Chương 26
Mộng Tướng Tùy
12/01/2015
Cứ mỗi khi vào thời khắc giao mùa, được nằm lười trên giường bao giờ cũng mang tới cho con người ta cảm giác khoái trá vô cùng.
Lúc tôi đang nằm lăn lộn trên chiếc giường êm ái thì điện thoại reo vang.
Đó là điện thoại của Từ Vĩnh An: “Phu nhân, công tử sai tôi thông báo với ngài là tối nay công tử sẽ đón ngài đi ăn tối bên ngoài, ngài hãy chuẩn bị trước một chút” “Vậy à?” Tôi vội vã nhìn lên đồng hồ, mới có hơn 5 giờ chiều.
Cũng không có gì phải chuẩn bị nhiều lắm, tôi bước vào phòng tắm, vừa trầm mình vào bồn tắm tôi vừa mông lung suy nghĩ xem mình nên chuẩn bị những gì cho buổi tối ngày hôm nay.
Đã lâu lắm rồi tôi và Quân Lâm không ra ngoài ăn tối, trước kia thì thỉnh thoảng lắm hai chúng tôi mới thay đổi không khí một chút, còn lại toàn dùng bữa ở nhà.
Trong bữa ăn tôi luôn mặc quần áo ở nhà hoặc váy ngủ để ăn uống cho thoải mái.
Tắm xong tôi tần ngần đứng trước tủ quần áo rồi cuối cùng cũng lựa chọn được một chiếc áo sơ mi trắng mặc với chiếc quần bò ống thẳng, trông rất đơn giản và thanh lịch.
Từ Vĩnh An đưa tôi đến một nhà hàng ở tầng trên cùng của một khách sạn 5 sao, đến nơi anh ta lễ phép nói: “Mời phu nhân đi bên này”.
Tôi đi theo Từ Vĩnh An đi vào gian phòng thứ hai.
Bước vào phòng tôi mới nhận ra là ngoài Quân Lâm ra trong phòng còn có một cặp đôi nữa, người đàn ông đó là người ngoại quốc.
Tôi ngờ ngợ vì thấy mặt người đàn ông này rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Tôi có chút không thoải mái vì sao tự nhiên lại có người lạ ở đây? Hình như là Quân Lâm chưa bao giờ đưa tôi ra ngoài gặp bạn bè thì phải.
Tôi hơi bực bội vì Quân Lâm không thông báo với tôi trước để tôi còn chọn trang phục cho phù hợp bởi trông mấy người bọn họ ăn mặc rất sang trọng và kiểu cách, đối lập hẳn với tôi lúc này.
Thấy tôi bước vào, tất cả bọn họ đều đứng lên, Quân Lâm ngạo nghễ bước tới bên tôi giới thiệu: “This is Kevin”.
Rồi chỉ sang cô gái bên cạnh: “This is Sally ” Tôi đang định mở miệng “Nice to meet you” thì Kevin đã tiến tới chìa tay ra trước mặt tôi nói: “Chào cô”.
“Kevin là lớp trưởng của anh hồi anh còn học ở Princeton, và cũng là người bạn thân nhất của anh hồi anh còn ở Mỹ”.
Sau khi ngồi xuống Quân Lâm nhìn tôi giải thích.
“Còn Sally là mĩ nhân mà Kevin nhìn trúng từ lúc học ở Mĩ .
Hôm nay họ vừa đến Trung Quốc có việc”.
Tôi mỉm cười nhìn bọn họ gật gật đầu, thảo nào Kevin nói tiếng Hán lưu loát như vậy, hóa ra vợ anh ta là người Trung Quốc.
Trên bàn ăn, có vẻ như là Sally rất hứng thú với sự có mặt của tôi, cô không ngừng đặt hàng chục câu hỏi cho tôi, từ việc tôi quen Quân Lâm trong hoàn cảnh nào, lúc nào quen nhau, cảm nghĩ của tôi về con người Quân Lâm thế nào….khiến cho tôi có cảm giác cô ấy dường như rất hứng thú với chủ đề “Quân Lâm”, giống y như Linh Linh vậy Ngay cả lúc tôi tranh thủ đưa thìa lên miệng cũng phải dừng lại giữa chừng bởi câu hỏi kế tiếp của Sally.
Thấy vợ mình có vẻ hơi quá đà, Kevin hơi xấu hổ lên tiếng giải thích: “Lúc còn ở trường, Quân Lâm là sinh viên có thành tích học tập trong Top đứng đầu, lại là chủ tịch hội sinh viên Hoa kiều, hình thức lại đẹp trai nên vào thời điểm đó Quân Lâm là thần tượng của rất nhiều nữ sinh trong trường nhưng trong suốt mấy năm học chưa bao giờ thấy cậu ấy để ý tới cô gái nào, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm trang lạnh lùng”.
“Vì thế nên bọn con gái chúng tôi luôn tò mò không biết Quân Lâm thích kiểu con gái như thế nào”.
Sally tiếp lời.
“Mới đầu mọi người còn tưởng anh ấy thích Tố Hành, hóa ra là….” Lời nói vô tâm của Sally khiến mọi người hơi ngượng ngùng, tôi vội cắt ngang lời cô ấy: “Thế hai bạn quen Quân Lâm như thế nào?” Nhân tiện tôi khẽ liếc mắt sang phía Quân Lâm xem phản ứng của anh thế nào nhưng anh vẫn tỏ ra điềm tĩnh thưởng thức đồ ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Thật là quá đáng nha, thấy tôi bị vây khốn như thế mà không nỡ dang tay cứu vớt dùm tôi một câu, tôi căm giận đá anh một cái rõ đau, Quân Lâm chắc cũng hiểu ý tôi lúc này nên khẽ quay sang nhìn tôi rồi vụng trộm cười.
“Chúng tôi quen nhau nhân dịp đi leo núi cùng”.
Sally nói: “Vào dịp lễ Giáng sinh năm đó, trường tổ chức leo núi ở gần đấy, tôi và Kevin đều rất thích môn thể thao này nên đăng ký tham gia, thật trùng hợp là Quân Lâm cũng đăng ký tên trong đội chúng tôi, vậy là quen nhau”.
Kevin tiếp lời Sally với cảm xúc dạt dào : “Lần du lịch đó có lẽ cả đời này tôi không bao giờ quên được”.
“Vì sao lại thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Trên đường leo núi chúng tôi không may gặp bão tuyết.
Tôi và Quân Lâm bị lạc mất cả đội, lúc đó cậu ấy còn bị thương rất nặng ở chân”.
“Nếu lúc đó không có Kevin cứu giúp thì có lẽ anh đã mất mạng lâu rồi”.
Quân Lâm vừa nói vừa nhìn Kevin, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.
Kevin chỉ cười cười: “Sau lần leo núi đó, hai chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau”.
Hóa ra là bạn bè từng chung hoạn nạn, khó trách hai người họ tỏ ra thân thiết đến như vậy.
Mấy ngày tiếp theo Quân Lâm càng ngày càng bận rộn bởi anh vừa tiếp nhận lại Diệp thị từ ba, đa số thời gian anh đều ở lại Bắc Kinh chứ không đi công tác ở đâu cả.
Tôi cũng chỉ có thể gặp anh vào đêm muộn.
Tối hôm đó tôi nhận được điện thoại của Quân Lâm: “Đêm nay anh có thể về muộn nên em cứ đi ngủ trước đi nhé!” Nói xong anh cúp máy ngay.
Tôi cảm thấy hơi lạ vì từ khi tôi ở lại khách sạn này Quân Lâm chưa bao giờ đi đâu vắng cả đêm.
