗ cử nhân. Quần áo mới đẹp đẽ, khí thế hăng hái bừng bừng, cha mẹ già vui mừng nước mắt lưng tròng, đặt tiệc trên sông, ăn mừng gia môn có quý nhân. Hàng xóm xúm đến chúc mừng, những tiểu thư chưa ra khỏi khuê phòng xấu hổ nhìn, khen ngợi Nhịn Lang là sao Văn Khúc hạ phàm, thật đẹp trai. Quán rượu bên cạnh, có thư sinh ngưỡng mộ ào ào bàn luận, sau đó liếc mắt nhìn bàn hai chúng tôi, lại liếc mắt nhìn Tô Trọng Cảnh ăn mặc thư sinh, không nhịn được cười trộm: “Không biết kẻ quái dị với người đàn bà nhà quê từ đâu đến mà còn cố làm ra vẻ? Tưởng mặc trường bào là có thể thành người đọc sách đấy à?”
Tô Trọng Cảnh cảm thấy bọn họ không đúng, định mở miệng trao đổi với họ vài câu sách thánh hiền, không ngờ gió lớn thổi bay khăn che mặt để lộ khuôn mặt.
Biểu cảm của mấy tên thư sinh kia giống như thấy quỷ, sợ tới mức nhảy dựng lên, lùi về phía sau, còn tỏ vẻ xem thường, đến cả nhìn cũng không muốn nhìn chàng một cái chứ đừng nói đến nói chuyện.
Tô Trọng Cảnh cúi đầu, có chút cô đơn.
Tôi cũng đau lòng cho chàng.
Dù có rất nhiều yêu quái thích chàng, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật chàng là con người. Tôi từng nghe thấy chàng cùng bạn bè đàm luận cao xa trong mộng, tranh luận thời sự từ thời xưa đến nay. Cũng thấy chàng nằm mơ rưng rưng gọi cha mẹ đã mất. Đáng tiếc ước mơ chàng giấu trong lòng chỉ nằm mơ mới thấy được.
Tôi nhìn cử nhân tân khoa cưỡi con ngựa cao to đi qua ngã tư đường dưới sự tung hô của mọi người, trong lòng có chút không cam lòng. Nếu lang quân của tôi không bị trận hỏa hoạn kia phá huỷ dung mạo thì chắc chắn sẽ đẹp trai hơn kẻ quái dị này một trăm lần. Nếu con người không trông mặt mà bắt hình dong, chặt đứt đường học hành của chàng thì sự tài hoa của chàng sẽ cao hơn một vạn lần tên cử nhân ngu ngốc này!
Chỉ vì tướng mạo mà cách xa như trời với đất.
Vì sao tên cử nhân ngốc như vậy lại được timh hô? Người đàn ông của tôi tốt như vậy lại bị cười nhạo? !
Tô Trọng Cảnh tốt tính, có thể chịu đựng đồng loại cười nhạo, an phận sống trong núi.
Tôi không tốt tính, không cam lòng thay chàng!
Tôi nghĩ nát óc cách chữa những vết thương trên mặt chàng, đáng tiếc vết thương đã quá lâu rồi, rất khó khỏi hẳn. Năng lực tự phục hồi của đa số yêu quái đều rất mạnh, cũng không quá để ý đến chuyện đẹp hay xấu, đương nhiên không học cách chữa bỏng. Thật ra trên thiên giới có linh đan diệu dược, nhưng trộm tiên dược là trọng tội, hơn nữa còn có lính gác canh phòng cẩn mật, rất khó trộm.
Đến thiên giới có phải cách để giải quyết vấn đề không?
Khi tôi nghĩ trăm phương ngàn kế, sốt ruột đi qua đi lại trong thành lại nghe thấy một cô gái khóc sướt mướt: “Trước đây không gả cho hắn thì tốt rồi.” Mẹ cô ấy khuyên nhủ: “Sớm biết như thế lúc trước tội gì?”
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, tôi chợt nảy ra một phương pháp tuyệt diệu.
