Chương 63: Chồng em lì lắm
Jolie Lâm
12/09/2023
Phan Hoàng đưa vợ đi khám thai lần này cảm giác của anh rất hào hứng, anh muốn biết giới tính em bé để mua đồ cho con. Mỗi khi anh đi mua sắm đều mua những món đồ cho bé con. Anh đỡ vợ nằm xuống giường, khi kéo áo vợ lên để bác sĩ xịt gel siêu âm anh đã thấy những vết rạn cũ của lần mang thai Phan Kiên mặc dù trước đó đã mờ nhưng với chiếc bụng bầu 5 tháng của cô ngày càng nhô lên những vết rạn ấy lại càng thấy rõ hơn, nét mặt hào hứng lúc đầu của anh đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là sự xót xa đau lòng, anh đã vô tâm để cô một mình trong lần mang thai đầu tiên. Thấy mặt anh cau lại cô nắm tay anh muốn an ủi cô nghĩ anh đang lo lắng.
Bác sĩ tiến hành siêu âm “Ba mẹ nhìn lên màn hình lên quan sát em bé nha”. Anh và cô nắm chặt tay nhau cùng quan sát những cử động của bé con cả 2 cùng nở nụ cười hạnh phúc, bác sĩ cho cả 2 nghe nhịp tim của em bé nên cả phòng rất im lặng.
“Chúc mừng 2 vợ chồng, là một bé gái” bác sĩ đặt máy siêu âm quanh vùng bụng cô một lúc liền nói.
Phan Hoàng mừng rõ ra mặt, anh hạnh phúc bất giác rơi vài giọt nước mắt. Bao mong đợi của anh đã thành sự thật. Bác sĩ nhìn thấy phản ứng của anh cũng bất giác cười vì không có nhiều người chồng nào mỗi lần siêu âm của vợ đều khóc như vậy, Diệu Ngọc thấy vậy cũng biết bác sĩ nghĩ gì cô liền nói nửa đùa nửa thật với anh “Anh này, lần nào gặp con cũng khóc”
Anh nghe vợ nói cũng chỉ biết gãy đầu, giờ cô muốn nói gì anh cũng không cãi anh vẫn nhìn cô cười hạnh phúc. Vị bác sĩ liền nói “Phải thương con đến như thế nào mới rơi nước mắt như thế, hiếm lắm mới có được người đàn ông như thiếu gia”.
“Em bé thế nào bác sĩ?” cô chăm chú quan sát cử động của bé con.
“Em bé rất khỏe mạnh, có chiều dài 16.5cm cân nặng 240gram, thai nhi phát triển rất tốt.” Bác sĩ tươi cười trả lời.
Lúc này Phan Hoàng mới lấy lại bình tĩnh, mắt anh đỏ hoe nhưng nước mắt đã được ngăn lại “Về chế độ ăn uống và đi lại có cần lưu ý gì thêm không bác sĩ. Nên làm thế nào để vợ tôi sẽ không mệt mỏi trong những tháng tới” anh biết bước sang những tháng lớn bụng vợ anh sẽ rất to và cô sẽ rất mệt.
“Về chế độ ăn uống thì chỉ cần cân bằng giữa các nhóm dinh dưỡng, sản phụ đã qua thời gian ốm nghén nên cũng không cần lưu ý nhiều, cần ăn đủ chất là được. Còn về đi lại thì thời gian này cứ vận động bình thường không sao hết. Chắc cô biết phụ nữ mang thai sẽ tránh làm việc nặng và chạy nhảy, chỉ cần lưu ý một số điều như thế thôi” bác sĩ nhận một loạt câu hỏi từ anh cũng chăm chỉ giải đáp thắc mắc.
“Xong rồi, chồng lau gel trên bụng vợ mình đi, rồi đỡ cô ấy ngồi dậy. Đây là phim và ảnh siêu âm của em bé, có cả nhịp tim của em bé nữa” bác sĩ đưa đoạn phim lại cho 2 vợ chồng.
