Chương 21: Hàm oan lẫn nhau
Mặc Khách
14/01/2022
Chuyện lão phu nhân trúng độc xác thực là chuyện lớn, vậy nên trên dưới Từ phủ chỉ trong một canh giờ liền loạn lên trông thấy.
Từ Khải ở bên ngoài hay tin dữ cũng hỏa tốc quay về, Lưu thị dẫn đầu thiếp thất chủ trương sắp xếp đại phu xem mạch cho lão phu nhân, rồi lại thu thập cục diện rối bời.
Từ Châu Hiền dù muốn dù không cũng đứng dậy, biểu hiện bản thân sốt sắng một chút, thế nào nàng cũng đang được lão phu "sủng ái" đâu.
Từ Thi Âm thì trái lại, sắc mặt ả ta tái méc, nghiến răng nhìn Từ Châu Hiền. Đến nước này rồi ả không tin Từ Châu Hiền là thứ nữ quê mùa dễ ức hiếp. Ả dám chắc cái hố hôm nay là Từ Châu Hiền đào sẵn chờ ả nhảy vào, còn bày ra sơ sài đến vậy.
Lúc chén hồng sâm kì lạ đó xuất hiện, ả nên biết rõ có quỷ kế gì, cũng chỉ vì ả quá nôn nóng muốn giá họa cho Từ Châu Hiền, sợ nàng không dâng canh có độc nên đứng dậy nhận chén canh hồng sâm kia là của mình. Thật không ngờ, tiện nhân này nhanh tay hơn ả một bước, chén canh hồng sâm kia tám phần là bày ra cho ả tự đâm đầu vào!!
Từ Thi Âm tiến lên một bước, gắt gao nhìn Từ Châu Hiền. Châu Hiền cũng không trốn tránh, nghiêng đầu nhìn ả, trong đáy mắt đọng lại một cỗ giễu cợt, như thể đang nói rõ 'ngươi hài lòng với tặng phẩm của ta không?'.
Từ Thi Âm giờ này hoàn toàn có thể chắc chắn, Từ Châu Hiền đã sớm nắm được chuyện hạ độc, cố tình bày ra chén canh không nguồn gốc, quay lại cắn ngược lại ả!!!
"Từ Châu Hiền!! Ta cùng ngươi không oán không thù!! Ngươi thế nào lại độc chết tổ mẫu hãm hại ta?!!" Từ Thi Âm tức giận đỏ mắt hét lên.
Nhất tề đại sảnh đang tới lui liền ngừng lại, nghi hoặc nhìn đến chỗ Từ Châu Hiền. Từ Thi Vũ ngu xuẩn hí mắt, thầm nghĩ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, hai ả tiện nhân này sắp nháo chuyện rồi, tốt nhất là nháo lớn để bị tống khỏi Từ phủ, ả sau này không sợ bị chèn ép nữa!
Đại di nương cũng cùng suy nghĩ này với Từ Thi Vũ, ả chưa từng mong muốn bị Lưu thị đè đầu mãi như vậy. Nhị di nương tâm tính thủ thường, lùi xuống một bước không can dự. Ngược lại tam di nương thì bóng gió nói "Nhị tiểu thư là bị hàm oan sao? Yêu, thế là thế nào? Không phải canh có độc là tiểu thư dâng hay sao?".
Lưu thị sắc mặt lập tức u ám, lạnh lùng liếc tam di nương một cái, lại quay sang nhìn Từ Thi Âm. Chuyện này ả có nghe một hai, từ lúc xảy ra chuyện của ngũ thiếu gia, nàng ta đã không thèm đến thỉnh an lão phu nhân, bằng không sẽ không để có chuyện bất lợi cho chính phòng này xảy ra.
Từ Thi Âm dâng canh đầu độc lão phu nhân, này là tâm tư nuôi quỷ, hiểm ác bất hiếu, tội này truyền ra coi như thanh danh hư hết!! Nhưng Lưu thị không cho là vậy, nàng ta không tin nữ nhi mình ngu ngốc đến vậy, làm chuyện mà không có tính toán, thế không giống tác phong của Từ Thi Âm.
Từ Châu Hiền cười lạnh, cho dù mẫu tử Lưu thị biết rõ nàng nhúng tay khuấy nước thì thế nào, đám người này cơ bản không có khả năng lột trần nàng. Vậy nên nàng vờ kinh hãi nhìn Từ Thi Âm "Nhị tỷ! Lời này tỷ sao có thể nói ra?! Tổ mẫu đang chuẩn trị ở trong, sự tình chưa rõ, tỷ lại muốn nói rằng tổ mẫu độc chết?!!".
Từ Thi Âm giận đến một ngụm răng ngà đều cắn nát, không ngờ Từ Châu Hiền còn có bậc này tinh thâm, bới lông trong lời nói. Đây chẳng phải chỉ trích ả "tổ mẫu uống canh của ngươi sống chết chưa rõ, ngươi đã vội rũ sạch quan hệ, đẩy qua cho ta?".