Tôi vội vã chạy tới hỏi Tô Trọng Cảnh: “Nếu có thể bắt đầu một lần nữa, chàng có muốn gương mặt mình trở lại như xưa, tất cả người nhà sống lại, vui vẻ sống qua ngày không?”
Tô Trọng Cảnh đang nấu cơm, không quay đầu trả lời: “Muốn, đương nhiên muốn.”
Tôi hỏi lại: “Thật sự muốn sao? “
Tô Trọng Cảnh bị tôi gợi lên chuyện thương tâm, do dự nói: “Ai lại không nhớ người nhà? Ta cũng chỉ mong vậy thôi.”
“Ha ha.” Tôi cười hai tiếng, chạy đi.
Tôi quyết định cho chàng một sự ngạc nhiên lớn nhất trên đời!
Tôi muốn ngăn trận hỏa hoạn năm đó, không để chàng bị thương, cũng sẽ không để chàng cửa nát nhà tan! Chàng sẽ tiếp tục học hành, sẽ thi khoa cử, sẽ có chức vị, hơn nữa còn là một vị quan tốt. Tuy tôi không quá thích cuộc sống trong thành, nhưng vì chàng, tôi cũng có thể cố gắng làm phu nhân nhà quan.
*********
Chúc Cửu Âm là yêu quái duy nhất trong yêu giới có năng lực khống chế thời gian, hắn rất thích ngủ, đã ngủ thì nghìn năm luôn.
Là một yêu quái có thâm niên trong nghề, tôi biết tung tích của hắn.
Mất hai tháng chuẩn bị, tôi lén lút lẻn vào hang Chúc Cửu Âm ngủ say, lấy trộm hộp báu thời gian, còn mượn dùng trận pháp đảo ngược dòng thời gian. Lần này không có bất cứ sai sót nào, tôi lập tức trở về mười hai năm trước.
Tô phủ đang làm đám tang, người đến người đi, rất náo nhiệt, đám người hầu vội chạy đi chạy lại. Dáng vẻ Tô Trọng Cảnh còn nhỏ còn rất trẻ con, khuôn mặt trắng hồng hào, kiểu thanh tú giống bé gái, vô cùngđáng yêu. Chàng đang khóc đến đau lòng vì ông nội đã mất. Nghĩa bộc ở bên cạnh lau nước mắt, vừa gào khóc vừa khuyên chàng đừng quá đau lòng, có hại cho thân thể.
Tôi ngồi xổm trên mái hiên, vừa nhìn chàng vừa chờ đợi màn đêm buông xuống.
Đám người khóc thật, khóc giả dần dần tản đi. Bởi vì khách đến vượt quá dự tính rất nhiều, Tô phủ dự toán không chu toàn, Tô phu nhân quản sự bị bệnh, quản sự mới thưởng phạt lung tung, lượng công việc của đám tôi tớ nhiều hơn gấp bội, ai cũng mệt đến mức hai chân run rẩy, mí mắt nặng trĩu, oán thán mấy ngày liền. Tiểu nha hoàn phụ trách trông coi nến ở linh đường ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc, những người còn lại cũng mệt mỏi nằm la liệt.
Tôi nhẹ nhàng nhảy từ nóc nhà xuống, đến trước phòng Tô phu nhân, tránh nha hoàn cũng đang ngủ gà ngủ gật, ném một viên linh dược của yêu giới vào miệng bà ấy, sau đó chạy tới linh đường trốn ở góc tối.
Con chuột nhỏ định trộm dầu, líu ríu từ trong góc chạy ra, muốn nhảy lên cây nến lại bị tôi nhảy ra từ trong bóng tối tát cho một cái, đánh cho kêu cha gọi mẹ, chạy trối chết, thề không dám chạy đến đây nữa.
Nến yến lặng chạy đến tận hừng đông.
Tôi sợ xảy ra chuyện nên nấn ná ở Tô gia mấy ngày, đến khi tang lễ xong xuôi, Tô phu nhân khỏi bệnh, mọi việc khôi phục bình thường mới thôi.
Tô Trọng Cảnh hẳn là không xảy ra chuyện gì.
