Chương 67: Anh đã chậm một bước
Jolie Lâm
12/09/2023
Sau khi lướt tới lướt lui để xem ảnh, Phan Hoàng bấm nhầm ra 1 loạt ảnh của vợ và Thế Duy chụp ở Maldives anh rất sốc nhưng cố giữ bình tĩnh, anh tắt màn hình điện thoại vợ, bắt con trai về phòng ngủ sớm, vì anh không muốn con trai biết được những chuyện như thế này. Phan Kiên đã về phòng cậu bé, anh mới dám mở lại tấm hình đó anh đứng hình không biết phản ứng thế nào, ánh mắt anh vô hồn nhìn vào màn hình điện thoại đang dần tắt đi khi không có ai chạm vào. Phan Hoàng cười chua xót, mắt anh lưng tròng nhưng lại nghẹn lại không thể rơi xuống được.
Diệu Ngọc bước ra từ phòng tắm, cô thấy điện thoại cô nằm trên giường nhìn xung quanh không thấy Phan Kiên cô khẽ hỏi “Con về phòng rồi hả anh?”
Phan Hoàng im lặng không trả lời anh chỉ nhìn thẳng cô với ánh mắt đầy giận dữ, anh nên làm thế nào, anh muốn tức giận nhưng phải cố kềm lại không được làm những chuyện khiến cô tổn thương, nhưng bây giờ tim anh như có ai đang xé thành trăm mảnh. Anh ngồi một lúc vô thức thốt ra “Em đi Maldives có vui không?”
Diệu Ngọc nghe anh hỏi cô ngạc nhiên vô cùng không biết sao anh đã lại biết, cô chưa kịp phản ứng chỉ biết đứng nhìn anh cảm thấy có lỗi.
“Anh muốn được cùng em đến đó vì.....nơi đó là thiên đường của tình yêu, anh nghĩ em chưa đi.....muốn được dẫn em tới đó, anh muốn được cùng em trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc nhất nhưng hóa ra....anh đã chậm một bước” Phan Hoàng nhìn vợ chua xót.
“Phan Hoàng à....mọi chuyện......anh....anh nghe em giải thích đi. Mọi chuyện không phải như anh nghĩ” cô bối rối nên ấp úng không biết phải nói thế nào.
“Em định nói gì? Em định nói em với nó chỉ là công việc, ngoài ra chẳng có tình cảm gì đúng không? Những tấm hình này là do anh hiểu lầm, em định nói vậy có đúng không?” anh cầm điện thoại bật lên những tấm hình đó cho vợ xem, anh sắp không kềm chế được sự tức giận.
Diệu Ngọc thấy những tấm hình trong máy mình cô mới chợt nhớ lại, sau khi Thế Duy đi Mỹ cô đã định xóa nhưng lại quên vẫn để lại trong máy “Em.....em xin lỗi. Chồng à nghe em giải thích đi mà” cô bối rối đến mức rơi nước mắt.
“Em còn lý do nào nữa, nói đi anh nghe nè” Phan Hoàng lạnh lùng nghiến răng nói rõ từng chữ.
“Em....em đã từng đến đó với anh Duy. Em đã bị stress trong thời gian dài vì chuyện của chúng mình, em thường xuyên đến quán rượu....hôm đó anh ấy đã ngồi uống cùng với em.....vì thấy em buồn nên mới đưa em đến một nơi để vơi bớt nỗi buồn.....em và anh ấy chưa làm gì vượt quá giới hạn cả” cô khóc, nói hết sự thật cho anh biết.
“Em cười hạnh phúc như thế chắc đã hết buồn rồi đúng không” Phan Hoàng nhíu mày hỏi lại.
“Anh à....em....em vốn đã định xóa khi anh ấy trở về Mỹ nhưng mà.....” cô định nói tiếp nhưng bị anh ngắt lời.
“Vì em tiếc, hạnh phúc như thế, sao nỡ xóa. Trong lòng em chỉ có mình thằng đó” Phan Hoàng nói xong liền đập vỡ bình hoa xuống sàn tạo nên tiếng động lớn làm cô hoảng hồn.
