Chương 8: Bày mưu
Mặc Khách
14/01/2022
Thái độ Lâm Hinh Phúc nhất quán vẫn là tiêu soái hữu lễ, giơ tay nhấc chân lễ độ nhưng lại thập phần lạnh nhạt. Nhìn qua, nàng cũng không hẳn để tâm đến Châu Hiền. Càng giống hơn là chú ý đến Từ Thi Âm, thuận miệng hỏi Từ Châu Hiền một tiếng.
Từ Châu Hiền cũng chính là nghĩ như vậy, lời hồi đáp hời hợt nửa vời. Là trân phẩm quý chứ không hề có ý định tâng bốc Lâm Hinh Phúc như đám thiếp thất khác.
Lâm Hinh Phúc khẽ khiêu mi, vô ý hữu ý tiếp tục hỏi "Nếu vậy tam tiểu thư có hài lòng với tặng phẩm của bản thế nữ?".
Châu Hiền hạ mi che đi u ám trong đáy mắt, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì, muốn để đám quân quý trong nhà này ghen tỵ cùng nàng rồi gây sự hay sao.
Từ Thi Âm không ngốc, Lâm Hinh Phúc hỏi cùng một chuyện hai lần thì không bình thường rồi. Nhất thời vẻ ôn nhu giả tạo lạnh đi hơn nửa.
Nhưng sau lại trông thấy Từ Châu Hiền đứng nép vào bên cạnh Từ Thi Âm, "dè dặt" đáp lại "Thế nữ thật chu đáo, tặng phẩm nhị tỷ chọn cho tiểu nữ, tự khắc vạn phần phù hợp".
Lời này của Từ Châu Hiền nhanh chóng làm cho Từ Thi Âm cười rộ lên thích thú, không hẳn là do vuốt mông ngựa, mà là giống hệt như gán ghép Từ Thi Âm cùng Thế nữ đương triều thành phu xướng phụ tùy. Nàng ta cũng phi thường hưởng thụ.
Lâm Hinh Phúc chỉ à một tiếng đã biết, trong mắt có mấy phần nghiền ngẫm nhìn Từ Châu Hiền. Ngược lại Từ Thi Vũ đứng bên cạnh đều đã ghen ghét điên rồi.
Sau đó mọi thứ tuần tự diễn ra, Thế nữ ở lại cùng dùng trà với gia quyến Thừa tướng gia. Chủ yếu là đám quân quý lấy lòng bày ra tư thái lả lướt. Nhiều hơn cả là Từ Thi Âm cùng Từ Thi Vũ, trong sáng ngoài tối đối chọi lẫn nhau.
Từ Châu Hiền vẫn một dáng vẻ yên ắng ngồi trong chỗ khuất, không tranh không sủng chỉ một mực phẩm trà. Cũng không ai để tâm đến nàng.
Châu Hiền thầm suy tính, Lâm Hinh Phúc đã nhiều năm thân thiết cùng Thừa tướng gia. Hẳn sớm hay muộn cũng sẽ lật bài chèo kéo. Từ Khải trước giờ thái độ lại là nước đôi, không nhiệt tình đón tiếp nàng ta, cũng không cản cấm gia quyến lấy lòng. Có lẽ đang lưỡng lự có nên đứng về phía nàng ta hay không.
Trước lúc thế lực của Từ Hinh Phúc cường đại, nàng nhất định phải phá hỏng vây cánh Thừa tướng phủ này. Nếu không, cứ để bọn người này hợp làm một, khó mà đối phó.
Bạch Hạ đứng bên cạnh đón lấy điểm tâm từ nha hoàn, mang đến cho Châu Hiền, nàng lợi dụng lúc đó thấp giọng nói vào tai Châu Hiền "Tiểu thư, Thế nữ đã nhìn sang chỗ người ba lần".
Châu Hiền nghe thấy nhắc nhở của Bạch Hạ cũng không có biểu tình gì, bản tính của Lâm Hinh Phúc nàng quá rõ. Nhìn một lần chính là mang đến lợi ích, lần thứ hai là mỹ mạo, còn đến lần thứ ba...
Từ Châu Hiền khẽ nhấc tầm mắt, vừa vặn chạm phải tầm mắt của Lâm Hinh Phúc. Nàng ta lại đang diện vô biểu tình nhìn nàng. Là nhìn nhưng cũng không giống nhìn.
Châu Hiền thu lại tầm mắt, nhợt nhạt nhấp ngụm trà. Hệt như không hề hay biết Lâm Hinh Phúc nhìn mình. Cả chút vết nứt trên vẻ ngoài cũng không có. Bất vi sở động.
Mà cũng phải, Từ Thi Âm muốn thể hiện sự thánh mẫu của bản thân liền lôi kéo Từ Châu Hiền ngồi bên cạnh. Vừa hay người khác chỉ nghĩ Lâm Hinh Phúc là nhìn nàng ta, còn Châu Hiền bên cạnh chỉ có thể làm phông nền.