Quả nhiên đại di nương không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, lên tiếng châm chọc "Tam tiểu thư nói đúng, nhị tiểu thư người nên thành thật nhận tội thì hơn! Mưu sát trưởng bối là kẻ phản nghịch gia môn còn đâu!!".
Lưu thị đứng bên cạnh vừa nghe xong đã thẳng tay giáng cho đại di nương cái tát. Hoàn toàn không lưu tình, đại di nương cùng Từ Thi Vũ liền ăn đau nép người lại. Lưu thị lạnh lùng "Kẻ nào còn dám ở đây bôi nhọ chính dòng?? Chỉ bằng lũ tiện loại các ngươi?! Có tin bị lột da hay không?!".
Từ Châu Hiền biết rõ lời này là Lưu thị nói với nàng, hay một chiêu giết gà dọa khỉ, tiếc là nàng xem chưa đủ.
Nàng hiểu quá rõ đôi mẫu tử này, bản tính ngạo mạn và mắt cao hơn cái đầu. Nàng cố tình tung tin được ban thưởng quý báu sang Lưu các viên, còn trong bóng tối châm chọc chuyện Từ Thi Âm phạm thượng, để ả ta nghẹn một bụng tà hỏa. Đoán không sai, âm kém dương sai Từ Thi Âm liền muốn chỉnh nàng, nhưng vậy đã thế nào, nàng còn cầu không kịp.
"Từ Châu Hiền!! Ngươi thân là thứ nữ trong nhà lại không biết trước sau!! Ỷ có phong hào liền dám hãm hại thân tỷ tỷ hay sao?!" Lưu thị tiến lên một bước, khí át quần phương hét, nói xong còn cao tay định đánh Từ Châu Hiền.
Ra oai phủ đầu!! Lấy thúng úp voi!!
lấy thúng úp voi: hành động cố ý bưng bít một việc đã quá lộ liễu.
Ả Lưu thị này là đang muốn tranh thủ Từ Khải chưa về, chụp hết tội trạng lên Từ Châu Hiền, không nói đạo lý hay chứng cứ mà muốn triệt để loại trừ nàng.
Hay!! Rất hay!! Từ chỗ nữ nhi ả dâng canh độc, ả không nói không rằng đã muốn đẩy hết lên người nàng!!
"Ba!!!" Bạch Thúy kịp thời tiến lên cản một tát này cho Châu Hiền, bên má sưng đỏ lên nhanh chóng, khỏi nói Lưu thị hạ thủ có bao nhiêu ngoan độc.
Từ Thi Âm giận đến rung người, lý ra kẻ bị làm nhục phải là thứ nữ tiện nhân kia, ả cao quý nói "Tiện nô từ đâu bước ra?! Dám xen ngang chủ mẫu giáo huấn nghịch nữ sao?!".
Từ Châu Hiền tiếu ý lạnh thêm hai phần, đôi mẫu nữ vô liêm sỉ này đúng là mù quáng đến điên rồi. Xem ra lộng hành đã quen, nên muốn giá họa cho ai liền không nói đạo lý!!
Từ Châu Hiền đỡ Bạch Thúy qua một bên, Bạch Thúy liền hiểu ý lui xuống một bước, hộ sau lưng nàng.
Từ Châu Hiền thẳng lưng như trúc, lấy một địch hai, lạnh lùng nhìn đôi mẫu nữ trước mặt, uy áp chấn khiếp bốn bề "Chủ mẫu, ta khuyên người nên thu liễm, lão tổ mẫu đang lâm nguy, phụ thân không tại, ngươi là trưởng bối duy nhất, không ổn định nhân tâm thì thôi, còn muốn hùa theo nhị tỷ làm bậy?!".
Lưu thị cũng là lần đầu tiên bị chỉ trích thẳng mặt như vậy, giận đến nghiến răng, sắc nhọn nhìn Châu Hiền. Từ Thi Âm đứng bên cạnh ả vẫn luôn giữ hình tượng hiền thục nhưng lời thốt ra lại xấu xí vặn vẹo "Thứ nữ như ngươi lại dám khinh khi chủ mẫu?! Ngươi tự cho bản thân cao quý lắm hay sao?!".
Từ Châu Hiền hơi liếc mắt ra cổng, thấy đoàn người Từ Khải đang tiến vào thì gợn khóe môi. Nàng lùi lại nửa bước, tại góc khuất tặng cho hai kẻ kia tầm mắt trào phúng, như đang khiêu khích.
