Quyển 2 - Chương 21: Trừng phạt
Nặc Nặc Bảo Bối
31/03/2015
Đoan Mộc Điềm cảm thấy, lần này, Lục công chúa đã hận mình triệt để rồi.
Đế vương giận dữ, mọi người lập tức quỳ xuống, còn ai dám phát ra nửa tiếng vang thu hút cơn thịnh nộ của đế vương?
Ngay cả Lục công chúa từ trước đến nay
kiêu căng tuỳ hứng cũng bị dọa sợ, bụm mặt quỳ gối cắn môi khóc thút
thít, không dám tiếp tục làm càn.
Hoàng Thượng vẻ mặt bình tĩnh, lạnh lùng đảo qua đám người trước mắt này, tức giận hừ nói: “Người đâu, mang Lục
công chúa về tẩm cung của nó, không có trẫm cho phép tuyệt đối không
được bước ra khỏi cửa tẩm cung nửa bước! Để nó mau chóng kiểm điểm lại
hành vi cử chỉ lời nói của mình, kiêu căng ngang ngược như thế, thậm chí ngay cả trẫm cũng không coi ra gì, đâu còn nửa bộ dáng của công chúa
nên có?”
Lập tức có thái giám lĩnh mệnh tiến lên muốn đưa Lục công chúa về tẩm cung.
Thời điểm Lục công chúa nghe thấy phụ
hoàng nói ra lời này đột nhiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn sưng đỏ tràn đầy nước mắt, khóc lóc kể lể: “Phụ hoàng, người không thương con,
người không thương con!”
Đức phi vội vàng đưa tay bịt miệng ả lại để tránh ả tiếp tục chọc giận Hoàng Thượng, nhẹ giọng nói: “Linh nhi,
không được càn quấy! Lời nói việc làm của con hôm nay quả thật không
thỏa đáng, phụ hoàng theo lý phải trách phạt con, con ngoan ngoãn quay
về tẩm cung kiểm điểm lại sai lầm đi.”
Tuy nói như thế, nhưng ánh mắt oán giận lại rơi xuống trên người Đoan Mộc Điềm.
Quân hoàng đế cũng lạnh lùng liếc nàng
một cái, rồi quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Điềm, trầm giọng nói: “Đoan
Mộc Điềm! Cho dù ngươi có bao nhiêu lý do lớn, thì đánh công chúa cũng
là không đúng, ngươi có nhận sai hay không?”
“Thần nữ biết sai, xin Hoàng Thượng trách phạt!”
Sắc mặt Quân hoàng đế dịu lại một chút,
nói: “Trẫm thấy hình như ngươi và đám tiểu thư khuê các ở đây hình như
không hợp nhau cho lắm, vậy dứt khoát không cần tiếp tục tham gia thọ
yến nữa, quỳ ở đây cho đến khi thọ yến kết thúc đi.”
“Phụ hoàng………”
Quân Tu Nhiễm không khỏi khẩn trương,
muốn đứng lên cầu tình, chợt Đoan Mộc Điềm kéo tay hắn lại, sau đó hai
tay đặt lên đất lạy một cái, nói: “Thần nữ lĩnh chỉ, tạ ơn Hoàng
Thượng!”
Sắc mặt đám người quỳ lạy trên đất biến
đổi, có người nhíu mày trầm tư, có người vội vàng lo lắng, cũng có người vui sướng khi người ta gặp họa.
Thành Mộng Tuyền quỳ gối cách Đoan Mộc
Điềm không xa, khẽ ngẩng đầu xuyên qua khe hở đám người nhìn sang bên
này, thay đổi sự dữ tợn phẫn hận lúc trước, khóe miệng ả cười yếu ớt dịu dàng, so với xuân thuỷ còn mềm mại đáng yêu hơn.
Bên cạnh Đoan Mộc Điềm, Quân Tu Nhiễm khẽ chau mày kiếm, nhếch miệng lên, còn chưa muốn bỏ qua, nói: “Phụ Hoàng………”
Nhưng hắn vừa mở miệng, Quân hoàng đế đã trầm giọng cắt ngang lời hắn: “Sao hả, con cũng muốn quỳ chung với nàng?”
Đây là tỏ vẻ không hề có thương lượng,
sắc mặt mọi người lại thay đổi, Đức phi đột nhiên thu hồi ánh mắt oán
hận trên người Đoan Mộc Điềm định mở miệng cầu xin, thần sắc Quân Tu
Nhiễm hơi cứng lại rồi cong môi nở một nụ cười khuynh đảo chúng sinh,
gật đầu nói: “Vâng! Xin phụ hoàng thành toàn.”
Đức phi kinh hãi, hô to: “Nhiễm nhi, con điên rồi sao? Còn không mau thỉnh tội xin tha với phụ hoàng?”
Quân Tu Nhiễm không thèm liếc nhìn mụ ta một cái, chỉ ngẩng đầu nhìn phụ hoàng mình, vẻ mặt kiên định.
Quân hoàng để đứng tại chỗ, cúi đầu nhìn hắn, trong mắt như có hào quang khác thường lóe qua, cười lạnh nói: “Chuẩn!”
Đức phi khẩn trương, vội nói: “Hoàng Thượng……”
“Sao? Ngươi cũng muốn gia nhập?”
Hoàng đế lạnh lùng hỏi, nhất thời làm cho Đức phi lập tức ngậm miệng, không dám nhiều lời.
Hắn lại quay đầu, đảo qua đám người đang quỳ trên đất nói: “Đứng lên hết đi!”
“Tạ ơn Hoàng Phượng!” Mọi người tạ ơn, sau đó lục tục đứng lên, cơ hồ theo bản năng nhìn sang hai người đang quỳ tại chỗ.
Lục công chúa bị dẫn về trong tẩm cung
suy nghĩ lỗi lầm, ả cũng không tiếp tục khóc nháo, chỉ là trước khi đi
hung hăng trừng mắt nhìn Đoan Mộc Điềm một cái.
“Hôm nay là đại thọ của người, không ngờ rằng lại xảy ra việc không thoải mái thế này, làm mẫu hậu mất hứng.”
Quân hoàng đế cung kính nói với Thái hậu nương nương, biểu tình nghiêm túc thần thái uy nghiêm, khí tức đế vương không bỏ sót lộ ra rõ rệt.
