Chương 52: Tống khứ
Mặc Khách
14/01/2022
Lúc Từ Châu Hiền cùng Lâm Duẫn Nhi đến được Lưu Các viên, thật chẳng may Lưu thị lại đang phát điên, thảo nào không thể ra đón tiếp gặp mặt.
Tiếng hạ nhân kinh thét cùng tiếng rống điên cuồng vang lên chói tai. Sắc mặt Từ Khải lại xấu xí đi mấy phần, hắn định bưng bít chuyện này. Ai ngờ phủ thượng thư lại hay chuyện, bóng gió đe dọa hắn. Nếu Lưu thị thật có chuyện, hắn sẽ chẳng ích lợi gì.
Từ Châu Hiền một đường nắm tay Lâm Duẫn Nhi kéo đi. Nhìn vào, coi như vừa thắm thiết tình nồng, cũng vừa làm "bảo mẫu" cho Trữ quân.
Lúc tiến vào trong viện, Lâm Duẫn Nhi như bị tiếng hét của Lưu thị dọa sợ. Vội trốn sau lưng Từ Châu Hiền, ấp úng không thốt được tiếng nào. Từ Châu Hiền mềm nhẹ trấn an: "Điện hạ, không cần sợ".
Bên trong sớm loạn thành một đoàn, Lưu thị lại đang đập đổ đồ vật, miệng liên tục chửi bới tiện nhân. Từ Châu Hiền cong nhẹ khóe môi, xem ra Thúc Uân làm rất tốt, đều đặn cho Lưu thị "dùng thuốc trị bệnh", hiệu quả rất không tồi.
Từ Thi Hiền chán ghét nhìn cảnh này, chỉ đứng đó nhìn Lưu thị điên cuồng. Có nương thân bệnh hoạn như thế, ả ta cũng không tốt đẹp mặt mũi. Nhưng nếu Lưu thị chết, ả ta lại phải để tang ba năm mà không thể xuất giá. Vậy nên ả ta chỉ cầu khấn thần phật, chỉ cần Lưu thị bình thường trở lại đã tốt lắm rồi.
Thúc Uân tiên nhân vốn ở khách viện nghỉ ngơi, nghe hạ nhân báo chuyện thì vội chạy đến. Dọc đường liền gặp đám người Từ Châu Hiền, liền khom người thỉnh an. Từ Châu Hiền phất tay vô ngại, nói: "Tiên nhân nếu đã đến thì nhanh chút trị liệu cho chủ mẫu, tránh lại không hay".
Thúc Uân gật đầu tiến vào tràng cảnh hỗn độn ngay. Lúc này Từ Thi Hiền mới nhận ra sự có mặt của Từ Châu Hiền, lửa giận bốc lên đỉnh đầu. Nàng đang thảm trạng thế này, ả thứ nữ này còn dám đến cười nhạo hay sao?!
Người cao ngạo như Từ Thi Hiền vĩnh viễn sẽ không để ai cười nhạo. Vậy nên liền nghe ả ta âm dương quái khí nói: "Tiện nhân từ đâu, làm sao lại dám bước vào Từ phủ?!".
Từ Châu Hiền vừa đi mấy ngày, đã cố tình không nhận ra. Bất quá Từ Châu Hiền không vì thế mà tức giận, chỉ quay sang Từ Khải cười nói: "Bản cung thấy chuyện này sắp không ổn. Thừa tướng gia vẫn nên tách nhị tỷ ra ngoài, tránh "thứ bẩn" cũng nhiễm vào nhị tỷ, làm cho thần trí hồ đồ".
Từ Khải nghe xong liền vuốt mồ hôi lạnh. Dò xét nhìn Từ Thi Hiền, dường như cũng tin ả ta sẽ phát điên như Lưu thị.
Từ Thi Hiền nghẹn một bụng lửa giận, suýt thì hét ầm lên. Bất quá nha hoàn Ngân Đào đứng bên cạnh lại kéo ống tay áo nhắc nhở, ả ta đành cứng ngắc phúc thân: "Thỉnh Trữ phi thứ tội, là tiểu nữ hoa mắt nhìn không rõ, đã buông lời xúc phạm Trữ phi".
Lời là hối lỗi, nhưng dáng vẻ nào có biết lỗi. Bất quá, để ả quân quý cao ngạo này hạ giọng như vậy, Từ Châu Hiền coi như đã đạp lên nửa tôn nghiêm đối phương. Cơ bản mà nói, Lưu thị bị điên, Từ Thi Hiền liền như rắn mất đầu, không có chỗ dựa để cao ngạo. Xuống nước như vậy cũng là đương nhiên.