Lưu thị còn chưa phản ứng đã thấy Từ Châu Hiền "đông" một tiếng thì quỳ xuống, cao giọng nói "Chủ mẫu!! Xin người suy xét cho thấu đáo!! Tổ mẫu đang lâm nguy kịch, mọi sự chưa định, nhưng nếu chủ mẫu cứ có thành kiến hướng tới tiểu nữ bôi bẩn!! Tiểu nữ không ngại cầu thánh thượng chủ trì công đạo!!".
Toàn thể lập tức hít khí lạnh, thập phần kinh hãi. Từ Khải vừa bước chân vào Tĩnh viên, thì câu đầu tiên nghe chính là như vậy. Sắc mặt hắn lập tức xanh méc, dù là chuyện gì, nháo đến chỗ thánh thượng, coi như mặt mũi hắn mất hết còn đâu!! Gia thất của hắn rốt cuộc muốn nháo dạng gì?!
Từ Thi Vũ cùng thiếp thất trông thấy Từ Khải xuất hiện liền nhao nhao tiến đến, mỗi người một câu đều làm hắn đau đầu đến điên mất!
"Đủ rồi!! Câm mồm hết cho ta!!" Lập tức bốn bề yên ắng, uy áp của gia chủ tràn ra.
Từ Khải hơi lạnh mắt nhìn Từ Châu Hiền đang quỳ, đoán không lầm thì câu vừa rồi là nàng nói, thấy nàng đang quật cường cắn môi, khóe mắt phiếm lệ, hắn nhíu mày "Ngươi trước đứng lên".
Sau lại quay sang Lưu thị "Đây là cớ sự gì?!", trong mắt đã mang theo một tia cảnh cáo.
Lưu thị giận đến tròng mắt đỏ ngầu, ả ta mất mười mấy năm để gây dựng hình tượng chủ mẫu hiền thục trong mắt trượng phu, nhưng chỉ mất một tháng tất cả lại sụp đổ, hiện tại ả ta còn bị đối xử thảm bậc này. Thật tức điên ả!!! Tất cả đều là do tiện nhân thứ nữ kia!!!
Nhưng Lưu thị chưa kịp nói câu nào thì Kim thái y từ trong tẩm phòng đã tiến ra báo lão phu nhân qua cơn nguy kịch. Tất cả lập tức thả lỏng được mấy phần, Từ Khải gấp gáp tiến vào trong xem xét, bỏ lại một đoàn cục diện rối rắm.
Từ Châu Hiền từ tốn đứng dậy, vẻ mặt vẫn như trước quật cường không khuất phục, thẳng lưng như trúc, phảng phất cây ngay không sợ chết đứng. Vô tình đẩy mẫu tử Lưu thị thành kẻ đang cố tình giá họa, mà nàng là kẻ thụ hại vô tội.
Có thể nói, luận tâm kế hay diễn xuất Từ Châu Hiền đã đạt đến một loại cảnh giới. Huống hồ dù nàng bày bẫy cho kẻ khác nhảy vào thì cũng là ném đá giấu tay, không ai có thể bắt bẻ nàng được.
Không khí đại sảnh nhất thời đè nén đến căng cứng, lão phu nhân qua cơn nguy kịch thì sẽ đến đàm tội ai đã hạ độc.
Mẫu tử Lưu thị đứng đó, thần thái vẫn là cao cao tại thượng. Đám thiếp thất thì kẻ an phận, kẻ lại vui sướng khi người khác gặp họa. Muôn người muôn vẻ, nhưng tuyệt không có thương tiếc hay vui mừng vì lão phu nhân không sao, tình thân nhạt như nước lã.
Từ Châu Hiền cũng đã quá quen với những bộ mặt này, đời trước lúc nàng gặp nạn, tràng cảnh không khác bây giờ là mấy.
Tầm hai khắc mới thấy Từ Khải cùng Kim thái y trở ra. Sắc mặt đã hòa hoãn hơn trước một chút, là dấu hiệu tốt với tình trạng của lão phu nhân. Chỉ thấy Từ Khải khách khí nói "Kim thái y đã vất vả rồi, nếu không có thái y thì gia mẫu e rằng... aizz...".
Kim thái y chậm chạp lắc đầu, khiêm tốn nói "Thừa tướng gia không cần quá lo, lão phu nhân quý phủ đã vô ngại. Tuy lượng thạch tín lão phu nhân trúng phải rất ít nhưng với bệnh trạng bây giờ thì đó chính là kịch độc lấy mạng, sau này Thừa tướng gia nên chú ý hơn, bằng không bệnh trạng của lão phu nhân sẽ khó lòng tốt đẹp!".
Từ Khải thầm rên một tiếng, bề ngoài thì gọi người mang vàng bạc ra tiễn Kim thái y. Kim thái y đương nhiên hiểu Lạc Khải đang đuổi khéo mình để xử trí chuyện nhà, dù sao chuyện hôm nay truyền ra mặt mũi khó mà tốt được, vậy nên ông cũng hiểu ý, nhận bạc liền đi mất.