Đây chính là đế vương, thiên hạ chí tôn!
Thái Hậu nương nương vịn tay cung nữ mỉm cười, phong thái tôn quý ung dung, hiền lành vui vẻ, nói: “Kỳ thật cũng chỉ là hai đứa nhỏ nháo loạn một chút mà thôi, răn dạy vài câu là được
rồi, hoàng thượng trừng phạt như vậy không khỏi quá nghiêm khắc. Ai gia
còn muốn cháu dâu tương lai chúc thọ đó, bây giờ lại bị hoàng thượng
trách phạt quỳ ở ngự hoa viên lạnh như băng này.”
“Mẫu hậu nhân từ. Nhưng hai tiểu nha đầu này thật sự là rất to gan, nếu không phạt, sau này không biết sẽ còn
làm ra chuyện gì khác người nữa, nhưng trẫm cũng đã niệm tình hôm nay là ngày sinh của mẫu hậu, không nên làm to chuyện ảnh hưởng đến không khí
vui mừng, chỉ trừng phạt khuyên răn nhỏ mà thôi.”
Thái hậu cười càng vui vẻ, ngoài miệng
lại nói: “Đây mà còn tính là phạt nhẹ? Con cũng đừng làm ra chuyện phạt
nghiêm khắc hơn làm gì, đều là cháu nội và cháu dâu của ai gia, nếu bị
thương, ai gia sẽ đau lòng.”
“Mẫu hậu không cần để ý tới bọn chúng,
làm sai thì nên bị phạt. Nhưng thật ra cũng đã trưa rồi, mẫu hậu đừng
tiếp tục lưu lại trong ngự hoa viên nữa.”
“Được.” Bà ta lại quay đầu nhìn hai người Quân Tu Nhiễm và Đoan Mộc Điềm quỳ gối, chần chờ nói: “Vậy hai đứa nhỏ kia……..”
“Để cho bọn nó quỳ đi.”
Quân hoàng để tự mình đỡ Thái Hậu nương nương rời khỏi ngự hoa viên, những người khác cũng chậm rãi cúi đầu đi theo phía sau.
Thành Mộng Tuyền nhìn thấy Quân Tu Nhiễm quỳ ở đó, cắn môi dường như muốn lại gần song thấy Tam điện hạ chỉ
nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, trong mắt giống như chỉ tồn tại một
người. Ả không khỏi dùng thêm sức, cơ hồ cắn đứt môi đỏ phấn nhuận kia,
không cam lòng xoay người rời đi theo những người khác.
Lão vương phi dừng bước bên cạnh Đoan
Mộc Điềm than nhẹ nói: “Nha đầu sao con lại lỗ mãng như thế? Bây giờ
thật sự là không ai cứu nổi con, tạm thời quỳ trong này đi, tin rằng có
Tam điện hạ ở đây, chắc sẽ không có kẻ đui mù nào dám đến tìm con gây
phiền toái.”
“Dạ tổ mẫu yên tâm, chỉ quỳ một lát thôi, không có việc gì.”
Lão vương phi khẽ gật đầu, chuyển bước đi về phía ngoài ngự hoa viên.
Thần công tử bước đến ngồi xổm xuống
trước mặt nàng, vuốt cằm nói: “Trong lòng ta vừa rồi đã cảm giác không
ổn, luôn cảm thấy sắp có chuyện xui xẻo xảy ra, xem đi, quả nhiên đã xảy ra chuyện.”
Đoan Mộc Điềm liếc mắt nhìn hắn, thản
nhiên nói một câu: “Mã hậu pháo, nói vuốt đuôi!” [ý nói hành động không
kịp thời, chẳng giúp ích được gì =.=]
Thần công tử lảo đảo một cái ngã quỵ
xuống đất, Đoan Mộc Cảnh đi qua, không chút để ý nhẹ nhàng nhấc chân,
một cước đá hắn sang bên cạnh, sau đó làm như không có chuyện gì ngồi
xổm xuống trước mặt muội muội, cau mày hơi đau lòng nói: “Muội tạm thời
chịu thiệt một chút, huynh sẽ tìm cơ hội cầu tình với hoàng thượng.”
“Ca ca không cần phiền toái như vậy, dù
sao muội cũng không thích thọ yến gì gì đó, ồn ào ầm ĩ, ganh đua sắc đẹp tranh đấu gay gắt như vậy, chẳng bằng quỳ gối yên tĩnh ở đây.”
“……Thọ yến còn chưa bắt đầu, sợ là phải chờ đến đêm khuya mới có thể chấm dứt.”
“Ừ, muội biết rồi.”
Cảnh thế tử không khỏi nhíu nhíu mày, cực kì đau lòng.
Thần công tử ở bên cạnh vỗ vỗ góc áo đứng lên, cười tủm tỉm nhấc chân nhắm thẳng cháu trai tiểu Cảnh đạp tới.
Thằng nhóc này thật sự đại nghịch bất đạo, dám lấy chân đạp thúc thúc mình.
Đoan Mộc Cảnh đưa tay ra đỡ, hai người đấu mấy chiêu, rồi cũng không dám nán lại chỗ này quá lâu.
Đoan Mộc Điềm đưa mắt nhìn bọn họ rời
đi, chợt có một hòn đá “quay tròn” rơi xuống trước mặt nàng, khiến nàng
ngẩn ra quay đầu nhìn lại, liền thấy Vinh Cầm Tĩnh đang ở bên kia giương nanh múa vuốt với nàng.
Sau khi mọi người rời đi, Vinh Cầm Tĩnh
lắc mình trốn vào bên cạnh núi giả, lấy đá nhỏ thu hút sự chú ý của Đoan Mộc Điềm, thấy nàng nhìn qua, nhất thời mặt mày hớn hở, há mồm không
tiếng động nói một câu: “Đáng đời!”
Nói xong nàng lại vươn ngón tay cười hì
hì giơ ngón cái với Đoan Mộc Điềm, lúc sau mới rụt trở về, xoay người
chạy nhanh đuổi kịp đám người phía trước.
Đoan Mộc Điềm không khỏi 囧, cảm thấy đại tiểu thư Vinh quận vương phủ này thật sự là cực kì khác biệt so với với các thiên kim tiểu thư tầm thường, rất……thú vị.
Khóe miệng nàng hơi cong lên, cũng thu hồi ánh mắt.