Từ Châu Hiền vuốt viền tay áo, khí thế tại thượng. Nàng ôn hòa nói: "Nhị tỷ không cần lễ nghi như vậy. Chủ mẫu bệnh nặng, cần tỷ chiếu cố, khó tránh tỷ đầu óc không rõ ràng".
Đây chính là mờ ám trào phúng, một đôi mẫu tử này sớm muộn cũng điên loạn mà thôi.
Từ Thi Hiền cắn răng nhẫn nhịn, tay giấu trong ống tay áo xiết chặt. Nhẫn, phải nhẫn, nàng không thể phát tác. Nếu Từ Châu Hiền hôm nay không vận cung trang lộng lẫy, đoán chừng đã không nhắc nhở được thân phận với Từ Thi Hiền rồi.
Bên kia, chẳng rõ Thúc Uân tiên nhân đã vung vẩy "bột phép" gì. Chốc lát, Lưu thị an tĩnh trở lại, ngồi suy sụp trên ghế gỗ. Thân thể tiều tụy như đèn sắp cạn dầu.
Đây cũng là phân phó của Từ Châu Hiền, nàng phí không ít tâm tư mới tìm được "phương thuốc an thần". Mỗi ngày Thúc Uân sẽ chế tạo ảo giác để Lưu thị phát rồ, rồi lại dùng thuốc trấn định lại. Lặp đi lặp lại như vậy, dù thân thể khỏe mạnh thế nào cũng sẽ lụn bại cả thôi.
Phương pháp này chẳng khác cứu người bị trói. Mang tiếng là chặt đứt dây thừng, thực chất lại đang lấy dao cùn cứa vào cổ họng đối phương. Từng ngày từng ngày giày vò đến chết.
Lâm Duẫn Nhi thấy bộ dáng Lưu thị đáng sợ như vậy thì kinh khiếp. Trốn sau lưng Từ Châu Hiền, run run giọng: "Hảo... hảo, đáng sợ...".
Từ Châu Hiền ôn nhu kéo tay nàng, mười ngón tương khấu, nhẹ nhàng trấn an. Lại mang nàng đến chủ vị, bình thản ngồi xuống. Từ Khải thấy vậy cũng chỉ đành ngồi xuống ghế bành thấp hơn.
Từ Thi Hiền dù ngàn vạn không muốn, nhưng Trữ phi đã đến chỗ ả ta, ả ta làm sao có thể không hầu hạ. Vậy nên chỉ đành để nha hoàn Ngân Đào đi lấy điểm tâm cùng trà nóng. Ả ta chỉ hận không thể chuốc độc vào đó, như vậy Từ Châu Hiền thổ huyết mà chết mới hả lòng ả.
Từ Châu Hiền vờ than thở nói: "Vốn định đến thăm chủ mẫu, không ngờ lại thành ra thế này. Xem ra bản cung quá thất trách, thân làm nữ nhi lại không hiếu kính được cho chủ mẫu chén thuốc nào".
Từ Thi Hiền làm sao không nghe ra trào phúng trong ý tứ của Từ Châu Hiền. Ả ta cắn răng hồi đáp: "Đã để Trữ phi nhọc lòng lo lắng, nương thân sẽ sớm thanh tỉnh bình phục mà thôi".
Đây chính là đe dọa, Từ Châu Hiền đương nhiên nghe ra, Từ Thi Hiền nghĩ chỉ cần Lưu thị bình phục thì càn khôn liền xoay chuyển sao? Tiếc rằng sẽ không như ả đợi mong rồi.
Chỉ thấy Thúc Uân phẩy phẩy phất trần tiến đến, sắc mặt thập phần đắn đo. Mất một lúc ì à lại nói: "Bẩm thừa tướng, thứ lỗi bần đạo nói thẳng, phu nhân quý phủ đã không trụ được bao lâu. Thần trí nếu cứ bị tà ma quấy nhiễu như vậy, khó có cơ hội bình phục lại".
Sắc mặt Từ Khải lập tức vô cùng khó coi, còn Từ Thi Hiền thì suy sụp đến suýt ngã ra đất, may có nha hoàn Ngân Đào đỡ lại. Từ Châu Hiền cong nhẹ khóe môi, lại cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, nguyên lai Lâm Duẫn Nhi đang vẽ vời gì đó trong tay nàng.
Từ Châu Hiền sắc mặt bất biến, nàng nhẹ giọng: "Điện hạ, người đừng nghịch".
