Chương 31: Lo mà chăm sóc tốt cho đứa bé
Jolie Lâm
12/09/2023
Rầm....tiếng cửa làm cô và Loan giựt mình. Phan Hoàng đạp cửa đi vào, tay anh cầm chiếc bánh tiramisu tay kia nắm chặt lại, mặt anh nóng giận dữ. Vì cô nói thèm ăn bánh ngọt nên anh đã mua về cho cô, nãy giờ anh đứng ngoài cửa đã nghe hết cuộc nói chuyện của 2 người.
“Trong lòng em vẫn yêu thằng khốn đó hả?” Phan Hoàng hét lớn khiến cô và Loan xanh mặt.
“Mọi chuyện....không...không phải vậy đâu. Anh hiểu lầm rồi” Ngọc nắm lấy tay Phan Hoàng muốn giải thích.
“Hiểu lầm” anh lớn tiếng nói lại rồi quăng bánh xuống đất đồng thời cũng hất cô té xuống giường.
“Phan Hoàng có gì từ từ nói” Như Loan hoảng quá đành nói để anh bớt nóng.
Anh thở 1 cái rồi quay qua Như Loan “Đây là chuyện của vợ chồng tôi, cô về đi”
Loan không trả lời vì thấy anh đang giận dữ cô không dám để cho Ngọc ở lại 1 mình với Hoàng. Ngọc biết có Loan ở đây Hoàng sẽ không nói gì nên đành nói bạn mình về “Về trước đi, tao không sao” nói rồi cô ra hiệu cho Loan về. Thấy ở lại cũng chẳng giải quyết được gì nên Loan cũng đành ra về. Khi căn phòng còn lại 2 vợ chồng cô nhẹ nhàng nhìn anh mắt long lanh nói
“Chuyện lúc nãy....ý em không phải như vậy”
“Lại diễn trước mặt tôi nữa hả?” Phan Hoàng trừng mắt nhìn cô.
“Em xin lỗi vì những lời nói lúc nãy....nhưng mà....” cô ngập ngừng như sắp khóc.
“Cần gì xin lỗi. Em nói lời thật lòng mình mà. Giờ tôi mới biết được trong lòng em nghĩ gì đó”
“Không phải...anh à” cô khóc cầm tay anh năn nỉ.
“Hóa ra em lấy tôi vì tiền à?” anh nghiến răng nói rõ từng chữ.
“Không phải. Là vì anh tốt với em quá nên....” cô chưa biết giải thích sao. Tiếng khóc cứ thế nức nỡ.
“Em thương hại tình cảm của tôi à?” anh nói câu này mắt anh cũng đỏ hoe. Anh không đợi cô trả lời liền một lần nữa hất tay cô khỏi người anh. Không gian im ắng, anh đang cười trong nước mắt vì anh nghĩ cô đang thương hại anh. Chưa bao giờ anh thấy mình thảm hại trước mặt người khác đến vậy, nên để tự an ủi lòng mình anh nói tiếp “Em vì tiền nên mới lấy tôi đúng không?” bởi vì nếu cô lấy anh vì tiền anh cảm thấy bản thân đỡ tổn thương hơn là nhận sự thương hại từ cô.
“Không phải....anh à...không phải như vậy. Em xin lỗi”
“Em lấy tôi vì tiền. Em nói đúng đi” nói rồi anh cầm bình hoa đập mạnh xuống đất. Anh muốn nghe câu đó dù là giả dối cũng đỡ tủi thân hơn.
Cô sợ quá không biết làm gì nên trả lời theo ý anh “Phải...anh đừng vậy mà em sợ” cô ôm đầu khóc nức nỡ.
Anh gật đầu cười trong chua xót “Em được làm thiếu phu nhân của nhà họ Phan rồi đó. Từ bây giờ em cứ ôm tiền đấy mà sống. Em sẽ không bao giờ nhận được tình yêu từ tôi” nói rồi anh bỏ ra ngoài để lại cô khóc nức nỡ. Quanh phòng là chiếc bánh nằm đơn côi dưới đất cùng những mảnh vỡ của chiếc bình hoa không thể gắn lại được.
