Chương 12
Mộng Tướng Tùy
12/01/2015
Tới sân bay, lần đầu tiên tôi được diện kiến những người phụ tá thân tín của Quân Lâm.
Tôi thầm nghĩ, Quân Lâm là một cực phẩm nam nhân thì chắc chắn những người phò tá cho anh cũng phải cực kỳ tinh tú.
Trong số đó tôi ấn tượng nhất với một người đàn ông ước chừng sáu mươi tuổi, dáng vẻ rất uyên bác nho nhã có tên là Lưu Thiên Cử.
Tôi thầm phục Quân Lâm vì một người đàn ông trẻ tuổi như anh nếu không có bản lĩnh vững vàng và trí tuệ hơn người thì khó có thể có được sự phò tá tận tụy của một người lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm và uyên bác như thế.
Theo quan sát của tôi thì anh ta đối với Lưu Thiên Cử cũng rất tôn kính.
Tất cả chúng tôi lên máy bay đi Thượng Hải, sau khi xuống máy bay cả đoàn thì đi thẳng tới khách sạn Bốn mùa ăn trưa.
Trong suốt chuyến đi tôi gần như không nói gì, chỉ lẳng lặng sát cánh bên cạnh Quân Lâm.
Lúc bọn họ nhìn thấy tôi họ cũng không hỏi chuyện nhiều, thay vì đó là những ánh mắt dò xét bắn liên tục về phía tôi.
Câu chuyện của bọn họ đều xoay quanh đề tài là việc đàm phán lần này nên làm thế nào mới tốt, các chiến lược gài đối phương… thỉnh thoảng cũng có người cất giọng trêu đùa để thay đổi không khí nhưng cũng không quá suồng sã.
Quân Lâm không tỏ thái độ vui hay buồn, trên mặt luôn giữ vẻ ung dung điềm đạm.
Ăn cơm xong, hai chúng tôi không ngủ lại khách sạn như bọn họ mà đi đến một ngôi nhà yên tĩnh tại ngoại ô để nghỉ ngơi.
Bước xuống xe, Quân Lâm xoay người chìa tay trước mặt tôi, tôi hơi do dự một lát xong cũng đưa tay để anh ta cầm lấy để dắt tôi bước xuống xe.
Tôi quan sát xung quanh thì thấy bốn bề đều bao bọc bởi cây cối, ở giữa lọt thỏm là một căn biệt thự được xây dựng theo kiến trúc cổ.
Quân Lâm nhìn thẳng phía trước rồi nói nhỏ: “Đây là Điệp trang”.
Nói xong anh dắt tay tôi đi theo con đường nhỏ lát đá xanh vào trong sân.
“Vì sao nơi đây gọi là Điệp trang? Là vì nơi đây rất nhiều bướm sao?” Tôi vẫn giữ thói quen hỏi những câu hỏi kiểu kiểu như thế.
Quân Lâm chậm rãi nói: “Đây là tên mà ông nội anh đặt cho trang viên, cũng là theo tên của bà nội anh”.
Dừng một lát anh nói tiếp: “Đây cũng là nơi ông trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời” “Thế à”.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Quân Lâm nhắc tới ông nội của anh.
Đến trước cửa nhà, tôi thấy một cặp vợ chồng đứng đợi sẵn, vừa nhìn thấy hai chúng họ tươi cười cúi người nghênh đón: “Chào tiểu thiếu gia” “Đây là Anh thúc và Anh thẩm”.
Quân Lâm quay sang tôi giới thiệu.
“Chào cô chú ạ”.
Tôi nhìn bọn họ mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Sau đó Quân Lâm nhìn bọn họ giới thiệu tôi: “Còn đây là vợ sắp cưới của tôi”.
Tôi hơi sửng sốt bởi không ngờ anh ta lại giới thiệu tôi như vậy, hình như đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm bên nhau Quân Lâm mở miệng giới thiệu tôi với một người khác.
“A, hóa ra là thiếu phu nhân”.
Anh thẩm mỉm cười vừa cầm lấy tay tôi vừa tinh tế quan sát.
Tôi hơi ngượng ngùng khẽ cúi đầu.
Căn nhà tuy rằng cũ kỹ mọi thiết kế tinh xảo chứng tỏ chủ nhân của căn nhà rất có gu thẩm mĩ, các song sắt cửa sổ đều còn mới và chế tác theo kiểu hoa văn tinh tế.
Quân Lâm đưa tôi đi tham quan một vòng quanh nhà rồi cuối cùng dừng lại ở một ban công trên tầng cao nhất rồi nghiêng ngiêng người nhìn tôi hỏi: “Em thấy nơi này thế nào?”.
“Rất tuyệt, có điều hơn đơn sơ một chút”.
Tôi trả lời thế bởi vì đúng là so sánh với tòa biệt thự ở chốn kinh thành kia thì nơi đây quả thật kém hơn rất nhiều về độ hoa lệ.
Quân Lâm không nói gì nữa mà im lặng đứng nhìn bình nguyên trải rộng trước mắt.
Hai chúng tôi ngủ ở căn phòng phía đông trên tầng 3.
Trong căn phòng tất cả đều được trang trí bằng màu trắng, đồ đạc bên trong rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một chiếc bàn mà thôi.
Có điều phong cảnh ở nơi đây thực rất đẹp, đẹp đến mê lòng người, từ phòng ngủ tôi có thể nhìn ra một không gian rộng lớn bên ngoài với cây cối hoa lá và thảo nguyên ngút ngàn.
Bữa tối được bày ra trong một căn phòng giản dị, dưới ngọn đèn mờ ảo, chỉ có tôi và Quân Lâm ngồi dùng bữa.
“Mấy hôm tới anh sẽ rất bận, em cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé”.
Quân Lâm nói.
“Vâng”.
Tôi vừa nuốt một ngụm canh vừa khẽ trả lời.
“Em ăn thử món này đi, ngon lắm, đây là món sở trường của Anh thẩm đấy”.
Nói xong Quân Lâm gắp một miếng măng mùa xuân bỏ vào bát tôi.
“Trước đây anh rất thích ăn món này”.
Anh ta nói tiếp.
Tôi ngẩng đầu nhìn Quân Lâm, hôm nay xem ra anh ta rất khác ngày thường, đối xử với tôi rất ôn nhu dịu dàng.
Bình thường ngồi ăn tối với cả nhà, hai chúng tôi rất ít khi mở miệng nói chuyện riêng với nhau chứ đừng nói đến việc gắp đồ ăn cho nhau như thế này.
Buổi tối Quân Lâm dành tòan bộ thời gian ở trong thư phòng để chuẩn bị nội dung cho buổi họp ngày mai, còn tôi nằm trong phòng gọi điện thoại cho mẹ Quân Lâm, Tử Mĩ, Tử Thiện và cả mẹ đẻ tôi.
Cuối cùng tôi chẳng biết làm gì nữa ngoài việc dỗ giấc ngủ vì nơi đây không có phương tiện giải trí nào khác cả.
Sáng sớm tỉnh dậy tôi đã không thấy Quân Lâm đâu, có lẽ anh ta đã rời đi từ sớm.
Ăn điểm tâm xong, tôi rời khỏi phòng để đi dạo quanh nhà.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng, tuy ít tầng nhưng diện tích một mặt bằng lại rất lớn, ước chừng phải đến vài trăm mét vuông.
Một tầng chỉ có vài phòng, trong phòng bài trí khá đơn giản.
Bước vào thư phòng tôi bị ấn tượng bởi căn phòng treo kín các loại ảnh chụp, tò mò tôi lại gần săm soi từng chiếc.
