Chương 13: Phạm thượng
Mặc Khách
14/01/2022
Lâm Hinh Phúc ngàn vạn cũng không ngờ đến được, một thứ nữ thập phần nhu nhược lại có chói mắt đến bậc này.
Dung mạo của nàng ta không nổi bật, nhưng khí chất tuyệt đối là xuất chúng. Lâm Hinh Phúc lại cảm thấy loại khí chất này không đúng lắm, tựa như lúc trước nàng ta cố tình giấu đi một bậc, còn hiện tại lại phơi bày rõ ra như vậy. Tựa như một ánh trăng trong nước, hư ảo mà mỹ lệ. Với nàng nó lại càng chói mắt.
Trước giờ đối với quân quý, Lâm Hinh Phúc không có quá nhiều tâm tư, cần thiết thì lăn lên giường, ngoài ra chính là dỗ ngọt để tìm chút lợi lộc. Tỷ như đối với Từ Thi Âm, nàng không có chút cảm tình nào, đơn giản là lợi dụng Thừa tướng phủ.
Nhưng hiện tại, tâm tư Lâm Hinh Phúc lại có chút dao động, Từ Châu Hiền nổi bật như vậy, lóa mắt như vậy, lại biết ẩn nhẫn. Quả thật một quân quý thông tuệ, rất khó để gặp được người thứ hai... Có lẽ nàng nên suy tính lại tiếp bước tiếp theo...
...
Lâm đế là một kẻ cuồng trà đạo, đây là điều tất cả hoàng thất Đông Yên đều biết. Đời trước để lấy lòng Lâm đế, phò trợ cho Lâm Hinh Phúc, Châu Hiền đã tự mình học trà đạo, còn học đến tinh thâm trác tuyệt. Bây giờ nàng vẫn sẽ dùng trà đạo bản thân để lấy lòng Lâm đế... nhưng tuyệt không phải giúp Lâm Hinh Phúc, mà chỉ vì bản thân nàng.
Lâm đế khép hờ mắt, tinh tế phẩm chén trà của Châu Hiền, toàn thể quan viên để một mực yên ắng. Sau tầm một khắc lại nghe long nhan đại duyệt, vô cùng cao hứng nói "Hảo hảo, tam nha đầu Từ phủ, thủ pháp cao thâm, trong trà có hương, trong hương có tâm... Hảo trà!!"
Từ Châu Hiền tư thái vẫn như trước thản nhiên, không nóng không lạnh thi lễ tạ ân. Ngược lại đám quan viên khác nịnh nọt phụ họa theo Lâm đế đôi câu.
Không khí yến tiệc nhất thời ồn ào huyên náo, đại khái vẫn là màn gọi đom đóm kì lạ khi nãy của Châu Hiền làm cho chấn động. Nhiều quan viên tò mò nhưng lại không dám tùy tiện hỏi. Vừa hay Lâm đế dò hỏi Châu Hiền, nàng không giấu giếm mà từ tốn hồi đáp
"Bẩm bệ hạ, tiểu nữ xuất thân thôn quê, chút tiểu xảo này chỉ là tiểu nữ trộm học được trên phố. Trong trà, tiểu nữ chỉ thêm chút cam lộ, sau đó dùng lửa hun nóng lên, hương thơm này có thể dẫn dụ được đom đóm. Còn bình phong, tiểu nữ nhờ tiểu thái giám vẽ mùi cam thảo lên để gọi đom đóm. Đã để bệ hạ chê cười rồi".
Lâm đế không chê còn cười cười bừng tỉnh đại ngộ. Hắn dù là cửu ngũ chí tôn, nhưng vẫn là sinh trưởng trong chốn vàng son. Ham thích trà đạo nhưng cũng chỉ là hoa mỹ hư ảo, loại thực nghiệm này phá lệ mới lạ. Nguyên lai trà còn có thể sinh hương để gọi đom đóm. Nhất thời Lâm đế vô cùng cao hứng.
"Từ ái khanh, nữ nhi của khanh quả thật thiên tư hơn người. Khanh thế nào lại để nữ nhi lưu lạc bên ngoài được đây?" Lâm đế như đùa như thật nói.
Từ Khải thầm thót tim, nhưng vẫn chững chạc đứng dậy, cung kính hồi đáp "Hồi bệ hạ, là thần bất cẩn, nữ nhi này của thần mệnh cách bất hảo, đạo sĩ từng nói bồi dưỡng sẽ chết yểu, thế nên thần lưu nàng bên ngoài, chỉ cốt mong nàng rắn rỏi trưởng thành. Thần đã sơ sót rồi".