Sáng hôm sau đọc báo tôi mới thu được tin tức là tối qua Tố Hành tiểu thư bị bệnh nặng phải vào nhập viện, trong đó còn có ảnh chụp của Quân Lâm vào viện thăm cô ta.
Không biết cô ta ốm thật hay ốm giả để thu hút sự chú ý của Quân Lâm đây? Đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo vang, tôi bắt máy: Alô ‘Xin chào cô, Tô tiểu thư”.
Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông, mặc dù tôi chỉ có nghe anh ta nói chuyện có 1 lần nhưng cả đời này tôi cũng khó có thể nào quên được giọng nói của kẻ tử thủ của mình.
‘Xin chào Đỗ tiên sinh”.
Ngữ điệu không giấu nổi ý cười, rốt cuộc kẻ địch cũng tìm tới tận cửa.
“Cô có thể ra ngoài nói chuyện một lát được không?” “Đương nhiên là có thể rồi”.
Nửa giờ sau tôi đi xuống khuôn viên của khách sạn, Đỗ Hạo Hành đang ngồi ở một góc khuất đọc báo, uống cafe, bên cạnh là một cái vali, chắc hẳn hắn ta vừa về nước và từ sân bay đi thẳng về đây.
“Tô tiểu thư là một người thông minh”.
Hắn ngang tàng nhìn tôi vừa cười vừa nói, tuy rằng hắn khen ngợi tôi nhưng tôi lại thấy rõ sự dối trá ghê tởm trong đó.
“Ngài quá khen, Đỗ tiên sinh”.
Tôi giữ nguyên vẻ mặt bình thản.
“Tôi sẽ không lãng phí thời gian”.
Hắn ta đi thẳng vào vấn đề.
“Mời cô ra giá luôn đi”.
“Ông nói gì?” Tôi nhíu mày.
“Cái gì đều có giá của nó, cô cứ việc ra giá thoải mái đi”.
Hắn ta thản nhiên nói.
“Ông nói thế là ý gì?” Hắn ta thật sự coi thường người khác.
“Ông nghĩ rằng ông có thể cho tôi tiền mà Quân Lâm không thể sao?” Tôi vừa nói dứt câu thì nụ cười của hắn ta cũng biến mất: “Tôi vốn nghĩ Tô tiểu thư là một người thông minh, đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt như vậy chứ!” “Rượu phạt tôi cũng đã uống qua rồi, thấy bình thường thôi”.
Bộ hắn nghĩ những gì bọn hắn làm với tôi còn chưa đủ đắng cay sao? “Tôi nghĩ sẽ có ngày cô phải hối hận vì những gì đã nói ngày hôm nay…” Hắn ta gằn giọng.
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đột nhiên tôi thấy gương mặt hắn tự nhiên biến sắc khi nhìn về phía sau lưng tôi.
Giật mình ngoảnh đầu lại tôi thấy Quân Lâm đang vội vàng chạy tới, khi bước tới gần tôi tôi cảm giác được rõ ràng hơi thở nóng ấm và gấp gáp của Quân Lâm, chắc hẳn anh vừa chạy hết tốc lực tới đây.
Tới nơi Quân Lâm cất giọng trầm lạnh: ““Thê nhi của người khác tuyệt không được động vào”, Hạo Hành huynh có vẻ như đã quên nguyên tắc cơ bản đó rồi thì phải!” “Chú đừng quên Tố Hành mới là thê tử của chú”.
Đỗ Hạo Hành căm giận nói.
“Chú đúng là loại mê sắc khí thê”.
Quân Lâm không hề để ý tới lời của hắn ta mà kéo tay tôi: “Chúng ta đi”.
“Các người sẽ không có kết quả tốt đâu”.
Hắn ta hét lên sau lưng hai chúng tôi.
“Điều đó còn phải chờ xem”.
Quân Lâm xoay người nhìn thẳng vào hắn ta rồi phun ra mấy chữ.
Vào đến khách sạn, tôi níu tay Quân Lâm hỏi: “Anh trở lại khi nào?” Nhưng Quân Lâm không có trả lời tôi mà chỉ đanh mặt lại thể hiện sự tức giận cực độ.
Trở về phòng Từ Vĩnh An đã đứng đợi sẵn, tôi thấy không khí có gì đó khác thường nên nhỏ giọng hỏi anh ta: “Các anh về từ bao giờ?” Từ Vĩnh An bước lên phía trước: “Vừa nghe tin phu nhân đi gặp Đỗ tiên sinh, công tử vội lao lên xe để về đây”.
Sau đó anh ta mỉm cười nói thêm: “Trên đường đi công tử đã vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ”.
Thì ra là Quân Lâm lo lắng cho tôi đến chừng ấy, tôi khẽ liếc nhìn sang anh, chỉ thấy Quân Lâm cúi đầu khẽ than một tiếng, vẻ mặt tràn ngập vẻ ngượng ngùng.
“Em thu dọn đồ đạc đi, ngày mai anh sẽ đưa em về Thượng Hải”.
“Thế ạ!” Tôi không khỏi ngạc nhiên.
Vì sao anh lại đột nhiên quyết định vậy? Phải chăng là vì sự trở lại của Đỗ Hạo Hành? Đợi Quân Lâm vào phòng tắm xong, tôi quay sang Từ Vĩnh An: “Tôi muốn gặp Đỗ Tố Hành, anh có thể bố trí giúp tôi được không?” Từ Vĩnh An hít một hơi sâu rồi mới trả lời: “Phu nhân, quả thực việc này tôi không dám tự quyết”.
“Anh chỉ cần giấu Quân Lâm là được rồi”.
Tôi nói thêm: “Nếu chẳng may sau này Quân Lâm biết anh cứ nói là tôi ép anh phải làm thế”.
Từ Vĩnh An vẫn chần chừ không dám quyết, tôi phải bồi thêm: “Tiểu Từ à, xưa nay tôi đối với anh cũng không tệ chút nào, có phải không hả?”.
Thậm chí tôi còn nhớ rõ là tôi đã rất nhiều lần giúp anh ta giải vây khi Quân Lâm cáu giận, tôi còn nhớ rõ thế thì chắc hẳn anh ta không dễ gì quên dược.
Thấy tôi nói vậy anh ta có vẻ hiểu ra vấn đề: “Tôi biết rồi, thưa phu nhân”.
Không phải oan gia không gặp mặt Hôm sau trời rất âm u, sau giờ trưa tôi bắt đầu ngồi vào gương trang điểm, phụ nữ là vật phù phiếm nhất thế gian, dù trong tình huống nào tôi vẫn muốn trông mình phải thật xinh đẹp.
Quyết định gặp Tố Hành, tôi không phải là không áp lực bởi từ khi tôi quyết định rời đi Bắc Kinh năm đó, tôi đã có dự cảm là tôi sẽ vẫn gặp lại cô ta vào một ngày nào đó.
Nhưng tôi không ngờ rằng người chủ động hẹn gặp lại là tôi chứ không phải là cô ta và mục đích của cuộc gặp này lại hòan toàn ngược lại những gì tôi đã nghĩ, tôi gặp để công kích cô ta.
Trước khi đi tôi nhận được điện thoại của Từ Vĩnh An: “Phu nhân xin hãy cần thận, tôi đã cho người ngầm bảo vệ phu nhân ở bên ngoài”.
“Tôi biết rồi, anh cũng đừng quá lo lắng”.