Trước khi đi, tôi chạy về phía sau viện nhìn chàng, thấy chàng vẫn còn thút thít vì ông nội qua đời, nhân lúc nghĩa bộc ra ngoài, liền nhảy lên bàn trà, dụi dụi vào chàng, kêu hai tiếng “Meo meo” muốn dỗ chàng vui vẻ.
“Mèo con?” Tô Trọng Cảnh từ trong nỗi buồn ngẩng đầu lên, thấy tôi đang lăn lộn dỗ chàng, mắt sáng rực lên, nở nụ cười khẽ, lộ ra cái lúm đồng tiền tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Chàng bưng một đĩa điểm tâm từ trên bàn xuống, lặng lẽ đưa tới trước mặt tôi, khẽ nói: “Xin lỗi mèo con, giờ trong nhà không có cá, mày ăn bánh ngọt không?”
Đừng quá đau lòng, so với chết cả nhà giờ chỉ chết mỗi ông nội là may mắn lắm rồi.
Tôi dùng móng vuốt cào cào lên tay chàng tỏ vẻ an ủi, sau đó thật nể tình ngậm miếng bánh ngọt, quay đầu chạy.
“Mèo con, đừng chạy.” Tô Trọng Cảnh đuổi theo vài bước, đáng tiếc tốc độ không nhanh bằng tôi.
Ta nhảy lên mái hiên, chớp mắt đã rời khỏi Tô gia, khởi động pháp trận.
Trở lại mười hai năm sau, tôi vui sướng biến về hình người chuẩn bị đi báo tin vui, chợt phát hiện trên tay trống rỗng, hình như vừa mất cái gì. Tôi ngớ ra một lúc lâu, mới phát hiện miếng ngọc Tô Trọng Cảnh đưa tôi chẳng biết đã mất từ lúc nào
Cảm giác khủng hoảng trào lên trong lòng, tôi chợt phát hiện dường như quá vui mừng nên đã quên gì đó rồi.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời chạy về Hắc Sơn.
Bầy yêu Hắc Sơn vẫn như trước, nhưng Tô Trọng Cảnh đã không còn.
Trong hang của tôi không có bất cứ dấu vết nào của chàng.
Tôi ngẩn ngơ, đi ra ngoài bắt lấy tiểu yêu quái hỏi: “Bánh Chưng đâu?”
Tiểu yêu quái không hiểu: “Đó là ai? “
Tôi giận: “Là con người!”
Tiểu yêu quái chảy nước miếng: “Ăn ngon không?”
“. . . . . .”
Nếu Tô Trọng Cảnh không bị thương, chàng vẫn là lang quân Tô gia, học hành trong xã hội loài người, hiếu thuận cha mẹ, không thể nào đến nơi hoang vu rồi nhặt được tôi đang bị thương, đương nhiên cũng sẽ không thể yêu tôi, ở bên tôi.
Tay chân của tôi dần lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng.
Trong chuyện xưa yêu quái kết hôn với con người, thường thường chỉ kể đến khi họ hạnh phúc bên nhau rồi hết.
Không yêu quái nào nói với tôi, khi người tôi yêu mất tôi nên làm thế nào?
Tô Trọng Cảnh nói: “Quen biết nàng đã là chuyện may mắn nhất trong cuộc đời ta. Từ khi Tiểu Thần vì Thái Thần vứt bỏ yêu cốt, rơi vào luân hồi, ta đã suy nghĩ rất lâu. Chúng ta làm bạn đã trọn rồi, làm vợ chồng… Ta sợ ta già rồi chết đi, nàng sẽ đau lòng.”
Tôi khác Tiểu Thiến, nếu tôi vứt bỏ yêu cốt sẽ biến thành mèo, càng không thể ở cạnh con người.
“Không sao…” Tôi càng nghĩ càng loạn, đầu óc rối như mớ bòng bong không gỡ ra được.
Nhưng vì sao lại phải gỡ ra?