Không hổ danh là cáo già nhiều năm len lỏi trong quan trường. Cả nói dối cùng hoàn mỹ như vậy. Lâm đế chỉ gật gù đã biết. Còn Từ Châu Hiền thì lười quản, cũng chưa đến lúc để xé rách da mặt cùng vị phụ thân này.
Chỉ biết Lâm đế sau đó ban thưởng cho Từ Châu Hiền không ít gấm lụa cùng trân bảo cống phẩm, vô cùng quý giá. Hắn dù là kẻ tham luyến hoàng vị, chạy theo phương pháp trường sinh. Nhưng hắn vẫn là hoàng đế, không phải hôn quân, thưởng thức người tài là bản năng. Bằng không, Đông Yên mấy năm qua làm sao vẫn êm đẹp.
Thanh danh Châu Hiền sau hôm nay phỏng chừng sẽ gây ra tiếng vang không nhỏ, mục đích của nàng đã đạt được một nửa. Kịch vui vẫn còn phía sau.
Sắc mặt Từ Thi Âm cùng Từ Thi Vũ không thể chỉ dùng khó coi để hình dung.
Từ Thi Vũ nghĩ bản thân đã vào mắt thánh thượng, liền quay sang đạp Từ Châu Hiền một cước, dự định xem ả thứ nữ này xấu mặt. Nào ngờ ả ta còn có bậc này tài năng. Ngược lại nàng đã làm bệ đỡ cho Châu Hiền rồi.
Từ Thi Âm thì đã vò rách cả khăn tay, nàng ta nghĩ bản thân đã xuất chúng nhất trong yến tiệc. Trong mắt Thế nữ cũng nhiều tước quý khác ấn tượng khó phai. Nào ngờ giữa đường lại nhảy ra một cái tiện nhân, cướp đoạt hết nổi bật của nàng. Lý ra nàng mới là người tài năng nhất. Ả thứ nữ này gan to cùng mình mới dám chiếm đoạt vị trí đó của nàng.
Từ Châu Hiền quay về chỗ của mình, xem nhẹ sắc mặt của hai nữ nhân kia. Khóe môi cong nhẹ vô vị. Bao nhiêu đây vẫn chưa đủ, kịch hay vẫn còn ở phía sau, đủ để thanh danh Từ Thi Âm hôm nay tan nát.
Từ Khải ở dãy ngồi tước quý đối diện, thật sâu nhìn Châu Hiền, nhưng đối phương không đáp lại ánh mắt hắn, hắn chỉ đành buồn bực thu hồi. Vừa lúc Lâm Hinh Phúc ngồi cách hắn một trương trà kỉ, sâu kín nói "Bản thế nữ không ngờ Thừa tướng gia còn giấu lại một hòn ngọc như vậy".
Từ Khải hạ mi mắt, cuối cùng chỉ thấp giọng "Quả thật, thần cũng chưa từng biết nữ nhi này của thần là ngọc, hoặc cũng có lẽ là đá...".
Trong mắt hắn, nữ nhi chỉ là công cụ để giúp hắn trên quan trường. Có lợi là ngọc, vô dụng là đá. Mà trước giờ chỉ có đích nữ mới là ngọc, còn lại...
...
Yến tiệc qua ba tuần rượu, không khí mang theo chút mùi vị ngả ngớn, tiếng cười đùa náo động, vũ cơ khởi vũ thấp thoáng.
Từ Châu Hiền không quá thích không khí này, nàng nhấp ngụm trà che đi tâm tư trong đáy mắt. Không vội, chỉ chút nữa thôi sự sẽ thành.
Chợt nghe Từ Thi Âm ngồi trà kỉ bên cạnh hừ lạnh "Tam muội thật biết cách xuất chúng làm lóa mắt kẻ khác đâu?".
Từ Châu Hiền cười nhẹ, không đáp. Nàng đâu chỉ biết cách xuất chúng, nàng còn biết cách báo thù kẻ đã hại nàng thê thảm. Nhưng lời này nàng không nói ra.
Quả nhiên, một quan viên đứng dậy tán thưởng bức họa của Từ Thi Âm liền thu hút được chú ý của kẻ khác. Châu Hiền nhận ra hắn, hắn là quan viên khi nãy đề cử lấy lòng Từ Khải.
Mặt khác hắn cũng là một tên dưới trướng Thượng thư phủ, nhà mẹ đẻ Lưu thị. Nói cách khác, hắn là muốn giúp Từ Thi Âm thu hút lại được nổi bật, gián tiếp cho Thượng thư phủ mặt mũi. Chuyện này xảy ra cùng kiếp trước không khác nhau là mấy. Dù Châu Hiền nàng có thể hiện hay không hắn ta vẫn sẽ chọn cách nịnh bợ Thượng thư phủ cùng Thừa tướng phủ.