“Cảm ơn bác sĩ” cô đón nhận đoạn phim. Anh thì cẩn thận lau gel trên bụng vợ sau đó đỡ cô ngồi dậy. Anh hạnh phúc dìu vợ bước ra về miệng anh vẫn tươi cười không ngừng. Anh cẩn thận dìu vợ lên xe, sau đó cài dây an toàn cho cô.
“Anh hạnh phúc đến thế sao?” cô nhìn anh cười mãi cũng vui lây.
“Phải anh rất hạnh phúc, cảm ơn em” anh một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy tay vợ, chạy với tốc độ rất chậm.
“Là con gái, đúng như mong ước của anh rồi” cô quay sang nhìn anh, cô biết hiện tại anh đang rất hạnh phúc.
“Chắc chắn con sẽ xinh đẹp và ngoan hiền giống em” anh tự hào nói.
“Phải vậy chứ, Phan Kiên đã giống anh y đúc rồi, lần này là con gái chắc sẽ giống em” cô nghĩ lại mình là người đẻ Phan Kiên nhưng con lại là phiên bản thu nhỏ của anh.
“Em có muốn ăn gì đó rồi mình về công ty không?” anh muốn đưa vợ đi ăn gì đó rồi trở lại làm việc.
“Trễ rồi, đến công ty luôn đi anh”
“Ok bà xã” anh chạy một mạch đến công ty.
--------------
Phan Kiên biết được mẹ mang thai em gái cũng rất vui, nằm xoa bụng mẹ luyên thuyên hỏi mẹ về em bé.
“Mẹ tưởng con muốn có em trai nhiều hơn?” cô thấy lạ vì lần trước cậu bé đòi mẹ đẻ em trai.
“Em nào cũng là em của Kiên, Kiên đều thích hết” Phan Kiên tự hào nói.
Diệu Ngọc hạnh phúc xoa đầu con, cô không nghĩ một đứa trẻ gần 5 tuổi lại có suy nghĩ trưởng thành như thế. Phan Hoàng bước ra từ phòng người anh toát ra mùi thơm từ sữa tắm hòa quyện với cơ thể anh tạo nên mùi hương thật quyến rũ, anh bước đến nằm cạnh mà cô đã thấy trong lòng rạo rực.
“2 mẹ con suốt ngày ôm nhau không ai ôm ba cả” Phan Hoàng bước lên giường nằm cạnh nhưng cô và con trai chỉ ôm nhau không ai để ý tới anh.
“Ba nói con trai phải bảo vệ mẹ nên Kiên phải ôm mẹ mới bảo vệ được mẹ chớ” cậu bé nhanh nhảu đáp lời.
“Bảo vệ là khác, còn bây giờ Kiên đang ôm vợ của ba. Trả vợ của ba lại đây” anh nói rồi đi qua nằm kế cô.
“Ơ anh này, sao anh để con nằm ở ngoài” cô thấy anh lấn để con trai nằm ở ngoài liền lên tiếng.
“Không sao đâu mẹ. Con với ba sẽ bảo vệ mẹ. Mẹ nằm giữa đi” cậu bé vẫn vui vẻ ặc dù bị ra rìa nằm.
“Con trai mẹ ngoan quá. Yêu con” cô véo má, hôn con trai.
“Chồng em có ngoan không?” anh thủ thỉ nói nhỏ vào tai vợ.
“Không. Anh lì lắm”
Phan Hoàng nghe thế liền nhăn mặt “Anh không ngoan á? Em nói lại lần nữa xem”
“Nói một lần không nghe thì thôi” cô nhây với anh.
Phan Hoàng bị vợ chọc tức liền hôn người cô làm cô nhột và la lên “Anh.....hư quá, có con ở đây mà” cô liền nhắc nhở vì còn có Phan Kiên ở đây.