Hầu hết đều là ảnh đen trắng, trong ảnh là những người trong gia tộc của Quân Lâm, gồm ông nội, bà nội, ba và cô Quân Lâm lúc còn trẻ.
Trong một chiếc ảnh to hơn, đứng ở giữa là gương mặt tươi cười của Quân Lâm, đó là nụ cười rất rực rỡ và ngây thơ của một đứa trẻ.
Kỳ thật nếu nhìn kỹ thì Quân Lâm không giống cha mà giống mẹ nhiều hơn, ngũ quan rất thanh tú.
“Lúc lão gia còn sống, cứ hè đến là tiểu thiếu gia lại đến đây nghỉ”.
Anh thẩm bước vào nói.
Bà cẩn nhận cầm một tấm ảnh lên lau chùi: “Hai ông cháu rất gắn bó, từ khi lão phu nhân qua đời, lão gia rất ít khi cười, may chăng khi gặp được tiểu thiếu gia ngài ấy mới cười lên một chút”.
Tôi nhìn bà, tuổi bà đã ngòai năm mươi nên chắc quá nửa cuộc đời của bà diễn ra ở nơi đây nên mọi việc xảy ra trong nhà này bà sẽ rõ ràng hơn ai hết.
Đặc biệt là một người trung thành tận tụy như bà thì những kỷ niệm với người chủ cũ sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí.
“Nhưng mà từ khi lão gia qua đời, tiểu thiếu gia rất ít khi trở về”.
Ánh mắt của bà thoáng lộ vẻ cô đơn.
Tôi không lên tiếng, khẽ cầm lên một bức ảnh Quân Lâm đang đội mũ rơm, lưng đeo ba lô, mặt cười rạng rỡ với bộ dáng rất trẻ con, nếu so với vẻ trầm tĩnh của anh ta bây giờ thì đúng là một trời một vực.
Cũng khó trách được Quân Lâm bởi anh ta còn trẻ tuổi như vậy mà đã phải tiếp quản gia nghiệp khổng lồ của ông cha, nếu không ra vẻ trầm ổn, từng trải thì khó có thể tạo được sự tôn kính của cấp dưới.
Những ngày tiếp theo Quân Lâm đều rất bận bịu, thường thì sau khi tôi đã ngủ anh mới trở về, sáng ra khi tôi thức giấc anh đã rời đi từ sớm.
Vì thế hầu hết thời giờ tôi đều ở nhà cùng Anh thẩm và nghe bà kể chuyện trước kia của Quân Lâm.
“Trước kia thiếu gia rất hay tò mò với tất cả các thứ trên đời, cứ gặp cái gì mới là y như rằng phải nghiên cứu tìm hiểu cho rõ.
Có một lần cậu ấy thấy chồng tôi đổi bóng đèn, cậu ấy cũng vụng trộm học, kết quả là bị ngã từ trên ghế xuống đất, sau đó còn khóc lóc ầm ĩ nữa”.
Anh thẩm cười nói.
“Haha, hóa ra là anh ấy cũng từng làm những chuyện buồn cười như thế”.
Tôi cũng cười theo.
“Nhưng mà lão gia rất không thích nghe tiểu thiếu gia khóc, ngài ấy thường nói “Nam tử hán đại trượng phu, vì một chuyện nho nhỏ mà rơi lệ thì còn ra thể thống gì”, cho nên từ đó tiểu thiếu gia trở lên rất kiên cường, cho dù gặp khó khăn lớn thế nào cũng không kêu than nửa tiếng.
Theo tôi nhớ thì lần cuối cùng tiểu thiếu gia khóc đó chính là lúc lão gia qua đời.
Khi đó tiểu thiếu gia mới có mười bốn tuổi, cậu ấy đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng nước mắt không nhịn được cứ thế trào ra.
Bởi vì cậu ấy biết ông cậu ấy không muốn nhìn thấy cậu ấy khóc nên mới cố nuốt nước mắt vào trong”.
Bà có chút xúc động.
Tôi không lên tiếng hỏi thêm, những gì bà vừa nói đều là những thứ mà tôi chưa từng nghĩ nó đã từng xảy ra với Quân Lâm.
Buổi tối hôm đó, lúc tôi vừa tắm xong điện thoại vang lên.
Đó là điện thoại của Từ Vĩnh An: “Phu nhân, công tử uống rượu quá chén nên hiện đang nằm ở khách sạn.
Phiền phu nhân mang vài bộ quần áo của ngài ấy đến đây, lát tôi sẽ cho xe đến đón ngài”.
Say sao? Tửu lượng của Quân Lâm không tầm thường chút nào, sao hôm nay lại uống say đến vậy? Tôi nhanh chóng chuẩn bị một số quần áo của anh rồi lên xe đi.
Tôi đến khách sạn đã là hơn 10 giờ đêm, Từ Vĩnh An đứng sẵn ngòai cửa đợi.
Vào trong phòng tôi thấy Quân Lâm đang nằm trên giường, một tay vắt lên trán, hơi thở tràn ngập mùi rượu.
Xem ra hôm nay anh ta thật sự say rồi, tôi vào phòng tắm mở nước ngập bồn để lát anh ta có thể tắm rửa.
Sau đó, tôi giúp anh cởi bỏ càvạt.
Quân Lâm dần dần mở to mắt nhìn tôi: “Là em sao? Sao em lại tới đây?” “Ừ…”.
Tôi khẽ đáp lời, hai tay vẫn tiếp tục tháo từng khuy cúc áo.
Anh ta lại nhắm mắt lại, miệng còn lảm nhảm vài câu vô nghĩ.
Bỗng nhiên anh cầm chặt lấy tay tôi: “Thực ra, thực ra….
năm đó anh không… không cố ý làm như vậy” Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, tôi vội rụt tay về chạy ra mở cửa.
“Ngày mai chín giờ chúng tôi có một buổi họp quan trọng, sáng mai phiền phu nhân gọi công tử dậy đúng giờ”.
Từ Vĩnh An nhìn tôi nói.
“Được rồi”.
Tôi lại trở về ngồi cạnh Quân Lâm, anh lại nhắm mắt, miệng tiếp tục nói: “Đời này….
anh ghét nhất là bị người ta tính kế…” “Được rồi, được rồi”.
Tôi dìu anh dậy.
“Mau đi tắm đi”.
Quân Lâm tắm xong liền quay vào giường nằm ngủ luôn, tôi đặt chuông báo thức cho ngày mai rồi cũng nằm xuống cạnh anh.
Sáng sớm chuông báo thức reo vang, tôi giật mình tỉnh giấc đã phát hiện Quân Lâm đang vùi đầu vảo cổ tôi cắn mút, tôi buồn quá nên đẩy ra: “Anh đừng náo loạn nữa được không, còn phải đi họp bây giờ đấy”.
Nhưng Quân Lâm dường như không nghe thấy nên vẫn ra sức hôn tôi, hai tay cũng bắt đầu rờ rẫm lung tung.
Từ lúc bị ba nhắc nhở Quân Lâm cũng ít thân mật với tôi hơn, mà tôi cũng nhớ tới lời của ba, không nên chiều theo ham muốn vô độ của anh vì lo sợ một ngày mình thực sự trở thành “hồng nhan họa thủy” trong truyền thuyết.
Vì thế tôi cố giãy giụa thoát khỏi vòng tay ôm ấp của anh, một lúc sau Quân Lâm mới ngồi xuống, mặt mũi tức giận nhìn tôi.