Từ Thi Âm nghe tên quan viên kia đang tâng bốc mình thì đắc ý. Quay sang nhìn Từ Châu Hiền, mỉa mai trong mắt không thèm giấu. Châu Hiền còn cười cười "Chúc mừng nhị tỷ, tranh họa thật đẹp, nhân gian xưng tụng là tất nhiên".
Từ Thi Âm cảm thấy lời này của Từ Châu Hiền có chút thâm ý, nhưng không để trong lòng. Vội vã tìm hình bóng của Lâm Hinh Phúc ở đối diện, nàng ta là sợ hoàng tước này không để ý tới mình mà.
Lâm Hinh Phúc uống rượu có chút nhiều, sắc mặt ửng hồng hai phần, nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh. Tầm mắt vẫn lưu động ở chỗ Châu Hiền vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không tìm tòi được gì.
"... Từ nhị tiểu thư, tư thái khuynh thành khuynh quốc, tài sắc vẹn toàn, là nhân trung long phượng, họa một bức họa lại tựa đằng vân giá vũ. Thần tự thẹn tư thái không bằng..."
Còn chưa để tên quan viên kia huyên thuyên xong, một lão nhân đã đánh gãy "Chậm đã...".
Chỉ thấy người lên tiếng là một lão phu tử độ khoảng lục tuần, râu tóc điểm hoa tuyết, nhưng dáng vẻ vẫn là rắn rỏi. Lão nhân đứng dậy, tiến vội ra trung tâm yến hội, tỉ mỉ xem xét bức họa của Từ Thi Âm treo ở đó. Cuối cùng run rẩy kích động.
Nhất thời yến tiệc tưng bừng lại câm lặng, ai không nhận ra lão nhân này, ông ta gọi là Hàn Chân Lai, chính là lão sư tại Hàn Lâm Viện hoàng cung, còn là phu tử trước kia của thánh thượng. Kinh văn tinh thông, tính tình nghiêm minh chính trực, Lâm đế còn niệm tình sư đồ mà nể ông bốn, năm phần, quan viên không ai dám đắc tội cùng ông.
Thái độ của Hàn Chân Lai rất lạ, rất nhanh thu được chú ý. Lâm đế dù đã say vẫn còn thần trí, nhíu mày nhìn sư phụ mình, dáng vẻ chờ đợi xem chuyện gì.
Từ Khải có điểm mất hứng, bức họa đó là nữ nhi hắn họa, bị săm soi như vậy, mạc danh kì diệu làm kẻ khác khó chịu. Hắn thấp giọng "Hàn phu tử nhưng là nhận ra chuyện gì?".
Hàn Chân Lai vuốt vuốt bộ râu, thâm ý nhìn Từ Khải, cuối cùng quỳ xuống hô "Bẩm thánh thượng, một quân quý lại có bậc này tâm tư, dám ngay thọ yến ngầm trào phúng Thiên tử, quả là không thể chấp nhận được!!".
Lời này của Hàn Chân Lai liền như bát nước lạnh tràn vào chảo nóng, bốn bề chấn kinh mười phần. Toàn thể đều biến sắc, không ngờ một hồi thọ yến lại dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Từ Châu Hiền hơi cúi đầu che đi tiếu ý lạnh lùng, cuối cùng đã đến rồi. Hàn Chân Lai là kẻ cuồng kinh văn, thâm ý trong họa hay kinh thư ông đều tinh tường thấu đáo, còn là kẻ chính trực. Hôm nay có ông ta dự yến thật tốt. Bởi vì nếu không có ông, lấy ai ngộ ra chân lý trong bức họa đó đâu.
Từ Thi Âm lại không có mấy phần biến hóa, thoạt đầu còn chấn kinh, sau lại khôi phục dáng vẻ thánh mẫu ôn nhu mọi khi. Bản tính kiêu ngạo này đã ăn vào xương cốt nàng ta, nàng ta mới không tin mình đã làm gì sai, bức họa đó không có vấn đề. Nếu có, chính là lão già này có bệnh.
Từ Khải nghe thấy lời của Hàn Chân Lai thì sắc mặt xấu đi, nhưng ông ta là phu tử của thánh thượng, hắn không tiện phản bác. Đành yên lặng khó chịu.
Ngược lại người phủ Thượng thư thì lớn gan hơn nhiều, một nam nhân trung niên tầm tuổi Từ Khải lên tiếng "Hàn phu tử đây là ý gì? Không lẽ trong bức họa này có ý tứ khác?".
Lâm đế cũng trầm giọng nói "Hàn ái khanh đây là nhìn ra cái gì?".