Tôi biết xung quanh tôi có rất nhiều người âm thầm bảo vệ mình, làm sao có thể có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra chứ? Xe dừng trước bệnh viện, vừa bước xuống tôi đã cảm thấy lạnh buốt bởi một cơn gió thổi qua, bất giác tôi lấy tay khép chặt lại áo choàng, rồi khoanh tay trước ngực, cúi đầu bước thẳng vào bên trong.
Tôi đi theo cô hộ sĩ dẫn đường, qua vài hành lang gấp khúc rồi bước tới trước cửa phòng bệnh.
Vừa bước vào phòng tôi đã thấy Tố Hành đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy tôi ánh mắt của cô ta như dại ra vì tức giận.
Tử Đàn cũng đứng ngay cạnh cô ta, nhìn thấy tôi cô ta trợ mắt rít lên: “Cô tới đây làm gì hả?” Tôi mỉm cười nhìn cả hai người họ rồi điềm tĩnh nói: “Tôi đến thăm bạn cũ mà thôi”.
Đến khi bước hẳn vào trong phòng tôi mới phát hiện Mục Thanh Vân cũng đang ngồi ở bên trong.
Thấy tôi tiến vào anh ta liền đứng dậy rồi khẽ cúi người chào tôi, sau đó anh ta quay sang Tố Hành nói: “Tôi có việc bận chút, xin phép đi trước”.
Anh ta thực là một người thông minh bởi chỉ cần nhìn thấy tôi bước vào đây anh ta đã biết tôi đến đây là để nói chuyện đàn bà mà những chuyện liên quan tới đàn bà thì đàn ông không nên xen vào làm gì, thậm chí tránh càng xa càng tốt.
Đợt Mục Thanh Vân rời đi, Tử Đàn không kiềm chế được mà nhăn mặt nhìn tôi hỏi: “Rốt cuộc cô đến đây để làm gì hả?” Tôi chậm rãi đi tới bên giường của Tố Hành nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe nói cô bị ốm nên cố ý đến thăm.
Có lẽ là tôi hơi đường đột nhưng nếu không đến thăm cô hôm nay chỉ sợ sau này khó mà thăm được vì ngày mai tôi và Quân Lâm sẽ rời khỏi đây để đi Thượng Hải”.
“Cô nói gì? Làm sao có thể có chuyện đó.
Tố Hành đang ốm làm sao Quân Lâm bỏ đi được?” Tử Đàn gào lên.
“Không phải là vẫn có cô ở đây sao?” Tôi thản nhiên nói.
“Mà tôi cũng chỉ nghe từ Quân Lâm mà thôi, nếu có thắc mắc cô cứ đi hỏi trực tiếp anh ấy”.
Tố Hành ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt đầy cừu hận: “Vì sao cô luôn như âm hồn bất tán luôn bám lấy Quân Lâm vậy? Vì sao cô năm lần bảy lượt phá đám chúng tôi hả?” Nhìn biểu hiện quá khích của cô ta, tôi âm thầm thỏa mãn: “Vậy tôi không ngại nói cho cô biết , đó hoàn toàn là vì cô.
Năm đó tôi bị ép phải rời khỏi Bắc Kinh nhưng Quân Lâm đã lợi dụng 4 triệu cho ba tôi vay để bức tôi phải lưu lại bên cạnh anh ấy.
Hơn nữa tôi sở dĩ trở lại đây ngày hôm nay là bởi vì cô đã không buông tha con của tôi, chính cô đã bức tôi đến bước đường cùng, ép tôi phải trở lại để tính sổ với các người.
Cô thấy chưa, là do cô, chính cô là người đã đẩy tôi về phía Quân Lâm cho dù tôi thực lòng đã quyết buông tay tất cả”.
“Cô…” Tử Đàn trừng mắt nhìn tôi.
“Tố Hành, cậu đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta chỉ là muốn chối tội…” “Làm đại sự không nên diệt hết đường sống của người khác, làm việc hại người cũng đừng đuổi tận giết tuyệt”.
Tôi thống khoái phát tiết bao nhiêu năm oán hận bằng lời nói.
“Cô nghĩ cô là ai mà dám ở đây làm càn hả?”.
Tử Đàn kích động vọt tới trước mặt tôi.
“Tôi chỉ e rằng tuy tôi là một đứa con gái chỉ ham mộ hư vinh, lẳng lơ quyến rũ đàn ông nhưng Quân Lâm thực lòng yêu tôi, cho dù hôm nay tôi đã đánh mất đứa con của anh ấy, còn anh ấy cũng bị bao người o ép để rời xa tôi nhưng anh ấy vẫn chưa bao giờ gạt bỏ tôi, bởi vì tôi mới là người anh ấy thực lòng yêu”.
“Cô nói bậy, cô chỉ là kẻ thế thân mà thôi, năm đó Quân Lâm say rượu nên mới nhầm cô thành…” Tử Đàn cao giọng.
“Đủ rồi, Tử Đàn”.
Tố Hành ngắt lời cô ta.
Tôi hoang mang nhìn hai người họ thì Tố Hành chỉ tay vào cửa đờ đẫn nói: “Cô đi đi”.
Mặc dù vẫn rất nghi hoặc nhưng nhìn thái độ căng thẳng và quyết liệt của Tố Hành, tôi cũng không dám ở lại lâu.
Tôi khẽ vuốt cằm nhìn cô ta: “Vậy tôi đi trước, sau này sẽ còn gặp lại” Khi tôi xoay người bước đi sau lưng vẫn vang lên giọng lanh lảnh của Tử Đàn: “Cô đừng có ăn mừng quá sớm, anh Hạo Hành sẽ không bỏ qua cho cô đâu”.
Dọc đường đi tôi vẫn lăn tăn về những lời nói của Tử Đàn lúc nãy, bao nhiêu năm nay tôi vẫn canh cánh trong lòng những chuyện xảy ra vào năm đó.
Vì sao nhắc tới chuyện đó Tố Hành lại tỏ ra căng thẳng như vậy? Chẳng lẽ năm đó còn ẩn tình gì sao? Tôi thẫn thờ nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó nhưng trong tiềm thức của tôi những chuyện đó cực kỳ mơ hồ, giống như một giấc mơ vậy nên dù có cố tôi cũng không thể nghĩ ra được chi tiết.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện đã có một người đàn ông mặc áo đen tiến tới kính cẩn nói: “Tô tiểu thư, Mục tiên sinh cho mời cô”.
Mục tiên sinh? Đó không phải là Mục Thanh Vân đấy chứ? Tôi nghĩ trong vài giây rồi theo chân anh ta đi về phía chiếc xe Audi A8 đậu sẵn gần đó.
Tôi cúi người bước vào trong xe, Mục Thanh Vân quả nhiên đã ngồi đợi tôi sẵn ở trong đó Tôi khẽ liếc nhìn sang anh ta và thầm đánh giá, anh ta của ngày hôm nay trông phong độ hơn nhiều so với hơn 2 năm trước kia.
Lúc tôi còn ở Điệp trang hai năm về trước, Mục Thanh Vân lúc đó mới bắt đầu tiếp quàn ngân hàng An Ngân.
Sau khi tôi rời đi anh ta bắt đầu từng bước gây dựng sự nghiệp, cưới Tử Đàn làm vợ để mở rộng thế lực của Mục gia; quan hệ với Đỗ Hạo Hành rất tốt để lấy đà mở rộng quan hệ làm ăn khác.
Ở trên thương trường anh ta giờ đây thực rất có thế lực, ảnh hưởng ngày càng tăng, có thể gọi giờ đây anh ta là một người đàn ông rất thành đạt dù rằng tuổi đời còn rất trẻ.