Lại quay sang Thúc Uân, vờ quan ngại lo lắng: "Tiên nhân không lẽ không còn biện pháp nào hay sao? Sinh thời tổ mẫu là người tụng niệm kinh văn, trong phủ luôn thịnh nồng hương khói. Làm sao người vừa đi, tà ma lại quấy phá thế này?".
Không nhắc thì thôi, nhắc đến lão phu nhân, Từ Khải lẫn Từ Thi Hiền đều tái trắng sắc mặt. Dù không nói, nhưng bọn họ vẫn đinh ninh "quỷ hồn" lão phu nhân đứng sau chuyện này.
Thúc Uân vờ ra vẻ đạo mạo, hắn đắn đo đi lại một lúc. Lại nói: "Hồi Trữ phi không phải không có cách. Bất quá phải hỏi ý chính phu nhân, tự phu nhân nói muốn đi, thì như vậy tà ma mới không dám theo đuôi".
Từ Châu Hiền gật gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu vậy thì làm ngay đi, tránh chậm trễ làm hỏng việc".
Từ Khải cũng đồng tình, phủ thượng thư vẫn luôn thích chế ngự Từ gia bọn hắn. Nếu Lưu thị không sớm bình phục, cái cớ để đè đầu càng dễ hơn.
Thúc Uân gật đầu, bàn tay giấu trong ống tay áo làm thủ thế với Từ Châu Hiền. Từ Châu Hiền thu vào trong mắt, kịch hay lúc này mới bắt đầu. Nàng lôi kéo Lâm Duẫn Nhi gần mình, hạ thấp giọng: "Điện hạ, người xem kĩ".
Lâm Duẫn Nhi khinh mày phượng, vờ hàm hồ ưm ưm đáp lại.
Thúc Uân đứng trước Lưu thị, lấy ra lá bùa màu vàng đục, cắn vỡ đầu ngón tay, nhỏ máu vẽ bùa chú gì lên đó. Phất trần vung lên, hắn niệm chú linh tinh khó hiểu, rồi lại huơ múa kì quái. Trông mà hoa mắt. Bất quá, phụt một tiếng lá bùa liền rực cháy, ngọn lửa xanh dương mờ ảo. Đúng là rất biết diễn trò.
Lưu thị mơ màng tỉnh dậy, lại trông thấy Thúc Uân đang đi lại trước mắt mình. Người khác có thể không biết, nhưng thật ra đây là điệu bộ thân thuộc của huynh trưởng Lưu thị. Cũng chính Từ Châu Hiền đã bày cho Thúc Uân mô phỏng lại Lưu đại thiếu gia.
Quả nhiên, người thần trí mơ hồ như Lưu thị, rất nhanh thì nhận lầm, vội mấp máy môi. Thúc Uân đè thấp thanh đới: "Đừng nói gì cả, vạn sự ta đều biết".
Lời này mỗi kẻ nghe một nghĩa, Từ Khải cùng Từ Thi Hiền thì nghĩ Thúc Uân tiên nhân đang trấn định Lưu thị. Còn Lưu thị hoang tưởng, thì nghĩ chuyện gian díu của Từ Thi Hiền đã bị huynh trưởng biết hết rồi. Nhất thời ả ta càng suy sụp.
Thúc Uân giả trang rất giống, mô phỏng lại dáng đi cử chỉ của huynh trưởng Lưu thị. Hắn ta lại nói: "Ngươi ở đây sẽ bị quấy nhiễu, chuyện cứ để ta lo. Còn ngươi trước ly khai kinh thành, ẩn dật thời gian. Đợi khi nào sóng yên biển lặng thì trở về".
Lưu thị mắc lừa càng sâu, ả ta lúc này đinh ninh thanh danh Từ Thi Hiền khắp kinh thành đều bị chỉ trỏ rồi. Thế nên huynh trưởng mới kêu ả tạm lánh. Ả ta quấn quýt một lúc, nhưng cũng đành nghe theo. Chuyện này vẫn nên để phủ thượng thư thay ả thu xếp. Ả ta nói: "Nếu vậy ta sẽ nghe theo phân phó của ngươi. Chuyện còn lại đành để ngươi lo liệu".
Từ Khải cùng Từ Thi Hiền đều há hốc mồm, không tin được Lưu thị đã tỉnh táo nói chuyện. Từ Thi Hiền định tiến đến hỏi han, ai ngờ Thúc Uân lại ra hiệu ngăn cản. Nếu Từ Thi Hiền xuất hiện không phải làm hỏng hết ảo giác hay sao.
