Yêu

Chương 29

Mộng Tướng Tùy

12/01/2015

Sau lần tôi trở về Bắc Kinh đó, Quân Lâm không bao giờ nhắc lại chuyện về em bé không bao giờ có thể chào đời của chúng tôi.

Tôi nghĩ rằng năm tháng trôi qua vết thương lòng của anh Sẽ dần khép lại.

Cho đến một ngày Tử Mĩ vô tình hỏi Anh thẩm là đống đồ chơi mà ba mua cho em bé đâu rồi, sau đó Anh thẩm trả lời chúng tôi là thiếu gia đã mang tất cả đồ chơi đó ném đi ngay hôm trở lại đây.

Nhìn ánh mắt ảm đạm và xót xa của Quân Lâm lúc đó tôi mới biết cái chết Của sinh mệnh nhỏ bé kia đã trở thành một vết thương không bao giờ khép miệng ở nơi sâu nhất trong tâm hồn Quân Lâm.

Mỗi khi ai đó vô tình chạm phải, nó lại rỉ máu khiến cho đau đớn lan tràn toàn thân.

Có đôi khi tôi gợi hỏi anh vì sao chưa bao giờ anh trách tôi vì đã không thể bảo vệ được con mình nhưng anh luôn trả lời tôi: "Không việc gì, em không sao là tốt rồi".

Tối hôm nay Quân Lâm về rất Sớm, Vừa vào phòng anh đã vội hỏi: "Nghe nói hôm nay mẹ đến đây à?" "Vâng".

Tôi cảm lấy chiếc áo khoác anh Vừa cởi ra rồi cất vào trong tủ.

"Mẹ nói gì Với em?" sắc mặc Quân Lâm trầm hẳn xuống.

"Mẹ bảo em hãy rời khỏi anh".

Sau đó tôi Cười phá lên: "Thôi nào, làm gì có chuyện đấy, nhìn thấy hai vệ Sĩ như hung thần đứng hai bên Cửa thế kia thì mẹ còn dám nói gì nữa?" Lần này trở lại Điệp trang, Quân Lâm đã thuê hai vệ Sĩ ở lại trang viên để bảo vệ an toàn cho hai mẹ con tôi.

Nghe xong, Quân Lâm càng không nhịn được nở nụ Cười: "Lại dám đùa anh nữa cơ à?" Dạo này tâm tình Quân Lâm rất tốt bởi vì nửa tháng trước Kevin đã chính thức tiếp nhận chức tổng giám đốc Bank Of Amer.

Nửa tháng sau đó Kevin tuyên bố không muốn liên kết cùng Trung Tuần nữa và cùng lúc đó Quân Làm cũng tuyên bó là sẽ mua lại có phản của Trung Tuần từ Bank Of Amer Vói giá cao hơn 10% giá ngoài thị trường, phương thúc thanh toán là tiền mặt".Hôm đó tôi nghe thấy Quân Lâm nói chuyện Với Từ Vĩnh An: "Đây là bước cuối cùng của chúng ta".

"Kể hoạch của công tử thật chu toàn, ngài khai giá như vậy thì Bank Of Amer chẳng dại gì mà không bán hết cổ phần cho chúng ta, lần này nhất định là thành công".

Từ Vĩnh An nói."Chờ lần thu mua này thành công tôi Sẽ rời khỏi Trung Tuấn để tập trung toàn bộ Sức lực cho Diệp thị".

Quân Lâm nói tiếp: "Từ nay Về sau Trung Tuấn liền giao cho anh và Lưu tiên sinh"."Xin công tử cứ yên tâm, tôi toàn tâm toàn Sức cống hiến cho Trung Tuấn, Sẽ không làm cho ngài thất vọng đâu".

Một tháng sau, Trung Tuấn và Bank Of Anier ký biên bản giải thể liên kết trước đó, Quân Lâm trịnh trọng tuyên bổ Trung Tuấn Quốc tế một lần nữa chỉ thuộc về Diệp thị.

Giờ phút này, ngồi trước màn hình tôi Cũng Cực kỳ vui mừng và hãnh diện.

Cuối cùng Quân Lâm Cùng đã mang vẻ cho ông nội một Trung Tuấn toàn vẹn không hề sứt mẽ tí nào.

Lần này Quân Lâm bay thẳng từ Mĩ về Bắc Kinh chứ không về Thượng Hải Với tôi như mọi khi, anh chỉ nói Với tôi một câu: "Anh về Bắc Kinh để Xử lý vài việc".

Tôi biết sau khi tất Cả đã hạ màn, Quân Lâm về đó là đẻ Xử lý dứt điểm việc giữa anh và Tố Hành.

Hôm nay Tâm Duyệt tới Điệp trang thăm tôi, Vừa tới nơi có đã vồn vã tươi cười: "Chị vẫn ở đây 2 năm Vừa rồi sao?".

Sau khi đi thăm quan một vòng cô ngồi phịch xuồng ghế phát biểu: "Nơi này giồng như một tòa cung điện tráng lệ, mà chị thì giống y như một Vị Vương phi sống trong nhung lụa vàng ngọc vậy"."Nơi đây giống như là một ngôi mộ bằng vàng mới đúng nha".

Tôi tức giận nói vì nghĩ tới quãng thời gian tôi sống trong phẫn uất tại nơi này.

Hai chị em đang trò chuyện rôm rả thì Anh thẩm hốt hoàng chạy tới: "Không tốt rồi, không tốt rồi, thiếu gia bị tai nạn".

Tôi cả kinh, đầu óc trở nên trống rỗng.

Tâm Duyệt cũng hoàng hốt hỏi lại: "Thím nói sao, biểu ca bị tai nạn ở đâu?" "Ở Bắc Kinh, Từ tiên sinh bảo phu nhân mau tới đó đi".

Anh thẩm vội vàng nói.

Khi tôi và Tâm Duyệt chạy tới Bắc Kinh, vào bệnh viện tất Cả mọi người đều nhìn tôi với ánh mắt khác thường.

Tố Hành mệt mỏi tiều tụy ngồi ở ghế dài bên ngoài, cô ta ngước nhìn tôi Với ánh mắt tuyệt vọng thất thểu nói: "Cô vào đi.

Anh ấy đang đợi cô".

Tôi đẩy Cửa bước vào bên trong, Quân Lâm đang nằm trên giường bệnh, trên người anh đắp một chiếc chăn mỏng.

Gương mặt anh tái nhợt không huyết sắc, đầu Quấn băng trắng toát, trên cổ tay cắm chi chít ống truyền dịch.

Thấy tôi bước vào anh mở mắt nhìn tôi Cười yểu ớt.

Nhìn thấy nụ Cười Của anh, bao lo lắng sợ hãi của tôi nãy giờ như tan biền, thần kinh vốn căng thẳng như dây đàn của tôi bỗng dưng trùng xuống, nước mắt tự nhiên trào khỏi mi.

Tôi chậm rãi đi tới Cạnh anh, câu đầu tiên lại là: "Sao anh còn chưa chết hả?" "Còn chờ em tới".

Quân Lâm Cười Cười rồi kéo lấy cổ tay tôi khiến tôi mất thăng bằng ngã nhào vào lòng anh.

Tôi cố thoát ra nhưng Quân Lâm vẫn ôm chặt lấy tôi nhẹ giọng nói: "Không sao rồi, mọi cái đều đã qua.