Hàn Chân Lai híp mắt một chút, đứng dậy nâng tay lại giá treo bức họa. Chỉ thấy ông xoay tay, bức họa liền bị lật ngược lại. Bốn bề đều nín thở nhìn theo động tác của ông, có chút mờ mịt khó hiểu.
...
Chợt một tiếng hút khí lạnh vang lên, Lâm đế giận dữ vỗ bàn, ầm vang một tiếng chói tai. Lập tức khắp yến hội đều bị uy áp dọa sợ, hoảng loạn quỳ xuống hết.
Chỉ thấy bức họa của Từ Thi Âm vẫn như trước, không có thay đổi trên mặt giấy, nhưng khi lật ngược lại thì lại ra một cảnh khác. Cảnh núi non trùng điệp biến thành lồng giam, vầng sáng phía đông lại trông như một con rồng mắc cạn, nằm quỵ trên đất. Lồng giam vây kín. Mây mù biến thành từng mảng trông như mạng nhện. Quả thật hệt như một con rồng bị nhốt sắp chết.
Tại Đông Yên, kẻ không có khả năng dưỡng dục ra con cái sẽ ví như thứ bị nhốt sắp chết. Mà bức họa rành rành như vầy, không phải đang trào phúng thánh thượng không có khả năng nối dõi sao. Còn là cố tình họa tặng thánh thượng để mừng thọ. Quả thật, gan to cùng mình rồi!!!
Nhất thời ai ai đều khiếp đảm mười phần.
Từ Thi Âm cũng không ngờ bức họa nàng phí tâm tư rèn luyện cùng suy tính bố trí, lại biến thành một dao đâm ả. Chỉ thấy ả ta chật vật chạy ra giữa yến hội, "đông" một tiếng thì quỳ xuống, nước mắt như mưa.
"Cầu bệ hạ làm chủ cho tiểu nữ, tiểu nữ tuyệt không to gan làm ra loại chuyện này... Cầu bệ hạ minh xét!!"
Từ Thi Âm quả thật không hề có tâm tư trào phúng Thiên tử, mà là do Từ Châu Hiền đã động tay chân. Hiện tại thấy ả ta quỳ thụp lạy lục van xin, nàng có chút vui sướng khi trả thù.
Đời trước lúc nàng quỳ xuống cầu ả tha cho hài tử trong bụng nàng, ả có tha không? Không hề, đã vậy còn ngoan tuyệt đạp nàng một cước, hài tử năm tháng tuổi trong bụng nàng liền là một khối huyết nhục. Đêm đen trong đại lao, nàng ôm chặt đoàn huyết nhục đó khóc không nên lời... bởi vì lúc đó nàng đã bị Lâm Hinh Phúc cắt mất lưỡi nên không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nhìn hài tử mình chết đi.
...
Hàn Chân Lai lại không quá thích Từ Thi Âm, có lẽ xuất phát từ bản năng quân tử, ông cảm thấy nữ quân quý này luôn mang theo ác khí nhưng thích che giấu. Vậy nên dù đối phương có khóc đến lê hoa đái vũ, ông vẫn lạnh lùng hỏi "Nếu Từ nhị tiểu thư không làm, hà cớ gì phải khóc lóc như vậy, còn nữa tranh là tiểu thư họa, không phải tiểu thư, vậy ý tứ này là từ đâu ra?!!".
Từ Thi Âm nghẹn họng, trong lòng thầm chửi bới Hàn Chân Lai, nàng ta mới không có sai, là lão già này hoa mắt trông gà hóa cuốc!!!
"Thánh thượng!! Tiểu nữ tuyệt không có tâm tư này... Cầu bệ hạ minh xét... Còn có Hàn phu tử, người hà tất lại muốn hãm hại tiểu nữ?..."
Từ Thi Âm uất nghẹn nói trong nước mắt, từng hàng nước mắt xoàn xoạc chảy, nhu nhược chọc người thương tiếc.
Chung quanh nổi lên vài lời nghị luận. Có kẻ không tin Từ tiểu thư thiện lương làm ra loại chuyện này. Nhưng bức họa lại rõ ràng như vậy, cảnh rồng sắp chết bị vây khốn cũng rõ như vậy, nói trùng hợp quả là quá khó. Hơn cả Hàn phu tử đã lên tiếng, ông là người chính nhân quân tử, há tùy tiện chụp danh cho một nữ quân quý chưa cập kê để làm gì.
"Không lẽ Từ nhị tiểu thư là cố tình sao?"
"Không thể nào!!! Nàng tài sắc như vậy, sao lại làm ra sự tình này?!"
"Rồng bị vây khốn, chậc chậc... đây là bậc gì ý tứ?!"
"Từ tiểu thư là tài nữ kinh thành, một bụng kinh luân, thế nào lại làm vậy đâu?!"