Phan Hoàng bỏ ra ngoài uống rượu cả đêm không về. Ngọc cũng không thể ngủ được cô cứ khóc suốt, vì những lời nói của cô có lẽ đã phá vỡ đi mối quan hệ của anh và cô chăng? Đứa bé rồi sẽ như thế nào khi bây giờ anh chán ghét đến mức không muốn nhìn mặt cô.
Sáng hôm sau Phan Hoàng về lúc đó mẹ anh đã đi làm, cô vì không còn tâm trí đến cửa hàng nên muốn ở nhà. Anh bước lên phòng thấy cô đang nằm ủ rũ. Cô vừa thấy anh liền ngồi dậy.
“Đêm qua anh ở đâu vậy? Em lo cho anh lắm đó” cô chạy lại muốn nói chuyện với anh.
Anh không trả lời đi vào soạn đồ để đi tắm.
“Anh đã uống rượu hả? Để em lấy canh giải rượu cho anh uống nha” cô nói rồi liền chạy xuống nhà hầm canh giải rượu cho anh.
Cô đi rồi anh cũng không vội tắm. Anh ngồi xuống suy nghĩ điều gì đó rồi anh lục đồ đạc của cô. Anh phát hiện ra vỉ thuốc tránh thai trong bàn làm việc của cô. Anh bóp chặt vỉ thuốc mày liền nheo lại tỏ vẻ khó chịu.
“Anh uống đi cho khỏe” cô lúc này đem canh giải rượu lên cho anh.
Anh nhẹ nhàng quăng vỉ thuốc ra sàn nhà “Chưa kịp uống mà đã mang thai rồi. Chắc em khó chịu lắm” anh bình thản nói ra từng chữ nhưng lại xát muối vào tim cô.
“Em chỉ muốn để một thời gian nữa sẽ mang thai” cô run run trả lời.
“Em không muốn có con với tôi vì em vẫn muốn quay lại với thằng kia đúng không”
“Không phải. Em chỉ muốn đợi thêm một thời gian nữa thôi”
“Đợi khi thằng kia quay lại hả?”
“Không phải như anh nghĩ đâu” cô cố giải thích.
“Cô tốt nhất sinh con tôi ra bình an. Đứa bé có mệnh hệ gì cô sẽ không yên với tôi đâu” anh nghiến răng nói rõ từng chữ rồi bỏ vào phòng tắm.
Nước mắt rơi, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng phẳng của mình “Ba con giận mẹ rồi. Mẹ phải làm sao đây”.
---------------
Suốt 7 tháng nay Phan Hoàng ra ngoài cặp kè với biết bao nhiêu cô gái như để quên đi nỗi đau cô còn yêu Thế Duy.
Ngọc thì luôn cố gắng để gần gũi với anh nhưng có lẽ điều đó là dư thừa bởi vì anh khó chịu khi nhìn thấy cô. Nhớ ngày xưa anh yêu thương chiều chuộng cô bao nhiêu thì bây giờ anh lạnh lùng xa cách bấy nhiêu. Cô luôn tự trách bản thân mình vì đã đẩy cuộc hôn nhân này xuống vực thẳm.
Anh giận cô nhưng chưa một lần khám thai nào anh để cô đi một mình, anh đều dành thời gian để đưa cô đi. Như mọi hôm anh về nhà rất trễ, anh bỏ điện thoại trên đầu giường rồi đi tắm chẳng để tâm sự có mặt của cô. Cô đang nằm thì nghe tiếng tin nhắn đến, là điện thoại của anh, cô không muốn xem nhưng rồi cũng lại mở lên đọc.
[Ông xã đã về đến nhà chưa. Bà xã nhớ ông xã quá]. Dòng tin nhắn hiện lên khiến tim cô thắt lại
Cô lấy tay xoa bụng đã nhô cao của mình như muốn nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh. Cô đã nghe tin anh có người phụ nữ bên ngoài nhưng chưa dám tin đó là sự thật nhưng bây giờ.....anh bước ra từ nhà tắm thấy cô đang cầm điện thoại mình anh khó chịu
“Ai cho cô tự ý chạm vào điện thoại tôi?” anh giựt điện thoại lại.