“Con người cứ thích suy nghĩ linh tinh, anh đọc nhiều sách như vậy…” tôi hỏi lại, “Cũng biết trong rừng loài nào yếu ớt có thể chết dưới miệng mãnh thú bất cứ lúc nào. Nhưng chúng vẫn hưởng thụ sương sớm trên lá xanh, ánh sáng mặt trời xuyên qua xem tán cây cổ thụ, sống vui vẻ lúc đấy?”
Tô Trọng Cảnh nghe vậy liền ngẩn ra.
Tôi ngẩng đầu, nhón chân, nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn lên những vết thương trên mặt chàng, sau đó hôn khẽ lên cánh môi chàng, rồi nhìn chàng. Rất nhiều lời tôi không nói ra miệng nhưng tôi biết chàng hiểu.
Tô Trọng Cảnh và tôi nhìn nhau thật lâu, bỗng nhiên tỉnh ngộ. Chàng ôm chặt lấy tôi, tiếng tim đập nhanh như nhịp trống dồn dập.
Trong hang động có giọt nước nhỏ xuống, trên vai tôi truyền đến cảm giác ẩm nóng, chàng nói: “Dạ Đồng, xin lỗi. Biết rõ không thể đi cùng nàng cả đời, biết rõ càng yêu sẽ càng làm nàng đau lòng, ta vẫn không kìm chế được mà yêu nàng.”
Chàng vĩnh viễn không nỡ làm tổn thương tôi, cho nên mới do dự, cho nên mới kháng cự.
Tôi vỗ vỗ lưng chàng: “Không sao, em là yêu quái, có thể dùng pháp thuật biến hóa để từ từ già đi cùng chàng. Chờ chàng chết rồi em sẽ quên chàng đi tái giá. Đừng coi thường em, trên đời này yêu quái đẹp trai nhiều lắm, em hứa sẽ quên chàng, hứa sẽ tái giá, có được không…”
Ít nhất, hiện giờ chàng thích tôi, tôi cũng thích chàng.
Chúng tôi có thể cố gắng hưởng thụ những năm tháng chàng còn sống!
Lần đầu tiên trong đời, tôi muốn làm người khác vui vẻ…
********
Sau khi kết hôn, tôi có thử làm một vài hoạt động của con người, ví dụ như nấu cơm.
Đáng tiếc nguyên nhân tôi nấu cơm là chuyện hoang đường, quá trình là chuyện kinh dị, kết cục là chuyện bi kịch. Tô Trọng Cảnh rất cố gắng biến bi kịch thành hài kịch, nhưng bi kịch nhiều lần, dạ dày của chàng cuối cùng cũng không chịu được khiến tôi vô cùng xấu hổ, buồn bực trốn trong góc. Cuối cùng chàng suy nghĩ một lúc sau đó chạy tới nói: “Với con người, ‘Hiền’ thật ra là ‘Nhàn’, thê tử nhàn rỗi không làm gì mới là thê tử tốt. Cố gắng đừng làm gì cả, nàng làm nhàn thê không làm việc nhà là được rồi.”
Tôi bị chàng lừa cho xoay mòng mòng: “Tiểu Thiến không nói như thế.”
Tô Trọng Cảnh vô cùng đau đớn nói: “Cho nên cô ấy mới không phải thê tử tốt, nàng ngàn lần đừng nghe lời cô ấy.”
Tôi cảm thấy có lẽ chàng đang an ủi tôi, nhưng an ủi rất xuôi tai, vì thế tôi nghe theo.
Cuộc sống không làm việc nhà của tôi gọn gàng ngăn nắp, phòng ở sẽ không biến thành hiện trường gây án, yêu quái Hắc Sơn sẽ không bị quấy rầy, ai nấy đều rất vui vẻ.
Có đôi khi tôi sẽ cùng Tô Trọng Cảnh vào trong thành của con người chơi, ngắm hoa đăng, xem thuyền rồng, dạo hội chùa, xem tuồng. Tô Trọng Cảnh không thích gây chuyện thị phi luôn đeo khăn che mặt. Còn tôi, đời này tôi đã gây ra quá nhiều chuyện, không thiếu mấy trò cỏn con này. Mỗi lần vào thành đều cố ý biến thành bộ dáng vừa gầy vừa thấp, xương gò má cao mũi hếch miệng dày, mặt rỗ, nhìn qua biết là phụ nữ không ai muốn, đỡ bị mấy tên như Chu Đại Lang bám lấy.