Dung mạo của nàng ta không nổi bật, nhưng khí chất tuyệt đối là xuất chúng. Lâm Hinh Phúc lại cảm thấy loại khí chất này không đúng lắm, tựa như lúc trước nàng ta cố tình giấu đi một bậc, còn hiện tại lại phơi bày rõ ra như vậy. Tựa như một ánh trăng trong nước, hư ảo mà mỹ lệ. Với nàng nó lại càng chói mắt.
Trước giờ đối với quân quý, Lâm Hinh Phúc không có quá nhiều tâm tư, cần thiết thì lăn lên giường, ngoài ra chính là dỗ ngọt để tìm chút lợi lộc. Tỷ như đối với Từ Thi Âm, nàng không có chút cảm tình nào, đơn giản là lợi dụng Thừa tướng phủ.
Nhưng hiện tại, tâm tư Lâm Hinh Phúc lại có chút dao động, Từ Châu Hiền nổi bật như vậy, lóa mắt như vậy, lại biết ẩn nhẫn. Quả thật một quân quý thông tuệ, rất khó để gặp được người thứ hai... Có lẽ nàng nên suy tính lại tiếp bước tiếp theo...
...
Lâm đế là một kẻ cuồng trà đạo, đây là điều tất cả hoàng thất Đông Yên đều biết. Đời trước để lấy lòng Lâm đế, phò trợ cho Lâm Hinh Phúc, Châu Hiền đã tự mình học trà đạo, còn học đến tinh thâm trác tuyệt. Bây giờ nàng vẫn sẽ dùng trà đạo bản thân để lấy lòng Lâm đế... nhưng tuyệt không phải giúp Lâm Hinh Phúc, mà chỉ vì bản thân nàng.
Lâm đế khép hờ mắt, tinh tế phẩm chén trà của Châu Hiền, toàn thể quan viên để một mực yên ắng. Sau tầm một khắc lại nghe long nhan đại duyệt, vô cùng cao hứng nói "Hảo hảo, tam nha đầu Từ phủ, thủ pháp cao thâm, trong trà có hương, trong hương có tâm... Hảo trà!!"
Từ Châu Hiền tư thái vẫn như trước thản nhiên, không nóng không lạnh thi lễ tạ ân. Ngược lại đám quan viên khác nịnh nọt phụ họa theo Lâm đế đôi câu.
Không khí yến tiệc nhất thời ồn ào huyên náo, đại khái vẫn là màn gọi đom đóm kì lạ khi nãy của Châu Hiền làm cho chấn động. Nhiều quan viên tò mò nhưng lại không dám tùy tiện hỏi. Vừa hay Lâm đế dò hỏi Châu Hiền, nàng không giấu giếm mà từ tốn hồi đáp
"Bẩm bệ hạ, tiểu nữ xuất thân thôn quê, chút tiểu xảo này chỉ là tiểu nữ trộm học được trên phố. Trong trà, tiểu nữ chỉ thêm chút cam lộ, sau đó dùng lửa hun nóng lên, hương thơm này có thể dẫn dụ được đom đóm. Còn bình phong, tiểu nữ nhờ tiểu thái giám vẽ mùi cam thảo lên để gọi đom đóm. Đã để bệ hạ chê cười rồi".
Lâm đế không chê còn cười cười bừng tỉnh đại ngộ. Hắn dù là cửu ngũ chí tôn, nhưng vẫn là sinh trưởng trong chốn vàng son. Ham thích trà đạo nhưng cũng chỉ là hoa mỹ hư ảo, loại thực nghiệm này phá lệ mới lạ. Nguyên lai trà còn có thể sinh hương để gọi đom đóm. Nhất thời Lâm đế vô cùng cao hứng.
"Từ ái khanh, nữ nhi của khanh quả thật thiên tư hơn người. Khanh thế nào lại để nữ nhi lưu lạc bên ngoài được đây?" Lâm đế như đùa như thật nói.
Từ Khải thầm thót tim, nhưng vẫn chững chạc đứng dậy, cung kính hồi đáp "Hồi bệ hạ, là thần bất cẩn, nữ nhi này của thần mệnh cách bất hảo, đạo sĩ từng nói bồi dưỡng sẽ chết yểu, thế nên thần lưu nàng bên ngoài, chỉ cốt mong nàng rắn rỏi trưởng thành. Thần đã sơ sót rồi".
Không hổ danh là cáo già nhiều năm len lỏi trong quan trường. Cả nói dối cùng hoàn mỹ như vậy. Lâm đế chỉ gật gù đã biết. Còn Từ Châu Hiền thì lười quản, cũng chưa đến lúc để xé rách da mặt cùng vị phụ thân này.