Tôi ngồi hẳn dậy sửa sang lại quần áo, khẽ liếc anh một cái: “Anh còn không đi rửa mặt đi!” Quân Lâm nghe xong bất đắc dĩ tiến vào phóng tắm, nhìn theo bóng dáng dằn dỗi của anh,tôi bất giác nở nụ cười.
Tôi theo Quân Lâm vào phòng ăn sáng của khách sạn rồi ngồi xuống một chiếc bàn có vị trí cạnh cửa sổ, từ đây có thể chiêm ngưỡng không gian rộng lớn bên ngoài.
Quân Lâm nói: “Lát nữa anh phải đi họp.
Em mất công đến đây rồi thì cứ đi mua sắm, tiện chờ anh luôn.
Lát họp xong anh sẽ đưa em đi dạo phố và ăn tối.
Sau đó chúng ta cùng trở về Điệp trang”.
“Không cần phức tạp thế đâu, em có thể tự đi mua sắm loanh quanh đây cũng được”.
Tôi thực tâm trả lời vì tôi để ý thấy trong khách sạn có rất nhiều quầy hàng, không nhất thiết phải đi mua sắm ở chỗ xa xôi.
“Thế thì em phải cẩn thận một chút”.
Quân Lâm dặn dò.
Lúc này Từ Vĩnh An đi tới, cúi xuống nói nhỏ bên tai Quân Lâm gì đó.
Quân Lâm nhìn về phía xa rồi khẽ nhíu mày.
Tôi cũng theo hướng nhìn của anh, thấy một người đàn ông mặc tây phục, tướng mạo anh tú và khá già dặn tiến lại gần chúng tôi.
Người này trông rất quen mặt mà tôi không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu, hình như tôi đã xem qua ảnh chụp anh ta thì phải.
“Quân Lâm, Lâu rồi không gặp”.
Anh ta vỗ vai Quân Lâm rất thân thiết.
Quân Lâm cũng đứng lên hơi gượng gạo cười: “Đúng vậy, Hạo Hành”.
Tôi chợt nhớ ra người đàn ông này là ai.
Đó chính là anh trai của Tố Hành, lần trước điều tra vụ án của Trần Kiệt Hoa tình cờ tôi phát hiện ra Tố Hành có một người anh trai, hiện đang là chủ một ngân hàng có tiếng ở Mỹ, vợ của anh ta cũng là con gái của một Tổng giám đốc ngân hàng lớn bên đó, cô ta cũng là người Trung Quốc.
Anh ta nhìn tôi nói: “Đây chắc là Tô tiểu thư, tôi đã nghe Tố Hành nhắc tới cô nhiều lần”.
“Vâng, chào anh”.
Tôi cũng đứng lên nở nụ cười tiếp đón.
Anh ta tự giới thiệu: “Tôi là Đỗ Hạo Hành, anh trai của Tố Hành”.
“Hai người không ngại khi tôi ngồi chung đấy chứ?” “Mời ngồi”.
Quân Lâm cũng ngồi xuống, Từ Vĩnh An lúc này mới rời đi.
“Anh về khi nào thế?” Quân Lâm hỏi.
“Tôi về hai hôm trước, tối hôm qua mới đến Thượng Hải.
Vừa rồi Tố Hành bị tai nạn, ba mẹ tôi lo lắng quá nên bảo tôi trở về xem con bé thế nào”.
Hạo Hành nói.
Cha mẹ của Tố Hành đều đã định cư ở Mỹ, hiện nay chỉ có mình cô ở lại Bắc Kinh.
Anh ta tiếp tục nói: “Cậu cũng thật là, tôi cứ nghĩ cậu sẽ chăm sóc tốt cho con bé, ai ngờ lại thành như thế này.
Tôi thật chẳng biết nói sao với cậu nữa”.
Quân Lâm khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái, cười cười chứ không lên tiếng.
Sau đó Hạo Hành lại đổi chủ đề sang việc làm ăn lần này của Quân Lâm, tôi nghe chẳng hiểu gì nên chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh, thái độ hờ hững của tôi cũng giống như Quân Lâm hờ hững với cuộc hội ngộ bất ngờ với Hạo Hành vậy.
Ăn cơm xong, Quân Lâm và Hạo Hành cùng rời đi có việc, tôi rảnh rỗi nên lang thang ra ngoài dạo phố.
Đi loanh quanh một mình thật là buồn chán, bất giác tôi thấy trước mắt hiện ra một cửa hàng làm tóc, tôi mới chợt nhớ ra là mình để kiểu tóc uốn xoăn này quá lâu rồi, giờ cũng là lúc nên duỗi thẳng ra, coi như tự làm mới mình vậy.
Vì thế tôi ung dung đi vào cửa hàng và yêu cầu nhân viên duỗi tóc.
Đang lúc làm thì Quân Lâm gọi điện thoại tới.
“Em đang làm gì?” Quân Lâm hỏi “Đang làm tóc”.
Tôi đáp.
Qua điện thoại tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và tiếng tranh luận không ngớt.
“Em đợi anh chút”.
Quân Lâm nói.
Sau đó tôi nghe thấy anh nói với người bên cạnh là chỗ này nên sửa lại, không nên viết ý này….
Một lát sau anh ta mới tiếp tục cuộc điện thoại với tôi: “Em đã ăn cơm trưa chưa?” “Em ăn rồi”.
Anh ta bận như vậy nên tôi cũng không muốn làm anh ta phân tâm.
“Tối nay anh có thể về sớm một chút, em chờ anh về ăn tối nhé, cứ đợi ở đấy anh sẽ qua đón em”.
Quân Lâm nói.
“Vâng”.
Sau đó tôi cúp máy.
Làm tóc xong, tôi đứng trước gương lẳng lặng nhìn mình, thật là khó tin, cô gái trong gương trông trẻ hơn tôi đến 10 tuổi.
Sau đó tôi đi uống trà chiều.
Vì vẫn còn sớm nên tôi vòng sang khu mua sắm bên cạnh để mua quà cho mẹ, Tử Thiện, Tử Mĩ, Tâm Duyệt, tiện thể mua cho mình vài bộ váy áo.
Đến khoảng hơn 6 giờ tôi nhận được điện thoại của Quân Lâm.
“Em đang ở đâu? Anh qua đón bây giờ”.
Tôi nói cho anh địa chỉ rồi tiếp tục lựa chọn quần áo tiếp vì không nghĩ rằng anh có thể đến nhanh như thế.
Chỉ độ vài phút sau, khi tôi còn đang mải thử một chiếc váy màu lam có hoa li ti làm nền thì Quân Lâm đẩy cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi Quân Lâm có vẻ sửng sốt nhưng vẫn không hề nói gì.
“Anh đợi em một lát, em đi thay bộ đồ này ra đã”.
Tôi nhìn anh nói.
“Không cần đổi đâu, bộ này cũng đẹp lắm”.
Quân Lâm nhìn tôi nói, trong mắt anh dường như ẩn chứa tia hân hoan.
Tôi cũng không tranh cãi gì nữa mà cùng anh bước ra ngoài.
Hai chúng tôi đi vào một nhà hàng Thượng Hải nằm cạnh sông Đông Giang, Quân Lâm đã đặt trước một phòng riêng tại đó.
Ở trong một căn phòng rộng lớn như vậy mà chỉ có hai chúng tôi dùng bữa cho nên không gian có vẻ im ắng khác thường.
“Hôm nay em mua được những gì?” Thấy tôi im lặng ăn cơm, Quân Lâm hỏi.
“Mua cho mẹ một chiếc khăn lụa, cho Tâm Duyệt một cái hoa cài áo, quần áo cho Tử Thiện…” Tôi thao thao bất tuyệt giống như cả ngày chưa được nói vậy.