...
Qua giờ ngọ, Thế nữ cáo từ ly khai, Lưu thị thấy vậy liền để nữ nhi của ả theo tiễn Thế nữ đến tận đại môn. Từ Thi Vũ bị bỏ quên đứng bên cạnh mặt mày đều tái rồi.
Cả hôm nay, dù nàng ta có cố thể hiện tư thái thu hút chú ý của Lâm Hinh Phúc, đều bị ả Lưu thị nàng đè xuống. Mục đích đã quá rõ ràng, chính là muốn để Từ Thi Âm lọt vào mắt của Thế nữ đương triều mà. Tức chết nàng rồi!!
Từ Châu Hiền lùi xuống một bước, trông thấy sóng ngầm nổi mãnh liệt giữa Lưu thị cùng Từ Thi Vũ thì cười nhẹ. Tốt lắm, nhanh chóng thôi, mọi mũi nhọn trong Từ phủ này cũng sớm chĩa về phía Lưu thị.
...
Từ Châu Hiền cùng Bạch Hạ sau đó yên ắng lui về Di Nhiên viên. Một đường trầm mặc.
Đến tận khi dùng xong vãn thiện, Châu Hiền lại cho gọi Bạch Thúy đến.
"Bạch Thúy thỉnh an tiểu thư"
Bạch Thúy sau chuyện lần trước càng trở nên thâm trầm cùng sắc lạnh, thập phần ổn trọng. Nàng cẩn thận quỳ xuống thi lễ cùng Châu Hiền.
Châu Hiền vẫn như trước ngồi trên ghế gỗ, yên ắng nhìn Bạch Thúy. Tầm mắt không có mấy tia xúc cảm. Nàng nói "Ta có chuyện giao cho ngươi".
Bạch Thúy thật sâu quỳ lạy một cái mới hồi đáp "Tiểu thư cứ an tâm giao việc cho nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ làm hài lòng tiểu thư, chết không chối từ".
Châu Hiền rất vừa ý Bạch Thúy, thu phục được kẻ từng bên người Lưu thị không phải dễ dàng, dùng để đối phó ngược lại với ả ta càng khó.
Chỉ nghe ngữ khí Châu Hiền êm ả như gió lạnh "Ngươi hẳn cũng biết chuyện ngũ thiếu gia hay qua lại cùng một nha đầu bên Tĩnh viên?".
Bạch Thúy hạ mi mắt, khó nén một tia khiếp sợ, không ngờ chuyện này tiểu thư cũng biết. Nàng chỉ tưởng, duy nhất nàng biết thôi đâu.
Lại nói ngũ thiếu gia năm nay mười tuổi, là nhi tử nối dòng của Từ gia, Lưu thị nhiều năm phí tâm tư bồi dưỡng. Lão phu nhân cũng phi thường sủng ái hắn, năm ba hôm lại gọi hắn đến Tĩnh viên.
Chỉ là không ngờ, tiểu tử này chưa vỡ lòng đã lén lút qua lại cùng một nha đầu mười hai tuổi trong Tĩnh viên. Mất ba năm nữa chuyện này mới vỡ lỡ, lúc đó cũng chính vì chuyện này mặt mũi chính phòng đều mất hết.
Đời trước, Lưu thị cũng thật không ngờ nhi tử của mình lại gian díu cùng một nha hoàn hạ tiện. Giận đến đổ bệnh. Đã vậy Từ Khải còn cho là ả dạy dỗ ngũ thiếu gia đến thối nát như vậy. Trực tiếp tước quyền đương gia của ả.
Lưu thị sau chuyện lần đó càng trở nên thâm trầm, ả đổ mọi tội lỗi lên đầu lão phu nhân, nếu lão phu nhân không thường chèo kéo nhi tử của ả thì đã không có chuyện này. Cũng chính vì vậy mà lão phu nhân bị ả hạ độc thủ hại chết, nhưng đó cũng là khi Châu Hiền sắp đoản mệnh mới biết được.
Hiện tại, nàng là muốn chuyện này xảy ra nhanh hơn một bước.
"Ta muốn ngươi bưng bít chuyện này thay ngũ thiếu gia, đồng thời kích động nha hoàn ở Tĩnh viên kia lớn gan một chút... Tốt nhất là làm sao cho bên đại di dương cùng tam di nương biết chuyện đôi chút"
Bạch Thúy thầm khiếp sợ, cuối cùng vẫn là nhận lệnh lui xuống. Tâm tình khó mà bình lặng.
Đại di nương giỏi nhất là làm lớn chuyện, tam di nương thì là bỏ đá xuống giếng, những kẻ này Châu Hiền đã sớm kinh qua. Đại di nương cùng chủ mẫu sớm không hòa thuận, tam di nương thì mưu toan sau lưng, Châu Hiền chính là muốn mượn đao giết người. Còn nữa... tốt nhất là kéo cả lão phu nhân vào, như vậy mới đủ náo nhiệt.