Lúc này đám người Quân hoàng đế đã đi
đến bên cạnh hồ nước trong ngự hoa viên, hồ nước kia mát lạnh, hiện lên
sóng nước lăn tăn, phong cảnh cực kì mê người.
Đoan Mộc Điềm hơi nghiêng đầu nhìn, bỗng nhiên nheo mắt lại, ngón tay kẹp lấy viên đá nhỏ lúc nãy bị Vinh đại
tiểu thư ném qua, bấm tay, khẽ bắn.
Nhất thời có một độ cung nhanh đến không quan sát được lại cực kì kinh diễm xẹt qua từ phía chân trời, cùng với
tiếng xé gió rất nhỏ, bay về phía trước. Quân Tu Nhiễm hơi nhướng mày, ở xa xa một tiếng “Á” duyên dáng vang lên, hắn nghiêng đầu cười như không cười nhìn về phía bảo bối Điềm Điềm bên cạnh.
Đương nhiên, một tiếng “Á” kia kì thật cũng không phải chấm dứt, mà chỉ là bắt đầu mà thôi.
Uyển phi nương nương vốn thu mình kính
cẩn đi theo phía sau hoàng thượng, cả trái tim đều đặt trên thân ảnh màu vàng phía trước, ngay cả cảnh sắc xung quanh cũng không còn lòng dạ nào thưởng thức.
Lúc này đang đi ở bên hồ, sóng nước lăn
tăn chiếu vào trong mắt nàng ta, càng hiện ra đôi mắt linh động, lại đột nhiên, giống như có vật nhỏ gì đó đập vào đầu gối nhất thời làm cho cả
chân nàng ta tê dại, đứng thẳng cũng không xong liền ngã nghiêng sang
bên cạnh.
Nàng ta chấn kinh hét lên một tiếng kinh hãi, sắc mặt kinh hoàng, sau đó “bùm” một tiếng ngã vào trong hồ nước.
Bên cạnh, phía trước, phía sau, tất cả
mọi người sợ ngây người không kịp phản ứng, trơ mắt nhìn Uyển phi ngã
xuống hồ, ngay cả cung nữ ở bên cạnh nàng ta cũng không kịp đưa tay ra
kéo.
Vì thế, tiếng bọt nước ‘ùng ục’ nổi lên
mặt hồ, Uyển phi ở trong nước vùng vẫy chìm nổi, thỉnh thoảng ngoi đầu,
có lúc lại giơ lên một cánh tay ngó sen trắng nõn, ngay cả chân ngọc nhỏ dài cũng nghịch ngợm chạy đến giúp vui.
“Cứu…….ục ục…….Cứu mạng………”
Cuối cùng mọi người mới hoàn hồn, sau đó cả ngự hoa viên lại một lần nữa loạn thành một đoàn.
Tiếng kinh hô, tiếng la hét, từng tiếng
lọt vào tai, nhiều người như vậy tụ lại một chỗ, tất cả đều chạy nhanh,
xô đẩy, đụng vào nhau, chen chúc như nồi lẩu.
Thái giám cung nữ bên người Uyển phi
nương nương nóng vội muốn cứu nương nương nhà mình, đưa tay đến túm,
ngay cả chính bọn họ cũng “không cẩn thận” kêu to sợ hãi rồi rơi vào
trong nước, dẫn tới một loạt tiếng “bùm bùm” liên tục, phong cảnh tú lệ
trong hồ nhân tạo kia thoáng cái giống như đang ném sủi cảo, thêm rất
nhiều sinh vật không rõ đạp nước.
Nhóm nương nương phu nhân, các tiểu thư
kêu sợ hãi đến sắp ngất đi, nhóm Vương gia hoàng tử công tử muốn nhân cơ hội này biểu hiện một chút khí khái nam nhi, muốn ở trước mặt hoàng
thượng biểu hiện thật tốt một phen, song càng giúp thì chuyện càng rối.
Đám người bên cạnh, Đoan Mộc Cảnh thản
nhiên thu tay, tay áo buông xuống che đi viên đá nhỏ cuối cùng còn nắm
trong lòng bàn tay.
Đối mặt với cảnh tượng hỗn loạn này, hắn mặt không đổi sắc thậm chí còn mang theo nụ cười ôn hòa yếu ớt, nhìn
thấy Uyển phi nương nương đạp nước trong hồ, nhìn thị vệ hoàng cung từ
xa xa vội vàng chạy tới, sau đó lại nghiêng đầu nhìn về phía sau, hai
cái người sóng vai quỳ gối kia, bỏ qua tên Quân Tu Nhiễm chướng mắt, chỉ thấy muội muội bảo bối nhà mình đang cực kì ngoan ngoãn, quỳ đến cực kì kính cẩn.
Hắn hơi cong khóe môi, nhợt nhạt nở nụ cười.
Uyển phi này dám lấy chuyện mẫu thân đã
mất của bọn họ ra nói, còn nhục mạ muội muội bảo bối của hắn, cực kì quá mức, tuyệt không thể dễ dàng tha thứ như vậy.
Song không ngờ muội muội và hắn cùng
chung suy nghĩ, giành trước ra tay khiến Uyển phi nương nương rơi xuống
hồ, hắn cũng chỉ có thể xuống tay được với đám cung nữ thái giám kia của nàng ta.
Ô, vừa rồi thiếu suy nghĩ nhặt dư ra một “hung khí”, người của Uyển phi nương nương đều đã rơi cả xuống hồ, viên cuối cùng này nên tặng cho ai đây?
Ánh mắt hắn ở bên hồ tìm kiếm, liền nhìn đến đám người Thái hậu, Hoàng Hậu, Đức phi, nhưng chỉ liếc mắt một cái
sau đó trực tiếp bỏ qua.
Lại nhìn phía Đại tiểu thư Hữu tướng phủ Thành Mộng Tuyền, trong lòng tính toán phát hiện góc độ không nắm chắc
lắm, hơn nữa nàng ta cách hồ hơi xa, xuống tay không ổn.
Lại nhìn kĩ nhóm khuê tú còn lại, vừa rồi mấy kẻ không khách khí với muội muội nhà hắn, hắn đều nhớ kĩ đấy.
Nhưng nhóm tỷ muội này đều rời xa hồ.