Sau khi khởi động xe rời đi, Mục Thanh Vân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không nhìn sang tôi, rất lâu sau anh ta mới cất giọng trầm thấp: “Vì sao trở lại đây?” “Anh hỏi thế là ý gì vậy?” Tôi thực lòng không hiểu nổi câu hỏi của anh ta.
“Nếu đã quyết định đi rồi vì sao còn trở lại?” Tôi cúi đầu không nói, chẳng lẽ tôi lại nói toẹt ra với anh ta rằng lần này tôi trở về là để tìm Quân Lâm sao? “Tốt nhất là cô nên mau chóng rời khỏi Diệp Tuấn Ngạn đi”.
Anh ta nói tiếp.
“Cứ cho là vì Diệp Tuấn Ngạn đi chăng nữa!” “Anh có thể nói rõ hơn được không?” Hóa ra anh ta hẹn gặp tôi chỉ để nói điều này, chẳng lẽ việc tôi ở cạnh Quân Lâm sẽ ảnh hưởng gì tới anh ta sao? “Cô đã biết Đỗ Hạo Hành sắp trở thành Tổng giám đốc của Bank of Amer chưa?” “Thì làm sao chứ?” Tôi gặng hỏi.
“Từ khi Bank of Amer bắt đầu kế hoạch thu mua cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa, Đỗ Hạo Hành đã tính toán muốn mượn thế lực của Trung Tuấn Gia Hoa để mở rộng phạm vi và ảnh hưởng của Bank of Amer ở thị trường trong nước, điều này vốn rất mâu thuẫn với chiến lược mở rộng đầu tư ra các dự án ở nước ngoài của Diệp Tuấn Ngạn.
Vì nguyên nhân này nên quan hệ giữa Đỗ Hạo Hành và Diệp Tuấn Ngạn rất không tốt, hiện tại cô lại trở về và làm um lên như thế này càng làm cho Đỗ gia bị mất mặt nên quan hệ vốn đã căng thẳng của hai người bọn họ lại càng trở lên căng hơn.
Mà nếu hai người cứ tranh chấp căng thằng như thế thì chẳng sớm gì muộn vị trí lãnh đạo Trung Tuấn của Diệp Tuấn Ngạn cũng sớm bị lung lay mà thôi”.
Đối với những lời giải thích này của Mục Thanh Vân, tôi cũng có thể hiểu được đôi chút.
Mấy năm gần đây chỉ vì muốn lái Trung Tuấn sang hướng phát triển ở thị trường trong nước mà Đỗ Hạo Hành không ngại bất kỳ thủ đoạn nào để gây khó dễ cho Quân Lâm trong các kế hoạch phát triển ra thị trường nước ngoài.
Tồi tệ hơn nữa là hắn ta còn âm thầm cấu kết với ngân hàng An Ngân của Mục Thanh Vân để tạo đối trọng, ngầm thể hiện sự chống đối với Trung Tuấn.
Cho tới nay thì Quân Lâm vẫn nín nhịn các hành vi tác oai tác quái của Đỗ Hạo Hành bởi vì anh ta biết Bank of Amer đang nắm giữ một nửa cổ phần của Trung Tuấn, ngoài ra nếu anh ta có hành động gì quá quắt thì quan hệ giữa hai nhà Diệp Đỗ sẽ trở nên căng thẳng.
Giờ đây Đỗ Hạo Hành lại sắp nhậm chức tổng giác đốc của Bank of Amer, chỉ e sau này mọi sự sẽ khó khăn hơn cho Quân Lâm và như vậy thì lời của Mục Thanh Vân không phải là không có lý.
“Nhưng mà….trên thương trường anh và Quân Lâm không phải là kình địch sao? Vì sao còn muốn tốt cho anh ấy?” Tôi thẳng thắn đặt câu hỏi bởi vì tự nhiên Mục Thanh Vân lại tỏ ra quan tâm tới Quân Lâm tới như vậy.
Mục Thanh Vân cười cười: “Chỉ vì tôi cảm thấy Diệp Tuấn Ngạn là một đối thủ đáng nể, tôi muốn cuộc chiến giữa hai chúng tôi diễn ra công bằng chứ không muốn giành chiến thắng chỉ vì anh ta bị những nguyên nhân khác tác động vào”.
“Thì ra là thế”.
Tôi mỉm cười: “Tôi nghĩ Quân Lâm chắc cũng coi anh là đối thủ xứng tầm đấy nhưng mà tôi sẽ không rời khỏi Quân Lâm đâu”.
Tôi trở lại chỉ vì muốn dùng Quân Lâm để công kích lại Đỗ gia, cục diện hiện tại chẳng phải đang theo đúng ý nguyện của tôi hay sao.
“Vì sao cô luôn không nghe theo lời khuyên của tôi vậy?” Nhìn ánh mắt kiên định của tôi Mục Thanh Vân cô đơn nói: “Vô luận là trong quá khứ hay hiện tại…” Nghe anh ta nói vậy tôi chợt nghĩ tới ngày xưa, Mục Thanh Vân quả đã từng nhắc nhở tôi về mối quan hệ giữa Quân Lâm và Tố Hành, rằng bọn họ sẽ nhanh chóng cưới nhau nhưng lúc đó tôi quá ngây thơ nên không tin tưởng vào những lời cảnh báo đó của anh ta.
“Hôm đó, tôi đã cảnh cáo cô về nguy hiểm ở sân bay, vì sao cô còn quyết tâm đi ra đó?” “Gì cơ?” Tôi ngẩng đàu lên nhìn anh ta, hóa ra cuộc điện thoại đó chính là anh ta gọi sao? “Nếu đã đi rồi vì sao còn trở lại làm gì….?” Mục Thanh Vân buồn bã nói.
Tôi cũng cất giọng buồn buồn: “Anh cũng tham gia cùng bọn họ sao?” Hóa ra anh ta đã biết tất cả âm mưu nhưng tại sao anh ta lại thông báo cho tôi, không phải anh ta là chồng của Tử Đàn sao? Mục Thanh Vân lắc đầu: “Tôi chỉ vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Tử Đàn và Tố Hành mà thôi.
Tốt nhất cô nên rời khỏi Diệp Tuấn Ngạn ngay bây giờ đi, tôi sợ bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô dâu”.
Tôi hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, quả thực anh ta là muốn tốt cho tôi nên mới nói cho tôi nhiều thông tin đến thế.
Tôi cảm kích nói: “Tôi xin ghi nhận hảo ý của anh.
Nhưng tôi xin phép không thể làm theo được”.
Mục Thanh Vân không thể che dấu nổi nỗi thất vọng và mất mát sau câu nói của tôi, anh ta im lặng rất lâu rồi mới thở dài một tiếng.
Lúc xe dừng trước cửa khách sạn Đông Phương, tôi mở cửa xuống xe và không quên nói lời cảm ơn với anh ta.
Sau đó tôi quay bước rời đi, không nhìn anh ta lấy một cái bởi vì tôi rất sợ khi đối diện với ánh mắt mất mát của anh ta lúc đó.
Có đôi khi tôi nghĩ, trong cuộc sống, con người ta không thể tránh được sự cô phụ tình cảm chân tình của một số người.
Những người đó đối xử với mình rất tốt, thậm chí là cực kỳ tốt nhưng mình vẫn không thể tránh việc làm tổn thương họ.
Ví dụ như tôi đối với Mục Thanh Vân chẳng hạn.
Lúc tôi đang nằm lăn lộn trên chiếc giường êm ái thì điện thoại reo vang.