“Phan Kiên về phòng con ngủ đi” anh nghe vợ nhắc nhở liền quay sang đuổi con trai về phòng.
“Còn sớm mà. Kiên chưa buồn ngủ” cậu bé cũng chưa chịu về phòng của mình.
“Anh đó, suốt ngày đuổi con trai em quài” cô đánh vào tay anh.
“Con trai em, con trai em. Lúc nào cũng vậy. Em nhanh sinh con đi để anh có đồng minh chứ 2 mẹ con em ức hiếp anh quá rồi” anh xoa bụng vợ làm nũng.
“Đủ ngày đủ tháng con mới chào đời. Anh muốn nhanh là nhanh được hả” cô lườm anh vì tội đòi hỏi.
“Thì anh nói thế thôi mà” anh thấy cô cau mày liền nhẹ giọng.
“Mẹ à, khi nào ba mẹ dẫn Kiên đi công viên nước?” cậu bé hỏi cô về lời hứa trước kia.
Diệu Ngọc nghe con trai hỏi liền nhớ lại mấy tháng trước cô đã hứa dẫn con trai đi công viên nước nhưng vì có quá nhiều chuyện xảy ra thời gian đó sau đó cô lại mang thai nên quên bẵng đi lời hứa với con. “Mẹ.....mẹ quên mất. Xin lỗi con. Hay để cuối tuần ba đưa Kiên đi nha” vì cô đang có thai nên không đi công viên nước được, phải để Phan Hoàng đưa con đi.
“Mẹ không đi cùng ạ?” cậu bé nghe mẹ nói thế cậu nghĩ cô sẽ không đi cùng.
“Có.....nhưng mà mẹ không xuống nước chơi với 2 ba con được, mẹ sẽ ngồi ở trên đợi được không?” cô muốn tìm cách để nói cho con hiểu.
“Sao mẹ không xuống nước được?” cậu bé hỏi tiếp.
“Mẹ.....” cô đang không biết trả lời thế nào, Phan Hoàng thấy vậy liền lên tiếng “Vì mẹ đang mang thai nên mẹ không thể chơi những trò chơi ở công viên nước được. Nếu Kiên muốn bơi cùng mẹ thì xuống hồ bơi dưới nhà cũng được. Cuối tuần ba sẽ dẫn Kiên đi công viên nước” anh giải thích để con trai hiểu.
“Vậy là mẹ không chơi công viên nước với Kiên” cậu bé buồn bã nói. Phan Kiên rất thích chơi công viên nước nên những dịp hè ba mẹ đều dẫn con trai đi.
“Mẹ......xin lỗi. Hay mình chơi ở hồ bơi ở nhà được không con?” cô nhìn con trai buồn liền đau lòng vì đã không nhớ lời hứa với con.
“Ở nhà không có cầu trượt. Mẹ đã hứa sẽ đi chơi cùng Kiên” cậu bé mếu máo như sắp khóc.
“Nhưng bây giờ.....mẹ không đi được” cô ấp úng không biết phải nói thế nào.
Phan Kiên vẫn nằm ôm mẹ, cậu bé không hỏi cũng không nói câu nào chỉ âm thầm rơi nước mắt. Diệu Ngọc thấy con trai khóc mà lòng cô rối bời, cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
“Con khóc hả?” Cô cố ngước mặt con trai lên để lau nước mắt cho con nhưng cậu bé chỉ vúi đầu vào người cô để che gương mặt đang đầy nước mắt của cậu.
Cậu bé không trả lời chỉ thút thít “Mẹ xin lỗi mà....mẹ.....mẹ sẽ dẫn Kiên đi chơi chỗ khác, sẽ mua đồ chơi cho Kiên. Kiên nín đi đừng khóc nữa” cô xót xa.