Thúc Uân gật đầu, Từ Châu Hiền phân phó hắn nhất định phải làm Lưu thị tự mình rời khỏi Từ gia. Không rõ nàng ấy làm vậy là dụng ý gì, bất quá hắn chỉ nghe lệnh lĩnh bạc, cần chi tò mò. Hẳn nói tiếp: "Ngoại thành có tòa tế miếu, cách xa chốn thị phi, ngươi đến đó tịnh dưỡng đi".
Lưu thị mơ hồ gật đầu, lại nói: "Thế còn Thi Hiền...?".
Thúc Uân vờ vịt âu lo một lúc, rất giống một cữu cữu lo cho chất nữ. Hắn ta trầm giọng: "Không cần lo lắng, chuyện tự ta có cách lo liệu".
Từ Khải cùng Từ Thi Hiền nghe mấy lời này vào tai thì hiểu nghĩa khác. Bọn hắn cứ nghĩ Lưu thị ngắn ngủi thanh tỉnh, còn biết lo cho nữ nhi, sợ Từ Thi Hiền cũng bị tà ma quấy phá. Chỉ duy nhất Từ Châu Hiền là hiểu, chút trò vặt đánh lừa thị giác này, chính là muốn đuổi Lưu thị khỏi đây.
Thúc Uân cầm phất trần phẩy mạnh, che giấu bàn tay hất bột thuốc. Lưu thị hít phải chúng lập tức ngất đi ngay. Lúc này Thúc Uân mới quay sang Từ Khải, ôm quyền nói: "Thật may mắn, phu nhân đã tự lời nói muốn đến chốn cửa phật, như vậy tà ma không dám theo chân nữa. Không biết ý tứ thừa tướng gia thế nào?".
Từ Khải ngưng trọng một lúc, lại thở dài: "Nếu tiên nhân đã phân phó như vậy, thì cứ theo đó mà làm".
Chuyện đã đến nước này, tự Lưu thị cũng nói muốn đi, Từ Khải không còn cách nào khá hơn. Từ Thi Hiền thì ngàn vạn không muốn. Nếu để Lưu thị đi, ai làm chỗ dựa cho ả. Bất quá, để Lưu thị ở lại, cũng chẳng hay ho. Nhất thời ả ta đành trầm mặc không nói, coi như ngầm đồng ý.
Từ Châu Hiền xem hí kịch đến đây thì thập phần hài lòng, có thể xoay cái Từ gia này xoay giun dế, tâm tình phi thường tốt đẹp. Cuối cùng nàng đứng dậy than thở: "Aizz, vẫn là oan nghiệt, chuyện thanh trừng ma quỷ trong phủ, đành nhờ tiên nhân rồi".
Thúc Uân khom người, liên tục không dám. Nhìn vào, nào có đoán được hắn ta là tay chân của Từ Châu Hiền, còn khách khí gọi hắn là tiên nhân. Quả thật, lớp mặt nạ để đóng kịch này, Từ Châu Hiền đã đeo lên thập phần hoàn mỹ.
Lễ lại mặt cứ như vậy kết thúc, Từ Châu Hiền không có ý tứ ở lại dùng thiện. Tùy tiện lấy cớ Lâm Duẫn Nhi cần dùng thuốc trong cung mà cáo lui. Từ Khải cũng không giữ, hắn còn cầu nàng đi không kịp.
Tầm nửa canh giờ sau, Từ Châu Hiền cùng Lâm Duẫn Nhi an vị trên xa giá, bắt đầu hồi cung. Vừa lên xa giá, Lâm Duẫn Nhi đã dễ dàng ôm trọn Từ Châu Hiền vào lòng, trầm thấp cười khẽ: "Ái phi hảo thủ đoạn, còn dám công khai đuổi chủ mẫu ra khỏi nhà như vậy".
Từ Châu Hiền cười trừ, dựa hẳn cả người vào lòng Lâm Duẫn Nhi, bình thản nói: "Là tự nàng ta muốn đi, thần thiếp đâu làm gì".
Lâm Duẫn Nhi vùi vào cổ Từ Châu Hiền, hít sâu một ngụm. Dám mượn danh tổ mẫu đã chết của mình bày kế, âu cũng chỉ có Từ Châu Hiền dám làm. Hành hạ Lưu thị như vậy, thâm thù đại hận hẳn không ít.
Lâm Duẫn Nhi lại rất thưởng thức Từ Châu Hiền điểm này, có thù tất báo. Người phạm ta một, ta trả lại mười. Bản lĩnh như vậy, sắc bén như vậy, thật khó tìm thấy quân quý thứ hai...