Đó là điện thoại của Từ Vĩnh An: “Phu nhân, công tử sai tôi thông báo với ngài là tối nay công tử sẽ đón ngài đi ăn tối bên ngoài, ngài hãy chuẩn bị trước một chút” “Vậy à?” Tôi vội vã nhìn lên đồng hồ, mới có hơn 5 giờ chiều.
Cũng không có gì phải chuẩn bị nhiều lắm, tôi bước vào phòng tắm, vừa trầm mình vào bồn tắm tôi vừa mông lung suy nghĩ xem mình nên chuẩn bị những gì cho buổi tối ngày hôm nay.
Đã lâu lắm rồi tôi và Quân Lâm không ra ngoài ăn tối, trước kia thì thỉnh thoảng lắm hai chúng tôi mới thay đổi không khí một chút, còn lại toàn dùng bữa ở nhà.
Trong bữa ăn tôi luôn mặc quần áo ở nhà hoặc váy ngủ để ăn uống cho thoải mái.
Tắm xong tôi tần ngần đứng trước tủ quần áo rồi cuối cùng cũng lựa chọn được một chiếc áo sơ mi trắng mặc với chiếc quần bò ống thẳng, trông rất đơn giản và thanh lịch.
Từ Vĩnh An đưa tôi đến một nhà hàng ở tầng trên cùng của một khách sạn 5 sao, đến nơi anh ta lễ phép nói: “Mời phu nhân đi bên này”.
Tôi đi theo Từ Vĩnh An đi vào gian phòng thứ hai.
Bước vào phòng tôi mới nhận ra là ngoài Quân Lâm ra trong phòng còn có một cặp đôi nữa, người đàn ông đó là người ngoại quốc.
Tôi ngờ ngợ vì thấy mặt người đàn ông này rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Tôi có chút không thoải mái vì sao tự nhiên lại có người lạ ở đây? Hình như là Quân Lâm chưa bao giờ đưa tôi ra ngoài gặp bạn bè thì phải.
Tôi hơi bực bội vì Quân Lâm không thông báo với tôi trước để tôi còn chọn trang phục cho phù hợp bởi trông mấy người bọn họ ăn mặc rất sang trọng và kiểu cách, đối lập hẳn với tôi lúc này.
Thấy tôi bước vào, tất cả bọn họ đều đứng lên, Quân Lâm ngạo nghễ bước tới bên tôi giới thiệu: “This is Kevin”.
Rồi chỉ sang cô gái bên cạnh: “This is Sally ” Tôi đang định mở miệng “Nice to meet you” thì Kevin đã tiến tới chìa tay ra trước mặt tôi nói: “Chào cô”.
“Kevin là lớp trưởng của anh hồi anh còn học ở Princeton, và cũng là người bạn thân nhất của anh hồi anh còn ở Mỹ”.
Sau khi ngồi xuống Quân Lâm nhìn tôi giải thích.
“Còn Sally là mĩ nhân mà Kevin nhìn trúng từ lúc học ở Mĩ .
Hôm nay họ vừa đến Trung Quốc có việc”.
Tôi mỉm cười nhìn bọn họ gật gật đầu, thảo nào Kevin nói tiếng Hán lưu loát như vậy, hóa ra vợ anh ta là người Trung Quốc.
Trên bàn ăn, có vẻ như là Sally rất hứng thú với sự có mặt của tôi, cô không ngừng đặt hàng chục câu hỏi cho tôi, từ việc tôi quen Quân Lâm trong hoàn cảnh nào, lúc nào quen nhau, cảm nghĩ của tôi về con người Quân Lâm thế nào….khiến cho tôi có cảm giác cô ấy dường như rất hứng thú với chủ đề “Quân Lâm”, giống y như Linh Linh vậy Ngay cả lúc tôi tranh thủ đưa thìa lên miệng cũng phải dừng lại giữa chừng bởi câu hỏi kế tiếp của Sally.
Thấy vợ mình có vẻ hơi quá đà, Kevin hơi xấu hổ lên tiếng giải thích: “Lúc còn ở trường, Quân Lâm là sinh viên có thành tích học tập trong Top đứng đầu, lại là chủ tịch hội sinh viên Hoa kiều, hình thức lại đẹp trai nên vào thời điểm đó Quân Lâm là thần tượng của rất nhiều nữ sinh trong trường nhưng trong suốt mấy năm học chưa bao giờ thấy cậu ấy để ý tới cô gái nào, lúc nào cũng tỏ ra nghiêm trang lạnh lùng”.
“Vì thế nên bọn con gái chúng tôi luôn tò mò không biết Quân Lâm thích kiểu con gái như thế nào”.
Sally tiếp lời.
“Mới đầu mọi người còn tưởng anh ấy thích Tố Hành, hóa ra là….” Lời nói vô tâm của Sally khiến mọi người hơi ngượng ngùng, tôi vội cắt ngang lời cô ấy: “Thế hai bạn quen Quân Lâm như thế nào?” Nhân tiện tôi khẽ liếc mắt sang phía Quân Lâm xem phản ứng của anh thế nào nhưng anh vẫn tỏ ra điềm tĩnh thưởng thức đồ ăn như không có chuyện gì xảy ra.
Thật là quá đáng nha, thấy tôi bị vây khốn như thế mà không nỡ dang tay cứu vớt dùm tôi một câu, tôi căm giận đá anh một cái rõ đau, Quân Lâm chắc cũng hiểu ý tôi lúc này nên khẽ quay sang nhìn tôi rồi vụng trộm cười.
“Chúng tôi quen nhau nhân dịp đi leo núi cùng”.
Sally nói: “Vào dịp lễ Giáng sinh năm đó, trường tổ chức leo núi ở gần đấy, tôi và Kevin đều rất thích môn thể thao này nên đăng ký tham gia, thật trùng hợp là Quân Lâm cũng đăng ký tên trong đội chúng tôi, vậy là quen nhau”.
Kevin tiếp lời Sally với cảm xúc dạt dào : “Lần du lịch đó có lẽ cả đời này tôi không bao giờ quên được”.
“Vì sao lại thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Trên đường leo núi chúng tôi không may gặp bão tuyết.
Tôi và Quân Lâm bị lạc mất cả đội, lúc đó cậu ấy còn bị thương rất nặng ở chân”.
“Nếu lúc đó không có Kevin cứu giúp thì có lẽ anh đã mất mạng lâu rồi”.
Quân Lâm vừa nói vừa nhìn Kevin, ánh mắt lộ ra vẻ cảm kích.
Kevin chỉ cười cười: “Sau lần leo núi đó, hai chúng tôi trở thành bạn tốt của nhau”.
Hóa ra là bạn bè từng chung hoạn nạn, khó trách hai người họ tỏ ra thân thiết đến như vậy.
Mấy ngày tiếp theo Quân Lâm càng ngày càng bận rộn bởi anh vừa tiếp nhận lại Diệp thị từ ba, đa số thời gian anh đều ở lại Bắc Kinh chứ không đi công tác ở đâu cả.
Tôi cũng chỉ có thể gặp anh vào đêm muộn.
Tối hôm đó tôi nhận được điện thoại của Quân Lâm: “Đêm nay anh có thể về muộn nên em cứ đi ngủ trước đi nhé!” Nói xong anh cúp máy ngay.
Tôi cảm thấy hơi lạ vì từ khi tôi ở lại khách sạn này Quân Lâm chưa bao giờ đi đâu vắng cả đêm.
Sáng hôm sau đọc báo tôi mới thu được tin tức là tối qua Tố Hành tiểu thư bị bệnh nặng phải vào nhập viện, trong đó còn có ảnh chụp của Quân Lâm vào viện thăm cô ta.