Ánh mắt Đoan Mộc Cảnh chợt ngưng tụ,
nhìn sang thân ảnh đang lấp loáng bên hồ chỉ huy mấy thị vệ cứu người,
kẻ này vừa rồi thích thể hiện trước mặt Thành Mộng Tuyền nhất, dám khinh miệt muội muội hắn, vô lễ bất kính.
Như có gió nhẹ hiu hiu, cổ tay áo Đoan
Mộc Cảnh hơi hơi phần phật một chút, lộ ra phong thái xinh đẹp, sau đó
người nào đó đang cong mông đứng bên hồ bỗng nhiên “Á” một tiếng, nhào
đầu lên phía trước, sau đó một tiếng ‘bùm’ vang lên, trong nồi nước kia
lại có thêm một nguyên liệu nấu ăn mới.
Cảnh thế tử chỉnh chỉnh tay áo, ngẩng đầu nhìn trời.
Bên kia, Tam điện hạ cũng từ từ thu hồi
ánh mắt, ngẩng đầu nhìn trời, lại cúi đầu ngắm đất, sau đó quay sang
cười xinh đẹp với người bên cạnh, nói: “Điềm Điềm, nàng tính lấy cái gì
bịt miệng của ta, phòng ta nói ra chuyện này đây?”
“Ta đây luôn thích dùng cách giết người diệt khẩu, ngươi muốn thử không?”
“………….”
Tam điện hạ không khỏi bóp cổ tay thở
dài, đau khổ nản lòng, hắn rốt cuộc phải làm sao mới có thể chân chính
áp đảo Điềm Điềm nhà hắn đây? >_<
Bên hồ, sủi cảo Uyển phi rốt cục được
vớt lên, bụng cũng đã chướng đến không chút hơi thở, không biết nên nói
là bởi vì chìm trong nước quá lâu nên bị ngất, hay là thật sự hương tiêu ngọc vẫn đây?
Đồng thời đám cung nữ thái giám được cứu lên mắt thấy Uyển phi nương nương không có tiếng động, nhất thời nhào
tới khóc lóc ầm ĩ, thật sự thật tâm thật ý, song đáng tiếc đều không
phải vì đau lòng nương nương đã mất, mà là bởi vì nghĩ đến bọn họ sẽ bị
liên lụy.
Thấy tình cảnh đó, sắc mặt thái hậu cũng thập phần khó coi, dù sao hôm nay cũng là đại thọ sáu mươi tuổi của bà, thế nhưng lại xảy ra nhiều chuyện xui xẻo như vậy, nếu Uyển phi chết
thật thì hôm nay không tránh khỏi quá xui.
“Khóc cái gì mà khóc? Đều câm miệng hết
lại cho ai gia!” Bà lạnh giọng quát lớn đám cung nữ thái giám khóc tang
này, cảm thấy xui cực kì, sắc mặt càng trầm ngưng, sai một thái giám
đứng bên cạnh, nói: “Ngươi đi qua xem, Uyển phi thế nào.”
“Vâng!”
Thái giám kia lĩnh mệnh đi qua, ngồi xổm xuống trước mặt Uyển phi nương nương, đặt tay lên cổ tay nàng, đuôi
lông mày khẽ động, một chưởng vỗ vào bụng Uyển phi, đồng thời đưa tay
kéo nàng ta ngồi dậy.
“Ác………..”
Một tiếng nấc khẽ phát ra từ miệng Uyển
phi, âm cuối chưa xong, cả người nàng ta đã cứng đờ, sau đó “oẹ” một
tiếng phun nước ra đầy đất.
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, Đoan Mộc Điềm chợt xuỳ một tiếng, trong ngữ khí tràn ngập tiếc hận.
Vậy mà không chết! Nếu cứu viện đến chậm thì tốt rồi.
Nhưng nàng cũng không chán nản, bởi vì trước lúc ra tay đã đoán được kết quả này.
Nếu Uyển phi chết chìm dưới trước mắt
nhiều người như vậy, thì e rằng thọ yến hôm nay sẽ không tiếp tục được,
tiếp đó sẽ là máu chảy thành sông hay là thời cuộc rung chuyển đây?
Nàng híp mắt, bất động quỳ thẳng tại chỗ, càng phát ra thần thái kính cẩn, biết vâng lời.
Bên tai, nhẹ nhàng vang lên tiếng nói
nhỏ của Quân Tu Nhiễm: “Uyển phi là họ hàng với Thục phi, vì không sinh
được hoàng tử nên rất được Thục phi tín nhiệm, sau lưng nàng ta lại có
Tĩnh hầu phủ, thế lực cũng không yếu.”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy đuôi lông mày khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn hắn.
Thục phi? Chính là mẹ đẻ của tên ngang
ngược kiêu ngạo ương ngạnh, thoạt nhìn chơi bời lêu lổng, ít học, tâm tư đơn giản còn có chút ngu xuẩn -Nhị hoàng tử?
“Nghe nói, ngươi từng ném tam tiểu thư của quý phủ Ngự Sử đại phu trần truồng ra ngoài Nghiêu vương phủ.”
Nàng đột nhiên nhắc tới chuyện này khiến cho Quân Tu Nhiễm có chút ngoài ý muốn, sau khi sửng sốt liền xa xăm
nói: “Mâu tam tiểu thư muốn bò lên giường bổn vương, đây sao mà được? Ta là vì Điềm Điềm giữ gìn thân trong sạch đó.”
“…….Nghe nói sau đó ngươi còn ban lục tiểu thư Tĩnh hầu phủ cho một thuộc hạ, còn chỉ làm tiểu thiếp.”
Tam điện hạ vì thế lại thở dài, ghé mắt u oán liếc nàng, nói: “Giường của bổn vương đặc biệt chỉ chuẩn bị vì Điềm Điềm, dong chi tục phấn này há có thể nhúng chàm sao? Ta thấy nàng ta
xuân tâm nhộn nhạo, lại vừa vặn có thuộc hạ đến tuổi thành gia lập thất
nhưng chưa vợ, nên liền thuận tay ban cho hắn, ban đầu hắn còn không
vui, sau nghe nói đem làm tiểu thiếp, hắn mới vui vẻ tiếp nhận.”
“…………” Nàng có thể trước tiên đập hắn một trận không?