Tiếng hạ nhân kinh thét cùng tiếng rống điên cuồng vang lên chói tai. Sắc mặt Từ Khải lại xấu xí đi mấy phần, hắn định bưng bít chuyện này. Ai ngờ phủ thượng thư lại hay chuyện, bóng gió đe dọa hắn. Nếu Lưu thị thật có chuyện, hắn sẽ chẳng ích lợi gì.
Từ Châu Hiền một đường nắm tay Lâm Duẫn Nhi kéo đi. Nhìn vào, coi như vừa thắm thiết tình nồng, cũng vừa làm "bảo mẫu" cho Trữ quân.
Lúc tiến vào trong viện, Lâm Duẫn Nhi như bị tiếng hét của Lưu thị dọa sợ. Vội trốn sau lưng Từ Châu Hiền, ấp úng không thốt được tiếng nào. Từ Châu Hiền mềm nhẹ trấn an: "Điện hạ, không cần sợ".
Bên trong sớm loạn thành một đoàn, Lưu thị lại đang đập đổ đồ vật, miệng liên tục chửi bới tiện nhân. Từ Châu Hiền cong nhẹ khóe môi, xem ra Thúc Uân làm rất tốt, đều đặn cho Lưu thị "dùng thuốc trị bệnh", hiệu quả rất không tồi.
Từ Thi Hiền chán ghét nhìn cảnh này, chỉ đứng đó nhìn Lưu thị điên cuồng. Có nương thân bệnh hoạn như thế, ả ta cũng không tốt đẹp mặt mũi. Nhưng nếu Lưu thị chết, ả ta lại phải để tang ba năm mà không thể xuất giá. Vậy nên ả ta chỉ cầu khấn thần phật, chỉ cần Lưu thị bình thường trở lại đã tốt lắm rồi.
Thúc Uân tiên nhân vốn ở khách viện nghỉ ngơi, nghe hạ nhân báo chuyện thì vội chạy đến. Dọc đường liền gặp đám người Từ Châu Hiền, liền khom người thỉnh an. Từ Châu Hiền phất tay vô ngại, nói: "Tiên nhân nếu đã đến thì nhanh chút trị liệu cho chủ mẫu, tránh lại không hay".
Thúc Uân gật đầu tiến vào tràng cảnh hỗn độn ngay. Lúc này Từ Thi Hiền mới nhận ra sự có mặt của Từ Châu Hiền, lửa giận bốc lên đỉnh đầu. Nàng đang thảm trạng thế này, ả thứ nữ này còn dám đến cười nhạo hay sao?!
Người cao ngạo như Từ Thi Hiền vĩnh viễn sẽ không để ai cười nhạo. Vậy nên liền nghe ả ta âm dương quái khí nói: "Tiện nhân từ đâu, làm sao lại dám bước vào Từ phủ?!".
Từ Châu Hiền vừa đi mấy ngày, đã cố tình không nhận ra. Bất quá Từ Châu Hiền không vì thế mà tức giận, chỉ quay sang Từ Khải cười nói: "Bản cung thấy chuyện này sắp không ổn. Thừa tướng gia vẫn nên tách nhị tỷ ra ngoài, tránh "thứ bẩn" cũng nhiễm vào nhị tỷ, làm cho thần trí hồ đồ".
Từ Khải nghe xong liền vuốt mồ hôi lạnh. Dò xét nhìn Từ Thi Hiền, dường như cũng tin ả ta sẽ phát điên như Lưu thị.
Từ Thi Hiền nghẹn một bụng lửa giận, suýt thì hét ầm lên. Bất quá nha hoàn Ngân Đào đứng bên cạnh lại kéo ống tay áo nhắc nhở, ả ta đành cứng ngắc phúc thân: "Thỉnh Trữ phi thứ tội, là tiểu nữ hoa mắt nhìn không rõ, đã buông lời xúc phạm Trữ phi".
Lời là hối lỗi, nhưng dáng vẻ nào có biết lỗi. Bất quá, để ả quân quý cao ngạo này hạ giọng như vậy, Từ Châu Hiền coi như đã đạp lên nửa tôn nghiêm đối phương. Cơ bản mà nói, Lưu thị bị điên, Từ Thi Hiền liền như rắn mất đầu, không có chỗ dựa để cao ngạo. Xuống nước như vậy cũng là đương nhiên.