Hãy tin anh, tất cả đều sẽ tốt đẹp mà thôi".

Bước ra từ phòng bệnh, tôi thử hỏi mọi người xung quanh nguyên nhân tai nạn Của Quân Lâm nhưng bọn họ đều nói không rõ.

Mãi sau này Từ Vĩnh An mới nói cho tôi biết đó là việc xảy ra ngoài ý muốn...Một tuần sau đó Tố Hành chủ động đệ đơn ly hôn.

hơn nữa còn từ chối phí nuôi dưỡng mà Quân Lâm hào phóng đề nghi.

Hôm đó cô ta tới thăm Quân Lâm lần cuối, tôi cũng đang ở trong phòng.

Vừa vặn Quân Lâm Vừa đi vào phòng vật lý trị liệu, tôi đang lúi húi dọn dẹp lại giường chiếu cho anh.

Thấy tôi trong đó cô ta Cũng không lảng tránh mà bước vào phòng lẳng lặng ngồi xuồng chờ Quân Lâm trở Về.

Tôi Vụng trộm nhìn cô ta một cái, hôm nay cô ta mặc một bộ váy trắng, tóc buộc cao, đội mũ trắng trông rất đoan trang thanh nhã.

"Giá mà cô chưa từng gặp Quân Lâm thì tốt biết bao".

Một lúc sau cô ta nhìn ra cửa sổ mờ mịt nói.

"Có lẽ là thế".

Tôi Cười khổ.

"Nếu đêm đó tôi ở bên Quân Lâm thì Quân Lâm đã không gặp cô.

Nếu anh ấy không gặp cô thì có lẽ cả đời này anh ấy mãi là của riêng tôi.

Nếu đêm đó tôi nghe theo Sự Sắp đặt của anh trai tôi thì có lẽ chúng tôi Sẽ không thống khổ như ngày hôm nay".

Nhìn vè hối hận của cô ta lúc này tôi mới hiểu được cô ta yêu Quân Lâm đến nhường nào, cô ta đã từ chối tham gia vào âm mưu của anh trai để lừa Quân Lâm, lại càng không chấp nhận việc trao thân cho Quân Lâm trong tình huống không minh bạch như vậy.

Tôi Cũng thầy chua xót cho cô ta: "Tố Hành, không ai có thể biết trước được tương lai" Cô ta chậm rãi nhìn tôi: "Cô hận tôi sao?' Tôi Cũng nhìn lại cô ta, thầm nghĩ trong lòng rằng quả thực bao năm nay cô ta cũng không sung Sướng gì.

Mấy năm nay cô ta phải chứng kiến cảnh người mình yêu ở bên cạnh người phụ nữ khác, sinh con Với người đó, rồi lại yêu thương người đó sâu nặng.

Sau này cô ta chấp nhận tham gia vào âm mưu của anh trai để giữ Quân Lâm bên mình, để được làm chính thê Của anh Vậy mà vẫn bị anh tính kế, vừa không thể sinh con Vừa phải sống trong những tháng ngày lạnh lẽo, quằn quại vì ghen tuông Với người phụ nừ kia.

Như vậy Cúng (lã quá mi dể cho tôi hóa giãi bao thù hận với cô ta.

Sau khi Tố Hành rời đi, tôi hỏi Quân Lâm: "Anh sẽ không hối hận chứ?" "Hối hận gì Cơ?" Quân Lâm ngạc nhiên hôi.

"Hối hận vì đã ở bên em".

"Đứa ngốc, từ khi gặp em ở trang viên anh đã quyết định Cả đời này chỉ cần có em là đủ rồi".

Quân Lâm Vừa nói Vừa nắm chặt lấy tay tôi.

"Vì sao lại thế? Lúc đó mình còn chưa biết gì về nhau mà".

"Lúc đầu là vì áy náy, sau đó anh mới phát hiện ra là không phải" "Thế rốt cuộc là vì cái gì?" Tôi bám riết.

"Là gì thì giờ có quan trọng nữa đâu? Dù sao hai chúng ta cũng sẽ mãi mãi không chia lìa".

Anh thật là đáng ghét, vì sao nói nửa câu lại dừng thế kia.

Sau đó Tố Hành bỏ đi sang Mĩ, còn Đỗ Hạo Hành dưới Sự ảnh hưởng của hai nhà Mục Đỗ nên Cũng thoát khỏi tố tụng nhưng không bao giờ xuất hiện trước công chúng nữa.

Trong thời gian Quân Lâm nằm viện có rất nhiều bạn bè tới thăm anh, dần dần mọi người Cũng không còn tỏ thái độ đối địch Với tôi nữa, tất nhiên là trừ Tử Đàn ra, cô ta tuy hững hờ Với tôi nhưng không có công kích tôi như Xưa nữa.

Đối Với tôi như vậy đã là tốt Lắm rồi.

Tử Thiện sau khi tan học mỗi ngày đều tới đây để chơi Cờ và trò chuyện Với Quân Lâm, còn tôi và Từ Mĩ lại lẳng lặng ngắm nhìn hai cha con.Hôm đó ba Cũng tới thăm anh, trước khi rời đi ba chỉ nói một câu: "Hai đứa trở về nhà đi" "Ba nói sao ạ?" Tôi quá bất ngờ trước câu nói Của ba.

Dì Thanh cao hứng hô lên: "Lão gia kêu hai người chuyển về nhà kìa".

Tôi cùng Quân Lâm nhìn nhau một cái, tôi khẽ gật đầu Với anh rồi Quân Lâm mới trả lời ba: "Được ạ".

Vì thế, sau khi Quân Lâm xuất viện, chúng tôi trở về nhà.

Xa cách hơn 2 năm, cuối cùng tôi tại mội lần nữa trở lại trang viên quen thuộc.

Buổi sáng hôm đó mẹ và Dì Thanh đứng ở cửa nghênh đón tôi.

Cùng giống như ngày đó, nhưng khác ở chỗ ngày xưa đứng cạnh tôi là ba mẹ ruột, hôm nay đứng cạnh tôi lại là chồng và con gái tôi.

Quân Lâm nhẹ nhàng nắm tay phải tôi, tay trái tôi nắm lấy tay Từ Mĩ.

Hai tay tôi ngày hôm nay đã không còn là hai bàn tay trang.

Sau giờ ngọ, tôi và Tâm Duyệt ngồi uống trà ngoài hiên, đột nhiên cô hỏi tôi; "Chị có biết vì sao đột nhiên sau khi biểu ca bị tai nạn xe cộ, chị Tố Hành lại chủ động ly hôn sao?" Tôi nhìn cô lắc lắc đầu: "Chị không biết và Cũng không muốn biết", "Tại sao vậy chị?" Tâm Duyệt tò mò.

"Bởi vì tất cả đều đã qua rồi".

Cho dù quá trình là gì đi chăng nữa thì kết quả cũng sẽ không thay đổi.

Tám Duyệt Cảm thán kêu lên: "Ai dà, các Cụ dạy không sai tí nào, nữ nhân không bao giờ biết được lúc mình hạnh phúc nhất là lúc nào" Năm nay tôi đã gần 29 tuồi, đã qua cái tuồi chờ đợi một hoàng tử bạch mã xuất hiện rồi.