Chỉ biết Lâm đế sau đó ban thưởng cho Từ Châu Hiền không ít gấm lụa cùng trân bảo cống phẩm, vô cùng quý giá. Hắn dù là kẻ tham luyến hoàng vị, chạy theo phương pháp trường sinh. Nhưng hắn vẫn là hoàng đế, không phải hôn quân, thưởng thức người tài là bản năng. Bằng không, Đông Yên mấy năm qua làm sao vẫn êm đẹp.
Thanh danh Châu Hiền sau hôm nay phỏng chừng sẽ gây ra tiếng vang không nhỏ, mục đích của nàng đã đạt được một nửa. Kịch vui vẫn còn phía sau.
Sắc mặt Từ Thi Âm cùng Từ Thi Vũ không thể chỉ dùng khó coi để hình dung.
Từ Thi Vũ nghĩ bản thân đã vào mắt thánh thượng, liền quay sang đạp Từ Châu Hiền một cước, dự định xem ả thứ nữ này xấu mặt. Nào ngờ ả ta còn có bậc này tài năng. Ngược lại nàng đã làm bệ đỡ cho Châu Hiền rồi.
Từ Thi Âm thì đã vò rách cả khăn tay, nàng ta nghĩ bản thân đã xuất chúng nhất trong yến tiệc. Trong mắt Thế nữ cũng nhiều tước quý khác ấn tượng khó phai. Nào ngờ giữa đường lại nhảy ra một cái tiện nhân, cướp đoạt hết nổi bật của nàng. Lý ra nàng mới là người tài năng nhất. Ả thứ nữ này gan to cùng mình mới dám chiếm đoạt vị trí đó của nàng.
Từ Châu Hiền quay về chỗ của mình, xem nhẹ sắc mặt của hai nữ nhân kia. Khóe môi cong nhẹ vô vị. Bao nhiêu đây vẫn chưa đủ, kịch hay vẫn còn ở phía sau, đủ để thanh danh Từ Thi Âm hôm nay tan nát.
Từ Khải ở dãy ngồi tước quý đối diện, thật sâu nhìn Châu Hiền, nhưng đối phương không đáp lại ánh mắt hắn, hắn chỉ đành buồn bực thu hồi. Vừa lúc Lâm Hinh Phúc ngồi cách hắn một trương trà kỉ, sâu kín nói "Bản thế nữ không ngờ Thừa tướng gia còn giấu lại một hòn ngọc như vậy".
Từ Khải hạ mi mắt, cuối cùng chỉ thấp giọng "Quả thật, thần cũng chưa từng biết nữ nhi này của thần là ngọc, hoặc cũng có lẽ là đá...".
Trong mắt hắn, nữ nhi chỉ là công cụ để giúp hắn trên quan trường. Có lợi là ngọc, vô dụng là đá. Mà trước giờ chỉ có đích nữ mới là ngọc, còn lại...
...
Yến tiệc qua ba tuần rượu, không khí mang theo chút mùi vị ngả ngớn, tiếng cười đùa náo động, vũ cơ khởi vũ thấp thoáng.
Từ Châu Hiền không quá thích không khí này, nàng nhấp ngụm trà che đi tâm tư trong đáy mắt. Không vội, chỉ chút nữa thôi sự sẽ thành.
Chợt nghe Từ Thi Âm ngồi trà kỉ bên cạnh hừ lạnh "Tam muội thật biết cách xuất chúng làm lóa mắt kẻ khác đâu?".
Từ Châu Hiền cười nhẹ, không đáp. Nàng đâu chỉ biết cách xuất chúng, nàng còn biết cách báo thù kẻ đã hại nàng thê thảm. Nhưng lời này nàng không nói ra.
Quả nhiên, một quan viên đứng dậy tán thưởng bức họa của Từ Thi Âm liền thu hút được chú ý của kẻ khác. Châu Hiền nhận ra hắn, hắn là quan viên khi nãy đề cử lấy lòng Từ Khải.
Mặt khác hắn cũng là một tên dưới trướng Thượng thư phủ, nhà mẹ đẻ Lưu thị. Nói cách khác, hắn là muốn giúp Từ Thi Âm thu hút lại được nổi bật, gián tiếp cho Thượng thư phủ mặt mũi. Chuyện này xảy ra cùng kiếp trước không khác nhau là mấy. Dù Châu Hiền nàng có thể hiện hay không hắn ta vẫn sẽ chọn cách nịnh bợ Thượng thư phủ cùng Thừa tướng phủ.