Từ Châu Hiền vuốt viền tay áo, khí thế tại thượng. Nàng ôn hòa nói: "Nhị tỷ không cần lễ nghi như vậy. Chủ mẫu bệnh nặng, cần tỷ chiếu cố, khó tránh tỷ đầu óc không rõ ràng".
Đây chính là mờ ám trào phúng, một đôi mẫu tử này sớm muộn cũng điên loạn mà thôi.
Từ Thi Hiền cắn răng nhẫn nhịn, tay giấu trong ống tay áo xiết chặt. Nhẫn, phải nhẫn, nàng không thể phát tác. Nếu Từ Châu Hiền hôm nay không vận cung trang lộng lẫy, đoán chừng đã không nhắc nhở được thân phận với Từ Thi Hiền rồi.
Bên kia, chẳng rõ Thúc Uân tiên nhân đã vung vẩy "bột phép" gì. Chốc lát, Lưu thị an tĩnh trở lại, ngồi suy sụp trên ghế gỗ. Thân thể tiều tụy như đèn sắp cạn dầu.
Đây cũng là phân phó của Từ Châu Hiền, nàng phí không ít tâm tư mới tìm được "phương thuốc an thần". Mỗi ngày Thúc Uân sẽ chế tạo ảo giác để Lưu thị phát rồ, rồi lại dùng thuốc trấn định lại. Lặp đi lặp lại như vậy, dù thân thể khỏe mạnh thế nào cũng sẽ lụn bại cả thôi.
Phương pháp này chẳng khác cứu người bị trói. Mang tiếng là chặt đứt dây thừng, thực chất lại đang lấy dao cùn cứa vào cổ họng đối phương. Từng ngày từng ngày giày vò đến chết.
Lâm Duẫn Nhi thấy bộ dáng Lưu thị đáng sợ như vậy thì kinh khiếp. Trốn sau lưng Từ Châu Hiền, run run giọng: "Hảo... hảo, đáng sợ...".
Từ Châu Hiền ôn nhu kéo tay nàng, mười ngón tương khấu, nhẹ nhàng trấn an. Lại mang nàng đến chủ vị, bình thản ngồi xuống. Từ Khải thấy vậy cũng chỉ đành ngồi xuống ghế bành thấp hơn.
Từ Thi Hiền dù ngàn vạn không muốn, nhưng Trữ phi đã đến chỗ ả ta, ả ta làm sao có thể không hầu hạ. Vậy nên chỉ đành để nha hoàn Ngân Đào đi lấy điểm tâm cùng trà nóng. Ả ta chỉ hận không thể chuốc độc vào đó, như vậy Từ Châu Hiền thổ huyết mà chết mới hả lòng ả.
Từ Châu Hiền vờ than thở nói: "Vốn định đến thăm chủ mẫu, không ngờ lại thành ra thế này. Xem ra bản cung quá thất trách, thân làm nữ nhi lại không hiếu kính được cho chủ mẫu chén thuốc nào".
Từ Thi Hiền làm sao không nghe ra trào phúng trong ý tứ của Từ Châu Hiền. Ả ta cắn răng hồi đáp: "Đã để Trữ phi nhọc lòng lo lắng, nương thân sẽ sớm thanh tỉnh bình phục mà thôi".
Đây chính là đe dọa, Từ Châu Hiền đương nhiên nghe ra, Từ Thi Hiền nghĩ chỉ cần Lưu thị bình phục thì càn khôn liền xoay chuyển sao? Tiếc rằng sẽ không như ả đợi mong rồi.
Chỉ thấy Thúc Uân phẩy phẩy phất trần tiến đến, sắc mặt thập phần đắn đo. Mất một lúc ì à lại nói: "Bẩm thừa tướng, thứ lỗi bần đạo nói thẳng, phu nhân quý phủ đã không trụ được bao lâu. Thần trí nếu cứ bị tà ma quấy nhiễu như vậy, khó có cơ hội bình phục lại".
Sắc mặt Từ Khải lập tức vô cùng khó coi, còn Từ Thi Hiền thì suy sụp đến suýt ngã ra đất, may có nha hoàn Ngân Đào đỡ lại. Từ Châu Hiền cong nhẹ khóe môi, lại cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, nguyên lai Lâm Duẫn Nhi đang vẽ vời gì đó trong tay nàng.
Từ Châu Hiền sắc mặt bất biến, nàng nhẹ giọng: "Điện hạ, người đừng nghịch".
