Yêu Vợ Như Mạng: Ông Xã Thần Bí Hư Hỏng
Chương 144: Không Cho Con Ngựa Ăn Cỏ
Giang Lưu Vân
16/05/2021
"......" Diệp Tinh Bắc không phải cạn lời như bình thường.
Thỏa hiệp dễ như trở bàn tay vậy?
Tiết tháo đâu?
Cốt khí đâu?
Tôn nghiêm đâu?
Diệp Tinh Bắc trợn trắng mắt, nằm về vị trí của mình.
Cố Quân Trục nằm thẳng vào ngố mình , duỗi tay cầm tay Diệp Tinh Bắc, trong mắt mỉm cười, nhìn trần nhà trắng tinh, "Ai, Diệp Tinh Bắc?"
Diệp Tinh Bắc cạn lời nghiêng đầu nhìn anh, "Anh lại làm gì? Cố Quân Trục, vì sao anh vừa đến trên giường thì nói lắm như vậy?"
"Bởi vì em chỉ cho nói, có cho làm đâu!" Cố Ngũ gia trả lời cực trôi chảy, một giây cũng không do dự: "Nếu em muốn tôi làm, tôi khẳng định chỉ làm không nói!"
"......" Diệp Tinh Bắc hung hăng đánh anh một cái, "Cố Quân Trục, anh đi chết đi!"
Cố Quân Trục cười bả vai run run: "Ai, Diệp Tinh Bắc?"
Diệp Tinh Bắc hộc máu: "Anh có chuyện nói chuyện, có bệnh đi tìm Cố Thanh Nhuận, gọi Diệp Tinh Bắc vô dụng!"
Cố Quân Trục cười ho khan: "Ai, Diệp Tinh Bắc?"
Diệp Tinh Bắc phục, "Cố Ngũ gia, có việc ngài nói chuyện! Tôi xin ngài, mau nói!"
Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn về phía cô, cầm tay cô, cười không ngừng được, "Diệp Tiểu Bắc, tôi nghiêm túc đó! Từ khi em và Tiểu Thụ bên cạnh tôi, tôi cảm thấy ta cuộc sống này một ngày so với một ngày càng có tư có vị, em nghiêm túc suy nghĩ, ra sinh cho tôi một đứa đi? Tôi bảo đảm, có con rồi, tôi cũng đối xử tốt với Tiểu Thụ, khẳng định không bất công!"
Diệp Tinh Bắc ha hả, vẻ mặt hờ hững: "Cố Quân Trục, từ lúc tôi và Tiểu Thụ tới bên cạnh anh, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi một ngày so với một ngày sống càng không bằng chết! Nếu anh thật sự muốn tôi sinh con cho anh, anh phải biểu hiện thật tốt, đừng không có việc gì động kinh chơi đùa, tôi sợ di truyền!"
Cố Quân Trục: "...... Được! Về sau anh sẽ biểu hiện thật tốt!"
Anh một tay gối sau đầu, quay đầu lại, nhìn trần nhà nói: "Bỗng nhiên cảm thấy, trước kia không gặp được em và Tiểu Thụ, ngày ngày chỉ là tồn tại, hiện tại mới gọi là cuộc sống! Trước kia mở mắt, một ngày một ngày giống người máy, đần độn vô vị, hiện tại thêm vẻ thêm màu, cực kỳ thú vị."
Diệp Tinh Bắc lườm anh, "Anh thú vị thật đó, vui sướng của anh đều là thành lập trên đau khổ của tôi! Quỷ chán ghét!"
"Quỷ chán ghét?" Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sóng nước long lanh lập loè ánh sáng hứng thú: "Em biết không? Trước kia lúc tôi tham gia quân ngũ, đi ngang qua một trấn nhỏ, phụ nữ trên trấn gọi chồng mình là ma quỷ, rõ ràng chỉ có hai chữ, tiếng gọi đó mềm mại uyển chuyển, ý nhị mười phần!"
"......" Diệp Tinh Bắc cảm thấy, nếu có bảng những người cô nhất không muốn nói chuyện, vậy Cố Quân Trục khẳng định sẽ vinh dự đứng đầu bảng.
Cô nghiêng đầu nhìn tường, không phản ứng anh.
Thật lâu sau, Cố Quân Trục mới bỗng nhiên nói: "Này, Diệp Tiểu Bắc, cùng Tiểu Thụ ở bên cạnh tôi, thật sự rất tồi tệ sao?"
Diệp Tinh Bắc sửng sốt.
Nghe ngữ khí, anh hỏi rất nghiêm túc, Diệp Tinh Bắc cũng ngượng ngùng trợn mắt nói dối, do dự một cái chớp mắt, thẳng thắn nói: "Cũng không có! Nếu anh bớt tâm thần đi, tôi và Tiểu Thụ ở bên này sống khá tốt. Đặc biệt là Tiểu Thụ, anh hẳn là cảm giác được, nó coi anh như cha ruột, mỗi một phần thích và kính yêu của nó với anh đều là phát ra từ tim phổi, là sạch sẽ nhất hồn nhiên nhất, có anh ở bên cạnh nó, nó sống rất vui vẻ."
Nói đến lời này, Diệp Tinh Bắc chột dạ.
Cố Quân Trục dỗ con trai cô vui vẻ như vậy, lại cho cô và con trai cô một gia đình, cô trừ bỏ nấu hai lần canh cho Cố Quân Trục, đút hai lần trái cây, thì không làm được gì cho Cố Quân Trục, còn nơi nơi ghét bỏ Cố Quân Trục, dùng ngôn ngữ đả kích Cố Quân Trục.
