Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Chương 166: Hành Động Kinh Ngạc
Giang Lưu Vân
16/05/2021
Từ đó về sau, cô ấy luôn một lòng vớiDiệp Tinh Bắc, hận không thể biến thành đàn ông cướiDiệp Tinh Bắcvề.
Hai vệ sĩ của cô ấy tên là Nhan Tiểu Đao và Nhan Tiểu Kiếm.
Nô lệ nước Z đáng thương nhất vì cơ thể không đầy đủ.
Những chủ nô cho rằng, nếu bọn họ đã làm đầy tớ thì không xứng có một cơ thể nguyên vẹn.
Tuyết Nặc là bị cắt một đoạn lưỡi.
Vũ nặc và Nhan Tiểu Đao, Nhan Tiểu Kiếm đều thiếu hai ngón chân ở chân phải.
Cũng may, chỉ thiếu hai ngón chân mà thôi, cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với thân thể của bọn họ.
Sau khi Nhan Tiểu Đao và Nhan Tiểu Kiếmở bên cạnh cô ấy, tính mạng của cô ấy được bảo đảm triệt để.
Hơn nữa, sau khi cô ấy ra nước ngoài, vẫn luôn chỉ có một mình.
Sau đó thì quen Diệp Tinh Bắc, tuy hận không thể ngày ngày gặp mặt, nhưng dù cho có thể ngày ngày gặp mặt, cũng không thể lúc nào cũng dính vào nhau.
Nhưng Nhan Tiểu Đao và Nhan Tiểu Kiếmlại có thể làm bạn với cô ấy 24h.
Bây giờ, trên đời này, ngoại trừ ông nội cô ấy và Diệp Tinh Bắc, Nhan Tiểu Đao và Nhan Tiểu Kiếm đã thành người thân trong cuộc sống của cô ấy.
Từ khi có hai người bọn họ, cuộc sống của cô ấy đã ổn định hơn rất nhiều, không giống như trước đây, hốt hoảng bất an, không biết lúc nào sẽ vì "Bất ngờ" mà bỏ mạng.
Tất cả những thứ này đều doDiệp Tinh Bắc cho cô.
Diệp Tinh Bắc chính là phúc tinh của cô!
Cô không nhịn được ôm Diệp Tinh Bắc: "Cậu nói đúng! Nếu như lúc đó không xuất ngoại, mình sẽ không có cơ hội quen biết cậu! Ông nội đã lớn tuổi, rồi sẽ bỏ mình mà đi, nếu như mình không quen cậu, chờ ông nội mình trăm tuổi, vậy thì trên đời này chỉ có một mình mình, vậy thì mình còn sống khỏe mạnh làm cái gì?"
"Nói linh tinh gì đó?" Diệp Tinh Bắcchọc vào trán cô, hờn dỗi: "Nếu như cậu không quen mình, nói không chừng sẽ quen một người đàn ông rất đẹp trai, bây giờ đã bị người ta lấy về nhà giúp chồng dạy con rồi!"
Nhan Tịnh Tuyết đắc ý cười, "Thật hả?"
Cô cười khúc khích, lắc đầu một cái: "Hay là thôi đi! Người đàn ông đẹp tai nào có thể bằngBắc Bắcnhà chúng ta được? Vẫn là Bắc Bắc của mình tốt nhất!"
Cô đột nhiên nhào vào ngực Diệp Tinh Bắc, ôm Diệp Tinh Bắc, sờ sờ.
Diệp Tinh Bắc bị cô làm loạn cười không thở được tức giận, đẩy cô: "Cậu đủ rồi đấy, còn làm loạn là mình trở mặt đấy!"
"Được rồi, " Nhan Tịnh Tuyết buông côra, chỉnh lại mái tóc dài bi vò rối tung củaDiệp Tinh Bắc, lưu luyến nói: "Bắc Bắc, mình phải đi rồi, lần này đi kinh thành, mình muốn ở bên chăm sóc ông nội, lúc nào cậu đến kinh thành thăm mình?"
"Nhanh như vậy đã đi rồi sao?" Diệp Tinh Bắc kinh ngạc: "Không ở đây mấy ngày sao? Mình còn muốn dẫn cậu đi xem Giang thànhmột chút đấy!"
"Lần sau đi " Nhan Tịnh Tuyết thở dài: "Mình nhớ ông nội rồi, nếu không phải là quá nhớ cậu, mình đã trực tiếp bay đến kinh thành, mình quá nhớ cậu nên không nhịn được mới đến đây thăm cậu một chút, thấy cậu còn vui vẻ như vậy, mình yên tâm rồi."
Diệp Tinh Bắc cau mày: "Ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn sao?"
Nhan Tịnh Tuyếtnhìn thời gian, "Không kịp, bây giờ mình phải đến sân bay, nếu không sẽ không kịp mất."
Diệp Tinh Bắc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy mình tiễn cậu, trên đường còn có thể nói chuyện một chút."
"Hừm, được! ...À, đúng rồi!" Nhan Tịnh Tuyết vỗ đầu một cái, nhớ tới cái gì: "Bắc Bắc, mình nói cậu nghe,mình đã lập di chúc, lần này mìnhvề kinh thành, nếu như không cẩn thận ngỏm, thì tất cả tài sản trên danh nghĩa của mình sẽ là của cậu, cậu nhớ giúp mình chăm sóc ông nội và Tiểu Đao Tiểu Kiếm là được!"