Không biết cô ta ốm thật hay ốm giả để thu hút sự chú ý của Quân Lâm đây? Đang nghĩ ngợi thì điện thoại reo vang, tôi bắt máy: Alô ‘Xin chào cô, Tô tiểu thư”.
Đầu dây bên kia là một giọng đàn ông, mặc dù tôi chỉ có nghe anh ta nói chuyện có 1 lần nhưng cả đời này tôi cũng khó có thể nào quên được giọng nói của kẻ tử thủ của mình.
‘Xin chào Đỗ tiên sinh”.
Ngữ điệu không giấu nổi ý cười, rốt cuộc kẻ địch cũng tìm tới tận cửa.
“Cô có thể ra ngoài nói chuyện một lát được không?” “Đương nhiên là có thể rồi”.
Nửa giờ sau tôi đi xuống khuôn viên của khách sạn, Đỗ Hạo Hành đang ngồi ở một góc khuất đọc báo, uống cafe, bên cạnh là một cái vali, chắc hẳn hắn ta vừa về nước và từ sân bay đi thẳng về đây.
“Tô tiểu thư là một người thông minh”.
Hắn ngang tàng nhìn tôi vừa cười vừa nói, tuy rằng hắn khen ngợi tôi nhưng tôi lại thấy rõ sự dối trá ghê tởm trong đó.
“Ngài quá khen, Đỗ tiên sinh”.
Tôi giữ nguyên vẻ mặt bình thản.
“Tôi sẽ không lãng phí thời gian”.
Hắn ta đi thẳng vào vấn đề.
“Mời cô ra giá luôn đi”.
“Ông nói gì?” Tôi nhíu mày.
“Cái gì đều có giá của nó, cô cứ việc ra giá thoải mái đi”.
Hắn ta thản nhiên nói.
“Ông nói thế là ý gì?” Hắn ta thật sự coi thường người khác.
“Ông nghĩ rằng ông có thể cho tôi tiền mà Quân Lâm không thể sao?” Tôi vừa nói dứt câu thì nụ cười của hắn ta cũng biến mất: “Tôi vốn nghĩ Tô tiểu thư là một người thông minh, đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt như vậy chứ!” “Rượu phạt tôi cũng đã uống qua rồi, thấy bình thường thôi”.
Bộ hắn nghĩ những gì bọn hắn làm với tôi còn chưa đủ đắng cay sao? “Tôi nghĩ sẽ có ngày cô phải hối hận vì những gì đã nói ngày hôm nay…” Hắn ta gằn giọng.
Nhưng hắn còn chưa nói hết câu thì đột nhiên tôi thấy gương mặt hắn tự nhiên biến sắc khi nhìn về phía sau lưng tôi.
Giật mình ngoảnh đầu lại tôi thấy Quân Lâm đang vội vàng chạy tới, khi bước tới gần tôi tôi cảm giác được rõ ràng hơi thở nóng ấm và gấp gáp của Quân Lâm, chắc hẳn anh vừa chạy hết tốc lực tới đây.
Tới nơi Quân Lâm cất giọng trầm lạnh: ““Thê nhi của người khác tuyệt không được động vào”, Hạo Hành huynh có vẻ như đã quên nguyên tắc cơ bản đó rồi thì phải!” “Chú đừng quên Tố Hành mới là thê tử của chú”.
Đỗ Hạo Hành căm giận nói.
“Chú đúng là loại mê sắc khí thê”.
Quân Lâm không hề để ý tới lời của hắn ta mà kéo tay tôi: “Chúng ta đi”.
“Các người sẽ không có kết quả tốt đâu”.
Hắn ta hét lên sau lưng hai chúng tôi.
“Điều đó còn phải chờ xem”.
Quân Lâm xoay người nhìn thẳng vào hắn ta rồi phun ra mấy chữ.
Vào đến khách sạn, tôi níu tay Quân Lâm hỏi: “Anh trở lại khi nào?” Nhưng Quân Lâm không có trả lời tôi mà chỉ đanh mặt lại thể hiện sự tức giận cực độ.
Trở về phòng Từ Vĩnh An đã đứng đợi sẵn, tôi thấy không khí có gì đó khác thường nên nhỏ giọng hỏi anh ta: “Các anh về từ bao giờ?” Từ Vĩnh An bước lên phía trước: “Vừa nghe tin phu nhân đi gặp Đỗ tiên sinh, công tử vội lao lên xe để về đây”.
Sau đó anh ta mỉm cười nói thêm: “Trên đường đi công tử đã vượt qua không biết bao nhiêu cái đèn đỏ”.
Thì ra là Quân Lâm lo lắng cho tôi đến chừng ấy, tôi khẽ liếc nhìn sang anh, chỉ thấy Quân Lâm cúi đầu khẽ than một tiếng, vẻ mặt tràn ngập vẻ ngượng ngùng.
“Em thu dọn đồ đạc đi, ngày mai anh sẽ đưa em về Thượng Hải”.
“Thế ạ!” Tôi không khỏi ngạc nhiên.
Vì sao anh lại đột nhiên quyết định vậy? Phải chăng là vì sự trở lại của Đỗ Hạo Hành? Đợi Quân Lâm vào phòng tắm xong, tôi quay sang Từ Vĩnh An: “Tôi muốn gặp Đỗ Tố Hành, anh có thể bố trí giúp tôi được không?” Từ Vĩnh An hít một hơi sâu rồi mới trả lời: “Phu nhân, quả thực việc này tôi không dám tự quyết”.
“Anh chỉ cần giấu Quân Lâm là được rồi”.
Tôi nói thêm: “Nếu chẳng may sau này Quân Lâm biết anh cứ nói là tôi ép anh phải làm thế”.
Từ Vĩnh An vẫn chần chừ không dám quyết, tôi phải bồi thêm: “Tiểu Từ à, xưa nay tôi đối với anh cũng không tệ chút nào, có phải không hả?”.
Thậm chí tôi còn nhớ rõ là tôi đã rất nhiều lần giúp anh ta giải vây khi Quân Lâm cáu giận, tôi còn nhớ rõ thế thì chắc hẳn anh ta không dễ gì quên dược.
Thấy tôi nói vậy anh ta có vẻ hiểu ra vấn đề: “Tôi biết rồi, thưa phu nhân”.
Không phải oan gia không gặp mặt Hôm sau trời rất âm u, sau giờ trưa tôi bắt đầu ngồi vào gương trang điểm, phụ nữ là vật phù phiếm nhất thế gian, dù trong tình huống nào tôi vẫn muốn trông mình phải thật xinh đẹp.
Quyết định gặp Tố Hành, tôi không phải là không áp lực bởi từ khi tôi quyết định rời đi Bắc Kinh năm đó, tôi đã có dự cảm là tôi sẽ vẫn gặp lại cô ta vào một ngày nào đó.
Nhưng tôi không ngờ rằng người chủ động hẹn gặp lại là tôi chứ không phải là cô ta và mục đích của cuộc gặp này lại hòan toàn ngược lại những gì tôi đã nghĩ, tôi gặp để công kích cô ta.
Trước khi đi tôi nhận được điện thoại của Từ Vĩnh An: “Phu nhân xin hãy cần thận, tôi đã cho người ngầm bảo vệ phu nhân ở bên ngoài”.
“Tôi biết rồi, anh cũng đừng quá lo lắng”.
Tôi biết xung quanh tôi có rất nhiều người âm thầm bảo vệ mình, làm sao có thể có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra chứ? Xe dừng trước bệnh viện, vừa bước xuống tôi đã cảm thấy lạnh buốt bởi một cơn gió thổi qua, bất giác tôi lấy tay khép chặt lại áo choàng, rồi khoanh tay trước ngực, cúi đầu bước thẳng vào bên trong.