...
Đêm đó Di Nhiên viên của Châu Hiền cũng không hẳn yên tĩnh, Từ Thi Vũ cư nhiên tìm đến chỗ nàng. Còn là tìm đến trong câm lặng, động tác mờ ám.
Lúc Từ Thi Vũ vào được đại sảnh viện tử thì đã trông thấy Châu Hiền ngồi lẳng lặng pha trà. Trông thấy nàng cũng không hề bất ngờ, chỉ cười khẽ "Đại tỷ hảo".
Từ Thi Vũ thấy vậy cũng không che giấu làm gì, chậm rãi tháo hạ phi phong trùm kín đầu xuống.
Từ Châu Hiền vừa hay pha xong chén trà, lần nữa để Bạch Hạ mang đến chỗ Từ Thi Vũ.
Lần này Từ Thi Vũ không từ chối mà nhận lấy, do dự một lúc rồi nhấp lấy non nửa.
Từ Châu Hiền thấy vậy thì tiếu ý sâu thêm một phần, từ tốn nâng chén trà lên môi, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ.
Từ Thi Vũ yên lặng ngồi, Châu Hiền cũng không vội, bình thản phẩm trà. Qua một khắc, Từ Thi Vũ như thể đã hạ quyết tâm, nàng ta mới như thể ban ân nói "Tam muội, ta là biết muội không phải thứ nữ tầm thường. Ta muốn đối phó Lưu thị!! Ta cùng muội liên thủ thì thế nào".
Từ Châu Hiền tiếu ý nhạt nhẽo như nước, ý vị không rõ. Quả là đại tiểu thư, đến đây liên thủ cùng nàng lại cứ như ra lệnh, nàng ta nghĩ không có nàng ta, nàng liền không dám động đến Lưu thị chăng.
Chẳng qua Châu Hiền vẫn không có biểu tình gì, chậm rì rì nhấp thêm ngụm trà, thẳng thừng nói "Đại tỷ đây là sợ nhị tỷ trở thành thế nữ phi mà vội vàng sao?".
Từ Thi Vũ sắc mặt có chút khó coi, nàng dù muốn lọt vào mắt Lâm Hinh Phúc nhưng bị nói thẳng ra như vậy, khó tránh khó chịu. Nghiến răng nói "Chính là như vậy, ta không thể để ả Lưu thị kia cướp mất mọi thứ của ta, nữ nhi của ả thì có gì tốt, cũng chẳng qua là muốn trèo lên giường hoàng tước".
Từ Châu Hiền nghe đến đây thì bật cười, cười như thể chẳng đáng, đáy mắt một mảnh châm chọc. Từ Thi Vũ này muốn trèo lên giường hoàng tước mà không được, hiện tại lại ra vẻ nói móc kẻ khác, đủ buồn cười.
Từ Thi Vũ còn tưởng Từ Châu Hiền ít nhất sẽ đồng tình với bản thân, đáp lại chỉ là tiếu ý nhạt nhẽo kia. Không dò đoán được gì.
Quả thật, Châu Hiền dường như đã trở thành kính hoa thủy nguyệt. Thấy được rõ ràng trước mắt nhưng lại chẳng động chạm được gì. Lớp mặt nạ nàng đeo lên hoàn hảo đến không dấu vết, kể cả khi đối phương biết nàng đã đùa cợt cùng đóng kịch cũng không bới móc được gì. Thập phần hoàn hảo. Tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, thấy rõ mồn một nhưng vĩnh viễn không nắm bắt được.
Mất một lúc mới nghe thấy Châu Hiền nửa đùa nửa thật "Đại tỷ nói không hề sai, chỉ tiếc giường của hoàng tước lại quá khó để trèo lên... không bằng trèo hẳn lên long sàn không phải sẽ dễ hơn sao?".
Từ Thi Vũ lập tức hút ngụm khí lạnh, há hốc miệng nhìn Châu Hiền, đều là không thể tin cùng khiếp sợ. Có lẽ nàng ta ngàn vạn không ngờ một thứ nữ như Châu Hiền lại buông lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Từ Châu Hiền ngược lại vẫn bình thản như thường, không có một tia gợn sóng nào, tựa tiếu phi tiếu nhìn Từ Thi Vũ.
Từ Thi Vũ nuốt ngụm nước bọt, mấp máy môi "Ngươi nói vậy là ý gì?".
Từ Châu Hiền cười cười, nhàm chán xoa xoa chén trà trong tay. Nhẹ giọng "Đại tỷ hẳn cũng thấy rõ, chủ mẫu trước giờ chỉ chu toàn cho nhị tỷ, đám thứ nữ như chúng ta không biết khi nào sẽ bị chủ mẫu bóp chết. Huống hồ, Thế nữ quyền khuynh triều đình, bằng mọi giá chủ mẫu cũng sẽ để nhị tỷ câu lấy mắt xanh thế nữ.