“Cái...đó... là sao?” cô còn chưa tin vào mắt mình.
“Cái gì?” anh khó chịu gằng giọng hỏi lại.
“Sau lưng em.....anh qua lại....với người phụ nữ khác” cô nói ra câu này mà nước mắt đã chảy xuống.
Anh nghe cô nói liền không trả lời nhăn mặt lại mở điện thoại lên xem anh thấy dòng tin nhắn. Anh thở nhẹ một cái rồi bình thản trả lời “Thế thì sao?”
“Sao anh lại làm vậy? Em đang mang thai con của anh mà” cô đặt tay lên chiếc bụng đã nhô ra rất to của mình nức nỡ. Vì mang thai nên cô cũng rất dễ xúc động.
“Cô mang thai con của tôi mà vẫn nghĩ đến thằng đàn ông khác, thế sao tôi không có quyền qua lại với người phụ nữ khác” anh tiến đến gần cô hơn.
“Anh đừng giận em chuyện đó nữa mà, mọi chuyện không như anh nghĩ” cô thấy anh đến gần cũng liền nắm tay anh năn nỉ.
“Chính miệng cô nói ra như thế mà”
“Đúng là em đã từng nói thế. Nhưng mà từ khi về sống cùng anh em đã nghĩ sẽ quên đi quá khứ sẽ làm một người vợ, người mẹ của con anh. Anh đừng như thế nữa em...em không chịu nổi” cô nức nỡ nói từng câu chữ. Khi nói những câu cuối bụng cô có chút nhói có lẽ vì cứ phải chịu cú sốc rồi khóc nhiều quá.
“Không chịu nổi thì làm gì? Từ bây giờ mạnh ai nấy sống, đừng quản chuyện của tôi, lo mà chăm sóc tốt cho đứa bé” nói rồi anh hất tay bỏ đi đóng mạnh cửa lại. Nhưng vì cô nắm chặt tay anh nên vì thế cũng ngã xuống sàn, bụng cô lúc này đau, cô thở đều, xoa bụng nước mắt cứ chảy xuống không ngừng. Nhưng có lẽ bé con không nghe lời, bụng cô ngày càng đau nhiều hơn rồi đến những cơn gò.
“Con à...con sao vậy....đừng làm mẹ sợ mà” cô vẫn cứ cố xoa bụng như muốn bé con sẽ ngoan hơn vì cô nghĩ có lẽ bé con chỉ đang đạp.
Những cơn gò đến ngày càng liên tục khiến cô chịu không nổi la lên, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, cô biết là không ổn rồi muốn lấy điện thoại để gọi cho anh, nhưng điện thoại để trên bàn làm việc cách sàn tầm 2 mét cô cố gắng lê cơ thể nặng nề của mình đến, cố với lấy chiếc điện thoại vì đau nên mất bình tĩnh cô kéo trúng chiếc ghế ngã xuống sàn một cái rầm theo phản xạ cô ôm chặt bụng mình cố nằm co người lại vì sợ con sẽ bị thương, máu ở chân lúc này cũng chảy, cô lo sợ rất nhiều và vì đau nên cũng chẳng còn sức.
Tiếng ghế ngã lớn anh nghe cũng liền chạy lên phòng, vì cô mang thai ở tháng thứ 8 nên mọi việc anh dặn quản gia đều phải cẩn thận anh lo cho đứa bé và cũng lo cho cô, đột nhiên có tiếng động lớn như vậy anh cũng bất ngờ.
Vừa mở cửa ra anh hốt hoảng với cảnh tượng trước mắt. Cô đang nằm dưới sàn nhà, 2 tay ôm chặt bụng, chân lại có máu. “Em làm sao vậy?” anh đỡ cô.
“Con......” cô vì quá đau nên không còn đủ sức, cô chỉ thốt được một chữ rồi ngất xỉu.