Từ Thi Âm nghe thấy mấy lời của Kim thái y thì khiếp sợ hơn nửa, ả cùng lắm chỉ dám bỏ vài dược liệu thể hàn vào canh của Từ Châu Hiền. Cốt yếu lúc lão phu nhân uống vào sẽ chỉ đau bụng khí hư, tầm nửa canh giờ sẽ hết. Nào ngờ, Từ Châu Hiền cắn ngược còn dám dùng đến thạch tín kịch độc, thứ nữ này không sợ quá tay làm lão phu nhân chết luôn hay sao.
Càng nghĩ sống lưng ả càng lạnh, nữ nhân này quả thật độc ác lại tàn nhẫn, không hề sợ hạ chết ai cả. Luận thủ đoạn, Từ Thi Âm tự nhận không ác độc bằng đối phương.
Người ngoài đã đi liền chỉ còn người Từ gia, Từ Khải ngồi tại chủ vị, lạnh lùng nhìn gia thất của mình, sắc mặt vô cùng xấu xí.
Từ Thi Vũ đánh bạo lên tiếng, ngữ khí vui sướng khi kẻ khác gặp họa "Phụ thân, người về thật đúng lúc!! Nhìn xem hai nữ nhân trong nhà tranh đấu lẫn nhau, còn dám đầu độc cả tổ mẫu nữa kìa!! Mặt mũi đều bị bọn họ bôi bẩn đến cùng rồi!!".
Từ Khải tâm phiền ý loạn, nghe thấy lời của Từ Thi Vũ liền càng tà hỏa, sẵn giọng "Câm mồm!!".
Từ Thi Vũ bĩu môi oán giận, lui xuống ngay. Lại nghe thấy Từ Khải vỗ bàn giận dữ "Rốt cuộc là sự tình gì?! Một đám các ngươi suốt ngày lại muốn nháo?!".
Từ Thi Âm lập tức tiến đến, quỳ thụp xuống, nước mắt hai hàng, hoa dung mỹ lệ ướt đẫm "Phụ thân, xin người hạ hỏa, tổ mẫu đã như vậy, nếu còn nóng giận thêm, nữ nhi càng thật sâu áy náy, có chết cũng không rửa sạch oan tình a!!".
Từ Châu Hiền thật bội phục Từ Thi Âm, ả ta thật cho bản thân là mọi tâm điểm, dù là gì cũng thích được người khác tâng bốc dỗ dành mình. Đụng chuyện liền lôi tấm dung nhan khóc đến thương tiếc đó ra làm bia đỡ. Ả ta nghĩ mỹ mạo cứu được ả ta bao nhiêu mạng đây?
Từ Khải thấy Từ Thi Âm cứ khóc lóc đã không kiên nhẫn, nếu là trước kia hắn còn có thể nhân nhượng sủng ái, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy nữ nhi này quá khó để mưu lược đại sự.
Từ Châu Hiền lại trái ngược với Từ Thi Âm, thần sắc thản nhiên mà quật cường, nàng tiến lên, trật tự quỳ xuống, động tác đơn giản mà nhã nhặn "Phụ thân, nữ nhi hay tin lão phu nhân không sao thật sự là bỏ xuống được tảng đá lớn, khẩn xin phụ thân cũng vì thế mà hạ bớt lửa giận, đừng tự chọc hư bản thân".
Từ Khải nhìn Từ Châu Hiền, lại quay sang Từ Thi Âm, so với mặt mũi tèm lem nước mắt thì dung mạo thanh tú kiên định của Từ Châu Hiền thuận mắt hơn nhiều. Hắn nhướn mày, ý muốn Từ Châu Hiền nói tiếp.
Từ Châu Hiền liền mười mươi kể rõ sự tình "Bẩm phụ thân, hôm nay thiếp thất cùng nữ nhi trong nhà như thường lệ đến thỉnh an tổ mẫu, chỉ là lúc nhị tỷ dâng canh hồng sâm hiếu kính tổ mẫu thì xảy ra chuyện, tổ mẫu trúng độc. Chuyện sau đó phụ thân cũng đoán được, chỉ là... nữ nhi thật sự không rõ, vì cái gì chủ mẫu cùng nhị tỷ luôn chĩa mũi nhọn về nữ nhi, cho rằng nữ nhi hạ độc. Cầu phụ thân nói một lời công đạo!".
Từ Châu Hiền nói rồi lại thật sâu quỳ lạy, thần sắc kiên định quật cường, chọc người đồng tình. Thử nghĩ, kẻ khác dâng canh độc, bản thân lại bị hàm oan, bậc này uất ức đâu phải ai cũng chịu được.
Nhưng Từ Thi Âm bên cạnh đã bị lớp da mặt giả tạo của Từ Châu Hiền làm rét lạnh, hét lên "Ngươi nói dối!! Canh đó không phải ta đem đến mà là ngươi!!".