Tôi gặp Quân Lâm năm 14 tuổi, sinh Tử Thiện năm 15 tuồi và trở lại bên Quân Lâm năm tôi 23 tuổi, song hành cùng anh trong gần 6 năm.Nằm ườn trên giường, tự nhiên tôi nghĩ tới một việc, tôi bật dậy lay lay người bên Cạnh: "Hình như anh chưa từng nói Với em ba chữ kia" Quân Lâm rất nhanh liền hiểu ý câu nói tôi, anh cười Cười: "Miễn cho anh đi, anh hùng hụt hơi".

Tôi biết Quân Lâm là một người sống nội tâm và luôn chôn vùi cảm xúc tại nơi sâu thẳm nhất trái tim.

Tôi chợt nhớ tới việc xảy ra trong ngày kế tiếp sau khi Quân Lâm bị tai nạn, Phương Nguyên hẹn tôi ra ngoài hành lang bệnh viện rồi đưa cho tôi một thứ: "Đây là thứ mà tôi nhặt được ở hiện trường Vụ tai nạn Của Quân Lâm, tôi nghĩ Tố Hành Sẽ không muốn nhìn thấy vật này nên tôi đã giấu nó đi".

Tôi chìa tay nhận lẩy, đó chính là hộp thuốc lá làm bằng ngà voi mà Quân Lâm luôn mang theo người.

Bên trong hộp thuốc lá rỗng tuếch, ở mặt trong hộp, nằm giữa viền nhung là một tấm ảnh chụp.

Trong ảnh là chính là tôi lúc Vừa sinh Tử Mi xong, năm đó tôi đứng ở cạnh bụi hồng chụp chơi một kiểu ảnh, đó là một gương mặt Cười tươi sán lạn khoe hai lúm đồng tiền duyên dáng……… Phiên ngoại của Tâm Duyệt (trước ngày gặp lại Lăng Quân tại Băc Kinh).

Từ khi Lăng Quân bị phế truất, tại ngôi nhà này luật bất thành văn không ai nhắc tới hai từ Lăng Quân.



Phảng phất đâu đây tôi có cảm giác Lăng Quân đã trở thành tâm bệnh của mỗi người trong nhà.

Ngay cả bác gái, trước kia yêu thương chị ấy là thế nhưng cũng tránh tối đa việc nhắc tới tên chị.

Tôi đoán nguyên nhân có lẽ là vì sự có mặt của chị dâu mới, và cũng có thể là do sự uy nghiêm của bác trai.

Tất cả chỉ là võ đoán chứ tôi cũng không biết đích xác nguyên nhân, dù vậy tự đáy lòng mình tôi không thể đồng tình với việc một người con gái xinh đẹp hiền hậu như thế dần bị rơi vào quên lãng….

Chị dâu hiện tại mà trước kia tôi hay gọi là chị Tố Hành đã được gả tới nhà này hơn 2 năm.

Trong suốt năm tháng làm dâu ở đây chị có một cuộc sống rất an nhàn và thanh cảnh, chị thường xuyên tháp tùng bác gái đi dạo phố, uống trà chiều, xem ca kịch….gần như lặp lại những gì ngày xưa Lăng Quân vẫn thường làm.

Ngoài ra thỉnh thoảng chị cũng sánh vai cạnh biểu ca trong những dịp xã giao của giới thượng lưu, trước mặt mọi người chị luôn tỏ ra hạnh phúc viên mãn, luôn ghé đầu vào lòng biểu ca để thể hiện tình cảm mặn nồng.

Tất cả những ai biết tới chị đều cho rằng chị là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian, ai ai cũng ca ngợi chị là người vợ hiền thục đoan trang, ngay cả bác trai khó tính đến vậy cũng thường xuyên mỉm cười tán thưởng người con dâu này.

Tôi nghĩ để tìm được khuyết điểm ở chị là một việc rất khó, có chăng cũng chỉ tìm được một điểm đó là chị không thể sinh hạ được cho biểu ca một đứa con.

Tôi tin rằng đây cũng là điều trăn trở lớn nhất của chị bởi vì đối với một người phụ nữ mà nói, không thể mang thai và sinh nở đồng nghĩa với việc hôn nhân của người đó có vấn đề, và thực tế điều đó rất nguy hiểm đối với một cuộc hôn nhân có màu sắc chính trị kiểu như thế này.

Từ khi Lăng Quân rời đi, mọi người trong trang viên tiếp tục cuộc sống phẳng lặng như cũ, chỉ trừ có biểu ca.

Anh dường như càng ngày càng bận, đặc biệt là sau khi anh tiếp nhận dần Diệp thị, sản nghiệp của Diệp gia ngày càng không ngừng gia tăng, giàu sang phú quý không gia tộc nào sánh kịp.

Vì thế nên biểu ca rất ít khi có mặt ở nhà, mà có ở nhà đi chăng nữa thì anh trở nên cáu kỉnh và khó tính, kể cả với Tử Thiện – người mà anh luôn yêu thương nhất.

Biểu ca yêu thương Tử Thiện là điều ai cũng biết nhưng không vì thế mà anh quá chiều chuộng bé, nếu phạm phải lỗi sai bé sẽ bị trách phạt như những đứa trẻ khác.

Tôi nhớ có một lần khi đó tôi vừa đến thăm bác, vừa vào nhà đã nghe tiếng khóc thất thanh của Tử Thiện, hỏi ra mới biết Tử Thiện vì muốn xem Worlcup mà nói dối là bị bệnh để được ở nhà.

Kết quả là cô giáo gọi điện tới hỏi thăm bệnh tình và bé bị lòi đuôi nói dối.

Không may cho Tử Thiện là hôm đó người nghe điện thoại lại là biểu ca nên anh lôi bé ra tra hỏi, bé vẫn quanh co nên bị biểu ca đánh đòn.

Lúc đó bác gái đã lên xin hộ, thậm chí là khóc lóc: “Chẳng lẽ con muốn đánh chết nó sao?” nhưng biểu ca vẫn không dừng lại.

Điều đó làm tôi liên tưởng tới khoảng thời gian Lăng Quân còn ở đây, cứ mỗi lần biểu ca dùng tới roi là Lăng Quân lại xuất hiện đúng lúc, chị chỉ cần nhìn biểu ca nói một hai câu: “Được rồi, được rồi, Tử Thiện còn nhỏ, từ từ dạy bảo bé là được”.

Biểu ca chỉ nhìn chị khẽ thở dài rồi buông roi ra ngay lập tức, sau đó anh liền ôm chị rời đi.

Tôi thực sự khó hiểu bởi vì biểu ca và Lăng Quân dường như có một tình yêu lớn lao tới kỳ lạ đối với Tử Thiện, hơn hẳn những người khác trong gia đình.

Tôi lại nhớ tới đêm cuối cùng trước khi Lăng Quân rời đi, chị đã cầm tay tôi khóc và nhờ tôi chăm sóc Tử Thiện cho tốt.

Tuy rất thắc mắc nhưng nhìn vẻ ai oán đau lòng của chị tôi lại không dám mở miệng hỏi.

Xem phim ảnh và đọc sách nhiều, tôi thấy người ta hay vin vào một trong 7 điều cấm kỵ để phế truất một người thê tử: Thứ nhất là không có con; thứ hai là dâm dật; thứ ba tự kiêu; thứ tư chanh chua; thứ năm trộm cắp; thứ sáu ghen tị; thứ bảy bệnh hiểm nghèo.