Anh hốt hoảng liền gọi người, rồi lập tức lái xe đưa cô đến bệnh viện. Đã vỡ nước ối nhưng thai chỉ mới có 8 tháng nên phải làm phẩu thuật, bác sĩ đề nghị anh phải kí tên vào giấy. Anh cầm bút mà tay cứ run không chịu được. Anh thật sự lo cho cô và con rất nhiều.
Ngoài phòng phẫu thuật mẹ anh lo lắng đi qua đi lại rất nhiều, anh thì im lặng tay ôm đầu anh tự trách mình nếu anh không bỏ đi có lẽ cô sẽ không ngã.
Bác sĩ phẩu thuật được 15 phút thì lại đi ra “Sản phụ đột nhiên bị xuất huyết. Giữa mẹ và bé gia đình quyết định giữ ai”
“C..ả 2” anh cố nén nước mắt để nói.
“Chúng tốt sẽ cố gắng nhưng nếu chỉ chọn một. Gia đình quyết định đi, nếu cứ chần chừ sẽ nguy hiểm cả mẹ và con”
Anh im lặng vài giây nhưng trong khoảnh khắc đó nó kéo dài như vài tiếng. Anh cũng cố bình tĩnh để trả lời “Vợ....nhất định phải cứu vợ tôi” anh thốt ra từng chữ mà nước mắt đã mờ 2 mắt anh rồi.
“Sao lại ra thế này hả con?” mẹ anh khóc ôm vai anh. Anh không trả lời cứ thế nước mắt cứ rơi liên tục.
Anh thầm nghĩ “Ba xin lỗi khi không chọn con, nhưng ba thật sự không thể mất mẹ con được, nếu không thể gặp nhau ở kiếp này nhất định kiếp sau ba sẽ tìm con” anh khóc mà 2 mắt đã mờ không thể nhìn rõ xung quanh.
“Em nhất định không được có chuyện gì. Em không yêu anh nên anh không cho phép em rời bỏ anh dễ dàng như vậy được....xin em đó....em phải bình an....”
30’ trôi qua đèn phẩu thuật vẫn còn sáng anh vô cùng lo lắng. Cuối cùng đèn phẩu thuật đã tắt bác sĩ bồng 1 đứa bé bước ra.
“Chúc mừng gia đình sản phụ đã sinh được một bé trai nặng 2 kí 8 nhưng vì sinh sớm nên em bé phải nằm lồng kín để theo dõi” anh và bà Phương liền chạy lại chưa kịp hỏi bác sĩ đã thông báo
“Cháu trai của bà” bà Phương muốn ôm bé nhưng chưa được đành nhìn rồi nói trong nước mắt.
“Vợ tôi sao rồi bác sĩ?” anh nhìn qua con xong liền hỏi về tình trạng của cô.
“Sản phụ không sao, đã được chuyển về phòng hồi sức”
Anh nghe câu này liền thở phào nhẹ nhõm “Cảm ơn bác sĩ”. Lúc này anh mới bình tĩnh nhìn đứa con trai của mình. “Ba xin lỗi con. Con đáng yêu thế này mà ba đã suýt không để con đến với thế giới này. Ba xin lỗi ba sai rồi”
“Tôi có thể gặp vợ tôi được không?” anh rất lo cho cô liền nhìn lên hỏi bác sĩ
“Được gia đình theo y tá đến phòng hồi sức”. Bác sĩ nói xong cũng bế em bé đến phòng kín.
Ngọc nhìn đứa con bé nhỏ của mình phải nằm lồng kín suốt 1 tháng mà không thể tha thứ cho Phan Hoàng, cô luôn lạnh nhạt với anh mặc dù anh luôn làm tròn bổn phận người ba và cũng là một người chồng có trách nhiệm.
Từ bây giờ cô sẽ sống theo ý anh muốn, sẽ không quản chuyện của anh nữa, anh muốn cặp kè với ai cô cũng chẳng quan tâm. Điều cô yêu thương nhất bây giờ là đứa con trai bé bỏng của cô Phan Kiên. Anh vì cô lạnh nhạt mãi nên cũng chán, tình cảm vợ chồng mà chẳng ai cố gắng níu giữ đối phương, anh cũng vì thế mà khi con được 1 tuổi anh cũng có tình nhân bên ngoài.