Từ Khải ở bên ngoài hay tin dữ cũng hỏa tốc quay về, Lưu thị dẫn đầu thiếp thất chủ trương sắp xếp đại phu xem mạch cho lão phu nhân, rồi lại thu thập cục diện rối bời.
Từ Châu Hiền dù muốn dù không cũng đứng dậy, biểu hiện bản thân sốt sắng một chút, thế nào nàng cũng đang được lão phu "sủng ái" đâu.
Từ Thi Âm thì trái lại, sắc mặt ả ta tái méc, nghiến răng nhìn Từ Châu Hiền. Đến nước này rồi ả không tin Từ Châu Hiền là thứ nữ quê mùa dễ ức hiếp. Ả dám chắc cái hố hôm nay là Từ Châu Hiền đào sẵn chờ ả nhảy vào, còn bày ra sơ sài đến vậy.
Lúc chén hồng sâm kì lạ đó xuất hiện, ả nên biết rõ có quỷ kế gì, cũng chỉ vì ả quá nôn nóng muốn giá họa cho Từ Châu Hiền, sợ nàng không dâng canh có độc nên đứng dậy nhận chén canh hồng sâm kia là của mình. Thật không ngờ, tiện nhân này nhanh tay hơn ả một bước, chén canh hồng sâm kia tám phần là bày ra cho ả tự đâm đầu vào!!
Từ Thi Âm tiến lên một bước, gắt gao nhìn Từ Châu Hiền. Châu Hiền cũng không trốn tránh, nghiêng đầu nhìn ả, trong đáy mắt đọng lại một cỗ giễu cợt, như thể đang nói rõ 'ngươi hài lòng với tặng phẩm của ta không?'.
Từ Thi Âm giờ này hoàn toàn có thể chắc chắn, Từ Châu Hiền đã sớm nắm được chuyện hạ độc, cố tình bày ra chén canh không nguồn gốc, quay lại cắn ngược lại ả!!!
"Từ Châu Hiền!! Ta cùng ngươi không oán không thù!! Ngươi thế nào lại độc chết tổ mẫu hãm hại ta?!!" Từ Thi Âm tức giận đỏ mắt hét lên.
Nhất tề đại sảnh đang tới lui liền ngừng lại, nghi hoặc nhìn đến chỗ Từ Châu Hiền. Từ Thi Vũ ngu xuẩn hí mắt, thầm nghĩ trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, hai ả tiện nhân này sắp nháo chuyện rồi, tốt nhất là nháo lớn để bị tống khỏi Từ phủ, ả sau này không sợ bị chèn ép nữa!
Đại di nương cũng cùng suy nghĩ này với Từ Thi Vũ, ả chưa từng mong muốn bị Lưu thị đè đầu mãi như vậy. Nhị di nương tâm tính thủ thường, lùi xuống một bước không can dự. Ngược lại tam di nương thì bóng gió nói "Nhị tiểu thư là bị hàm oan sao? Yêu, thế là thế nào? Không phải canh có độc là tiểu thư dâng hay sao?".
Lưu thị sắc mặt lập tức u ám, lạnh lùng liếc tam di nương một cái, lại quay sang nhìn Từ Thi Âm. Chuyện này ả có nghe một hai, từ lúc xảy ra chuyện của ngũ thiếu gia, nàng ta đã không thèm đến thỉnh an lão phu nhân, bằng không sẽ không để có chuyện bất lợi cho chính phòng này xảy ra.
Từ Thi Âm dâng canh đầu độc lão phu nhân, này là tâm tư nuôi quỷ, hiểm ác bất hiếu, tội này truyền ra coi như thanh danh hư hết!! Nhưng Lưu thị không cho là vậy, nàng ta không tin nữ nhi mình ngu ngốc đến vậy, làm chuyện mà không có tính toán, thế không giống tác phong của Từ Thi Âm.
Từ Châu Hiền cười lạnh, cho dù mẫu tử Lưu thị biết rõ nàng nhúng tay khuấy nước thì thế nào, đám người này cơ bản không có khả năng lột trần nàng. Vậy nên nàng vờ kinh hãi nhìn Từ Thi Âm "Nhị tỷ! Lời này tỷ sao có thể nói ra?! Tổ mẫu đang chuẩn trị ở trong, sự tình chưa rõ, tỷ lại muốn nói rằng tổ mẫu độc chết?!!".
Từ Thi Âm giận đến một ngụm răng ngà đều cắn nát, không ngờ Từ Châu Hiền còn có bậc này tinh thâm, bới lông trong lời nói. Đây chẳng phải chỉ trích ả "tổ mẫu uống canh của ngươi sống chết chưa rõ, ngươi đã vội rũ sạch quan hệ, đẩy qua cho ta?".