Hai vệ sĩ của cô ấy tên là Nhan Tiểu Đao và Nhan Tiểu Kiếm.
Nô lệ nước Z đáng thương nhất vì cơ thể không đầy đủ.
Những chủ nô cho rằng, nếu bọn họ đã làm đầy tớ thì không xứng có một cơ thể nguyên vẹn.
Tuyết Nặc là bị cắt một đoạn lưỡi.
Vũ nặc và Nhan Tiểu Đao, Nhan Tiểu Kiếm đều thiếu hai ngón chân ở chân phải.
Cũng may, chỉ thiếu hai ngón chân mà thôi, cũng không ảnh hưởng quá lớn đối với thân thể của bọn họ.
Sau khi Nhan Tiểu Đao và Nhan Tiểu Kiếmở bên cạnh cô ấy, tính mạng của cô ấy được bảo đảm triệt để.
Hơn nữa, sau khi cô ấy ra nước ngoài, vẫn luôn chỉ có một mình.
Sau đó thì quen Diệp Tinh Bắc, tuy hận không thể ngày ngày gặp mặt, nhưng dù cho có thể ngày ngày gặp mặt, cũng không thể lúc nào cũng dính vào nhau.
Nhưng Nhan Tiểu Đao và Nhan Tiểu Kiếmlại có thể làm bạn với cô ấy 24h.
Bây giờ, trên đời này, ngoại trừ ông nội cô ấy và Diệp Tinh Bắc, Nhan Tiểu Đao và Nhan Tiểu Kiếm đã thành người thân trong cuộc sống của cô ấy.
Từ khi có hai người bọn họ, cuộc sống của cô ấy đã ổn định hơn rất nhiều, không giống như trước đây, hốt hoảng bất an, không biết lúc nào sẽ vì "Bất ngờ" mà bỏ mạng.
Tất cả những thứ này đều doDiệp Tinh Bắc cho cô.
Diệp Tinh Bắc chính là phúc tinh của cô!
Cô không nhịn được ôm Diệp Tinh Bắc: "Cậu nói đúng! Nếu như lúc đó không xuất ngoại, mình sẽ không có cơ hội quen biết cậu! Ông nội đã lớn tuổi, rồi sẽ bỏ mình mà đi, nếu như mình không quen cậu, chờ ông nội mình trăm tuổi, vậy thì trên đời này chỉ có một mình mình, vậy thì mình còn sống khỏe mạnh làm cái gì?"
"Nói linh tinh gì đó?" Diệp Tinh Bắcchọc vào trán cô, hờn dỗi: "Nếu như cậu không quen mình, nói không chừng sẽ quen một người đàn ông rất đẹp trai, bây giờ đã bị người ta lấy về nhà giúp chồng dạy con rồi!"
Nhan Tịnh Tuyết đắc ý cười, "Thật hả?"
Cô cười khúc khích, lắc đầu một cái: "Hay là thôi đi! Người đàn ông đẹp tai nào có thể bằngBắc Bắcnhà chúng ta được? Vẫn là Bắc Bắc của mình tốt nhất!"
Cô đột nhiên nhào vào ngực Diệp Tinh Bắc, ôm Diệp Tinh Bắc, sờ sờ.
Diệp Tinh Bắc bị cô làm loạn cười không thở được tức giận, đẩy cô: "Cậu đủ rồi đấy, còn làm loạn là mình trở mặt đấy!"
"Được rồi, " Nhan Tịnh Tuyết buông côra, chỉnh lại mái tóc dài bi vò rối tung củaDiệp Tinh Bắc, lưu luyến nói: "Bắc Bắc, mình phải đi rồi, lần này đi kinh thành, mình muốn ở bên chăm sóc ông nội, lúc nào cậu đến kinh thành thăm mình?"
"Nhanh như vậy đã đi rồi sao?" Diệp Tinh Bắc kinh ngạc: "Không ở đây mấy ngày sao? Mình còn muốn dẫn cậu đi xem Giang thànhmột chút đấy!"
"Lần sau đi " Nhan Tịnh Tuyết thở dài: "Mình nhớ ông nội rồi, nếu không phải là quá nhớ cậu, mình đã trực tiếp bay đến kinh thành, mình quá nhớ cậu nên không nhịn được mới đến đây thăm cậu một chút, thấy cậu còn vui vẻ như vậy, mình yên tâm rồi."
Diệp Tinh Bắc cau mày: "Ngay cả bữa cơm cũng không thể ăn sao?"
Nhan Tịnh Tuyếtnhìn thời gian, "Không kịp, bây giờ mình phải đến sân bay, nếu không sẽ không kịp mất."
Diệp Tinh Bắc bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói: "Vậy mình tiễn cậu, trên đường còn có thể nói chuyện một chút."
"Hừm, được! ...À, đúng rồi!" Nhan Tịnh Tuyết vỗ đầu một cái, nhớ tới cái gì: "Bắc Bắc, mình nói cậu nghe,mình đã lập di chúc, lần này mìnhvề kinh thành, nếu như không cẩn thận ngỏm, thì tất cả tài sản trên danh nghĩa của mình sẽ là của cậu, cậu nhớ giúp mình chăm sóc ông nội và Tiểu Đao Tiểu Kiếm là được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.