Lại quay sang Thúc Uân, vờ quan ngại lo lắng: "Tiên nhân không lẽ không còn biện pháp nào hay sao? Sinh thời tổ mẫu là người tụng niệm kinh văn, trong phủ luôn thịnh nồng hương khói. Làm sao người vừa đi, tà ma lại quấy phá thế này?".
Không nhắc thì thôi, nhắc đến lão phu nhân, Từ Khải lẫn Từ Thi Hiền đều tái trắng sắc mặt. Dù không nói, nhưng bọn họ vẫn đinh ninh "quỷ hồn" lão phu nhân đứng sau chuyện này.
Thúc Uân vờ ra vẻ đạo mạo, hắn đắn đo đi lại một lúc. Lại nói: "Hồi Trữ phi không phải không có cách. Bất quá phải hỏi ý chính phu nhân, tự phu nhân nói muốn đi, thì như vậy tà ma mới không dám theo đuôi".
Từ Châu Hiền gật gật đầu, thản nhiên nói: "Nếu vậy thì làm ngay đi, tránh chậm trễ làm hỏng việc".
Từ Khải cũng đồng tình, phủ thượng thư vẫn luôn thích chế ngự Từ gia bọn hắn. Nếu Lưu thị không sớm bình phục, cái cớ để đè đầu càng dễ hơn.
Thúc Uân gật đầu, bàn tay giấu trong ống tay áo làm thủ thế với Từ Châu Hiền. Từ Châu Hiền thu vào trong mắt, kịch hay lúc này mới bắt đầu. Nàng lôi kéo Lâm Duẫn Nhi gần mình, hạ thấp giọng: "Điện hạ, người xem kĩ".
Lâm Duẫn Nhi khinh mày phượng, vờ hàm hồ ưm ưm đáp lại.
Thúc Uân đứng trước Lưu thị, lấy ra lá bùa màu vàng đục, cắn vỡ đầu ngón tay, nhỏ máu vẽ bùa chú gì lên đó. Phất trần vung lên, hắn niệm chú linh tinh khó hiểu, rồi lại huơ múa kì quái. Trông mà hoa mắt. Bất quá, phụt một tiếng lá bùa liền rực cháy, ngọn lửa xanh dương mờ ảo. Đúng là rất biết diễn trò.
Lưu thị mơ màng tỉnh dậy, lại trông thấy Thúc Uân đang đi lại trước mắt mình. Người khác có thể không biết, nhưng thật ra đây là điệu bộ thân thuộc của huynh trưởng Lưu thị. Cũng chính Từ Châu Hiền đã bày cho Thúc Uân mô phỏng lại Lưu đại thiếu gia.
Quả nhiên, người thần trí mơ hồ như Lưu thị, rất nhanh thì nhận lầm, vội mấp máy môi. Thúc Uân đè thấp thanh đới: "Đừng nói gì cả, vạn sự ta đều biết".
Lời này mỗi kẻ nghe một nghĩa, Từ Khải cùng Từ Thi Hiền thì nghĩ Thúc Uân tiên nhân đang trấn định Lưu thị. Còn Lưu thị hoang tưởng, thì nghĩ chuyện gian díu của Từ Thi Hiền đã bị huynh trưởng biết hết rồi. Nhất thời ả ta càng suy sụp.
Thúc Uân giả trang rất giống, mô phỏng lại dáng đi cử chỉ của huynh trưởng Lưu thị. Hắn ta lại nói: "Ngươi ở đây sẽ bị quấy nhiễu, chuyện cứ để ta lo. Còn ngươi trước ly khai kinh thành, ẩn dật thời gian. Đợi khi nào sóng yên biển lặng thì trở về".
Lưu thị mắc lừa càng sâu, ả ta lúc này đinh ninh thanh danh Từ Thi Hiền khắp kinh thành đều bị chỉ trỏ rồi. Thế nên huynh trưởng mới kêu ả tạm lánh. Ả ta quấn quýt một lúc, nhưng cũng đành nghe theo. Chuyện này vẫn nên để phủ thượng thư thay ả thu xếp. Ả ta nói: "Nếu vậy ta sẽ nghe theo phân phó của ngươi. Chuyện còn lại đành để ngươi lo liệu".
Từ Khải cùng Từ Thi Hiền đều há hốc mồm, không tin được Lưu thị đã tỉnh táo nói chuyện. Từ Thi Hiền định tiến đến hỏi han, ai ngờ Thúc Uân lại ra hiệu ngăn cản. Nếu Từ Thi Hiền xuất hiện không phải làm hỏng hết ảo giác hay sao.