Khi đọc tới đây tôi chợt nhớ tới Lăng Quân và không hiểu được năm đó chị đã phạm vào điều gì trong 7 điều trên đến nỗi bị phế truất khỏi Diệp gia.

Tuy rằng Lăng Quân chưa bao giờ được cưới hỏi chính thức nhưng trong những năm chị ở nhà này, chị đúng là thê tử của biểu ca, là thiếu phu nhân của Diệp gia.

Lăng Quân là một cô gái rất xinh đẹp, ngay từ lần đầu gặp gỡ tôi đã thấy như vậy.

Nếu như Tố Hành đẹp kiểu cổ điển thanh nhã thì Lăng Quân nổi bật như ánh nắng mùa hè, trong sáng và rực rỡ.

Nhưng không hiểu vì sao biểu ca cực kỳ không thích người khác khen Lăng Quân xinh đẹp.

Tôi vĩnh viễn không thể quên được buổi tối sinh nhật bác gái, hôm đó Lăng Quân mặc một bộ váy dài màu lam thướt tha uyển chuyển làm người ta có cảm giác ngạt thở và chói mắt khi nhìn thấy chị.

Ngay cả Phương Nguyên cũng phải cảm thán một câu: “Thật là một giai nhân nghiêng nước khuynh thành!”.

Riêng biểu ca lại lộ vẻ giận dỗi, đạm mạc nói một câu: “Thật à? Sao tôi không thấy thế!” Lăng Quân cũng rất thanh thuần, chính chị Linh Linh cũng đã từng nói, Lăng Quân chỉ được cái xinh đẹp thôi chứ quá thiên chân thật thà nên rất dễ bị người ta lừa gạt.

Tôi cũng nghĩ Lăng Quân là cô gái không hề có tâm kế, ở bên cạnh một người đàn ông hào quang bắn tứ phía như biểu ca không thể thiên chân như Lăng Quân được, nên tâm kế và toan tính một chút.

Tôi biết Lăng Quân cũng rất muốn trở thành một người vợ hiền thục đảm đang nhưng dù cố lắm chị cũng không thể thành công được với vai trò này nhưng hình như biểu ca chưa từng để ý tới những chuyện nhỏ nhặt như thế và cũng chưa từng muốn chị thay đổi để trở thành mẫu người như thế.

Mỗi sớm thức dậy tiễn biểu ca đi làm, Lăng Quân chỉ mặc áo phông hoặc váy rộng thùng thình, tóc cột đuôi ngựa, đi dép lê, vỗi vã chạy xuống cầu thang để kịp nhìn biểu ca lên xe.

Có những hôm Lăng Quân dậy muộn, biểu ca cũng vẫn chờ đợi trong xe, cho tới khi Lăng Quân xuống tới nơi vẫy tay chào anh mới rời đi.

Cũng có những hôm biểu ca không chờ được chị nên bảo lái xe khởi động xe trước khiến chị vội vã nhanh chóng chạy xuống lầu để kịp vẫy tay chào anh.

Chị dâu mới thì khác, những ngày biểu ca ở nhà chị đều dậy rất sớm, ăn mặc và trang điểm thật xinh đẹp và đợi sẵn dưới nhà để tiễn biểu ca đi làm.

Mấy ngày trước khi rời đi, Lăng Quân không khóc không nháo, chỉ chìm trong im lặng.

Rất nhiều người nghĩ một đôi vợ chồng sắp chia tay thì việc đầu tiên họ làm đó là ngủ riêng nhưng biểu ca và Lăng Quân lại không như thế, bọn họ vẫn ở chung phòng, thậm chí là ngủ chung giường.

Trong mấy ngày đó biểu ca luôn ở nhà cùng chị, dường như tranh thủ từng phút giây được ở bên chị.

Cho đến ngày chị phải rời khỏi trang viên, chị mới chính thức dọn ra khỏi phòng biểu ca.

Sau khi Lăng Quân rời đi, chị dâu đã cho trang trí lại toàn bộ căn phòng theo phong cách đơn giản của biểu ca, tất cả những thứ xa hoa lấp lánh mà Lăng Quân yêu thích đều bị dẹp bỏ hoàn toàn.

Nhiều người vẫn nghĩ rằng Lăng Quân là tuýp phu nữ ham mộ hư vinh, ngay cả biểu ca cũng nghĩ như vậy nên trong mấy năm ở chung biểu ca rất nuông chiều Lăng Quân về mặt vật chất, chị có thể tiêu tiền như nước, mua sắm những đồ trang trí sang trọng và xa hoa nhất; anh còn tặng chị những đồ trang sức cực kỳ đắt tiền và thời thượng nhất.

Nhưng riêng tôi thì nghĩ khác.

Lăng Quân chỉ là tỏ ra là thích mà thôi, sự thực thì trong cách ăn mặc chị luôn theo thiên hướng thanh nhã và quý phái, đồ trang sức chị dùng cũng thanh tao.

Trong công việc chị hết lòng dốc sức để hoàn thành nhiệm vụ được giao.

Ngày mà Lăng Quân rời đi, trời đổ mưa phùn.

Ba mẹ chị tới đón chị đi, giống y như lúc họ đưa chị tới đây.

Chị bế Tử Mĩ, mặt không hề biến sắc quay sang từng người chào tạm biệt.

Lúc đó tôi, bác gái, Dì Thanh, Ninh thẩm đều rơi lệ, có lẽ bọn họ cũng nghĩ như tôi rằng một cô gái tốt như vậy không đáng phải nhận một kết cục như vậy.

Trong mưa phùng giăng kín, Lăng Quân cứ thế bế Tử Mĩ rời khỏi cuộc sống của chúng tôi.

Từ đó về sau tôi không gặp lại chị, dù tôi có dùng đủ mọi cách để liên lạc với chị nhưng đều không có kết quả, Lăng Quân dường như bốc hơi khỏi thế giới này vậy.

Tôi biết rất rõ rằng biểu ca thực sự rất yêu Lăng Quân, cũng giống như việc Lăng Quân yêu biểu ca vậy.

Điều duy nhất tôi không hiểu đó là vì sao biểu ca yêu chị mà lại vứt bỏ chị và không biết chị phạm vào điều cấm kỵ gì trong 7 điều cấm kị trong truyền thuyết.

Trong hơn 2 năm Lăng Quân rời khỏi trang viên, cứ mỗi lần bước chân tới đây, tôi lại nhớ tới nụ cười như hoa hồng đón gió của chị.

Phiên ngoại: yêu Quân hơn mạng (Quân-Lăng Quân) Chưa có người nào làm cho tôi bị mê muội đến như vậy, duy chỉ trừ nàng….

Sau khi Lăng Quân rời khỏi trang viên, dù có đang đi đâu, làm gì tôi đều bất giác nhớ tới nàng.

Còn nhớ, vào một buổi cuối tuần, khi đó tôi đã cưới Đỗ Tố Hành, Đỗ Hạo Hành và chú tôi tới chơi và ở lại ăn cơm.

Trong bữa ăn, Đỗ Hạo Hành luôn gây sự chú ý bởi tài ăn nói của mình, Mục Thanh Vân cũng vậy, luôn dùng khiếu hài hước của mình để làm cho mọi người cười vang, duy chỉ mình tôi lẳng lặng cúi đầu ăn cơm, từ chối tham gia vào những câu chuyện nhạt thếch của bọn họ, trong ngồi nhà này tôi luôn giống như một người ngoài cuộc vậy.