Hắc Sơn giàu có, tôi lại tham ăn. Khi Tô Trọng Cảnh còn nhỏ cũng cẩm y ngọc thực, rất hiểu cách ăn uống, đến hàng ăn ngon chàng còn giúp tôi chọn những món ăn ngon nhất. Thỉnh thoảng gặp phải một tên quần áo là lượt vô dụng, thấy dung mạo chàng xấu liền châm chọc khiêu khích, Tô Trọng Cảnh cũng không để ý. Cuối cùng vẫn là tôi đen mặt xông lên, lại nhớ đến lời hứa không gây chuyện, lại đen mặt quay về.
Trên đường chiêng trống rung trời, truyền báo tin vui, là Nhị Lang nhà họ Trương ở thành đông đỗ cử nhân. Quần áo mới đẹp đẽ, khí thế hăng hái bừng bừng, cha mẹ già vui mừng nước mắt lưng tròng, đặt tiệc trên sông, ăn mừng gia môn có quý nhân. Hàng xóm xúm đến chúc mừng, những tiểu thư chưa ra khỏi khuê phòng xấu hổ nhìn, khen ngợi Nhịn Lang là sao Văn Khúc hạ phàm, thật đẹp trai. Quán rượu bên cạnh, có thư sinh ngưỡng mộ ào ào bàn luận, sau đó liếc mắt nhìn bàn hai chúng tôi, lại liếc mắt nhìn Tô Trọng Cảnh ăn mặc thư sinh, không nhịn được cười trộm: “Không biết kẻ quái dị với người đàn bà nhà quê từ đâu đến mà còn cố làm ra vẻ? Tưởng mặc trường bào là có thể thành người đọc sách đấy à?”
Tô Trọng Cảnh cảm thấy bọn họ không đúng, định mở miệng trao đổi với họ vài câu sách thánh hiền, không ngờ gió lớn thổi bay khăn che mặt để lộ khuôn mặt.
Biểu cảm của mấy tên thư sinh kia giống như thấy quỷ, sợ tới mức nhảy dựng lên, lùi về phía sau, còn tỏ vẻ xem thường, đến cả nhìn cũng không muốn nhìn chàng một cái chứ đừng nói đến nói chuyện.
Tô Trọng Cảnh cúi đầu, có chút cô đơn.
Tôi cũng đau lòng cho chàng.
Dù có rất nhiều yêu quái thích chàng, nhưng cũng không thể thay đổi được sự thật chàng là con người. Tôi từng nghe thấy chàng cùng bạn bè đàm luận cao xa trong mộng, tranh luận thời sự từ thời xưa đến nay. Cũng thấy chàng nằm mơ rưng rưng gọi cha mẹ đã mất. Đáng tiếc ước mơ chàng giấu trong lòng chỉ nằm mơ mới thấy được.
Tôi nhìn cử nhân tân khoa cưỡi con ngựa cao to đi qua ngã tư đường dưới sự tung hô của mọi người, trong lòng có chút không cam lòng. Nếu lang quân của tôi không bị trận hỏa hoạn kia phá huỷ dung mạo thì chắc chắn sẽ đẹp trai hơn kẻ quái dị này một trăm lần. Nếu con người không trông mặt mà bắt hình dong, chặt đứt đường học hành của chàng thì sự tài hoa của chàng sẽ cao hơn một vạn lần tên cử nhân ngu ngốc này!
Chỉ vì tướng mạo mà cách xa như trời với đất.
Vì sao tên cử nhân ngốc như vậy lại được timh hô? Người đàn ông của tôi tốt như vậy lại bị cười nhạo? !
Tô Trọng Cảnh tốt tính, có thể chịu đựng đồng loại cười nhạo, an phận sống trong núi.
Tôi không tốt tính, không cam lòng thay chàng!