“Được rồi, được rồi, anh cũng chỉ hỏi thế thôi”.
Sau đó anh nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Thế của anh đâu?” “Của anh á?” Tôi hơi khựng người bởi vì hình như là tôi chưa từng mua cho anh bất kỳ thứ gì thì phải, không phải là quên mà là không có khái niệm đó trong đầu.
Nhìn vẻ ngỡ ngàng của tôi, anh cười cười: “Anh đùa thôi”.
Buổi tối hôm nay Quân Lâm tựa hồ rất vui vẻ, tôi đoán là do công cuộc đàm phán của anh rất thuận lợi.
“Em rất thích màu lam sao?” Quân Lâm đột nhiên hỏi.
Tôi hơi kỳ quái: “Làm sao anh biết được?” “Em có rất nhiều quần áo màu lam”.
Anh ta đáp.
Tôi không ngờ Quân Lâm còn để ý tới những chuyện nhỏ nhặt như thế, chẳng lẽ lần trước anh ta tặng tôi chiếc vòng ngọc cũng là có chủ ý hay sao? Một lúc sau Quân Lâm lại có điện thoại, anh bước ra ngoài nghe, còn mình tôi ở lại, tôi liền đứng dậy bước ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp của sông Đông Giang về đêm.
Tôi nhớ tới 10 năm trước, cũng ở nơi này tôi đã bị cảnh đẹp nơi này làm cho lóa mắt.
Đáng tiếc trong trí nhớ của tôi, những gì xảy ra ở Thượng Hải đã trở lên mơ hồ, chỉ thỉnh thoảng ở bên Tử Thiện tôi mới nhớ ra là mình đã từng đến Thượng Hải mà thôi.
Buổi tối hôm đó Quân Lâm yêu tôi rất cuồng nhiệt, mà tôi cũng cháy hết mình để đáp lại anh, ngầm nói cho anh biết là tôi sẽ luôn đón chờ anh nếu như anh không đòi hỏi một cách tham lam vô lối.
Thực ra tôi đã sớm quen thuộc với sự thân mật về xác thịt với Quân Lâm, những ngày đầu tiên tôi còn có chút chết lặng và kháng cự nhưng giờ đây đã thay thế bởi sự chờ mong và hưng phấn.
Tôi biết Quân Lâm cũng cảm nhận được sự khao khát của tôi.
Trong trí nhớ của mình, tôi nghĩ đây là lần chúng tôi yêu nhau lâu nhất và cũng là lần đầu tiên tôi có cảm giác là mình đã cháy hết mình đến độ kiệt sức….
Sau đó Quân Lâm cũng không ôm tôi ngủ ngay như mọi lần mà ôm tôi thủ thỉ chuyện trò.
“Trung Tuấn Gia Hoa được thành lập vào đúng năm mà anh sinh ra, do ông nội anh sáng lập.
Ông nói nó là tượng trưng cho sự có mặt của anh trên đời.
Theo ông thì tài chính mới là gốc của mọi hoạt động kinh tế trong bất kỳ tập đoàn lớn nào, là gốc của sự phát triển tiếp theo các ngành nghề hạng mục khác.
Cho nên ông đã luôn đặt việc phát triển tài chính của Tập đoàn lên hàng đầu, có như vậy ngày hôm nay Tập đoàn Diệp gia mới phát triển như ngày hôm nay, mà Trung Tuấn Gia Hoa cũng là đơn vị mang lại doanh thu lớn nhất cho Tập đoàn.
Ông cũng luôn tin tưởng rằng Trung Tuấn Gia Hoa sẽ phát triển rực rỡ hơn nữa dưới sự dẫn dắt của anh.
Vì thế nên trước khi nhắm mắt ông đã nắm chặt tay anh và nói rằng “Cháu đừng cô phụ kỳ vọng của ông””.
Trong bóng đêm tôi lại đang nằm gọn trong lòng anh nên không thể nhìn thấy rõ biểu hiện trên mặt anh: “Thế ba thì sao?”.
Bởi vì nghe anh nói rất nhiều việc về ông nội nhưng tuyệt không đề cập tới cha, điều này không khỏi làm cho tôi liên tưởng tới việc hai cha con luôn không hợp nhau, quan hệ cũng có phần xa cách.
“Ba anh à? Lúc anh còn nhỏ ba đã luôn nghiêm khắc với anh, hay đánh anh cho nên anh luôn nghĩ rằng sau này anh có con anh cũng sẽ dạy dỗ con bằng tình yêu thương, giống như ông nội vậy.
Anh cũng không tưởng tượng được là giờ đây anh đối với Tử Thiện nhiều khi cũng thật nghiêm khắc, còn dùng cả gia pháp…” Tôi cũng đã từng thấy Quân Lâm đánh Tử Thiện tuy nhiên anh cũng chưa có xuống tay, chỉ dọa dẫm bé mà thôi.
Tôi còn mải suy nghĩ thì Quân Lâm đã nói tiếp: “Em cũng đừng trách anh nhẫn tâm bởi vì sau này Tử Thiện sẽ phải kế thừa sự nghiệp của gia tộc, nếu không dạy dỗ con nghiêm khắc thì sau này con sẽ không thể trụ vững” Quân Lâm là một người cha tốt và tôi chưa bao giờ nghi ngờ về điều này.
Tôi dần chìm vào mộng đẹp, mang theo câu chuyện về tuổi thơ của Quân Lâm….
Sáng sớm hôm sau tôi mơ màng nghe thấy ai đó đang gọi mình, mở mắt ra liền thấy Quân Lâm.
“Em nhanh dậy đi, anh sẽ đưa em ra ngoài kia ngắm mặt trời mọc”.
Quân Lâm nhìn tôi nói.
“Anh không đi làm sao?” Tôi có chút bất ngờ.
“Hôm nay anh nghỉ”.
Nói xong anh kéo tôi xuống giường.
Thay quần áo xong Quân Lâm dắt tôi đi qua một con đường nhỏ, hai bên cỏ dại mọc tràn ra đường, trên đầu bao phủ bởi tán cây tùng bách xanh ngắt ướt át, bốn phía đều ngát hương hoa tự nhiên.
Lúc này mặt trời vừa lên, ánh nắng buổi sớm rực rỡ chiếu lên vạn vật tạo ra một cảnh tượng rất diễm lệ… “Nơi đây đẹp quá”.
Không gian mênh mông với thiên nhiên giao hòa làm cho khung cảnh nơi đây có phần hùng vĩ hơn trang viên rất nhiều.
“Ông nội để lại cho anh toàn bộ chốn này”.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Quân Lâm.
Tôi nhìn xung quanh hỏi: “Tất cả chỗ này đều là của nhà anh sao? Rộng bao nhiêu vậy?” “Rộng bằng tầm nhìn của em”.
Quân Lâm quay đàu nhìn tôi, sau lại nhìn ra phía xa.
“Thế á?” Tôi nhìn anh, có chút bất ngờ trước câu trả lời đó.
“Đây là một mảnh thiên hạ, ông đã nói với anh như vậy…..
Và em sẽ cùng anh…… trị vì thiên hạ” Ánh mắt Quân Lâm ánh lên vẻ sáng rực, dường như xung quanh chỗ anh đứng đều tỏa ra hào quang rực rỡ…
Tôi thầm nghĩ, Quân Lâm là một cực phẩm nam nhân thì chắc chắn những người phò tá cho anh cũng phải cực kỳ tinh tú.
Trong số đó tôi ấn tượng nhất với một người đàn ông ước chừng sáu mươi tuổi, dáng vẻ rất uyên bác nho nhã có tên là Lưu Thiên Cử.