“Trong lòng em vẫn yêu thằng khốn đó hả?” Phan Hoàng hét lớn khiến cô và Loan xanh mặt.
“Mọi chuyện....không...không phải vậy đâu. Anh hiểu lầm rồi” Ngọc nắm lấy tay Phan Hoàng muốn giải thích.
“Hiểu lầm” anh lớn tiếng nói lại rồi quăng bánh xuống đất đồng thời cũng hất cô té xuống giường.
“Phan Hoàng có gì từ từ nói” Như Loan hoảng quá đành nói để anh bớt nóng.
Anh thở 1 cái rồi quay qua Như Loan “Đây là chuyện của vợ chồng tôi, cô về đi”
Loan không trả lời vì thấy anh đang giận dữ cô không dám để cho Ngọc ở lại 1 mình với Hoàng. Ngọc biết có Loan ở đây Hoàng sẽ không nói gì nên đành nói bạn mình về “Về trước đi, tao không sao” nói rồi cô ra hiệu cho Loan về. Thấy ở lại cũng chẳng giải quyết được gì nên Loan cũng đành ra về. Khi căn phòng còn lại 2 vợ chồng cô nhẹ nhàng nhìn anh mắt long lanh nói
“Chuyện lúc nãy....ý em không phải như vậy”
“Lại diễn trước mặt tôi nữa hả?” Phan Hoàng trừng mắt nhìn cô.
“Em xin lỗi vì những lời nói lúc nãy....nhưng mà....” cô ngập ngừng như sắp khóc.
“Cần gì xin lỗi. Em nói lời thật lòng mình mà. Giờ tôi mới biết được trong lòng em nghĩ gì đó”
“Không phải...anh à” cô khóc cầm tay anh năn nỉ.
“Hóa ra em lấy tôi vì tiền à?” anh nghiến răng nói rõ từng chữ.
“Không phải. Là vì anh tốt với em quá nên....” cô chưa biết giải thích sao. Tiếng khóc cứ thế nức nỡ.
“Em thương hại tình cảm của tôi à?” anh nói câu này mắt anh cũng đỏ hoe. Anh không đợi cô trả lời liền một lần nữa hất tay cô khỏi người anh. Không gian im ắng, anh đang cười trong nước mắt vì anh nghĩ cô đang thương hại anh. Chưa bao giờ anh thấy mình thảm hại trước mặt người khác đến vậy, nên để tự an ủi lòng mình anh nói tiếp “Em vì tiền nên mới lấy tôi đúng không?” bởi vì nếu cô lấy anh vì tiền anh cảm thấy bản thân đỡ tổn thương hơn là nhận sự thương hại từ cô.
“Không phải....anh à...không phải như vậy. Em xin lỗi”
“Em lấy tôi vì tiền. Em nói đúng đi” nói rồi anh cầm bình hoa đập mạnh xuống đất. Anh muốn nghe câu đó dù là giả dối cũng đỡ tủi thân hơn.
Cô sợ quá không biết làm gì nên trả lời theo ý anh “Phải...anh đừng vậy mà em sợ” cô ôm đầu khóc nức nỡ.
Anh gật đầu cười trong chua xót “Em được làm thiếu phu nhân của nhà họ Phan rồi đó. Từ bây giờ em cứ ôm tiền đấy mà sống. Em sẽ không bao giờ nhận được tình yêu từ tôi” nói rồi anh bỏ ra ngoài để lại cô khóc nức nỡ. Quanh phòng là chiếc bánh nằm đơn côi dưới đất cùng những mảnh vỡ của chiếc bình hoa không thể gắn lại được.
Phan Hoàng bỏ ra ngoài uống rượu cả đêm không về. Ngọc cũng không thể ngủ được cô cứ khóc suốt, vì những lời nói của cô có lẽ đã phá vỡ đi mối quan hệ của anh và cô chăng? Đứa bé rồi sẽ như thế nào khi bây giờ anh chán ghét đến mức không muốn nhìn mặt cô.