Từ Thi Âm nghe tên quan viên kia đang tâng bốc mình thì đắc ý. Quay sang nhìn Từ Châu Hiền, mỉa mai trong mắt không thèm giấu. Châu Hiền còn cười cười "Chúc mừng nhị tỷ, tranh họa thật đẹp, nhân gian xưng tụng là tất nhiên".
Từ Thi Âm cảm thấy lời này của Từ Châu Hiền có chút thâm ý, nhưng không để trong lòng. Vội vã tìm hình bóng của Lâm Hinh Phúc ở đối diện, nàng ta là sợ hoàng tước này không để ý tới mình mà.
Lâm Hinh Phúc uống rượu có chút nhiều, sắc mặt ửng hồng hai phần, nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh. Tầm mắt vẫn lưu động ở chỗ Châu Hiền vài lần, nhưng cuối cùng vẫn không tìm tòi được gì.
"... Từ nhị tiểu thư, tư thái khuynh thành khuynh quốc, tài sắc vẹn toàn, là nhân trung long phượng, họa một bức họa lại tựa đằng vân giá vũ. Thần tự thẹn tư thái không bằng..."
Còn chưa để tên quan viên kia huyên thuyên xong, một lão nhân đã đánh gãy "Chậm đã...".
Chỉ thấy người lên tiếng là một lão phu tử độ khoảng lục tuần, râu tóc điểm hoa tuyết, nhưng dáng vẻ vẫn là rắn rỏi. Lão nhân đứng dậy, tiến vội ra trung tâm yến hội, tỉ mỉ xem xét bức họa của Từ Thi Âm treo ở đó. Cuối cùng run rẩy kích động.
Nhất thời yến tiệc tưng bừng lại câm lặng, ai không nhận ra lão nhân này, ông ta gọi là Hàn Chân Lai, chính là lão sư tại Hàn Lâm Viện hoàng cung, còn là phu tử trước kia của thánh thượng. Kinh văn tinh thông, tính tình nghiêm minh chính trực, Lâm đế còn niệm tình sư đồ mà nể ông bốn, năm phần, quan viên không ai dám đắc tội cùng ông.
Thái độ của Hàn Chân Lai rất lạ, rất nhanh thu được chú ý. Lâm đế dù đã say vẫn còn thần trí, nhíu mày nhìn sư phụ mình, dáng vẻ chờ đợi xem chuyện gì.
Từ Khải có điểm mất hứng, bức họa đó là nữ nhi hắn họa, bị săm soi như vậy, mạc danh kì diệu làm kẻ khác khó chịu. Hắn thấp giọng "Hàn phu tử nhưng là nhận ra chuyện gì?".
Hàn Chân Lai vuốt vuốt bộ râu, thâm ý nhìn Từ Khải, cuối cùng quỳ xuống hô "Bẩm thánh thượng, một quân quý lại có bậc này tâm tư, dám ngay thọ yến ngầm trào phúng Thiên tử, quả là không thể chấp nhận được!!".
Lời này của Hàn Chân Lai liền như bát nước lạnh tràn vào chảo nóng, bốn bề chấn kinh mười phần. Toàn thể đều biến sắc, không ngờ một hồi thọ yến lại dẫn đến nhiều chuyện như vậy.
Từ Châu Hiền hơi cúi đầu che đi tiếu ý lạnh lùng, cuối cùng đã đến rồi. Hàn Chân Lai là kẻ cuồng kinh văn, thâm ý trong họa hay kinh thư ông đều tinh tường thấu đáo, còn là kẻ chính trực. Hôm nay có ông ta dự yến thật tốt. Bởi vì nếu không có ông, lấy ai ngộ ra chân lý trong bức họa đó đâu.
Từ Thi Âm lại không có mấy phần biến hóa, thoạt đầu còn chấn kinh, sau lại khôi phục dáng vẻ thánh mẫu ôn nhu mọi khi. Bản tính kiêu ngạo này đã ăn vào xương cốt nàng ta, nàng ta mới không tin mình đã làm gì sai, bức họa đó không có vấn đề. Nếu có, chính là lão già này có bệnh.
Từ Khải nghe thấy lời của Hàn Chân Lai thì sắc mặt xấu đi, nhưng ông ta là phu tử của thánh thượng, hắn không tiện phản bác. Đành yên lặng khó chịu.
Ngược lại người phủ Thượng thư thì lớn gan hơn nhiều, một nam nhân trung niên tầm tuổi Từ Khải lên tiếng "Hàn phu tử đây là ý gì? Không lẽ trong bức họa này có ý tứ khác?".
Lâm đế cũng trầm giọng nói "Hàn ái khanh đây là nhìn ra cái gì?".
Hàn Chân Lai híp mắt một chút, đứng dậy nâng tay lại giá treo bức họa. Chỉ thấy ông xoay tay, bức họa liền bị lật ngược lại. Bốn bề đều nín thở nhìn theo động tác của ông, có chút mờ mịt khó hiểu.