Khoé mắt Đoan Mộc Điềm giật giật, kiềm
chế cơn tức vì bị hắn trêu chọc, khóe miệng mím lại rồi lạnh nhạt nói:
“Ngự Sử đại phu là anh trai hoảng hậu, Tĩnh hầu phủ là họ hàng với Thục
phi, ta nghe nói còn có vị Mộ đại tiểu thư bị ngươi gọi một đám ăn xin
bên đường đến hưởng dụng, sau đó tự sát không thành liền xuất gia cắt
tóc làm ni cô, nàng ta lại là người của bên nào?”
“Là cháu gái bên ngoại của Trì quý phi.”
“Trì quý phi?” Nàng chỉ biết đại khái
một chút chuyện trong triều, đối với chuyện liên quan đến hậu cung thì
cực kì lơ mơ, chỉ biết ba người Hoàng hậu, Thục phi và Đức phi, đây cũng là do Quân Tu Nhiễm đứng hàng thứ ba, nên nàng theo bản năng chú ý
nhiều một chút đến hai vị hoàng tử xếp đằng trước hắn.
Suy đi tính lại mới mơ hồ nhớ tới bên cạnh thái hậu quả thật còn có một vị nương nương, vị trí hình như còn trên cả Đức phi.
Vừa nghĩ nàng lại nhớ đến trong cung hình như quả thật có một số nhân vật như vậy, chỉ nghe nói luôn ru rú trong nhà.
Giọng Quân Tu Nhiễm lại vang lên bên
tai: “Con gái của hộ quốc công, hai mươi năm trước vào cung, một lần
nhận được sủng ái của phụ hoàng, cho đến khi lên vị trí quý phi, sinh hạ ngũ hoàng tử Quân Tu Kì, đột nhiên lại yên phận, hàng năm chỉ ở trong
tẩm cung, không thích ra ngoài.”
Giống như biết nàng định hỏi cái gì, hắn chỉ dừng một chút rồi nói thêm: “Ngũ hoàng tử năm nay mới mười tám, cực kì thông minh, ba tuổi viết chữ năm tuổi làm thơ, nhưng khi năm tuổi
đột nhiên mắc bệnh nặng, sau đó thân mình không tốt, hai năm trước được
phong làm Minh Vương chuyển ra ngoài hoàng cung, hắn cũng luôn ở trong
vương phủ, cực kì ít khi ra khỏi cửa.”
“Hắn hôm nay có tiến cung không?”
Quân Tu Nhiễm đột nhiên quay đầu nhìn về phía bên kia hồ vừa yên ổn một chút, nói: “Phía trước, bên trái cách
Đoan Mộc Thần mười bước, thằng nhóc mặc y bào màu bạc, vừa nhìn liền
thấy không giống người tốt kia kìa.”
“……………” Đây là kiểu miêu tả gì vậy?
Mặc dù một bụng câm nín, nhưng Đoan Mộc Điềm vẫn theo lời hắn nói nhìn qua.
Đầu tiên, nàng nhìn thấy thân ảnh màu đỏ đang ghé vào trong đám người xoay thắt lưng cong mông ló đầu muốn đi
tới bên hồ, vẻ mặt hưng phấn kia tràn ngập ý cười đê tiện, chỉ kém không ở đương trường hoa chân múa tay vui sướng lớn tiếng quát tháo, thấy vậy Đoan Mộc Điềm nhất thời tối sầm mặt. Tiểu thúc, thúc làm trò gì đó?
Sau đó nàng chậm rãi chuyển tầm mắt, nhìn qua sườn bên trái.
Cách mười bước phải không?
Vừa liếc sang, nàng quả nhiên thấy được một người mặc y bào màu bạc, vừa nhìn liền thấy không giống người tốt.
Người nọ dáng người cao to, diện mạo ôn
nhu, vốn nên cực kì có sức sống, cực kì ôn nhu, nhưng hắn cố tình lại
mang một ánh mắt âm tà, lập tức khiến cho khuôn mặt ôn hoà lệch khỏi quỹ đạo ban đầu, cho dù đứng ở nơi đó cũng không tự giác lộ ra một luồng tử khí âm lãnh.
Quả đúng là vừa nhìn liền thấy không phải người tốt.
Đoan Mộc Điềm không khỏi hơi hơi 囧, lúc này, Ngũ hoàng tử kia hình như cũng nhận ra nàng nhìn chăm chăm, quay đầu nhìn lại.
Một cái liếc mắt này, âm kiệt lạnh lẽo,
phảng phất như địa ngục Vô Gian, lại giống như Quỷ Cốc Liệt Uyên, trực
tiếp khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo thấu tim gan.
Đây là một loại âm lãnh dung nhập vào
trong xương thịt, không có nửa điểm nhân khí, ngay cả Đoan Mộc Điềm cũng không khỏi rùng mình một cái.
Chợt có một bàn tay từ bên cạnh đưa tới, nhẹ nhàng xoay mặt nàng lại, không cho nàng tiếp tục nhìn ngũ hoàng tử.
“Có cái gì đẹp đâu? Còn không tuấn tú bằng một nửa bổn vương.”
Bên tai là người nào đó tự kỉ nói thầm,
Đoan Mộc Điềm nghe vậy nhìn hắn một cái, sau đó đoan đoan chính chính
cúi đầu quỳ, không để ý tới tình huống xung quanh nữa.
Tiếng la hét ầm ĩ dần dần bình ổn, Uyển
phi tỉnh dậy lại bắt đầu khóc nháo, nói là có người cố ý muốn hại nàng,
nên mới có thể rơi xuống hồ, nhất thời đẩy sự tình lên cao trào một lần
nữa.
Đợi đến khi im lặng trở lại đã là nửa canh giờ sau, gần như đã quá thời gian dùng bữa.
Trong ngự hoa viên cuối cùng chỉ còn lại Quân Tu Nhiễm cùng Đoan Mộc Điềm, bọn họ lẳng lặng quỳ, cũng không có
bất kì cử chỉ vô lễ khác người nào, chỉ là ánh mặt trời trên đỉnh đầu
khá oi bức, Quân Tu Nhiễm nhẹ nhàng cử động, che đi phần lớn ánh nắng
chói chang cho nàng.
Hôm nay đã là cuối tháng ba đầu tháng
tư, trời không nóng lắm, sáng sớm thậm chí còn hơi lạnh, nhưng ánh mặt
trời giữa trưa cũng rất oi bức, hơn nữa hôm nay trời quang mây tạnh,
ngàn dặm không thấy bóng mây, ngay cả một chút râm mát cũng không có.