Tôi nghĩ nát óc cách chữa những vết thương trên mặt chàng, đáng tiếc vết thương đã quá lâu rồi, rất khó khỏi hẳn. Năng lực tự phục hồi của đa số yêu quái đều rất mạnh, cũng không quá để ý đến chuyện đẹp hay xấu, đương nhiên không học cách chữa bỏng. Thật ra trên thiên giới có linh đan diệu dược, nhưng trộm tiên dược là trọng tội, hơn nữa còn có lính gác canh phòng cẩn mật, rất khó trộm.
Đến thiên giới có phải cách để giải quyết vấn đề không?
Khi tôi nghĩ trăm phương ngàn kế, sốt ruột đi qua đi lại trong thành lại nghe thấy một cô gái khóc sướt mướt: “Trước đây không gả cho hắn thì tốt rồi.” Mẹ cô ấy khuyên nhủ: “Sớm biết như thế lúc trước tội gì?”
Nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, tôi chợt nảy ra một phương pháp tuyệt diệu.
Tôi vội vã chạy tới hỏi Tô Trọng Cảnh: “Nếu có thể bắt đầu một lần nữa, chàng có muốn gương mặt mình trở lại như xưa, tất cả người nhà sống lại, vui vẻ sống qua ngày không?”
Tô Trọng Cảnh đang nấu cơm, không quay đầu trả lời: “Muốn, đương nhiên muốn.”
Tôi hỏi lại: “Thật sự muốn sao? “
Tô Trọng Cảnh bị tôi gợi lên chuyện thương tâm, do dự nói: “Ai lại không nhớ người nhà? Ta cũng chỉ mong vậy thôi.”
“Ha ha.” Tôi cười hai tiếng, chạy đi.
Tôi quyết định cho chàng một sự ngạc nhiên lớn nhất trên đời!
Tôi muốn ngăn trận hỏa hoạn năm đó, không để chàng bị thương, cũng sẽ không để chàng cửa nát nhà tan! Chàng sẽ tiếp tục học hành, sẽ thi khoa cử, sẽ có chức vị, hơn nữa còn là một vị quan tốt. Tuy tôi không quá thích cuộc sống trong thành, nhưng vì chàng, tôi cũng có thể cố gắng làm phu nhân nhà quan.
*********
Chúc Cửu Âm là yêu quái duy nhất trong yêu giới có năng lực khống chế thời gian, hắn rất thích ngủ, đã ngủ thì nghìn năm luôn.
Là một yêu quái có thâm niên trong nghề, tôi biết tung tích của hắn.
Mất hai tháng chuẩn bị, tôi lén lút lẻn vào hang Chúc Cửu Âm ngủ say, lấy trộm hộp báu thời gian, còn mượn dùng trận pháp đảo ngược dòng thời gian. Lần này không có bất cứ sai sót nào, tôi lập tức trở về mười hai năm trước.
Tô phủ đang làm đám tang, người đến người đi, rất náo nhiệt, đám người hầu vội chạy đi chạy lại. Dáng vẻ Tô Trọng Cảnh còn nhỏ còn rất trẻ con, khuôn mặt trắng hồng hào, kiểu thanh tú giống bé gái, vô cùngđáng yêu. Chàng đang khóc đến đau lòng vì ông nội đã mất. Nghĩa bộc ở bên cạnh lau nước mắt, vừa gào khóc vừa khuyên chàng đừng quá đau lòng, có hại cho thân thể.
Tôi ngồi xổm trên mái hiên, vừa nhìn chàng vừa chờ đợi màn đêm buông xuống.
Đám người khóc thật, khóc giả dần dần tản đi. Bởi vì khách đến vượt quá dự tính rất nhiều, Tô phủ dự toán không chu toàn, Tô phu nhân quản sự bị bệnh, quản sự mới thưởng phạt lung tung, lượng công việc của đám tôi tớ nhiều hơn gấp bội, ai cũng mệt đến mức hai chân run rẩy, mí mắt nặng trĩu, oán thán mấy ngày liền. Tiểu nha hoàn phụ trách trông coi nến ở linh đường ngủ gà ngủ gật như gà mổ thóc, những người còn lại cũng mệt mỏi nằm la liệt.