Phan Hoàng thấy con trai khóc anh liền an ủi “Con trai của ba không khóc nè, cuối tuần ba dẫn con đi. 2 ba con mình chơi, con muốn chơi cầu trượt nào ba cũng chiều”
Phan Kiên nghe ba nói thế cậu bé cũng ngừng khóc ngước lên nhìn ba với 2 mắt đỏ hoe “Ba hứa đi” cậu bé đưa tay muốn 2 ba con ngoéo tay hứa với nhau.
“Ba hứa cuối tuần sẽ đưa Kiên đi chơi” anh ngoéo tay hứa với con.
Cậu bé gật đầu gương mặt cũng không còn đượm buồn “Kiên về phòng, ba mẹ ngủ ngon” cậu bé nói rồi bước xuống giường.
“Phan Kiên à” cô bước theo nắm tay con. “Mẹ xin lỗi. Con không giận mẹ chứ?” cô nhìn con trai tha thiết hỏi.
Phan Kiên gật đầu nhưng cậu bé không trả lời. Cô thấy vậy cũng biết con trai đang buồn mình “Mẹ thương Kiên nhiều lắm.....Kiên biết không?” cô ôm con trai vào lòng.
Cậu bé thấy vậy liền ôm lại mẹ “Kiên cũng thương mẹ nhiều lắm”
“Mẹ hứa khi nào mẹ sinh xong, ba với mẹ sẽ đi công viên nước với Kiên như hồi đó nha” cô nhìn phản ứng của con trai cũng biết cậu đã hết giận.
“Vâng ạ. Kiên buồn ngủ rồi. Mẹ ngủ ngon ạ” cậu bé muốn về phòng.
“Mẹ dẫn Kiên đi rửa mặt rồi về phòng ngủ nha, mặt Kiên tèm lem hết rồi” cô dẫn cậu bé vào phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong cô trêu con trai để cậu bé sẽ không nhớ lại chuyện đó nữa “Đẹp trai lại rồi. Giờ về phòng ngủ nhá”
“Lúc nãy không đẹp trai hả mẹ?” cậu bé hỏi lại mẹ.
“Có, nhưng mà lúc nãy mặt tèm lem y như con mèo. Bây giờ là con trai cưng của mẹ” cô dắt tay con trai về phòng của con.
“Bái bai mẹ. Mẹ ngủ ngon” cậu bé nằm lên giường giơ tay lên chào cô.
“Cục cưng ngủ ngon. Mẹ tắt đèn nha” cô nói rồi tắt đèn đóng cửa quay về phòng ngủ.
Bác sĩ tiến hành siêu âm “Ba mẹ nhìn lên màn hình lên quan sát em bé nha”. Anh và cô nắm chặt tay nhau cùng quan sát những cử động của bé con cả 2 cùng nở nụ cười hạnh phúc, bác sĩ cho cả 2 nghe nhịp tim của em bé nên cả phòng rất im lặng.
“Chúc mừng 2 vợ chồng, là một bé gái” bác sĩ đặt máy siêu âm quanh vùng bụng cô một lúc liền nói.
Phan Hoàng mừng rõ ra mặt, anh hạnh phúc bất giác rơi vài giọt nước mắt. Bao mong đợi của anh đã thành sự thật. Bác sĩ nhìn thấy phản ứng của anh cũng bất giác cười vì không có nhiều người chồng nào mỗi lần siêu âm của vợ đều khóc như vậy, Diệu Ngọc thấy vậy cũng biết bác sĩ nghĩ gì cô liền nói nửa đùa nửa thật với anh “Anh này, lần nào gặp con cũng khóc”
Anh nghe vợ nói cũng chỉ biết gãy đầu, giờ cô muốn nói gì anh cũng không cãi anh vẫn nhìn cô cười hạnh phúc. Vị bác sĩ liền nói “Phải thương con đến như thế nào mới rơi nước mắt như thế, hiếm lắm mới có được người đàn ông như thiếu gia”.
“Em bé thế nào bác sĩ?” cô chăm chú quan sát cử động của bé con.