Khi hắn khẽ di chuyển vị trí che đi ánh
nắng gay gắt thay nàng thì ánh mắt Đoan Mộc Điềm cũng không khỏi hơi dao động, sau đó tiếp tục cúi đầu quỳ, không có thêm phản ứng gì.
Mãi đến khi Tam điện hạ đột nhiên sâu
kín thở dài một tiếng bên tai nàng, cảm giác thực u oán thực mất mát
thực buồn bã, trên mặt lại sáng như ngọc, trong mắt tràn ngập lưu quang
nhiều màu.
“Sao ta lại cảm thấy chúng ta cùng nhau sóng vai quỳ gối ở nơi này như vậy, thật giống như đang lạy thiên địa nha?”
“………………..”
Nếu bây giờ nàng ra tay, đánh bay Tam
điện hạ kim tôn ngọc quý này, Hoàng hượng có thể trong cơn giận dữ phạt
nàng tội thêm một bậc không?
Có người ở bên ngoài ngự hoa viên ló đầu vào, xuyên qua bóng người trùng trùng điệp điệp, nhìn đến hai thân ảnh
sóng vai quỳ gối cùng nhau, dùng sức gãi đầu.
Chết tiệt, chuyện này phải làm sao cho
tốt đây? Chủ tử và vương phi thế nhưng bị phạt quỳ cùng nhau trong ngự
hoa viên, còn phải quỳ đến khi thọ yến của Thái Hậu nương nương chấm
dứt.
Hắn ngẩng đầu nhìn trời, bây giờ mới quá trưa, chờ thọ yến của Thái hậu chấm dứt thì ít nhất còn phải bốn năm canh giờ.
Tính toán, tính toán!
Hắn bấm đốt ngón tay tính tính, nếu hắn
làm ra chút chuyện, khiến thọ yến của Thái hậu sớm chấm dứt, thì sẽ bị
chém đầu thị chúng hay lăng trì xử tử hay là thiên đao vạn quả? Quan
trọng nhất là, có thể liên lụy tới chủ tử hay không?
Ngồi xổm ngoài ngự hoa viên, hắn dùng sức kéo tóc mình, cau mày.
Sầu a!
Dưới ánh nắng gay gắt chói chang, đá lót đường cứng rắn thế kia, đầu gối được nuông chiều của chủ tử và vương
phi sắp sửa bị loại hình phạt cực kì tàn ác này chà đạp a a a !
Bên kia, cũng có người lo lắng đi qua đi lại, nhìn hai thân ảnh xa xa, dùng sức cắn ngón tay, vẻ mặt chực khóc.
Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể
như vậy? Quận chúa thế nhưng bị Hoàng Thượng phạt quỳ trong ngự hoa
viên, Tam điện hạ còn quỳ chung với nàng, chuyện này chuyện này……. Tam
điện hạ sao lại hồ đồ như vậy chứ? Quỳ ở đây thì được ích gì? Chẳng phải nên ở bên cạnh Hoàng Thượng, rồi tùy thời tùy chỗ tìm cơ hội xin tha
cho quận chúa sao?
Qùy đến khi thọ yến của thái hậu chấm dứt? Đùa cái gì vậy!
Quận chúa đại nhân kim tôn ngọc quý nhà
nàng vậy mà phải quỳ trong ngự hoa viên này ước chừng năm canh giờ? Kia
làm sao mà chịu đựng được?
Nhưng nàng phải làm sao bây giờ? Nàng có năng lực làm gì cho quận chúa đây?
Bản thân nàng chẳng qua chỉ là một nha
hoàn mà thôi, ngay cả tư cách cùng quận chúa tiến vào tẩm cung thái hậu
còn không có, cũng không có tư cách bước vào ngự hoa viên, vừa rồi nếu
không nhờ tin tức linh động biết được quận chúa đánh Lục công chúa, bị
hoàng thượng phạt quỳ trong ngự hoa viên, thì bây giờ nàng còn đang cùng đám nha hoàn ở các phủ khác yên lặng chờ ở góc phòng của Thiên điện
đấy.
Chạy đi tìm người cầu cứu sao?
Nhưng lão vương phi, thế tử cùng Thần
công tử đều ở trong cung mà, đều biết chuyện quận chúa bị phạt, lại đều
không thể cứu được quận chúa.
Gấp chết người rồi!
Ban ngày phơi nắng, mặt trời chói chang
như vậy, quận chúa có thể chịu được không? Nhỡ may phơi nắng tổn thương
đến da thịt mềm mại trắng nõn của nàng thì làm sao?
Còn nữa, cũng đã qua buổi trưa rồi, quận chúa cùng Tam điện hạ còn chưa ăn chút gì, đói bụng thì sao bây giờ?
Tiếng xột xoạt vang lên, có người lén
lút ló ra từ sau núi giả, nhìn trái phải xung quanh, lúc sau vù một cái
lẻn đến trước mặt Đoan Mộc Điềm.
“Vinh đại tiểu thư?”
Người đột nhiên xuất hiện chính là Vinh Cầm Tĩnh, điều này khiến cho Đoan Mộc Điềm không khỏi cảm thấy cực kì ngoài ý muốn.
Nàng có dự cảm tiểu thúc kia không biết
chừng sẽ xuất hiện, ca ca thừa cơ sẽ lén lại đây, thậm chí Phượng Lâu –
cái tên e sợ thiên hạ không loạn kia, sau khi biết được tin tức có thể
cũng sẽ tới đây nhìn bộ dạng suy yếu của nàng một cái, nhưng nàng cực kì không ngờ Vinh Cầm Tĩnh lại xuất hiện đầu tiên.
Nàng với vị đại tiểu thư này, hình như không thân quen lắm mà?
Vinh đại tiểu thư đắc ý nhướn mày với
nàng, không chú ý đến nàng kinh ngạc thò tay mò vào trong áo, lấy ra một bao giấy dầu cười hì hì đưa tới trước mặt nàng, liếc Tam điện hạ bên
cạnh một cái, nói: “Đây chính là bổn tiểu thư không tiếc làm bẩn bộ đồ
mới cố ý mang ra cho các ngươi, giải quyết nhanh lên, đừng để người khác thấy được.”