Đột nhiên Ba mở miệng hỏi: “Quân Lâm, bọn con cũng không còn trẻ nữa, nên sinh thêm em bé đi thôi”.

Tôi sửng sốt ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt tò mò của mọi người đổ dồn về hướng tôi.

Chú cũng phụ họa thêm: “Đúng vậy đấy Quân Lâm à, cháu cũng nên chú tâm vào việc này đi là vừa”.

Tôi buông bát xuống rồi nhìn ba nhẹ nhàng cười: “Không phải là con đã có hai nhóc rồi sao?” Mặt mũi Đỗ Hạo Hành lập tức chuyển sang màu đỏ chứng tỏ anh ta đang rất giận dữ.

Lâm Tử Đàn cũng tương tự nhưng khác ở chỗ là cô ta lập tức lên tiếng: “Quân Lâm, vì sao anh vẫn cứ cố chấp vậy hả? Là vì người đàn bà kia sao? Cô ta đã đi lâu như vậy rồi mà anh vẫn còn nhớ mãi không quên sao?” Nhìn bộ dạng nực cười của Lâm Tử Đàn tôi thực muốn đốp chát với cô ta vài câu nhưng khi nhìn sang phía mẹ và Tố Hành, tôi lại nhịn xuống rồi chậm rãi lấy khăn lau miệng, sau đó đứng lên: “Con ăn xong rồi, xin phép mọi người” Trở lại thư phòng, tôi đứng cạnh cửa sổ hưởng thụ làn gió mát lành thổi tới, thoang thoảng đâu đây là mùi hoa hồng ngoài sân tràn tới.

Liếc mắt nhìn xuống tôi mới nhận ra phía dưới kia từng khóm hồng nhung đua nhau nở rộ khoe sắc thắm, chúng gợi cho tôi nhớ tới mùa hè năm ấy….

Đó là mùa hè năm Lăng Quân sinh hạ Tử Mĩ bình an, Tử Thiện được giải phẫu thành công, lúc đó Lăng Quân đã rất hạnh phúc và viên mãn.

Nàng thường mặc bộ váy dài với màu lan tím lãng mạn, dắt tay Tử Thiện đi dạo quanh trang viên mỗi buổi chiều tà.

Lúc đó thân thể Tử Thiện còn yếu ớt vì vừa trải qua phãu thuật, vì thế nàng chỉ có thể dắt bé đi bộ quanh sân hoặc dắt bé đi phơi nắng ngoài hiên.

Vào thời điểm đó, nàng rất tươi vui, nhìn thấy cái gì nàng cũng mỉm cười một cách vui vẻ, cho dù đó là một đóa hoa nở rộ, một nụ hồng còn đẫm hơi sương hay là một đám cỏ xanh mướt…nụ cười của nàng sán lạn như mặt trời tỏa nắng chiếu sáng từng gốc cây ngọn cỏ bao quanh nàng.

Khi hoa hồng nở rộ, nàng hồ hởi ra vườn hái từng bó từng bó rồi ôm vào cắm xung quanh nhà khiến không gian bên trong đều ngập tràn hương thơm ngào ngạt của hoa hồng.

Những lúc như vậy tôi ngây ngất nhìn nàng bởi vào thời khắc đó tôi tin rằng trên thế gian này không có người con gái nào có thể sánh ngang với nàng bởi vẻ xinh đẹp và thuần khiết.

Nghĩ đến đó, tôi bất giác mở hộp thuốc lá bằng ngà voi mà tôi luôn mang theo người, lật tấm vải nhung lên, trong đó là tấm ảnh chụp của Lăng Quân mà tôi đã lén bỏ vào từ mùa hè năm đó, chợt nhớ tới những lời nói vừa rồi của Lâm Tử Đàn tôi khẽ cười và tự nói với người trong ảnh: “Nhớ thương xuất phát từ con tim sẽ không bao giờ phai nhạt theo thời gian, có phải vậy không hả Lăng Quân?” Tôi còn nhớ vào một ngày mùa xuân năm đó, tôi ngồi ở trong hội trường dự buổi thi Dương cầm toàn quốc của Tử Thiện.

Tố Hành ngồi bên cạnh tôi khẽ thì thào với mẹ: “Mẹ an tâm, Tử Thiện chịu khó luyện tập như vậy nhất định bé sẽ giành được quán quân”.

Nghe tới vậy tôi không khỏi nhớ tới Lăng Quân bởi nàng luôn có quan điểm rất khác với mọi người.

Có một buổi tối Lăng Quân ngồi yên lặng gấp quần áo trong khi tôi nằm ườn trên giường đọc báo, đột nhiên nàng nói: “Thực ra thì không phải lúc nào cũng phải đứng thứ nhất mới được! Đứng thứ hai, thứ ba không phải cũng tốt sao?” Tôi đột nhiên nhớ ra là trong thời gian qua tôi luôn ép Tử Thiện phải luyện tập cần cù để đạt kết quả cao nhất, tiện miệng tôi trả lời nàng: “Đã đi thi thì phải giành giải nhất chứ!”.

“Nhưng mà cứ cố hết sức là được mà, dù không dành được giải nhất cũng gọi là đã thành công rồi.

Như em đây này, từ bé tới giờ có bao giờ giành được vị trí cao nhất đâu nhưng cũng vẫn sống tốt đấy sao?” “Em nói thế là ý gì vậy?” Tôi có chút bỡn cợt.

“Chẳng lẽ em lại mong muốn Tử Thiện cũng giống như em sao?” Nàng cố cãi: “Không phải thế, là vì em nghĩ rằng một người sẽ rất khổ sở nếu cứ cố theo đuổi vị trí số một”.

Lúc đó tôi có cảm nhận rõ ràng rằng nàng và tôi không có chung quan điểm về rất nhiều thứ, từ nhỏ tới lớn dù làm bất kỳ việc gì, dù tham gia cuộc thi lớn hay nhỏ tôi cũng cố hết sức để giành vị trí quán quân.

Bởi tôi nghĩ chỉ người chiến thắng mới là kẻ mạnh, nếu đã tham gia thi đấu phải có quyết tâm sống chết giành chiến thắng, như vậy mới đáng để tham gia thi thố.

Thấy tôi không đáp lại nàng khẽ cụp mi mắt rồi tiếp tục gấp quần áo, một lúc sau nàng mới nhẹ nhàng nói: “Anh có biết không, trước kia em rất thích bơi, trường tổ chức cuộc thi bơi lội nào em cũng tham gia cơ mà chưa bao giờ giành được quán quân cả.

Năm em vừa vào đại học, em được chọn làm đại diện tham gia cuộc thi bơi lội của trường, lúc đó em quyết tâm lắm, ngày nào cũng tập luyện hết sức mình nhưng cuối cùng em vẫn không giành được vị trí quán quân”.

Tôi sửng sốt nhìn nàng, không hiểu một người đã hạ quyết tâm và dốc sức tập luyện như vậy cuối cùng lại bại trận thì cảm giác của người đó sẽ như thế nào, chắc sẽ thất vọng lắm nhưng tôi không biết mở miệng an ủi nàng như thế nào cho phải.

Cũng may Lăng Quân ngẩng đầu nhìn tôi cười nhẹ: “Nhưng mà em đã rất vui vẻ”.

Nụ cười sán lạn của nàng làm tôi trở tay không kịp, lần đầu tiên trong đời tôi ý thức được rằng ngoài vị trí số một ra, con người ta còn có thể tìm niềm vui ở rất nhiều nơi khác.