Tôi thầm phục Quân Lâm vì một người đàn ông trẻ tuổi như anh nếu không có bản lĩnh vững vàng và trí tuệ hơn người thì khó có thể có được sự phò tá tận tụy của một người lớn tuổi dày dặn kinh nghiệm và uyên bác như thế.
Theo quan sát của tôi thì anh ta đối với Lưu Thiên Cử cũng rất tôn kính.
Tất cả chúng tôi lên máy bay đi Thượng Hải, sau khi xuống máy bay cả đoàn thì đi thẳng tới khách sạn Bốn mùa ăn trưa.
Trong suốt chuyến đi tôi gần như không nói gì, chỉ lẳng lặng sát cánh bên cạnh Quân Lâm.
Lúc bọn họ nhìn thấy tôi họ cũng không hỏi chuyện nhiều, thay vì đó là những ánh mắt dò xét bắn liên tục về phía tôi.
Câu chuyện của bọn họ đều xoay quanh đề tài là việc đàm phán lần này nên làm thế nào mới tốt, các chiến lược gài đối phương… thỉnh thoảng cũng có người cất giọng trêu đùa để thay đổi không khí nhưng cũng không quá suồng sã.
Quân Lâm không tỏ thái độ vui hay buồn, trên mặt luôn giữ vẻ ung dung điềm đạm.
Ăn cơm xong, hai chúng tôi không ngủ lại khách sạn như bọn họ mà đi đến một ngôi nhà yên tĩnh tại ngoại ô để nghỉ ngơi.
Bước xuống xe, Quân Lâm xoay người chìa tay trước mặt tôi, tôi hơi do dự một lát xong cũng đưa tay để anh ta cầm lấy để dắt tôi bước xuống xe.
Tôi quan sát xung quanh thì thấy bốn bề đều bao bọc bởi cây cối, ở giữa lọt thỏm là một căn biệt thự được xây dựng theo kiến trúc cổ.
Quân Lâm nhìn thẳng phía trước rồi nói nhỏ: “Đây là Điệp trang”.
Nói xong anh dắt tay tôi đi theo con đường nhỏ lát đá xanh vào trong sân.
“Vì sao nơi đây gọi là Điệp trang? Là vì nơi đây rất nhiều bướm sao?” Tôi vẫn giữ thói quen hỏi những câu hỏi kiểu kiểu như thế.
Quân Lâm chậm rãi nói: “Đây là tên mà ông nội anh đặt cho trang viên, cũng là theo tên của bà nội anh”.
Dừng một lát anh nói tiếp: “Đây cũng là nơi ông trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời” “Thế à”.
Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy Quân Lâm nhắc tới ông nội của anh.
Đến trước cửa nhà, tôi thấy một cặp vợ chồng đứng đợi sẵn, vừa nhìn thấy hai chúng họ tươi cười cúi người nghênh đón: “Chào tiểu thiếu gia” “Đây là Anh thúc và Anh thẩm”.
Quân Lâm quay sang tôi giới thiệu.
“Chào cô chú ạ”.
Tôi nhìn bọn họ mỉm cười gật đầu chào hỏi.
Sau đó Quân Lâm nhìn bọn họ giới thiệu tôi: “Còn đây là vợ sắp cưới của tôi”.
Tôi hơi sửng sốt bởi không ngờ anh ta lại giới thiệu tôi như vậy, hình như đây là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm bên nhau Quân Lâm mở miệng giới thiệu tôi với một người khác.
“A, hóa ra là thiếu phu nhân”.
Anh thẩm mỉm cười vừa cầm lấy tay tôi vừa tinh tế quan sát.
Tôi hơi ngượng ngùng khẽ cúi đầu.
Căn nhà tuy rằng cũ kỹ mọi thiết kế tinh xảo chứng tỏ chủ nhân của căn nhà rất có gu thẩm mĩ, các song sắt cửa sổ đều còn mới và chế tác theo kiểu hoa văn tinh tế.
Quân Lâm đưa tôi đi tham quan một vòng quanh nhà rồi cuối cùng dừng lại ở một ban công trên tầng cao nhất rồi nghiêng ngiêng người nhìn tôi hỏi: “Em thấy nơi này thế nào?”.
“Rất tuyệt, có điều hơn đơn sơ một chút”.
Tôi trả lời thế bởi vì đúng là so sánh với tòa biệt thự ở chốn kinh thành kia thì nơi đây quả thật kém hơn rất nhiều về độ hoa lệ.
Quân Lâm không nói gì nữa mà im lặng đứng nhìn bình nguyên trải rộng trước mắt.
Hai chúng tôi ngủ ở căn phòng phía đông trên tầng 3.
Trong căn phòng tất cả đều được trang trí bằng màu trắng, đồ đạc bên trong rất đơn sơ, chỉ có một chiếc giường, một tủ quần áo và một chiếc bàn mà thôi.
Có điều phong cảnh ở nơi đây thực rất đẹp, đẹp đến mê lòng người, từ phòng ngủ tôi có thể nhìn ra một không gian rộng lớn bên ngoài với cây cối hoa lá và thảo nguyên ngút ngàn.
Bữa tối được bày ra trong một căn phòng giản dị, dưới ngọn đèn mờ ảo, chỉ có tôi và Quân Lâm ngồi dùng bữa.
“Mấy hôm tới anh sẽ rất bận, em cứ ở nhà nghỉ ngơi nhé”.
Quân Lâm nói.
“Vâng”.
Tôi vừa nuốt một ngụm canh vừa khẽ trả lời.
“Em ăn thử món này đi, ngon lắm, đây là món sở trường của Anh thẩm đấy”.
Nói xong Quân Lâm gắp một miếng măng mùa xuân bỏ vào bát tôi.
“Trước đây anh rất thích ăn món này”.
Anh ta nói tiếp.
Tôi ngẩng đầu nhìn Quân Lâm, hôm nay xem ra anh ta rất khác ngày thường, đối xử với tôi rất ôn nhu dịu dàng.
Bình thường ngồi ăn tối với cả nhà, hai chúng tôi rất ít khi mở miệng nói chuyện riêng với nhau chứ đừng nói đến việc gắp đồ ăn cho nhau như thế này.
Buổi tối Quân Lâm dành tòan bộ thời gian ở trong thư phòng để chuẩn bị nội dung cho buổi họp ngày mai, còn tôi nằm trong phòng gọi điện thoại cho mẹ Quân Lâm, Tử Mĩ, Tử Thiện và cả mẹ đẻ tôi.
Cuối cùng tôi chẳng biết làm gì nữa ngoài việc dỗ giấc ngủ vì nơi đây không có phương tiện giải trí nào khác cả.
Sáng sớm tỉnh dậy tôi đã không thấy Quân Lâm đâu, có lẽ anh ta đã rời đi từ sớm.
Ăn điểm tâm xong, tôi rời khỏi phòng để đi dạo quanh nhà.
Biệt thự tổng cộng có ba tầng, tuy ít tầng nhưng diện tích một mặt bằng lại rất lớn, ước chừng phải đến vài trăm mét vuông.
Một tầng chỉ có vài phòng, trong phòng bài trí khá đơn giản.
Bước vào thư phòng tôi bị ấn tượng bởi căn phòng treo kín các loại ảnh chụp, tò mò tôi lại gần săm soi từng chiếc.
Hầu hết đều là ảnh đen trắng, trong ảnh là những người trong gia tộc của Quân Lâm, gồm ông nội, bà nội, ba và cô Quân Lâm lúc còn trẻ.