Một mùi thơm phát ra từ trong bao giấy dầu, Đoan Mộc Điềm ngẩn ra kinh ngạc nhìn nàng.
Nàng lại căn bản không hề liếc nhìn lại, chỉ chăm chú liếc dọc xung quanh, con mắt đảo vòng tròn phòng ngừa có
kẻ không liên quan xuất hiện, sau khi nói xong liền vội vàng nhét bao
giấy dầu vào tay áo Đoan Mộc Điềm, sau đó vèo một cái không thấy bóng
dáng đâu.
Đoan Mộc Điềm giật mình, ngón tay theo bản năng siết chặt bao giấy dầu bên trong, một lúc lâu không có động tác gì khác.
Từ bên cạnh có một bàn tay đưa tới, động tác tao nhã, nhưng tốc độ cực nhanh mở ra tầng tầng lớp lớp bao giấy
dầu, lộ ra hai cái…….đùi gà bên trong.
Đùi gà?
Tay hắn cứng đờ, khóe miệng giật giật, thiếu chút nữa không nhịn nổi ném thứ trong tay ra ngoài.
Nhưng hắn rốt cục vẫn bình tâm lại, cố
nén run rẩy cầm bao giấy đưa đến bên miệng Đoan Mộc Điềm, nói: “Ăn nhanh đi, tùy thời đều có thể có người đến đây, nếu bị người ta nhìn thấy, sẽ liên lụy đến Vinh đại tiểu thư.”
Đoan Mộc Điềm nghe vậy mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn đồ ăn đã đưa đến bên miệng, cầm lấy cắn lên trước.
Qua buổi trưa, nàng quả thật đói bụng.
Cắn mấy miếng lại phát hiện người bên cạnh không có động tĩnh gì, nàng quay đầu liền hỏi: “Sao ngươi không ăn?”
“Ta không đói.” Hắn nhẹ giọng trả lời, cũng không nhìn thấy chút gì khác thường.
Đoan Mộc Điềm khẽ nhíu mày, cũng không
quan tâm hắn nữa, tiếp tục bằng tốc độ nhanh nhất tiêu diệt đùi gà trong tay, theo như Quân Tu Nhiễm nói, nếu bị người có tâm nhìn thấy, chỉ sợ
sẽ liên lụy đến Vinh Cầm Tĩnh.
Cắn mấy miếng, nàng bỗng nhiên dừng lại
một chút, cúi đầu nhìn chân gà thơm mềm trong tay, không biết nghĩ tới
cái gì, tay khẽ run lên, sau đó tiếp tục coi như không có việc gì gặm
cắn, gặm xong còn thò tay lấy cái đùi gà còn lại trong tay Quân Tu
Nhiễm, tiếp tục gặm.
Xương gà dùng giấy dầu bao lại, nhanh chóng nhét vào trong tay áo, không còn chút dấu vết nào.
Quân Tu Nhiễm khoanh tay, giống như theo bản năng, ngón tay ở góc áo cọ cọ, giống như muốn lau đi cái gì.
Đoan Mộc Điềm cúi đầu trầm tư, đột nhiên nhớ lại tình cảnh mười ba năm trước lần đầu gặp hắn trên núi Tử Hà, lại nghĩ tới một đoạn thời gian ở chung ngắn ngủi ở thôn Tam Thạch, rồi
nghĩ đến khi gặp lại nhau sau mười năm.
Hắn hình như không hề ăn mặn.
Là trời sinh kiêng ăn, hay là sau khi bị nhốt trên núi Tử Hà ba năm lưu lại bóng ma tâm lý?
Trán nàng không khỏi nhăn lại, ánh mắt rũ xuống, bên trong như có như không sương mù lượn lờ.
Rất xa, có một bóng dáng màu đỏ cầm ô từ từ đi tới, một đôi mắt linh động, ô trong tay xoay xoay tròn, vẻ mặt cười đê tiện.
“Ai nha, phong cảnh nơi này thật tốt!
Quả nhiên ngắm phong cảnh vẫn nên đến ngự hoa viên a.” Hắn lắc lư đi
tới, một tay cầm ô, một tay cầm quạt ngọc, vốn không có gì lạ nhưng ở
trên người hắn lại cố tình tạo nên một loại phong thái mê người lóa mắt
khác thường.
Hắn cứ như vậy tiêu sái không coi ai ra
gì đi tới, xoay người, lại rời bước, vừa vặn dùng bóng râm che ánh sáng
mặt trời, nhiệt tình chiếu cố cho cháu gái bảo bối nhà mình.
Bóng râm bao phủ, Đoan Mộc Điềm nhất
thời cảm thấy mát mẻ cả người, quay đầu nhìn tiểu thúc ở bên cạnh ngắm
phong cảnh, thấy hắn nhìn phong cảnh ở xa xa, phát hiện giống như không
có gì đặc biệt hấp dẫn mới thản nhiên xoay người, cười hì hì nói: “Hương vị đùi gà không tồi chứ?”
“Quả thật không tồi.” Đoan Mộc Điềm gật gật đầu hồi đáp.
Thần công tử liếc nhìn nàng, lại chuyển
sang Quân Tu Nhiễm, cười đến kì dị không có ý tốt, rung đùi đắc ý nói:
“Không sao không sao, Quân Tu Nhiễm võ công cao cường, nội lực thâm hậu, cho dù đói vài ngày cũng không sao, chủ yếu là không để cháu gái ngoan
của bản công tử bị đói bụng là được.”
Quân Tu Nhiễm lành lạnh liếc hắn một cái, nói: “Ngươi xuất hiện ở đây không có việc gì sao?”
“Có việc gì chứ? Hoàng Thượng chỉ nói để các ngươi quỳ ở trong này đến khi thọ yến của thái hậu chấm dứt, cũng
không nói người khác không được vào ngự hoa viên ngắm cảnh. Ai nha nha,
phong cảnh ở đây cũng thật đẹp, so với trong Điện Khôn Nghi xem cầm kỳ
thư họa thi từ ca phú thì thú vị hơn.”
Đáy mắt Quân Tu Nhiễm chợt lóe, khẽ lẩm bẩm nói: “Điện Khôn Nghi?”
“Đúng vậy.Thái hậu nương nương nói, Uyển phi bị sợ hãi, vừa vặn mọi người qua thăm nàng, cũng đỡ phải mất công đi qua đi lại.”