Lại nói, chỉ có dòng chính mới có thể lập phi, thứ nữ vĩnh viễn chỉ là thiếp thất. Tỷ định lấy lòng thế nữ, sau đó thì sao, cùng lắm là một trắc phi, đến khi đích nữ được lập thành chính. Tỷ vĩnh viễn thấp hơn một bậc".
Từ Thi Vũ nghe đến đây thì xiết chặt tay, phảng phất như muốn cắm vào da thịt. Quả thật Châu Hiền nói không sai, dù nàng có câu được tâm hoàng tước cũng khó có khả năng làm chính thất.
Huống hồ Lâm Hinh Phúc hiện tại vẫn chỉ để tâm đến chính phòng, nào có nhìn đến nàng. Nếu vậy, tương lai nàng liền phải theo phân phó của Lưu thị, gả vào một xó xỉnh nào đó. Không được! Tuyệt đối không được, nàng tuyệt không để Lưu thị đó đè đầu cưỡi cổ nàng, cả nữ nhi của ả ta cũng vậy!
Từ Thi Vũ hít sâu mấy ngụm rồi nói "Vậy ý của ngươi, là phải bò lên... long sàn?".
Đáp lại, Châu Hiền chỉ nhún vai cười trừ, Từ Thi Vũ liền thất vọng không thôi. Nhưng nàng ta biết có cố bới móc thêm nữa không không được gì. Chỉ u ám nhìn Châu Hiền rất lâu rồi phất áo ly khai.
Châu Hiền còn khách sáo để Bạch Hạ tiễn bước nàng ta ra tận cổng.
...
Thánh thượng nhiều năm vô tử, đây là chuyện ai cũng biết. Hoàng thất lại ít ỏi, chỉ duy nhất một trữ quân ngu xuẩn. Ngai vị tối cao như vậy, không ít kẻ thèm thuồng, sóng ngầm nổi lên mãnh liệt.
Nhưng Châu Hiền lại biết được một chuyện, Hoàng thượng vẫn luôn ngấm ngầm tìm kiếm trân dược trường sinh bất tử. Mục đích chính là kéo dài tính mệnh, tiếp tục nắm giữ địa vị tối cao kia. Ích kỉ cùng tham lam đến đáng sợ.
Dù vậy, bản tính của vị hoàng đế này vẫn không bỏ, chính là mê luyến mỹ sắc. Nhiều năm gần đây ra sức nạp phi. Phàm là quân quý dễ nhìn một chút, liền dễ dàng làm phi vô cùng. Vậy nên nếu Từ Thi Vũ muốn nhập cung, hoàn toàn không khó.
Chỉ là tương lai khi làm phi mà không có con cái nương tựa, thì khi trở thành góa phụ, kết cuộc chẳng mấy tốt đẹp. Hoặc là ni cô hoặc chôn trong lăng mộ.
Nhưng người như Từ Thi Vũ làm sao thấy được thứ xa như vậy, nàng ta cùng lắm chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt...
...
Châu Hiền phân phó Bạch Hạ đổ bỏ ấm trà thì lui về phòng nghỉ. Một đêm vô mộng.
...
Chuyện Châu Hiền để Bạch Thúy làm rất nhanh thì có kết quả, không rõ nàng ta đã làm cách gì kích động, nha hoàn kia càng lúc càng quấn chặt lấy ngũ thiếu gia.
"Trùng hợp" nửa chiều hai hôm sau, đại di nương cùng Thừa tướng gia đi dạo bắt gặp, nàng ta lập tức hô hào cả phủ đều biết. Tam di nương cũng góp một tay, phong thanh ra tin tức đây là nha hoàn châm trà bên người lão phu nhân.
Sắc mặt Thừa tướng gia hôm đó không thể chỉ dùng khó coi để hình dung. Hắn là quan văn, xem trọng mặt mũi tôn nghiêm, làm sao chấp nhận được loại chuyện này. Vạn nhất truyền ra ngoài, không phải mặt mũi Từ gia đều thành trò cười cho thiên hạ hay sao.
Lưu thị lẫn lão phu nhân lúc biết chuyện cũng thập phần hoảng hốt, ai ngờ được ngũ thiếu gia niên kỉ non nớt lại gian díu cùng một ả nha hoàn hầu trà. Đây chính là bại hoại gia phong, còn là đánh vào mặt Lưu thị một cái đau điếng. Bao nhiêu năm dưỡng dục, lại dưỡng ra bậc này đức hạnh.
Châu Hiền lúc hay tin vẫn còn đang bận bịu thêu thùa, Di Nhiên viên không có mama may vá, nàng liền động thủ chuẩn bị y phục dự cung yến.