Sau khi Lăng Quân biến mất khỏi Điệp trang, tôi đã ngã bệnh rất nặng, tinh thần và thể xác đều suy kiệt tột độ.

Khi tôi khỏi bệnh, Tố Hành đã từng đề nghị tôi chuyển tới gian phòng phía Đông của trang viên, tôi có hỏi cô ta vì sao lại đề nghị vậy, Tố Hành đã nói: “Bởi vì Lăng Quân đã từng sống trong căn phòng này, em hi vọng hai chúng ta có thể bắt đầu một cuộc sống mới”.

Lúc đó tôi lại nhớ Lăng Quân tới quặn lòng.

Đợt ốm đó dù rằng rất nghiêm trọng nhưng tôi kiên quyết không chịu đi bệnh viện mà muốn ở lại trang viên, đơn giản vì tại căn phòng này tôi cảm nhận được hơi ấm của Lăng Quân , tại đây bất kỳ lúc nào tôi cũng có thể nhìn thấy bóng dáng của nàng, nghe được hơi thở, tiếng bước chân của nàng.



Cao trào của đợt ốm đó, tôi lâm vào mê man bất tỉnh và trong cơm mê đó tôi đã nhìn thấy Lăng Quân, nàng nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng, cầm lấy bộ âu phục của tôi rồi xoay người nhìn tôi mỉm cười, sau đó nàng nằm sát cạnh bên tôi rồi chìm vào giấc ngủ….

Trong hơn 30 năm của cuộc đời mình, điều may mắn lớn nhất của tôi đó là gặp và yêu nàng, nàng đã mang tới cho tôi món quà xa xỉ nhất mà người ta thường gọi là hạnh phúc.

Thậm chí tôi còn chưa bao giờ hối hận vì đã từng thương tổn cô bé Lăng Quân 14 tuổi năm nào bởi vì nhờ tai nạn đó chúng tôi mới gặp gỡ nhau và trao cho nhau những khoảng thời gian ngọt ngào nhất trong cuộc đời.

Tôi nhớ rõ nàng rất thích ngồi trước gương hàng giờ để trang điểm sao cho xinh đẹp nhất, nàng thích được đứng trước một căn phòng toàn quần áo để lựa chọn một bộ hợp thời trang nhất, nàng thích đọc báo xong rồi vứt toán loạn khắp nơi, nàng thích ngồi ngẩn người trên ghế sa lông, nàng thích nói chuyện phiếm khi chỉ có tôi và nàng dù lúc đó tôi mải mê ngồi trên giường đọc báo,chỉ thỉnh thoảng mới à ừ vài câu cho có.

Nàng như một đứa trẻ thích đồ chơi đẹp nên thẳng thắn không hề che dấu việc mình ham mê những thứ xa hoa phù phiếm, đôi khi tôi phì cười khi thấy nàng loay hoay phối hợp những món đồ trang trí xa hoa màu mè trong căn phòng vốn dĩ rất giản dị của chúng tôi.

Ngay cả Tâm Duyệt cũng từng nhíu mày cảm thán vì cô thấy giữa tôi và nàng không hề có một điểm chung nào cả.

Nhưng tôi lại nghĩ ngược lại, tôi yêu nàng nên yêu cả những thú vui tầm phào của nàng và trong đó có cả những thứ xa hoa màu mè đó, và vì thế tôi đã rất đau lòng khi những món đồ này được chuyển đi ngay sau khi nàng rời khỏi trang viên.

Tôi cũng biết lúc mang thai Tử Mĩ, nàng rất phiền não vì giường của chúng tôi rất chật nhưng tôi làm bộ như không biết đến bởi vì tôi đã quen với việc đêm đêm nàng tựa vào tôi để ngủ, quen với việc nàng trở mình quờ quạng phải tôi, quen với việc sáng sớm thức dậy người đầu tiên tôi nhìn thấy là nàng.

Sau khi nàng biết mất khỏi Điệp trang, tôi đã rất quằn quại trong nỗi nhớ nàng điên đảo, dù đã cố chôn nó vào nơi sâu nhất trong tim nhưng nỗi nhớ đó ngày đêm thiêu đốt và ngày càng mãnh liệt.

Vài ngày sau khi nàng biến mất, tôi đã luôn hi vọng kỳ tích sớm xuất hiện nhưng điều tôi chờ đợi mãi không có tới.

Có người nói nàng đã đi Úc, tôi liền cho người năm lần bảy lượt sang Úc tìm nàng; có người nói nàng bị tai nạn, tôi đã đi hỏi tin tức tại tất cả các bệnh viện xa gần….nhưng cuối cùng vẫn không hề có chút tin tức nào cả.

Lần đầu tiên trong đời tôi biết tới cảm giác tuyệt vọng, mỗi sớm thức dậy cảm giác đầu tiên của tôi đó là sự tuyệt vọng lan tràn khắp toàn thân.

Tôi nghĩ rằng nàng hẳn là phải hận tôi nhiều lắm mới có thể rời khỏi tôi một cách quyết tuyệt như vậy, làm cho tôi rơi vào một vực sâu không đáy, sống trong dày vò đau đớn.

Tôi thực hận bởi vì đã không nói cho nàng biết rằng cái ngày mà tôi hứa hẹn với nàng đã không còn cách xa, rằng chỉ trong một thời gian ngắn nữa thôi tôi có thể đường đường chính chính sánh vai cùng nàng và các con của chúng tôi “ngắm nhìn thiên hạ”.

Lúc tôi quyết định tiếp chưởng Diệp thị, tôi đã tự nói với bản thân mình rằng đấy không phải là lúc để nghĩ tới nàng, phải tiếp tục con đường mình đã chọn, tương lai dù có thống khổ nhưng đó vẫn là tương lai của tôi và của cả Tử Thiện.

Vì thế tôi đã dọn khỏi căn phòng tôi và nàng đã sống chung tại trang viên và cũng không trở lại Điệp trang thêm lần nào nữa.

Dù dằn lòng là vậy nhưng ngày hôm đó, tôi vô tình bước chân vào khu mua sắm xa xỉ, vừa nhìn thấy một chiếc vòng cổ được đúc bằng vàng ròng rất đắt tiền, tôi không chút do dự xuất tiền mua luôn.

Khi người ta đưa tới nhà chiếc vòng này, tất cả mọi người đều ngạc nhiên nhìn tôi, đặc biệt là Tố Hành, ánh mắt của cô ấy lúc đó dại đi vì tuyệt vọng và tôi, tại thời điểm đó cũng ý thức rõ ràng rằng cả đời này tôi không bao giờ có thể quên được nàng.

Phiên ngoại: Chuyện nên làm Sau khi Quân Lâm lật bài ngửa, lập mưu hạ bệ Đỗ Hạo Hành và đưa Kevin lên làm Tổng Giám đốc Bank of Amer.

Đó là một hôm trời đông giá rét.

Tôi trở lại trang viên sau hai tháng xa cách, tới gần nhà cước bộ của tôi như chậm lại.

Có lẽ tôi không nên xuất hiện tại nơi này nhưng hôm nay bằng giá nào tôi cũng phải trở về để kết thúc tất cả.

Màn đã hạ, tôi đã hạ gục được Đỗ Hạo Hành và nhanh chóng lấy lại Trung Tuấn cho mình, trên đời này không ai còn có thể cản bước được tôi sống và làm những gì mình muốn.