Nghe hắn nói vậy, Đoan Mộc Điềm cũng đại khái biết rõ ý tứ hắn muốn biểu đạt, sắc mặt nhất thời lạnh xuống.
Đoan Mộc Thần nghiêng người nhìn bọn họ
nhếch miệng cười, sau đó lướt qua Quân Tu Nhiễm, đi tới bên cạnh Đoan
Mộc Điềm ngồi xổm xuống, đem ô nhét vào trong tay nàng, nói: “Cầm che
nắng đi, đừng phơi năng tổn thương da thịt mềm mại của cháu gái ngoan
nhà ta, Hoàng Thượng nói để cháu quỳ ở đấy chứ không nói không thể lấy ô che nắng.”
“……………” Đây là kiểu logic gì vậy?
Thần công tử lấm la lấm lét nhìn chung quanh một chút, bỗng nhiên ghé sát lại, nhỏ giọng nói: “Đứng lên một chút.”
“………..”
Thấy cháu gái bảo bối chỉ trưng vẻ mặt
hắc tuyến nhìn mình, không có động tác gì, Thần công tử bĩu môi, dứt
khoát tự mình động thủ.
Đưa tay nhẹ nhàng nâng lên một bên đầu
gối của nàng, đồng thời tay kia mò vào trong ngực lôi ra một gói bông,
nhanh chóng buộc lên đầu gối, sau đó lại làm động tác y hệt với đầu gối
bên kia, cuối cùng thả váy xuống, cái gì cũng nhìn không ra được!
Đoan Mộc Điềm ngẩng đầu bốn mươi lăm độ nhìn lên trời, dĩ nhiên là cực kì hết chỗ nói với tiểu thúc nhà mình rồi.
Nhưng trong lòng lại có dòng nước ấm dao động, thật ra hôm nay bị phạt quỳ trong ngự hoa viên này cũng không phải là xấu.
Có người ở bên cạnh chịu khổ cùng cũng
thuận tiện bảo vệ phòng người ta tiếp cận lăng nhục, có người đưa đồ ăn
đến, còn có tiểu thúc đưa ô, sao lại ủy khuất được chứ?
Thần công tử nói đùa vài câu với nàng rồi đứng dậy rời đi, trước khi đi còn không dấu vết nói nói bên tai Quân Tu Nhiễm.
“Ngoài ngự hoa viên, bốn phương tám
hướng đều có nhiều người lai lịch bất đồng đang qua lại, trong đó hơn
phân nửa là có địch ý với Điềm Điềm, làm phiền ngươi.”
Đôi mắt Quân Tu Nhiễm chợt sầm xuống, môi nhếch lên, thẳng tắp một đường.
“Bổn vương lại muốn nhìn, có ta ở đây, ai dám tiến vào?”
Thần công tử ý cười dạt dào, phe phẩy quạt giấy, ngâm nga điệu hát dân gian lắc lư rời đi.
Hắn vừa rời đi không bao lâu, liền có một thân ảnh càng thêm xinh đẹp xuất hiện trong ngự hoa viên.
Ngự hoa viên hôm nay tuy chỉ có hai người bọn họ, nhưng làm sao lại cảm thấy náo nhiệt như vậy chứ?
Lần này người tới là Phượng Lâu, hắn
xoay lưng lắc mông, một đường như đạp mây nhảy múa nhẹ nhàng bước lại
đây, vẻ mặt tò mò nhìn bọn họ, sâu kín thở dài, nâng giọng nhẹ nhàng
hát: “Thực đáng tiếc, người ta vừa rồi vậy mà không có đi theo Hoàng
Thượng đến ngự hoa viên, bỏ lỡ một màn hay phấn khích như vậy a a a!
Hắn lắc eo mấy cái, vạt áo đỏ thẫm tung bay, một đường chuyển đến bên cạnh Đoan Mộc Điềm, nghiêng người nửa nằm trên mặt đất.
Tay chống đầu, nhẹ cong một chân, hắn cứ như vậy không coi ai ra gì nằm bên cạnh Đoan Mộc Điềm, chớp đôi mắt đào hoa ngập nước, quả là một tuyệt thế yêu nghiệt thiên kiều bá mị phong
tình vạn chủng!
Hắn nhìn nửa ngày bỗng nhiên cảm thấy có điểm không thích hợp, liền khẽ ‘ô’ một tiếng, đưa tay đoạt lấy ô trong
tay Đoan Mộc Điềm, nhét vào tay Quân Tu Nhiễm bên cạnh, theo đó mới cười rạng rõ nói: “Như vậy mới đúng. Quận chúa, ngài được nuông chiều như
thế, sao có thể làm việc bung dù nặng nề này chứ? Cũng mệt muốn chết
rồi.”
“Phượng tổng quản, ngươi sao lại đến
đây? Không đi chúc thọ Thái hậu nương nương à?” Đoan Mộc Điềm đúng là có miễn dịch không tầm thường, cho nên giờ phút này thái độ mới lạnh nhạt.
Mà Phượng Lâu vừa nghe nàng nói, mặt
cũng không lộ vẻ chán ghét, liên tục lắc đầu: “Không đi không đi! Há có
thể đặt chân đến nơi nhàm chám đó? Nếu bị dính xui đầy người thì làm
sao?”
Quân Tu Nhiễm ở bên cạnh che ô cho Đoan
Mộc Điềm, thấy vậy chợt cười quỷ dị, nói: “Rõ ràng cũng là sinh nhật
mình, mọi người đi chúc thọ người khác thì thôi, lại còn muốn ngay cả
mình cũng phải cười vui vẻ đi chúc, đúng là không phải chuyện vui gì.”
“Tam điện hạ ngươi muốn cãi nhau hả?”
Sắc mặt Phượng Lâu hơi khó coi, dáng vẻ chực khóc đáng thương!
Đoan Mộc Điềm kinh ngạc nhíu mi, nàng quả thật không biết Phượng Lâu trùng ngày sinh nhật với Thái hậu.
Trong điện Khôn Nghi, Đoan Mộc Cảnh đang hấp dẫn sự chú ý của cả sảnh đường, mà hắn lại không dấu vết tách ra
nhìn ngoài cửa trước, trong mắt mênh mông sương mù ẩn ẩn có chút lo
lắng.
Tiểu thúc sao còn chưa trở về? Nếu không trở về, sợ là sẽ khiến cho người ta chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.