“Em bé rất khỏe mạnh, có chiều dài 16.5cm cân nặng 240gram, thai nhi phát triển rất tốt.” Bác sĩ tươi cười trả lời.
Lúc này Phan Hoàng mới lấy lại bình tĩnh, mắt anh đỏ hoe nhưng nước mắt đã được ngăn lại “Về chế độ ăn uống và đi lại có cần lưu ý gì thêm không bác sĩ. Nên làm thế nào để vợ tôi sẽ không mệt mỏi trong những tháng tới” anh biết bước sang những tháng lớn bụng vợ anh sẽ rất to và cô sẽ rất mệt.
“Về chế độ ăn uống thì chỉ cần cân bằng giữa các nhóm dinh dưỡng, sản phụ đã qua thời gian ốm nghén nên cũng không cần lưu ý nhiều, cần ăn đủ chất là được. Còn về đi lại thì thời gian này cứ vận động bình thường không sao hết. Chắc cô biết phụ nữ mang thai sẽ tránh làm việc nặng và chạy nhảy, chỉ cần lưu ý một số điều như thế thôi” bác sĩ nhận một loạt câu hỏi từ anh cũng chăm chỉ giải đáp thắc mắc.
“Xong rồi, chồng lau gel trên bụng vợ mình đi, rồi đỡ cô ấy ngồi dậy. Đây là phim và ảnh siêu âm của em bé, có cả nhịp tim của em bé nữa” bác sĩ đưa đoạn phim lại cho 2 vợ chồng.
“Cảm ơn bác sĩ” cô đón nhận đoạn phim. Anh thì cẩn thận lau gel trên bụng vợ sau đó đỡ cô ngồi dậy. Anh hạnh phúc dìu vợ bước ra về miệng anh vẫn tươi cười không ngừng. Anh cẩn thận dìu vợ lên xe, sau đó cài dây an toàn cho cô.
“Anh hạnh phúc đến thế sao?” cô nhìn anh cười mãi cũng vui lây.
“Phải anh rất hạnh phúc, cảm ơn em” anh một tay cầm vô lăng, một tay nắm lấy tay vợ, chạy với tốc độ rất chậm.
“Là con gái, đúng như mong ước của anh rồi” cô quay sang nhìn anh, cô biết hiện tại anh đang rất hạnh phúc.
“Chắc chắn con sẽ xinh đẹp và ngoan hiền giống em” anh tự hào nói.
“Phải vậy chứ, Phan Kiên đã giống anh y đúc rồi, lần này là con gái chắc sẽ giống em” cô nghĩ lại mình là người đẻ Phan Kiên nhưng con lại là phiên bản thu nhỏ của anh.
“Em có muốn ăn gì đó rồi mình về công ty không?” anh muốn đưa vợ đi ăn gì đó rồi trở lại làm việc.
“Trễ rồi, đến công ty luôn đi anh”
“Ok bà xã” anh chạy một mạch đến công ty.
--------------
Phan Kiên biết được mẹ mang thai em gái cũng rất vui, nằm xoa bụng mẹ luyên thuyên hỏi mẹ về em bé.
“Mẹ tưởng con muốn có em trai nhiều hơn?” cô thấy lạ vì lần trước cậu bé đòi mẹ đẻ em trai.
“Em nào cũng là em của Kiên, Kiên đều thích hết” Phan Kiên tự hào nói.
Diệu Ngọc hạnh phúc xoa đầu con, cô không nghĩ một đứa trẻ gần 5 tuổi lại có suy nghĩ trưởng thành như thế. Phan Hoàng bước ra từ phòng người anh toát ra mùi thơm từ sữa tắm hòa quyện với cơ thể anh tạo nên mùi hương thật quyến rũ, anh bước đến nằm cạnh mà cô đã thấy trong lòng rạo rực.