“Anh à.....không phải như vậy. Em chỉ có mình anh. Em xin lỗi mà” cô sợ hãi khóc nức nỡ níu lấy tay anh.
“Hóa ra anh có cố gắng bao nhiêu tim em vẫn không có chỗ cho anh. Tại sao vậy? Anh.....không đáng để em yêu hả?” Phan Hoàng nghẹn ngào, anh khóc trong lòng chứ không còn nước mắt để rơi xuống nữa.
“Em chỉ yêu mình anh....thật đó....em yêu anh.....em xin lỗi về tất cả mọi chuyện Phan Hoàng à” cô vẫn khóc không ngừng, ngôn từ cũng không thể diễn tả đủ cảm xúc của cô hiện tại.
“Anh.....đã dành cả trái tim để yêu thương em...tại sao....lại đối xử với anh như vậy” nước mắt anh lúc này đã rơi, anh muốn hỏi cô rất nhiều, anh nghĩ cô không yêu mình, anh nghĩ tim cô chỉ có người đàn ông đó. Tim anh bây giờ chẳng thể thở nổi như đang có ai xé tan thành từng mảnh vụn vỡ.
“Chồng à.....em xin lỗi.....em có lỗi với anh” cô ôm chằm lấy anh.
Phan Hoàng không kềm được cảm xúc anh xô vợ ngã xuống giường rồi bỏ chạy ra ngoài. Vừa mở cửa anh gặp mẹ, mẹ anh nghe tiếng động lớn và nghe tiếng cãi nhau nên bà lo lắng chạy lên xem, anh thấy bà vẫn lạnh lùng bước qua, anh chạy ù ra ngoài. Bà lo lắng khi thấy cô ngồi gục xuống giường khóc nức nở.
“Có chuyện gì vậy con?” bà vuốt lưng muốn cô bình tĩnh.
Diệu Ngọc vẫn khóc nức nở, cô không trả lời chỉ có tiếng khóc, cô khóc đến mức cảm giác như sắp ngất.
Bà biết có hỏi chuyện gì cô cũng không trả lời được nên bà đành khuyên nhủ mong cô nín khóc “Đừng khóc nữa con à, có chuyện gì từ từ nói. Con đang có thai, khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến em bé” bà ôm cô vào lòng an ủi¬¬¬¬¬.
“Mẹ ơi con phải làm sao đây?” cô khóc nức nở trong vòng tay mẹ chồng, cô phải đối mặt với anh thế nào, liệu anh có hiểu và tha thứ cho cô không.
“Hai đứa có chuyện gì?” bà nghe cô hỏi cũng cố gắng khuyên ngăn cô ngừng khóc và cũng muốn biết xem cả 2 có chuyện gì.
“Con không phải một người vợ tốt, con lại khiến anh Hoàng buồn, giờ con phải làm thế nào đây mẹ” cô nức nở ngày càng nhiều, cô tự trách bản thân.
“Với mẹ con luôn làm tròn bổn phận một người con dâu một người vợ và đặc biệt là một người mẹ. Là vợ chồng cũng có lúc cãi vã, có gì từ từ nói con đừng xúc động như vậy sẽ ảnh hưởng đến em bé, con đang có thai mà” bà an ủi mong cô kiềm chế cảm xúc vì cứ khóc và xúc động mạnh như thế sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Diệu Ngọc nghe bà nói cũng cố gắng kiềm chế lòng mình bớt xúc động lại “Anh Hoàng giận con rồi mẹ à” cô nói trong tiếng thút thít.
“Để ngày mai mẹ nói chuyện với nó, con đừng suy nghĩ nhiều. Con nghỉ ngơi ngủ một giấc đi con, con đã khóc nhiều rồi” bà vuốt ve cô an ủi.
Cô vẫn nức nở không trả lời. Bà thấy vậy đỡ cô nằm xuống giường “Ngủ đi con, khuya rồi. Hay tối nay mẹ ngủ với con nha” bà không yên tâm để cô một mình.
“Dạ không cần đâu mẹ, con ở một mình được mà” cô sợ bà lo lắng nên đành từ chối muốn bà về phòng nghỉ ngơi.