Tôi đi theo cô hộ sĩ dẫn đường, qua vài hành lang gấp khúc rồi bước tới trước cửa phòng bệnh.
Vừa bước vào phòng tôi đã thấy Tố Hành đang nửa ngồi nửa nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt, vừa nhìn thấy tôi ánh mắt của cô ta như dại ra vì tức giận.
Tử Đàn cũng đứng ngay cạnh cô ta, nhìn thấy tôi cô ta trợ mắt rít lên: “Cô tới đây làm gì hả?” Tôi mỉm cười nhìn cả hai người họ rồi điềm tĩnh nói: “Tôi đến thăm bạn cũ mà thôi”.
Đến khi bước hẳn vào trong phòng tôi mới phát hiện Mục Thanh Vân cũng đang ngồi ở bên trong.
Thấy tôi tiến vào anh ta liền đứng dậy rồi khẽ cúi người chào tôi, sau đó anh ta quay sang Tố Hành nói: “Tôi có việc bận chút, xin phép đi trước”.
Anh ta thực là một người thông minh bởi chỉ cần nhìn thấy tôi bước vào đây anh ta đã biết tôi đến đây là để nói chuyện đàn bà mà những chuyện liên quan tới đàn bà thì đàn ông không nên xen vào làm gì, thậm chí tránh càng xa càng tốt.
Đợt Mục Thanh Vân rời đi, Tử Đàn không kiềm chế được mà nhăn mặt nhìn tôi hỏi: “Rốt cuộc cô đến đây để làm gì hả?” Tôi chậm rãi đi tới bên giường của Tố Hành nhẹ nhàng nói: “Tôi nghe nói cô bị ốm nên cố ý đến thăm.
Có lẽ là tôi hơi đường đột nhưng nếu không đến thăm cô hôm nay chỉ sợ sau này khó mà thăm được vì ngày mai tôi và Quân Lâm sẽ rời khỏi đây để đi Thượng Hải”.
“Cô nói gì? Làm sao có thể có chuyện đó.
Tố Hành đang ốm làm sao Quân Lâm bỏ đi được?” Tử Đàn gào lên.
“Không phải là vẫn có cô ở đây sao?” Tôi thản nhiên nói.
“Mà tôi cũng chỉ nghe từ Quân Lâm mà thôi, nếu có thắc mắc cô cứ đi hỏi trực tiếp anh ấy”.
Tố Hành ngẩng đầu nhìn tôi với ánh mắt đầy cừu hận: “Vì sao cô luôn như âm hồn bất tán luôn bám lấy Quân Lâm vậy? Vì sao cô năm lần bảy lượt phá đám chúng tôi hả?” Nhìn biểu hiện quá khích của cô ta, tôi âm thầm thỏa mãn: “Vậy tôi không ngại nói cho cô biết , đó hoàn toàn là vì cô.
Năm đó tôi bị ép phải rời khỏi Bắc Kinh nhưng Quân Lâm đã lợi dụng 4 triệu cho ba tôi vay để bức tôi phải lưu lại bên cạnh anh ấy.
Hơn nữa tôi sở dĩ trở lại đây ngày hôm nay là bởi vì cô đã không buông tha con của tôi, chính cô đã bức tôi đến bước đường cùng, ép tôi phải trở lại để tính sổ với các người.
Cô thấy chưa, là do cô, chính cô là người đã đẩy tôi về phía Quân Lâm cho dù tôi thực lòng đã quyết buông tay tất cả”.
“Cô…” Tử Đàn trừng mắt nhìn tôi.
“Tố Hành, cậu đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta chỉ là muốn chối tội…” “Làm đại sự không nên diệt hết đường sống của người khác, làm việc hại người cũng đừng đuổi tận giết tuyệt”.
Tôi thống khoái phát tiết bao nhiêu năm oán hận bằng lời nói.
“Cô nghĩ cô là ai mà dám ở đây làm càn hả?”.
Tử Đàn kích động vọt tới trước mặt tôi.
“Tôi chỉ e rằng tuy tôi là một đứa con gái chỉ ham mộ hư vinh, lẳng lơ quyến rũ đàn ông nhưng Quân Lâm thực lòng yêu tôi, cho dù hôm nay tôi đã đánh mất đứa con của anh ấy, còn anh ấy cũng bị bao người o ép để rời xa tôi nhưng anh ấy vẫn chưa bao giờ gạt bỏ tôi, bởi vì tôi mới là người anh ấy thực lòng yêu”.
“Cô nói bậy, cô chỉ là kẻ thế thân mà thôi, năm đó Quân Lâm say rượu nên mới nhầm cô thành…” Tử Đàn cao giọng.
“Đủ rồi, Tử Đàn”.
Tố Hành ngắt lời cô ta.
Tôi hoang mang nhìn hai người họ thì Tố Hành chỉ tay vào cửa đờ đẫn nói: “Cô đi đi”.
Mặc dù vẫn rất nghi hoặc nhưng nhìn thái độ căng thẳng và quyết liệt của Tố Hành, tôi cũng không dám ở lại lâu.
Tôi khẽ vuốt cằm nhìn cô ta: “Vậy tôi đi trước, sau này sẽ còn gặp lại” Khi tôi xoay người bước đi sau lưng vẫn vang lên giọng lanh lảnh của Tử Đàn: “Cô đừng có ăn mừng quá sớm, anh Hạo Hành sẽ không bỏ qua cho cô đâu”.
Dọc đường đi tôi vẫn lăn tăn về những lời nói của Tử Đàn lúc nãy, bao nhiêu năm nay tôi vẫn canh cánh trong lòng những chuyện xảy ra vào năm đó.
Vì sao nhắc tới chuyện đó Tố Hành lại tỏ ra căng thẳng như vậy? Chẳng lẽ năm đó còn ẩn tình gì sao? Tôi thẫn thờ nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó nhưng trong tiềm thức của tôi những chuyện đó cực kỳ mơ hồ, giống như một giấc mơ vậy nên dù có cố tôi cũng không thể nghĩ ra được chi tiết.
Vừa bước ra khỏi bệnh viện đã có một người đàn ông mặc áo đen tiến tới kính cẩn nói: “Tô tiểu thư, Mục tiên sinh cho mời cô”.
Mục tiên sinh? Đó không phải là Mục Thanh Vân đấy chứ? Tôi nghĩ trong vài giây rồi theo chân anh ta đi về phía chiếc xe Audi A8 đậu sẵn gần đó.
Tôi cúi người bước vào trong xe, Mục Thanh Vân quả nhiên đã ngồi đợi tôi sẵn ở trong đó Tôi khẽ liếc nhìn sang anh ta và thầm đánh giá, anh ta của ngày hôm nay trông phong độ hơn nhiều so với hơn 2 năm trước kia.
Lúc tôi còn ở Điệp trang hai năm về trước, Mục Thanh Vân lúc đó mới bắt đầu tiếp quàn ngân hàng An Ngân.
Sau khi tôi rời đi anh ta bắt đầu từng bước gây dựng sự nghiệp, cưới Tử Đàn làm vợ để mở rộng thế lực của Mục gia; quan hệ với Đỗ Hạo Hành rất tốt để lấy đà mở rộng quan hệ làm ăn khác.
Ở trên thương trường anh ta giờ đây thực rất có thế lực, ảnh hưởng ngày càng tăng, có thể gọi giờ đây anh ta là một người đàn ông rất thành đạt dù rằng tuổi đời còn rất trẻ.