“2 mẹ con suốt ngày ôm nhau không ai ôm ba cả” Phan Hoàng bước lên giường nằm cạnh nhưng cô và con trai chỉ ôm nhau không ai để ý tới anh.
“Ba nói con trai phải bảo vệ mẹ nên Kiên phải ôm mẹ mới bảo vệ được mẹ chớ” cậu bé nhanh nhảu đáp lời.
“Bảo vệ là khác, còn bây giờ Kiên đang ôm vợ của ba. Trả vợ của ba lại đây” anh nói rồi đi qua nằm kế cô.
“Ơ anh này, sao anh để con nằm ở ngoài” cô thấy anh lấn để con trai nằm ở ngoài liền lên tiếng.
“Không sao đâu mẹ. Con với ba sẽ bảo vệ mẹ. Mẹ nằm giữa đi” cậu bé vẫn vui vẻ ặc dù bị ra rìa nằm.
“Con trai mẹ ngoan quá. Yêu con” cô véo má, hôn con trai.
“Chồng em có ngoan không?” anh thủ thỉ nói nhỏ vào tai vợ.
“Không. Anh lì lắm”
Phan Hoàng nghe thế liền nhăn mặt “Anh không ngoan á? Em nói lại lần nữa xem”
“Nói một lần không nghe thì thôi” cô nhây với anh.
Phan Hoàng bị vợ chọc tức liền hôn người cô làm cô nhột và la lên “Anh.....hư quá, có con ở đây mà” cô liền nhắc nhở vì còn có Phan Kiên ở đây.
“Phan Kiên về phòng con ngủ đi” anh nghe vợ nhắc nhở liền quay sang đuổi con trai về phòng.
“Còn sớm mà. Kiên chưa buồn ngủ” cậu bé cũng chưa chịu về phòng của mình.
“Anh đó, suốt ngày đuổi con trai em quài” cô đánh vào tay anh.
“Con trai em, con trai em. Lúc nào cũng vậy. Em nhanh sinh con đi để anh có đồng minh chứ 2 mẹ con em ức hiếp anh quá rồi” anh xoa bụng vợ làm nũng.
“Đủ ngày đủ tháng con mới chào đời. Anh muốn nhanh là nhanh được hả” cô lườm anh vì tội đòi hỏi.
“Thì anh nói thế thôi mà” anh thấy cô cau mày liền nhẹ giọng.
“Mẹ à, khi nào ba mẹ dẫn Kiên đi công viên nước?” cậu bé hỏi cô về lời hứa trước kia.
Diệu Ngọc nghe con trai hỏi liền nhớ lại mấy tháng trước cô đã hứa dẫn con trai đi công viên nước nhưng vì có quá nhiều chuyện xảy ra thời gian đó sau đó cô lại mang thai nên quên bẵng đi lời hứa với con. “Mẹ.....mẹ quên mất. Xin lỗi con. Hay để cuối tuần ba đưa Kiên đi nha” vì cô đang có thai nên không đi công viên nước được, phải để Phan Hoàng đưa con đi.
“Mẹ không đi cùng ạ?” cậu bé nghe mẹ nói thế cậu nghĩ cô sẽ không đi cùng.
“Có.....nhưng mà mẹ không xuống nước chơi với 2 ba con được, mẹ sẽ ngồi ở trên đợi được không?” cô muốn tìm cách để nói cho con hiểu.
“Sao mẹ không xuống nước được?” cậu bé hỏi tiếp.
“Mẹ.....” cô đang không biết trả lời thế nào, Phan Hoàng thấy vậy liền lên tiếng “Vì mẹ đang mang thai nên mẹ không thể chơi những trò chơi ở công viên nước được. Nếu Kiên muốn bơi cùng mẹ thì xuống hồ bơi dưới nhà cũng được. Cuối tuần ba sẽ dẫn Kiên đi công viên nước” anh giải thích để con trai hiểu.