Bà thấy cô nằm trên giường nhắm mắt bà mới yên tâm tắt đèn ra khỏi phòng đóng cửa lại để cô nghỉ ngơi. Cô chỉ nhắm mắt vờ ngủ để bà yên tâm thôi, chứ khi bà vừa đi cô đã mở mắt, ánh mắt vẫn chất chứa bao nỗi niềm chẳng thể tỏ bày, cô gọi điện cho anh nhưng đáp lại là tiếng chuông vô vọng chẳng có ai trả lời. Cô biết hiện tại anh đang rất giận cô đã gọi rất nhiều nhưng anh không trả lời dù chỉ là một tin nhắn. Cả đêm hôm đó cô trằn trọc chẳng thể ngủ được.
Phan Hoàng bỏ đi đến quán bar quen thuộc, ngồi một mình uống rượu, nghĩ lại những chuyện đã qua. Anh nên làm gì đây, chẳng lẽ vợ anh chưa bao giờ yêu anh sao, thế cô ở bên anh là vì lí do gì, tại sao lại khiến anh tổn thương như thế, hàng ngàn câu hỏi trong đầu anh chẳng có ai giải đáp. Anh yêu cô nhiều đến mức anh muốn chiếm giữ cô cho riêng mình, anh yêu cô bằng cả trái tim nhưng đổi lại anh được gì, trái tim cô luôn có hình bóng người đàn ông khác.
Phan Hoàng ngồi một mình nên có rất nhiều cô gái muốn lại ngồi cùng anh, nhưng anh đều lạnh lùng từ chối, anh không muốn bản thân mắc lại sai lầm ngày xưa, vì giận vợ nên tìm đến những cô gái khác để rồi khiến gia đình anh suýt nữa tan vỡ. Phan Hoàng uống đến say khướt nhưng anh muốn gặp vợ muốn hỏi xem cô có yêu anh không, điện thoại anh cài chế độ rung nên dù có tin nhắn hay những cuộc gọi đến anh cũng không để ý. Khi anh lái xe khỏi quán bar được một lúc trời lại đổ những cơn mưa nặng hạt, đã che khuất tầm nhìn của anh. Vì có chất cồn trong người, anh đã lái xe với tốc độ nhanh nên đã đạp thắng không kịp khi thấy chiếc xe tải đang dừng đèn đỏ phía trước, kết quả anh đã đâm thẳng vào đuôi xe tải........
Diệu Ngọc bước ra từ phòng tắm, cô thấy điện thoại cô nằm trên giường nhìn xung quanh không thấy Phan Kiên cô khẽ hỏi “Con về phòng rồi hả anh?”
Phan Hoàng im lặng không trả lời anh chỉ nhìn thẳng cô với ánh mắt đầy giận dữ, anh nên làm thế nào, anh muốn tức giận nhưng phải cố kềm lại không được làm những chuyện khiến cô tổn thương, nhưng bây giờ tim anh như có ai đang xé thành trăm mảnh. Anh ngồi một lúc vô thức thốt ra “Em đi Maldives có vui không?”
Diệu Ngọc nghe anh hỏi cô ngạc nhiên vô cùng không biết sao anh đã lại biết, cô chưa kịp phản ứng chỉ biết đứng nhìn anh cảm thấy có lỗi.
“Anh muốn được cùng em đến đó vì.....nơi đó là thiên đường của tình yêu, anh nghĩ em chưa đi.....muốn được dẫn em tới đó, anh muốn được cùng em trải qua những khoảnh khắc hạnh phúc nhất nhưng hóa ra....anh đã chậm một bước” Phan Hoàng nhìn vợ chua xót.
“Phan Hoàng à....mọi chuyện......anh....anh nghe em giải thích đi. Mọi chuyện không phải như anh nghĩ” cô bối rối nên ấp úng không biết phải nói thế nào.
“Em định nói gì? Em định nói em với nó chỉ là công việc, ngoài ra chẳng có tình cảm gì đúng không? Những tấm hình này là do anh hiểu lầm, em định nói vậy có đúng không?” anh cầm điện thoại bật lên những tấm hình đó cho vợ xem, anh sắp không kềm chế được sự tức giận.