Sau khi khởi động xe rời đi, Mục Thanh Vân vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không nhìn sang tôi, rất lâu sau anh ta mới cất giọng trầm thấp: “Vì sao trở lại đây?” “Anh hỏi thế là ý gì vậy?” Tôi thực lòng không hiểu nổi câu hỏi của anh ta.
“Nếu đã quyết định đi rồi vì sao còn trở lại?” Tôi cúi đầu không nói, chẳng lẽ tôi lại nói toẹt ra với anh ta rằng lần này tôi trở về là để tìm Quân Lâm sao? “Tốt nhất là cô nên mau chóng rời khỏi Diệp Tuấn Ngạn đi”.
Anh ta nói tiếp.
“Cứ cho là vì Diệp Tuấn Ngạn đi chăng nữa!” “Anh có thể nói rõ hơn được không?” Hóa ra anh ta hẹn gặp tôi chỉ để nói điều này, chẳng lẽ việc tôi ở cạnh Quân Lâm sẽ ảnh hưởng gì tới anh ta sao? “Cô đã biết Đỗ Hạo Hành sắp trở thành Tổng giám đốc của Bank of Amer chưa?” “Thì làm sao chứ?” Tôi gặng hỏi.
“Từ khi Bank of Amer bắt đầu kế hoạch thu mua cổ phần của Trung Tuấn Gia Hoa, Đỗ Hạo Hành đã tính toán muốn mượn thế lực của Trung Tuấn Gia Hoa để mở rộng phạm vi và ảnh hưởng của Bank of Amer ở thị trường trong nước, điều này vốn rất mâu thuẫn với chiến lược mở rộng đầu tư ra các dự án ở nước ngoài của Diệp Tuấn Ngạn.
Vì nguyên nhân này nên quan hệ giữa Đỗ Hạo Hành và Diệp Tuấn Ngạn rất không tốt, hiện tại cô lại trở về và làm um lên như thế này càng làm cho Đỗ gia bị mất mặt nên quan hệ vốn đã căng thẳng của hai người bọn họ lại càng trở lên căng hơn.
Mà nếu hai người cứ tranh chấp căng thằng như thế thì chẳng sớm gì muộn vị trí lãnh đạo Trung Tuấn của Diệp Tuấn Ngạn cũng sớm bị lung lay mà thôi”.
Đối với những lời giải thích này của Mục Thanh Vân, tôi cũng có thể hiểu được đôi chút.
Mấy năm gần đây chỉ vì muốn lái Trung Tuấn sang hướng phát triển ở thị trường trong nước mà Đỗ Hạo Hành không ngại bất kỳ thủ đoạn nào để gây khó dễ cho Quân Lâm trong các kế hoạch phát triển ra thị trường nước ngoài.
Tồi tệ hơn nữa là hắn ta còn âm thầm cấu kết với ngân hàng An Ngân của Mục Thanh Vân để tạo đối trọng, ngầm thể hiện sự chống đối với Trung Tuấn.
Cho tới nay thì Quân Lâm vẫn nín nhịn các hành vi tác oai tác quái của Đỗ Hạo Hành bởi vì anh ta biết Bank of Amer đang nắm giữ một nửa cổ phần của Trung Tuấn, ngoài ra nếu anh ta có hành động gì quá quắt thì quan hệ giữa hai nhà Diệp Đỗ sẽ trở nên căng thẳng.
Giờ đây Đỗ Hạo Hành lại sắp nhậm chức tổng giác đốc của Bank of Amer, chỉ e sau này mọi sự sẽ khó khăn hơn cho Quân Lâm và như vậy thì lời của Mục Thanh Vân không phải là không có lý.
“Nhưng mà….trên thương trường anh và Quân Lâm không phải là kình địch sao? Vì sao còn muốn tốt cho anh ấy?” Tôi thẳng thắn đặt câu hỏi bởi vì tự nhiên Mục Thanh Vân lại tỏ ra quan tâm tới Quân Lâm tới như vậy.
Mục Thanh Vân cười cười: “Chỉ vì tôi cảm thấy Diệp Tuấn Ngạn là một đối thủ đáng nể, tôi muốn cuộc chiến giữa hai chúng tôi diễn ra công bằng chứ không muốn giành chiến thắng chỉ vì anh ta bị những nguyên nhân khác tác động vào”.
“Thì ra là thế”.
Tôi mỉm cười: “Tôi nghĩ Quân Lâm chắc cũng coi anh là đối thủ xứng tầm đấy nhưng mà tôi sẽ không rời khỏi Quân Lâm đâu”.
Tôi trở lại chỉ vì muốn dùng Quân Lâm để công kích lại Đỗ gia, cục diện hiện tại chẳng phải đang theo đúng ý nguyện của tôi hay sao.
“Vì sao cô luôn không nghe theo lời khuyên của tôi vậy?” Nhìn ánh mắt kiên định của tôi Mục Thanh Vân cô đơn nói: “Vô luận là trong quá khứ hay hiện tại…” Nghe anh ta nói vậy tôi chợt nghĩ tới ngày xưa, Mục Thanh Vân quả đã từng nhắc nhở tôi về mối quan hệ giữa Quân Lâm và Tố Hành, rằng bọn họ sẽ nhanh chóng cưới nhau nhưng lúc đó tôi quá ngây thơ nên không tin tưởng vào những lời cảnh báo đó của anh ta.
“Hôm đó, tôi đã cảnh cáo cô về nguy hiểm ở sân bay, vì sao cô còn quyết tâm đi ra đó?” “Gì cơ?” Tôi ngẩng đàu lên nhìn anh ta, hóa ra cuộc điện thoại đó chính là anh ta gọi sao? “Nếu đã đi rồi vì sao còn trở lại làm gì….?” Mục Thanh Vân buồn bã nói.
Tôi cũng cất giọng buồn buồn: “Anh cũng tham gia cùng bọn họ sao?” Hóa ra anh ta đã biết tất cả âm mưu nhưng tại sao anh ta lại thông báo cho tôi, không phải anh ta là chồng của Tử Đàn sao? Mục Thanh Vân lắc đầu: “Tôi chỉ vô tình nghe được cuộc nói chuyện của Tử Đàn và Tố Hành mà thôi.
Tốt nhất cô nên rời khỏi Diệp Tuấn Ngạn ngay bây giờ đi, tôi sợ bọn họ sẽ không bỏ qua cho cô dâu”.
Tôi hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, quả thực anh ta là muốn tốt cho tôi nên mới nói cho tôi nhiều thông tin đến thế.
Tôi cảm kích nói: “Tôi xin ghi nhận hảo ý của anh.
Nhưng tôi xin phép không thể làm theo được”.
Mục Thanh Vân không thể che dấu nổi nỗi thất vọng và mất mát sau câu nói của tôi, anh ta im lặng rất lâu rồi mới thở dài một tiếng.
Lúc xe dừng trước cửa khách sạn Đông Phương, tôi mở cửa xuống xe và không quên nói lời cảm ơn với anh ta.
Sau đó tôi quay bước rời đi, không nhìn anh ta lấy một cái bởi vì tôi rất sợ khi đối diện với ánh mắt mất mát của anh ta lúc đó.
Có đôi khi tôi nghĩ, trong cuộc sống, con người ta không thể tránh được sự cô phụ tình cảm chân tình của một số người.
Những người đó đối xử với mình rất tốt, thậm chí là cực kỳ tốt nhưng mình vẫn không thể tránh việc làm tổn thương họ.
Ví dụ như tôi đối với Mục Thanh Vân chẳng hạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.