Trong một chiếc ảnh to hơn, đứng ở giữa là gương mặt tươi cười của Quân Lâm, đó là nụ cười rất rực rỡ và ngây thơ của một đứa trẻ.
Kỳ thật nếu nhìn kỹ thì Quân Lâm không giống cha mà giống mẹ nhiều hơn, ngũ quan rất thanh tú.
“Lúc lão gia còn sống, cứ hè đến là tiểu thiếu gia lại đến đây nghỉ”.
Anh thẩm bước vào nói.
Bà cẩn nhận cầm một tấm ảnh lên lau chùi: “Hai ông cháu rất gắn bó, từ khi lão phu nhân qua đời, lão gia rất ít khi cười, may chăng khi gặp được tiểu thiếu gia ngài ấy mới cười lên một chút”.
Tôi nhìn bà, tuổi bà đã ngòai năm mươi nên chắc quá nửa cuộc đời của bà diễn ra ở nơi đây nên mọi việc xảy ra trong nhà này bà sẽ rõ ràng hơn ai hết.
Đặc biệt là một người trung thành tận tụy như bà thì những kỷ niệm với người chủ cũ sẽ không bao giờ phai nhạt trong tâm trí.
“Nhưng mà từ khi lão gia qua đời, tiểu thiếu gia rất ít khi trở về”.
Ánh mắt của bà thoáng lộ vẻ cô đơn.
Tôi không lên tiếng, khẽ cầm lên một bức ảnh Quân Lâm đang đội mũ rơm, lưng đeo ba lô, mặt cười rạng rỡ với bộ dáng rất trẻ con, nếu so với vẻ trầm tĩnh của anh ta bây giờ thì đúng là một trời một vực.
Cũng khó trách được Quân Lâm bởi anh ta còn trẻ tuổi như vậy mà đã phải tiếp quản gia nghiệp khổng lồ của ông cha, nếu không ra vẻ trầm ổn, từng trải thì khó có thể tạo được sự tôn kính của cấp dưới.
Những ngày tiếp theo Quân Lâm đều rất bận bịu, thường thì sau khi tôi đã ngủ anh mới trở về, sáng ra khi tôi thức giấc anh đã rời đi từ sớm.
Vì thế hầu hết thời giờ tôi đều ở nhà cùng Anh thẩm và nghe bà kể chuyện trước kia của Quân Lâm.
“Trước kia thiếu gia rất hay tò mò với tất cả các thứ trên đời, cứ gặp cái gì mới là y như rằng phải nghiên cứu tìm hiểu cho rõ.
Có một lần cậu ấy thấy chồng tôi đổi bóng đèn, cậu ấy cũng vụng trộm học, kết quả là bị ngã từ trên ghế xuống đất, sau đó còn khóc lóc ầm ĩ nữa”.
Anh thẩm cười nói.
“Haha, hóa ra là anh ấy cũng từng làm những chuyện buồn cười như thế”.
Tôi cũng cười theo.
“Nhưng mà lão gia rất không thích nghe tiểu thiếu gia khóc, ngài ấy thường nói “Nam tử hán đại trượng phu, vì một chuyện nho nhỏ mà rơi lệ thì còn ra thể thống gì”, cho nên từ đó tiểu thiếu gia trở lên rất kiên cường, cho dù gặp khó khăn lớn thế nào cũng không kêu than nửa tiếng.
Theo tôi nhớ thì lần cuối cùng tiểu thiếu gia khóc đó chính là lúc lão gia qua đời.
Khi đó tiểu thiếu gia mới có mười bốn tuổi, cậu ấy đã nhẫn nhịn rất lâu, cuối cùng nước mắt không nhịn được cứ thế trào ra.
Bởi vì cậu ấy biết ông cậu ấy không muốn nhìn thấy cậu ấy khóc nên mới cố nuốt nước mắt vào trong”.
Bà có chút xúc động.
Tôi không lên tiếng hỏi thêm, những gì bà vừa nói đều là những thứ mà tôi chưa từng nghĩ nó đã từng xảy ra với Quân Lâm.
Buổi tối hôm đó, lúc tôi vừa tắm xong điện thoại vang lên.
Đó là điện thoại của Từ Vĩnh An: “Phu nhân, công tử uống rượu quá chén nên hiện đang nằm ở khách sạn.
Phiền phu nhân mang vài bộ quần áo của ngài ấy đến đây, lát tôi sẽ cho xe đến đón ngài”.
Say sao? Tửu lượng của Quân Lâm không tầm thường chút nào, sao hôm nay lại uống say đến vậy? Tôi nhanh chóng chuẩn bị một số quần áo của anh rồi lên xe đi.
Tôi đến khách sạn đã là hơn 10 giờ đêm, Từ Vĩnh An đứng sẵn ngòai cửa đợi.
Vào trong phòng tôi thấy Quân Lâm đang nằm trên giường, một tay vắt lên trán, hơi thở tràn ngập mùi rượu.
Xem ra hôm nay anh ta thật sự say rồi, tôi vào phòng tắm mở nước ngập bồn để lát anh ta có thể tắm rửa.
Sau đó, tôi giúp anh cởi bỏ càvạt.
Quân Lâm dần dần mở to mắt nhìn tôi: “Là em sao? Sao em lại tới đây?” “Ừ…”.
Tôi khẽ đáp lời, hai tay vẫn tiếp tục tháo từng khuy cúc áo.
Anh ta lại nhắm mắt lại, miệng còn lảm nhảm vài câu vô nghĩ.
Bỗng nhiên anh cầm chặt lấy tay tôi: “Thực ra, thực ra….
năm đó anh không… không cố ý làm như vậy” Đột nhiên tiếng đập cửa vang lên, tôi vội rụt tay về chạy ra mở cửa.
“Ngày mai chín giờ chúng tôi có một buổi họp quan trọng, sáng mai phiền phu nhân gọi công tử dậy đúng giờ”.
Từ Vĩnh An nhìn tôi nói.
“Được rồi”.
Tôi lại trở về ngồi cạnh Quân Lâm, anh lại nhắm mắt, miệng tiếp tục nói: “Đời này….
anh ghét nhất là bị người ta tính kế…” “Được rồi, được rồi”.
Tôi dìu anh dậy.
“Mau đi tắm đi”.
Quân Lâm tắm xong liền quay vào giường nằm ngủ luôn, tôi đặt chuông báo thức cho ngày mai rồi cũng nằm xuống cạnh anh.
Sáng sớm chuông báo thức reo vang, tôi giật mình tỉnh giấc đã phát hiện Quân Lâm đang vùi đầu vảo cổ tôi cắn mút, tôi buồn quá nên đẩy ra: “Anh đừng náo loạn nữa được không, còn phải đi họp bây giờ đấy”.
Nhưng Quân Lâm dường như không nghe thấy nên vẫn ra sức hôn tôi, hai tay cũng bắt đầu rờ rẫm lung tung.
Từ lúc bị ba nhắc nhở Quân Lâm cũng ít thân mật với tôi hơn, mà tôi cũng nhớ tới lời của ba, không nên chiều theo ham muốn vô độ của anh vì lo sợ một ngày mình thực sự trở thành “hồng nhan họa thủy” trong truyền thuyết.
Vì thế tôi cố giãy giụa thoát khỏi vòng tay ôm ấp của anh, một lúc sau Quân Lâm mới ngồi xuống, mặt mũi tức giận nhìn tôi.
Tôi ngồi hẳn dậy sửa sang lại quần áo, khẽ liếc anh một cái: “Anh còn không đi rửa mặt đi!” Quân Lâm nghe xong bất đắc dĩ tiến vào phóng tắm, nhìn theo bóng dáng dằn dỗi của anh,tôi bất giác nở nụ cười.