Thúc Uân gật đầu, Từ Châu Hiền phân phó hắn nhất định phải làm Lưu thị tự mình rời khỏi Từ gia. Không rõ nàng ấy làm vậy là dụng ý gì, bất quá hắn chỉ nghe lệnh lĩnh bạc, cần chi tò mò. Hẳn nói tiếp: "Ngoại thành có tòa tế miếu, cách xa chốn thị phi, ngươi đến đó tịnh dưỡng đi".
Lưu thị mơ hồ gật đầu, lại nói: "Thế còn Thi Hiền...?".
Thúc Uân vờ vịt âu lo một lúc, rất giống một cữu cữu lo cho chất nữ. Hắn ta trầm giọng: "Không cần lo lắng, chuyện tự ta có cách lo liệu".
Từ Khải cùng Từ Thi Hiền nghe mấy lời này vào tai thì hiểu nghĩa khác. Bọn hắn cứ nghĩ Lưu thị ngắn ngủi thanh tỉnh, còn biết lo cho nữ nhi, sợ Từ Thi Hiền cũng bị tà ma quấy phá. Chỉ duy nhất Từ Châu Hiền là hiểu, chút trò vặt đánh lừa thị giác này, chính là muốn đuổi Lưu thị khỏi đây.
Thúc Uân cầm phất trần phẩy mạnh, che giấu bàn tay hất bột thuốc. Lưu thị hít phải chúng lập tức ngất đi ngay. Lúc này Thúc Uân mới quay sang Từ Khải, ôm quyền nói: "Thật may mắn, phu nhân đã tự lời nói muốn đến chốn cửa phật, như vậy tà ma không dám theo chân nữa. Không biết ý tứ thừa tướng gia thế nào?".
Từ Khải ngưng trọng một lúc, lại thở dài: "Nếu tiên nhân đã phân phó như vậy, thì cứ theo đó mà làm".
Chuyện đã đến nước này, tự Lưu thị cũng nói muốn đi, Từ Khải không còn cách nào khá hơn. Từ Thi Hiền thì ngàn vạn không muốn. Nếu để Lưu thị đi, ai làm chỗ dựa cho ả. Bất quá, để Lưu thị ở lại, cũng chẳng hay ho. Nhất thời ả ta đành trầm mặc không nói, coi như ngầm đồng ý.
Từ Châu Hiền xem hí kịch đến đây thì thập phần hài lòng, có thể xoay cái Từ gia này xoay giun dế, tâm tình phi thường tốt đẹp. Cuối cùng nàng đứng dậy than thở: "Aizz, vẫn là oan nghiệt, chuyện thanh trừng ma quỷ trong phủ, đành nhờ tiên nhân rồi".
Thúc Uân khom người, liên tục không dám. Nhìn vào, nào có đoán được hắn ta là tay chân của Từ Châu Hiền, còn khách khí gọi hắn là tiên nhân. Quả thật, lớp mặt nạ để đóng kịch này, Từ Châu Hiền đã đeo lên thập phần hoàn mỹ.
Lễ lại mặt cứ như vậy kết thúc, Từ Châu Hiền không có ý tứ ở lại dùng thiện. Tùy tiện lấy cớ Lâm Duẫn Nhi cần dùng thuốc trong cung mà cáo lui. Từ Khải cũng không giữ, hắn còn cầu nàng đi không kịp.
Tầm nửa canh giờ sau, Từ Châu Hiền cùng Lâm Duẫn Nhi an vị trên xa giá, bắt đầu hồi cung. Vừa lên xa giá, Lâm Duẫn Nhi đã dễ dàng ôm trọn Từ Châu Hiền vào lòng, trầm thấp cười khẽ: "Ái phi hảo thủ đoạn, còn dám công khai đuổi chủ mẫu ra khỏi nhà như vậy".
Từ Châu Hiền cười trừ, dựa hẳn cả người vào lòng Lâm Duẫn Nhi, bình thản nói: "Là tự nàng ta muốn đi, thần thiếp đâu làm gì".
Lâm Duẫn Nhi vùi vào cổ Từ Châu Hiền, hít sâu một ngụm. Dám mượn danh tổ mẫu đã chết của mình bày kế, âu cũng chỉ có Từ Châu Hiền dám làm. Hành hạ Lưu thị như vậy, thâm thù đại hận hẳn không ít.
Lâm Duẫn Nhi lại rất thưởng thức Từ Châu Hiền điểm này, có thù tất báo. Người phạm ta một, ta trả lại mười. Bản lĩnh như vậy, sắc bén như vậy, thật khó tìm thấy quân quý thứ hai...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.