"Hẳn hôm nay Tĩnh viên sẽ rất náo nhiệt?" Chỉ nghe thấy Châu Hiền êm ái nói, hàn ý trong mắt đã không thèm giấu. Bạch Hạ cũng chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Từ Châu Hiền cũng chính là nghĩ như vậy, lời hồi đáp hời hợt nửa vời. Là trân phẩm quý chứ không hề có ý định tâng bốc Lâm Hinh Phúc như đám thiếp thất khác.
Lâm Hinh Phúc khẽ khiêu mi, vô ý hữu ý tiếp tục hỏi "Nếu vậy tam tiểu thư có hài lòng với tặng phẩm của bản thế nữ?".
Châu Hiền hạ mi che đi u ám trong đáy mắt, nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì, muốn để đám quân quý trong nhà này ghen tỵ cùng nàng rồi gây sự hay sao.
Từ Thi Âm không ngốc, Lâm Hinh Phúc hỏi cùng một chuyện hai lần thì không bình thường rồi. Nhất thời vẻ ôn nhu giả tạo lạnh đi hơn nửa.
Nhưng sau lại trông thấy Từ Châu Hiền đứng nép vào bên cạnh Từ Thi Âm, "dè dặt" đáp lại "Thế nữ thật chu đáo, tặng phẩm nhị tỷ chọn cho tiểu nữ, tự khắc vạn phần phù hợp".
Lời này của Từ Châu Hiền nhanh chóng làm cho Từ Thi Âm cười rộ lên thích thú, không hẳn là do vuốt mông ngựa, mà là giống hệt như gán ghép Từ Thi Âm cùng Thế nữ đương triều thành phu xướng phụ tùy. Nàng ta cũng phi thường hưởng thụ.
Lâm Hinh Phúc chỉ à một tiếng đã biết, trong mắt có mấy phần nghiền ngẫm nhìn Từ Châu Hiền. Ngược lại Từ Thi Vũ đứng bên cạnh đều đã ghen ghét điên rồi.
Sau đó mọi thứ tuần tự diễn ra, Thế nữ ở lại cùng dùng trà với gia quyến Thừa tướng gia. Chủ yếu là đám quân quý lấy lòng bày ra tư thái lả lướt. Nhiều hơn cả là Từ Thi Âm cùng Từ Thi Vũ, trong sáng ngoài tối đối chọi lẫn nhau.
Từ Châu Hiền vẫn một dáng vẻ yên ắng ngồi trong chỗ khuất, không tranh không sủng chỉ một mực phẩm trà. Cũng không ai để tâm đến nàng.
Châu Hiền thầm suy tính, Lâm Hinh Phúc đã nhiều năm thân thiết cùng Thừa tướng gia. Hẳn sớm hay muộn cũng sẽ lật bài chèo kéo. Từ Khải trước giờ thái độ lại là nước đôi, không nhiệt tình đón tiếp nàng ta, cũng không cản cấm gia quyến lấy lòng. Có lẽ đang lưỡng lự có nên đứng về phía nàng ta hay không.
Trước lúc thế lực của Từ Hinh Phúc cường đại, nàng nhất định phải phá hỏng vây cánh Thừa tướng phủ này. Nếu không, cứ để bọn người này hợp làm một, khó mà đối phó.
Bạch Hạ đứng bên cạnh đón lấy điểm tâm từ nha hoàn, mang đến cho Châu Hiền, nàng lợi dụng lúc đó thấp giọng nói vào tai Châu Hiền "Tiểu thư, Thế nữ đã nhìn sang chỗ người ba lần".
Châu Hiền nghe thấy nhắc nhở của Bạch Hạ cũng không có biểu tình gì, bản tính của Lâm Hinh Phúc nàng quá rõ. Nhìn một lần chính là mang đến lợi ích, lần thứ hai là mỹ mạo, còn đến lần thứ ba...
Từ Châu Hiền khẽ nhấc tầm mắt, vừa vặn chạm phải tầm mắt của Lâm Hinh Phúc. Nàng ta lại đang diện vô biểu tình nhìn nàng. Là nhìn nhưng cũng không giống nhìn.
Châu Hiền thu lại tầm mắt, nhợt nhạt nhấp ngụm trà. Hệt như không hề hay biết Lâm Hinh Phúc nhìn mình. Cả chút vết nứt trên vẻ ngoài cũng không có. Bất vi sở động.
Mà cũng phải, Từ Thi Âm muốn thể hiện sự thánh mẫu của bản thân liền lôi kéo Từ Châu Hiền ngồi bên cạnh. Vừa hay người khác chỉ nghĩ Lâm Hinh Phúc là nhìn nàng ta, còn Châu Hiền bên cạnh chỉ có thể làm phông nền.
...
Qua giờ ngọ, Thế nữ cáo từ ly khai, Lưu thị thấy vậy liền để nữ nhi của ả theo tiễn Thế nữ đến tận đại môn. Từ Thi Vũ bị bỏ quên đứng bên cạnh mặt mày đều tái rồi.