Tôi theo Quân Lâm vào phòng ăn sáng của khách sạn rồi ngồi xuống một chiếc bàn có vị trí cạnh cửa sổ, từ đây có thể chiêm ngưỡng không gian rộng lớn bên ngoài.
Quân Lâm nói: “Lát nữa anh phải đi họp.
Em mất công đến đây rồi thì cứ đi mua sắm, tiện chờ anh luôn.
Lát họp xong anh sẽ đưa em đi dạo phố và ăn tối.
Sau đó chúng ta cùng trở về Điệp trang”.
“Không cần phức tạp thế đâu, em có thể tự đi mua sắm loanh quanh đây cũng được”.
Tôi thực tâm trả lời vì tôi để ý thấy trong khách sạn có rất nhiều quầy hàng, không nhất thiết phải đi mua sắm ở chỗ xa xôi.
“Thế thì em phải cẩn thận một chút”.
Quân Lâm dặn dò.
Lúc này Từ Vĩnh An đi tới, cúi xuống nói nhỏ bên tai Quân Lâm gì đó.
Quân Lâm nhìn về phía xa rồi khẽ nhíu mày.
Tôi cũng theo hướng nhìn của anh, thấy một người đàn ông mặc tây phục, tướng mạo anh tú và khá già dặn tiến lại gần chúng tôi.
Người này trông rất quen mặt mà tôi không thể nhớ ra là đã gặp ở đâu, hình như tôi đã xem qua ảnh chụp anh ta thì phải.
“Quân Lâm, Lâu rồi không gặp”.
Anh ta vỗ vai Quân Lâm rất thân thiết.
Quân Lâm cũng đứng lên hơi gượng gạo cười: “Đúng vậy, Hạo Hành”.
Tôi chợt nhớ ra người đàn ông này là ai.
Đó chính là anh trai của Tố Hành, lần trước điều tra vụ án của Trần Kiệt Hoa tình cờ tôi phát hiện ra Tố Hành có một người anh trai, hiện đang là chủ một ngân hàng có tiếng ở Mỹ, vợ của anh ta cũng là con gái của một Tổng giám đốc ngân hàng lớn bên đó, cô ta cũng là người Trung Quốc.
Anh ta nhìn tôi nói: “Đây chắc là Tô tiểu thư, tôi đã nghe Tố Hành nhắc tới cô nhiều lần”.
“Vâng, chào anh”.
Tôi cũng đứng lên nở nụ cười tiếp đón.
Anh ta tự giới thiệu: “Tôi là Đỗ Hạo Hành, anh trai của Tố Hành”.
“Hai người không ngại khi tôi ngồi chung đấy chứ?” “Mời ngồi”.
Quân Lâm cũng ngồi xuống, Từ Vĩnh An lúc này mới rời đi.
“Anh về khi nào thế?” Quân Lâm hỏi.
“Tôi về hai hôm trước, tối hôm qua mới đến Thượng Hải.
Vừa rồi Tố Hành bị tai nạn, ba mẹ tôi lo lắng quá nên bảo tôi trở về xem con bé thế nào”.
Hạo Hành nói.
Cha mẹ của Tố Hành đều đã định cư ở Mỹ, hiện nay chỉ có mình cô ở lại Bắc Kinh.
Anh ta tiếp tục nói: “Cậu cũng thật là, tôi cứ nghĩ cậu sẽ chăm sóc tốt cho con bé, ai ngờ lại thành như thế này.
Tôi thật chẳng biết nói sao với cậu nữa”.
Quân Lâm khẽ liếc mắt nhìn tôi một cái, cười cười chứ không lên tiếng.
Sau đó Hạo Hành lại đổi chủ đề sang việc làm ăn lần này của Quân Lâm, tôi nghe chẳng hiểu gì nên chỉ lặng lặng ngồi bên cạnh, thái độ hờ hững của tôi cũng giống như Quân Lâm hờ hững với cuộc hội ngộ bất ngờ với Hạo Hành vậy.
Ăn cơm xong, Quân Lâm và Hạo Hành cùng rời đi có việc, tôi rảnh rỗi nên lang thang ra ngoài dạo phố.
Đi loanh quanh một mình thật là buồn chán, bất giác tôi thấy trước mắt hiện ra một cửa hàng làm tóc, tôi mới chợt nhớ ra là mình để kiểu tóc uốn xoăn này quá lâu rồi, giờ cũng là lúc nên duỗi thẳng ra, coi như tự làm mới mình vậy.
Vì thế tôi ung dung đi vào cửa hàng và yêu cầu nhân viên duỗi tóc.
Đang lúc làm thì Quân Lâm gọi điện thoại tới.
“Em đang làm gì?” Quân Lâm hỏi “Đang làm tóc”.
Tôi đáp.
Qua điện thoại tôi nghe thấy tiếng bước chân dồn dập và tiếng tranh luận không ngớt.
“Em đợi anh chút”.
Quân Lâm nói.
Sau đó tôi nghe thấy anh nói với người bên cạnh là chỗ này nên sửa lại, không nên viết ý này….
Một lát sau anh ta mới tiếp tục cuộc điện thoại với tôi: “Em đã ăn cơm trưa chưa?” “Em ăn rồi”.
Anh ta bận như vậy nên tôi cũng không muốn làm anh ta phân tâm.
“Tối nay anh có thể về sớm một chút, em chờ anh về ăn tối nhé, cứ đợi ở đấy anh sẽ qua đón em”.
Quân Lâm nói.
“Vâng”.
Sau đó tôi cúp máy.
Làm tóc xong, tôi đứng trước gương lẳng lặng nhìn mình, thật là khó tin, cô gái trong gương trông trẻ hơn tôi đến 10 tuổi.
Sau đó tôi đi uống trà chiều.
Vì vẫn còn sớm nên tôi vòng sang khu mua sắm bên cạnh để mua quà cho mẹ, Tử Thiện, Tử Mĩ, Tâm Duyệt, tiện thể mua cho mình vài bộ váy áo.
Đến khoảng hơn 6 giờ tôi nhận được điện thoại của Quân Lâm.
“Em đang ở đâu? Anh qua đón bây giờ”.
Tôi nói cho anh địa chỉ rồi tiếp tục lựa chọn quần áo tiếp vì không nghĩ rằng anh có thể đến nhanh như thế.
Chỉ độ vài phút sau, khi tôi còn đang mải thử một chiếc váy màu lam có hoa li ti làm nền thì Quân Lâm đẩy cửa bước vào.
Vừa nhìn thấy bộ dạng của tôi Quân Lâm có vẻ sửng sốt nhưng vẫn không hề nói gì.
“Anh đợi em một lát, em đi thay bộ đồ này ra đã”.
Tôi nhìn anh nói.
“Không cần đổi đâu, bộ này cũng đẹp lắm”.
Quân Lâm nhìn tôi nói, trong mắt anh dường như ẩn chứa tia hân hoan.
Tôi cũng không tranh cãi gì nữa mà cùng anh bước ra ngoài.
Hai chúng tôi đi vào một nhà hàng Thượng Hải nằm cạnh sông Đông Giang, Quân Lâm đã đặt trước một phòng riêng tại đó.
Ở trong một căn phòng rộng lớn như vậy mà chỉ có hai chúng tôi dùng bữa cho nên không gian có vẻ im ắng khác thường.
“Hôm nay em mua được những gì?” Thấy tôi im lặng ăn cơm, Quân Lâm hỏi.