Diệu Ngọc thấy những tấm hình trong máy mình cô mới chợt nhớ lại, sau khi Thế Duy đi Mỹ cô đã định xóa nhưng lại quên vẫn để lại trong máy “Em.....em xin lỗi. Chồng à nghe em giải thích đi mà” cô bối rối đến mức rơi nước mắt.
“Em còn lý do nào nữa, nói đi anh nghe nè” Phan Hoàng lạnh lùng nghiến răng nói rõ từng chữ.
“Em....em đã từng đến đó với anh Duy. Em đã bị stress trong thời gian dài vì chuyện của chúng mình, em thường xuyên đến quán rượu....hôm đó anh ấy đã ngồi uống cùng với em.....vì thấy em buồn nên mới đưa em đến một nơi để vơi bớt nỗi buồn.....em và anh ấy chưa làm gì vượt quá giới hạn cả” cô khóc, nói hết sự thật cho anh biết.
“Em cười hạnh phúc như thế chắc đã hết buồn rồi đúng không” Phan Hoàng nhíu mày hỏi lại.
“Anh à....em....em vốn đã định xóa khi anh ấy trở về Mỹ nhưng mà.....” cô định nói tiếp nhưng bị anh ngắt lời.
“Vì em tiếc, hạnh phúc như thế, sao nỡ xóa. Trong lòng em chỉ có mình thằng đó” Phan Hoàng nói xong liền đập vỡ bình hoa xuống sàn tạo nên tiếng động lớn làm cô hoảng hồn.
“Anh à.....không phải như vậy. Em chỉ có mình anh. Em xin lỗi mà” cô sợ hãi khóc nức nỡ níu lấy tay anh.
“Hóa ra anh có cố gắng bao nhiêu tim em vẫn không có chỗ cho anh. Tại sao vậy? Anh.....không đáng để em yêu hả?” Phan Hoàng nghẹn ngào, anh khóc trong lòng chứ không còn nước mắt để rơi xuống nữa.
“Em chỉ yêu mình anh....thật đó....em yêu anh.....em xin lỗi về tất cả mọi chuyện Phan Hoàng à” cô vẫn khóc không ngừng, ngôn từ cũng không thể diễn tả đủ cảm xúc của cô hiện tại.
“Anh.....đã dành cả trái tim để yêu thương em...tại sao....lại đối xử với anh như vậy” nước mắt anh lúc này đã rơi, anh muốn hỏi cô rất nhiều, anh nghĩ cô không yêu mình, anh nghĩ tim cô chỉ có người đàn ông đó. Tim anh bây giờ chẳng thể thở nổi như đang có ai xé tan thành từng mảnh vụn vỡ.
“Chồng à.....em xin lỗi.....em có lỗi với anh” cô ôm chằm lấy anh.
Phan Hoàng không kềm được cảm xúc anh xô vợ ngã xuống giường rồi bỏ chạy ra ngoài. Vừa mở cửa anh gặp mẹ, mẹ anh nghe tiếng động lớn và nghe tiếng cãi nhau nên bà lo lắng chạy lên xem, anh thấy bà vẫn lạnh lùng bước qua, anh chạy ù ra ngoài. Bà lo lắng khi thấy cô ngồi gục xuống giường khóc nức nở.
“Có chuyện gì vậy con?” bà vuốt lưng muốn cô bình tĩnh.
Diệu Ngọc vẫn khóc nức nở, cô không trả lời chỉ có tiếng khóc, cô khóc đến mức cảm giác như sắp ngất.
Bà biết có hỏi chuyện gì cô cũng không trả lời được nên bà đành khuyên nhủ mong cô nín khóc “Đừng khóc nữa con à, có chuyện gì từ từ nói. Con đang có thai, khóc nhiều sẽ ảnh hưởng đến em bé” bà ôm cô vào lòng an ủi¬¬¬¬¬.
“Mẹ ơi con phải làm sao đây?” cô khóc nức nở trong vòng tay mẹ chồng, cô phải đối mặt với anh thế nào, liệu anh có hiểu và tha thứ cho cô không.