Sáng hôm sau Phan Hoàng về lúc đó mẹ anh đã đi làm, cô vì không còn tâm trí đến cửa hàng nên muốn ở nhà. Anh bước lên phòng thấy cô đang nằm ủ rũ. Cô vừa thấy anh liền ngồi dậy.
“Đêm qua anh ở đâu vậy? Em lo cho anh lắm đó” cô chạy lại muốn nói chuyện với anh.
Anh không trả lời đi vào soạn đồ để đi tắm.
“Anh đã uống rượu hả? Để em lấy canh giải rượu cho anh uống nha” cô nói rồi liền chạy xuống nhà hầm canh giải rượu cho anh.
Cô đi rồi anh cũng không vội tắm. Anh ngồi xuống suy nghĩ điều gì đó rồi anh lục đồ đạc của cô. Anh phát hiện ra vỉ thuốc tránh thai trong bàn làm việc của cô. Anh bóp chặt vỉ thuốc mày liền nheo lại tỏ vẻ khó chịu.
“Anh uống đi cho khỏe” cô lúc này đem canh giải rượu lên cho anh.
Anh nhẹ nhàng quăng vỉ thuốc ra sàn nhà “Chưa kịp uống mà đã mang thai rồi. Chắc em khó chịu lắm” anh bình thản nói ra từng chữ nhưng lại xát muối vào tim cô.
“Em chỉ muốn để một thời gian nữa sẽ mang thai” cô run run trả lời.
“Em không muốn có con với tôi vì em vẫn muốn quay lại với thằng kia đúng không”
“Không phải. Em chỉ muốn đợi thêm một thời gian nữa thôi”
“Đợi khi thằng kia quay lại hả?”
“Không phải như anh nghĩ đâu” cô cố giải thích.
“Cô tốt nhất sinh con tôi ra bình an. Đứa bé có mệnh hệ gì cô sẽ không yên với tôi đâu” anh nghiến răng nói rõ từng chữ rồi bỏ vào phòng tắm.
Nước mắt rơi, cô nhẹ nhàng đặt tay lên bụng phẳng của mình “Ba con giận mẹ rồi. Mẹ phải làm sao đây”.
---------------
Suốt 7 tháng nay Phan Hoàng ra ngoài cặp kè với biết bao nhiêu cô gái như để quên đi nỗi đau cô còn yêu Thế Duy.
Ngọc thì luôn cố gắng để gần gũi với anh nhưng có lẽ điều đó là dư thừa bởi vì anh khó chịu khi nhìn thấy cô. Nhớ ngày xưa anh yêu thương chiều chuộng cô bao nhiêu thì bây giờ anh lạnh lùng xa cách bấy nhiêu. Cô luôn tự trách bản thân mình vì đã đẩy cuộc hôn nhân này xuống vực thẳm.
Anh giận cô nhưng chưa một lần khám thai nào anh để cô đi một mình, anh đều dành thời gian để đưa cô đi. Như mọi hôm anh về nhà rất trễ, anh bỏ điện thoại trên đầu giường rồi đi tắm chẳng để tâm sự có mặt của cô. Cô đang nằm thì nghe tiếng tin nhắn đến, là điện thoại của anh, cô không muốn xem nhưng rồi cũng lại mở lên đọc.
[Ông xã đã về đến nhà chưa. Bà xã nhớ ông xã quá]. Dòng tin nhắn hiện lên khiến tim cô thắt lại
Cô lấy tay xoa bụng đã nhô cao của mình như muốn nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh. Cô đã nghe tin anh có người phụ nữ bên ngoài nhưng chưa dám tin đó là sự thật nhưng bây giờ.....anh bước ra từ nhà tắm thấy cô đang cầm điện thoại mình anh khó chịu
“Ai cho cô tự ý chạm vào điện thoại tôi?” anh giựt điện thoại lại.