Quả nhiên đại di nương không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, lên tiếng châm chọc "Tam tiểu thư nói đúng, nhị tiểu thư người nên thành thật nhận tội thì hơn! Mưu sát trưởng bối là kẻ phản nghịch gia môn còn đâu!!".
Lưu thị đứng bên cạnh vừa nghe xong đã thẳng tay giáng cho đại di nương cái tát. Hoàn toàn không lưu tình, đại di nương cùng Từ Thi Vũ liền ăn đau nép người lại. Lưu thị lạnh lùng "Kẻ nào còn dám ở đây bôi nhọ chính dòng?? Chỉ bằng lũ tiện loại các ngươi?! Có tin bị lột da hay không?!".
Từ Châu Hiền biết rõ lời này là Lưu thị nói với nàng, hay một chiêu giết gà dọa khỉ, tiếc là nàng xem chưa đủ.
Nàng hiểu quá rõ đôi mẫu tử này, bản tính ngạo mạn và mắt cao hơn cái đầu. Nàng cố tình tung tin được ban thưởng quý báu sang Lưu các viên, còn trong bóng tối châm chọc chuyện Từ Thi Âm phạm thượng, để ả ta nghẹn một bụng tà hỏa. Đoán không sai, âm kém dương sai Từ Thi Âm liền muốn chỉnh nàng, nhưng vậy đã thế nào, nàng còn cầu không kịp.
"Từ Châu Hiền!! Ngươi thân là thứ nữ trong nhà lại không biết trước sau!! Ỷ có phong hào liền dám hãm hại thân tỷ tỷ hay sao?!" Lưu thị tiến lên một bước, khí át quần phương hét, nói xong còn cao tay định đánh Từ Châu Hiền.
Ra oai phủ đầu!! Lấy thúng úp voi!!
lấy thúng úp voi: hành động cố ý bưng bít một việc đã quá lộ liễu.
Ả Lưu thị này là đang muốn tranh thủ Từ Khải chưa về, chụp hết tội trạng lên Từ Châu Hiền, không nói đạo lý hay chứng cứ mà muốn triệt để loại trừ nàng.
Hay!! Rất hay!! Từ chỗ nữ nhi ả dâng canh độc, ả không nói không rằng đã muốn đẩy hết lên người nàng!!
"Ba!!!" Bạch Thúy kịp thời tiến lên cản một tát này cho Châu Hiền, bên má sưng đỏ lên nhanh chóng, khỏi nói Lưu thị hạ thủ có bao nhiêu ngoan độc.
Từ Thi Âm giận đến rung người, lý ra kẻ bị làm nhục phải là thứ nữ tiện nhân kia, ả cao quý nói "Tiện nô từ đâu bước ra?! Dám xen ngang chủ mẫu giáo huấn nghịch nữ sao?!".
Từ Châu Hiền tiếu ý lạnh thêm hai phần, đôi mẫu nữ vô liêm sỉ này đúng là mù quáng đến điên rồi. Xem ra lộng hành đã quen, nên muốn giá họa cho ai liền không nói đạo lý!!
Từ Châu Hiền đỡ Bạch Thúy qua một bên, Bạch Thúy liền hiểu ý lui xuống một bước, hộ sau lưng nàng.
Từ Châu Hiền thẳng lưng như trúc, lấy một địch hai, lạnh lùng nhìn đôi mẫu nữ trước mặt, uy áp chấn khiếp bốn bề "Chủ mẫu, ta khuyên người nên thu liễm, lão tổ mẫu đang lâm nguy, phụ thân không tại, ngươi là trưởng bối duy nhất, không ổn định nhân tâm thì thôi, còn muốn hùa theo nhị tỷ làm bậy?!".
Lưu thị cũng là lần đầu tiên bị chỉ trích thẳng mặt như vậy, giận đến nghiến răng, sắc nhọn nhìn Châu Hiền. Từ Thi Âm đứng bên cạnh ả vẫn luôn giữ hình tượng hiền thục nhưng lời thốt ra lại xấu xí vặn vẹo "Thứ nữ như ngươi lại dám khinh khi chủ mẫu?! Ngươi tự cho bản thân cao quý lắm hay sao?!".
Từ Châu Hiền hơi liếc mắt ra cổng, thấy đoàn người Từ Khải đang tiến vào thì gợn khóe môi. Nàng lùi lại nửa bước, tại góc khuất tặng cho hai kẻ kia tầm mắt trào phúng, như đang khiêu khích.
Lưu thị còn chưa phản ứng đã thấy Từ Châu Hiền "đông" một tiếng thì quỳ xuống, cao giọng nói "Chủ mẫu!! Xin người suy xét cho thấu đáo!! Tổ mẫu đang lâm nguy kịch, mọi sự chưa định, nhưng nếu chủ mẫu cứ có thành kiến hướng tới tiểu nữ bôi bẩn!! Tiểu nữ không ngại cầu thánh thượng chủ trì công đạo!!".