“Hai đứa có chuyện gì?” bà nghe cô hỏi cũng cố gắng khuyên ngăn cô ngừng khóc và cũng muốn biết xem cả 2 có chuyện gì.
“Con không phải một người vợ tốt, con lại khiến anh Hoàng buồn, giờ con phải làm thế nào đây mẹ” cô nức nở ngày càng nhiều, cô tự trách bản thân.
“Với mẹ con luôn làm tròn bổn phận một người con dâu một người vợ và đặc biệt là một người mẹ. Là vợ chồng cũng có lúc cãi vã, có gì từ từ nói con đừng xúc động như vậy sẽ ảnh hưởng đến em bé, con đang có thai mà” bà an ủi mong cô kiềm chế cảm xúc vì cứ khóc và xúc động mạnh như thế sẽ ảnh hưởng đến thai nhi.
Diệu Ngọc nghe bà nói cũng cố gắng kiềm chế lòng mình bớt xúc động lại “Anh Hoàng giận con rồi mẹ à” cô nói trong tiếng thút thít.
“Để ngày mai mẹ nói chuyện với nó, con đừng suy nghĩ nhiều. Con nghỉ ngơi ngủ một giấc đi con, con đã khóc nhiều rồi” bà vuốt ve cô an ủi.
Cô vẫn nức nở không trả lời. Bà thấy vậy đỡ cô nằm xuống giường “Ngủ đi con, khuya rồi. Hay tối nay mẹ ngủ với con nha” bà không yên tâm để cô một mình.
“Dạ không cần đâu mẹ, con ở một mình được mà” cô sợ bà lo lắng nên đành từ chối muốn bà về phòng nghỉ ngơi.
Bà thấy cô nằm trên giường nhắm mắt bà mới yên tâm tắt đèn ra khỏi phòng đóng cửa lại để cô nghỉ ngơi. Cô chỉ nhắm mắt vờ ngủ để bà yên tâm thôi, chứ khi bà vừa đi cô đã mở mắt, ánh mắt vẫn chất chứa bao nỗi niềm chẳng thể tỏ bày, cô gọi điện cho anh nhưng đáp lại là tiếng chuông vô vọng chẳng có ai trả lời. Cô biết hiện tại anh đang rất giận cô đã gọi rất nhiều nhưng anh không trả lời dù chỉ là một tin nhắn. Cả đêm hôm đó cô trằn trọc chẳng thể ngủ được.
Phan Hoàng bỏ đi đến quán bar quen thuộc, ngồi một mình uống rượu, nghĩ lại những chuyện đã qua. Anh nên làm gì đây, chẳng lẽ vợ anh chưa bao giờ yêu anh sao, thế cô ở bên anh là vì lí do gì, tại sao lại khiến anh tổn thương như thế, hàng ngàn câu hỏi trong đầu anh chẳng có ai giải đáp. Anh yêu cô nhiều đến mức anh muốn chiếm giữ cô cho riêng mình, anh yêu cô bằng cả trái tim nhưng đổi lại anh được gì, trái tim cô luôn có hình bóng người đàn ông khác.
Phan Hoàng ngồi một mình nên có rất nhiều cô gái muốn lại ngồi cùng anh, nhưng anh đều lạnh lùng từ chối, anh không muốn bản thân mắc lại sai lầm ngày xưa, vì giận vợ nên tìm đến những cô gái khác để rồi khiến gia đình anh suýt nữa tan vỡ. Phan Hoàng uống đến say khướt nhưng anh muốn gặp vợ muốn hỏi xem cô có yêu anh không, điện thoại anh cài chế độ rung nên dù có tin nhắn hay những cuộc gọi đến anh cũng không để ý. Khi anh lái xe khỏi quán bar được một lúc trời lại đổ những cơn mưa nặng hạt, đã che khuất tầm nhìn của anh. Vì có chất cồn trong người, anh đã lái xe với tốc độ nhanh nên đã đạp thắng không kịp khi thấy chiếc xe tải đang dừng đèn đỏ phía trước, kết quả anh đã đâm thẳng vào đuôi xe tải........
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.