Tôi nhẹ nhàng nhảy từ nóc nhà xuống, đến trước phòng Tô phu nhân, tránh nha hoàn cũng đang ngủ gà ngủ gật, ném một viên linh dược của yêu giới vào miệng bà ấy, sau đó chạy tới linh đường trốn ở góc tối.
Con chuột nhỏ định trộm dầu, líu ríu từ trong góc chạy ra, muốn nhảy lên cây nến lại bị tôi nhảy ra từ trong bóng tối tát cho một cái, đánh cho kêu cha gọi mẹ, chạy trối chết, thề không dám chạy đến đây nữa.
Nến yến lặng chạy đến tận hừng đông.
Tôi sợ xảy ra chuyện nên nấn ná ở Tô gia mấy ngày, đến khi tang lễ xong xuôi, Tô phu nhân khỏi bệnh, mọi việc khôi phục bình thường mới thôi.
Tô Trọng Cảnh hẳn là không xảy ra chuyện gì.
Trước khi đi, tôi chạy về phía sau viện nhìn chàng, thấy chàng vẫn còn thút thít vì ông nội qua đời, nhân lúc nghĩa bộc ra ngoài, liền nhảy lên bàn trà, dụi dụi vào chàng, kêu hai tiếng “Meo meo” muốn dỗ chàng vui vẻ.
“Mèo con?” Tô Trọng Cảnh từ trong nỗi buồn ngẩng đầu lên, thấy tôi đang lăn lộn dỗ chàng, mắt sáng rực lên, nở nụ cười khẽ, lộ ra cái lúm đồng tiền tôi chưa nhìn thấy bao giờ. Chàng bưng một đĩa điểm tâm từ trên bàn xuống, lặng lẽ đưa tới trước mặt tôi, khẽ nói: “Xin lỗi mèo con, giờ trong nhà không có cá, mày ăn bánh ngọt không?”
Đừng quá đau lòng, so với chết cả nhà giờ chỉ chết mỗi ông nội là may mắn lắm rồi.
Tôi dùng móng vuốt cào cào lên tay chàng tỏ vẻ an ủi, sau đó thật nể tình ngậm miếng bánh ngọt, quay đầu chạy.
“Mèo con, đừng chạy.” Tô Trọng Cảnh đuổi theo vài bước, đáng tiếc tốc độ không nhanh bằng tôi.
Ta nhảy lên mái hiên, chớp mắt đã rời khỏi Tô gia, khởi động pháp trận.
Trở lại mười hai năm sau, tôi vui sướng biến về hình người chuẩn bị đi báo tin vui, chợt phát hiện trên tay trống rỗng, hình như vừa mất cái gì. Tôi ngớ ra một lúc lâu, mới phát hiện miếng ngọc Tô Trọng Cảnh đưa tôi chẳng biết đã mất từ lúc nào
Cảm giác khủng hoảng trào lên trong lòng, tôi chợt phát hiện dường như quá vui mừng nên đã quên gì đó rồi.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời chạy về Hắc Sơn.
Bầy yêu Hắc Sơn vẫn như trước, nhưng Tô Trọng Cảnh đã không còn.
Trong hang của tôi không có bất cứ dấu vết nào của chàng.
Tôi ngẩn ngơ, đi ra ngoài bắt lấy tiểu yêu quái hỏi: “Bánh Chưng đâu?”
Tiểu yêu quái không hiểu: “Đó là ai? “
Tôi giận: “Là con người!”
Tiểu yêu quái chảy nước miếng: “Ăn ngon không?”
“. . . . . .”
Nếu Tô Trọng Cảnh không bị thương, chàng vẫn là lang quân Tô gia, học hành trong xã hội loài người, hiếu thuận cha mẹ, không thể nào đến nơi hoang vu rồi nhặt được tôi đang bị thương, đương nhiên cũng sẽ không thể yêu tôi, ở bên tôi.
Tay chân của tôi dần lạnh lẽo, trong đầu trống rỗng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.