Lần đầu tiên trong đời tôi cảm nhận được mình nắm trong tay vận mệnh của chính mình, có đủ tiền tài và quyền lực để bảo vệ người con gái tôi yêu thương hơn sinh mệnh cho dù việc làm của tôi đã chà đạp lên tôn nghiêm của gia tộc, chà đạp lên tình yêu thương của rất nhiều người khác… Cả nhà chắc hẳn đang dùng bữa tối, không biết sự xuất hiện của tôi có làm hỏng buổi tối của bọn họ hay không? Đang lúc tôi còn chần chừ thì cửa nhà bật mở, Ninh thẩm mỉm cười chào tôi cung kính: “Thiếu gia, ngài đã trở về”.

Tôi khẽ gật đầu rồi đi ngang qua bà và bước thẳng vào phòng ăn.

Trong phòng ăn có rất đông người, hơn hẳn những gì tôi dự liệu, ngoài cha mẹ, Tử Thiện ra còn có Lâm Tử Đàn nhưng riêng Tố Hành lại không thấy mặt mũi đâu.

Sự xuất hiện của tôi làm cho mọi người khá ngạc nhiên, chỉ có mẹ là luôn khoan dung đối với tôi, bà ứa lệ: “Quân Lâm, con đã về rồi à, cuối cùng con cũng đã trở lại”.

“Đúng vậy, mẹ, con đã trở về”.

Mẹ tiều tụy đi rất nhiều làm cho tôi cảm thấy day dứt.

Những chuyện xảy ra gần đây chắc hẳn đã làm bà phiền lòng nhiều lắm.

Cuối cùng ba cũng lên tiếng: “Mày còn về đây làm gì hả? Không lo mà tận hưởng chiến thắng đi còn về đây làm cái gì?” “Thôi thôi, có chuyện gì lát nói sau, ngồi xuống đi con, ngồi ăn bát cơm đã”.

Mẹ vội vã kéo ghế cho tôi.

“Không mẹ ạ, lần này con về là để giải quyết mấy việc, xong xuôi con sẽ đi ngay”.

Tôi biết mẹ đã để ý thấy là tôi về người không chứ không mang theo hành lý như mọi khi.

“Mẹ, Tố Hành đâu ạ?” Tôi cúi đầu xuống hỏi nhỏ.

“Tố Hành ở trong phòng”.

Tôi bước lên lầu, Tố Hành đang ôm gối ngồi trên sofa nghiêng người nhìn cảnh sắc bên ngoài, mái tóc đen dài rồi tung làm nổi bật gương mặt tái nhợt của cô.

Nghe tiếng bước chân, cô ấy khẽ quay đầu lại nhìn tôi, tôi cũng nhìn lại cô ấy, vẻ mặt tái nhợt đượm cô đơn của cô làm tôi thấy hơi chua sót.

Có lẽ thấy được vẻ mặt xa lạ lạnh lùng của tôi, một lúc sau Tố Hành mới nói: “Anh về rồi à”.

Giọng nói của cô ấy cũng đượm vẻ lạnh lùng, hẳn là những việc tôi gây ra cho gia tộc cô vừa rồi khiến cô rất đau lòng.

“Lần này tôi trở về là muốn thương lượng cùng em việc ly hôn của chúng ta”.

Tôi cố gắng nói chậm rãi để giảm thiểu thương tổn ở mức có thể cho cô.

Thà rằng đau một lần rồi thôi còn hơn là để cô sống trong oán hận chất chồng, tôi thực ân hận vì ngày đó tôi đã vô tình gây ra bao oán hận trong Tố Hành, đến nỗi cô mất đi lý trí và gây ra những việc ác độc với Lăng Quân.

Tốt nhất tất cả nên dừng ở đây, sẽ tốt hơn cho cả cô và tôi.

Những gì tôi làm với Tố Hành quả thực rất ác độc nhưng đôi khi tôi không có quyền lựa chọn con đường đi của chính mình, nếu như ngày đó Tố Hành không cùng anh trai thiết kế cho tôi và Lăng Quân sập bẫy thì có lẽ chúng tôi cũng không đến nỗi đi vào cảnh cùng cực như ngày hôm nay.

Tố Hành thực yêu tôi, bao năm nay vẫn thực yêu tôi nhưng vì sự cố chấp của mình khiến cho cô bị lạc lối ngày càng sâu, có lẽ từ buổi tối hơn 2 năm về trước tôi nói với cô rằng tôi yêu và sắp cưới Lăng Quân Tố Hành mới trở nên điên cuồng như vậy.

2 năm nay Tố Hành rơi vào chiếc bẫy mà chính cô giăng ra cho tôi và Lăng Quân, tôi đã theo sự sắp đặt của gia đình cưới Tố Hành và duy trì một cuộc hôn nhân phẳng lặng để rồi khi tất cả đã hạ màn, tôi chạm vào đích cuối cùng, việc cuối cùng tôi phải làm là kết thúc mọi chuyện, nó cũng đồng nghĩa với việc tôi phải đối diện với việc tổn thương cô lần cuối cùng.

Tố Hành dường như không nghe thấy lời tôi nói, cô lẩm bẩm: “Anh nói gì cơ?” “Tố Hành, tất cả đều đã kết thúc rồi, cũng đã đến lúc kết thúc…” Nhìn vẻ đau khổ của cô ấy tôi cũng không đành lòng nói thêm gì nữa.

Cô ấy chậm rãi bước xuống ghế rồi từ từ đi lại phía tôi, nước mắt bắt đầu rơi thành hàng.

“Quân Lâm, anh không thể làm như thế đối với em, sau bao năm như vậy, anh làm sao có thể làm như vậy với em hả?” Nghĩ đến những việc làm độc ác của Tố Hành vừa rồi, tôi cũng thấy rất mệt mỏi.

“Em biết anh vẫn luôn giận em vì những việc anh trai em đã làm với anh năm đó.

Nhưng không phải là anh đã trả thù anh ấy rồi hay sao? Vì sao còn muốn đối xử với em như vậy?”.

Tố Hành kích động lay lay hai vai tôi.

“Tố Hành, tôi đã nói với em rất nhiều lần rồi rằng tôi không hề canh cánh việc xảy ra vào năm đó, thực ra người cứ canh cánh chuyện đó mãi chính là em.

Nhiều năm đã trôi qua, vậy mà mỗi khi em nhìn thấy Tử Thiện em đều lộ vẻ tiếc hận, tôi biết em đã ước rằng Tử Thiện là con trai của em, có đúng hay không?” “Đúng vậy, vì sao Lăng Quân có thể trở thành mẹ của Tử Thiện? Nếu không phải vì năm đó em bướng bỉnh không chịu nghe lời anh Hạo Hành thì có lẽ Tử Thiện đã là con trai của em rồi, và giờ đây em cũng không phải chịu khổ sở thế này”.

Tôi biết năm đó Tố Hành vô tội, tôi cũng chưa từng trách cứ Tố Hành vì điều đó, có điều Tố Hành vẫn luôn nghĩ sai về chuyện này nên vẫn canh cánh trong lòng: “Tố Hành, em sai rồi, đến tận hôm nay em vẫn không hiểu ra vấn đề sao?” “Đúng vậy, là cô ấy sai lầm, sai lầm vì quá yêu anh”.