...
Chợt một tiếng hút khí lạnh vang lên, Lâm đế giận dữ vỗ bàn, ầm vang một tiếng chói tai. Lập tức khắp yến hội đều bị uy áp dọa sợ, hoảng loạn quỳ xuống hết.
Chỉ thấy bức họa của Từ Thi Âm vẫn như trước, không có thay đổi trên mặt giấy, nhưng khi lật ngược lại thì lại ra một cảnh khác. Cảnh núi non trùng điệp biến thành lồng giam, vầng sáng phía đông lại trông như một con rồng mắc cạn, nằm quỵ trên đất. Lồng giam vây kín. Mây mù biến thành từng mảng trông như mạng nhện. Quả thật hệt như một con rồng bị nhốt sắp chết.
Tại Đông Yên, kẻ không có khả năng dưỡng dục ra con cái sẽ ví như thứ bị nhốt sắp chết. Mà bức họa rành rành như vầy, không phải đang trào phúng thánh thượng không có khả năng nối dõi sao. Còn là cố tình họa tặng thánh thượng để mừng thọ. Quả thật, gan to cùng mình rồi!!!
Nhất thời ai ai đều khiếp đảm mười phần.
Từ Thi Âm cũng không ngờ bức họa nàng phí tâm tư rèn luyện cùng suy tính bố trí, lại biến thành một dao đâm ả. Chỉ thấy ả ta chật vật chạy ra giữa yến hội, "đông" một tiếng thì quỳ xuống, nước mắt như mưa.
"Cầu bệ hạ làm chủ cho tiểu nữ, tiểu nữ tuyệt không to gan làm ra loại chuyện này... Cầu bệ hạ minh xét!!"
Từ Thi Âm quả thật không hề có tâm tư trào phúng Thiên tử, mà là do Từ Châu Hiền đã động tay chân. Hiện tại thấy ả ta quỳ thụp lạy lục van xin, nàng có chút vui sướng khi trả thù.
Đời trước lúc nàng quỳ xuống cầu ả tha cho hài tử trong bụng nàng, ả có tha không? Không hề, đã vậy còn ngoan tuyệt đạp nàng một cước, hài tử năm tháng tuổi trong bụng nàng liền là một khối huyết nhục. Đêm đen trong đại lao, nàng ôm chặt đoàn huyết nhục đó khóc không nên lời... bởi vì lúc đó nàng đã bị Lâm Hinh Phúc cắt mất lưỡi nên không thể phát ra âm thanh, chỉ có thể nhìn hài tử mình chết đi.
...
Hàn Chân Lai lại không quá thích Từ Thi Âm, có lẽ xuất phát từ bản năng quân tử, ông cảm thấy nữ quân quý này luôn mang theo ác khí nhưng thích che giấu. Vậy nên dù đối phương có khóc đến lê hoa đái vũ, ông vẫn lạnh lùng hỏi "Nếu Từ nhị tiểu thư không làm, hà cớ gì phải khóc lóc như vậy, còn nữa tranh là tiểu thư họa, không phải tiểu thư, vậy ý tứ này là từ đâu ra?!!".
Từ Thi Âm nghẹn họng, trong lòng thầm chửi bới Hàn Chân Lai, nàng ta mới không có sai, là lão già này hoa mắt trông gà hóa cuốc!!!
"Thánh thượng!! Tiểu nữ tuyệt không có tâm tư này... Cầu bệ hạ minh xét... Còn có Hàn phu tử, người hà tất lại muốn hãm hại tiểu nữ?..."
Từ Thi Âm uất nghẹn nói trong nước mắt, từng hàng nước mắt xoàn xoạc chảy, nhu nhược chọc người thương tiếc.
Chung quanh nổi lên vài lời nghị luận. Có kẻ không tin Từ tiểu thư thiện lương làm ra loại chuyện này. Nhưng bức họa lại rõ ràng như vậy, cảnh rồng sắp chết bị vây khốn cũng rõ như vậy, nói trùng hợp quả là quá khó. Hơn cả Hàn phu tử đã lên tiếng, ông là người chính nhân quân tử, há tùy tiện chụp danh cho một nữ quân quý chưa cập kê để làm gì.
"Không lẽ Từ nhị tiểu thư là cố tình sao?"
"Không thể nào!!! Nàng tài sắc như vậy, sao lại làm ra sự tình này?!"
"Rồng bị vây khốn, chậc chậc... đây là bậc gì ý tứ?!"
"Từ tiểu thư là tài nữ kinh thành, một bụng kinh luân, thế nào lại làm vậy đâu?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.