Cô bắt con ngựa làm việc cho cô, còn không cho con ngựa ăn cỏ, hình như cô có chút quá ích kỷ.
Thỏa hiệp dễ như trở bàn tay vậy?
Tiết tháo đâu?
Cốt khí đâu?
Tôn nghiêm đâu?
Diệp Tinh Bắc trợn trắng mắt, nằm về vị trí của mình.
Cố Quân Trục nằm thẳng vào ngố mình , duỗi tay cầm tay Diệp Tinh Bắc, trong mắt mỉm cười, nhìn trần nhà trắng tinh, "Ai, Diệp Tinh Bắc?"
Diệp Tinh Bắc cạn lời nghiêng đầu nhìn anh, "Anh lại làm gì? Cố Quân Trục, vì sao anh vừa đến trên giường thì nói lắm như vậy?"
"Bởi vì em chỉ cho nói, có cho làm đâu!" Cố Ngũ gia trả lời cực trôi chảy, một giây cũng không do dự: "Nếu em muốn tôi làm, tôi khẳng định chỉ làm không nói!"
"......" Diệp Tinh Bắc hung hăng đánh anh một cái, "Cố Quân Trục, anh đi chết đi!"
Cố Quân Trục cười bả vai run run: "Ai, Diệp Tinh Bắc?"
Diệp Tinh Bắc hộc máu: "Anh có chuyện nói chuyện, có bệnh đi tìm Cố Thanh Nhuận, gọi Diệp Tinh Bắc vô dụng!"
Cố Quân Trục cười ho khan: "Ai, Diệp Tinh Bắc?"
Diệp Tinh Bắc phục, "Cố Ngũ gia, có việc ngài nói chuyện! Tôi xin ngài, mau nói!"
Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn về phía cô, cầm tay cô, cười không ngừng được, "Diệp Tiểu Bắc, tôi nghiêm túc đó! Từ khi em và Tiểu Thụ bên cạnh tôi, tôi cảm thấy ta cuộc sống này một ngày so với một ngày càng có tư có vị, em nghiêm túc suy nghĩ, ra sinh cho tôi một đứa đi? Tôi bảo đảm, có con rồi, tôi cũng đối xử tốt với Tiểu Thụ, khẳng định không bất công!"
Diệp Tinh Bắc ha hả, vẻ mặt hờ hững: "Cố Quân Trục, từ lúc tôi và Tiểu Thụ tới bên cạnh anh, tôi cảm thấy cuộc sống của tôi một ngày so với một ngày sống càng không bằng chết! Nếu anh thật sự muốn tôi sinh con cho anh, anh phải biểu hiện thật tốt, đừng không có việc gì động kinh chơi đùa, tôi sợ di truyền!"
Cố Quân Trục: "...... Được! Về sau anh sẽ biểu hiện thật tốt!"
Anh một tay gối sau đầu, quay đầu lại, nhìn trần nhà nói: "Bỗng nhiên cảm thấy, trước kia không gặp được em và Tiểu Thụ, ngày ngày chỉ là tồn tại, hiện tại mới gọi là cuộc sống! Trước kia mở mắt, một ngày một ngày giống người máy, đần độn vô vị, hiện tại thêm vẻ thêm màu, cực kỳ thú vị."
Diệp Tinh Bắc lườm anh, "Anh thú vị thật đó, vui sướng của anh đều là thành lập trên đau khổ của tôi! Quỷ chán ghét!"
"Quỷ chán ghét?" Cố Quân Trục nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt sóng nước long lanh lập loè ánh sáng hứng thú: "Em biết không? Trước kia lúc tôi tham gia quân ngũ, đi ngang qua một trấn nhỏ, phụ nữ trên trấn gọi chồng mình là ma quỷ, rõ ràng chỉ có hai chữ, tiếng gọi đó mềm mại uyển chuyển, ý nhị mười phần!"
"......" Diệp Tinh Bắc cảm thấy, nếu có bảng những người cô nhất không muốn nói chuyện, vậy Cố Quân Trục khẳng định sẽ vinh dự đứng đầu bảng.
Cô nghiêng đầu nhìn tường, không phản ứng anh.
Thật lâu sau, Cố Quân Trục mới bỗng nhiên nói: "Này, Diệp Tiểu Bắc, cùng Tiểu Thụ ở bên cạnh tôi, thật sự rất tồi tệ sao?"
Diệp Tinh Bắc sửng sốt.
Nghe ngữ khí, anh hỏi rất nghiêm túc, Diệp Tinh Bắc cũng ngượng ngùng trợn mắt nói dối, do dự một cái chớp mắt, thẳng thắn nói: "Cũng không có! Nếu anh bớt tâm thần đi, tôi và Tiểu Thụ ở bên này sống khá tốt. Đặc biệt là Tiểu Thụ, anh hẳn là cảm giác được, nó coi anh như cha ruột, mỗi một phần thích và kính yêu của nó với anh đều là phát ra từ tim phổi, là sạch sẽ nhất hồn nhiên nhất, có anh ở bên cạnh nó, nó sống rất vui vẻ."
Nói đến lời này, Diệp Tinh Bắc chột dạ.
Cố Quân Trục dỗ con trai cô vui vẻ như vậy, lại cho cô và con trai cô một gia đình, cô trừ bỏ nấu hai lần canh cho Cố Quân Trục, đút hai lần trái cây, thì không làm được gì cho Cố Quân Trục, còn nơi nơi ghét bỏ Cố Quân Trục, dùng ngôn ngữ đả kích Cố Quân Trục.
Cô bắt con ngựa làm việc cho cô, còn không cho con ngựa ăn cỏ, hình như cô có chút quá ích kỷ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.