Toàn thể lập tức hít khí lạnh, thập phần kinh hãi. Từ Khải vừa bước chân vào Tĩnh viên, thì câu đầu tiên nghe chính là như vậy. Sắc mặt hắn lập tức xanh méc, dù là chuyện gì, nháo đến chỗ thánh thượng, coi như mặt mũi hắn mất hết còn đâu!! Gia thất của hắn rốt cuộc muốn nháo dạng gì?!
Từ Thi Vũ cùng thiếp thất trông thấy Từ Khải xuất hiện liền nhao nhao tiến đến, mỗi người một câu đều làm hắn đau đầu đến điên mất!
"Đủ rồi!! Câm mồm hết cho ta!!" Lập tức bốn bề yên ắng, uy áp của gia chủ tràn ra.
Từ Khải hơi lạnh mắt nhìn Từ Châu Hiền đang quỳ, đoán không lầm thì câu vừa rồi là nàng nói, thấy nàng đang quật cường cắn môi, khóe mắt phiếm lệ, hắn nhíu mày "Ngươi trước đứng lên".
Sau lại quay sang Lưu thị "Đây là cớ sự gì?!", trong mắt đã mang theo một tia cảnh cáo.
Lưu thị giận đến tròng mắt đỏ ngầu, ả ta mất mười mấy năm để gây dựng hình tượng chủ mẫu hiền thục trong mắt trượng phu, nhưng chỉ mất một tháng tất cả lại sụp đổ, hiện tại ả ta còn bị đối xử thảm bậc này. Thật tức điên ả!!! Tất cả đều là do tiện nhân thứ nữ kia!!!
Nhưng Lưu thị chưa kịp nói câu nào thì Kim thái y từ trong tẩm phòng đã tiến ra báo lão phu nhân qua cơn nguy kịch. Tất cả lập tức thả lỏng được mấy phần, Từ Khải gấp gáp tiến vào trong xem xét, bỏ lại một đoàn cục diện rối rắm.
Từ Châu Hiền từ tốn đứng dậy, vẻ mặt vẫn như trước quật cường không khuất phục, thẳng lưng như trúc, phảng phất cây ngay không sợ chết đứng. Vô tình đẩy mẫu tử Lưu thị thành kẻ đang cố tình giá họa, mà nàng là kẻ thụ hại vô tội.
Có thể nói, luận tâm kế hay diễn xuất Từ Châu Hiền đã đạt đến một loại cảnh giới. Huống hồ dù nàng bày bẫy cho kẻ khác nhảy vào thì cũng là ném đá giấu tay, không ai có thể bắt bẻ nàng được.
Không khí đại sảnh nhất thời đè nén đến căng cứng, lão phu nhân qua cơn nguy kịch thì sẽ đến đàm tội ai đã hạ độc.
Mẫu tử Lưu thị đứng đó, thần thái vẫn là cao cao tại thượng. Đám thiếp thất thì kẻ an phận, kẻ lại vui sướng khi người khác gặp họa. Muôn người muôn vẻ, nhưng tuyệt không có thương tiếc hay vui mừng vì lão phu nhân không sao, tình thân nhạt như nước lã.
Từ Châu Hiền cũng đã quá quen với những bộ mặt này, đời trước lúc nàng gặp nạn, tràng cảnh không khác bây giờ là mấy.
Tầm hai khắc mới thấy Từ Khải cùng Kim thái y trở ra. Sắc mặt đã hòa hoãn hơn trước một chút, là dấu hiệu tốt với tình trạng của lão phu nhân. Chỉ thấy Từ Khải khách khí nói "Kim thái y đã vất vả rồi, nếu không có thái y thì gia mẫu e rằng... aizz...".
Kim thái y chậm chạp lắc đầu, khiêm tốn nói "Thừa tướng gia không cần quá lo, lão phu nhân quý phủ đã vô ngại. Tuy lượng thạch tín lão phu nhân trúng phải rất ít nhưng với bệnh trạng bây giờ thì đó chính là kịch độc lấy mạng, sau này Thừa tướng gia nên chú ý hơn, bằng không bệnh trạng của lão phu nhân sẽ khó lòng tốt đẹp!".
Từ Khải thầm rên một tiếng, bề ngoài thì gọi người mang vàng bạc ra tiễn Kim thái y. Kim thái y đương nhiên hiểu Lạc Khải đang đuổi khéo mình để xử trí chuyện nhà, dù sao chuyện hôm nay truyền ra mặt mũi khó mà tốt được, vậy nên ông cũng hiểu ý, nhận bạc liền đi mất.
Từ Thi Âm nghe thấy mấy lời của Kim thái y thì khiếp sợ hơn nửa, ả cùng lắm chỉ dám bỏ vài dược liệu thể hàn vào canh của Từ Châu Hiền. Cốt yếu lúc lão phu nhân uống vào sẽ chỉ đau bụng khí hư, tầm nửa canh giờ sẽ hết. Nào ngờ, Từ Châu Hiền cắn ngược còn dám dùng đến thạch tín kịch độc, thứ nữ này không sợ quá tay làm lão phu nhân chết luôn hay sao.
Càng nghĩ sống lưng ả càng lạnh, nữ nhân này quả thật độc ác lại tàn nhẫn, không hề sợ hạ chết ai cả. Luận thủ đoạn, Từ Thi Âm tự nhận không ác độc bằng đối phương.
Người ngoài đã đi liền chỉ còn người Từ gia, Từ Khải ngồi tại chủ vị, lạnh lùng nhìn gia thất của mình, sắc mặt vô cùng xấu xí.
Từ Thi Vũ đánh bạo lên tiếng, ngữ khí vui sướng khi kẻ khác gặp họa "Phụ thân, người về thật đúng lúc!! Nhìn xem hai nữ nhân trong nhà tranh đấu lẫn nhau, còn dám đầu độc cả tổ mẫu nữa kìa!! Mặt mũi đều bị bọn họ bôi bẩn đến cùng rồi!!".
Từ Khải tâm phiền ý loạn, nghe thấy lời của Từ Thi Vũ liền càng tà hỏa, sẵn giọng "Câm mồm!!".
Từ Thi Vũ bĩu môi oán giận, lui xuống ngay. Lại nghe thấy Từ Khải vỗ bàn giận dữ "Rốt cuộc là sự tình gì?! Một đám các ngươi suốt ngày lại muốn nháo?!".
Từ Thi Âm lập tức tiến đến, quỳ thụp xuống, nước mắt hai hàng, hoa dung mỹ lệ ướt đẫm "Phụ thân, xin người hạ hỏa, tổ mẫu đã như vậy, nếu còn nóng giận thêm, nữ nhi càng thật sâu áy náy, có chết cũng không rửa sạch oan tình a!!".
Từ Châu Hiền thật bội phục Từ Thi Âm, ả ta thật cho bản thân là mọi tâm điểm, dù là gì cũng thích được người khác tâng bốc dỗ dành mình. Đụng chuyện liền lôi tấm dung nhan khóc đến thương tiếc đó ra làm bia đỡ. Ả ta nghĩ mỹ mạo cứu được ả ta bao nhiêu mạng đây?
Từ Khải thấy Từ Thi Âm cứ khóc lóc đã không kiên nhẫn, nếu là trước kia hắn còn có thể nhân nhượng sủng ái, nhưng hiện tại hắn chỉ cảm thấy nữ nhi này quá khó để mưu lược đại sự.
Từ Châu Hiền lại trái ngược với Từ Thi Âm, thần sắc thản nhiên mà quật cường, nàng tiến lên, trật tự quỳ xuống, động tác đơn giản mà nhã nhặn "Phụ thân, nữ nhi hay tin lão phu nhân không sao thật sự là bỏ xuống được tảng đá lớn, khẩn xin phụ thân cũng vì thế mà hạ bớt lửa giận, đừng tự chọc hư bản thân".
Từ Khải nhìn Từ Châu Hiền, lại quay sang Từ Thi Âm, so với mặt mũi tèm lem nước mắt thì dung mạo thanh tú kiên định của Từ Châu Hiền thuận mắt hơn nhiều. Hắn nhướn mày, ý muốn Từ Châu Hiền nói tiếp.
Từ Châu Hiền liền mười mươi kể rõ sự tình "Bẩm phụ thân, hôm nay thiếp thất cùng nữ nhi trong nhà như thường lệ đến thỉnh an tổ mẫu, chỉ là lúc nhị tỷ dâng canh hồng sâm hiếu kính tổ mẫu thì xảy ra chuyện, tổ mẫu trúng độc. Chuyện sau đó phụ thân cũng đoán được, chỉ là... nữ nhi thật sự không rõ, vì cái gì chủ mẫu cùng nhị tỷ luôn chĩa mũi nhọn về nữ nhi, cho rằng nữ nhi hạ độc. Cầu phụ thân nói một lời công đạo!".
Từ Châu Hiền nói rồi lại thật sâu quỳ lạy, thần sắc kiên định quật cường, chọc người đồng tình. Thử nghĩ, kẻ khác dâng canh độc, bản thân lại bị hàm oan, bậc này uất ức đâu phải ai cũng chịu được.
Nhưng Từ Thi Âm bên cạnh đã bị lớp da mặt giả tạo của Từ Châu Hiền làm rét lạnh, hét lên "Ngươi nói dối!! Canh đó không phải ta đem đến mà là ngươi!!".
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.