Lâm Tử Đàn vọt tới công kích tôi.

“Yêu tôi sao? Yêu tôi là có thể nghĩ ra mọi cách để lừa tôi sao, yêu tôi là có thể không kiêng nể gì thương tổn người khác sao, yêu tôi mà lại danh chính ngôn thuận giết chết con của tôi sao? Chỉ vin vào một từ yêu là có thể bao biện cho những hành động độc ác đó sao?” Lời của Lâm Tử Đàn đã khơi dậy nỗi tức giận trong tôi, khiến cho bao căm thù hờn tủi của tôi phát tiết.

“Vậy em hỏi anh, có phải anh vẫn nghĩ là người đàn bà kia là vô tội sao? Em nói cho anh biết là cô ta cố ý bắn tin cho chúng em biết là cô ta mang thai, chẳng qua là vì cô ta muốn mượn đao giết người, chúng em chỉ là giúp cô ta toại nguyện mà thôi”.

Là Lăng Quân sao? Lời nói của Lâm Tử Đàn làm cho tôi rơi vào mông lung, tại sao lại là Lăng Quân cơ chứ? Tôi nhớ rõ lúc ấy Lăng Quân rất uất hận vì bị tôi tính kế mang thai, rồi thái độ ngập ngừng áy náy của nàng lúc ấy, như vậy điều Lâm Tử Đàn nói cũng rất có khả năng.

Khi đó thực sự nàng đã bị tôi tổn thương tới cùng cực.

Hóa ra kẻ đầu sỏ gây ra tất cả đau khổ cho Lăng Quân chính là tôi.

Tôi ngửa mặt lên trời than nhẹ, ông Trời, ông định trêu ngươi tôi sao? Tố Hành nhẹ nhàng cầm lấy vai tôi: “Quân Lâm, việc đã đến nước này rồi, anh trai em cũng đã cùng đường, anh lại muốn bỏ em vậy em còn sống làm gì nữa đâu?” Tôi lùi lại tránh bàn tay của cô ta: “Em yên tâm, anh trai em sẽ không bị làm sao đâu, có điều nhờ em chuyển cáo tới anh trai em, là từ giờ trở đi hãy tránh xa tôi và…..”.

Tôi định nói tới Lăng Quân nhưng lại sửa thành “người nhà” bởi tôi không muốn Lăng Quân lại trở thành mục tiêu tiếp theo cho bọn họ.

Tố Hành sững sờ nhìn tôi, cô ngơ ngác một hồi rồi mới xơ lụi vì bất lực.

Lúc này đây trông cô rất giống với lúc tôi nói với cô rằng tôi và Lăng Quân chuẩn bị kết hôn, lúc đó tôi còn chưa bị sập bẫy anh trai của Tố Hành.

Lúc đó Tố Hành cũng rất đau khổ và tôi cũng đã vỗ về an ủi cô nhưng lúc này đây tôi không thể tiếp tục làm như thế bởi vì tôi muốn Tố Hành hiểu rõ rằng tình yêu và tình thương là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Hơn nữa tôi không thể tiếp tục đóng kịch giả bộ rằng tôi yêu Tố Hành và phủ nhận tình yêu của tôi dành cho Lăng Quân.

“Quân Lâm, chẳng lẽ anh đã quên quãng thời gian tốt đẹp mà hai ta đã có với nhau hay sao? Chẳng lẽ anh không hề yêu em chút nào sao?” Tố Hành run run truy vấn.

Quả thực giữa tôi và Tố Hành đã có một thời gian tươi đẹp bên nhau, đó là khi cả hai còn rất trẻ nhưng những năm gần đây giữa chúng tôi đã xuất hiện thêm rất nhiều người, nhiều việc cũng đã xảy ra khiến cho cả hai không thể trở lại như lúc ban đầu.

“Tôi đã từng yêu em nhưng từ nhiều năm trước tình yêu đó đã không còn nữa”.

“Là vì Lăng Quân sao?” Tố Hành hỏi.

“Đầu tiên tôi đã nghĩ là vì có Lăng Quân ở cạnh nên tôi mới không còn tình cảm với em nhưng sau đó tôi mới phát hiện sự thật không phải thế, khi Lăng Quân rời đi trang viên một thời gian, tôi mới biết là dù không có Lăng Quân tôi cũng không thể nào yêu em” “Vì sao, vì sao lại thế? Em yêu anh như vậy mà sao anh lại thế hả?” Tố Hành tuyệt vọng nấc lên.

“Yêu một người và không yêu một người đều không cần có lý do”.

Tôi không đành lòng nhìn Tố Hành giãy giụa nên quay lưng rời đi.

“Giấy tờ ly hôn tôi sẽ cho luật sư mang tới cho em”.

Cứ như vậy tôi rời đi mà không hề ngoảnh lại, một tia do dự cũng không có, có lẽ không còn tình yêu nên những việc tàn nhẫn như vậy con người ta đều có thể làm.

Sau lưng tôi vang lên tiếng khóc rống của Tố Hành, tiếng Lâm Tử Đàn mắng mỏ, tôi biết ngày hôm nay tôi nói lời vĩnh biệt không chỉ với Tố Hành mà còn với cả ký ức của những năm tháng thanh xuân.

Ba đứng ở giữa hành lang nhìn tôi rời đi, ông hét lên: “Đứng lại, Quân Lâm, mày đang có một cuộc sống cực kỳ hoàn mĩ, vì sao cứ cố chấp như vậy hả?” “Ba, nhiều năm về trước, khi bắt đầu gặp gỡ Lăng Quân con đã là một tội nhân, cho dù cuộc sống có mĩ mãn đi chăng nữa thì tâm hồn của con cũng đã sớm bị bóp méo đến dị dạng rồi”.

“Mày sẽ bị mang tiếng xấu suốt đời”.

Tôi lắc đầu rồi kiên quyết bước đi, thú thực lúc có Lăng Quân ở bên tôi rất quan tâm tới tiền tài, danh vọng và quyền lực nhưng lúc mất đi nàng rồi tôi mới nhận ra rằng tất cả những thứ đó chỉ là phù du nếu như thiếu vắng nàng.

Ra khỏi phòng trời đã tối đen, con đường lát đá cuội nhỏ thấp thoáng dưới ánh đèn đường, thần kinh tôi như giãn mở sau khoảng thời gian căng thẳng áp lực.

Thời gian sẽ là phương thuốc chữa lành mọi vết thương, cuối cùng tất cả đều đã trôi qua, tại thời điểm thảnh thơi này tôi lại nhớ Lăng Quân da diết.

“Phu nhân đâu?”.

Tôi gọi điện về Diệp trang.

“Hôm nay tiểu thư Tâm Duyệt tới chơi, phu nhân đang dẫn tiểu thư đi tham quan Điệp trang”.

Anh thẩm trả lời: “Thiếu gia có cần phu nhân ra nghe điện thoại không ạ?” “Không cần đâu, tôi cũng sắp về tới nơi rồi”.

Gác điện thoại sau tôi chuẩn bị mở cửa xe bước vào thì ánh đèn chói lóa ập tới, kèm theo đó là một chiếc xe lao điên cuồng về phía tôi.

Trong lúc hỗn độn tôi chỉ kịp thấy Tố Hành mở cửa bước từ trên xe xuống, tôi không kịp phản ứng gì liền lập tức rơi vào hắc ám.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Yêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook