Chương 5
Mộng Tướng Tùy
12/01/2015
Vết sẹo tâm hồn Tôi phát hiện ra một điều, đó là khi mang thai con người tôi trở lên cực kỳ nhạy cảm với mọi sự xung quanh mình.
Ví dụ như việc Tố Hành thường xuyên xuất hiện tại trang viên.
Ba người bọn họ bao gồm Phương Nguyên, Tố Hành và Tử Đàn, cứ mỗi cuối tuần đều đến đây làm khách cho nên buổi tối đương nhiên cùng ăn cơm với chúng tôi.
Những ngày này Quân Lâm cũng đều ở lại nhà ăn cơm tối.
Phương Nguyên chính là gã thanh niên đẹp trai ngồi cạnh Quân Lâm hôm trước, hắn là kẻ khuấy động phong trào nhất trong đám đó, mỗi lần bọn họ tụ tập đều nghe giọng hắn cười nói pha trò to nhất.
Hắn đối với tôi cũng rất lễ phép, thỉnh thoảng cũng cùng tôi tán chuyện một hai câu.
Tố Hành luôn trầm lặng lắng nghe mọi người nói chuyện, họa hoằn lắm khi cả nhóm cười đùa cô nàng mới mở miệng đáp lại một hai câu cho có.
Khi cô ta nhìn về phía tôi, cô luôn duy trì vẻ cười mỉm khiến cho người tôi có cảm giác rất an tĩnh và êm ái.
Lâm Tử Đàn thì khác, khi nào cô ta thấy hứng thú về một lĩnh vực nào đó cô ta không ngừng phát biểu ý kiến, tranh luận rất sôi nổi.
Thái độ của cô ta đối vớ tôi vẫn như trước, không có vẻ thân thiện gì cho lắm, cho nên tôi vẫn có cảm giác bất an vì sự đối địch ngầm này.
Vừa mở cửa ra tôi đã thấy Quân Lâm và Tố Hành ở trong phòng.
Mẹ đi sau tôi giải thích: “Tố Hành và Phương Nguyên đều là bạn nối khố từ nhỏ của Quân Lâm, tất cả gần như lớn lên cùng nhau.
Sau đó bọn nhỏ cùng nhau đi du học tại Mỹ.
Tố Hành và Tử Đàn học cùng một trường đại học nên hai đứa nó rất thân thiết với nhau”.
Ngừng một lát bà nói tiếp: “Lẽ ra tất cả bọn họ đều trở về cùng nhau nhưng Quân Lâm phấn đấu tốt hơn nên hoàn thành khóa học sớm hơn 1 năm, sau khi lấy bằng liền trở về nước” Tôi ngạc nhiên vì không hiểu hắn học chuyên ngành gì mà lại có thể tốt nghiệp trước một năm: “Thế Quân Lâm học chuyên ngành gì vậy mẹ?” “Toán học”.
Mẹ đáp.
“Toán học ạ?” Tôi có chút hoài nghi vào lỗ tai mình.
Quả nhiên hắn là một kẻ tài năng hơn người.
Ngày đó, lúc ngồi chơi với Tử Thiện tôi vô tình hỏi bé: “Em có thích Tố Hành tỷ tỷ không?” “Thích”.
Tử Thiện không hề suy nghĩ đáp lại tôi ngay.
“Thế em thích Tố Hành tỷ tỷ hay Quân Tử tỷ tỷ hơn?”.
Quả thực tôi không nên hỏi bé những câu hỏi bén nhọn thế này nhưng tôi kìm lòng không nổi.
“Thích cả hai bằng nhau”.
Bé thật thông minh, tôi thầm nghĩ.
“Vậy còn ca ca thì sao?”.
Tôi hỏi tiếp.
“Em thích ca ca nhất”.
Câu này xuất phát từ tâm can của bé, biết là vậy nhưng khi nghe xong trong lòng tôi có chút mất mát.
Xem ra mị lực của tôi còn kém Quân Lâm khá nhiều, điều này cũng rất là dễ hiểu thôi bởi vì Quân Lâm và bé đã luôn ở bên nhau, hắn mới là người xuất hiện trong cuộc đời của bé từ những ngày đầu tiên.
Có lẽ tôi phải cố gắng nhiều hơn một chút.
Tôi cũng phát hiện ra rằng lúc mang thai con người tôi trở lên dễ phiền lòng và tức giận bởi những chuyện không đâu.
Ví dụ như khi tôi nằm ngủ, vẫn là chiếc giường đấy, trước kia với diện tích của nó đủ cho hai người,nhưng giờ đây cả ba người cùng nằm trên đó, thật sự có chút chật chội (tính cả tôi và em bé trong bụng mới là ba người) Mang thai tháng thứ năm, bụng tôi đã to hơn rất nhiều.
Có đôi khi chỉ trở mình cho đỡ mỏi tôi liền động phải Quân Lâm cho nên ban đêm tôi rất khó để ngủ say.
Theo tôi quan sát thì trong biệt thự còn có 4 gian phòng trống khác, hơn nữa mỗi phòng đều được trang hoàng rất xa hoa đẹp đẽ.
Vậy tại sao họ lại không bố trí cho tôi một mình một gian phòng cho rộng rãi? Việc này hẳn là không có gì khó khăn mới đúng.
Xem ra tôi phải nhắc khéo bọn họ mới được.
Lúc tản bộ, mẹ hỏi tôi: “Quân tử à, mẹ thấy con gần đây tinh thần có vẻ không tốt lắm, có phải hay không?” Rốt cuộc có người phát hiện ra tâm tình của tôi, tôi vội chộp lấy cơ hội quý giá này: “Đúng vậy mẹ ạ, gần đây ban đêm con ngủ không được ngon giấc lắm” “Vậy à, vì sao thế?” Mẹ tỏ vẻ lo lắng hỏi.
“Con cũng không rõ lắm nhưng hình như là từ khi mang thai con trở lên khó ngủ hơn trước, ban đêm dù nghe thấy tiếng động nhẹ cũng tỉnh giấc, chắc là xung quanh phải thật yên tĩnh may ra mới ngủ sâu được”.
Cho nên mời Ngài an bài cho con một gian phòng rộng rãi nhanh đi, tốt nhất là căn phòng phía đông trên lầu 2, có view nhìn ra ngoài rất đẹp.
Tôi thầm nghĩ.
“Mẹ hiểu rồi, dạo này Quân Lâm đang bận bịu với một dự án quan trọng, ban đêm hay về muộn.
Để mẹ dặn nó về sớm chút để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của con”.
Xem ra mục đích của tôi không đạt được rồi hơn nữa tình hình có vẻ tệ hơn.
Vì thế tôi uể oải gật đầu lấy lệ.
Về phòng, tôi gọi điện cho mẹ tôi kể chuyện: “Mẹ ơi gần đây con ngủ không tốt chút nào” “Vì sao vậy?”.
Mẹ lo lắng hỏi.
“Bởi vì giường trong phòng con quá nhỏ, chật chội lắm”.
Mẹ có thể giúp con chuyển lời tới mẹ Quân Lâm được không, trong lòng tôi thầm nói.
Mẹ có vẻ khó khăn vỗ về tôi: “Quẩn Tử à, con làm sao có thể như vậy được chứ.
Hiện tại con đâu phải đang ở nhà mình, không nên đưa ra nhiều yêu cầu vô lối như thế.
Chịu khó chấp nhận thực tế một chút nghe chưa?” Nghe mẹ nói xong tôi tự nhủ từ giờ sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này với ai nữa không thì chỉ có rước xấu hổ vào người mà thôi.
Nhưng mà có những lúc tôi thấy rất buồn bực bởi vì cứ cho là những người khác không hề quan tâm tới chuyện này nhưng chẳng lẽ Quân Lâm cũng không quan tâm hay sao? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy chật chội khi ngủ sao? Hay là hắn đã quen với điều đó rồi? Tôi thực sự khó hiểu.
Sau mấy lần dự mưu không thành, tôi mất đi thói quen trông cậy vào người khác nên cố gắng tập dần cho quen, cũng may từ đó trở đi tôi không đến nỗi khó ngủ cho lắm.
Giữa tháng Tám trời nắng chói chang, tôi trốn tịt trong phòng điều hòa để tránh nắng nóng.
Đột nhiên cửa phòng bật mở, một cô gái đứng trước mặt bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi buông sách, bước xuống giường kỳ quái nhìn cô.
Đó là một cô gái trẻ có khuôn mặt tròn trĩnh giống như trẻ con vậy.
Cô mặt một bộ đồ thể thao hiệu Adidas gọn gàng, mang theo hơi thở của ánh nắng bên ngoài.
“Tại sao cô lại ở trong phòng Biểu ca thế này?” Cô ta kỳ quái hỏi tôi, vừa hỏi vừa bình thản bước vào.
“Cô là biểu muội của Quân Lâm sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Tại sao cô lại gọi biểu ca của tôi một cách thân mật như thế? Rốt cuộc cô là ai vậy?” “Thực thân mật sao?”.
Cả nhà nay ai cũng gọi hắn là Quân Lâm, chẳng lẽ tôi lại kêu hắn là Tuấn Ngạn sao? “Đây là hôn thê của biểu ca con”.
Mẹ không biết xuất hiện từ lúc nào lên tiếng giải thích.
Cô bé quay đầu lại nhìn mẹ, sau lại quay sang nhìn tôi, vẻ mặt có vẻ khó tin.
Sau đó cô bé mới thì thầm một câu: “Tôi còn tưởng rằng hôn thê của ca ca nhất định phải là Tố Hành tỷ tỷ”.
Tuy rằng cô bé nói rất nhanh nhưng tôi lại nghe rất rõ.
Mẹ tiến tới phía tôi giải thích: “Đây là biểu muội của Quân Lâm, là con gái của anh trai mẹ, tên là Tâm Duyệt” “Xin chào, em là Tâm Duyệt”.
Cô bé vươn tay lại phía tôi.
“Xin chào, tôi tên là Tô Lăng Quân”.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé.
Quân Lâm có vẻ rất yêu mến cô em họ này, tối hôm đó vừa nhìn thấy cô, hắn đã nở nụ cười rất ấm áp, nụ cười này đối với tôi mà nói thì thật là xa xỉ.
Tâm Duyệt vừa nhìn thấy Quân Lâm liền túm chặt lấy cánh tay hắn, lẽo đẽo bám theo Quân Lâm mỉm cười nhìn cô: “Có cho anh ăn cơm không?” Tâm Duyệt vừa nghe xong vội buông tya ra ngượng ngùng cười.
Hóa ra Tâm Duyệt bằng tuổi tôi, quê ở Hàng Châu, vốn học đại học tại Thượng Hải, năm nay chuyển đến Bắc Kinh học nghiên cứu sinh.
Tính cách của cô có phần tươi vui và rất hợp với mẹ.
Bà kêu Tâm Duyệt ở lại trang viên để sinh hoạt cho tiện.
Tính cách của cô có vài phần tương tự tôi nên chằng mấy chốc tôi và cô chơi với nhau rất thân, cô có vẻ thích tôi mà tôi ngược lại cũng rất thích cô ấy.
“Chị quen biểu ca thế nào?” Hiển nhiên cô không hề biết nội tình chuyện của tôi và Quân Lâm.
“Chúng ta gặp nhau tại một buổi tiệc”.
Tôi thành thật nói.
“Thế hai người quen nhau bao lâu rồi? Tại làm sao mà em chưa bao giờ nghe biểu ca nhắc tới chị nhỉ?” Cô có vẻ rất quan tâm tới đề tài liên quan tới “chuyện tình” của tôi và Quân Lâm.
Tôi không biết phải trả lời như thế nào cho phải mà thực sự tôi cũng không muốn trả lời những câu hỏi kiểu như thế.
Thấy tôi im lặng không trả lời, cô lại tiếp tục: “Chắc là cũng lâu rồi đúng không”.
Sau đó nhìn xuống bụng tôi hỏi tiếp: “Chị có biết chuyện giữa Tố Hành tỷ tỷ và biểu ca không?” “Chị không tường tận lắm”.
Tuy rằng tôi chưa bao giờ hỏi bất kỳ ai chuyện của hắn nhưng trực giác cho tôi biết giữa hai người bọn họ chắc chắn là có một mối quan hệ trên mức bình thường.
“Bọn họ lớn lên cùng nhau, có thể gọi là thanh mai trúc mã.
Hơn nữa Tố Hành tỷ tỷ vẫn luôn ngưỡng mộ biểu ca, cũng giống như việc biểu ca rất yêu thích chị ấy.
Em vốn nghĩ hai người bọn họ nhất định sẽ kết hôn với nhau, thật không thể tưởng tượng được chị lại xuất hiện ở giữa bọn họ thế này”.
Cô thao thao bất tuyệt mà không hề nghĩ tới cảm giác của tôi lúc này.
“Ý em nghĩa là chị là kẻ thứ ba à?” Tính cách ngay thẳng của cô khiến tôi cảm thấy khoái trá.
“Cũng rất khó nói, vì trong tình yêu không thể nói ai đúng ai sai cả”.
Cô vội vàng giải thích.
“Thế bao giờ anh chị kết hôn?” Tim tôi như bị ai nhéo cho một cái, để lại cảm giác đau nhức.
Cứ cho rằng cô ấy vô tình mà nói ra những lời này đi chăng nữa nhưng tôi không tránh khỏi đau lòng.
“Nói chuyện cùng em mệt chết đi được”.
Tôi chuyển vội đề tài.
“Sao lại thế?” Cô kỳ quái hỏi lại tôi.
“Bởi vì em hỏi rất nhiều điều mà bản than chị cũng chưa bao giờ nghĩ tới” Tôi nhìn nàng trả lời.
“Thực kỳ quái sao? Hai người đều sắp có con rồi, việc kết hôn chỉ là sớm hay muộn mà thôi”.
Rõ ràng cô không hiểu hết ý tứ trong câu nói của tôi.
Tôi cúi đầu vỗ về bụng, không tiếp tục quan tâm tới những lời nói của cô nữa.
Từ lúc mang thai, hầu hết thời gian tôi đều ở nhà.
Trừ bỏ Hinh Tuệ tỉ vẫn thỉnh thoảng tới thăm tôi, đối với những người khác tôi rất ít tiếp xúc.
Vì thế nên sự xuất hiện của Tâm Duyệt không khỏi làm cho tôi thấy cực kỳ thích thú Hôm đó tôi đi bệnh viện kiểm tra định kỳ.
tôi mang theo cả Tử Thiện cùng đi, bé áp lỗ tai vào sát bụng tôi nghe thai nhi động đậy.
“Em bé lại động, lại động kìa” Tử Thiện vui sướng kêu lên.
Tôi cúi xuống vuốt ve tóc bé.
“Thật sự là thần kì nha, tự nhiên trong bụng chị lại có một em bé nằm bên trong”.
Bé ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi với bé đều giống như nhau đang ngập tràn hi vọng chờ mong em bé này xuất thế.
Lần thứ hai mang thai tôi mới cảm giác được niềm vui làm mẹ,khác hẳn so với thái đọ hâm hực lần mang thai trước.
ngẩng đầu lên tôi liền thấy một cặp vợ chồng đưa nhau đi khám thai.Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi mẹ: “mẹ ơi em bé sinh ra sẽ gọi Quân Lâm là gì ạ?” “Tất nhiên là gọi Quân Lâm là ba rồi”.
mẹ nhìn tôi trả lời.
“Vậy ạ”.
Tôi cũng nở nụ cười với bà, nút thắt trong lòng như được chậm rãi mở ra.
Đây vốn là điều tôi canh cánh trong lòng từ lúc mang thai tới giờ.
Tôi cũng không chờ mong tôi và Quân Lâm có một tương lai sáng sủa gì nhưng tôi thật mong mỏi con của tôi có cha mẹ như những đứa trẻ khác.
Con của tôi cần có cha, không thể giống như Tử Thiện sinh ra và lớn lên với một thân phận hoàn toàn khác như thế này được.
Đảo mắt một cái đã tới tháng 11.
Để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, trước khi sinh một tuần tôi được nhập viện để theo dõi.
Để cho an toàn và cũng vì lần trước sinh mổ, lần này tôi lại tiếp tục sinh con bằng phương pháp mổ đẻ.
Đương nhiên bác sĩ cũng phải cam đoan với tôi rằng sẽ mổ thẩm mĩ để không lưu lại vết sẹo.
Vào một buổi sáng sớm tốt lành, tôi sinh hạ một bé giá bụ bẫm, xinh xắn nặng 3,4 cân.
Ông nội đặt tên bé là Diệp Hi Thần.
Hi Thần, cái tên này không phải vì nguyên do bé sinh vào sáng sớm mà tôi nghĩ là vì sự ra đời của bé giống như ánh nắng ban mai chiếu rọi toàn bộ gia đình, là niềm vui, niềm hi vọng của tất cả chúng tôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy bé tôi đã khóc òa lên.dì Thanh đang bế bé cũng ngây người ngạc nhiên vì không hiểu vì sao tôi khóc.
Trong phòng bệnh tất cả mọi người dùng ánh mắt dò hỏi nhìn tôi.
Cuối cùng mẹ tôi quan tâm hỏi: “Con làm sao vậy?” Trước khi tôi sinh 3 ngày, mẹ tôi đã tới đây sát cánh cùng tôi.
“Trông bé xấu quá, trông như con khỉ con ấy.” tôi xinh đẹp là thế,tại sao lại xinh ra một bé gái xấu xí như thế này? Tôi thực sự vẫn không chấp nhận được sự thực như thế này nên vẫn thút thít khóc.
Tôi vừa nói xòn thì trong phòng tất cả mọi người đều cười ồ lên, cười nghiêng ngả, ngặt nghẽo.
“ngốc ạ, lúc con mới sinh ra cũng y như vậy đấy.” mẹ mỉm cười nhìn tôi nói.
“Thật không mẹ?” tôi giơ tay bế bé từ dì Thanh, chăm chú nhìn ngắm bé.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trẻ sơ sinh nên cảm giác cứ lạ lạ.
bé thực sự đã nằm trong bụng tôi chín tháng mười ngày, là nguyên nhân khiến cho tôi đêm đêm khó ngủ, dáng người biến đổi, còn nữa, còn cho tôi ăn bao nhiêu đau khổ.
Tôi nhớ lại có lần tôi nghén đến mức vừa ăn đã nôn ra hết, tôi đã từng nghĩ lấy giấy ghi lại tất cả “tội ác” của bé, để sau này bé lớn lên toi mang ra làm bằng chứng hỏi tội bé, cho bé thấy bé đã gây ra bao “tội ác” với tôi.
Nhưng thời điểm này nhìn thấy bé tôi đã không còn chút hận ý nào nữa.
cũng giống như Tử Thiện, bé được gọi ở nhà với cái tên Tử Mĩ.
Đây là truyền thống của gia đình này, tên ở nhà thường được cha ruột đặt.
mới đầu khi nghe thấy tên này tôi không khỏi liên tưởng tới đại thi hào Đỗ Phủ.
Tuy tôi không biết rõ vì sao Quân Lâm lại lựa chọn tên này cho con gái nhưng cũng rất hài lòng với chữ Mĩ trong đấy.
thực không tệ lắm vì tên Tử Thiện và Tử Mĩ ghép lại thành “Thiện Mĩ”.
Nhân gian lúc nào cũng thiện mĩ chẳng phải rất tốt hay sao? Sinh con được 3 ngày, bất ngờ hôm đó Tố Hành, Phương Nguyên cùng tới viện thăm tôi.
Khi bọn họ xuất hiện trước cửa phòng, tôi có chút ngời ý muốn nhưng cũng rất vui.
“Tử Đàn cũng đến đây nhưng đang ở phòng kính nhìn Tử Mĩ” Phương Nguyên nói.
“Vậy à” Tôi lên tiếng, cô ta không đến gặp tôi càng tốt bởi tôi không muốn gặp cô ta mà cô ta cũng chẳng muốn gặp tôi.
Tố hành im lặng vuốt ve mấy bong hoa trong đóa hoa rực rỡ mà cô ta mang đến thăm tôi, cười nói: “Đáng lẽ, tôi phải mang thêm một lọ hoa tới nữa mới đúng.” Tôi nhìn xung quanh mới phát hiện ra rằng xung quanh phòng đều cắm đầy hoa tươi, tôi ngượng ngùng cười.
“Tiểu tử kia thật tốt số, tuổi còn trẻ như thế đã làm cha của hai đứa bé rồi”.
nói xong Phương Nguyên khẽ xoay người nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt Tố Hành trở nên ảm đạm, tôi cũng ko lên tiếng nói câu gì.
Thực lòng tôi cũng không thể nhìn rõ mối quan hệ giữa Tố Hành và Quân Lâm hiện tại là gì nữa.
có vẻ như sự xuất hiện của tôi đã làm cuộc đời họ xoay chuyểnn nhưng mà cũng chỉ đâu mình họ, cuộc đời của tôi cũng bi xoay chuyển 180 độ ấy chứ? Tố Hành hận tôi, vậy tôi nên hận ai bây giờ? Sinh Tử Mĩ xong tôi vẫn chưa có sữa nên họ phải mời một vú em về chăm sóc bé.
Tôi thấy kí quái làm sao trong xã hội hiện này vẫn còn nghề “vú em”, hóa ra với những kẻ có tiền thì nghề gì cũng tồn tại cả.
Dì Thanh thấy tôi có vẻ áy náy vì không có sữa nên động viện: “Nuôi con bằng sữa mẹ cũng mệt chết đi, hơn nữa còn lâu mới lấy lại được dáng.” “vậy ạ”.
Tôi cũng không nói thêm gì nữa vì bà đã đánh trùng yếu điểm của tôi.
Kì thực sau khi mang thai dáng người của tôi biến hóa rất lớn, tuy rằng tôi đã chuẩn bị tâm lí rất kĩ nhưng khi soi gương tôi vẫn không thể nào chấp nhận nổi sự thật này.
Cho nên tôi quyết tâm lấy lại vóc dáng.
“Chị ăn ít như thế có chết vì đói không đấy?” Tâm Duyện hỏi tôi khi cả hai đang ngồi ăn.
“Đúng vậy, Quân Tử à.
Con phải ăn thêm nhiều vào”.
Mẹ thêm thắt Đối với những người cố chấp như tôi thì những lời đó chỉ như gió thổi bên tai tôi, tôi đã từng là cô gái mảnh mai nên khó có thể chấp nhận đượcviệc mình béotốt ục ịc như hiện giờ.
Cho nên tôi bắt đầu hồi tưởng lại việc ngày trước sau khi sinh Tử Thiện, tôi làm thế nào mà gầy đi nhanh như vậy, đôi khi tôi tự hỏi có phải vì lúc đó tôi cũng chưa bao giờ béo lên hay không? Từ khi có Tử Mĩ cả nhà luôn náo nhiệt ồn ào.
Ngay cả Tử Thiện cũng có lần kiêu than: “Em bé thật là dữ nha,có thể khóc to và khóc lâu như thế.” Tôi cũng không thể tưởng tượng được vì sao em bé có nhiều khí lực để khóc to đến khàn cả giọng như thế.
Mẹ và dì Thanh luôn ẵm bế cưng nựng đỗ dành bé, còn tôi chỉ khi nào bé ngoan ngoãn nằm yên thì mới sán lại chơi đùa.
“Lúc mang thai bé con ăn bao nhiêu khổ, ai ngờ khi sinh bé ra rồi lại ăn khổ nhiều hơn”.có lần bé khóc nháo ầm ĩ, tôi nhìn mẹ thống khổ nói.
“Thế mới biết nuôi nấng một đứa trẻ đến khi trưởng thành khó đến mức nào”.
Nói xong mẹ ôm lấy Tử Mĩ nựng tiếp.
Không hiểu vì sao mỗi lần tôi bế Tử Mĩ bé càng khóc nháo ầm ĩ hơn.
Tôi cứ đón bé từ tay dì Thanh sang tay tôi là bé bắt đầu khóc.
Dì Thanh vội chạy lại vỗ vỗ bé.
“Vì sao cháu cứ bế bé, bé lại khóc vậy?Quân Lâm bế bé,bé có khóc đâu?” tôi oán giận hỏi.
“có gì là lạ đâu, cô bế bé sai tư thế nên bé mới khóc” dì Thanh vừa bế bé vừa giải thích cho tôi “thế Quân Lâm bế đúng tư thế sao?” tôi vẫn bực dọc hỏi “đương nhiên, lúc tiểu thiếu gia còn nhỏ Quân Lâm thiếu gia vẫn luôn bế ẵm mà” Tôi cũng không thể tưởng tượng được Quân Lâm đã làm được những việc như thế, chẳng trách Tử Thiện lại thân thiết và dính lấy hắn như vậy, hóa ra từ trước đến giờ hắn luôn kề cận bé.
Ngày phẫu thuật của Tử Thiện vẫn chưa được xác định nên tôi cũng chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.
Nhưng ngày tháng sống trong đợi chờ là những ngày tháng dài nhất, tôi lúc này lại phát hiện ra “nhàn cư vi bất thiện”, cả ngày không làm gì tôi đâm ra nghĩ quẩn, đặc biệt hay suy nghĩ tới kết quả phẫu thuật của Tử Thiện sắp tới.
vạn nhất nếu phẫu thuật không thành công thì sao?....
càng suy nghĩ tôi càng cảm thấy khó chịu buồn bực trong người.
May mắn cho tôi là trong thời gian này Tâm Duyệt ko bận lên lớp lắm nên có thời gian ở nhà chới cùng tôi.
Có bạn bè cùng trang lứa trò chuyện khiến tôi vơi đi nỗi cô đơn buồn chán.
Mỗi lần cô về tới nhà tôi lại kéo cô lên phòng nói chuyện phiếm.
kể cho cô nghe những chuyện vui khi tôi còn là sinh viên đại học, hỏi cô những chuyện bây giờ của sinh viên, họ ăn mặc theo trào lưu gì, thích những hoạt động ngoại khóa gì….
Buổi tối hôm đó tôi đang ngồi trên giường đọc báo, Quân Lâm cũng đang ôm laptop nửa nằm nửa ngồi trên giường lướt web.
Đột nhiên Tâm Duyệt đẩy cửa bước vào.
“có việc gì thế?” Quân Lâm ngẩng đầu chậm rãi hỏi.
“không có việc gì quan trọng cả, em chỉ sang chơi thôi”.
Tâm Duyệt có chút ngượng ngùng.
“lần sau em nhớ gõ cửa trước khi vào nhé”.
Tôi không nhịn được nói.
“có gì mà bí mật đâu, anh chị cũng có đang làm chuyện kín đáo gì đâu”.
Tâm Duyệt thản nhiên nói.
Ngày hôm sau dì Thanh ý tứ nói với tôi là lần sau khi đi ngủ tôi và Quân Lâm nhớ khóa cửa phòng lại.
chỉ tiếc tôi không thể nhờ kĩ lời dặn dò của bà.
Ví dụ như việc Tố Hành thường xuyên xuất hiện tại trang viên.
Ba người bọn họ bao gồm Phương Nguyên, Tố Hành và Tử Đàn, cứ mỗi cuối tuần đều đến đây làm khách cho nên buổi tối đương nhiên cùng ăn cơm với chúng tôi.
Những ngày này Quân Lâm cũng đều ở lại nhà ăn cơm tối.
Phương Nguyên chính là gã thanh niên đẹp trai ngồi cạnh Quân Lâm hôm trước, hắn là kẻ khuấy động phong trào nhất trong đám đó, mỗi lần bọn họ tụ tập đều nghe giọng hắn cười nói pha trò to nhất.
Hắn đối với tôi cũng rất lễ phép, thỉnh thoảng cũng cùng tôi tán chuyện một hai câu.
Tố Hành luôn trầm lặng lắng nghe mọi người nói chuyện, họa hoằn lắm khi cả nhóm cười đùa cô nàng mới mở miệng đáp lại một hai câu cho có.
Khi cô ta nhìn về phía tôi, cô luôn duy trì vẻ cười mỉm khiến cho người tôi có cảm giác rất an tĩnh và êm ái.
Lâm Tử Đàn thì khác, khi nào cô ta thấy hứng thú về một lĩnh vực nào đó cô ta không ngừng phát biểu ý kiến, tranh luận rất sôi nổi.
Thái độ của cô ta đối vớ tôi vẫn như trước, không có vẻ thân thiện gì cho lắm, cho nên tôi vẫn có cảm giác bất an vì sự đối địch ngầm này.
Vừa mở cửa ra tôi đã thấy Quân Lâm và Tố Hành ở trong phòng.
Mẹ đi sau tôi giải thích: “Tố Hành và Phương Nguyên đều là bạn nối khố từ nhỏ của Quân Lâm, tất cả gần như lớn lên cùng nhau.
Sau đó bọn nhỏ cùng nhau đi du học tại Mỹ.
Tố Hành và Tử Đàn học cùng một trường đại học nên hai đứa nó rất thân thiết với nhau”.
Ngừng một lát bà nói tiếp: “Lẽ ra tất cả bọn họ đều trở về cùng nhau nhưng Quân Lâm phấn đấu tốt hơn nên hoàn thành khóa học sớm hơn 1 năm, sau khi lấy bằng liền trở về nước” Tôi ngạc nhiên vì không hiểu hắn học chuyên ngành gì mà lại có thể tốt nghiệp trước một năm: “Thế Quân Lâm học chuyên ngành gì vậy mẹ?” “Toán học”.
Mẹ đáp.
“Toán học ạ?” Tôi có chút hoài nghi vào lỗ tai mình.
Quả nhiên hắn là một kẻ tài năng hơn người.
Ngày đó, lúc ngồi chơi với Tử Thiện tôi vô tình hỏi bé: “Em có thích Tố Hành tỷ tỷ không?” “Thích”.
Tử Thiện không hề suy nghĩ đáp lại tôi ngay.
“Thế em thích Tố Hành tỷ tỷ hay Quân Tử tỷ tỷ hơn?”.
Quả thực tôi không nên hỏi bé những câu hỏi bén nhọn thế này nhưng tôi kìm lòng không nổi.
“Thích cả hai bằng nhau”.
Bé thật thông minh, tôi thầm nghĩ.
“Vậy còn ca ca thì sao?”.
Tôi hỏi tiếp.
“Em thích ca ca nhất”.
Câu này xuất phát từ tâm can của bé, biết là vậy nhưng khi nghe xong trong lòng tôi có chút mất mát.
Xem ra mị lực của tôi còn kém Quân Lâm khá nhiều, điều này cũng rất là dễ hiểu thôi bởi vì Quân Lâm và bé đã luôn ở bên nhau, hắn mới là người xuất hiện trong cuộc đời của bé từ những ngày đầu tiên.
Có lẽ tôi phải cố gắng nhiều hơn một chút.
Tôi cũng phát hiện ra rằng lúc mang thai con người tôi trở lên dễ phiền lòng và tức giận bởi những chuyện không đâu.
Ví dụ như khi tôi nằm ngủ, vẫn là chiếc giường đấy, trước kia với diện tích của nó đủ cho hai người,nhưng giờ đây cả ba người cùng nằm trên đó, thật sự có chút chật chội (tính cả tôi và em bé trong bụng mới là ba người) Mang thai tháng thứ năm, bụng tôi đã to hơn rất nhiều.
Có đôi khi chỉ trở mình cho đỡ mỏi tôi liền động phải Quân Lâm cho nên ban đêm tôi rất khó để ngủ say.
Theo tôi quan sát thì trong biệt thự còn có 4 gian phòng trống khác, hơn nữa mỗi phòng đều được trang hoàng rất xa hoa đẹp đẽ.
Vậy tại sao họ lại không bố trí cho tôi một mình một gian phòng cho rộng rãi? Việc này hẳn là không có gì khó khăn mới đúng.
Xem ra tôi phải nhắc khéo bọn họ mới được.
Lúc tản bộ, mẹ hỏi tôi: “Quân tử à, mẹ thấy con gần đây tinh thần có vẻ không tốt lắm, có phải hay không?” Rốt cuộc có người phát hiện ra tâm tình của tôi, tôi vội chộp lấy cơ hội quý giá này: “Đúng vậy mẹ ạ, gần đây ban đêm con ngủ không được ngon giấc lắm” “Vậy à, vì sao thế?” Mẹ tỏ vẻ lo lắng hỏi.
“Con cũng không rõ lắm nhưng hình như là từ khi mang thai con trở lên khó ngủ hơn trước, ban đêm dù nghe thấy tiếng động nhẹ cũng tỉnh giấc, chắc là xung quanh phải thật yên tĩnh may ra mới ngủ sâu được”.
Cho nên mời Ngài an bài cho con một gian phòng rộng rãi nhanh đi, tốt nhất là căn phòng phía đông trên lầu 2, có view nhìn ra ngoài rất đẹp.
Tôi thầm nghĩ.
“Mẹ hiểu rồi, dạo này Quân Lâm đang bận bịu với một dự án quan trọng, ban đêm hay về muộn.
Để mẹ dặn nó về sớm chút để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của con”.
Xem ra mục đích của tôi không đạt được rồi hơn nữa tình hình có vẻ tệ hơn.
Vì thế tôi uể oải gật đầu lấy lệ.
Về phòng, tôi gọi điện cho mẹ tôi kể chuyện: “Mẹ ơi gần đây con ngủ không tốt chút nào” “Vì sao vậy?”.
Mẹ lo lắng hỏi.
“Bởi vì giường trong phòng con quá nhỏ, chật chội lắm”.
Mẹ có thể giúp con chuyển lời tới mẹ Quân Lâm được không, trong lòng tôi thầm nói.
Mẹ có vẻ khó khăn vỗ về tôi: “Quẩn Tử à, con làm sao có thể như vậy được chứ.
Hiện tại con đâu phải đang ở nhà mình, không nên đưa ra nhiều yêu cầu vô lối như thế.
Chịu khó chấp nhận thực tế một chút nghe chưa?” Nghe mẹ nói xong tôi tự nhủ từ giờ sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện này với ai nữa không thì chỉ có rước xấu hổ vào người mà thôi.
Nhưng mà có những lúc tôi thấy rất buồn bực bởi vì cứ cho là những người khác không hề quan tâm tới chuyện này nhưng chẳng lẽ Quân Lâm cũng không quan tâm hay sao? Chẳng lẽ hắn không cảm thấy chật chội khi ngủ sao? Hay là hắn đã quen với điều đó rồi? Tôi thực sự khó hiểu.
Sau mấy lần dự mưu không thành, tôi mất đi thói quen trông cậy vào người khác nên cố gắng tập dần cho quen, cũng may từ đó trở đi tôi không đến nỗi khó ngủ cho lắm.
Giữa tháng Tám trời nắng chói chang, tôi trốn tịt trong phòng điều hòa để tránh nắng nóng.
Đột nhiên cửa phòng bật mở, một cô gái đứng trước mặt bình tĩnh nhìn tôi.
Tôi buông sách, bước xuống giường kỳ quái nhìn cô.
Đó là một cô gái trẻ có khuôn mặt tròn trĩnh giống như trẻ con vậy.
Cô mặt một bộ đồ thể thao hiệu Adidas gọn gàng, mang theo hơi thở của ánh nắng bên ngoài.
“Tại sao cô lại ở trong phòng Biểu ca thế này?” Cô ta kỳ quái hỏi tôi, vừa hỏi vừa bình thản bước vào.
“Cô là biểu muội của Quân Lâm sao?” Tôi hỏi ngược lại.
“Tại sao cô lại gọi biểu ca của tôi một cách thân mật như thế? Rốt cuộc cô là ai vậy?” “Thực thân mật sao?”.
Cả nhà nay ai cũng gọi hắn là Quân Lâm, chẳng lẽ tôi lại kêu hắn là Tuấn Ngạn sao? “Đây là hôn thê của biểu ca con”.
Mẹ không biết xuất hiện từ lúc nào lên tiếng giải thích.
Cô bé quay đầu lại nhìn mẹ, sau lại quay sang nhìn tôi, vẻ mặt có vẻ khó tin.
Sau đó cô bé mới thì thầm một câu: “Tôi còn tưởng rằng hôn thê của ca ca nhất định phải là Tố Hành tỷ tỷ”.
Tuy rằng cô bé nói rất nhanh nhưng tôi lại nghe rất rõ.
Mẹ tiến tới phía tôi giải thích: “Đây là biểu muội của Quân Lâm, là con gái của anh trai mẹ, tên là Tâm Duyệt” “Xin chào, em là Tâm Duyệt”.
Cô bé vươn tay lại phía tôi.
“Xin chào, tôi tên là Tô Lăng Quân”.
Tôi nhẹ nhàng nắm lấy tay cô bé.
Quân Lâm có vẻ rất yêu mến cô em họ này, tối hôm đó vừa nhìn thấy cô, hắn đã nở nụ cười rất ấm áp, nụ cười này đối với tôi mà nói thì thật là xa xỉ.
Tâm Duyệt vừa nhìn thấy Quân Lâm liền túm chặt lấy cánh tay hắn, lẽo đẽo bám theo Quân Lâm mỉm cười nhìn cô: “Có cho anh ăn cơm không?” Tâm Duyệt vừa nghe xong vội buông tya ra ngượng ngùng cười.
Hóa ra Tâm Duyệt bằng tuổi tôi, quê ở Hàng Châu, vốn học đại học tại Thượng Hải, năm nay chuyển đến Bắc Kinh học nghiên cứu sinh.
Tính cách của cô có phần tươi vui và rất hợp với mẹ.
Bà kêu Tâm Duyệt ở lại trang viên để sinh hoạt cho tiện.
Tính cách của cô có vài phần tương tự tôi nên chằng mấy chốc tôi và cô chơi với nhau rất thân, cô có vẻ thích tôi mà tôi ngược lại cũng rất thích cô ấy.
“Chị quen biểu ca thế nào?” Hiển nhiên cô không hề biết nội tình chuyện của tôi và Quân Lâm.
“Chúng ta gặp nhau tại một buổi tiệc”.
Tôi thành thật nói.
“Thế hai người quen nhau bao lâu rồi? Tại làm sao mà em chưa bao giờ nghe biểu ca nhắc tới chị nhỉ?” Cô có vẻ rất quan tâm tới đề tài liên quan tới “chuyện tình” của tôi và Quân Lâm.
Tôi không biết phải trả lời như thế nào cho phải mà thực sự tôi cũng không muốn trả lời những câu hỏi kiểu như thế.
Thấy tôi im lặng không trả lời, cô lại tiếp tục: “Chắc là cũng lâu rồi đúng không”.
Sau đó nhìn xuống bụng tôi hỏi tiếp: “Chị có biết chuyện giữa Tố Hành tỷ tỷ và biểu ca không?” “Chị không tường tận lắm”.
Tuy rằng tôi chưa bao giờ hỏi bất kỳ ai chuyện của hắn nhưng trực giác cho tôi biết giữa hai người bọn họ chắc chắn là có một mối quan hệ trên mức bình thường.
“Bọn họ lớn lên cùng nhau, có thể gọi là thanh mai trúc mã.
Hơn nữa Tố Hành tỷ tỷ vẫn luôn ngưỡng mộ biểu ca, cũng giống như việc biểu ca rất yêu thích chị ấy.
Em vốn nghĩ hai người bọn họ nhất định sẽ kết hôn với nhau, thật không thể tưởng tượng được chị lại xuất hiện ở giữa bọn họ thế này”.
Cô thao thao bất tuyệt mà không hề nghĩ tới cảm giác của tôi lúc này.
“Ý em nghĩa là chị là kẻ thứ ba à?” Tính cách ngay thẳng của cô khiến tôi cảm thấy khoái trá.
“Cũng rất khó nói, vì trong tình yêu không thể nói ai đúng ai sai cả”.
Cô vội vàng giải thích.
“Thế bao giờ anh chị kết hôn?” Tim tôi như bị ai nhéo cho một cái, để lại cảm giác đau nhức.
Cứ cho rằng cô ấy vô tình mà nói ra những lời này đi chăng nữa nhưng tôi không tránh khỏi đau lòng.
“Nói chuyện cùng em mệt chết đi được”.
Tôi chuyển vội đề tài.
“Sao lại thế?” Cô kỳ quái hỏi lại tôi.
“Bởi vì em hỏi rất nhiều điều mà bản than chị cũng chưa bao giờ nghĩ tới” Tôi nhìn nàng trả lời.
“Thực kỳ quái sao? Hai người đều sắp có con rồi, việc kết hôn chỉ là sớm hay muộn mà thôi”.
Rõ ràng cô không hiểu hết ý tứ trong câu nói của tôi.
Tôi cúi đầu vỗ về bụng, không tiếp tục quan tâm tới những lời nói của cô nữa.
Từ lúc mang thai, hầu hết thời gian tôi đều ở nhà.
Trừ bỏ Hinh Tuệ tỉ vẫn thỉnh thoảng tới thăm tôi, đối với những người khác tôi rất ít tiếp xúc.
Vì thế nên sự xuất hiện của Tâm Duyệt không khỏi làm cho tôi thấy cực kỳ thích thú Hôm đó tôi đi bệnh viện kiểm tra định kỳ.
tôi mang theo cả Tử Thiện cùng đi, bé áp lỗ tai vào sát bụng tôi nghe thai nhi động đậy.
“Em bé lại động, lại động kìa” Tử Thiện vui sướng kêu lên.
Tôi cúi xuống vuốt ve tóc bé.
“Thật sự là thần kì nha, tự nhiên trong bụng chị lại có một em bé nằm bên trong”.
Bé ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi với bé đều giống như nhau đang ngập tràn hi vọng chờ mong em bé này xuất thế.
Lần thứ hai mang thai tôi mới cảm giác được niềm vui làm mẹ,khác hẳn so với thái đọ hâm hực lần mang thai trước.
ngẩng đầu lên tôi liền thấy một cặp vợ chồng đưa nhau đi khám thai.Tôi nghĩ một lúc rồi hỏi mẹ: “mẹ ơi em bé sinh ra sẽ gọi Quân Lâm là gì ạ?” “Tất nhiên là gọi Quân Lâm là ba rồi”.
mẹ nhìn tôi trả lời.
“Vậy ạ”.
Tôi cũng nở nụ cười với bà, nút thắt trong lòng như được chậm rãi mở ra.
Đây vốn là điều tôi canh cánh trong lòng từ lúc mang thai tới giờ.
Tôi cũng không chờ mong tôi và Quân Lâm có một tương lai sáng sủa gì nhưng tôi thật mong mỏi con của tôi có cha mẹ như những đứa trẻ khác.
Con của tôi cần có cha, không thể giống như Tử Thiện sinh ra và lớn lên với một thân phận hoàn toàn khác như thế này được.
Đảo mắt một cái đã tới tháng 11.
Để phòng ngừa việc ngoài ý muốn, trước khi sinh một tuần tôi được nhập viện để theo dõi.
Để cho an toàn và cũng vì lần trước sinh mổ, lần này tôi lại tiếp tục sinh con bằng phương pháp mổ đẻ.
Đương nhiên bác sĩ cũng phải cam đoan với tôi rằng sẽ mổ thẩm mĩ để không lưu lại vết sẹo.
Vào một buổi sáng sớm tốt lành, tôi sinh hạ một bé giá bụ bẫm, xinh xắn nặng 3,4 cân.
Ông nội đặt tên bé là Diệp Hi Thần.
Hi Thần, cái tên này không phải vì nguyên do bé sinh vào sáng sớm mà tôi nghĩ là vì sự ra đời của bé giống như ánh nắng ban mai chiếu rọi toàn bộ gia đình, là niềm vui, niềm hi vọng của tất cả chúng tôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy bé tôi đã khóc òa lên.dì Thanh đang bế bé cũng ngây người ngạc nhiên vì không hiểu vì sao tôi khóc.
Trong phòng bệnh tất cả mọi người dùng ánh mắt dò hỏi nhìn tôi.
Cuối cùng mẹ tôi quan tâm hỏi: “Con làm sao vậy?” Trước khi tôi sinh 3 ngày, mẹ tôi đã tới đây sát cánh cùng tôi.
“Trông bé xấu quá, trông như con khỉ con ấy.” tôi xinh đẹp là thế,tại sao lại xinh ra một bé gái xấu xí như thế này? Tôi thực sự vẫn không chấp nhận được sự thực như thế này nên vẫn thút thít khóc.
Tôi vừa nói xòn thì trong phòng tất cả mọi người đều cười ồ lên, cười nghiêng ngả, ngặt nghẽo.
“ngốc ạ, lúc con mới sinh ra cũng y như vậy đấy.” mẹ mỉm cười nhìn tôi nói.
“Thật không mẹ?” tôi giơ tay bế bé từ dì Thanh, chăm chú nhìn ngắm bé.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy trẻ sơ sinh nên cảm giác cứ lạ lạ.
bé thực sự đã nằm trong bụng tôi chín tháng mười ngày, là nguyên nhân khiến cho tôi đêm đêm khó ngủ, dáng người biến đổi, còn nữa, còn cho tôi ăn bao nhiêu đau khổ.
Tôi nhớ lại có lần tôi nghén đến mức vừa ăn đã nôn ra hết, tôi đã từng nghĩ lấy giấy ghi lại tất cả “tội ác” của bé, để sau này bé lớn lên toi mang ra làm bằng chứng hỏi tội bé, cho bé thấy bé đã gây ra bao “tội ác” với tôi.
Nhưng thời điểm này nhìn thấy bé tôi đã không còn chút hận ý nào nữa.
cũng giống như Tử Thiện, bé được gọi ở nhà với cái tên Tử Mĩ.
Đây là truyền thống của gia đình này, tên ở nhà thường được cha ruột đặt.
mới đầu khi nghe thấy tên này tôi không khỏi liên tưởng tới đại thi hào Đỗ Phủ.
Tuy tôi không biết rõ vì sao Quân Lâm lại lựa chọn tên này cho con gái nhưng cũng rất hài lòng với chữ Mĩ trong đấy.
thực không tệ lắm vì tên Tử Thiện và Tử Mĩ ghép lại thành “Thiện Mĩ”.
Nhân gian lúc nào cũng thiện mĩ chẳng phải rất tốt hay sao? Sinh con được 3 ngày, bất ngờ hôm đó Tố Hành, Phương Nguyên cùng tới viện thăm tôi.
Khi bọn họ xuất hiện trước cửa phòng, tôi có chút ngời ý muốn nhưng cũng rất vui.
“Tử Đàn cũng đến đây nhưng đang ở phòng kính nhìn Tử Mĩ” Phương Nguyên nói.
“Vậy à” Tôi lên tiếng, cô ta không đến gặp tôi càng tốt bởi tôi không muốn gặp cô ta mà cô ta cũng chẳng muốn gặp tôi.
Tố hành im lặng vuốt ve mấy bong hoa trong đóa hoa rực rỡ mà cô ta mang đến thăm tôi, cười nói: “Đáng lẽ, tôi phải mang thêm một lọ hoa tới nữa mới đúng.” Tôi nhìn xung quanh mới phát hiện ra rằng xung quanh phòng đều cắm đầy hoa tươi, tôi ngượng ngùng cười.
“Tiểu tử kia thật tốt số, tuổi còn trẻ như thế đã làm cha của hai đứa bé rồi”.
nói xong Phương Nguyên khẽ xoay người nhìn ra phong cảnh ngoài cửa sổ.
Vẻ mặt Tố Hành trở nên ảm đạm, tôi cũng ko lên tiếng nói câu gì.
Thực lòng tôi cũng không thể nhìn rõ mối quan hệ giữa Tố Hành và Quân Lâm hiện tại là gì nữa.
có vẻ như sự xuất hiện của tôi đã làm cuộc đời họ xoay chuyểnn nhưng mà cũng chỉ đâu mình họ, cuộc đời của tôi cũng bi xoay chuyển 180 độ ấy chứ? Tố Hành hận tôi, vậy tôi nên hận ai bây giờ? Sinh Tử Mĩ xong tôi vẫn chưa có sữa nên họ phải mời một vú em về chăm sóc bé.
Tôi thấy kí quái làm sao trong xã hội hiện này vẫn còn nghề “vú em”, hóa ra với những kẻ có tiền thì nghề gì cũng tồn tại cả.
Dì Thanh thấy tôi có vẻ áy náy vì không có sữa nên động viện: “Nuôi con bằng sữa mẹ cũng mệt chết đi, hơn nữa còn lâu mới lấy lại được dáng.” “vậy ạ”.
Tôi cũng không nói thêm gì nữa vì bà đã đánh trùng yếu điểm của tôi.
Kì thực sau khi mang thai dáng người của tôi biến hóa rất lớn, tuy rằng tôi đã chuẩn bị tâm lí rất kĩ nhưng khi soi gương tôi vẫn không thể nào chấp nhận nổi sự thật này.
Cho nên tôi quyết tâm lấy lại vóc dáng.
“Chị ăn ít như thế có chết vì đói không đấy?” Tâm Duyện hỏi tôi khi cả hai đang ngồi ăn.
“Đúng vậy, Quân Tử à.
Con phải ăn thêm nhiều vào”.
Mẹ thêm thắt Đối với những người cố chấp như tôi thì những lời đó chỉ như gió thổi bên tai tôi, tôi đã từng là cô gái mảnh mai nên khó có thể chấp nhận đượcviệc mình béotốt ục ịc như hiện giờ.
Cho nên tôi bắt đầu hồi tưởng lại việc ngày trước sau khi sinh Tử Thiện, tôi làm thế nào mà gầy đi nhanh như vậy, đôi khi tôi tự hỏi có phải vì lúc đó tôi cũng chưa bao giờ béo lên hay không? Từ khi có Tử Mĩ cả nhà luôn náo nhiệt ồn ào.
Ngay cả Tử Thiện cũng có lần kiêu than: “Em bé thật là dữ nha,có thể khóc to và khóc lâu như thế.” Tôi cũng không thể tưởng tượng được vì sao em bé có nhiều khí lực để khóc to đến khàn cả giọng như thế.
Mẹ và dì Thanh luôn ẵm bế cưng nựng đỗ dành bé, còn tôi chỉ khi nào bé ngoan ngoãn nằm yên thì mới sán lại chơi đùa.
“Lúc mang thai bé con ăn bao nhiêu khổ, ai ngờ khi sinh bé ra rồi lại ăn khổ nhiều hơn”.có lần bé khóc nháo ầm ĩ, tôi nhìn mẹ thống khổ nói.
“Thế mới biết nuôi nấng một đứa trẻ đến khi trưởng thành khó đến mức nào”.
Nói xong mẹ ôm lấy Tử Mĩ nựng tiếp.
Không hiểu vì sao mỗi lần tôi bế Tử Mĩ bé càng khóc nháo ầm ĩ hơn.
Tôi cứ đón bé từ tay dì Thanh sang tay tôi là bé bắt đầu khóc.
Dì Thanh vội chạy lại vỗ vỗ bé.
“Vì sao cháu cứ bế bé, bé lại khóc vậy?Quân Lâm bế bé,bé có khóc đâu?” tôi oán giận hỏi.
“có gì là lạ đâu, cô bế bé sai tư thế nên bé mới khóc” dì Thanh vừa bế bé vừa giải thích cho tôi “thế Quân Lâm bế đúng tư thế sao?” tôi vẫn bực dọc hỏi “đương nhiên, lúc tiểu thiếu gia còn nhỏ Quân Lâm thiếu gia vẫn luôn bế ẵm mà” Tôi cũng không thể tưởng tượng được Quân Lâm đã làm được những việc như thế, chẳng trách Tử Thiện lại thân thiết và dính lấy hắn như vậy, hóa ra từ trước đến giờ hắn luôn kề cận bé.
Ngày phẫu thuật của Tử Thiện vẫn chưa được xác định nên tôi cũng chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.
Nhưng ngày tháng sống trong đợi chờ là những ngày tháng dài nhất, tôi lúc này lại phát hiện ra “nhàn cư vi bất thiện”, cả ngày không làm gì tôi đâm ra nghĩ quẩn, đặc biệt hay suy nghĩ tới kết quả phẫu thuật của Tử Thiện sắp tới.
vạn nhất nếu phẫu thuật không thành công thì sao?....
càng suy nghĩ tôi càng cảm thấy khó chịu buồn bực trong người.
May mắn cho tôi là trong thời gian này Tâm Duyệt ko bận lên lớp lắm nên có thời gian ở nhà chới cùng tôi.
Có bạn bè cùng trang lứa trò chuyện khiến tôi vơi đi nỗi cô đơn buồn chán.
Mỗi lần cô về tới nhà tôi lại kéo cô lên phòng nói chuyện phiếm.
kể cho cô nghe những chuyện vui khi tôi còn là sinh viên đại học, hỏi cô những chuyện bây giờ của sinh viên, họ ăn mặc theo trào lưu gì, thích những hoạt động ngoại khóa gì….
Buổi tối hôm đó tôi đang ngồi trên giường đọc báo, Quân Lâm cũng đang ôm laptop nửa nằm nửa ngồi trên giường lướt web.
Đột nhiên Tâm Duyệt đẩy cửa bước vào.
“có việc gì thế?” Quân Lâm ngẩng đầu chậm rãi hỏi.
“không có việc gì quan trọng cả, em chỉ sang chơi thôi”.
Tâm Duyệt có chút ngượng ngùng.
“lần sau em nhớ gõ cửa trước khi vào nhé”.
Tôi không nhịn được nói.
“có gì mà bí mật đâu, anh chị cũng có đang làm chuyện kín đáo gì đâu”.
Tâm Duyệt thản nhiên nói.
Ngày hôm sau dì Thanh ý tứ nói với tôi là lần sau khi đi ngủ tôi và Quân Lâm nhớ khóa cửa phòng lại.
chỉ tiếc tôi không thể nhờ kĩ lời dặn dò của bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.