Cả hôm nay, dù nàng ta có cố thể hiện tư thái thu hút chú ý của Lâm Hinh Phúc, đều bị ả Lưu thị nàng đè xuống. Mục đích đã quá rõ ràng, chính là muốn để Từ Thi Âm lọt vào mắt của Thế nữ đương triều mà. Tức chết nàng rồi!!
Từ Châu Hiền lùi xuống một bước, trông thấy sóng ngầm nổi mãnh liệt giữa Lưu thị cùng Từ Thi Vũ thì cười nhẹ. Tốt lắm, nhanh chóng thôi, mọi mũi nhọn trong Từ phủ này cũng sớm chĩa về phía Lưu thị.
...
Từ Châu Hiền cùng Bạch Hạ sau đó yên ắng lui về Di Nhiên viên. Một đường trầm mặc.
Đến tận khi dùng xong vãn thiện, Châu Hiền lại cho gọi Bạch Thúy đến.
"Bạch Thúy thỉnh an tiểu thư"
Bạch Thúy sau chuyện lần trước càng trở nên thâm trầm cùng sắc lạnh, thập phần ổn trọng. Nàng cẩn thận quỳ xuống thi lễ cùng Châu Hiền.
Châu Hiền vẫn như trước ngồi trên ghế gỗ, yên ắng nhìn Bạch Thúy. Tầm mắt không có mấy tia xúc cảm. Nàng nói "Ta có chuyện giao cho ngươi".
Bạch Thúy thật sâu quỳ lạy một cái mới hồi đáp "Tiểu thư cứ an tâm giao việc cho nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ làm hài lòng tiểu thư, chết không chối từ".
Châu Hiền rất vừa ý Bạch Thúy, thu phục được kẻ từng bên người Lưu thị không phải dễ dàng, dùng để đối phó ngược lại với ả ta càng khó.
Chỉ nghe ngữ khí Châu Hiền êm ả như gió lạnh "Ngươi hẳn cũng biết chuyện ngũ thiếu gia hay qua lại cùng một nha đầu bên Tĩnh viên?".
Bạch Thúy hạ mi mắt, khó nén một tia khiếp sợ, không ngờ chuyện này tiểu thư cũng biết. Nàng chỉ tưởng, duy nhất nàng biết thôi đâu.
Lại nói ngũ thiếu gia năm nay mười tuổi, là nhi tử nối dòng của Từ gia, Lưu thị nhiều năm phí tâm tư bồi dưỡng. Lão phu nhân cũng phi thường sủng ái hắn, năm ba hôm lại gọi hắn đến Tĩnh viên.
Chỉ là không ngờ, tiểu tử này chưa vỡ lòng đã lén lút qua lại cùng một nha đầu mười hai tuổi trong Tĩnh viên. Mất ba năm nữa chuyện này mới vỡ lỡ, lúc đó cũng chính vì chuyện này mặt mũi chính phòng đều mất hết.
Đời trước, Lưu thị cũng thật không ngờ nhi tử của mình lại gian díu cùng một nha hoàn hạ tiện. Giận đến đổ bệnh. Đã vậy Từ Khải còn cho là ả dạy dỗ ngũ thiếu gia đến thối nát như vậy. Trực tiếp tước quyền đương gia của ả.
Lưu thị sau chuyện lần đó càng trở nên thâm trầm, ả đổ mọi tội lỗi lên đầu lão phu nhân, nếu lão phu nhân không thường chèo kéo nhi tử của ả thì đã không có chuyện này. Cũng chính vì vậy mà lão phu nhân bị ả hạ độc thủ hại chết, nhưng đó cũng là khi Châu Hiền sắp đoản mệnh mới biết được.
Hiện tại, nàng là muốn chuyện này xảy ra nhanh hơn một bước.
"Ta muốn ngươi bưng bít chuyện này thay ngũ thiếu gia, đồng thời kích động nha hoàn ở Tĩnh viên kia lớn gan một chút... Tốt nhất là làm sao cho bên đại di dương cùng tam di nương biết chuyện đôi chút"
Bạch Thúy thầm khiếp sợ, cuối cùng vẫn là nhận lệnh lui xuống. Tâm tình khó mà bình lặng.
Đại di nương giỏi nhất là làm lớn chuyện, tam di nương thì là bỏ đá xuống giếng, những kẻ này Châu Hiền đã sớm kinh qua. Đại di nương cùng chủ mẫu sớm không hòa thuận, tam di nương thì mưu toan sau lưng, Châu Hiền chính là muốn mượn đao giết người. Còn nữa... tốt nhất là kéo cả lão phu nhân vào, như vậy mới đủ náo nhiệt.
...
Đêm đó Di Nhiên viên của Châu Hiền cũng không hẳn yên tĩnh, Từ Thi Vũ cư nhiên tìm đến chỗ nàng. Còn là tìm đến trong câm lặng, động tác mờ ám.