“Mua cho mẹ một chiếc khăn lụa, cho Tâm Duyệt một cái hoa cài áo, quần áo cho Tử Thiện…” Tôi thao thao bất tuyệt giống như cả ngày chưa được nói vậy.
“Được rồi, được rồi, anh cũng chỉ hỏi thế thôi”.
Sau đó anh nghĩ nghĩ một lát rồi hỏi tiếp: “Thế của anh đâu?” “Của anh á?” Tôi hơi khựng người bởi vì hình như là tôi chưa từng mua cho anh bất kỳ thứ gì thì phải, không phải là quên mà là không có khái niệm đó trong đầu.
Nhìn vẻ ngỡ ngàng của tôi, anh cười cười: “Anh đùa thôi”.
Buổi tối hôm nay Quân Lâm tựa hồ rất vui vẻ, tôi đoán là do công cuộc đàm phán của anh rất thuận lợi.
“Em rất thích màu lam sao?” Quân Lâm đột nhiên hỏi.
Tôi hơi kỳ quái: “Làm sao anh biết được?” “Em có rất nhiều quần áo màu lam”.
Anh ta đáp.
Tôi không ngờ Quân Lâm còn để ý tới những chuyện nhỏ nhặt như thế, chẳng lẽ lần trước anh ta tặng tôi chiếc vòng ngọc cũng là có chủ ý hay sao? Một lúc sau Quân Lâm lại có điện thoại, anh bước ra ngoài nghe, còn mình tôi ở lại, tôi liền đứng dậy bước ra ngoài thưởng thức cảnh đẹp của sông Đông Giang về đêm.
Tôi nhớ tới 10 năm trước, cũng ở nơi này tôi đã bị cảnh đẹp nơi này làm cho lóa mắt.
Đáng tiếc trong trí nhớ của tôi, những gì xảy ra ở Thượng Hải đã trở lên mơ hồ, chỉ thỉnh thoảng ở bên Tử Thiện tôi mới nhớ ra là mình đã từng đến Thượng Hải mà thôi.
Buổi tối hôm đó Quân Lâm yêu tôi rất cuồng nhiệt, mà tôi cũng cháy hết mình để đáp lại anh, ngầm nói cho anh biết là tôi sẽ luôn đón chờ anh nếu như anh không đòi hỏi một cách tham lam vô lối.
Thực ra tôi đã sớm quen thuộc với sự thân mật về xác thịt với Quân Lâm, những ngày đầu tiên tôi còn có chút chết lặng và kháng cự nhưng giờ đây đã thay thế bởi sự chờ mong và hưng phấn.
Tôi biết Quân Lâm cũng cảm nhận được sự khao khát của tôi.
Trong trí nhớ của mình, tôi nghĩ đây là lần chúng tôi yêu nhau lâu nhất và cũng là lần đầu tiên tôi có cảm giác là mình đã cháy hết mình đến độ kiệt sức….
Sau đó Quân Lâm cũng không ôm tôi ngủ ngay như mọi lần mà ôm tôi thủ thỉ chuyện trò.
“Trung Tuấn Gia Hoa được thành lập vào đúng năm mà anh sinh ra, do ông nội anh sáng lập.
Ông nói nó là tượng trưng cho sự có mặt của anh trên đời.
Theo ông thì tài chính mới là gốc của mọi hoạt động kinh tế trong bất kỳ tập đoàn lớn nào, là gốc của sự phát triển tiếp theo các ngành nghề hạng mục khác.
Cho nên ông đã luôn đặt việc phát triển tài chính của Tập đoàn lên hàng đầu, có như vậy ngày hôm nay Tập đoàn Diệp gia mới phát triển như ngày hôm nay, mà Trung Tuấn Gia Hoa cũng là đơn vị mang lại doanh thu lớn nhất cho Tập đoàn.
Ông cũng luôn tin tưởng rằng Trung Tuấn Gia Hoa sẽ phát triển rực rỡ hơn nữa dưới sự dẫn dắt của anh.
Vì thế nên trước khi nhắm mắt ông đã nắm chặt tay anh và nói rằng “Cháu đừng cô phụ kỳ vọng của ông””.
Trong bóng đêm tôi lại đang nằm gọn trong lòng anh nên không thể nhìn thấy rõ biểu hiện trên mặt anh: “Thế ba thì sao?”.
Bởi vì nghe anh nói rất nhiều việc về ông nội nhưng tuyệt không đề cập tới cha, điều này không khỏi làm cho tôi liên tưởng tới việc hai cha con luôn không hợp nhau, quan hệ cũng có phần xa cách.
“Ba anh à? Lúc anh còn nhỏ ba đã luôn nghiêm khắc với anh, hay đánh anh cho nên anh luôn nghĩ rằng sau này anh có con anh cũng sẽ dạy dỗ con bằng tình yêu thương, giống như ông nội vậy.
Anh cũng không tưởng tượng được là giờ đây anh đối với Tử Thiện nhiều khi cũng thật nghiêm khắc, còn dùng cả gia pháp…” Tôi cũng đã từng thấy Quân Lâm đánh Tử Thiện tuy nhiên anh cũng chưa có xuống tay, chỉ dọa dẫm bé mà thôi.
Tôi còn mải suy nghĩ thì Quân Lâm đã nói tiếp: “Em cũng đừng trách anh nhẫn tâm bởi vì sau này Tử Thiện sẽ phải kế thừa sự nghiệp của gia tộc, nếu không dạy dỗ con nghiêm khắc thì sau này con sẽ không thể trụ vững” Quân Lâm là một người cha tốt và tôi chưa bao giờ nghi ngờ về điều này.
Tôi dần chìm vào mộng đẹp, mang theo câu chuyện về tuổi thơ của Quân Lâm….
Sáng sớm hôm sau tôi mơ màng nghe thấy ai đó đang gọi mình, mở mắt ra liền thấy Quân Lâm.
“Em nhanh dậy đi, anh sẽ đưa em ra ngoài kia ngắm mặt trời mọc”.
Quân Lâm nhìn tôi nói.
“Anh không đi làm sao?” Tôi có chút bất ngờ.
“Hôm nay anh nghỉ”.
Nói xong anh kéo tôi xuống giường.
Thay quần áo xong Quân Lâm dắt tôi đi qua một con đường nhỏ, hai bên cỏ dại mọc tràn ra đường, trên đầu bao phủ bởi tán cây tùng bách xanh ngắt ướt át, bốn phía đều ngát hương hoa tự nhiên.
Lúc này mặt trời vừa lên, ánh nắng buổi sớm rực rỡ chiếu lên vạn vật tạo ra một cảnh tượng rất diễm lệ… “Nơi đây đẹp quá”.
Không gian mênh mông với thiên nhiên giao hòa làm cho khung cảnh nơi đây có phần hùng vĩ hơn trang viên rất nhiều.
“Ông nội để lại cho anh toàn bộ chốn này”.
Ánh mặt trời chiếu lên mặt Quân Lâm.
Tôi nhìn xung quanh hỏi: “Tất cả chỗ này đều là của nhà anh sao? Rộng bao nhiêu vậy?” “Rộng bằng tầm nhìn của em”.
Quân Lâm quay đàu nhìn tôi, sau lại nhìn ra phía xa.
“Thế á?” Tôi nhìn anh, có chút bất ngờ trước câu trả lời đó.
“Đây là một mảnh thiên hạ, ông đã nói với anh như vậy…..
Và em sẽ cùng anh…… trị vì thiên hạ” Ánh mắt Quân Lâm ánh lên vẻ sáng rực, dường như xung quanh chỗ anh đứng đều tỏa ra hào quang rực rỡ…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.