“Cái...đó... là sao?” cô còn chưa tin vào mắt mình.
“Cái gì?” anh khó chịu gằng giọng hỏi lại.
“Sau lưng em.....anh qua lại....với người phụ nữ khác” cô nói ra câu này mà nước mắt đã chảy xuống.
Anh nghe cô nói liền không trả lời nhăn mặt lại mở điện thoại lên xem anh thấy dòng tin nhắn. Anh thở nhẹ một cái rồi bình thản trả lời “Thế thì sao?”
“Sao anh lại làm vậy? Em đang mang thai con của anh mà” cô đặt tay lên chiếc bụng đã nhô ra rất to của mình nức nỡ. Vì mang thai nên cô cũng rất dễ xúc động.
“Cô mang thai con của tôi mà vẫn nghĩ đến thằng đàn ông khác, thế sao tôi không có quyền qua lại với người phụ nữ khác” anh tiến đến gần cô hơn.
“Anh đừng giận em chuyện đó nữa mà, mọi chuyện không như anh nghĩ” cô thấy anh đến gần cũng liền nắm tay anh năn nỉ.
“Chính miệng cô nói ra như thế mà”
“Đúng là em đã từng nói thế. Nhưng mà từ khi về sống cùng anh em đã nghĩ sẽ quên đi quá khứ sẽ làm một người vợ, người mẹ của con anh. Anh đừng như thế nữa em...em không chịu nổi” cô nức nỡ nói từng câu chữ. Khi nói những câu cuối bụng cô có chút nhói có lẽ vì cứ phải chịu cú sốc rồi khóc nhiều quá.
“Không chịu nổi thì làm gì? Từ bây giờ mạnh ai nấy sống, đừng quản chuyện của tôi, lo mà chăm sóc tốt cho đứa bé” nói rồi anh hất tay bỏ đi đóng mạnh cửa lại. Nhưng vì cô nắm chặt tay anh nên vì thế cũng ngã xuống sàn, bụng cô lúc này đau, cô thở đều, xoa bụng nước mắt cứ chảy xuống không ngừng. Nhưng có lẽ bé con không nghe lời, bụng cô ngày càng đau nhiều hơn rồi đến những cơn gò.
“Con à...con sao vậy....đừng làm mẹ sợ mà” cô vẫn cứ cố xoa bụng như muốn bé con sẽ ngoan hơn vì cô nghĩ có lẽ bé con chỉ đang đạp.
Những cơn gò đến ngày càng liên tục khiến cô chịu không nổi la lên, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, cô biết là không ổn rồi muốn lấy điện thoại để gọi cho anh, nhưng điện thoại để trên bàn làm việc cách sàn tầm 2 mét cô cố gắng lê cơ thể nặng nề của mình đến, cố với lấy chiếc điện thoại vì đau nên mất bình tĩnh cô kéo trúng chiếc ghế ngã xuống sàn một cái rầm theo phản xạ cô ôm chặt bụng mình cố nằm co người lại vì sợ con sẽ bị thương, máu ở chân lúc này cũng chảy, cô lo sợ rất nhiều và vì đau nên cũng chẳng còn sức.
Tiếng ghế ngã lớn anh nghe cũng liền chạy lên phòng, vì cô mang thai ở tháng thứ 8 nên mọi việc anh dặn quản gia đều phải cẩn thận anh lo cho đứa bé và cũng lo cho cô, đột nhiên có tiếng động lớn như vậy anh cũng bất ngờ.
Vừa mở cửa ra anh hốt hoảng với cảnh tượng trước mắt. Cô đang nằm dưới sàn nhà, 2 tay ôm chặt bụng, chân lại có máu. “Em làm sao vậy?” anh đỡ cô.
“Con......” cô vì quá đau nên không còn đủ sức, cô chỉ thốt được một chữ rồi ngất xỉu.
Anh hốt hoảng liền gọi người, rồi lập tức lái xe đưa cô đến bệnh viện. Đã vỡ nước ối nhưng thai chỉ mới có 8 tháng nên phải làm phẩu thuật, bác sĩ đề nghị anh phải kí tên vào giấy. Anh cầm bút mà tay cứ run không chịu được. Anh thật sự lo cho cô và con rất nhiều.
Ngoài phòng phẫu thuật mẹ anh lo lắng đi qua đi lại rất nhiều, anh thì im lặng tay ôm đầu anh tự trách mình nếu anh không bỏ đi có lẽ cô sẽ không ngã.
Bác sĩ phẩu thuật được 15 phút thì lại đi ra “Sản phụ đột nhiên bị xuất huyết. Giữa mẹ và bé gia đình quyết định giữ ai”
“C..ả 2” anh cố nén nước mắt để nói.
“Chúng tốt sẽ cố gắng nhưng nếu chỉ chọn một. Gia đình quyết định đi, nếu cứ chần chừ sẽ nguy hiểm cả mẹ và con”
Anh im lặng vài giây nhưng trong khoảnh khắc đó nó kéo dài như vài tiếng. Anh cũng cố bình tĩnh để trả lời “Vợ....nhất định phải cứu vợ tôi” anh thốt ra từng chữ mà nước mắt đã mờ 2 mắt anh rồi.
“Sao lại ra thế này hả con?” mẹ anh khóc ôm vai anh. Anh không trả lời cứ thế nước mắt cứ rơi liên tục.
Anh thầm nghĩ “Ba xin lỗi khi không chọn con, nhưng ba thật sự không thể mất mẹ con được, nếu không thể gặp nhau ở kiếp này nhất định kiếp sau ba sẽ tìm con” anh khóc mà 2 mắt đã mờ không thể nhìn rõ xung quanh.
“Em nhất định không được có chuyện gì. Em không yêu anh nên anh không cho phép em rời bỏ anh dễ dàng như vậy được....xin em đó....em phải bình an....”
30’ trôi qua đèn phẩu thuật vẫn còn sáng anh vô cùng lo lắng. Cuối cùng đèn phẩu thuật đã tắt bác sĩ bồng 1 đứa bé bước ra.
“Chúc mừng gia đình sản phụ đã sinh được một bé trai nặng 2 kí 8 nhưng vì sinh sớm nên em bé phải nằm lồng kín để theo dõi” anh và bà Phương liền chạy lại chưa kịp hỏi bác sĩ đã thông báo
“Cháu trai của bà” bà Phương muốn ôm bé nhưng chưa được đành nhìn rồi nói trong nước mắt.
“Vợ tôi sao rồi bác sĩ?” anh nhìn qua con xong liền hỏi về tình trạng của cô.
“Sản phụ không sao, đã được chuyển về phòng hồi sức”
Anh nghe câu này liền thở phào nhẹ nhõm “Cảm ơn bác sĩ”. Lúc này anh mới bình tĩnh nhìn đứa con trai của mình. “Ba xin lỗi con. Con đáng yêu thế này mà ba đã suýt không để con đến với thế giới này. Ba xin lỗi ba sai rồi”
“Tôi có thể gặp vợ tôi được không?” anh rất lo cho cô liền nhìn lên hỏi bác sĩ
“Được gia đình theo y tá đến phòng hồi sức”. Bác sĩ nói xong cũng bế em bé đến phòng kín.
Ngọc nhìn đứa con bé nhỏ của mình phải nằm lồng kín suốt 1 tháng mà không thể tha thứ cho Phan Hoàng, cô luôn lạnh nhạt với anh mặc dù anh luôn làm tròn bổn phận người ba và cũng là một người chồng có trách nhiệm.
Từ bây giờ cô sẽ sống theo ý anh muốn, sẽ không quản chuyện của anh nữa, anh muốn cặp kè với ai cô cũng chẳng quan tâm. Điều cô yêu thương nhất bây giờ là đứa con trai bé bỏng của cô Phan Kiên. Anh vì cô lạnh nhạt mãi nên cũng chán, tình cảm vợ chồng mà chẳng ai cố gắng níu giữ đối phương, anh cũng vì thế mà khi con được 1 tuổi anh cũng có tình nhân bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.