Lúc Từ Thi Vũ vào được đại sảnh viện tử thì đã trông thấy Châu Hiền ngồi lẳng lặng pha trà. Trông thấy nàng cũng không hề bất ngờ, chỉ cười khẽ "Đại tỷ hảo".
Từ Thi Vũ thấy vậy cũng không che giấu làm gì, chậm rãi tháo hạ phi phong trùm kín đầu xuống.
Từ Châu Hiền vừa hay pha xong chén trà, lần nữa để Bạch Hạ mang đến chỗ Từ Thi Vũ.
Lần này Từ Thi Vũ không từ chối mà nhận lấy, do dự một lúc rồi nhấp lấy non nửa.
Từ Châu Hiền thấy vậy thì tiếu ý sâu thêm một phần, từ tốn nâng chén trà lên môi, chậm rãi nhấp từng ngụm nhỏ.
Từ Thi Vũ yên lặng ngồi, Châu Hiền cũng không vội, bình thản phẩm trà. Qua một khắc, Từ Thi Vũ như thể đã hạ quyết tâm, nàng ta mới như thể ban ân nói "Tam muội, ta là biết muội không phải thứ nữ tầm thường. Ta muốn đối phó Lưu thị!! Ta cùng muội liên thủ thì thế nào".
Từ Châu Hiền tiếu ý nhạt nhẽo như nước, ý vị không rõ. Quả là đại tiểu thư, đến đây liên thủ cùng nàng lại cứ như ra lệnh, nàng ta nghĩ không có nàng ta, nàng liền không dám động đến Lưu thị chăng.
Chẳng qua Châu Hiền vẫn không có biểu tình gì, chậm rì rì nhấp thêm ngụm trà, thẳng thừng nói "Đại tỷ đây là sợ nhị tỷ trở thành thế nữ phi mà vội vàng sao?".
Từ Thi Vũ sắc mặt có chút khó coi, nàng dù muốn lọt vào mắt Lâm Hinh Phúc nhưng bị nói thẳng ra như vậy, khó tránh khó chịu. Nghiến răng nói "Chính là như vậy, ta không thể để ả Lưu thị kia cướp mất mọi thứ của ta, nữ nhi của ả thì có gì tốt, cũng chẳng qua là muốn trèo lên giường hoàng tước".
Từ Châu Hiền nghe đến đây thì bật cười, cười như thể chẳng đáng, đáy mắt một mảnh châm chọc. Từ Thi Vũ này muốn trèo lên giường hoàng tước mà không được, hiện tại lại ra vẻ nói móc kẻ khác, đủ buồn cười.
Từ Thi Vũ còn tưởng Từ Châu Hiền ít nhất sẽ đồng tình với bản thân, đáp lại chỉ là tiếu ý nhạt nhẽo kia. Không dò đoán được gì.
Quả thật, Châu Hiền dường như đã trở thành kính hoa thủy nguyệt. Thấy được rõ ràng trước mắt nhưng lại chẳng động chạm được gì. Lớp mặt nạ nàng đeo lên hoàn hảo đến không dấu vết, kể cả khi đối phương biết nàng đã đùa cợt cùng đóng kịch cũng không bới móc được gì. Thập phần hoàn hảo. Tựa như hoa trong gương, trăng trong nước, thấy rõ mồn một nhưng vĩnh viễn không nắm bắt được.
Mất một lúc mới nghe thấy Châu Hiền nửa đùa nửa thật "Đại tỷ nói không hề sai, chỉ tiếc giường của hoàng tước lại quá khó để trèo lên... không bằng trèo hẳn lên long sàn không phải sẽ dễ hơn sao?".
Từ Thi Vũ lập tức hút ngụm khí lạnh, há hốc miệng nhìn Châu Hiền, đều là không thể tin cùng khiếp sợ. Có lẽ nàng ta ngàn vạn không ngờ một thứ nữ như Châu Hiền lại buông lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Từ Châu Hiền ngược lại vẫn bình thản như thường, không có một tia gợn sóng nào, tựa tiếu phi tiếu nhìn Từ Thi Vũ.
Từ Thi Vũ nuốt ngụm nước bọt, mấp máy môi "Ngươi nói vậy là ý gì?".
Từ Châu Hiền cười cười, nhàm chán xoa xoa chén trà trong tay. Nhẹ giọng "Đại tỷ hẳn cũng thấy rõ, chủ mẫu trước giờ chỉ chu toàn cho nhị tỷ, đám thứ nữ như chúng ta không biết khi nào sẽ bị chủ mẫu bóp chết. Huống hồ, Thế nữ quyền khuynh triều đình, bằng mọi giá chủ mẫu cũng sẽ để nhị tỷ câu lấy mắt xanh thế nữ.
Lại nói, chỉ có dòng chính mới có thể lập phi, thứ nữ vĩnh viễn chỉ là thiếp thất. Tỷ định lấy lòng thế nữ, sau đó thì sao, cùng lắm là một trắc phi, đến khi đích nữ được lập thành chính. Tỷ vĩnh viễn thấp hơn một bậc".
Từ Thi Vũ nghe đến đây thì xiết chặt tay, phảng phất như muốn cắm vào da thịt. Quả thật Châu Hiền nói không sai, dù nàng có câu được tâm hoàng tước cũng khó có khả năng làm chính thất.
Huống hồ Lâm Hinh Phúc hiện tại vẫn chỉ để tâm đến chính phòng, nào có nhìn đến nàng. Nếu vậy, tương lai nàng liền phải theo phân phó của Lưu thị, gả vào một xó xỉnh nào đó. Không được! Tuyệt đối không được, nàng tuyệt không để Lưu thị đó đè đầu cưỡi cổ nàng, cả nữ nhi của ả ta cũng vậy!
Từ Thi Vũ hít sâu mấy ngụm rồi nói "Vậy ý của ngươi, là phải bò lên... long sàn?".
Đáp lại, Châu Hiền chỉ nhún vai cười trừ, Từ Thi Vũ liền thất vọng không thôi. Nhưng nàng ta biết có cố bới móc thêm nữa không không được gì. Chỉ u ám nhìn Châu Hiền rất lâu rồi phất áo ly khai.
Châu Hiền còn khách sáo để Bạch Hạ tiễn bước nàng ta ra tận cổng.
...
Thánh thượng nhiều năm vô tử, đây là chuyện ai cũng biết. Hoàng thất lại ít ỏi, chỉ duy nhất một trữ quân ngu xuẩn. Ngai vị tối cao như vậy, không ít kẻ thèm thuồng, sóng ngầm nổi lên mãnh liệt.
Nhưng Châu Hiền lại biết được một chuyện, Hoàng thượng vẫn luôn ngấm ngầm tìm kiếm trân dược trường sinh bất tử. Mục đích chính là kéo dài tính mệnh, tiếp tục nắm giữ địa vị tối cao kia. Ích kỉ cùng tham lam đến đáng sợ.
Dù vậy, bản tính của vị hoàng đế này vẫn không bỏ, chính là mê luyến mỹ sắc. Nhiều năm gần đây ra sức nạp phi. Phàm là quân quý dễ nhìn một chút, liền dễ dàng làm phi vô cùng. Vậy nên nếu Từ Thi Vũ muốn nhập cung, hoàn toàn không khó.
Chỉ là tương lai khi làm phi mà không có con cái nương tựa, thì khi trở thành góa phụ, kết cuộc chẳng mấy tốt đẹp. Hoặc là ni cô hoặc chôn trong lăng mộ.
Nhưng người như Từ Thi Vũ làm sao thấy được thứ xa như vậy, nàng ta cùng lắm chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt...
...
Châu Hiền phân phó Bạch Hạ đổ bỏ ấm trà thì lui về phòng nghỉ. Một đêm vô mộng.
...
Chuyện Châu Hiền để Bạch Thúy làm rất nhanh thì có kết quả, không rõ nàng ta đã làm cách gì kích động, nha hoàn kia càng lúc càng quấn chặt lấy ngũ thiếu gia.
"Trùng hợp" nửa chiều hai hôm sau, đại di nương cùng Thừa tướng gia đi dạo bắt gặp, nàng ta lập tức hô hào cả phủ đều biết. Tam di nương cũng góp một tay, phong thanh ra tin tức đây là nha hoàn châm trà bên người lão phu nhân.
Sắc mặt Thừa tướng gia hôm đó không thể chỉ dùng khó coi để hình dung. Hắn là quan văn, xem trọng mặt mũi tôn nghiêm, làm sao chấp nhận được loại chuyện này. Vạn nhất truyền ra ngoài, không phải mặt mũi Từ gia đều thành trò cười cho thiên hạ hay sao.
Lưu thị lẫn lão phu nhân lúc biết chuyện cũng thập phần hoảng hốt, ai ngờ được ngũ thiếu gia niên kỉ non nớt lại gian díu cùng một ả nha hoàn hầu trà. Đây chính là bại hoại gia phong, còn là đánh vào mặt Lưu thị một cái đau điếng. Bao nhiêu năm dưỡng dục, lại dưỡng ra bậc này đức hạnh.
Châu Hiền lúc hay tin vẫn còn đang bận bịu thêu thùa, Di Nhiên viên không có mama may vá, nàng liền động thủ chuẩn bị y phục dự cung yến.
"Hẳn hôm nay Tĩnh viên sẽ rất náo nhiệt?" Chỉ nghe thấy Châu Hiền êm ái nói, hàn ý trong mắt đã không thèm giấu. Bạch Hạ cũng chỉ có thể gật đầu phụ họa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.