“Vậy là mẹ không chơi công viên nước với Kiên” cậu bé buồn bã nói. Phan Kiên rất thích chơi công viên nước nên những dịp hè ba mẹ đều dẫn con trai đi.
“Mẹ......xin lỗi. Hay mình chơi ở hồ bơi ở nhà được không con?” cô nhìn con trai buồn liền đau lòng vì đã không nhớ lời hứa với con.
“Ở nhà không có cầu trượt. Mẹ đã hứa sẽ đi chơi cùng Kiên” cậu bé mếu máo như sắp khóc.
“Nhưng bây giờ.....mẹ không đi được” cô ấp úng không biết phải nói thế nào.
Phan Kiên vẫn nằm ôm mẹ, cậu bé không hỏi cũng không nói câu nào chỉ âm thầm rơi nước mắt. Diệu Ngọc thấy con trai khóc mà lòng cô rối bời, cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
“Con khóc hả?” Cô cố ngước mặt con trai lên để lau nước mắt cho con nhưng cậu bé chỉ vúi đầu vào người cô để che gương mặt đang đầy nước mắt của cậu.
Cậu bé không trả lời chỉ thút thít “Mẹ xin lỗi mà....mẹ.....mẹ sẽ dẫn Kiên đi chơi chỗ khác, sẽ mua đồ chơi cho Kiên. Kiên nín đi đừng khóc nữa” cô xót xa.
Phan Hoàng thấy con trai khóc anh liền an ủi “Con trai của ba không khóc nè, cuối tuần ba dẫn con đi. 2 ba con mình chơi, con muốn chơi cầu trượt nào ba cũng chiều”
Phan Kiên nghe ba nói thế cậu bé cũng ngừng khóc ngước lên nhìn ba với 2 mắt đỏ hoe “Ba hứa đi” cậu bé đưa tay muốn 2 ba con ngoéo tay hứa với nhau.
“Ba hứa cuối tuần sẽ đưa Kiên đi chơi” anh ngoéo tay hứa với con.
Cậu bé gật đầu gương mặt cũng không còn đượm buồn “Kiên về phòng, ba mẹ ngủ ngon” cậu bé nói rồi bước xuống giường.
“Phan Kiên à” cô bước theo nắm tay con. “Mẹ xin lỗi. Con không giận mẹ chứ?” cô nhìn con trai tha thiết hỏi.
Phan Kiên gật đầu nhưng cậu bé không trả lời. Cô thấy vậy cũng biết con trai đang buồn mình “Mẹ thương Kiên nhiều lắm.....Kiên biết không?” cô ôm con trai vào lòng.
Cậu bé thấy vậy liền ôm lại mẹ “Kiên cũng thương mẹ nhiều lắm”
“Mẹ hứa khi nào mẹ sinh xong, ba với mẹ sẽ đi công viên nước với Kiên như hồi đó nha” cô nhìn phản ứng của con trai cũng biết cậu đã hết giận.
“Vâng ạ. Kiên buồn ngủ rồi. Mẹ ngủ ngon ạ” cậu bé muốn về phòng.
“Mẹ dẫn Kiên đi rửa mặt rồi về phòng ngủ nha, mặt Kiên tèm lem hết rồi” cô dẫn cậu bé vào phòng tắm rửa mặt.
Rửa mặt xong cô trêu con trai để cậu bé sẽ không nhớ lại chuyện đó nữa “Đẹp trai lại rồi. Giờ về phòng ngủ nhá”
“Lúc nãy không đẹp trai hả mẹ?” cậu bé hỏi lại mẹ.
“Có, nhưng mà lúc nãy mặt tèm lem y như con mèo. Bây giờ là con trai cưng của mẹ” cô dắt tay con trai về phòng của con.
“Bái bai mẹ. Mẹ ngủ ngon” cậu bé nằm lên giường giơ tay lên chào cô.
“Cục cưng ngủ ngon. Mẹ tắt đèn nha” cô nói rồi tắt đèn đóng cửa quay về phòng ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.